Chương 7 - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày trước lúc làm tràng hạt hoa hồng, bị Dick tới hỏi cùng sự kiện nghĩa trang sau đó cắt ngang, một nồi hoa hồng kia cũng đã hư. Hôm nay, Erwin không ngừng cố gắng, cũng ngay sáng sớm đến hồ Tinh Linh vớt mỹ nhân đang ngủ lên bắt về nhà mình, lặp lại động tác chọn lựa cánh hoa, dùng lửa riu riu nấu.

Toàn bộ cánh hoa lần này đều được chọn từ "Như Trong Cuồng Luyến".

Cánh hoa nấu xong biến thành màu đen, phát ra mùi hương nồng ngọt. Ngửi được hương thơm đó, Myron đột ngột cảm thấy sáng sớm rời giường vất vả cũng rất đáng giá.

"Kế tiếp làm thế nào?" Lúc này, người gấp rút ngược lại là Myron.

Erwin làm mẫu: vắt nước cánh hoa, chờ hơi khô, vo thành viên tròn đường kính chừng hơn một inch.

"Hình như quá lớn." Myron nói, luống cuống tay chân vo vo nặn nặn.

Erwin cười, từ sau lần trước, giữa Myron và mình có một chút đột phá, quan hệ của hai người cũng có phần thân cận hơn, đây là chuyện tốt.

"Hột nhất định phải lớn, vì sau khi khô nó vẫn có thể rút lại còn khoảng hai phần ba đến một phần hai."

"À!" Tiếp tục vo vo nặn nặn.

Một chuỗi tràng hạt hoa hồng cần khoảng năm mươi mấy viên nhỏ và vài viên hơi to, nhân lúc còn chưa khô hết nước, Erwin cầm kim may đồ đến, để Myron xỏ lỗ cho mỗi viên trước, lót giấy dầu đặt lên khay nướng, đẩy vào lò nướng sấy với nhiệt độ thấp.

Chỉ sấy thôi đã mất tròn một ngày, rốt cuộc mới đạt tới độ cứng Erwin yêu cầu. Trong lúc chờ đợi, Myron đề nghị để hắn đọc nhật ký Natalie, hắn muốn biết sau khi Vampire bị giết, Natalie viết tiếp cái gì.

"Không tốt, tôi cảm thấy nếu anh xem, chắc chắn sẽ khổ sở." Erwin cự tuyệt.

"Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?"

"... Không vì sao cả, trực giác thôi."

Trực giác đúng thật là chuẩn, Myron cảm thán, không thể coi thường một tiểu thuyết gia bên ngoài cao to bên trong lại tinh ý.

Tám tiếng sau đó, mặt trời lặn dần, Myron nhìn ra cửa sổ nhắc nhở. "Cậu nên xuất phát."

"À, nghi thức đuổi quỷ hẳn đã bắt đầu... Anh thật sự không tới xem chơi?"

"Không có hứng thú, nếu tôi lại có mặt, chỉ sợ sẽ gây ra cãi vả không cần thiết." Myron thở dài. "Cậu đi đi, nếu không đích thân tới hiện trường, làm sao có thể lấy được tư liệu tốt, viết ra một quyển tiểu thuyết hay?"

"Tôi cũng không phải nhất định phải đi, dù sao cũng biết rõ linh mục sẽ làm mánh khóe gì..."

"Gì?"

"Không có gì! Vậy, anh đừng rời khỏi, chờ hạt châu nguội, giúp tôi..." Chỉ vào sợi tơ cùng kim chuẩn bị bên cạnh. "... Xâu hạt lại."

Myron rất sốt ruột khoát tay. "Mau đi đi!"

"Thật lãnh đạm, ít nhất cũng cho một nụ hôn tạm biệt..." Erwin lại ai oán.

"Giữa tôi với cậu chưa từng tồn tại hôn tạm biệt. Dù có tồn tại, cũng đều là danh từ thuộc chủ nghĩa hư vô." Một hơi bác bỏ.

Erwin khoác áo choàng lên, khoa trương múa may làm động tác, phảng phất như nhạc trưởng chỉ huy nhạc công bước đi theo mình. "Anh nghĩ đi, nếu chúng ta có đủ thời gian, e lệ từ chối là một trò chơi hoàn mỹ, chúng ta có thể ngồi xuống ngẫm lại, làm thế nào tiêu phí thời gian yêu đương dài đăng đẳng kia ——"

"Đáng tiếc, lúc thời gian đến, con người cũng phải tiến vào phần mộ."

"Đúng vậy, phần mộ tuy là chỗ bí mật tuyệt đỉnh, lại không có người ở đó ôm hôn." Khuôn mặt tươi cười đáp. "Ở chỗ đó, thứ có thể hôn chỉ có giòi bọ."

Erwin quay người lại, nhanh chóng hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên đỉnh đầu hắn.

"Giòi bọ cũng không có hương tóc của anh. Tạm biệt, ngoan ngoãn giúp tôi xâu tràng hạt lại, đừng chạy lung tung, chờ tôi trở về."

Myron nhìn theo bóng dáng y cưỡi xe đạp chạy tới nghĩa trang, bản thân cũng chậm rãi bước trở lại vào nhà.

Thiếu tiếng ồn ào của người nọ, biệt thự to như vậy chỉ chớp mắt đã tĩnh lặng quạnh hiu, tà dương chiếu nghiêng vào phòng, nhuộm căn nhà thành sắc thái của hình cũ ố vàng.

Tự nhiên, tiêu điểm mắt đặt lên tấm ảnh cũ trên tường, lại không dừng ở bộ dạng lúc trẻ của Paul và Natalie nữa. Nhìn xuống toàn bộ, hai người đã vào tuổi trung niên dắt mấy đứa trẻ đứng cứng ngắc trước ống kính, sau đó mấy đứa trẻ này lớn lên, lại dắt thêm mấy đứa trẻ nữa, ngồi quanh cặp vợ chồng già.

"Trong trí nhớ của tôi, tuổi xuân không ngừng lấp lánh trên thân hai người, mà tôi cũng chỉ mới thiếp đi có bảy mươi năm, nhưng hai người đã ngủ yên trong hầm mộ đá cẩm thạch..." Bất lão bất tử là một lời nguyền của Chúa đối với chủng tộc bóng đêm sao?

"Tử vong là hạnh phúc, bất cứ bi thương khổ sở nào cũng đi theo vào trong phần mộ, tôi lại không quên được, cũng không biết phải tới khi nào mới có thể quên hết những ký ức làm người phiền muộn. Có lẽ là một ngàn năm, một vạn năm, hay lại phải lâu hơn..."

Cười gượng, cười đến không biết nguyên do.

Để xua đi cảm xúc nhàm chán này, hắn định ngồi xuống, làm chuyện Erwin nhờ, sau đó tim giật một cái, nhớ ra một việc. Hắn đi vào nhà bếp, từ trong tủ chén bát tìm ra nhật ký Natalie.

Bình thường, lúc không mang nhật ký bên mình, Erwin sẽ bỏ vào một góc của tầng thấp nhất trong tủ. Y tự cho là giấu ở nơi này tuyệt đối sẽ không bị Myron phát hiện, vì Myron rất ít khi đi vào nhà bếp. Đáng tiếc cẩn thận mấy cũng có sai sót, sớm từ ngày nào đó y bảo Myron xuống bếp lấy chén nước, Myron cũng đã vô tình phát hiện, nhưng không nói ra mà vẫn giả ngốc đến bây giờ.

Trở lại phòng khách, lúc sắc trời dần mờ tối, một chụp đèn bàn sáng lên, đọc chữ viết miêu tả thời gian của một người khác.

Sau khi thị trưởng bị giết, nhật ký Natalie gián đoạn ít nhất hơn một năm. Giọng điệu sau khi viết trở lại bắt đầu trở nên mù mờ khó hiểu, hoàn toàn giống như lời nói mê của người nằm mộng.

Ngày X tháng X, tất cả mọi người tới hỏi mình chuyện xảy ra ngày đó. Mình nói mình đã quên toàn bộ, mình phải quên đi, mình không thể nói ra tình hình thật sự với Paul hay bất kỳ ai khác.

Tại sao? Natalie, tại sao lại không nói?

Bí mật đó chỉ mình biết là được, như vậy Paul sẽ vĩnh viễn sợ hãi và oán hận anh ấy.

Đúng, chân tướng sự thật chỉ có mình cùng anh ấy biết, chỉ có mình, và anh ấy, cùng chung bí mật.

Không nói cũng được, vì Paul có hận hắn ra sao thì cũng đã là chuyện của quá khứ.

Nhật ký sau đó, nội dung lộn xộn mất trật tự, một hai năm mới ghi một lần, chẳng hạn như nói đứa trẻ được sinh ra, đi học... Nhanh chóng lật đến một tờ ghi chép mấy chục năm sau, nhìn kỹ, lại là một ngày trước khi Paul chết.

Ngày X tháng X, mình đợi đến ngày này, rốt cuộc có thể hỏi.

Mình hỏi, tại sao anh ấy lại nhẫn tâm nổ súng, không cho người kia bất cứ cơ hội nào để nói?

Anh ấy nói, anh ấy ghen tị với người kia, năm đó dễ dàng đoạt lấy trái tim mình như vậy.

Mình vẫn cho rằng anh ấy không biết chuyện này.

Hóa ra Paul đã sớm biết? Hóa ra y bề ngoài thành thật đôn hậu mà cũng có thể giấu cảm xúc bất an sâu đến như vậy, sâu đến mức không để mình và Natalie phát hiện.

"Đến cuối cùng, là tôi bị cậu bày đường!" Nói với người trong hình trên tường.

Nhật ký Natalie vẫn chưa kết thúc.

... Paul không biết, mình ghen tị với anh ấy nhiều hơn.

Vì có thể chiếm giữ toàn bộ sự chú ý của người kia, là anh ấy, chứ không phải là mình.

Tay cầm nhật ký run nhẹ.

Natalie cũng không biết, cô ấy cũng bị mình thâm sâu ghen tị.

Ghen tị vì cô thân là phụ nữ, thân là con người, có thể thuận lý ở bên cạnh y, cùng nhau trải qua hành trình sinh mệnh, già bệnh với nhau, ngay cả sau khi chết cũng có thể chôn cùng một mộ.

"Tôi ghen tị với anh, càng hâm mộ anh hơn..." Sau đó nhớ tới lời Erwin từng nói, đột ngột bừng tỉnh hiểu ra.

"Đúng, ghen tị lẫn nhau ——"

Chữ viết nhòa đi chua chát mắt, hắn nâng tay, lau vết nước ẩm ướt trên khóe mắt, thật sự thì, ngay cả nước mắt này cũng đã là quá thời hạn.

Buồn vui yêu giận vì những người xung quanh mình là một chuyện bi thương. Bảy mươi năm trước là một vết đứt gãy, lúc hắn ngủ say vô tri vô giác với đứt gãy này, thì người khác đã qua hết một đời. Chỉ có tường đổ vách xiêu sót lại trong nhật ký, cho hắn một vài manh mối biết được mở, thân, chuyển, kết trong sinh mệnh những người đó có vui vẻ hay không.

Sau đó, trang cuối cùng, một hàng cuối cùng, ngày tháng có thể là năm cuối cùng của chủ nhân nhật ký.

Nếu ngày đó, mình hạ quyết tâm cùng anh ấy ra đi...

Thở dài. Thật ngốc, Natalie, như vậy thì cả ba người đều đau khổ.

Cho nên, kết cục thế này mới là tốt nhất. Mấy viên đạn chặt đứt tất cả quan hệ, nên ở cùng thì ở cùng, bản thân hắn thì cũng chỉ là trở lại trạng thái cô đơn ban đầu.

Cũng đã cô đơn cả trăm năm, cô đơn thêm bảy mươi năm nữa cũng chẳng tính là gì.

Khoác áo choàng mỏng màu sẫm của hắn, tắt đèn ra khỏi nhà, bóng đêm đen đặc, thích hợp cho ma quỷ ẩn hiện.

Nghĩa trang vốn bị cảnh sát hoài nghi vì là hiện trường vụ giết người thứ nhất, công tác khám xét liên quan sớm đã hoàn thành, dây vàng phong tỏa bởi vậy mà được tháo bỏ. Chín giờ hơn, người xem dần dần tiến đến, nơi yên tĩnh biến thành sân khấu ồn ào.

Sau khi linh mục phát biểu: "Kẻ xấu Ted sau khi chết hóa thành Vampire quấy phá người lương thiện", cả thị trấn ồn ào huyên náo, đều nói nếu không sớm ngày xua đuổi linh hồn tà ác, Ted vẫn sẽ trở về tấn công con người. Mấy ngày nay thậm chí truyền ra tin tức có dân thị trấn thấy Ted cưỡi cái bừa của gã bay tới bay lui ở trên trời, hình như tìm kiếm con mồi khả thi kế tiếp.

Căng thẳng cùng lo sợ tăng cao tới mức nếu không xử lý, hậu quả chỉ sợ khó có thể thu dọn. Tuy nói đào thi thể đã chôn cất lên cũng không phải là chuyện tốt, nhưng cảnh sát địa phương cũng chỉ dám mắt nhắm mắt mở, ngầm đồng ý việc này.

Có lẽ do việc này huyên náo, tòa soạn báo của quận thậm chí phóng xe đến săn tin, ô tô, xe hàng, mô tô từ bốn phương tám hướng tiến về, cảnh sát không thể không phái một số đông người đến giữ trật tự hiện trường.

Đuốc và đèn pin làm bầu trời đêm sáng như ban ngày, linh mục mang theo biểu tượng thánh cùng thánh giá cũng đã đến. Ngôi mộ hai tháng trước chôn cất nông dân Ted đã được đào ra, chấp sự và người hỗ trợ hợp sức khiêng nắp quan tài ra, nằm bên trong là nông dân già.

Trải qua hai tháng, thân thể gã hoàn hảo không tổn hao gì, mắt nửa khép, tóc móng tay cũng không khác gì người sống, cơ thịt vẫn săn chắc, vai cùng khớp xương vẫn mềm dẻo. Có chấp sự lớn mật ấn lên má râu đen, lõm xuống, chỉ khi nào dời ngón tay đi mới khôi phục nguyên trạng, chỗ khác của cơ thể cũng vậy,

"Xem răng cùng móng tay hắn này, tôi thề, dài hơn trước khi chôn cất, quả nhiên là Vampire." Người chuyên xử lý nghiệp vụ mai táng nói như vậy.

Tiếng phỏng đoán của dân thị trấn ở hiện trường bắt đầu vang vọng như ong vàng vo ve. "Quả nhiên là Vampire, Ted trở thành Vampire..."

Erwin cũng ở trong đám người kia xem kịch vui, biết cơ thịt người sau khi chết sẽ co rút lại, làm tóc cùng móng tay ẩn bên trong lộ rõ ra ngoài, bởi vậy mới có ảo giác còn dài hơn trước khi chết.

Thi thể Ted bị kéo lên từ quan tài, linh mục giơ cọc gỗ bạch dương vót nhọn lên đâm vào lồng ngực trái thi thể, chất lỏng trắng nhạt theo máu phun ra.

Linh mục vung thánh giá có tượng Chúa Jesus, lớn tiếng đọc chú trừ ma. "Đi đi! Ma quỷ xấu xa nham hiểm, cút về địa ngục đi, đó mới là chỗ của ngươi! Kẻ địch của đạo đức, kẻ địch của Chúa Trời, đừng trở lại quấy rầy con dân của Chúa!"

Ném thánh giá vào quan tài, lúc hất nước thánh được cầu phúc lên người Ted, quần áo và da thịt trắng xám của thi thể bốc lên từng sợi khói trắng, tiếng xèo xèo truyền ra, chỉ trong chốc lát, xác chết bắt đầu bốc cháy, toàn bộ dân thị trấn đều sợ tới mức lùi lại, tay vẽ chữ thập thần thánh ở trước ngực, hy vọng không bị linh hồn tà ác quấn thân.

"À, tạm không nói là thật hay giả, buổi trừ quỷ này thật sự có chút thú vị, cậu nói xem đúng không?" Erwin nói với Dick bên cạnh.

"Anh có thứ cảm thấy thú vị hơn nghi thức trừ ma, Erwin Silver." Dick cũng nói.

"Không thể yêu tôi, cảnh sát, trái tim tôi đã có chủ!" Erwin vờ như cực kỳ hoảng sợ.

"Tôi thấy, người kia. Hôm nay anh không dẫn anh ấy tới là chính xác, người yếu ớt như vậy không nên vô tội chịu đựng chỉ trích vô căn cứ." Dick nghĩ đến người kia, mặt mày hớn hở.

"Đương nhiên, đương nhiên." Erwin gật đầu đồng ý.

Trước ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, linh mục mở thánh kinh ra đọc trong đó. "Chúa nói: Lòng các ngươi phải kiên định, không thể ăn máu, vì máu là sinh mệnh..."

Ngoài nghĩa trang, trên cây dẻ già cao lớn, cành lá sum sê che khuất bóng ma mảnh khảnh bên trong.

"Vì máu là sinh mệnh... Đúng, Chúa thỉnh thoảng cũng sẽ nói thật."

Giễu cợt, ngôn ngữ bất kính trêu chọc theo thường lệ phát ra từ miệng thanh niên tóc bạc. Dựa trên cành khô, xuyên qua lá cây mảnh nhỏ nhìn cảnh trong nghĩa trang, tiếng ồn ào huyên náo bị lá dẻ ngăn cách giảm hơn phân nửa, nghe như tiếng ùng ục sau khi nước sôi.

Lẳng lặng nhìn, không có ý kiến, như ma quỷ sau khi hoàn thành trò đùa dai, trốn trong chỗ tối thưởng thức phản ứng của mọi người. Dù hắn không phải tác giả của trò khôi hài này, nhưng hắn cũng không thoát được liên quan. Khi mọi người dần tản đi, hắn kinh ngạc phát hiện, Erwin dắt xe đạp thầm thì với Dick ở góc tối nghĩa trang, dường như đang nói chuyện vui đùa.

Có chuyện gì hắn không biết đang xảy ra giữa hai người kia sao?

Myron suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra kết quả, nhìn linh mục cùng chấp sự thu dọn tàn cuộc hiện trường, chôn Vampire đã đốt thành tro ở ngã tư đường, nửa giờ sau đó, toàn bộ người tụ tập đều rời khỏi.

Hắn không phát hiện mình chỉ chú ý bóng dáng Erwin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro