Chương 3-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 03: Khác nhau một trời một vực.

Mà bây giờ những nha hoàn này bất quá là xem thân phận sau này của nàng, hiện giờ mới thu liễm lại, nhưng cũng không chừng là chờ nhìn chuyện chê cười của nàng, một phế vật lại gả cho một thiên tài, kết cục thế nào mà tốt được?

Nhìn mình qua mặt kính, khuôn mặt nàng vốn là mặt trái xoan, đường nét tinh xảo, mũi cao thẳng, không cần trang điểm nhiều đã là tuyệt mỹ, nhưng một mực trang điểm đậm, vẻ tuyệt mỹ kia liền biến thành bình thường, ha ha, quả thực những thứ này cùng với kiếp trước giống nhau như đúc. Những vị tỷ muội kia của nàng cũng thật là đối với nàng quá tốt mà.

Nhưng cho dù biết là do những người này cố ý, nàng cũng không có ý định nói trắng ra. Kiếp trước bởi vì nàng không phải thật tâm muốn gả cho Mộ Hàn, bản thân không có phản kháng, đương nhiên, nàng bây giờ cũng không có tâm tình hao tốn sức lực ở những chuyện này.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, một tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng từ bên ngoài chạy vào: "Vương bà, đã xong chưa! Cỗ kiệu đã chờ ở bên ngoài rồi!"

"Đến đây, đến đây! Nhanh, cầm khăn hỉ đến! Ngươi trước tiên nói cho Bắc Ảnh đại nhân, tân nương lập tức đến!"

"Vâng..." Tiểu nha hoàn đáp một tiếng lại vội vội vàng vàng chạy.

Rất nhanh, khăn hỉ liền che kín tầm mắt của Linh Thứu, Linh Thứu liền được người nâng đi ra ngoài, mỗi một bước đều có chút nặng nề, muốn đi nhanh, lại lo lắng kỳ vọng sẽ biến thành thất vọng mà lùi bước, thật sự so với lần đầu thành hôn còn muốn sốt ruột lo lắng hơn nhiều!

Vượt qua ngưỡng cửa, từng bước hướng về cửa lớn phủ đệ. "Đến rồi." Cửa lớn hiển nhiên đến đầy người, người nói chuyện, là phụ thân của nàng, Bắc Ảnh Trì Hoàn. "Gả đi sau cố gắng hầu hạ Thái tử điện hạ, không nên gây phiền toái cho ta."

Bắc Ảnh Trì Hoàn vừa nói xong, phụ nhân bên cạnh hắn liền mở miệng nói: "Linh Nhi, nếu có cơ hội nhớ cùng Thái tử điện hạ nói tốt cho Tinh Nguyệt muội muội ngươi, nàng bây giờ đấu khí cấp Chanh cũng đã đến gần trung cấp. Nếu nàng có tiến vào Thái tử phủ giúp ngươi, cũng miễn đi ngươi bị người khác bắt nạt, đúng không?"

Thanh âm này chính là mẫu thân của nàng Viên thị, buồn cười chính là, nàng với Tinh Nguyệt đều là nữ nhi ruột thịt của bà, nhưng bởi vì nàng là phế vật không có đấu khí, mà bị bà coi là sỉ nhục, bây giờ nói chuyện lại rất êm tai, thật giống như là vì tốt cho nàng vậy, nhưng kỳ thực, bất quá là vì đứa con gái khác của bà mà thôi.

"Ha ha, tỷ tỷ thực sự là gấp gáp, Tinh Nguyệt còn hai năm mới cập kê! Lại không phải không ai thèm lấy, cần gì liền lót đường cho Tinh Nguyệt quá sớm như thế, nhưng mà Tĩnh Nhu của ta nha, qua một tháng nữa liền mười bốn rồi. Linh Nhi a, tam di nương vẫn luôn khen con hiền lành thiện lương. Thái tử sớm muộn cũng phải nạp thêm thiếp thất, làm cho người khác gả tiến vào Thái Tử phủ cùng con đối địch, còn không bằng để Tĩnh Nhi cùng con làm tỷ muội đồng tâm có phải tốt hơn không?"

Vân thị một câu 'lại không phải không ai thèm lấy'. Làm cho mặt Viên thị lập tức xanh không ít, bà trầm mặc cũng không được, phản bác cũng không phải. Trầm mặc không phải đại biểu Tinh Nguyệt thật sự không ai thèm lấy sao? Nhưng một khi phản bác, cái kia không phải vừa vặn ý tứ của Vân thị kia sao. Mà bà cũng không có lý do lại để cho Tinh Nguyệt tiến vào Thái tử phủ?

Muốn nói hai đứa đều là nữ nhi của bà, nhưng lại khác nhau một trời một vực, bà là chính thê, không có nhi tử đã làm cho bản thân cả ngày lo lắng không ngớt, mà đứa con gái lớn này lại là phế vật song phế, làm cho bà không thể nào không hận?

Cũng may tiểu nữ nhi thông tuệ, đấu khí không những ở trong nữ tử thuộc loại tài ba còn được sự yêu thích của Lão gia, giúp bà lấy về không ít mặt mũi, tự nhiên là yêu đứa con gái nhỏ này hơn rồi. Dưới cái nhìn của bà, chỉ có Tinh Nguyệt mới xứng với Thái tử. Nói cách khác chỉ có Thái tử mới xứng với Tinh Nguyệt của bà, nhưng hôm nay đứa con gái lớn phế vật không được bà yêu thích này lại gả cho Thái tử, hôm nay phong quang, sau này có thể sẽ bị hưu, cái mặt này chỉ sợ lại muốn ném rác lần nữa! Cho nên bà mới muốn đứa nhỏ cũng gả đi qua. Như vậy đứa lớn bị hưu, nàng cũng còn có đứa nhỏ để chống được bộ mặt!...
—-O—-

Chương 04: Gả Chồng Theo Chồng.

Linh Thứu nghe các nàng nói ngươi một câu ta một câu, đúng là không có cảm giác gì, tình thân, nàng đã sớm không hy vọng xa vời, ở ngày đại hôn của con gái để con gái mình chọn nữ nhân cho phu quân, chuyện như vậy các nàng đều nói tới như chuyện đương nhiên vậy, còn có chuyện gì các nàng không làm được?

Coi như nàng là phế vật không có cách nào tu luyện, nhưng máu mủ tình thâm, vì sao mọi người không ai quan tâm lo lắng cho nàng, mà lại căm ghét xem thường nàng đến thế. Đưa nàng ném vào Phế viện hơn mười năm, không ai để ý sự sống chết của nàng, lẽ nào mặt mũi so với tình thân quan trọng hơn sao?

Nếu không phải là Lãnh Trạch Phong bài cục muốn vận dụng  quân cờ là nàng đây, có thể nàng đến nay vẫn còn ở trong Phế Viện kia, đến hiện tại còn không cho phép được xuất hiện trước mặt người đời đâu.

Kiếp trước nàng cố niệm tình thân, nhưng không có nghĩa là kiếp này nàng cũng bị người bài bố, nhẫn nại của nàng sớm bị cái gọi là tình thân này vô tình chà sáng, mơ hồ, trong lòng Linh Thứu đã có dự định, huống hồ chính là không vì bản thân nàng, cũng phải vì Mộ Hàn mà trở nên mạnh hơn, đời này nàng chỉ vì hắn mà sống.

Nghĩ như vậy, Linh Thứu liền cảm thấy không cần thiết lại nghe các nàng phí lời, nhìn về nha hoàn bên người lạnh lùng nói: "Còn không đi, làm lỡ giờ lành ngươi gánh nổi trách nhiệm không?"

Lời này vừa nói ra, mấy người Viên thị gần đó đều ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ tới các nàng đang nói chuyện với Linh Thứu, Linh Thứu còn dám không nhìn các nàng, cho các nàng ném sắc mặt, Bắc Ảnh Trì Hoàn lúc này càng đen mặt: "Làm sao! Còn chưa có bái đường thành thân, liền ra giá thái tử phi!"

Linh Thứu nghe vậy ở dưới khăn hỉ ngoắc ngoắc môi, giống như tùy ý nhàn nhạt trả lời: "A, phụ thân đại nhân thực là đã già rồi, trí nhớ cũng kém đi, lúc Hoàng Thượng hạ chỉ, bắt đầu từ thời khắc đó ta đã là Thái tử phi, bây giờ bất quá là cái hình thức, bản Thái Tử phi cũng không biết Bắc Ảnh gia đối với Hoàng Thất bất mãn như thế, cản trở Thái tử phi lên kiệu, cố ý làm lỡ giờ lành không nói, còn đối với bản Thái tử phi hô tô gọi nhỏ."

"Đồ hỗn trướng! Quả thật là cánh cứng rồi! Ngươi cho rằng ngươi có thể làm Thái tử phi được bao lâu! Còn dám cầm hoàng thất đến ép ta! Không cần quên, ngươi cũng là người Bắc Ảnh gia!" Bắc Ảnh thế gia nói thế nào cũng là một trong tám đại gia tộc, mà Bắc Ảnh Trì Hoàn lại làm một đời tộc trưởng, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám nói chuyện thế này với hắn.

Bắc Ảnh Trì Hoàn âm thanh không thấp, nhưng bởi vì đám người vây quanh có chút khoảng cách. Vì vậy cũng không có mấy người nghe rõ hắn nói, mọi người vây xem chỉ là dồn dập nhìn thấy hắn đen mặt, không khỏi âm thầm phỏng đoán Bắc Ảnh Trì Hoàn không phải bởi vì trong nhà không giấu được sỉ nhục vì vậy mà thẹn quá thành giận chứ?

Phải biết bọn họ hôm nay cũng là nghe tiếng mà đến, để chứng kiến "Hào quang" phế vật trong đại gia tộc, tuy rằng tân nương che hỉ khăn, cái gì cũng không nhìn thấy được. Bọn họ cũng có hơi thất vọng...

Linh Thứu đúng là không chút sợ hãi nào đối với lữa giận của Bắc Ảnh Trì Hoàn, giọng điệu lại như đàm luận khí trời hôm nay như thế nào "Gả chồng phải theo chồng, sau này ta coi như là người hoàng thất, cùng Bắc Ảnh gia không có quan hệ, Bắc Ảnh tộc trưởng có thể đừng loạn nhận thân thích, còn nữa quân thần khác biệt, Bắc Ảnh Tộc trưởng sau này nhìn thấy bản Thái tử phi vẫn nên tôn xưng cho tốt, miễn cho miệng lưỡi người ngoài, vạn nhất bị người khác nói Bắc Ảnh gia đối với hoàng thất bất kính, đây chính là tội khi quân."

"Được! Được! Được lắm... nhanh mồm nhanh miệng! Ngươi liền dám cùng phụ thân ngươi nói chuyện! Hừ! Một phế vật, ta liền xem ngươi có thể ngông cuồng đến khi nào!" Bắc Ảnh Trì Hoàn nói liên tục ba chữ 'được', còn không quên hướng Viên thị trừng mắt một chút: "Ngươi sinh nữ nhi tốt a" Sau đó xoay người phất tay áo liền đi, thực sự là tức giận không nhẹ.

Nhưng làm sao có thể không giận? Đứa con gái bản thân hắn vẫn luôn xem thường, coi là sỉ nhục, bây giờ lại dám leo lên trên đầu mình, còn không coi trưởng bối ra gì...Nhưng hắn cũng đã quên chính mình cho tới bây giờ cũng chưa từng giống một vị tôn trưởng đối xử với Linh Thứu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro