Chương 91- 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91: Hoa Dực Ca.

Linh Thứu ám hiệu cho đám quỷ xung quanh Lạc Mộng một chút, ám chỉ chúng nó theo nàng ta cố gắng chơi mấy ngày, liền đứng dậy đi ra tửu lâu.

Lạc Mộng muốn đuổi theo, nhưng mà không biết bị cái gì ngán dưới chân, hảo xảo bất xảo ngã nhào về phía cửa lớn.(-hảo xảo bất xảo: đúng lúc, vừa vặn)

Nàng ngày hôm nay vận xui đều ra hết! Lạc Mộng không khỏi trong lòng thầm hận, mà cơn hận này tự nhiên đổ hết lên người Linh Thứu, coi như bản thân không cẩn thận ngã, cũng là do bị nàng ta làm tức giận.

Lông mày của Lạc Ngân đến giờ đều không có thả ra, nhìn về phía phương hướng Linh Thứu suy tư.

Mà từ lúc này, Lạc Mộng liền thật sự giống như trúng tà vậy, vẫn luôn phạm sai lầm, vẫn bị xấu mặt, kéo dài cả mấy ngày. Nhớ tới câu nói cuối cùng của Linh Thứu, Lạc Mộng lúc này mới có chút tin, đồng thời cũng sợ sệt, đương nhiên chuyện này không nói tới...

Linh Thứu ra Thính Vũ Hiên, sau đó ba người Lạc Ngân rốt cục cũng ngồi xuống gọi món ăn, chưởng quỷ đi tới, cầm bàn tính lắc lắc tính toán: "Công tử, các người tổng cộng hư hao đồ của bản điếm bao gồm một cái bàn, hai cái ghế, bàn ghế của chúng ta đều làm vô cùng đặc biệt, chất liệu cũng tốt nhất, tổng cộng hai ngàn bốn trăm lượng."

Lạc Mộng vừa nghe, không những bị nữ nhân kia bắt nạt, ghế cũng bắt nạt nàng, hiện tại tên này cũng đến bắt nạt nàng, tức giận a, vỗ bàn liền đứng lên. "Ngươi đây là ăn cướp sao!"

Vừa dứt lời, chỉ nghe được âm thanh răng rắc, cái bàn nàng đập từ vị trí đó liền bắt đầu gãy vỡ, Lạc Mộng ngẫn người, miệng cũng hơi há ra, sức mạnh của nàng lúc nào lại lớn như vậy?

Bàn vừa gãy, chén trà bát dĩa cũng đều ngã nát xuống đất.

Hai mắt của Chưởng quỹ hiện ra kim quang. "Hiện tại tổng cộng sáu ngàn năm trăm lượng."

...

Linh Thứu tiến vào một cửa hàng thợ may, thay đổi một thân nam trang lúc này mới đi ra, theo quỷ đi tới một thanh lâu, ngẫng đầu nhìn, Ngâm Ngôn Các, là nơi này không sai.

Chỉ là không biết nếu như Túc Cửu Diệu biết Hoa Dực Ca của hắn đến nơi này, tâm tình sẽ ra sao nha?

Nàng cũng không phải là người không trải qua cảm tình, theo nàng nhận thấy Hoa Dực Ca đối với Túc Cửu Diệu bởi vì chỉ có yêu quá thâm, mới sẽ dùng phương pháp này lừa gạt người khác, cũng là lừa gạt chính mình đi.

Nhưng mà, tâm, ở đâu lại dễ lừa gạt như vậy, loại đau này là thật sự, có lẽ hắn, hiện tại còn không biết đó là cái gì, nhưng có một ngày nào đó hắn sẽ hiểu.

Linh Thứu đi vào, ngay lập tức mấy nữ nhân liền ra chào đoán: "Ha ha, vị công tử này lớn lên thật là anh tuấn, không phải là người địa phương đúng không?"

Những nữ tử này vẫn tính là xinh đẹp lắm, chỉ là các loại son phấn hỗn hợp lại cùng nhau, mùi vị này làm cho nàng có chút không chịu được, nhìn mỗi người đều quấn quanh lấy mình, Linh Thứu mặt hơi đỏ lên, chính nàng đều không có đối với Mộ Hàn nhiệt tình quá như vậy đâu...

Quét các nàng một chút, lui về phía sau, âm thanh lạnh lùng thốt lên: "Ta là tới tìm người."

Mấy nữ tử nghe xong có chút mất mát, thật vất vả đụng tới một người lớn lên anh tuấn như vậy nha, hóa ra là có người trong lòng rồi: "Công tử là muốn tìm vị cô nương nào? Chúng ta không tốt sao?"

"Ta là tới tìm nam nhân." Linh Thứu có chút không biết nói gì, nhưng nàng không biết lời của nàng vừa ra liền cho mọi người ở đây mang đến bao nhiêu khiếp sợ.

Một nữ tử trong đó trước hết phản ứng lại, cười mở miệng nói: "Nguyên lai công tử là có sở thích này, vậy ta đi nói cho mụ mụ, để mụ mụ sắp xếp cho công tử..."

"..." Linh Thứu giật giật khóe miệng. "Ta tìm Hoa Dực Ca."
...

Bên trong một sương phòng của Ngâm Ngôn Các, Hoa Dực Ca giờ khắc này đang được ba nữ tử hầu hạ, một người uy rượu và món ăn, một đấm vai, một người bị hắn ôm vào trong lòng, nhìn như rất thích ý.

Nữ tử mặc áo vàng đang lột một quả nho liền đặt gần môi hắn, Hoa Dực Ca cắn xuống, còn ở trên tay người ta cắn nhẹ một cái: "Hừm, vẫn là Thương nhi lột nho ăn ngon a, ha ha.."

Hoa Dực Ca nở nụ cười hưởng thụ, chỉ là ý cười cũng còn chưa đến đáy mắt, tựa hồ trong con ngươi luôn có chút gì đó không giải thích được.

"Công tử, có người tìm đến." Cửa đột nhiên truyền tới âm thanh.

Hoa Dực Ca không lắm lưu ý nhíu mày. "Ồ? Nam nữ? Nữ liền mang vào đi."

"Công tử, là một nữ tử, bất quá là nữ giả nam trang." Tú bà ở bên ngoài trả lời.

Bà là người nào, chuyên môn làm ăn chính là chuyện giữa nam nhân với nữ nhân, là nam là nữ bà tự nhiên nhìn qua liền có thể nhìn ra, bất quá cô nương kia cũng ra tay rất lớn nha, nhìn dáng dấp này cũng không phải là người bình thường, bằng không bà sớm đem người đuổi đi rồi.

"Nữ tử? Nữ giả nam trang? Thú vị, để cho nàng đi vào đi." Hoa Dực Ca cười cười, sau đó đem nữ tử ôm chặt vào lòng, nhẹ nói bên tai của nàng: "Xem đi, bổn công tử vẫn là rất được nữ nhân thích nha, đều đuổi tới nơi này."

"Đó là đương nhiên, Hoa công tử anh tuấn phi phàm, tất nhiên là có rất nhiều nữ tử vì Hoa công tử mà khuynh đảo."

"Ha ha, vậy Thu Nhi thì sao? Thu nhi cũng vì bổn công tử khuynh đảo sao?" Hoa Dực Ca ái muội nói, tay còn ở bên hông nữ tử nắm một cái.

Nữ tử cười duyên một tiếng, tay nhỏ nhẹ nhàng buông xuống trên người hắn. "Hừm, chán ghét..."

Lúc Linh Thứu đi vào, thì nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, bất quá tuy rằng xem Hoa Dực Ca đang thân thiết với nữ nhân kia, nhưng vẫn không có thật sự làm cái gì khác không phải sao.

"Ngươi chính là Hoa Dực Ca? Ngươi nhìn qua tựa hồ rất hưởng thụ nha?" Linh Thứu cười nói, đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống.

"Làm sao? Cô nương muốn gia nhập sao?" Hoa Dực Ca tà tà nở nụ cười.

Linh Thứu lắc lắc đầu. "Không được, ta không thể gia nhập, bởi vì. . ."

Linh Thứu buông thả mái tóc dài, khiêu khích liếc mắt nhìn hắn. "Bởi vì ta là nữ nhân của Diệu."

Diệu? Nghe đến cái tên này Hoa Dực Ca hơi chấn động một chút, không, không thể là hắn, bất quá Hoa Dực Ca vẫn là làm bộ không thèm để ý hỏi ra miệng. "Diệu? Ai?"

"Túc Cửu Diệu a." Linh Thứu nói, chú ý đến vẻ mặt của Hoa Dực Ca.

"A, không thể, ngươi không thể là nữ nhân của hắn." Hoa Dực Ca vô cùng khẳng định nói.

"Làm sao không thể?" Linh Thứu nhíu mày.

Bởi vì y đã nói y thích hắn, y căn bản là không thích nữ nhân, thậm chí có thể nói là chán ghét. "Y không có đề cập qua ngươi với ta."

Linh Thứu buồn cười. "Hắn tại sao muốn đề cập ta với ngươi? Ngươi là gì của hắn sao?"

"Ta. . ." Đúng đấy, hắn là gì của y.

"Ta chẳng lâu nữa sẽ cùng với Diệu thành thân, ta sẽ cùng hắn sinh nhi dục nữ, bạc đầu giai lão." Linh Thứu nói tiếp...

Mà Linh Thứu không có chỗ nào mà không phải là đang kích thích hắn, những điều này đều việc hắn không thể làm.

Hoa Dực Ca nghe vậy sắc mặt lạnh lẽo. "Quan hệ của ngươi với hắn không liên quan gì tới ta, ngươi hôm nay tìm ta đến cùng có chuyện gì?"

Vừa nói, tay của Hoa Dục Ca nắm càng ngày càng gấp, nữ tử bị hắn nắm lấy không khỏi tê một tiếng kêu lên, Hoa Dực Ca lúc này mới hoàn hồn, buông nàng ra: "Các ngươi đi ra ngoài."

Ba nữ tử tựa hồ không tình nguyện: "Hoa công tử..."

"Đi ra ngoài!" Hoa Dực Ca lần thứ hai lạnh lùng nói.

Ba nữ tử lui ra, sau đó Linh Thứu mới mở miệng. "Làm sao sẽ không có quan hệ? Ta là nghe mẫu thân của Diệu nói, ngươi với Diệu rất là thân."

"A, ngươi là đến cảnh cáo ta sao? Ngươi nói cho bà ta yên tâm, ta nếu đã đáp ứng bà ta thì sẽ không nuốt lời." Hoa Dực Ca trào phúng nở nụ cười, cũng không biết hắn là đang cười mẫu thân của Túc Cửu Diệu, vẫn là cười chính bản thân hắn.

Quả nhiên, nguyên nhân bởi vì mẫu thân của Túc Cửu Diệu đã nói cái gì đó với hắn.

Linh Thứu thoả mãn gật gật đầu. "Tốt, vậy ta liền yên tâm, coi như hắn hiện tại sắp chết không thể sinh hoạt, nhưng mẫu thân hắn đã đáp ứng ta, coi như nếu hắn chết, ta vẫn như cũ sẽ là cung chủ phu nhân của Cung điện dưới lòng đất, mà con trai của ta cũng sẽ là cung chủ tương lai của Cung điện dưới lòng đất."

"Cái gì sắp chết không thể sinh hoạt?" Hoa Dực Ca trong lòng đột nhiên bật thốt lên.

"Cái này ngươi liền không cần phải để ý đến, ngược lại cũng là hắn tưởng bở, còn thích một nam nhân." Linh Thứu nói, mặt lộ vẻ khinh bỉ cùng căm ghét.

Hoa Dực Ca trong mắt hiện một chút sát ý. "Ngươi không thích hắn."

"A, ta tại sao phải thích hắn? Ai sẽ thích một nam nhân yêu thích nam nhân khác chứ?" Linh Thứu giễu cợt nói.

Hoa Dực Ca nắm chặt nắm đấm. "Vậy ngươi tại sao phải gả cho hắn."

"Không phải đã nói rồi sao? Gả cho hắn, ta chính là Cung chủ phu nhân nha, ngược lại hắn cũng sống không lâu, đến thời điểm đó Cung điện dưới lòng đất liền là của ta." Linh Thứu không thèm để ý cười cười.

Hoa Dực Ca híp mắt lại, thân thể lóe lên đi tới trước mặt Linh Thứu bóp lấy cổ của nàng. "Hắn đến cùng làm sao."

Tuy rằng âm thanh rất lạnh, nhưng mà cũng không khó nhận ra hắn ta lúc này rất căng thẳng, Linh Thứu trở tay vận lên đấu khí đem tay của hắn mở ra. "Ngươi lại không thích hắn, quan tâm cái này làm gì?"

"Ta hỏi ngươi hắn đến cùng làm sao." Hoa Dực Ca có chút bạo ngược cắn răng nói.

"Ngươi quan tâm hắn?" Linh Thứu cười trêu nói.

"Ta. . ." Hoa Dực Ca há miệng, nhưng không có nói tiếp.

"Nói cho ngươi cũng vô dụng, hắn thích ngươi ngươi cũng biết, ngươi lại không thích hắn, yêu mà không chiếm được không phải sẽ sầu não uất ức sao, cuối cùng ôm nỗi hận mà kết thúc, ngươi nha, liền cẩn thận ở đây bồi những nữ nhân của ngươi đi, đi để ý tới hắn làm cái gì? Ngược lại hắn chết rồi, ngươi cũng sẽ không còn khổ sở."

Hắn sẽ chết sao, nghĩ đến khả năng này Hoa Dực Ca không thể tiếp thu, thân thể hơi lảo đảo một chút.

"Y ở đâu? Ngươi mau nói cho ta biết. Còn ở Cung điện dưới lòng đất không?" Hoa Dực Ca đột nhiên nhìn về phía Linh Thứu, trên người liền tỏa ra sát khí.

Linh Thứu hồi lâu mới hỏi ngược lại. "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"

"Y đến cùng có ở nơi đó hay không!" Hoa Dực Ca hầu như là rống lên...

Thấy Linh Thứu không trả lời, Hoa Dực Ca xoay người liền muốn đi.

Không được, hắn muốn đi tìm y, đây là việc duy nhất trong lòng hắn muốn làm nhất, muốn đi nhìn thấy y, hắn không thể để cho y chết.

Linh Thứu nhưng lại kêu hắn lại. "Ngươi đi thì thế nào? Ngươi có thể cùng hắn vĩnh viễn ở một chỗ sao? Ngươi đồng ý vì hắn chịu đựng ánh mắt thế nhân sao? Không thể có hài tử ngươi có thể chịu được sao?"

Hoa Dực Ca dừng bước, có thể sao? Hắn có thể sao?

"Nếu như ngươi không làm được, ngươi đi, chung quy vẫn là sẽ rời đi, vậy hắn thì sao? Thật vất vả nhìn thấy hi vọng, sau đó sẽ thất vọng một lần nữa, lại tuyệt vọng một lần nữa sao?" Linh Thứu tiếp tục nói.

"Ta đồng ý vì hắn chịu đựng tất cả." Một lát sau, Hoa Dực Ca mới trả lời, sau đó đi ra ngoài.

Linh Thứu nhìn phương hướng hắn rời đi, ngoắc ngoắc môi.

Từ trình độ nào đó tới nói, hắn với nàng rất giống nhau, gặp phải cảm tình tự nhận là sai cũng chỉ biết trốn tránh, mãi đến tận sắp mất đi đối phương, mới phát hiện, nguyên lai mình từ lâu yêu không cách nào tự kiềm chế, nguyên lai, chỉ cần có thể cùng nhau, vấn đề gì cũng sẽ không còn là vấn đề nữa.

Linh Thứu thở dài một hơi, nàng đã tận lực, sau đó, liền nhìn bọn họ .

—-O—-
Chương 92: Linh Thứu nham hiểm.

Ngày gần đây Lãnh Trạch Phong cảm giác phi thường bất an, mắt thấy Đấu Linh đại hội sắp tới, có thể từ ngày ấy hắn phái ra mấy trăm tên đấu khí cao thủ đi tiếp ứng Linh Thứu, trộm lấy trấn linh thạch, sau đó liền một người đều chưa có trở về, Thái tử phủ cũng không có bất cứ tin tức dị thường nào.

Không có tin tức, mới là việc làm cho người ta lo lắng nhất, Lãnh Trạch Phong sắc mặt hơi trầm xuống gõ gõ mép bàn.

"Điện hạ, Đào Chi cầu kiến." Một gã hộ vệ đến đây bẩm báo.

Lãnh Trạch Phong ngẩng đầu, từ chỗ ngồi đứng lên. "Để cho nàng ta vào đi."

Rất nhanh Đào Chi liền tiến vào thư phòng.

"Thuộc hạ tham kiến nhị hoàng tử." Đào Chi cung kính hành lễ với Lãnh Trạch Phong.

Lãnh Trạch Phong khoát tay một cái, hắn hiện không cần những hư lễ mơ hồ này, hắn chỉ cần một lời giải thích.

"Chuyện gì xảy ra?"

Đào Chi tất nhiên là biết Lãnh Trạch Phong nói là chuyện gì, bất quá. . .

"Dạ?" Đào Chi mặt lộ vẻ nghi hoặc. "Thuộc hạ không biết nhị hoàng tử nói là chuyện gì?"

Lãnh Trạch Phong nhíu nhíu mày. "Ngươi không phải bởi vì nhóm cao thủ đấu khí kia hướng ta báo cáo sao?"

Đào Chi không rõ nhìn Lãnh Trạch Phong. "Thuộc hạ là bởi vì chuyện này, Bắc Ảnh Linh Thứu đem đồ vật trộm ra, nhưng vẫn kinh động ám vệ của Thái tử phủ, nhưng mà lại không chờ được đến người mà nhị hoàng tử phái tới tiếp ứng, nguy hiểm bại lộ vì không cho Thái tử phát hiện liền đối với nàng ta sinh lòng nghi ngờ, không thể làm gì khác hơn là đem Trấn Linh Thạch đem về chổ cũ, thuộc hạ cũng vì từ tối đó Thái tử phủ đề phòng rất nghiêm ngặt, kéo dài đến hôm nay mới có thể thoát đi ra."

"Cái gì?" Lãnh Trạch Phong có chút không thể tin tưởng. "Không chờ được đến người ta phái tới tiếp ứng?"

Đào Chi cũng kỳ quái: "Vâng, xác thực không có ai đi tiếp ứng, nhị hoàng tử ý tứ là...:?"

Lãnh Trạch Phong trong lòng lành lạnh, hắn phái đi là mấy trăm tên cao thủ đấu khí sĩ, làm sao có khả năng không có đến chứ? Vẫn là nói bọn họ đi trên đường gặp phải chuyện gì?

Một người đều không trở về, toàn bộ mất tích. . .

Lãnh Trạch Phong không nói gì, chỉ là sắc mặt hết sức khó coi, hắn vốn tưởng rằng phái mấy trăm người đi có thể hoàn hảo không tổn hại chút nào trở về, bây giờ lại biến thành như vậy.

Phải biết một nhóm mấy trăm cao thủ đấu khí, cũng không phải dễ dàng bồi dưỡng, hắn bỏ không ít tài vật, đan dược ở trong đó! Không nói đến tổn thất bao nhiêu, nhưng một phần thế lực cũng là một trong những hậu chiêu của hắn a!

Đây không phải là việc nhỏ, bây giờ hắn chỉ có thể hi vọng những người kia không có chuyện gì, sẽ nhanh chóng quay trở lại.

Lãnh Trạch Phong lại dặn dò Đào Chi một chuyện, chờ sau khi nàng đi, Lãnh Trạch Phong thổi một tiếng huýt sáo, sau một khắc, một người áo đen xuất hiện ở trước mặt hắn. "Tiếp tục tìm kiếm những người kia."

"Vâng"

Đào Chi trở lại Thái tử phủ, vừa vặn ở cửa gặp được Mộ Dung Sùng Tĩnh, Mộ Dung Sùng Tĩnh cũng không để ý đến nàng, chỉ nghĩ nàng là một nha hoàn trong phủ mà thôi.

"Đào Chi tỷ!" Một nha hoàn khác chạy tới. "Tỷ trở về rồi!"

Đào Chi ừ một tiếng. "Sao vậy? Hoang mang hoảng loạn đến thế?"

Nàng đã nghe theo chủ nhân dặn dò cùng nha hoàn bọn gia đinh trong phủ Thái tử tạo mối quan hệ tốt, thuận tiện điều tra bọn họ, chủ nhân hoài nghi trong đó không thiếu cơ sở ngầm của người khác, bởi vậy hiện tại những người hầu trong phủ đều cùng nàng rất quen thuộc.

Nha hoàn kia thuận thuận khí. "Trong cung đưa tới một đám nữ tử, nói là Thái tử thành hôn sắp ba tháng rồi, nên nạp thêm thị thiếp, Thái tử hôm nay lại không ở trong phủ, những nữ nhân kia hiện tại đều đi Mai Uyển, bảo là muốn thỉnh an Thái Tử phi!"

Nói đến thỉnh an, trên thực tế mặc cho ai nấy đều thấy được đám nữ nhân này nhất định là cố ý, Thái tử đều còn chưa có trở lại phủ, Thái tử không nói có muốn giữ hay không, các nàng hiện tại thân phận gì đều không phải, có tư cách gì đi thỉnh an Thái Tử phi chứ.

Đào Chi nghe vậy, nhíu mày, bất quá cũng chỉ tromg nháy mắt. "Được, ta hiện tại liền trở về cùng Thái tử phi trước nói một tiếng, cảm ơn muội nha, Linh Lung."

"Ha, nói cái gì cám ơn hay không cảm ơn chứ." Nha hoàn Linh Lung khoác tay một cái, sau đó có chút thật không tiện nói: "Tỷ đều giúp muội nhiều như vậy, muội nên cảm tạ là tỷ mới phải."

Đào Chi cười cười. "Không nói những thứ này, tỷ hiện tại phải nhanh đi về."

"Đúng đúng, nhanh đi nhanh đi, chính sự quan trọng." Nha hoàn không ngừng gật đầu, nhìn về phía sau Đào Chi lại nhìn thấy Mộ Dung Sùng Tĩnh, ngẩn người, vội cuối thấp người nói. "Mộ Dung công tử."

"Ừh, ngươi đi xuống đi." Mộ Dung Sùng Tĩnh hiếm thấy không có như thường ngày bình thường buông tha không giáo huấn bọn họ.

Nha hoàn có chút kỳ quái, bất quá nàng cũng biết quan hệ giữa Mộ Dung công tử với Thái tử, không dám lỗ mãng, lặng lẽ liếc nhìn Đào Chi, cuối người lui ra.

Đào Chi con ngươi lóe lên, cũng là khom người, cúi đầu nói. "Nô tỳ gặp qua Mộ Dung công tử."

Mộ Dung Sùng Tĩnh nheo mắt nhìn. "Ngươi là nha hoàn của Bắc Ảnh Linh Thứu?"

Đào Chi vẫn như trước duy trì tư thế cúi đầu. "Bẩm Mộ Dung công tử, chính là nô tỳ."

Mộ Dung Sùng Tĩnh nhìn chằm chằm Đào Chi, chính là một nha hoàn đều có thể trấn định như thế, muốn nói không có vấn đề mới là lạ. "Vừa vặn, ta cũng có chuyện tìm chủ nhân ngươi, đồng thời cùng đi thôi."

Hắn ngày hôm nay chính là thừa dịp Hàn không ở, đặc biệt đến gặp gỡ vị Thái tử phi này.

Ngày ấy bọn họ rõ ràng là có thể tóm nàng ta, nhưng Hàn vẫn cứ khư khư cố chấp, còn nói tin tưởng nàng ta, hừ, Hàn đối với nàng ta nhân từ, nhưng hắn sẽ không, nếu ngày ấy không có nhóm người mặc áo đen hỗ trợ, bọn họ không chắc sẽ tổn thất ít người như vậy đâu!

Đào Chi trên mặt không gợn sóng, nhưng trong lòng là không hiểu hắn vì sao đối với chủ nhân có chút địch ý, vẫn là nàng suy nghĩ quá nhiều? "Vâng."

Mang theo Mộ Dung Sùng Tĩnh một đường đi tới Mai Uyển, vừa tới cửa liền có thể nghe được bên trong thanh âm huyên náo, Đào Chi nhíu nhíu mày, mau chóng đi vào, Mộ Dung Sùng Tĩnh đi hơi chậm một chút, cuối cùng đứng ở phía sau, nhìn mấy nữ tử cùng Linh Thứu đối lập.

"A, tỷ tỷ ở chỗ này đúng thật là kiến cho người ta thật dễ tìm, hẻo lánh như vậy, Thái tử điện hạ cũng thật đúng là, nói thế nào thì tỷ tỷ cũng là chính phi mà!" Một nữ tử tướng mạo diễm lệ trong đó nhìn xung quanh một chút, có chút ghét bỏ, trong giọng nói còn mang theo nồng đậm trào phúng.

"Muội muội không nên nói như vậy, có lẽ là Thái tử điện hạ rất thích tỷ tỷ, lúc này mới tìm một góc đem tỷ tỷ giấu đi" Còn có nữ tử cao gầy nói thêm, đưa tới mọi người đều cười vang lên.

Linh Thứu cũng mỉm cười theo, nhìn đám người đang không ngừng ồn ào trước mặt, nói thật lòng nàng vẫn không thèm để ý, đối với tấm lòng của Mộ Hàn nàng là rõ ràng nhất.

Thiệu Lỗi đứng ở bên cạnh, sắc mặt thật là không tốt, nếu không phải Bắc Ảnh Linh Thứu không cho hắn xằng bậy, hắn đã đem những ả xấu xí này ném ra ngoài lâu rồi!

Đào Chi đi tới, từ trong phòng mang một chiếc ghế dựa đặt ở phía sau Linh Thứu cung kính nói. "Chủ nhân, ngồi xuống nói đi, thân phận không giống, ngài nếu đứng, các nàng liền nên quỳ."

Đào Chi vừa nói ra làm cho sắc mặt của những nữ tử ở đây đều cứng đờ, nhưng lại không thể phản bác.

Linh Thứu tán thưởng nhìn Đào Chi một chút, ngồi xuống, nhìn mấy nữ tử trước mặt, rất là có phong độ chính thất tiêu chuẩn. "Các ngươi không tự giới thiệu mình một phen sao?"

Linh Thứu nếu mà cùng bọn họ cãi vã cũng còn tốt, chính là như vậy không giận cũng không tức, lúc này mới làm cho trong lòng các nàng càng thêm không thoải mái, đây là xem thường các nàng sao? Cảm giác các nàng không có uy hiếp sao?

Mấy nữ tử kia báo lên tên của chính mình, còn đặc biệt nói ra phụ thân của mình là ai, mẫu thân là ai, thậm chí cả cô cô, cữu cữu của mình, ... đều nói ra hết, không thể nghi ngờ là biểu hiện thân phận của chính mình càng cao hơn một bậc.

Linh Thứu âm thầm nhớ kỹ thân phận từng người, những nữ tử này, nhìn ở bề ngoài, tựa hồ cũng không có cái gì không đúng, dù sao đều là người Hoàng Thượng tuyển chọn, nhưng nàng biết, trong này đa số đều là thứ nữ, hơn nữa phụ mẫu của bọn họ phần lớn đều là người của Lãnh Trạch Phong với những thế lực của các hoàng tử khác.

Dù cho là trùng hợp, nàng cũng luôn có chút cảm giác không đúng, rồi lại không nói được là lạ ở chỗ nào.

Bất quá mặc kệ có phải là nàng suy nghĩ nhiều hay không, các nàng đều không thể lưu lại.

Chỉ là đi có rất nhiều cách, nàng sẽ không đuổi các nàng, coi như nàng không cần danh tiếng, nàng cũng không thể để cho người khác nói Mộ Hàn cưới một đố phụ được, huống chi, vẫn có vài nữ nhi của mấy quan viên có thể kéo đến dưới trướng của Mộ Hàn.

Linh Thứu nhìn một nữ tử cuối cùng một bên không nói gì, phụ thân của nàng ta là người của Lãnh Trạch Phong. "Ngươi gọi là Uyển Phù đúng không?"

Uyển Phù bị điểm tên, tiến lên một bước. "Dân nữ là Uyển Phù." Tuy rằng tự xưng dân nữ, nhưng là thần thái kia không hề có một chút nào coi chính mình là dân nữ.

Linh Thứu hiền lành mỉm cười. "Trong này ta nhìn ngươi là ngoan ngoãn nhất, cũng thích ngươi nhất, đêm nay ta trước đem ngươi sắp xếp cho Thái Tử đi!"

Những nữ tử khác vừa nghe lập tức trừng mắt nhìn Uyển Phù một chút, trong mắt tràn ngập đố kị, không khỏi âm thầm hối hận, các nàng làm sao liền quên mất phế vật này nói thế nào đi nữa cũng là Thái tử phi, có quyền quyết định các nàng ai thị tẩm trước tiên! Sớm biết các nàng trước đó nên nhịn một chút, chờ thật sự là người của Thái tử rồi lại thị uy.

Uyển Phù trong lòng cao hứng, tiếp thu đến người khác ước ao ánh mắt ghen tỵ cũng rất đắc ý, không nghĩ tới phế vật này vẫn là rất có ánh mắt.

Thiệu Lỗi có chút kinh ngạc, Bắc Ảnh Linh Thứu đang làm gì a? Chủ nhân yêu thích nàng ta tất cả người trong phủ đều nhìn ra, thậm chí bởi vì nàng, cái nơi hẻo lánh như Mai Uyển này cũng đã biến thành chủ viện, nàng bây giờ lại sắp xếp nữ nhân cho Thái tử? Đây cũng quá rộng lượng rồi!

Đào Chi cũng có chút không rõ, bất quá nàng chỉ cần biết nghe lệnh chủ nhân đi làm chuyện.

Nói xong, Linh Thứu nói mình mệt mỏi, mọi người cũng không dám lại làm khó dễ, nhanh chóng rời đi.

"Này! Ngươi nữ nhân này, ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không a!" Đám người kia vừa đi Thiệu Lỗi liền không nhịn được bật thốt lên.

Linh Thứu nháy mắt một cái, nàng làm cái gì?

Nhìn ánh mắt Linh Thứu mê man không hiểu, Thiệu Lỗi suýt chút nữa nổi khùng lên. "Ngươi nữ nhân này là ngốc sao? Ân sủng của Chủ nhân, người khác cầu đều cầu không được! Ngươi lại còn đưa nữ nhân khác đến cho Chủ nhân!"

Linh Thứu hiểu ra gật gật đầu, nguyên lai vì việc này nha, trong lòng lại ấm áp, bất quá, nàng là người hào phóng như vậy sao? Cười nói: "Ngươi không cảm thấy các nàng đi ra đều rất nhanh sao?"

"Hả?" Thiệu Lỗi trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp.

"Thời điểm các nàng vừa tới đều khắp nơi nhằm vào ta nha, lúc này đều không ở lại  chổ này của ta ồn ào nữa, liền đi hết rồi aizzz." Linh Thứu tiếp tục nhắc nhở.

"???" Thiệu Lỗi vẫn là phản ứng trì độn không có hiểu rõ lắm.

Đào Chi lại hiểu, đều là nữ nhân, nàng có thể biết rõ những tâm tư của những nữ nhân kia. "Chủ nhân anh minh, cứ như vậy, các nàng đều sẽ đem đầu mâu đều hướng về nữ tử Uyển Phù kia."

Thiệu Lỗi nghe thế, lúc này mới hậu tri hậu giác hiểu được, hóa ra là như vậy a!

Nhìn về phía Linh Thứu, có chút cảm giác hơi , quá âm hiểm rồi! Mặt ngoài nói thích người ta, đối tốt với người ta, nhưng trên thực tế là để người ta thay mình, thành bia ngắm... chậc chậc, lòng dạ nữ nhân đúng là ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro