Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở khu vực giao dịch ngầm.

"Sao vẫn chưa tới vậy?" Hạng Khôn đứng trước điểm hội họp, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn, dáng vẻ nôn nóng.

Nơi này là lối vào thứ ba của khu vực giao dịch ngầm, đằng sau là một công viên rộng lớn, phía trước là một tòa nhà mới tu sửa được một nửa thì bị vứt bỏ vì virus bùng nổ.

Mùi xi măng nồng đậm và cát bụi bị gió lạnh đưa tới đây, khu vực giao dịch ngầm đã đóng cửa từ lâu, mấy ông chủ thường tới đây đang vừa thu dọn đồ đạc ở bên cạnh vừa nói: "Còn không phải là gặp lại tình cũ thôi à, sợ cái gì?"

Hạng Khôn phì phì hai tiếng: "Cái gì mà tình cũ gặp lại! Không có chuyện này đâu! Giữa hai người họ chẳng có chuyện gì cả!"

Mấy ông chủ chào hỏi với nhau rồi vừa cười vừa rời đi. Ông chủ của khu vực giao dịch ngầm -- Lúc đầu là đối tượng hợp tác của Văn Hạ, là một người đàn ông trọc đầu có một cái bụng tròn tròn. Ông ta vừa lật xem danh sách giao dịch ngày hôm nay vừa nói với vẻ bất mãn: "Vì các người mà việc làm ăn của tôi phải đóng cửa sớm đấy, anh có biết là tôi đã tổn thất mất bao nhiêu không hả?"

"Muốn gì thì tìm Văn Hạ đi." Hạng Khôn nói với vẻ không kiên nhẫn.

"Chẹp." Ông chủ bụng tròn bĩu môi lẩm bẩm vài tiếng. Nhắc tới Văn Hạ, thật ra ông ta lại không dám nói thêm cái gì. Thứ nhất, người trẻ tuổi này vừa có thủ đoạn tàn nhẫn vừa có những quyết sách cao minh; để tiếp tục sinh tồn trong thời đại mạt thế này thì anh chính là đồng minh hợp tác mà bọn họ không thể thay thế và không thể thiếu. Thứ hai... nhìn qua thì người trẻ tuổi này rất lễ phép lịch thiệp nhưng lòng dạ anh lại cực kỳ đen tối, không thể tùy tiện trêu chọc, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết.

"Tôi đi rồi, đồ vật ở chỗ này các người có thể tùy tiện sử dụng, nhưng nơi khác thì không được đi, nhất là kho hàng." Ông chủ dặn dò xong thì chậm chạp rời đi. Ông ta chỉ biết Văn Hạ có kế hoạch gì đó nên mới mượn tạm khu vực làm ăn ngầm này của ông ta, nhưng cụ thể là mượn để làm gì thì ông ta lại không rõ ràng lắm. Hơn nữa, ông ta cũng lười không muốn biết đến.

Sau khi ông chủ đi được một lúc, lại thêm nửa tiếng trôi qua, bây giờ đã muộn mười lăm phút so với thời gian hội hợp mà họ đã bàn bạc lúc trước.

Hạng Khôn có chút chờ không được nữa. Ông vừa định sải bước lên motor đi tìm người thì thấy có một chấm đen đang vọt đến từ đằng xa. Người đó có tốc độ cực nhanh, mới chớp mắt một cái đã đến phụ cận.

Đó là một con Linh Miêu có bộ lông mượt mà, óng ả và có đôi tai khổng lồ.

"Anh ở đây!" Hạng Khôn vội vàng vẫy vẫy tay, đi theo sau Linh Miêu là La Tử Tùng đang lái motor, sau nữa là một đoàn xe.

Suốt một đường đi đến đây, đoàn xe của Ân Kỳ lại tổn thất thêm ba chiếc, trước mắt chỉ còn lại tám chiếc xe. Phần lớn vật tư bọn họ mang theo đã bị dùng hết sạch, có thể lưu lại vài thứ đã là không tồi rồi.

La Tử Tùng chỉ huy mọi người để xe ở nơi quy định xong thì dùng tấm bạt thống nhất không thấm nước che lên.

Bởi vì khu vực giao dịch ngầm được lựa chọn là nơi không dễ bị phát hiện nên nơi này rất an tĩnh và hẻo lánh, là nơi cực kỳ thích hợp để giấu người.

Đám tang thi cũng đuổi tới đây, La Tử Tùng đưa mọi người vào trong khu vực giao dịch ngầm xong bèn chuẩn bị khóa cửa lại. Anh nói: "Xuống chờ ở bên dưới đi. Nếu như đằng trước chưa nói ổn thì ở đây không được phát ra bất kỳ âm thanh nào."

Linh Miêu liếm liếm móng vuốt, đuôi quấn quanh cổ chân Hạng Khôn, lạnh lùng nói: "Nếu như lại không nghe theo chỉ huy nữa thì chúng ta không cần thiết phải tiếp tục hợp tác nữa. Tôi không cần một lũ chuyên kéo chân sau."

Ân Kỳ không dám nhiều lời, đặc biệt, ông ta đã tận mắt nhìn thấy Quý Hồng Nguyên hóa thú nên đã bị dọa sợ tới mức chưa kịp hoàn hồn, ngay cả việc ôn chuyện cũng không rảnh làm. Sau khi nghe những lời đó bèn đưa người của mình vào bên trong khu vực giao dịch ngầm.

La Tử Tùng khóa kỹ cửa, Hạng Khôn nói vào máy liên lạc: "Giai đoạn đầu tiên hoàn thành."

Bên trong Bạch Tháp, Trương Ưng Hải đưa mắt ra hiệu, trung úy bật còi báo động xong bèn giả vờ kinh ngạc nhắc nhở mấy đồng nghiệp đang ngồi nói chuyện phiếm: "Ôi trời? Mọi người nhìn này? Có phải nơi này đang có tang thi tiến vào thành đúng không nhỉ?"

Người phụ trách giám sát khu vực hỗn hợp ngay lập tức chạy tới. Gã đang bị Trương Ưng Hải rủ chơi đánh bài, vừa nhìn thoáng qua liền nói với vẻ mặt hoảng loạn: "Đúng rồi! Như này là sao? Chúng nó từ đâu chạy tới đây vậy?"

"Có lẽ là do bị đói quá rồi." Trung úy nói: "Thời gian trước cũng có chuyện giống y hệt như thế này xảy ra ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao."

Trương Ưng Hải vừa ngậm thuốc lá vừa đánh ra hai lá bài, thờ ơ nói: "Tôi thấy có khi là tang thi do ai nuôi để xổng ra rồi thì có? Nuôi tang thi cũng là để chuẩn bị biến chúng thành một loại vũ khí mà. Chẹp, một lũ biến thái."

Người phụ trách giám sát khu vực hỗn hợp nở một nụ cười có chút bất đắc dĩ: "Xin lỗi đội trưởng Trương, tôi phải đi xử lý chút chuyện rồi."

"Đi đi." Trương Ưng Hải gật gật đầu, ra vẻ mình là một người rất hiểu lòng người.

Mấy người La Tử Tùng nhanh chóng trốn kỹ trong công viên. Một lúc sau, người phụ trách giám sát khu vực hỗn hợp mang theo vũ khí và người máy AI tìm tới đây, sau đó nhanh chóng đuổi đám tang thi đi xa. Đợi đến khi bốn phía xung quanh an tĩnh lại một lần nữa thì mấy người La Tử Tùng mới mở cửa ra rồi tiến vào khu vực giao dịch ngầm.

"Anh La!" Kỳ Thập Nhất lao ra ngoài từ trong đám người, vừa muốn khóc mà không khóc được, vừa nói với vẻ kích động: "Chú Hạng! Đã lâu không gặp! Mọi người có khỏe không ạ?"

"Bọn tôi tốt lắm, cậu thì sao?" La Tử Tùng vừa nở nụ cười vừa vỗ vỗ lên bả vai của người trẻ tuổi: "Có phải cậu lại cao hơn chút rồi đúng không?"

"Sao mà thế được ạ?" Kỳ Thập Nhất nhéo nhéo cánh tay mình: "Lâu lắm không được ăn gì ngon nên em cũng gầy đi rồi nè."

Kỳ Thập Nhất nhìn về phía Linh Miêu đang đứng đằng sau Hạng Khôn, nói với vẻ hiếu kỳ: "Đây là..."

"Giới thiệu một chút." Hạng Khôn đắc ý nói: "Đây là Omega của tôi, là bạn lữ cả đời của tôi, Quý Hồng Nguyên. Hình thái lúc hóa thú là một con Linh Miêu."

Lúc trước đám người Ân Kỳ chỉ nghe nói qua về chuyện hóa thú, chưa từng tận mắt thấy qua bao giờ. Chuyện này thật sự là quá khác thường. Một bộ phận người có chút sợ hãi mà lùi về phía sau, ai có gan lớn thì lại chăm chú quan sát, nhưng nhìn chung thì vẫn là có chút không thích ứng được.

Ân Kỳ có vẻ mặt rất phức tạp, nói: "Đây là... hiệu quả sau khi kích hoạt cơ thể mẹ đúng không? Liệu, có thể để lại di chứng gì không? Cậu ấy, cậu ấy ăn gì? Ăn thịt sao?"

Hạng Khôn trưng ra vẻ mặt "Anh có bị ngu không vậy", nói: "Em ấy muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, chẳng có di chứng gì hết."

Ân Kỳ nâng tay sửa sửa tóc, cuối cùng cũng ép cho mình nặn ra một nụ cười, nhưng giọng nói lại cứng đơ không mang theo cảm xúc gì, nói: "Tiểu Quý, đã lâu không gặp."

Quý Hồng Nguyên lắc lắc cái đuôi, Ân Kỳ nhìn thoáng qua, ánh mắt ông ta rơi xuống móng vuốt sắc nhọn đang vươn tới, không tự chủ được mà nuốt nuốt nước miếng.

"Ừ thì, em có thể hội hợp với người anh em họ Hạng, thật sự là quá tốt mà. Tôi cứ tưởng là... Tôi thật sự thực lòng mà chúc phúc cho hai người, hai người... quá không dễ dàng, phải cố gắng quý trọng đấy."

La Tử Tùng buồn cười mà đưa mắt nhìn Ân Kỳ. Anh vẫn còn nhớ rõ, hồi trước lúc mới quen biết, Ân Kỳ luôn cố ý chọc vào vết sẹo của Hạng Khôn mọi lúc mọi nơi, luôn luôn đem chuyện giữa ông ta và chú Quý ra để nói. Cái gì mà họ có duyên phận với nhau, là thanh mai trúc mã, họ đã đính hôn với nhau từ lâu, người thích hợp với chú Quý nhất lẽ ra phải là ông ta...

Bây giờ ông ta lại như biến thành một người khác, cực kỳ khách sáo và xa cách.

Hạng Khôn nhìn vẻ mặt của ông ta, còn có gì mà không hiểu nữa. Không có tình địch đương nhiên là tình huống tốt nhất, nhưng vẻ mặt của tình địch lại như nhìn thấy quái vật thực sự khiến cho con người ta cảm thấy không thoải mái.

"Chúng tôi thật sự rất tốt, không cần anh phải nhọc lòng. Nhưng thật sự yêu cầu các người phải nhớ rõ rằng mình bây giờ đang ở nơi đâu." Hạng Khôn ngẩng đầu lên, hất cằm về phía mặt đất: "Nơi này là thành phố F, là thế giới của người hóa thú thời kỳ đầu, đã hiểu chưa? Bên ngoài đều là những người hóa thú có gien đã từng tiến hóa, tùy tiện xách ra một người cũng có thể khiến cho các người không thể phản kháng nổi."

Trong đám người xôn xao tiếng nhỏ giọng nói chuyện. Một lát sau, có người đứng ra nói với vẻ không tán đồng: "Đây là vi phạm quy luật tự nhiên, sao con người có thể biến thành động vật được? Đây là thoái hóa. Những người khác trong thành phố F đều tự nguyện để bản thân biến thành động vật à? Điều này thật là vớ vẩn. Đây chính là nghiên cứu của Nhan Hoàn? Nó có ý nghĩa gì thế?"

"Sự hủy diệt của nhân loại tóm lại cũng sẽ chỉ do nhân loại mang đến thôi." Những người khác cũng phụ họa: "Nếu các người còn tôn trọng tự nhiên, tôn trọng quy luật tiến hóa của tự nhiên thì không nên duy trì cái dạng này. Cho dù là bất đắc dĩ thì cũng nên cố gắng sử dụng hình thái loài người chứ không phải là hình thú. Các người như này là đang đắm mình trong trụy lạc."

Mấy câu sau của người này là nói với Quý Hồng Nguyên. Lúc này, Linh Miêu đang quỳ rạp trên mặt đất nghỉ ngơi. Nó lười biếng ngáp một cái, lỗ tai vẫy vẫy hai cái, một đôi mắt lớn liếc về phía người đang nói chuyện mang theo vài phần trào phúng.

"Cậu bị bệnh gì rồi đúng không?" Hạng Khôn không thể hiểu được, nói: "Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Cậu vĩ đại, cậu tôn trọng tự nhiên, được thôi. Bây giờ cậu tự đi ra ngoài đánh nhau với tang thi đi nhé, được không? Đi cùng với bọn họ rồi cùng nhau đi giữ gìn sự hài hòa của tự nhiên đi nhé? Có cần tôi phải ban thêm cho cậu một giải thưởng vì hòa bình nữa không?"

Ân Kỳ vội giơ tay ngăn cản, lúng túng nói: "Xin lỗi, mấy tín đồ này không phải là có ý như vậy đâu."

"Không có ý như này thì là có ý như nào?" Hạng Khôn trợn mắt, ông đang cảm thấy cực kỳ khó chịu: "Là tai tôi bị điếc hay là do mắt anh bị mù? Thế mà các người lại có thể rặn ra mấy lời nói như thế để nói với người đã cứu mạng mình à? Vừa mở miệng ra là đã đòi đi dạy đời người khác? Thật sự coi mình là trò hề đấy phỏng? Không phải các người tôn trọng tự nhiên sao? Người và động vật đều là một phần của tự nhiên, người cũng là một phần của động vật đấy. Anh như này là đang khinh thường ai?"

"Tôi nói cho anh biết." Đôi mắt Hạng Khôn hơi tối xuống, vừa chỉ chỉ người mới nói chuyện khi nãy vừa chỉ vào Ân Kỳ: "Kẻ theo đuổi sự bình đẳng, theo đuổi việc thuận theo tự nhiên một cách cực đoan, thật ra lại chính là kẻ bất bình đẳng nhất, có dã tâm nhất và là kẻ coi trọng lợi ích nhất. Lại còn dám ở đây mà khoe khoang với tôi à? Nghĩ mình là ai thế hả?"

Hạng Khôn bế Linh Miêu lên rồi rời đi. Rõ ràng đây là một động tác cực kỳ ngầu lòi, nhưng Linh Miêu do Quý Hồng Nguyên biến thành có hình thể rất lớn, do vậy, ông chỉ bế được nửa người của đối phương, chân sau và đuôi của Linh Miêu vẫn bị kéo trên đất, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Ân Kỳ đau đầu thật sự. Ông ta trợn mắt đầy cảnh cáo với người vừa nói chuyện kia một cái, sau đó nói: "Tôi thay mặt cậu ta xin lỗi anh. Cảm ơn mọi người đã cứu chúng tôi, thật sự rất cảm ơn. Anh Hạng, mong anh hãy thứ lỗi cho. Dừng bước, xin anh dừng bước."

Ân Kỳ rất rõ ràng tình huống hiện tại của bọn họ là như thế nào. Virus không có thuốc giải, đàn tang thi bên ngoài cũng không thể bị tiêu diệt trong một chốc một lát được. Mà đồ ăn thì đến một ngày nào đó sẽ hết. Thành phố F là hi vọng cuối cùng, bọn họ không thể bị mắc kẹt lại ở chỗ này được.

Vì Ân Kỳ ở trong tổ chức Hội Cộng Sinh theo đuổi tự nhiên một cách cực đoan nên ông ta cực kỳ căm hận với công nghệ cao, với những nhân loại không coi ai ra gì mà tiêu hao tài nguyên thiên nhiên một cách lãng phí. Ông ta biết rõ bây giờ không phải là lúc cãi cọ tính đúng sai về mặt "Tín ngưỡng", nhưng ông ta cũng không ngăn được những tín đồ cực đoan khác nói mà không lựa lời. Lúc này ông ta đang cảm thấy cực kỳ xấu hổ và bực bội.

"Tôi biết." Ân Kỳ vội la lên: "Việc kích hoạt cơ thể mẹ là biện pháp duy nhất để kháng lại virus lây nhiễm, nhưng xác suất để tồn tại sau khi kích hoạt lại quá thấp. Người của nhóm chúng tôi... Nói thật, nếu dựa theo yêu cầu đào thải của Nhan Hoàn thì khả năng chúng tôi có thể sống được là không quá một nửa."

Cứ nghĩ đến điều này là Ân Kỳ lại lo lắng không tả nổi. Ông ta nở một nụ cười cứng ngắc, nói: "Mọi người cũng là bất đắc dĩ thôi, tôi biết mà. Nhưng việc chúng ta nên làm hiện giờ là theo đuổi sự cân bằng, cố tìm ra những điểm chung và gác lại những cái bất đồng."

Ân Kỳ là một người làm ăn nên đương nhiên là tầm nhìn của ông ta cũng càng lâu dài hơn một chút, nói: "Thế giới tương lai sẽ được tạo thành từ loài người có hình thái như vậy, thật sự rất khó để nói. Cho dù chúng tôi không muốn, nhưng đúng là đã đến lúc một thế giới mới nên xuất hiện rồi. Tín ngưỡng hẳn là thứ được sử dụng để vực dậy tinh thần của nhân loại, vuốt phẳng miệng vết thương và đau đớn, chúng ta không nên tiếp tục rối rắm ở chỗ này. Anh thấy tôi nói có đúng không?"

Hạng Khôn ôm con Linh Miêu to lớn, liếc mắt nhìn ông ta: "Hóa ra là vẫn còn một người có đầu óc cơ đấy."

"Chúng tôi đến là để tìm kiếm sự hợp tác, vì tương lai của toàn thể nhân loại." Ân Kỳ cười cười rồi vươn tay ra, nói: "Tôi chân thành xin lỗi, cũng chân thành mà cảm ơn mọi người, xin hãy tha thứ cho các tín đồ vô lễ này. Bọn họ chỉ là bị dọa nên mới trở nên như vậy thôi."

Cái đuôi của Linh Miêu đập lên lưng Hạng Khôn, Hạng Khôn buông nó ra, sầm mặt nói: "Đừng để tôi nghe thấy người của anh nhiều lời thêm bất kỳ lần nào nữa. Nếu không, tôi sẽ ném họ ra ngoài để họ duy trì sự hài hòa tự nhiên với tang thi."

Người đứng đằng sau Ân Kỳ lộ ra vẻ mặt sợ hãi và không dám tin, nhưng vì ngại địa điểm và thời cơ không phù hợp nên chỉ có thể buồn bực không nói lời nào.

Sắp xếp người của Ân Kỳ xong thì mấy người La Tử Tùng mới đi ra ngoài. Vừa mới đi chưa được bao xa thì đằng sau đã có người đuổi theo tới đây, người tới nhìn còn rất quen mắt.

La Tử Tùng suy nghĩ một lát mới nhận ra, đây không phải là tiểu đội trưởng hồi trước đã dẫn bọn anh tiến vào chỗ đóng quân của thành phố A, Tần... gì gì đó sao?

La Tử Tùng chỉ nhớ rõ họ của người ta, thấy đối phương lại đây bắt tay, cũng lễ phép vươn tay ra, nói: "Đội trưởng Tần."

Đối phương nhếch miệng cười, so với sự ghét bỏ lúc trước thì bây giờ gã có vẻ chân thành rất nhiều. Gã xoa xoa tay, nói: "Anh La, anh Hạng, anh Quý, lâu rồi không gặp."

Hồi trước người này không nghe theo chỉ huy, vừa thấy xảy ra vấn đề bèn dứt khoát mang theo người một nhà trốn chạy, suýt nữa đã khiến cho mấy người La Tử Tùng, An Tĩnh bị kẹt lại trong nhà máy trữ điện. Chính vì vậy, vẻ mặt của Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên đều không thể nào tốt được. Mặt La Tử Tùng cũng không có cảm xúc gì, nhưng anh vẫn duy trì sự lễ phép, nói: "Có việc gì sao? Ông chạy ra như này sẽ rất nguy hiểm."

Tần Chính cũng biết mình không được ưa thích cho lắm nên chỉ cười mỉa hai tiếng, nói: "Tôi sẽ trở về nhanh thôi, rất nhanh sẽ trở về. Chuyện là... Tôi muốn biết cách kích hoạt cơ thể mẹ là gì? Sau khi kích hoạt là có thể trở nên giống như anh Quý sao? Có thể, có thể tùy ý biến hóa?"

"Không phải tùy ý biến hóa." Quý Hồng Nguyên nói: "Hình thú của tôi chính là như vậy."

Tần Chính thấy Quý Hồng Nguyên trong dạng thú nhưng vẫn có thể nói tiếng người vẫn là cảm thấy có chút quá mức chịu đựng, vẻ mặt hơi cứng lại một chút, nhưng sâu trong mắt gã lại cất giấu khát vọng mãnh liệt. Gã nói tiếp: "Là, là không cần phải sợ những tang thi đó nữa có đúng không?"

"Vừa nãy ông cũng nghe thấy ngài Ân nói rồi đấy." La Tử Tùng nói: "Kích hoạt là giai đoạn đào thải gien thứ hai, người có thể sống sót không nhiều lắm. Đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm đấy."

"Đúng... Tôi biết chuyện này mà." Tần Chính liếm liếm khóe miệng, nói: "Nhưng không phải là các người đã thành công hết rồi à? Thành phố F nhiều người như vậy, không phải là họ cũng đều thành công sao? Đúng không? Sự phát triển của tương lai không thể thiếu mấy người... ờm, người hóa thú các cậu? Gọi như vậy đúng không nhỉ? Chúng tôi giờ chỉ là người thường, có phải là quá... quá bất lợi không?"

Tần Chính thấy vẻ mặt của La Tử Tùng càng thêm lạnh lùng, giọng nói cũng nhỏ lại. Gã nghiến răng, nói: "Tôi hy vọng là tôi có thể được kích hoạt, tôi cảm thấy gien của tôi cũng không được coi là kém lắm. Tục ngữ nói gan lớn no chết, nhát gan đói chết..."

Quý Hồng Nguyên phụt cười thành tiếng, sau đó mới xoay người, thong thả ung dung mà rời đi. Hạng Khôn lười không muốn nói nhiều nên cũng nối gót theo Omega nhà mình.

La Tử Tùng nhìn Tần Chính, khách sáo nói: "Tôi nhắc nhở ông một lần nữa, kích hoạt cơ thể mẹ sau khi được tiêm vào rất là nguy hiểm, tỉ lệ tử vong cực kỳ lớn. Chúng tôi và cả những người sống sót bên trong thành phố F mà ông nhìn thấy đều là những người may mắn còn tồn tại. Nhưng ông lại chẳng thể thấy được số lượng lớn những người vì kích hoạt nó mà tử vong."

"Còn nữa, nghiên cứu viên của chúng tôi đang gấp rút tiến hành nghiên cứu phát minh vắc-xin phòng bệnh, thế nên ông không cần phải cố ý đi mạo hiểm như vậy làm gì."

"Có vắc-xin phòng bệnh rồi á?" Mắt Tần Chính sáng lên, vui mừng khôn xiết nói: "Vậy nếu dùng vắc-xin phòng bệnh thì cũng có thể hóa thú à?"

"... Cái này thì chưa chắc."

Tần Chính tạm thời có chút thất vọng. Gã nhận ra La Tử Tùng không quá muốn nói về chuyện cơ thể mẹ. Gã nói với vẻ sốt ruột: "Các người, các người không thể chỉ lo cho sự an toàn của chính mình được, đúng không? Người vừa nói lời ngu xuẩn ban nãy cậu không cần để ý làm gì, vì gã không hiểu. Cho dù là người, là thú, là thực vật hay là cái gì thì chỉ cần còn tồn tại là còn hợp lý, tôi hiểu điều này mà. Về sau... Nếu mọi khía cạnh các cậu đều mạnh hơn chúng tôi thì chúng tôi phải làm sao bây giờ? Cơ hội này... Cậu cứ để cho bọn tôi tự mình lựa chọn đi."

"Anh nói rất có lý." La Tử Tùng gật đầu, nhìn thời gian: "Nhưng tôi không biết cách để kích hoạt thứ kia đâu."

"Cái gì? Sao anh có thể không biết được."

"Tôi thật sự không biết mà." La Tử Tùng hiếm khi nói dối. Anh nhìn thằng vào mắt gã, nói: "Đến khi ấy chúng tôi đều bị ngất đi, lúc tỉnh lại là đã biến thành như vậy rồi."

Trên mặt Tần Chính tràn ngập sự không tin và nghi ngờ. La Tử Tùng không hề nhiều lời, chỉ gật đầu rồi nói: "Tôi đi trước đây, làm ơn đừng tùy tiện ra cửa."

La Tử Tùng và Hạng Khôn cưỡi lên xe motor, Linh Miêu nằm bò ở đằng sau, hai móng vuốt lớn mềm mại đặt lên vai Hạng Khôn. Nó thò đầu ra, miệng hơi mở để lộ ra đầu lưỡi đỏ bừng.

Hạng Khôn như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: "Lúc về thì bảo Văn Hạ nói Ân Kỳ trông chừng kỹ thủ hạ của mình, miễn cho cành mẹ đẻ cành con."

"Vâng..." La Tử Tùng nhíu mày: "Cái tên Tần Chính kia... cháu sợ là gã sẽ phá hỏng kế hoạch của mình đấy ạ."

"Vậy thì xóa sổ gã đi thôi." Linh Miêu bày ra dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, giọng điệu lạnh như băng nói: "Chúng ta không được đụng vào Omega, nhưng đụng vào những người khác thì lại không có vấn đề gì."

La Tử Tùng: "..."

Quý Hồng Nguyên nói: "Tiểu La, cháu đừng trách tâm chú tàn nhẫn. Cả một cộng đồng nhiều người như vậy cùng nhau nỗ lực mới tạo ra được cơ hội, so với lũ người chỉ biết kéo chân sau thì chúng chết cũng không đáng tiếc."

La Tử Tùng thở dài: "Cháu biết, chúng ta không thể để cho một mình gã hủy đi kế hoạch và tâm huyết của tất cả mọi người được."

"Hai người không xuống tay được đâu, việc này cứ để tôi làm cho." Linh Miêu nhảy xuống khỏi xe motor: "Hai người đi về trước đi."

"Không được!" Hạng Khôn nhíu mày, phanh xe ngay lập tức rồi quay đầu lại nhìn vợ mình: "Em sốt ruột cái gì thế hả? Bên ngoài có người của chúng ta giám sát, gã còn có thể thành công chạy ra ngoài được à? Em quay về đây ngay! Cũng không chắc là gã có lá gan để gây ra phiền phức đâu mà!"

"Không phải là cái tên Omega kia cũng đã chạy đi rồi à?" Lỗ tai Quý Hồng Nguyên giật giật, nói: "Sao anh có thể biết được gã sẽ không chạy tới Bạch Tháp tìm cơ thể mẹ, thuận tiện tìm thêm một người có thể kích hoạt cho gã, sau đó lại chạy đến chọc phá kế hoạch của chúng ta chứ?"

Cũng như trong Bạch Tháp luôn có những người chiến đấu vì nhân loại, có những người không chịu phục sự quản lý của Bạch Tháp, thì cũng có cả những người có sự bài xích cực kỳ lớn đối với với việc hóa thú. Tần Chính chỉ là một người thường, đương nhiên là gã cũng sẽ có khát vọng đối với quyền lực, khát vọng được nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Nếu như là đối với người ở vế trước thì người đó có thể không cần quyền lực, nhưng lại rất cần sự công bằng; còn đối với người ở vế sau mà nói thì chỉ cần có cơ hội là người đó sẽ nắm chặt lấy quyền lực trong tay, không chịu buông bỏ.

Tần Chính chính là người như vậy đấy. Vốn dĩ gã chỉ là một người bình thường, vì vấn đề tín ngưỡng nên mới gia nhập vào Hội Cộng Sinh. Lúc gã mới hơi có chút danh tiếng ở Hội Cộng Sinh thì virus đã bùng nổ. Sau đó, vì Hội Cộng Sinh có ưu thế vốn có nên gã thuộc tầng lớp những người nắm được cơ hội đầu tiên và trở thành một ông chủ nhỏ. Khi đó gã đã có được cơ hội và một phần quyền lợi để sinh tồn. Ở thành phố A, bọn họ làm việc cực kỳ cẩn thận và chặt chẽ, vừa hỏi thăm tin tức vừa cứu một ít người sống sót, nhưng tiền đề là không làm tổn hại đến sự an toàn của chính bản thân mình. Đây đương nhiên là không gì đáng trách -- nhưng đến khi gặp nguy hiểm, sự lựa chọn được gã ưu tiên lại là từ bỏ đồng bạn.

Không thể nói gã không thực hiện hết trách nhiệm lúc còn ở thành phố A, nhưng chung quy là bởi sự quấy phá của tư lợi, nếu đến lúc virus bị tiêu diệt, nhân loại được giải cứu thì gã cũng sẽ mong muốn gã được công nhận là anh hùng, là người mạo hiểm, không biết sợ mà ở lại thành phố A để thu thập tin tức.

Nhưng tình huống hiện giờ đã thay đổi. Lúc này, bọn gã đang ở thế yếu, chỉ là người bình thường. Giữa tang thi và người hóa thú có sự tranh đấu vô cùng phức tạp. Bọn gã từ vị trí những người sống sót có được ưu thế, thoắt một cái đã ngã xuống đáy cốc, biến thành một đám người ở tầng chót có hoàn cảnh khó khăn nhất.

Người như Tần Chính rất dễ biến thành một nhân tố không ổn định.

Gã có thể làm ra chuyện gì là điều rất khó để tưởng tượng.

Trong lúc Hạng Khôn vẫn còn chần chờ thì Linh Miêu đã chạy đi mà không thèm quay đầu lại rồi. Hạng Khôn rất bất đắc dĩ. Ông đành phải đuổi theo, trong miệng còn lẩm bẩm: "Sao loại chuyện làm bẩn tay này em ấy cứ nhất thiết phải ôm vào người mình thế nhỉ? Sao lúc nào cũng phải nhắc nhở người khác rằng mình là một người có lòng dạ sắt đá, không từ thủ đoạn thế? Cần thiết sao?"

La Tử Tùng cũng cười. Anh vừa quay đầu xe đi trở lại chỗ kia vừa nói: "Thật ra chú Quý là một người rất dịu dàng đấy ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro