Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con ôm cái bát lẩm bẩm cái gì vậy?"

Mẹ Trương vỗ cánh tay con trai, cầm lấy một chiếc đĩa sạch, chia ra một số đồ ăn rồi nói: "Cho Tiểu Tần Tiểu Bùi một ít đồ ăn, chăm sóc bạn nhiều một chút."

"Đúng vậy, nếu mấy đứa các con không thoải mái thì cứ vào phòng khách ăn cơm, như nào mà thấy vui thì cứ như vậy đi." Bố Trương nói.

Trương Gia Kỳ đi đưa đồ ăn, rất nhanh liền chạy trở về, ngồi ở trên bàn ghế ăn, nói: "Con vẫn là ở đây ăn thôi, chẳng có gì khó chịu cả. Ba mẹ đã nấu một buổi trưa rồi, ăn với ba mẹ cũng rất vui."

Khá lắm, vừa đưa đồ ăn qua đó, anh Dã cứ luôn trừng cậu ta. Trương Gia Kỳ cũng không phải bị mù, vì thế nên mới không ở lại phòng khách.

"Gia Kỳ nhà chị ngoan thật." Mẹ Lâm cười khen ngợi.

Chỉ có ba Trương mẹ Trương cảm thấy có ma, bình thường làm hỏng việc thì miệng mới ngọt xớt chứ, nhưng ở nhà cũng chẳng có việc gì lạ.

Một lúc sau, Lâm Khả cũng đi tới rồi.

Trương Gia Kỳ kéo ghế bên cạnh, hoan nghênh bạn cùng bàn ra nhập. Cậu ta biết Lâm Khả sẽ qua đây, Chu Hiện quá thẳng như cái cột điện í, cậu ta ngốc đến mức không thể hiểu được.

"Khả Khả sao lại qua đây rồi?" Mẹ Lâm hỏi.

Lâm Khả sắp xếp ngôn ngữ nói: "Con vẫn là không nên quấy rầy anh Dã và Bùi thần học bài."

"Ăn cơm mà vẫn còn học." Đáy mắt mẹ Lâm lộ vẻ ngạc nhiên. Bà nhìn sang phòng khách, trên ghế sofa, Bùi Lĩnh và bạn cùng bàn đang ngồi cùng nhau, vừa nói chuyện vừa ăn, có vẻ như họ đang thảo luận thứ gì đó.

Bạn cùng bàn Bùi Lĩnh thì bà biết, thành tích hạng chót, nghe nói còn thích đánh nhau, dù sao thì không phải học sinh ngoan, bây giờ học sinh học không giỏi đã biết tận dụng ưu thế, vây quanh bên cạnh Bùi Lĩnh, chủ động học tập rồi.

Mẹ Lâm liếc mắt nhìn con trai còn đang vùi đầu ăn cơm, thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt bây giờ.

Bữa ăn kết thúc.

Ba Trương còn chuẩn bị trái cây đã rửa sạch nữa.

"Được rồi, các con buổi tối còn tự học nữa, nhanh lên đi đi, đừng đến muộn nữa."

"Vậy thì con sẽ tiễn anh Bùi và anh Tần, lát nữa sẽ về nhé ạ!" Trương Gia Kỳ viện cớ.

Mẹ Trương một ánh nhìn đã nhìn ra, nhưng hôm nay mới chuyển đến đây, không thể kèm chặt quá, nói: "Một lát nữa tự quay về đấy, tám giờ gia sư sẽ đến dạy. "

Trương Gia Kỳ: ...

"Khả Khả, chúng ta cũng nên đi rồi." Mẹ Lâm nói.

Lâm Khả chào tạm biệt mọi người, theo mẹ ra khỏi nhà họ Trương. Nhà họ ở một tòa nhà khác. Không lâu sau khi rời đi, mẹ Lâm nói: "Khả Khả, con với Bùi Lĩnh không thân sao?"

"Cũng được, bàn trước bàn sau ạ." Lâm Khả nói.

"Vậy thì con phải học hỏi Bùi Lĩnh nhiều hơn, con nhìn cái bạn Tần Trì Dã hôm nay, chẳng có việc gì cứ ở cạnh Bùi Lĩnh, lúc nào cũng hỏi về việc học, như vậy tốt biết bao nhiêu chứ." Mẹ Lâm cảm thấy con trai hiền quá, không biết làm gì, nói: "Sau này mẹ làm món gì ngon, con đem một ít đến cho Bùi Lĩnh, giao thiệp tốt, hỏi nhiều một chút."

Lâm Khả: "Mẹ, không cần mang cái gì đâu, con hỏi cái gì, Bùi thần cũng sẽ trả lời."

"Lần trước Bùi thần ghi chú vào cuốn sổ, in ra cho con rồi."

Mẹ Lâm: "Đó là bởi vì con người Bùi Lĩnh tốt, học giỏi nhưng không keo kiệt giảng bài. Hôm qua mẹ gặp mẹ của Triệu Trác Hàm, hỏi con gần đây học hành như thế nào, lại nói kì thi tháng sắp đến rồi, Hàm Hàm nhà bà ấy lần này chuẩn bị cũng được rồi... "

Triệu Trác Hàm học lớp một, còn tham gia lớp thi đua.

Nhà Lâm Khả và Triệu Trác Hàm vốn là ở cùng một tiểu khu, người lớn hai nhà đối đầu, từ tiểu học so đo đến tận bây giờ. Cho dù là mẹ của Lâm Khả chuyển đến tiểu khu này vẫn đụng phải bọn họ, chẳng có chuyện gì thì nói một, hai câu, mẹ Triệu Trác Hàm khoe khoang từ trong ra ngoài.

Thật ra nhân chi thường tình.

Lâm Khả và Triệu Trác Hàm lúc nhỏ còn là bạn của nhau, sau này vì học lực của cậu ta không đạt yêu cầu nên luôn bị Triệu Trác Hàm chèn ép. Mỗi lần chơi với Triệu Trác Hàm, mẹ của Triệu Trác Hàm đều khoe khoang trước mặt mẹ cậu ta. Thời gian dài rồi, mẹ cậu ta cũng chẳng vui vẻ lắm, Lâm Khả thì cũng xa cách dần với Triệu Trác Hàm.

"... Con phải học hành chăm chỉ, cho mẹ không phải thua kém người khác." Mẹ Lâm nói.

Lâm Khả hít một hơi, nghiêm túc nói: "Con biết rồi."

Vào ngày 1 tháng 11, vừa lúc là thứ Năm, thi tháng của trường Anh Hoa, thi trong vòng hai ngày. Thi xong thì trực tiếp đến cuối tuần, mọi người cũng rất vui, giống như là tuần này chỉ có ba ngày. Tâm lý này là điều mà hầu hết các học sinh bình thường đều nghĩ.

Học sinh phải quay lại lớp học phụ đạo / gia sư sau kỳ thi không nằm trong phạm vi này.

Hoàng Đồng Huyên vừa sắp xếp lại chồng sách trên bàn vừa nói, "Cuối tuần rồi chơi một ván, Trương Gia Kỳ chê tớ gà chỉ đánh có một trận, không hỏi ra được gì cả."

"Lần này thi xong tớ sẽ chơi."

Các chị em khác nói: "Tớ không có ý thúc giục đâu, học hành là quan trọng nhất, gần đây ai cũng bận ôn bài, quan trọng vẫn là học hành chăm chỉ. Dù sao Bùi thần và trùm trường cũng sẽ không chạy mất đâu."

"Đúng vậy, tớ có nghe một tin tức là sau khi Trương Gia Kỳ dọn ra khỏi ký túc xá, hình như trùm trường chuyển vào ký túc của Bùi thần á."

"!! !! Tin tức có đáng tin không?" Hoàng Đồng Huyên vốn đã uể oải, gần đây lúc nào cô cũng học, điện thoại cũng chỉ có lúc ăn trưa mới chơi được một lúc, không có thời gian làm trinh sát nữa rồi.

Một người nói: "Đáng tin đó, hình như chuyển vào từ tuần trước rồi. Gần đây mọi người đều bận rộn, sáng nay tớ cũng vừa mới nghe được thôi, nói để cổ vũ cậu một chút, đừng quan tâm đến game nữa, kẹo này đã đủ ngọt rồi, ăn xong kẹo thì ôn tập hẳn hoi, kỳ thi này cố lên nhé"

"Cố lên cố lên." Hoàng Đồng Huyên rất vui rồi, mệt mỏi gì đó quăng hết ra sau, "Tớ nghĩ tớ có thể học cả một đêm!"

Kể từ sau khi kết thúc đại hội thể thao, không khí học tập của lớp hai càng ngày càng mạnh mẽ, nguyên nhân chủ yếu chính là Triệu Ngọc nắm chắc, bài tập nhiều, yêu cầu kỷ luật nghiêm khắc hơn, tối tự học một tuần năm ngày, Triệu Ngọc chủ động ngồi trong lớp có thể đến ba ngày.

Ai dám ở trước mặt chủ nhiệm nói to nói nhỏ chứ? Nhất là người đứng chót và áp chót, một người thì ra ngoài ở, nghe nói buổi tối còn phải học thêm, còn một tên trùm trường cũng bắt đầu học tập nghe giảng, vô thức tạo nên một loại cảm giác rất cấp bách.

"Nhà ăn đã chật cứng rồi, tớ về ký túc xá đây, đọc sách một lúc." Hoàng Đồng Huyên nói với chị em.

Mọi người giơ ok, học sinh ngoại trú cũng về nhà rồi, chuẩn bị cho ngày mai thi.

Hàng sau.

Tần Trì Dã chủ động thu dọn bàn học của Bùi Lĩnh rồi nói: "Buổi tối tôi sẽ đi quán net."

"Bài tập về nhà hôm nay làm xong chưa?" Bùi Lĩnh hỏi.

Tần Trì Dã ừ một tiếng, "Hóa học vẫn còn một chút, tôi đi quán net làm."

"Được, nếu không biết thì cậu để trống ra, buổi tối chúng ta cùng học."

Hai người đã có một sự ăn ý ngầm. Bây giờ ban ngày thì lên lớp học, Bùi Lĩnh đều không xem tiểu thuyết, truyện tranh, hoặc là ngủ nữa mà bắt đầu ghi chép. Lúc đầu giáo viên dạy thay vẫn rất ngạc nhiên, âm thầm đi qua một vòng, kết quả là nhìn thấy Bùi Lĩnh không phải đang viết nội dung tiết học này mà là nội dung của lớp 10.

Trở lại văn phòng giáo viên dạy thay nói.

"Ở tiết của tôi cũng như vậy, dù sao cũng tốt hơn là ngủ."

"Cũng được một thời gian rồi, mọi người không biết sao, Bùi Lĩnh đang ghi chép cho bạn cùng bàn đó."

"Tần Trì Dã?"

Một số giáo viên nhắc tới Tần Trì Dã thì nhìn nhau, một người nói, "Bạn học này, từ lớp 10 đến bây giờ chưa từng nghe giảng bài, môn tiếng Anh lớp 10 của nó cũng là tôi đứng lớp, bây giờ muốn học cũng trễ quá rồi."

"Mấy môn khác cũng vậy, lúc thi thì nộp giấy trắng, đây là chẳng có chút nền tảng nào. Cho dù có lòng muốn học thì mời một giáo viên giỏi dạy, để Bùi Lĩnh kèm, cũng quá chậm trễ rồi. "

"Phải đó, cho dù Bùi Lĩnh thông minh và chắc chắn thì cũng không thể như thế được, đây là lãng phí thời gian của em ấy, để mình phải đơn phương chịu trách nhiệm làm cái gì. Tôi phải nhắc nhở cô Triệu mới được."

"Về điểm này thì thầy Trịnh vẫn tốt hơn, nắm bắt được thiên phú tốt, nếu không được thì phụ huynh phải nghĩ cách. Mà nhà của Tần Trì Dã thì ngược lại, từ trước đến nay phụ huynh không bao giờ tới cũng không quan tâm hỏi han, trước đây ỷ lại vào trường học, bây giờ ỷ lại vào bạn học." Vị giáo viên này đã từng bị Tần Trì Dã làm mất mặt.

Chỉ bởi vì Tần Trì Dã ngủ trong giờ học, giáo viên đã gọi một tiếng, sau đó bắt gọi cho phụ huynh, thái độ của Tần Trì Dã rất hung hăng càn quấy, đến bây giờ vẫn nhớ như in.

"Nếu là một thời gian rồi, nếu lần này điểm số của Bùi Lĩnh giảm sút, cô Triệu sẽ không dễ giải thích, đúng không?"

Triệu Ngọc tình cờ nghe thấy phần sau, điềm nhiên bước vào như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Tôi thấy tình trạng học tập của Bùi Lĩnh rất tốt đấy chứ, hôm qua lại giành được vị trí thứ nhất trong lớp thi đua, đã mười lần liên tiếp rồi nhỉ?"

Lấy đâu ra hạng nhất liên tiếp mười lần, nói đúng hơn là lần nào cũng thi đứng nhất. Điểm khác nhau là thi được tối đa hay là chín mươi mấy điểm.

Mọi người liền ngừng trò chuyện.

Triệu Ngọc ngồi trở lại chỗ của mình, thực ra cũng không phải là cô không có lo lắng. Cô đã gặp riêng hỏi Bùi Lĩnh, tính tình Bùi Lĩnh rất tốt, nói chuyện lịch sự, thái độ cũng rất ngoan, chính là một chút cũng không lùi bước.

"Em thích giúp Tần Trì Dã học tập, không cần đổi chỗ ngồi đâu ạ."

"Em sẽ bảo đảm được thành tích của mình, cô cứ yên tâm."

"Nếu như cô đột nhiên đổi chỗ ngồi, em mới sẽ tâm lý không vững mà sụp đổ."

Câu cuối cùng, là 'sự đe dọa' quá rõ ràng. Chẳng qua Triệu Ngọc không hề tức giận, ngược lại còn cho rằng Bùi Lĩnh đáng yêu, dự định quan sát một chút, chẳng qua ngoài miệng lại nói: "Nếu điểm thi của em ngày càng sa sút thì cô phải nghĩ cách rồi. "

Triệu Ngọc thu hồi suy nghĩ, điện thoại vang lên, là một dãy số xa lạ.

"Alo, xin chào."

Điện thoại là giọng của một người đàn ông: "Xin chào, là giáo viên Triệu Ngọc phải không? Tôi là trợ lý của phụ huynh Tần Trì Dã, tôi họ Khâu, đây là số điện thoại của tôi..."

"Xin ngắt lời một chút, bố của Tần Trì Dã có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với ông ấy về tình hình hiện tại của Tần Trì Dã. Trước đây tôi không thể liên lạc được với ông ấy, đều là thư ký của cậu của Tần Trì Dã." Đối với phụ huynh của Tần Trì Dã, cho dù họ là trực hệ hay là họ hàng, từ trước đến giờ Triệu Ngọc chưa từng gặp qua.

Lúc nào cũng là thư ký, trợ lý.

Thật ra Triệu Ngọc có chút phát bực, phụ huynh của Tần Trì Dã thật sự không quan tâm đến Tần Trì Dã sao?

"Hôm nay chủ tịch Tần có mười lăm phút rảnh lúc 18h, sắp xếp thời gian này có được không?" Trợ lý Khâu hỏi, "Hoặc là, cô có thể nói chuyện trực tiếp với tôi, tôi sẽ báo cáo với chủ tịch Tần chi tiết từng việc một."

Triệu Ngọc: ...

Tôi chưa bao giờ thấy một phụ huynh nào như vậy.

"Sáu giờ chiều, tôi có thời gian." Cuối cùng Triệu Ngọc lui một bước nói.

"Được. Tôi sẽ đăng ký cho cô."

Sau khi cuộc gọi kết thúc, các giáo viên khác nghiêng đầu về phía Triệu Ngọc, một số người tò mò hỏi: "Có phải là phụ huynh của Tần Trì Dã không?"

"Trợ lý, hẹn chiều nay nói chuyện." Triệu Ngọc nói ngắn gọn.

Những người khác thu lại ánh nhìn, nói: "Đều đã lớp 11 rồi, tôi chưa bao giờ gặp phụ huynh của Tần Trì Dã, thực sự rất kỳ lạ, đừng có là lừa đảo cái gì đó."

"Bùi Lĩnh, Tần Trì Dã lớp mọi người, vừa nhìn đã biết là gia đình giàu có rồi, loại người có tiền này đột nhiên gọi điện đến, vẫn là nên lưu ý chút, đừng để lừa gạt cái gì, bắt cóc nữa, đến lúc đó chúng tôi nói cũng nói không rõ."

Triệu Ngọc nghĩ cũng phải, nhưng cô có trực giác không thể trực tiếp gọi Tần Trì Dã ra hỏi được, đành phải đi đường vòng. Thế là buổi chiều sau khi tan học, Triệu Ngọc tìm Bùi Lĩnh, nói đại khái.

"Thưa cô, chuyện nhà của Tần Trì Dã, em không thể nói riêng được gì, em có thể giúp cô truyền đạt cho Tần Trì Dã, để xác nhận xem có phải là bố của Tần Trì Dã hay không."

"Được." Triệu Ngọc cũng thẳng thắn, lại dặn dò, "Hình như Tần Trì Dã với bố em ấy có mâu thuẫn, em cũng nên chú ý chút, đừng để cãi nhau."

Vì vậy, buổi chiều sau khi chuyển sách xong, dọn dẹp xong bàn học, Bùi Lĩnh nhìn thời gian rồi nói, "Bố của cậu hình như gọi điện cho cô Triệu, hẹn sáu giờ nói chuyện về tình hình của cậu. Cô Triệu sợ là lừa đảo, cậu có muốn đi xác nhận một chút không? "

Tần Trì Dã nghe thấy hai từ 'bố cậu', mặt lập tức đen thui.

"Ò ~ cô Triệu biết hỏi tôi chuyện nhà của cậu, sớm biết thế-"Bùi Lĩnh kéo dài giọng.

Tần Trì Dã vô thức cổ vũ hỏi: "Sớm biết cái gì?" Không thể để Bùi Lĩnh tự quyết định, nếu không Bùi Lĩnh sẽ khó xử.

"Sớm biết thì không dẫn cậu đi gặp cha tôi!" Bùi Lĩnh hừ hừ, "Nếu không cũng không công bằng."

Tần Trì Dã: "... Cậu sao mà ngây thơ như vậy chứ, chuyện này mà cũng phải công bằng."

"Cậu mới ngây thơ!" Bùi Lĩnh vặn lại, "Mau đi đi, nói xong thì cùng nhau ăn cơm. Ngày mai cậu thi xong, tôi có quà tặng cậu."

Sắc mặt Tần Trì Dã vô thức trở lại trạng thái tự nhiên, "Quà gì?"

"Lần trước tôi đã nói sẽ tặng cậu rồi, bí mật." Giọng điệu Bùi Lĩnh giống như làm nũng, nói, "Nhanh lên nhanh lên, đừng bắt cô giáo Triệu phải đợi nữa, tôi đói lắm rồi đấy."

Tần Trì Dã trong tiềm thức nghe theo lời của Bùi Lĩnh, đi đến văn phòng của giáo viên.

Tác giả có lời muốn nói:

Bắt đầu liều mạng học tập rồi~

Anh Dã sớm ngày lên top 100, sớm ngày chống đối thầy Bùi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro