Chương 138

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Trì Dã đặt khách sạn.

Khách sạn ngay cạnh khu công viên, là khách sạn của khu vui chơi, có thể dùng thẻ phòng để đi ra từ cửa phụ của khu vui chơi. Thời điểm trở về, có thể quẹt vé của khu công viên.

Tần Trì Dã biết Bùi Lĩnh ăn cơm no sẽ buồn ngủ, bây giờ là buổi trưa, có thể đi nghỉ ngơi một lát.

"A~" Bùi Lĩnh cố ý xuyên tạc, cười hì hì nói: "Bạn Tần học mấy thứ không tốt nha, muốn thuê phòng với tớ sao~"

"Thuê cái gì -" Mặt Tần Trì Dã nhìn như rất bình tĩnh, lôi kéo tay Bùi Lĩnh rời khỏi đám người, nói: "Là đặt phòng khách sạn, cậu có thể ngủ một lát để nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều chúng ta lại đi chơi."

Bùi Lĩnh gật gật đầu, thuận theo nói: "Được, là đặt trước phòng khách sạn."

Từ trong miệng Bùi Lĩnh nói ra càng lộ ra bầu không khí kỳ lạ. Lúc đầu Tần Trì Dã không có ý định làm gì khác, trong đầu có loại suy nghĩ đó, bây giờ bị nói thì không được bình thường, hít một hơi giải thích: "Thật sự chỉ muốn cho cậu nghỉ ngơi thôi."

"Tớ biết." Bùi Lĩnh trở tay cầm tay Tần Trì Dã: "Nhưng tớ muốn làm chút gì khác, chỉ có điều..."

Tần Trì Dã đều hiểu, hiểu những lời mà Bùi Lĩnh chưa nói hết, chỉ là nắm chặt tay Bùi Lĩnh.

"Chỉ cần tôi ở cùng cậu đã rất vui rồi." Tần Trì Dã đưa mắt nhìn về phía trước, không nhìn vào Bùi Lĩnh, chỉ là thời điểm nói lời này, ánh mắt dịu dàng mang theo hạnh phúc: "Bất kể là học hành hay tới đây chơi, hoặc ngẩn người chẳng làm gì cả, chỉ cần cùng với cậu thì sẽ cực kỳ vui vẻ."

Bùi Lĩnh nhếch miệng, lúm đồng tiền lộ ra, nói: "Thật khéo, tớ cũng thế."

Sau đó hai người vào khách sạn, Bùi Lĩnh cởi áo khoác dự định chợp mắt trên giường, liền thấy Tần Trì Dã móc sách từ trong túi xách ra đọc.

Bùi Lĩnh: . . .

Vén lên một bên chăn khác, vỗ vỗ giường, đại gia Bùi Lĩnh ra mệnh lệnh, nói: "Bạn học Tiểu Tần, cho cậu ba giây để lên đây."

"..." Sau bạn học Tiểu Tần lên giường.

Không phải hai người chưa hề nằm chung một cái giường. Giường ký túc xá càng hẹp, màn giường phía trên kéo một phát xuống là giống như một không gian nhỏ. Không giống bây giờ, giường lớn một mét tám, khoảng cách giữa hai người có thể nằm vừa một con chó. Nhưng không khí khác biệt, trước kia là trường học, hiện tại là - thuê phòng.

Cả người Tần Trì Dã cứng ngắc, duy trì một tư thế không tính là rất thoải mái dễ chịu, bảo trì khoảng cách.

Bùi Lĩnh ngược lại rất dễ chịu, còn xích lại cọ cọ, nói: "Cậu xem sách gì vậy?"

"Ngữ văn." Tần Trì Dã trả lời.

Tần Trì Dã lệch môn, từ thành tích lần này có thể phát hiện, thành tích các môn khoa học tự nhiên khác tiến bộ rất nhanh, duy chỉ có môn ngữ văn so với lần thi tháng trước còn thấp hơn mấy điểm. Hôm nay hắn mang sách ngữ văn theo, không cần động não suy nghĩ, không cần tra từ, học thuộc lòng mấy bài thơ cổ.

"Vừa khéo, có thể kể chuyện trước khi ngủ." Thầy Bùi nằm xong, mở to mắt nói: "Có thể bắt đầu rồi."

Tần Trì Dã lật sách trong tay, tìm một phần thơ cổ, bắt đầu đọc: "Buồn sao lạnh tiếng ve than. Trường Đình lấp loáng chiều tàn dần trôi..." (*)

(*) Trích Vũ Lâm Linh - Liễu Vĩnh/ Bản dịch của mailang-thivien.net

Một bài lại một bài, trước kia Tần Trì Dã không hề thích thơ cổ, hiện giờ có hơi thích rồi, chờ đến lần thứ hai có thể đọc thuộc lòng. Hắn yên lặng ngắm nhìn Bùi Lĩnh say ngủ, thấp giọng thì thầm: "Dùng dằng tay nắm."

Nuốt mất bốn chữ 'đẫm mờ khóe mi" phía sau.

Bài này không phù hợp. Bùi Lĩnh luôn luôn thích cười, làm chuyện xấu thì cười giảo hoạt, lúc diễn kịch sẽ cười đắc ý, cười kiêu ngạo, lúc vui vẻ thích thú cười con mắt sẽ cong cong, lúm đồng tiền xuất hiện, dù sao sẽ không khóc.

Mà hắn và Bùi Lĩnh sẽ không nắm tay nhau mà khóc đâu.

Tần Trì Dã vẫn luôn đọc sách ngữ văn, có đôi khi nhìn thấy câu văn xuôi, cảm thấy rất thích hợp sẽ nhỏ giọng đọc ra, lần đầu tiên cảm thấy ngữ văn cũng rất đẹp.

Đẹp yên ả.

Mãi cho đến ba giờ chiều, Bùi Lĩnh tỉnh ngủ, duỗi lưng một cái. Tần Trì Dã đi nấu nước nóng, đưa cho cậu một cái ly giữ nhiệt, nói: "Nhiệt độ vừa phải."

"?!" Bùi Lĩnh mơ màng: "Cậu còn mang cả ly giữ nhiệt đến hả?"

Tần Trì Dã ừ, không hề nói đến hắn lên mạng hỏi chiến lược hẹn hò, có ít dân mạng đề nghị nên mang theo khăn tay, khăn tay ẩm, gần đây thời tiết lạnh, tốt hơn hết nên mang theo ly giữ nhiệt, không cần uống nước lạnh, nếu không con gái sẽ đau bụng -

Đương nhiên Bùi Lĩnh không phải con gái, nhưng cũng không thể uống nước lạnh.

Nhìn Bùi Lĩnh ngạc nhiên. Tần Trì Dã: "Sao vậy?"

"Tớ cảm thấy mình thật sự rất may mắn." Bùi Lĩnh uống nước ấm, ngồi trên giường nhìn Tần Trì Dã: "May mắn được gặp cậu."

Mới nhìn qua trùm trường sẽ cảm thấy hắn lạnh lùng hung ác không ai bì nổi, vậy mà khi ở trước người mình thích sẽ trở nên cẩn thận, thậm chí có hơi giống bà mẹ chiếu cố tất cả.

"Là tôi mới phải." Tần Trì Dã đè nén nói.

Chờ đến khi sửa soạn xong xuất phát đi đến khu công viêc cũng đã bốn giờ hơn. Ban ngày vào cuối thu bắt đầu ngắn dần, ban đêm tới rất nhanh, còn chưa chơi được mấy trò trời đã tối, ăn tối xong, khu công viên đã ít du khách hơn.

Khu công viên vào tiết thu đông kết thúc vào 8:30, sau đó bắt đầu dọn dẹp, gần khoảng 9 giờ thì chính thức đóng cửa.

Đến 8 giờ.

"Có phải nên về rồi hay không?" Bùi Lĩnh hỏi.

Tần Trì Dã nắm tay Bùi Lĩnh: "Còn một nơi cuối cùng, tôi muốn đi."

"Vậy còn không mau đi thôi." Bùi Lĩnh cười kéo tay Tần Trì Dã chạy, sau đó bị Tần Trì Nhắc nhắc nhở ngược hướng rồi, Bùi Lĩnh cười ha ha, nói: "Cậu cũng không nhắc tớ, tại cậu hết."

"Được, tại tôi." Tần Trì Dã thuận theo Bùi Lĩnh.

Trạm cuối cùng của hai người là đu quay.

Bùi Lĩnh đứng xếp hàng ở lối vào, ở phía trước đa số đều là các đôi tình nhân. Cậu ngước cổ, nhìn đu quay cao chọc trời, biểu hiện trên mặt nháy mắt rơi vào trầm tư.

Không biết có nên nói cho Tần Trì Dã biết cậu có hơi sợ độ cao không.

"...Tí nữa cầu nguyện đừng có nói ra đó."

"Anh muốn phải tỏ tình, còn muốn hôn một cái." Người con trai nói.

Cô gái nũng nịu nói: "Đúng là đáng ghét." Nhưng hiển nhiên giọng điệu không hề cảm thấy chán ghét cậu trai.

"Em nói xem, ở trên nơi cao nhất cầu nguyện thì sẽ ở với nhau cả đời, vậy nên hôn một cái hiệu quả càng tăng mạnh hơn, chẳng phải một toa xe có bốn người ngồi à, ai biết Nguyệt lão có hay anh và em là một đôi không." Chàng trai nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Bùi Lĩnh nghe xong bừng tỉnh hiểu ra, sau đó nghiêng đầu nhìn Tần Trì Dã.

Không ngờ tới nha.

Cậu cười vui vẻ, dựa vào cánh tay Tần Trì Dã, nói đùa: "Tí nữa bạn học Tần muốn lên đó cầu nguyện sao?"

"Ừm." Tần Trì Dã ra vẻ bình tĩnh nói.

Bùi Lĩnh cười tủm tỉm nhìn đu quay, nói: "Tớ cũng muốn cầu nguyện."

Đêm hôm khuya khoắt đến đây ngồi đều là các cặp tình nhân, một toa xe bốn người. Đến lượt Tần Trì Dã, nhân viên công tác nhìn xuống vé trong tay Tần Trì Dã, nói hoan nghênh hai vị chơi vui vẻ, sau đó chờ Tần Trì Dã và Bùi Lĩnh đi lên, trực tiếp đóng cửa toa xe.

Mấy đôi tình nhân đằng sau đều hỏi tại sao hai người bọn họ có thể ngồi riêng một toa.

"Hai vị du khách mua vé VIP, có loại phục vụ này." Nhân viên công tác giải thích.

Đu quay chậm rãi nâng lên, chuyển động. Ban đêm, toàn bộ khu công viên đều lên đèn, ngồi trong đu quay nhìn xuống, từ từ lên cao, đẹp cực kỳ. Bùi Lĩnh ngồi ở một bên, theo độ cao tăng lên, đưa tay nói: "Tần Trì Dã, cậu qua đây ôm tớ đi."

"Quên nói cho cậu, tớ có hơi sợ độ cao."

Tần Trì Dã tức tốc đứng lên: "Sao cậu lại không nói sớm -"

"Không nghiêm trọng." Bùi Lĩnh nhìn Tần Trì Dã: "So với sợ hãi, tớ càng muốn ở cùng cậu đến chỗ cao nhất để cầu nguyện."

Tần Trì Dã cẩn thận từng li từng tí đi qua, ôm Bùi Lĩnh, lúc này trong đầu không có ý khác, chỉ muốn để Bùi Lĩnh không cần phải sợ. Mặt Bùi Lĩnh ghé vào trước ngực Tần Trì Dã, ngẫu nhiên còn tự mình tìm đường chết nhìn xuống, bị một tay Tần Trì Dã chặn trước mắt, có hơi đẩy ra.

"Nhìn một cái thôi."

"Vẫn rất đẹp."

Bùi Lĩnh nhỏ giọng lẩm bẩm, chờ đến có hơi choáng váng lại thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Lúc nữa đến chỗ cao nhất nhớ gọi tớ."

"Không gọi." Tần Trì Dã cứng rắn nói, có hơi tức giận: "Cậu sợ độ cao phải nói cho tôi biết chứ, thân thể cậu quan trọng hơn."

Bùi Lĩnh đối mặt với sự tức giận của Tần Trì Dã, hù hừ làm nũng nói: "Vậy chẳng phải là đến không công rồi sao ~ hiện tại tớ không sợ, cậu nắm tay của tớ, thật sự không sợ. "

Sau đó lại tìm đường chết mà ngẩng đầu ngắm nhìn cảnh sắc hai bên.

Quá cao.

Tần Trì Dã hết cách cầm tay Bùi Lĩnh: "Biết rồi. Sợ thì đừng nhìn, tôi sẽ gọi cậu."

"Được~" Bùi Lĩnh thu hồi tầm mắt, kỳ thật mặt có hơi trắng, cậu liếm liếm môi, cười nói: "Vẫn rất kích thích, thật đó."

Tần Trì Dã không muốn nói chuyện, chỉ là ôm chặt Bùi Lĩnh hơn .

Lúc đến chỗ cao nhất.

"Đến rồi"

Bùi Lĩnh nhìn ra ngoài cabin, có thể nhìn thấy cảnh sắc toàn bộ khu công viên, còn có phong cảnh phía xa.

"Tần Trì Dã."

"Ừm?"

Bùi Lĩnh không nói gì, chỉ là hai mắt sáng ngời nhìn Tần Trì Dã. Tần Trì Dã hiểu ý của Bùi Lĩnh, lời lúc đôi tình nhân phía trước nói, Tần Trì Dã cũng nghe thấy.

Nhiều người ở đu quay như vậy, cần phải đánh dấu.

Mình yêu Bùi Lĩnh.

Mình muốn cùng Bùi Lĩnh ở bên nhau cả đời.

Tần Trì Dã vĩnh viễn yêu Bùi Lĩnh.

Ở chỗ cao nhất của toàn bộ công viên, ánh đèn đường lấp lóe cùng với ánh sao.

Tần Trì Dã hôn lên môi Bùi Lĩnh, một cái đụng chạm rất dịu dàng chân thành. Đây cũng không tính là hôn, quá mức ngây thơ, đơn giản, nhẹ nhàng chạm như thế nhưng lại rất trịnh trọng.

Bùi Lĩnh cười, lúm đồng tiền xuất hiện, hai mắt cong cong.

Nguyện vọng vừa nãy của cậu.

Hi vọng có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Tần Trì Dã.

Hi vọng Tần Trì Dã sớm ngày đề tên lên bảng top 100.

Đu quay về lại dưới đât, lúc đứng lên chân Bùi Lĩnh có hơi nhũn ra, lẩm bẩm nói: "Tần Trì Dã, tớ run chân."

Sau đó Tần Trì Dã vịn Bùi Lĩnh xuống, sau đó lại cõng Bùi Lĩnh hướng đến lối ra khu công viên.

Không có sự ồn ào náo động của ban ngày, vào cuối thu nhiệt độ ngoại ô thành phố hạ xuống rất thấp. Bùi Lĩnh ghé vào trên lưng Tần Trì Dã, mặt dán vào cổ Tần Trì Dã, hấp thu nhiệt độ, cười rất vui vẻ.

"Buổi hẹn hò hôm nay rất tốt, Tần Trì Dã, tớ rất vui."

"Ừm." Tiếng nói Tần Trì Dã truyền đến, trầm thấp giống hoàn toàn trước đây, nhưng không giấu được âm cuối hơi cao lên: "Tôi cũng rất vui."

Bất kể làm gì cùng Bùi Lĩnh đều vui vẻ.

Đưa Bùi Lĩnh về nhà đã hơn mười giờ đêm. Tần Trì Dã đứng ở cửa lớn ngoài nhà Bùi Lĩnh, đeo cặp sách, nhìn Bùi Lĩnh đi vào trong.

Bùi Lĩnh đề nghị lái xe trong nhà đưa Tần Trì Dã về hoặc Tần Trì Dã có thể ở phòng cho khách nhà cậu nếu không muốn về.

"Hiện tại tôi rất hưng phấn, cần bình tĩnh một chút." Tần Trì Dã nói.

Bùi Lĩnh: . . .

Chạy vài vòng ở bãi tập dưới lầu sao? Bùi Lĩnh nghĩ đến lần đó, Trương Gia Kỳ nói anh Dã nửa đêm không ngủ đi chạy bộ, còn xông vào tắm nước lạnh, không khỏi nói: "Vậy, về nhà nhớ nói, đừng để bị cảm."

"Đã biết, ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp."

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi ngày hỏi một chút, khi nào anh Dã mới lọt top 100!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro