Chương 147

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lễ Giáng Sinh, đêm Bình An các em cố gắng đừng ra ngoài chơi, đặc biệt là không nên đi tới nơi đông ngươi, cứ yên lặng ở trường, ở nhà học bài..."

Trong buổi họp lớp, Triệu Ngọc nhấn mạnh việc an toàn trong dịp lễ. Mỗi năm vào những ngày lễ thế này, ở đâu cũng tổ chức các hoạt động, có pháo hoa, học sinh đến những nơi đông vui, nhiều người tạo thành khung cảnh dẫm đạp nhau rất nguy hiểm.

Trương Gia Kỳ ngồi phía dưới nhỏ giọng nói: "Cậu có tin không, hôm thứ năm đó thầy cô sẽ giao rất nhiều bài tập,chiếm hết thời gian của chúng ta, làm bài còn không kịp, đi chơi cái khỉ gì chứ."

Không ai để ý cậu ta.

Trương Gia Kỳ than ngắn thờ dài: "Cũng đã lâu rồi tôi không được sờ vào bàn phím ở tiệm net, đừng nói ở tiệm net, đến cả bàn phím máy tính ở nhà cũng là hai tuần trước."

Bởi vì thành tích thi tháng có tiến bộ, cậu ta được phê chuẩn được phép chơi một tiếng.

Lâm Khá cũng đã lâu rồi không chơi bóng, cậu ta cũng muốn chơi nhưng nghĩ lại cũng thôi. Khó khăn lắm thành tích mới có tiến bộ, nếu đi chơi lỡ như rớt hạng thì làm sao.

Trên bục giảng, Triệu Ngọc gõ gõ lên bảng, cảnh cáo mọi người không được làm việc riêng hoặc thì thầm to nhỏ, nói: "Còn một việc nữa, tám giờ tối thứ sáu tuần này, gameshow <Ai là No.1> sẽ được công chiếu. Trường học của chúng ta có hai bạn tham gia, khối chúng ta có Lý Hữu Thanh và Tô Hạ, mọi người có thể tự chọn chuyện xem hay không, chuyện này không ép buộc."

Tuy rằng là cá nhân nhưng đều là từ Anh Hoa ra, đại biểu cho trường học. Đặc biệt là đây là đài truyền hình Kinh Đô, cũng chính là chương trình của thủ đô, trường học rất coi trọng, nhưng cũng không thể ép buộc tất cả học sinh đều xem. Chỉ lúc mở họp, nhà trường đề nghị các giáo viên khi họp lớp nhớ nhắc tới, cổ vũ các học sinh xem để học tập.

"Chiếu rồi sao?"

"Nhanh thế à, tốt quá."

"Tô Hạ, cậu đúng làm vẻ vang cho lớp chúng ta."

Trong đám bạn học có người nhỏ giọng nói.

Trương Gia Kỳ cũng đang nói: "Anh Bùi, nhanh như vậy đã chiếu rồi à? Nhưng mà vì sao chủ nhiệm lớp chúng ta không biết cậu cũng đi..."

"Bởi vì tôi không nghỉ học vì chuyện này." Bùi Lĩnh có hơi kinh ngạc, nói: "Tôi cũng chỉ nói cho mấy cậu biết, cậu không nói với mọi người à?"

Trương Gia Kỳ ngay lập tức cảm thấy bị kinh thường, nói: "Tôi cũng không phải người miệng rộng!"

Sau đó, nhận được ánh mắt uy hiếp của anh Dã.

Trương Gia Kỳ nói chuyện đàng hoàng lại: "Tôi cho là phải ký giấy bảo mật gì đó, Lâm Khả nói vậy."

"Là tôi nói, chẳng lẽ không phải à?" Lâm Khả cũng mơ màng.

Bởi vì hiểu lầm này, Trương Gia Kỳ và Lâm Khả, Triệu Trác Hàm tuy rằng biết Bùi Lĩnh có tham gia ghi hình nhưng cũng không nói với ai. Lý Hữu Thanh biết, nhưng Lý Hữu Thanh ở lớp 1, cũng không nhiều chuyện nói cho mọi người biết. Còn Tô Hạ vì sao không nhắc tới, ban đầu không nhắc tới là không muốn mọi người để ý tới Bùi Lĩnh, cũng cảm thấy loại chuyện làm mình nổi bật thế này thì Bùi Lĩnh tự nói thì hơn.

Còn về sau không nhắc tới, bởi vì tức giận, không muốn nói, muốn phân rõ giới hạn.

Dẫn tới việc khi sắp phát sóng, toàn bộ Anh Hoa chỉ biết có Tô Hạ và Lý Hữu Thanh tham gia.

"Tốt lắm, đến lúc đó cho mọi người một niềm vui bất ngờ." Bùi Lĩnh cười tủm tỉm, từ chối việc để Trương Gia Kỳ nói với mọi người.

Trương Gia Kỳ nhìn Bùi Lĩnh cười, cảm thấy chương trình lần này nhất định rất xuất sắc, không giống như tạo kinh hỉ cho mọi người mà là sự kinh hãi thì đúng hơn.

Rất nhanh đã tới thứ năm.

Hôm nay là lễ Giáng Sinh, thành phố Hạ cũng bắt đầu đổ tuyết, chẳng qua là mưa tuyết, lạnh vô cùng.

Bùi Lĩnh mặc thêm một chiếc áo lông vũ, mang thêm khăn quàng cổ màu đỏ, áo lông vũ màu xanh lá có những họa tiết hình ngôi sao, vô cùng có cảm giác ngày lễ.

"Tớ cảm thấy mình giống như một con gấu đần ấy." Bùi Lĩnh phàn nàn với Tần Trì Dã.

Tần Trì Dã: "Không đâu, rất đáng yêu. Cậu mặc ít sẽ bị cảm lạnh."

Mèo nhỏ Bùi bĩu môi. Cậu biết Tần Trì Dã nói đúng, nhưng vẫn muốn phàn nàn. Giữa trưa hai người đi tới nhà ăn, sau khi ăn xong lại trở về ký túc xá nghỉ ngơi, buổi chiều lại đi học.

Hôm nay bài tập được giao quả thật rất nhiều.

Tiết cuối buổi học, bầu không khí trong lớp vô cùng oán giận. Phần lớn bạn học đều còn muốn buổi chiều đi chơi với bạn học, tiết tự học buổi tối sẽ làm bài tập. Nhưng hôm nay bài tập quá nhiều, một tiết tự học buổi tối không thể nào làm kịp.

Sau khi rời khỏi lớp thi đua, Bùi Lĩnh cũng từ chức đại diện môn Hóa học. Ở trong mắt nhiều giáo viên đây là hành vi 'sa đọa', 'cam chịu' không cần làm bài tập, đặc biệt thích làm theo ý mình. Cho nên bây giờ cậu đang nằm lên bàn, nhàm chán xem sách địa lý, chờ khi tan học mới có sức sống trở lại.

Hai mắt phát sáng.

"Đi thôi." Tần Trì Dã nói, cầm lấy cặp của hai người.

Bùi Lĩnh đã chuẩn bị xong từ lâu.

Hai người nhanh chóng đi ra cổng trường, nhanh đến mức âm thanh của Trương Gia Kỳ như đang nói với không trung: "Anh Dã, anh Bùi, hai người làm gì đó..."

Nhưng không ai trả lời cậu ta, người đã biến mất không thấy đâu.

Tần Trì Dã và Bùi Lĩnh đi ra ngoài ăn.

Thánh lễ Giáng Sinh không quan trọng, chủ yếu là mượn cơ hội này đi hẹn hò. Tần Trì Dã chở Bùi Lĩnh trên chiếc xe đạp, hai người đi siêu thị mua một đống đồ ăn, nếu Bùi Lĩnh nhìn thấy ổn sẽ ném vào trong xe đẩy.

Còn Tần Trì Dã thì đẩy xe.

Thanh toán xong, đồ mua quá nhiều, Tần Trì Dã đẩy xe, hai người cùng nhau trở về nhà.

Cúp luôn tiết tự học buổi tối.

Tần Trì Dã ở trong phòng bếp làm một nồi lẩu, Bùi Lĩnh mang đồ trang trí bắt đầu dán cửa sổ, ông già Noel, con tuần lộc, bông tuyết, dù sao thì nhìn cũng rất có không khí.

"Đẹp không?" Bùi Lĩnh hỏi.

Tần Trì Dã mang nồi lẩu ra, nhìn thấy cửa sổ đầy màu sắc rực rỡ, trong nháy mắt cảm thấy như trở về lúc còn nhỏ. Khi ăn tết, trong nhà hắn cũng sẽ trang trí như thế này. Hắn nhìn Bùi Lĩnh nở nụ cười đắc ý, rất nghiêm túc nói: "Đẹp, rửa tay ăn cơm."

"Được."

Ăn lẩu xong, Bùi Lĩnh chen chúc trong phòng bếp, Tần Trì Dã rửa chén, Bùi Lĩnh quấy rối. Bởi vì Tần Trì Dã không cần Bùi Lĩnh giúp, Bùi Lĩnh liền quậy phá, vừa hỏi chuyện Tần Trì Dã, vừa cướp chén đã được Tần Trì Dã rửa sạch rồi úp lên.

Hai người tới tới lui lui cũng làm xong. Trời tối, máy sưởi trong phòng cũng đủ ấm, khó có thời gian không học tập, Bùi Lĩnh ngồi trên giường trong phòng ngủ chính của Tần Trì Dã, hai người cùng nhau xem phim điện ảnh trên ipad.

Lúc trước hai người không có mua TV.

Tần Trì Dã không xem TV, hơn nữa muốn học tập, lúc ấy cũng không nghĩ đây là nhà, cũng không cần quá nhiều đồ, thậm chí nồi chén vẫn là sau này mới mua.

Bởi vì phải nấu cơm cho Bùi Lĩnh. Cho dù chỉ ngẫu nhiên vài lần nhưng cũng cần phải có.

Tần Trì Dã cúi đầu nhìn một bên mặt của Bùi Lĩnh. Sau khi tắm xong, tóc Bùi Lĩnh xõa tung, mang theo mùi hương của dầu gội đầu. Rõ ràng là cùng dùng chung dầu gội đầu nhưng ở trên người Bùi Lĩnh, mùi hương lại khác biệt hoàn toàn so với hắn.

Trên người Bùi Lĩnh càng thơm hơn.

"Mua một cái TV đi?" Tần Trì Dã dò hỏi.

"Có phải cậu ghét bỏ tớ chen chúc với cậu không?" Bùi Lĩnh cố y hung dữ nói.

Dĩ nhiên Tần Trì Dã không có ý này, hắn muốn ở bên Bùi Lĩnh cùng nhau xem phim còn không kịp, giải thích nói: "Ngày mai chương trình cậu tham gia công chiếu rồi, cái này nhỏ quá."

"Vậy thì mua máy chiếu đi." Bùi Lĩnh rất đắc ý nói: "Để cậu nhìn phong thái của Bùi thần, nhất định phải dùng màn hình lớn!"

Tần Trì Dã cười: "Được."

Sáng sớm thứ sáu, tập đoàn Racoon.

Chín giờ sáng, nhân viên vào làm, mở máy tính ra, thông báo thông của bên nhân sự gửi tới.

[Thông báo: Tám giờ tối nay, chương trình <Ai là No.1> đài truyền hình Kinh Đô công chiếu, toàn thể nhân viên xem chương trình sẽ được ông chủ phát bao lì xì.]

Toàn thể nhân viên Racoon:???

Chuyện này là sao đây.

Sau đó bọn họ phát hiện đội ngũ kỹ thuật của công ty đã tạo ra một phần mềm nhỏ cho tiết mục này, khi đăng nhập vào hẹn giờ xem, cứ nửa tiếng sẽ có một lần phát bao lì xì.

Nhân viên Racoon nhìn thông báo này không hiểu chuyện gì, từng người từng người vào nhóm bàn luận.

[Xem chương trình đó sẽ nhận được lì xì, có ai biết tại sao lại có chuyện kỳ quái này không?]

[Công ty của chúng ta luôn rất hào phóng, phúc lợi cũng rất tốt, nhưng mỗi lần đều là phát trực tiếp. Đây là lần đầu tiên làm chuyện này, tôi không hiểu lắm, đang hơi lơ tơ mơ.]

[Công ty tài trợ cho chương trình đó sao? Cũng không phải, nếu tài trợ chương trình thì công ty chúng ta mới là chủ, sao lại còn muốn chúng ta xem rồi phát lì xì.]

[Không hiểu, nhưng mà tôi tính tám giờ tối nay vào xem một chút, nhận lì xì miễn phí có ngu đâu mà không cần]

[Tôi đi hỏi thăm thử, đó là một chương trình đấu trí hình như rất thú vị.]

[Buổi tối xem sẽ biết.]

Kết quả là tới giữa trưa, phần lớn nhân viên của tập đoàn Racoonm bắt đầu bàn luận sôi nổi.

[Tôi nghe phòng thư ký nói, hình như trong chương trình đó có con trai của ông chủ.]

[Thật hay giả? Ông chủ nào mà có thể hào phóng như vậy?]

[??? Cô cũng nói là hào phóng như vậy, ngoại trừ ông chủ lớn ra thì có thể là ai nữa.]

[Con trai chủ tịch sao? Tôi nhất định phải xem kỹ, chưa nhìn thấy cậu ấy bao giờ đâu.]

[Tin chính xác đó. Giữa trưa ăn cơm, có người nghe chủ tịch nói với các giám đốc là buổi tối xem chương trình có con trai ông ấy tham gia, còn cười ha hả bảo mọi người cổ vũ.]

[Đều truyền ầm ra rồi đấy. Tôi nghe bộ kỹ thuật nói, lần phát bao lì xì này là chủ tịch tự mình xuất tiền túi ra, tiền rất nhiều nha~]

[! Tôi thích xem gameshow, tám giờ tối nay, không gặp không về.]

[Tôi thích xem gameshow, tôi thích con trai của chủ tịch, tám giờ tối nay, không gặp không về.]

Sau đó là hàng loạt tin nhắn spam.

Tám giờ tối, ngồi canh trước TV không chỉ có nhân viên của Racoon mà còn có phần lớn học sinh Anh Hoa. Trương Gia Kỳ còn lấy cớ trường học bắt xem, có thể tránh được việc học tập, nghỉ ngơi chốc lát.

"Em cảm thấy không phải trường học bắt xem mà là nó muốn làm biếng thì đúng hơn." mẹ Trương nhỏ giọng nói với cha Trương.

Cha Trương nói: "Trong khoảng thời gian này nó vẫn luôn chăm chỉ học tập, cũng không ra ngoài chơi, để nó xem đi."

"Cũng phải." Mẹ Trương chuẩn bị mang trái cây lên. Cô không thích xem TV, nghĩ con trai xem một lát sẽ vào học nên cũng ngồi bên cạnh canh chừng.

Cha Trương cũng ngồi bên cạnh.

Tám giờ năm phút, quảng cáo kết thúc, chương trình <Ai là No 1> bắt đầu chiếu. Màn hình lướt qua một lượt, mắt mẹ Trương tinh tường, nói: "A, lúc nãy có phải là Bùi Lĩnh không?"

Trương Gia Kỳ thần thần bí bí không lên tiếng.

Đoạn đầu của chương trình rất ngắn, đèn trên sân khấu sáng trưng, người dẫn chương trình lại đọc quảng cáo. Bối cảnh là hình thang, hai bên sân khấu ánh đèn hơi mờ, chờ đến khi người dẫn chương trình nói xong rồi, bang một tiếng, đèn phía sau sáng lên.

"Ồ, nhiều người tham gia như vậy sao." Mẹ Trương nói.

Người dẫn chương trình giới thiệu ban giám khảo, mẹ Trương nghe thấy có giáo sư từ Thanh Bắc đã đứng lên lấy kính dự định mang vào xem, cảm thấy chương trình này có tri thức, có thể học tập.

Giống như mẹ Trương nghĩ, lúc này khán giả là gia đình học sinh Anh Hoa xem TV cũng nghĩ tương tự như vậy.

Người lớn vốn dĩ cho rằng con cái muốn lười biếng, bây giờ cảm thấy có thể xem chương trình này. Đã mời cả giáo sư Thanh Bắc rồi, cảm giác không giống như giả, thật sự có thể học tập.

Tiết tấu của chương trình rất nhanh, sau năm phút đã bắt đầu tiến vào giai đoạn trả lời tính điểm.

Câu thứ nhất chính là đề vật lý, người xem nghe hơi không hiểu, nhưng không hiểu cũng không sao.

Nửa tiếng sau.

Nhân viên công ty Racoon.

[Mẹ nó, tôi mới nhận được 66, chủ tịch chúng ta phát hồng bao!]

[Tôi chỉ có 88, đúng là chương trình cậu chủ nhà có tiền tham gia sao? Tôi há miệng cũng có thịt ăn.]

[Tôi nghe nói có người nhận được 88, nghe nói là cao nhất rồi.]

[Chương trình này có chiếu thường xuyên không? Tôi muốn canh chừng!!!]

[Nói, có người nào biết cậu chủ trông như thế nào không? Tôi lấy bao lì xì to như này, không cổ vũ cho cậu chủ trong lòng không yên, dĩ nhiên là lạy một lạy nữa, hy vọng nửa tiếng sau tiền càng nhiều hơn.]

[Cậu chủ lớn của chúng ta họ Bùi, người tham gia nào họ Bùi chính là cậu chủ lớn!]

[Có lý!]

[Có điều có tới một trăm người tham gia, muốn tìm người họ Bùi hơi khó đó, cũng may có bao lì xì nên mắt tôi cũng tinh lên.]

[Không nói nữa, xem cậu chủ lớn đi, nếu không nhận lì xì mà lòng không yên.]

Nhưng cậu chủ lớn là thí sinh tự do, trận đấu đầu người ta chỉ để ID Học Bá Bá Của Mày.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân viên tập đoàn Racoon ngồi chờ xem chương trình, thi nhau đoán xem ai họ Bùi, ai là cậu chủ lớn nhà bọn họ.

Học Bá Bá Của Mày (:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro