Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một tiết học thể dục vào buổi chiều, thay đổi đồng phục thể thao.

"Các bạn đã đăng kí thi đấu đi ra, các học sinh khác được hoạt động tự do." Giáo viên thể dục nói xong, chỉ huy Tiền Dương lấy đạo cụ, gậy tiếp sức, tạ, thanh nhảy cao và thảm, vân vân.

Các bạn không có thi đấu cũng không tự do hoạt động, giúp di chuyển đạo cụ với nhau, cổ vũ cho các bạn luyện tập..

Tuần trước, giáo viên thể dục đã cho tập luyện được mấy hạng mục, như là chạy nước rút 100 mét, chạy tiếp sức hỗn hợp nam nữ, luyện tập một vài lần, điều chỉnh thứ tự tiếp sức khi thi đấu, nói về các quy tắc thi đấu của cuộc thi, hôm nay lại luyện tập thêm một chút.

"Tiền Dương, em chú ý bên chạy bộ đi." Giáo viên thể dục nói, quay đầu đi dựng sào nhảy cao, nhìn Bùi Lĩnh hỏi: "Tuần trước em không huấn luyện đúng không?"

Bùi Lĩnh gật đầu nói dạ.

Có hai người nhảy cao trong lớp của họ.

"Bảo sao tôi không thấy em, tên gì?" Bùi Lĩnh, được, em ra sau Mã Triết, xem em ấy nhảy thế nào, trước tiên khởi động làm nóng người. Mã Triết, em dạy Bùi Lĩnh nhé!" Giáo viên thể dục nói.

Mã Triết là một bạn nhảy cao khác trong lớp của họ. Vóc dáng cao, da đen, vừa nhìn là biết kiểu tế bào vận động.

"Vâng ạ." Mã Triết tốt bụng hỏi, "Bùi thần, cậu muốn không khởi động trước không?"

Bùi Lĩnh còn chưa nói gì, Tần Trì Dã đã khó chịu nhìn Mã Triết. Mã Triết bị nhìn đứng yên tại chỗ, không biết nói sai cái gì mà ánh mắt trùm trường nhìn cậu ta có chút lạnh lùng? Cậu ta nói gì sai ư?

"Vậy tôi chạy một vòng trước." Bùi Lĩnh nói với Mã Triết, cởi áo khoác đồng phục thể thao ra rồi vô cùng thuận tay nhét vào tay trùm trường mặt lạnh, "Cậu giúp tôi cầm một chút, Tần Trì Dã."

Lúc này Tần Trì Dã mới thu lại khuôn mặt lạnh lùng, ừm một tiếng.

Bùi Lĩnh mặc một bộ đồng phục học sinh ngắn tay màu xanh trắng. Tất cả mọi người trên sân thể dục đều mặc cùng một kiểu dáng, rõ ràng không có gì ngạc nhiên nhưng ánh mắt Tần Trì Dã đặt ở trên người Bùi Lĩnh lại cảm thấy rất đẹp mắt.

Đồng phục của bọn họ.

Bùi Lĩnh bắt đầu chạy chậm. Một vòng sân trường bốn trăm mét, cậu vừa mới bước lên, bên cạnh có thêm một bóng người, Bùi Lĩnh quay đầu, "Cậu làm gì?"

Tần Trì Dã cầm áo khoác của Bùi Lĩnh, mắt không chớp nhìn về phía trước nói: "Khởi động."

"Ồ ~" Bùi Lĩnh nở nụ cười.

Tần Trì Dã bị chữ "ồ" kia của Bùi Lĩnh làm lỗ tai hơi động đậy, quay đầu nhìn Bùi Lĩnh, "Cậu có ý gì? Tôi chỉ là khởi động thôi."

"Không có ý nghĩa gì, cậu nghĩ tôi ồ là có ý gì à?" Bùi Lĩnh trả lời.

Tần Trì Dã: "Vậy ngữ khí vừa rồi của cậu không thích hợp."

"Tại sao lại không thích hợp? Trùm trường có thể nói thử không?"

". . ."

Mấy người Hoàng Đồng Huyên ngồi bên cạnh đường băng, trên bãi cỏ nhựa đặt áo khoác của mấy chị em tập luyện, còn có điện thoại di động và mấy chai nước. Mấy người bọn họ không tham hạng mục nào nên phụ trách hậu cần trông coi đồ đạc. Lúc này Hoàng Đồng Huyên chọc chọc hai người khác, "Các cậu xem, trùm trường cầm áo khoác cho Bùi thần."

"Tôi đã nói nhất định vẫn có vấn đề."

Một người khác nói: "Huyên Huyên sao cậu còn chưa hết hy vọng, video cậu cũng không phải chưa xem qua, kết BE chắc rồi."

"Đúng vậy, cậu đừng buồn nữa, nếu không làm sao giải thích chuyện Thiên Trì Nhất Khoát có vợ chứ?"

Hoàng Đồng Huyên không thể phản bác, nhưng cô thật sự cảm thấy không thích hợp, "Nhưng mà các cậu xem bầu không khí của trùm trường cùng Bùi thần thật sự có vấn đề, thật ngọt ngào."

"Bầu không khí, là rất tốt." Nữ sinh nhìn bóng dáng hai người trên đường băng xa xa, quả thật còn rất ăn ý hòa hợp, "Đó chỉ là bạn học có quan hệ tốt hơn một chút?"

Điều này có thể giải thích.

Một người khác nói: "Tôi cảm thấy, chỉ là bạn cùng bàn tốt thôi, Thiên Trì Nhất Khoát kết hôn, Bùi thần đi qua ăn tiệc rượu, thuận tiện chụp được Thiên Trì Nhất Khoát cùng nhà mới của vợ cậu ấy -- ngược quá đi mất, tớ không được rồi."

"Sớm biết thì đừng quá bỏ nhiều tình cảm, hiện tại tìm cớ cũng tốt tổn thương."

Hoàng Đồng Huyên sắp tức chết, "Bị thương cái rắm, các cậu chờ đấy, tớ đi hỏi Trương Gia Kỳ."

"Ơ này, đừng đừng, cậu đi thật đấy à?"

"Huyên Huyên!"

Hai người tận mắt nhìn thấy Hoàng Đồng Huyên đứng lên tìm Trương Gia Kỳ, hai mặt nhìn nhau. Khai giảng lâu như vậy, mặc dù trong một lớp học nhưng họ và Trương Gia Kỳ thực sự không quen thuộc, bình thường chỉ nói vài ba câu, là bạn học xa lạ. Vả lại Trương Gia Kỳ nhìn cũng rất thô, nói cách khác là rất thẳng.

Không thể trò chuyện, không thể chơi với nhau.

"Xong đời rồi. Có nên đi qua kéo Huyên Huyên hay không?"

"Huyên Huyên thật sự điên rồi, để cho cô ấy đi đi, hết hy vọng là tốt thôi."

Hạng mục Trương Gia Kỳ báo danh không ít, một tiếp sức hỗn hợp nam nữ, một chạy bốn trăm mét nam, cuối cùng còn bị kéo vào hạng mục còn lại không ai đăng kí để lấp hố, quyết định nhảy xa. Sân vận động rất rộng, Trương Gia Kỳ đang luyện tập trong đống cát, nhảy một cái người dính đầy cát cũng không dám phủi đi.

Đây đều là dưới ánh mắt của anh Dã, cậu ta giơ tay lên đăng kí.

Không còn cách nào khác, lúc đó Tiền Dương hỏi ai nhảy xa, lúc ấy Bùi Lĩnh nói một câu nhảy xa? Tiền Dương giải thích hố cát đứng nghiêm nhảy xa, vẻ mặt Bùi Lĩnh rối rắm nói hố cát à, sau đó Dã ca liền trừng cậu ta, cậu ta lập tức giơ tay lên.

Trương Gia Kỳ: . . .

Bây giờ Trương Gia Kỳ đã hiểu, thật ra nếu cậu ta không đăng kí, anh dâu cũng sẽ không đăng kí. Rất rõ ràng, hố cát, chân là cát, cát ở khắp mọi nơi, Bùi Lĩnh chắc chắn để bụng chuyện này.

Tất nhiên bây giờ cậu ta mới hiểu, anh Dã khi đó vừa nhìn đã hiểu thế nên anh ấy mới trừng mình.

Than ôi.

Còn là bị điều đến một góc, náo nhiệt là của tất cả mọi người, cậu ta chỉ có hố cát.

"Trương Gia Kỳ." Hoàng Đồng Huyên đi qua. Trương Gia Kỳ đang ngồi ở sân vận động, kéo giày của mình, đổ cát lại vào hố cát, nghe tiếng của bạn nữ, ngay lập tức mang giày, hai tay phủi đồng phục học sinh, "Có chuyện gì vậy? Có phải giáo viên bảo tôi không cần luyện nữa không?"

Hoàng Đồng Huyên thấy Trương Gia Kỳ phủi giày xong, xoa tay vào quần áo: . . .

Bỏ đi không quan trọng.

"Không phải."

Trương Gia Kỳ thoáng cái không có tinh thần, "Vậy gọi tôi làm gì?" Một bộ dáng không có việc gì vội vàng đừng quấy rầy tôi.

Hoàng Đồng Huyên nhịn xuống, nói: "Tớ nghe nói kỹ thuật chơi Mộng Tiên Kiếm của cậu rất tốt, gần đây tớ cũng muốn chơi, nhưng người mới có một số câu hỏi muốn hỏi cậu, được không?"

"Sẽ không làm phiền cậu quá nhiều đâu."

Trương Gia Kỳ: "Đương nhiên là được. Mà sao cậu biết tôi có kỹ năng tốt? Không phải tôi khoe khoang, trước đó một mình đáng với bang Tứ Hải, đánh đám cháu trai gầm gừ gọi ông nội."

"Cậu thật lợi hại, bây giờ tớ muốn tạo tài khoản, cậu nói tớ chơi nhân vật nào thì tốt hơn?" Tớ thấy có Thần, Ma, còn có người nữa, có phải người là yếu nhất không? Vậy chọn Thần trực tiếp lên đến đỉnh luôn à." Hoàng Đồng Huyên vì ngậm đường cũng tìm hiểu một chút.

Trương Gia Kỳ nghe Hoàng Đồng Huyên nói đâu ra đó, vừa nhìn đã biết có tìm hiểu chứ không phải loại hỏi gì cũng không biết nên cũng có chút hứng thú nói chuyện, vừa dài dòng chém gió vừa phổ cập kiến thức.

"Tôi ở khu Bốn, chính là khu Thiên Ma Quyết Đấu."

"Cũng không thể nói như vậy, tôi chơi Thần tộc, vẫn là bị Kiếm tu nhân loại của anh Dã chém chết."

"Người chơi nữ phần lớn đều chơi vú em, đánh phụ trợ, acc nữ tôi không hiểu biết nhưng biết ma nữ, gọi là Huyết Linh Lung. "

Hoàng Đồng Huyên mỉm cười, vừa nghe vừa gật gật đầu, còn lấy điện thoại ra ghi chép.

Trương Gia Kỳ vừa nhìn, em gái này vô cùng tuyệt vời, đặc biệt khiêm tốn học tập, còn muốn ghi trọng điểm, lập tức vui vẻ sảng khoái nói: "Ghi cái gì, cậu thêm QQ của tôi, muốn biết trò chơi trực tiếp nhắn cho tôi, lần sau chơi game cứ gọi tôi, nếu tôi rảnh dẫn cậu một trận, rất nhanh có thể lên tay."

"Được, cảm ơn cậu Trương Gia Kỳ, để tớ tìm cậu trong nhóm chat. Tìm thấy rồi, thêm bạn."

Trương Gia Kỳ lấy điện thoại ra, "Nhìn thấy rồi." Tay bấm đồng ý.

Hoàng Đồng Huyên không quấy rầy Trương Gia Kỳ luyện tập, nói rảnh rỗi chơi game rồi nói sau. Cô đi được vài bước, Trương Gia Kỳ sau lưng gọi người lại, "Đúng rồi, cậu tên là gì?"

Chịu đựng. Hoàng Đồng Huyên: "Hoàng Đồng Huyên."

Lại gõ tên của mình rồi gửi qua.

"Ồ, ba chữ này, tôi nhớ rồi, còn tưởng là Hoàng Huyên Đồng." Trương Gia Kỳ xem xong, tiện tay cất điện thoại vào túi, bắt đầu luyện tập nhảy xa.

-

Chạy một vòng, cả người Bùi Lĩnh nóng bức, thở hổn hển.

Mã Triết nói, "Trước tiên từ mức thấp nhất là 1m4 nhé?"

"Không cần." Bùi Lĩnh duỗi người, hỏi: "Cậu nhảy bao nhiêu?"

Mã Triết: "Tôi thường ổn định ở mức 1m75, thỉnh thoảng đột phá có thể qua 1m8."

"Vậy thì tôi mức 1m7." Bùi Lĩnh nói.

Mã Triết cảm thấy vừa nhảy đã để mức 1m7 thì cao quá, nghĩ nhảy 1m6 trước? Nhưng cậu ta còn chưa mở miệng đã thấy trùm trường sửa sào cho Bùi Lĩnh -- không có chuyện gì của cậu ta cả.

"Vậy thì được. Tôi trước."

Bùi Lĩnh: "Được."

Mã Triết nhảy cao không tệ, tư thế cũng tiêu chuẩn, đặc biệt là sau một tuần luyện dã ngoại, nhảy vẫn đâu ra đấy. Lấy đà, cong lưng, nhảy lên, lưng eo qua sào, rơi trên đệm.

Nhìn chung là một cú nhảy tiêu chuẩn.

Có nhóm bạn cùng lớp ở bên cạnh vỗ tay, khen ngợi.

"Mã Triết giỏi ghê."

"Hồi cấp Hai cậu ấy đã tập luyện rồi. Tôi nghe nói trước đây cậu ấy muốn vào đội thể thao tỉnh, nhưng quá khổ."

Mã Triết quay đầu giải thích: "Trình độ của tôi vẫn còn kém xa so với đội chuyên nghiệp của tỉnh, chỉ là trong trường mình thì nhìn tốt hơn một chút thôi. Hơn nữa gia đình tôi cũng không cho tôi theo thể thao, quá vất vả."

Mấy người nói chuyện phiếm, duy chỉ có Tần Trì Dã ở một bên rất nghiêm túc nhìn Bùi Lĩnh.

Bùi Lĩnh chạy lấy đà càng đẹp hơn, tứ chi mảnh khảnh linh hoạt, khi nhảy lên giống như một con én nhẹ nhàng, lúc lưng eo qua xà tạo thành một độ cong rất đẹp, rất nhạy bén, hầu như không có gì khó khăn, chân rơi xuống đệm.

Xà không nhúc nhích.

Một số bạn cùng lớp đang nói chuyện: . . .

! ! !

"Mẹ nó!"

"Bùi thần đã luyện qua?"

"Vừa mới không chú ý tới, Bùi Lĩnh quá lợi hại."

Mã Triết cũng kinh ngạc, "Bùi Lĩnh cậu giỏi ghê, trước kia học qua chưa?"

Tần Trì Dã ở một bên vừa tự hào, mặt lại khó chịu, lúc Bùi Lĩnh nhảy những người không nhìn nói chuyện phiếm khen họ Mã gì đó, hiện tại xem cái gì mà xem.

"Thế nào?" Bùi Lĩnh không nhìn những người khác mà nhìn trùm trường bên cạnh xà, hất cằm, mặt mày linh động kiêu ngạo, "Lợi hại chứ?"

Tần Trì Dã lập tức sảng khoái, đè khóe miệng, ừ một tiếng, chảnh chọe nói: "Lợi hại."

"Hì hì hì, cậu giúp tôi điều chỉnh xà lên một chút đi." Bùi Lĩnh cười hì hì sai trùm trường làm việc.

Trùm trường nhậm chức đảm nhiệm chỉnh xà cho Bùi thần.

Lúc này Bùi Lĩnh mới nói với các bạn cùng lớp khác: "Trước đây cũng từng nhảy, nhưng cũng không phải là trình độ chuyên môn gì. Độ nhạy của tôi tương đối tốt."

Trương Gia Kỳ không có ở đây, nếu không chắc chắc sẽ cười ha ha ha nói thôi bớt nổ, cậu tập thể dục còn cùng tay cùng chân được, nhạy cái gì mà nhạy. Đương nhiên kết quả sẽ là bị Tần Trì Dã hành hung một trận.

"Chỉnh cao bao nhiêu? Cao 1m75 có được không?" Tần Trì Dã hỏi.

Sự chú ý của Bùi Lĩnh lại đặt lên chỗ trùm trường, nói: "Cũng được, lâu rồi tôi không nhảy, luyện tập trước."

Cao 1m75, Mã Triết cũng có thể qua.

Hai người nhảy liên tiếp mấy hiệp, bắt đầu nâng độ khó. Một lát sau giáo viên thể dục cũng bị thu hút, nhìn Bùi Lĩnh, nói: "Cậu nhóc không tệ, lớp các em lần này nhảy cao có hy vọng."

Mọi người đều vui vẻ.

"Thầy ơi, đó là lớp Bùi thần của chúng em, thi đứng nhất cả khối đó."

"Thì ra em ấy chính là Bùi Lĩnh nhất khối." Giáo viên thể dục cũng giật mình nhớ ra, "Tôi đã nói vừa nói tên có chút quen thuộc, không nghĩ đến bên kia."

Ai có thể nghĩ rằng, học tập tốt đứng đầu lớp như Bùi Lĩnh sẽ nhảy cao, đã thế nhảy còn rất tốt.

Kết thúc lớp thể dục thể thao, Bùi Lĩnh đã có thể qua mức1m8.

"Luyện tập thật tốt, tuyển thủ hạt giống." Giáo viên thể dục hài lòng gật đầu khen ngợi.

Bùi Lĩnh nói vâng. Tần Trì Dã ở bên cạnh vẻ mặt sảng khoái đắc ý.

Sau giờ học, hai người đến siêu thị nhỏ để mua nước.

"Tôi nhảy cao hình như cậu rất vui nhỉ, Tần Trì Dã."

Tần Trì Dã cứng miệng, "Cảm giác vinh dự của lớp có hiểu hay không."

"Hiểu rồi, trùm trường cũng phải chạy năm ngàn mét, cảm giác vinh dự của lớp sắp bùng nổ rồi!" Bùi Lĩnh cười nói.

Tần Trì Dã: ". .

Bùi Lĩnh là cố ý. Tần Trì Dã biết, nhưng cũng không khó chịu, còn có chút vui vẻ.

Hắn không so đo với Bùi Lĩnh. Đồ trẻ con.

Tần Trì Dã, Tần trùm trường vô cùng rộng lượng suy nghĩ.

Buổi chiều sau khi hoàn thành lớp thể dục thể chất, tiết học thứ hai thường rất khó lấy lại tinh thần, nếu như là các môn Ngữ văn ngoại ngữ thì càng mệt hơn chỉ muốn mơ màng nằm trên bàn ngủ, căn bản nghe không lọt.

Theo kinh nghiệm trong quá khứ, sau tiết Thể dục, trùm trường nhất định sẽ ngủ.

Nhưng nguyên tiết này, Bùi Lĩnh phát hiện bạn cùng bàn của mình không ngủ, còn giống như đang nghe giảng bài?

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Trì Dã: Bùi Lĩnh đồ trẻ con, không tính toán với cậu, nói thì cứ nói đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro