Ngoại truyện 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi bọn họ tụ tập chính là quán thịt nướng gần trường cấp Ba, vẫn ở một phòng riêng tầng hai.

Thời tiết nóng bức, trong phòng cũng phải bật điều hòa.

Bùi Lĩnh cầm trên tay một ly trà sữa của quán bên cạnh, trước khi đến quán thịt nướng tự nhiên cậu muốn uống nên qua mua. Hai người đến trước thời gian hẹn, nhưng trong phòng còn có người đến sớm hơn.

Lâm Khả với Triệu Trác Hàm đã tới.

Cũng đã mười năm không gặp, Lâm Khả với Triệu Trác Hàm đương nhiên vẫn có sự thay đổi, từ thân hình gầy gò của thiếu niên, hiện tại vừa nhìn đã biết là có tập thể hình, bây giờ đã trở thành một người đàn ông khỏe mạnh nam tính. Lâm Khả mặc áo sơ mi ngắn tay, bên trong áo phông đơn giản, trên mặt Triệu Trác Hàm có đeo một cái kính, cũng ăn mặc rất đơn giản, khí chất trầm ổn, cổ tay đeo đồng hồ, vừa nhìn đã biết là một người có sự nghiệp thành công.

Ánh mắt Bùi Lĩnh nhìn đầu của Lâm Khả đầu tiên.

"Rất tốt, tóc vẫn còn khỏe." Bùi Lĩnh cười nói.

Lâm Khả cũng lập tức cười .

Mười năm không gặp, nhưng chỉ với một câu nói này lập tức như trở về thời điểm bọn họ vẫn còn đi học.

Lâm Khả chọn chuyên ngành máy tính khi thi vào đại học, ra trường cũng làm lập trình viên máy tính. Giờ cậu ta sờ sờ tóc mình rồi cười nói: "Hàm Hàm mua dầu gội chống rụng tóc cho tôi đó."

Lúc này Bùi Lĩnh mới chú ý tới chiếc đồng hồ chỗ cổ tay Lâm Khả vừa nhấc tay lên vuốt tóc có cùng kiểu dáng với chiếc đồng hồ của Triệu Trác Hàm, vừa nãy bị cái bàn che mất tầm nhìn.

"Hai người ——?" Bùi Lĩnh ngồi xuống, nụ cười có hơi tò mò.

Lâm Khả có hơi ngại ngùng, gật đầu. Triệu Trác Hàm nói: "Đã bên nhau bảy năm."

"Chúc mừng." Tần Trì Dã nói.

Ba người liền nói chuyện phiếm vài câu. Triệu Trác Hàm cùng Lâm Khả đều học ở trường đại học phía nam, Lâm Khả tốt nghiệp đại học ra ngoài làm việc còn Triệu Trác Hàm vẫn học tiếp nghiên cứu sinh. Ma Đô cũng phát triển rất tốt, sau đó hai người cũng ở lại đó làm việc luôn.

"...Tôi còn tưởng là mẹ tôi sẽ không vui rồi không đồng ý cho bọn tôi ở bên nhau." Lâm Khả nói đến đây, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Không ngờ mẹ tôi lại nói tôi hạnh phúc là được."

Trước kia mẹ Lâm Khả là một người rất truyền thống và cố chấp, nhưng trải qua hôn nhân bị chồng lừa dối để nuôi người tình, còn có cả con ngoài dã thú, còn cả việc tài sản sau ly hôn, bà ấy luôn phòng bị mọi nơi... cứ như vậy nên cũng không còn muốn nói nhiều đến chuyện hôn nhân nữa.

Không có văn bản pháp luật nào có thể kiểm soát được đàn ông thay đổi lòng dạ cả, vậy nên khi mẹ Lâm Khả nghe xong, bà ấy chỉ hy vọng con trai khỏe mạnh vui vẻ, có tiền bạc gì đó thì vẫn phải giữ lấy, không được ngốc nghếch quá. Bà vừa nhìn đã biết Triệu Trác Hàm là một người rất khôn khéo.

Nhưng Triệu Trác Hàm đúng thật là rất khôn khéo, từ lúc Lâm Khả lên đại học đến lúc sau khi hai người bên nhau, Triệu Trác Hàm luôn nghĩ cho Lâm Khả, quản lý chăm sóc, ngay cả những đồ Lâm Khả mặc trên người, những đồ dùng trên người đều là do Triệu Trác Hàm tự tay mua.

Bao gồm cả căn nhà ở Ma Đô cũng vậy, căn nhà đó lấy danh nghĩa của Lâm Khả.

Triệu Trác Hàm bị chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, dục vọng chiếm giữ với Lâm Khả cũng rất mạnh, nhưng Lâm Khả lại thích được chăm sóc, hơn nữa Triệu Trác Hàm cũng không khiến cậu ta cảm thấy ngột ngạt, mà luôn là nơi ấm áp che chở cậu ta giống như một gia đình.

"Hai người còn chưa nói sao lại ở bên nhau được đâu đấy?" Bùi Lĩnh rất tò mò: "Triệu Trác Hàm cậu chủ động trước đúng không?"

"Không phải." Triệu Trác Hàm phủ nhận, sắc mặt có hơi không thoải mái.

Lâm Khả hé miệng cười, nói: "Là tôi. Anh ấy cứ phân vân mãi nên không chủ động trước."

"Lúc lớp đại học ăn uống tụ hợp, tôi uống say, sau đó có một cô gái đuổi theo rồi tỏ tình với tôi, tôi từ chối. Lúc đó anh ấy tới đón tôi, tôi liền hỏi Triệu Trác Hàm anh muốn ở bên em không."

"Sau đó thì ở bên nhau thôi."

Hai người nhìn Triệu Trác Hàm cường thế, khôn khéo, ở thế trên, sau đó cũng thật cẩn thận ngẫm lại. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Khả luôn là người giữ thế chủ động thực sự. Lúc học cấp hai chính Lâm Khả là người xa lánh trước nhưng khi lên cấp ba thì người hòa giải cũng là Lâm Khả.

Triệu Trác Hàm che chở cho Lâm Khả, còn có chút thật cẩn thận từng li từng tí. Sau đó khi trưởng thành, học đại học, mặc dù thích cũng không dám chủ động, chỉ sợ lại giống như trước đây, sợ Lâm Khả cũng thật sự không quan tâm tới hắn, sau đó sẽ phải chấm dứt quan hệ hoàn toàn.

Nhưng Lâm Khả cũng không phải loại người thích trêu đùa người khác, biết rõ Triệu Trác Hàm thích mình nhưng vẫn lợi dụng. Lâm Khả chỉ là phản ứng hơi chậm một chút, lên tới đại học được người khác tỏ tình mới cảm thấy không đúng chỗ nào, bởi vì người đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu ta lại là Triệu Trác Hàm.

Sau đó có rượu nên càng thêm can đảm, thẳng thắn tỏ tình.

Nói chuyện một lúc, Trương Gia Kỳ với Lý Hữu Thanh, Chu Hiện cũng trước sau đi tới..

"Anh Dã anh Bùi!" Trương Gia Kỳ vẫn rất vui vẻ tùy tiện.

Chào hỏi nhau xong mọi người ngồi xuống. Mọi người ngoại trừ trầm ổn hơn thì cũng không có quá nhiều thay đổi, Trương Gia Kỳ còn gầy hơn một chút, lúc ngồi xuống uống miếng nước xong đã bắt đầu than vãn công việc bận rộn, thời tiết lại nóng bức, nửa tháng đã gầy đi hơn hai ký.

Trong lúc gọi món rồi chờ đồ ăn lên thì mọi người cũng nói về tình trạng của mình.

Bùi Lĩnh không nhiều lời: " Tin tức trên mạng đều có."

"Ha ha anh Bùi à cậu vẫn không thay đổi, ngầu quá nha." Trương Gia Kỳ cười ha hả: "Nhìn đi, người làm Trung Quốc chúng ta kiêu ngạo đó."

Mọi người mỗi người một ly nước, Bùi Lĩnh uống trà sữa, có cả coca, nước ấm lẫn nước đá.

Chu Hiện là nước đá, là thói quen khi còn đi du học. Lý Hữu Thanh uống nước ấm, để bảo vệ cơ thể.

"Hiện tại tôi đang làm trong công tỳ gia đình, vẫn được, có dùng tới tiếng Anh." Chu Hiện nói.

Nhà Chu Hiện làm về xuất nhập khẩu.

Lý Hữu Thanh học thiên văn học, học nghiên cứu sinh, hiện tại đang công tác ở phòng nghiên cứu thiên văn học ở thành phố Hạ. Khi còn học cấp ba, Lý Hữu Thanh đã có một khí chất trầm lắng giống như tên cậu ta vậy. Cậu ta cũng rất hài lòng với công việc mình theo đuổi.

"Có bạn gái, tính sang năm kết hôn." Chu Hiện nói có chút ngượng ngùng nở nụ cười: "Cô ấy chơi trò chơi rất giỏi, thỉnh thoảng có khi tôi chơi gà quá còn bị cô ấy mắng, nhưng tôi vẫn rất vui hehehe."

Trương Gia Kỳ chủ động vạch trần: "Nó với em dâu quen nhau qua mạng."

"Ồ ồ ồ ~~" Bùi Lĩnh cũng cổ động, không ngờ nha.

Chu Hiện cười nói: "Duyên phận đến cũng không ngăn được, không có cách nào." Giọng điệu vô cùng dịu dàng và hạnh phúc.

"Chu Hiện cũng đã cai thuốc rồi."

"Cô ấy nói kết hôn xong phải sinh con, bọn tôi cũng không còn trẻ nữa, sớm cai thuốc cai rượu sẽ tốt hơn."

Trương Gia Kỳ ồn ào một trận, cũng không phải vô cùng hâm mộ. Cậu ta thích độc thân hơn, tự do vô tư không sợ ai quản.

"Lý Hữu Thanh thì sao? Không có đối tượng?" Trương Gia Kỳ hỏi.

Tuy rằng ba người Trương Gia Kỳ, Lý Hữu Thanh, Chu Hiện đều đã tốt nghiệp đại học, trở lại thành phố Hạ phát triển nhưng Trương Gia Kỳ với Chu Hiện có quan hệ tốt hơn, Lý Hữu Thanh không cùng tính cách với bọn họ. Cậu ta nhã nhặn hơn, chơi cũng sẽ không đến cùng.

Trương Gia Kỳ còn hẹn Chu Hiện đi đánh bóng rổ hay chơi gì đó chứ Lý Hữu Thanh sẽ không chơi.

Lý Hữu Thanh rất bình tĩnh: "Trước mắt đang đi xem mắt."

Trương Gia Kỳ suýt chút nữa phun miếng nước ra ngoài: "Không phải chớ người anh em, chỉ với gương mặt này, bằng cấp này, khí chất này, các phương diện đều không cần phải đắn đo mà còn cần xem mắt sao?"

"Cậu cũng mới hai mươi tám, không đến mức đó chứ?"

Trương Gia Kỳ ngàn vạn lần không ngờ tới Lý Hữu Thanh có thể thảm đến mức này. Vì thế giọng điệu cũng nhẹ lại, nói: "Còn tôi là không muốn yêu, chủ động lựa chọn độc thân không giống độc thân bị động, không phải bạn thân thì tôi khoe đâu nha, ở phòng làm việc của bọn tôi thì tôi là bác sĩ Tiểu Trương trẻ nhất nhưng có tiền đồ rộng mở nhất đó."

Mọi người: ...

Mọi người vừa nướng thịt vừa ăn uống, cũng nói cười rất vui vẻ.

Lý Hữu Thanh liếc nhìn Trương Gia Kỳ đang cố tìm kiếm cảm giác tồn tại cho mình, im lăng ba giây sau đó lại nói: "Nữ minh tinh mà cậu đăng lên vòng bạn bè cách đây không lâu kia, chính là đối tượng xem mắt cuối tuần này của tôi."

"Giữ bí mật."

Trương Gia Kỳ: ...

"Đậu má!"

Bùi Lĩnh nhớ ra: "Mẹ Lý Hữu Thanh là tổng biên tập của tạp chí thời trang mà."

"Ừm." Lý Hữu Thanh gật đầu: "Thật ra cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi, mẹ tôi nói đối phương cũng thích sao thiên văn nên mới chủ động nhắc tới."

Nhưng người ta là ngôi sao, Lý Hữu Thanh cũng không coi trọng cuộc xem mắt này lắm, cảm thấy không thể nào.

Trương Gia Kỳ không nghe mấy câu sau nữa, hiện tại đang thấy hâm mộ muốn chết, sau đó thò người tới gần Lý Hữu Thanh, chủ động gắp thịt vào bát cậu ta, cậu ta biết Lý Hữu Thanh sẽ để ý.

"Bạn thân à, vì tình cảm bạn học thời cấp ba, cậu có thể cho tôi đi xem mắt cùng được không? Tôi thề, tôi chỉ nhìn thôi, thật đó, không quấy rối, cũng không phải kí tên chụp ảnh chung, đương nhiên nếu có thể thì cũng được."

Lý Hữu Thanh: ...

"Tôi hỏi qua ý đối phương xem có được không đã."

"Được được được."

...

Ăn thịt nướng xong, bọn họ lại tới KTV hát hò. Lúc đi còn gặp phải một nhóm các bạn nữ cũng cùng lớp. Đối phương nhận ra Bùi Lĩnh với Tần Trì Dã trước, sau đó vô cùng vui vẻ chào hỏi Bùi thần với trùm trường, sau khi phản ứng lại thì lại cười ngượng ngùng.

"Hoàng Đồng Huyên?" Trí nhớ Bùi Lĩnh vẫn khá tốt.

"Đúng, là tớ, không ngờ Bùi thần cậu vẫn còn nhớ rõ tớ cơ đấy." Hoàng Đồng Huyên vô cùng vui vẻ.

Bùi Lĩnh cười tủm tỉm nói: "Khi đi học, cậu lúc nào cũng nhiệt tình đẩy thuyền tôi với Tần Trì Dã nên tôi nhớ rõ lắm."

Hoàng Đồng Huyên: ... ? ? ? ! ! !

"Bùi thần cậu biết à?"

"Trên diễn đàn tôi cũng biết, cp Tần Lĩnh." Ngoại trừ học tập ra, nếu Bùi Lĩnh có thời gian cậu cũng hay đi hóng chuyện, những cái liên quan đến cậu với Tần Trì Dã thì đương nhiên cậu cũng đã xem rồi. "Viết tiểu thuyết cũng khá ngọt đấy."

Hoàng Đồng Huyên: ...Hơi mất mặt rồi nha.

Tần Trì Dã dưới sự yêu cầu của bạn trai cũng đã đọc mấy truyện, hiện tại cũng nhớ lại liền nói: "Truyện đồi trụy thì không được."

"Tớ đã nói tại sao mấy truyện đó lần nào cũng bị báo cáo!" Mười năm sau cuối cùng Hoàng Đồng Huyên mới biết vì sao mấy bài bọn họ đăng lên đều bị xóa đi, cuối cùng chỉ có thể trộm chia sẻ ở trong nhóm.

Trưởng thành rồi, đi ra ngoài làm việc, bị xã hội, ông chủ thuần hóa, giờ nhớ lại mấy chuyện vườn trường, trước kia làm chuyện mất mặt, hiện tại lôi ra nói lại cũng chỉ cảm thấy được buồn cười với thoải mái.

Đám con trai gộp lại cùng với các bạn nữ, mọi người vẫn vào một phòng bao riêng.

Nếu không sẽ chơi không vui, sẽ bị gò bó.

Hoàng Đồng Huyên chụp ảnh đăng lên, các bạn trong lớp hồi cấp Ba đều vào bấm thích, bên dưới còn có rất nhiều bình luận. Phần lớn đều nói về chuyện cũ, lúc ấy Bùi thần thật giỏi, trùm trường lại ngầu lòi lạnh lùng, hiện tại hai người cũng không có gì thay đổi, dáng người vẫn rất đẹp không hề mập ra.

Tô Hạ cũng nhìn thấy.

Trong ảnh chụp, Bùi Lĩnh vẫn còn rất trẻ, cười tươi sáng láng, đầu dựa vào vai Tần Trì Dã.

Vừa thấy đã biết cuộc sống hạnh phúc.

Cậu ta không biết bản thân sống lại có ý nghĩa gì nữa. Cuộc sống hiện tại còn không bằng đời trước, ít nhất đời trước cậu ta không có bàn tay vàng nhưng vẫn học tập tốt, lên đại học cũng có hai người bạn tốt, có lý tưởng, có sức mạnh, rất chờ mong với tương lai.

Mà không phải hiện tại, bởi vì cảm thấy sống lâu được vài năm, kết bạn cũng phải có mục đích, làm cái gì cũng đều suy nghĩ đến có thể đạt được gì. Cậu ta ngày càng đặt nặng về lợi ích, giận cha mẹ không cho cậu ta có được điều kiện tốt, tức giận tất cả, tự cho là mình đã nhìn thấu, cảm thấy bản thân sống lại đã không giống với người thường, chướng mắt công việc này, chương mắt cô gái kia, nghĩ cô ấy tầm thường không xứng với mình...

Tô Hạ thường xuyên đau khổ, chỉ muốn mình không sống lại.

Từ bỏ. Cố hết sức để từ bỏ.

"Tô Hạ, có bộ phim điện ảnh mới chiếu, có muốn đi xem cùng nhau không?" Nữ đồng nghiệp hỏi.

Tô Hạ nhìn đối phương, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là: người ngoại tỉnh, có một em trai, nhà ở nông thôn, mặc dù xinh đẹp nhưng cũng không giúp ích được gì cho cậu ta cả...

"Không được, tôi phải tăng ca, còn đang rất bận." Miệng còn nhanh hơn não, cứ từ chối trước.

-

Ban đêm, từng người rời khỏi KTV, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười nhớ lại tuổi thanh xuân khi còn đi học, nhìn mỗi người ai cũng đều vui vẻ.

Triệu Trác Hàm với Lâm Khả nắm tay, gọi xe quay về nhà ở thành phố Hạ.

Trương Gia Kỳ xua tay từ chối Chu Hiện cho cậu ta đi nhờ một đoạn: "Không cần, tao đi tàu điện ngầm."

"Tôi tiễn cậu." Lý Hữu Thanh nói.

Trương Gia Kỳ liền trực tiếp lên xe nói cảm ơn. Bạn gái Chu Hiện sẽ kiểm tra, cậu ta vội đón bạn gái tan làm vậy nên Trương Gia Kỳ cũng không phải không có mắt, không thể chậm trễ việc nhà người ta. Đối với trạng thái độc thân của Lý Hữu Thanh, cậu ta cũng không cần khách khí.

Tần Trì Dã lái xe đi, Bùi Lĩnh ngồi ở ghế phó lái, đeo xong dây an toàn lại nói: "Anh nói mấy bài viết đồi trụy kia, trong ấn tượng của em hình như có một tư thế, lúc ấy cảm thấy ba cái đồ gì, hiện tại ——"

"Ngồi yên." Tần Trì Dã nói.

Bùi Lĩnh chết cười: "Trùm trường gấp rồi."

"Không có."

"Vậy không thử nữa." Bùi Lĩnh cố ý.

Tần Trì Dã mặt không đổi sắc nói: "Anh gấp rồi."

"Chúng ta không về nữa." Bùi Lĩnh háo hức muốn thử: "Ở nhà nhiều không vui, đến khách sạn đi, để em xem có khách sạn tình thú nào không."

Tần Trì Dã dừng xe, nhìn Bùi Lĩnh: "Nói tiếp nữa lái xe không an toàn ."

"Ha ha ha ha ha ha, được được được, không đùa anh nữa, anh nói về đâu thì về đó đi." Bùi Lĩnh tỏ ra ngoan ngoãn.

Tần Trì Dã bình tĩnh kiềm chế lấy điện thoại ra, Bùi Lĩnh ngó đầu qua nhìn, nghẹn cười.

Đang tra khách sạn ở thành phố Hạ, phải mới, sạch sẽ, tình thú.

"Anh đáng yêu quá à Tần Trì Dã."

Đầu ngón tay Tần Trì Dã vẫn không dừng, nói: "Tiểu Lĩnh."

"Làm sao?"

"Em đáng yêu nhất."

"Em biết mà."

Bùi Lĩnh cười ngọt ngào đắc ý.

- Hoàn Ngoại Truyện -

Editor: Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây. ^^ Hi vọng các bạn đã có những giây phút vui vẻ với cp Tần Lĩnh. ^^ Hi vọng sẽ gặp lại các bạn ở bộ truyện khác trong nhà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro