Chương 19: Vô đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Lâm khẽ cắn môi rồi lại đưa tay xuống vạch ra hoa huyệt bị thao sưng. Âm vật bé nhỏ đã bị côn thịt mài sưng to, chỉ đụng nhẹ một cái liền làm cửa huyệt phía dưới co vào.

"Vậy lão gia nhất định phải bắn vào nhé, xin ngài đấy." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Lâm nghiêm túc nhìn Trương Văn Dã nhưng động tác tay lại cực kỳ dâm mỹ.

Trương Văn Dã không ngờ trên đời này lại có người quyến rũ một cách ngây thơ như vậy, côn thịt hắn vừa bắn xong lại cương cứng lên.

Hắn giơ ngón tay chà xát tinh dịch trên yếm rồi bôi giữa hai đùi banh rộng của Mạc Lâm. Mạc Lâm khẽ thở gấp, cố gắng co lại hoa huyệt bị thao rộng, im ắng thúc giục.

Tinh dịch bị dâm thủy của y làm chảy xuống đáy chậu đến một cửa huyệt khác bên dưới.

Huyệt kia chưa được khai thác bao giờ, nếp gấp kín kẽ nhìn giống hệt một nụ hoa cúc chớm nở, trong trắng lộ ra phấn hoa, còn liên tục ngọ nguậy theo hoa huyệt co thắt phía trên.

Động tác bôi trơn của Trương Văn Dã trên khe thịt dần trở nên kỳ quái, ngón tay giống như lơ đãng bôi tới cửa huyệt phía sau.

Mạc Lâm tưởng hắn không cẩn thận nên cố nén cảm giác lạ lẫm nhích mông đi. Dù rất xấu hổ nhưng y vẫn đánh bạo thúc giục: "Lão gia...... mau làm đi, tiểu nhân hơi mệt nên muốn ngủ."

Một ngón tay đột ngột nhét vào hậu huyệt, Mạc Lâm hoảng sợ hét lên một tiếng rồi giơ chân đạp hắn.

"Đừng lão gia, đừng dùng chỗ đó, không vào được đâu! Cứ dùng chỗ phía trước của tiểu nhân được không!" Mạc Lâm cảm nhận ngón tay hắn càng nhét càng sâu, lắc đầu vặn eo giãy giụa liên hồi.

Đường hành lang khô khốc chặt chẽ, ngón tay bất chấp đâm vào hệt như đang hành hình, Mạc Lâm khó chịu đến toát mồ hôi.

Trương Văn Dã vờ như không nghe thấy y nói, chẳng biết nghĩ gì mà khăng khăng đòi thao hậu huyệt của y. Mạc Lâm hết cách đành phải cắn răng vứt bỏ mặt mũi.

Y ngậm ngón tay vào miệng bắt chước động tác giao hợp rút ra nhét vào mấy lần rồi rên rỉ một tiếng. Thấy Trương Văn Dã ngẩng đầu nhìn mình, y lại chậm chạp lướt ngón tay từ cằm xuống cổ rồi xoa lên xương quai xanh chốc lát, vùng da kia liền ửng hồng.

Ngón tay lại sờ đến trên yếm, đảo quanh đầu vú nhô lên vài vòng.

Rốt cuộc sự chú ý của Trương Văn Dã bị y thu hút, ngón tay nhét giữa đùi cũng ngừng lại.

Tiểu phu nhân chưa bao giờ dụ dỗ ai nên động tác hết sức vụng về. Nhưng chính sự ngây thơ này mới tuyệt diệu.

Mạc Lâm xấu hổ đỏ mặt, nhẹ giọng cầu xin: "Lão gia...... Chỉ dùng phía trước thôi được không......"

Ngón tay hơi thô ráp vì làm nhiều việc nặng dời đến quanh hoa huyệt. Mạc Lâm dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn lão gia nữa, quyết tâm nhét vào bên trong.

Đúng như Trương Văn Dã nói, huyệt kia quả thực ướt đẫm, chỉ cần lướt ngang qua là có thể trượt vào, huống chi Mạc Lâm còn đâm mạnh như vậy, lúc này hai ngón tay đã chôn sâu trong huyệt.

Mạc Lâm rên khẽ một tiếng, muốn từ từ rút ra nhưng cổ tay đột nhiên bị chụp lại, sau đó bắt đầu nhanh chóng đâm rút.

"A a a lão gia! Buông tiểu nhân ra! Quá nhanh a a......"

Trương Văn Dã cầm cổ tay Mạc Lâm nhìn chằm chằm hoa huyệt kia. Thịt mềm đỏ rực bị kéo ra rồi lại bị Trương Văn Dã thô bạo dùng ngón tay Mạc Lâm nhét vào.

Mạc Lâm sụp đổ kêu khóc, ngón tay không biết đâm trúng chỗ nào khiến toàn thân y run rẩy, nước bọt cũng tuôn ra đầm đìa.

Trương Văn Dã hứng thú bừng bừng, không đoái hoài gì tới âm hành đỏ tía của mình đang kêu gào muốn hung hăng cắm vào huyệt kia mà yên lặng tiếp tục đâm chọc.

Ván giường bị Mạc Lâm điên cuồng quẫy đạp phát ra tiếng kẽo kẹt liên hồi, đến khi người trên giường hét lên một tiếng mới dần yên tĩnh lại.

Trương Văn Dã cầm ngón tay Mạc Lâm nhét vào miệng y, thở hổn hển nói: "Di thái thái nếm thử tư vị của mình xem, có phải ngọt lắm không?"

Đầu tiên là bị tay mình thao đến cao trào, hiện giờ trong miệng còn tràn đầy hương vị dâm thủy từ hoa huyệt, dây cung trong đầu Mạc Lâm đứt đoạn, kích thích đến ngất đi.

Trương Văn Dã nâng hai chân y lên, cuối cùng nhét côn thịt vào lại.

Lần trước làm suốt đêm là khi y bị chuốc thuốc, nhưng lúc đó đầu óc không tỉnh táo, ngoại trừ phẫn nộ thì chẳng còn cảm xúc nào khác.

Lúc này Mạc Lâm cảm nhận rất rõ sụp đổ và tuyệt vọng. Mặc dù y đã hôn mê nhưng lại bị thao tỉnh. Trương Văn Dã nghe lời y bắn vào bên trong, một giọt cũng không lọt ra ngoài. Mạc Lâm vừa mệt mỏi vừa sảng khoái, chìm đắm trong tình dục làm sao cũng không thoát ra được, mấy lần cảm thấy mình sẽ chết trên giường này.

Mãi đến tờ mờ sáng y mới được buông tha, yếu ớt nhỏ giọng nức nở, bụng dưới đều căng phồng lên. Trước khi mê man trong ngực lão gia y còn nghĩ thầm nếu không mang thai thì thân thể y sớm muộn gì cũng hỏng mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro