Chương 64: Hờn dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh tay Trương Văn Dã ôm y khẽ run lên, hơi thở cũng loạn mấy giây. Không đợi Mạc Lâm hỏi hắn tại sao, hắn đã vội vàng mở miệng: "Sao tự dưng em lại nghĩ đến chuyện này...... Nếu thật sự muốn cưới thì để sau này tính, giờ em cứ an tâm dưỡng thai đi đã, đừng...... Khụ...... Tạm thời không nói nữa, luyện chữ tiếp đi."

Lúc này trong mắt Mạc Lâm đã ngân ngấn nước, đây rõ ràng là từ chối khéo còn gì. Giờ y biết rồi, thì ra Trương Văn Dã chưa bao giờ nghĩ đến tương lai của họ mà chỉ có mình y mong muốn đơn phương. Nói không chừng mấy ngày nay đối với y tốt như vậy cũng chỉ vì đứa con thôi.

Mạc Lâm mở to mắt, mỉm cười ra vẻ bình tĩnh: "Vâng lão gia."

Hai người đều quên lời đại phu nhắc trong lúc mang thai tâm trạng rất dễ xúc động, phải thường xuyên chú ý đến tâm tính thai phu. Mạc Lâm vùi đầu vào cổ Trương Văn Dã nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ càng chua xót, càng nghĩ càng tuyệt vọng. Trong lòng Trương Văn Dã cũng có tâm sự nên chẳng màng dỗ dành y, kết quả là đêm ấy hai người đều ôm cõi lòng nặng trĩu không sao ngủ được.

Sau nửa đêm Mạc Lâm từ từ nhắm mắt, cảm nhận được Trương Văn Dã nhẹ nhàng gỡ cánh tay mình gác trên bụng hắn rồi xuống giường ngồi vào bàn, chẳng biết làm gì mà lâu lâu lại thở dài một tiếng.

Y hé mắt ra nhìn, trong phòng tối như mực, ánh trăng nhạt nhòa len qua cửa chỉ đủ thấy hình dáng mơ hồ của nam nhân cạnh bàn.

Ôi......

Muốn nói lại thôi.

Mạc Lâm càng nghe càng thấy khó chịu, y hờn dỗi quay lưng về phía Trương Văn Dã gây ra động tĩnh không nhỏ.

Nam nhân ngừng thở dài, sợ mình đánh thức người trên giường nên ngồi im hồi lâu. Thấy Mạc Lâm không nhúc nhích, hơi thở ổn định lại mới rón rén đi tới đắp chăn cho y.

Chẳng biết qua bao lâu, trong sân vang lên tiếng gà gáy đầu tiên. Trương Văn Dã nhẹ nhàng thay đồ ra ngoài, sau tiếng nước rửa mặt róc rách lại là tiếng quét rác loẹt xoẹt.

Mấy ngày nay hầu hết việc nhà đều do Trương Văn Dã lo liệu, tuy làm chưa tốt lắm nhưng dù sao có còn hơn không.

Chờ làm xong việc, hắn lại ra ngoài tất bật như mấy ngày trước.

Thật khiến người ta nhìn không thấu.

Xưa nay Mạc Lâm luôn cảm thấy tính cách mình không đến nỗi khiến người khác khó chịu khi ở chung. Nếu Trương Văn Dã muốn thì y tình nguyện trở thành mẫu người hắn thích dù có hèn mọn đến đâu.

Nhưng hình như Trương Văn Dã không muốn tiến thêm bước nào với y cả.

Tâm tư nhạy cảm khiến tiểu phu nhân tủi thân nằm lì trên giường đến trưa. Trương Văn Dã đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cả ngày cho Mạc Lâm trong bếp nên y không cần vất vả, chỉ cần bắc nồi lên hâm nóng là được.

Đây đều là đồ ăn Trương Văn Dã dặn người nấu đưa tới.

Tuy đang đói nhưng Mạc Lâm nhìn những món ăn kia càng tủi thân hơn.

Chẳng lẽ Trương Văn Dã nhờ tiểu tình nhân bên ngoài nấu giùm?

Y nhịn không được bắt đầu suy nghĩ lung tung, dù chẳng có căn cứ nào nhưng chuyện này quanh quẩn trong đầu một hồi lại dần trở nên đáng tin.

Tiểu phu nhân phẫn nộ quyết định vùng lên chống đối gã đàn ông lăng nhăng trong trí tưởng tượng của mình. Y lấy quần áo rồi nhìn đống vàng trong tủ, xoắn xuýt nửa ngày cuối cùng chỉ lấy đi một thỏi.

Y nghĩ Trương Văn Dã sẽ cần những thứ này hơn mình.

Đi tới cửa Mạc Lâm lại trở vào lấy thêm thỏi nữa.

Đây không phải tham tiền mà vì đứa nhỏ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro