Chương 67: Thuốc mê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Lâm giật mình kêu khẽ một tiếng. Tiểu nhị vội cười cầu hòa: "Xin lỗi tiểu ca, làm ngài sợ rồi, tiểu nhân chỉ đến hỏi xem tối nay tiểu ca muốn ăn gì để nhà bếp chuẩn bị thôi."

Mạc Lâm vỗ ngực một cái trấn an mình. Bụng cồn cào hơi khó chịu nên y nói: "Làm món gì thanh đạm một chút, nhanh lên được không? Tôi muốn ăn ngay bây giờ."

Tiểu nhị vừa cười vừa gật đầu lia lịa rồi quay người xuống lầu.

Mạc Lâm đóng cửa đi tìm phòng Hạ Sính. Y không biết Hạ Sính ở đâu nên chỉ có thể nghe ngóng từng gian.

Lầu hai im ắng lạ thường, một tiếng động cũng không có.

Mạc Lâm sắp đi đến đầu cầu thang, đang định bỏ cuộc thì chợt nghe sau lưng có tiếng cửa mở rồi y đột ngột bị lôi vào phòng.

Y đang định hét lên cầu cứu thì miệng đã bị người kia bịt chặt, thanh âm quen thuộc vang lên bên tai: "Tiểu Mạc?"

Mạc Lâm ngẩn người, y vốn định tìm Hạ Sính trò chuyện nhưng giờ gặp hắn lại chẳng biết nói gì.

Hạ Sính thả y ra, ánh mắt không chút ngại ngần nhìn khắp người Mạc Lâm, khi ngó xuống bụng thì hơi khựng lại.

"Cậu mập lên đúng không?"

Mạc Lâm: "......"

Mạc Lâm âm thầm lui ra sau hai bước rồi lúng túng sờ bụng nghĩ xem nên giải thích thế nào.

Hạ Sính thấy bộ dạng này của y thì lập tức hiểu ra nhưng vẫn kinh ngạc nói: "Thế mà...... Thật à......"

Mạc Lâm hỏi: "Sao Hạ tiên sinh lại ở đây?"

Hạ Sính định thần nhíu mày hỏi lại y: "Tôi còn chưa hỏi cậu mà? Cậu chạy tới chỗ quỷ quái ăn thịt người này làm gì? Trương lão gia đâu, sao hắn lại yên tâm để cậu ra ngoài một mình thế?"

Chỗ quỷ quái ăn thịt người?

Thấy Mạc Lâm không hiểu, Hạ Sính nghiến răng nói: "Tóm lại đây không phải chỗ tốt, cậu từ đâu tới thì mau về lại đó đi, đừng đi cửa chính, tốt nhất là leo cửa sổ......" Ánh mắt hắn dời xuống phần bụng hơi nhô lên của Mạc Lâm, bỗng nhiên vỗ trán mình một cái, "À mà đâu thể leo qua cửa sổ được, bụng này của cậu tính sao bây giờ?"

Mạc Lâm chần chờ một lát rồi nói: "Em vừa gọi tiểu nhị chuẩn bị cơm tối, chắc hắn sắp lên rồi......"

Hạ Sính há hốc miệng, nhất thời không biết nên nói gì.

"Vậy...... Vậy em về trước đây, em sẽ cẩn thận." Mạc Lâm đi hai bước lại quay đầu nói, "Hạ tiên sinh cũng cẩn thận nhé, mặc dù em không biết thầy tới đây làm gì nhưng chắc thầy đã có tính toán, em đi đây, mất công tiểu nhị trở lại không thấy chúng ta lại sinh nghi."

Hạ Sính gọi y lại rồi lấy từ trong túi ra một cái bánh nướng và chai nước nhỏ: "Chừng nào tiểu nhị đưa đồ ăn tới thì đừng đụng vào, nếu đói cứ ăn cái này đi. Lát nữa tôi sẽ sang chỗ cậu."

Mạc Lâm rón rén cầm đồ về phòng, lúc sắp đi đến cửa chợt nghe thấy cầu thang gỗ kêu lên kẽo kẹt. Y vội vào phòng đóng cửa lại, giấu đồ vào tủ rồi làm ra vẻ bình thản ngồi cạnh bàn.

Ngoài mặt nhìn y rất điềm tĩnh nhưng hai chân dưới bàn đang run lập cập. Không có Trương Văn Dã bên cạnh khiến y vô cùng sợ hãi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì có hóa thành cô hồn dã quỷ y cũng phải tự tát mình vì cái tội giận hờn vu vơ!

Cửa bị gõ mạnh, giọng tiểu nhị vang lên ngoài cửa: "Tiểu ca, đồ ăn của ngài đây!"

Mạc Lâm lên tiếng, hồi hộp đứng dậy mở cửa cho hắn.

Cũng chẳng biết có lừa được tiểu nhị này không, chỉ cần nhận đồ ăn rồi vào phòng ngoan ngoãn chờ ban đêm Hạ Sính tới là được.

Cửa mở ra, Mạc Lâm ngước mắt lên, trong tay tiểu nhị không hề có đồ ăn mà chỉ cầm một mảnh vải trắng.

Vải trắng bịt lên mặt y tỏa ra mùi thơm kỳ quái, Mạc Lâm không thể tránh thoát, muốn kêu cứu nhưng cổ họng đã bị bóp nghẹn. Miếng vải càng bịt chặt hơn, Mạc Lâm choáng váng trợn ngược mắt, rốt cuộc hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro