72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo quan điểm của Tả Linh Xuyên, câu hỏi này chỉ có một đáp án mà thôi.

Vì vậy sau khi Mạnh Triều Nhân từ chối y, y khăng khăng cho rằng đó là nghe nhầm chứ không phải câu trả lời thật sự.

Không muốn?

Y hít sâu mấy lần mới tạm kìm được ý định lay tỉnh Mạnh Triều Nhân đang ngủ yên ổn trong ngực mình.

Không thể nào.

Mạnh Triều Nhân bám theo y, làm cơm hộp cho y, còn ngắm ảnh y để tự sướng nữa.

Khẩu giao cho y, hôn y, khoe mẽ lấy lòng mẹ y, còn sẵn sàng làm với y nhiều lần như vậy.

Ánh mắt chó con bẩn thỉu này mỗi ngày đều dính chặt vào người y, vây quanh y, luôn miệng nói thích y mà lại không muốn y làm bạn trai ư?

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Tả Linh Xuyên càng cảm thấy lời từ chối của Mạnh Triều Nhân hết sức vô lý. Y cúi đầu nhìn thiếu niên rúc vào ngực mình, cau mày nắm vành tai cậu lộ ra dưới tóc đen, cứ cảm thấy mình bị lừa.

Chẳng lẽ Mạnh Triều Nhân có bạn trai rồi sao?

Y nghiêm túc phân tích mấy lần, cuối cùng đưa một kẻ vào diện tình nghi.

Nhưng suy đoán này cũng không có khả năng cao lắm.

Theo hiểu biết của y về Tề Kha Hàn mười mấy năm qua, nếu mối quan hệ với Mạnh Triều Nhân thật sự có tiến triển thì tên kia nhất định sẽ phấn khởi nói toạc ra như chỉ sợ không ai biết mình yêu sớm.

Chẳng lẽ Mạnh Triều Nhân cố ý đến lừa tình y?

Y thận trọng như vậy là vì sợ chân tình mình trao đi sẽ biến thành trò cười.

Gánh nặng thần tượng của Tả Linh Xuyên rất nặng, dù trong lòng điên tiết nghiến răng nghiến lợi, tay cũng siết thành nắm đấm thì trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt.

Mạnh Triều Nhân ngủ rất ngon.

Nhưng y lại mất ngủ.

Y lo lắng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng vì sĩ diện nên không thể gọi Mạnh Triều Nhân dậy hỏi cho ra lẽ. Câu trả lời này bỗng khiến y mất sạch tự tin, nảy ra thuyết âm mưu nghi ngờ Mạnh Triều Nhân chơi xỏ mình, chưa biết chừng đang bắt tay với Tề Kha Hàn chơi y một vố cũng nên.

Vô lý.

Thật sự quá vô lý.

Tả Linh Xuyên giải được toán hình học không gian phức tạp nhưng lại giải không ra suy nghĩ của Mạnh Triều Nhân. Y muốn đẩy người trong ngực ra, nhưng khi nghe cậu nói mớ gọi tên mình thì lại cảm thấy mình có thể miễn cưỡng ôm thêm một lát nữa.

Mặc dù y không muốn thừa nhận nhưng ngủ chung với Mạnh Triều Nhân thật sự rất dễ chịu.

Trong lúc suy nghĩ miên man, tay y vô thức luồn vào áo ngủ của Mạnh Triều Nhân rồi vuốt dọc sống lưng cậu, lòng bàn tay có thể cảm nhận được da thịt mềm mại ấm áp. Thiếu niên hừ khẽ một tiếng rồi dụi vào cằm y, chân quặp lấy y, bụng dưới kề sát dương vật vừa mềm xuống của y.

Tả Linh Xuyên chưa từng ôm ai thế này cả.

Y ghét thời tiết oi bức, ghét đụng chạm cơ thể đầy mồ hôi, ghét ở chung với người khác.

Nhưng giờ y đang ôm Mạnh Triều Nhân nhớp nháp mồ hôi, còn không nỡ buông tay ra.

Thơm thơm, mềm mềm, mịn mịn.

"Mạnh Triều Nhân, ghét cậu......" Y bóp mông thiếu niên rồi dụi mũi vào mái tóc đen mềm kia, một lát sau mới trầm giọng nói, "Chẳng thích chút nào hết."

-

Tả Linh Xuyên rất hay ra vẻ nên trước kia chưa có cơ hội tiếp cận hiểu rõ Mạnh Triều Nhân.

Nếu y thân với Mạnh Triều Nhân hơn chút nữa thì sẽ mau chóng tìm ra lý do đằng sau lời từ chối vô lý này của cậu.

Bởi vì Mạnh Triều Nhân chính là người chẳng có đạo lý gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro