037. Bán trà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


"Không phải cũng là lá trà thôi sao, dù gì cuối cùng làm ra cũng là một mùi vị, chỉ có các người lắm chuyện thôi." Bà nội Tống nhìn lá trà lộn xộn, nghĩ tới số tiền lần này tiết kiệm được cũng không thấy có gì không tốt, cũng chỉ mấy người trong thôn này cả ngày thích làm ra vẻ, vị đắng thôi cũng có thể chia ra thành mấy cấp độ.


"Bà già không có kiến thức." Tống Hữu Tài nhìn đám lá trà bị phá hư uổng phí như vậy, trong lòng vô cùng bực bội, "Bọn họ ngắt như vậy không chỉ lá trà rang lên sẽ có tạp vị, mà cây trà cũng bị tổn hại, đến mùa thu cũng không mọc ra được mầm nữa."


Trà này cũng chỉ có thể ngắt mầm, những nơi khác phải giữ lại thì cây trà mới khỏe mạnh, tới mùa thu mới có thể lại nảy mầm. Nhìn dáng vẻ này, ngay cả nhánh trà cũng bị họ lôi xuống.


"Được rồi, được rồi, để tôi nhắc nhở họ ngắt cẩn thận một chút là được chứ gì." Bà nội Tống nghe thấy sẽ ảnh hưởng tới thu hoạch mùa thu mới để bụng, vội vàng lên núi bảo người hái trà ngắt cho kỹ.


Nhưng tiền công bà ta cho quá thấp, dù có nói cũng không có mấy người bằng lòng làm theo. Cả đồng ruộng cũng chỉ có một người đàn ông trung niên từ rất nhiều năm trước vẫn luôn giúp nhà họ Tống hái trà là cẩn thận chọn mầm trà.


Cuối cùng, lá trà đưa tới nhà họ Tống vẫn lung tung rối loạn, dài ngắn không đồng đều như trước. Tống Hữu Tài và hai người con chịu trách nhiệm rang trà nhìn thấy lập tức đau đầu, cuối cùng cũng chỉ có thể nhắm mắt lại nên làm thế nào thì làm thế ấy.


Tống Vệ An bận rộn hai mươi ngày, cuối cùng đuổi kịp trước thời gian đã hẹn giao hàng cho Triệu Hằng cho toàn bộ lá trà mùa xuân vào bình. Tống Vệ An nhìn bình trà xếp chồng đầy trong phòng bếp và trong nhà, cẩn thận kiểm kê số lượng, tổng cộng có ba trăm ba mươi lăm bình, thu hoạch cũng xem như không tồi.


Được đến con số này, Tống Vệ An mới xem như hoàn toàn yên lòng, ít nhất số tiền kiếm được từ số lá trà này cũng đủ để hoàn thành kế hoạch nửa năm kế tiếp của hắn.


Buổi sáng mùng một tháng tư hôm nay, có hai chiếc xe ngựa dùng để vận chuyển hàng hóa đi theo phía sau một chiếc xe ngựa đẹp đẽ chậm rãi đi vào thôn Trà Sơn, hấp dẫn không ít người dân ra tới vây xem.


Khi xe ngựa đi ngang qua nhà họ Tống, bà nội Tống đang đứng trước cửa cân đám trà xanh cuối cùng được hái xuống, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa như vậy còn thấy kỳ lạ không biết là nhà buôn nào lại vào lúc này đến trong thôn thu mua lá trà.


Mọi người đều ghé đầu khe khẽ nói nhỏ, còn có người chạy đến bên cạnh bà nội Tống tò mò hỏi, "Bà có biết người nào ngồi trong đó không? Sao trước đây chưa từng nhìn thấy nhỉ?"


Cho dù là ông chủ Trần trước đây mua trà khô của nhà họ Tống cũng không rầm rộ như vậy.


"Sao tôi biết được?" Bà nội Tống nheo đôi mắt tam giác nhìn chiếc xe ngựa đi phía trước nhất, trong lòng sinh ra ganh tị, cũng không biết chiếc xe ngựa này vào thôn tìm người nhà nào, đợi sau này Vệ Tề nhà họ làm quan lớn chắc chắn cũng sẽ có không ít người hiển quý tới nịnh bợ bọn họ.


Hàng xóm thấy bà ta thật sự không biết, mới cùng người khác đi theo đoàn xe, muốn biết kết quả.


Bà nội Tống lại không rảnh quan tâm nhiều chuyện như vậy, bây giờ cả thôn Trà Sơn chỉ còn nhà họ chưa chuẩn bị xong lá trà, nếu không làm nhanh chút chỉ sợ không kịp nhà buôn tới mua trà.


Xe ngựa lắc lư đi vào thôn Nam, ngay cả mọi người ở thôn Nam cũng đi ra ngóng xem. Thấy có không ít người ở thôn Bắc tới mới vội vàng đi tới hỏi, "Chuyện gì vậy?"


Lúc này, mọi nhà đều đã bớt bận rộn rồi, rảnh rỗi không có chuyện gì thì sẽ thích góp vui. Người nhà nông hiếm khi được nhìn thấy một chiếc xe ngựa xinh đẹp như vậy đương nhiên sẽ tò mò.


"Không biết nữa, đi xem rồi nói tiếp." Mọi người có mặt đều không biết gì cả, những nhà ở thôn Nam đều là gia đình nghèo trong thôn thì làm sao đột nhiên lại có khách quý tới thăm chứ.


Mãi đến khi xe ngựa dừng lại trước một căn nhà ngay cả hàng rào cũng không có, trong lòng mọi người tựa như có một đáp án chợt nổ tung nhưng trong khoảng thời gian ngắn còn chưa dám khẳng định. Mà chiếc xe ngựa này trông cũng không tầm thường, người dân không dám tới gần chỉ có thể đứng nhìn từ xa xa.


Người nhà họ Đường cũng nghe thấy tiếng xe ngựa đi ra xem, thím Đường thấy xe ngựa đứng trước cửa nhà Tống Vệ An, bà còn chưa dám tin hỏi Đường Thanh Thủy, "Những người đó là tới mua lá trà hả?"


Đường Thanh Thủy nhìn thấy người từ trong xe ngựa đi ra lập tức kinh ngạc, "Tại sao người này lại tự mình tới đây. Nương, mọi người ở nhà chờ, con qua giúp An Tử trước đã."


Đường Thanh Thủy bỏ lại câu đó với người nhà rồi lập tức chạy sang nhà Tống Vệ An.


Tống Vệ An cũng đã cùng Ôn Nhạc ở ngoài sân chờ từ sớm, nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa đi đầu không khỏi thầm đoán người ngồi bên trong.


Mãi đến khi gã sai vặt vén rèm lên, Triệu Hằng từ trong xe ngựa đi ra mới kinh ngạc, "Ông chủ Triệu? Sao còn phiền ngươi tự mình tới một chuyến thế này."


"Tối hôm qua ta mới về đến trấn Vân Thạch nên hôm nay cũng cùng tới đây xem. Vừa lúc ta cũng sốt ruột muốn xem lá trà nữa." Ngày mua lá trà càng gần, Triệu Hằng đã mấy ngày không thể ngủ yên giấc.


Tống Vệ An vừa nghe đã biết người này nóng lòng sốt ruột, vỗ vai Ôn Nhạc, "Phu lang, ngươi đi lấy bình trà ra đi."


"Được." Ôn Nhạc mang theo tò mò nhìn quý công tử trước mặt, nghe Tống Vệ An nói mới xoay người đi vào trong nhà. Trong lòng lại thầm nhắc mãi, sau này có điều kiện y cũng làm một bộ quần áo đẹp như vậy cho đương gia nhà mình.


Triệu Hằng xem qua đám lá trà này quả thật không khác với lần trước Tống Vệ An đưa cho hắn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, mới để ý tới nhà ở phía sau Tống Vệ An, "Sao Vệ An lại ở một nơi thế này?"


Tuy một đường lại đây nhìn thấy phần lớn trong thôn đều là nhà đất, chỉ có mấy căn gạch ngói xanh đen, nhưng nơi ở của Tống Vệ An lại cũ nát hơn những người khác rất nhiều, vả lại ngay cả sân riêng cũng không có, chỉ có hai căn phòng ở kề sát nhau, trông vô cùng nghèo túng. Trong tưởng tượng của Triệu Hằng, một sư phụ trà khô tay nghề bình thường cũng đã có thể sống tốt, huống chi là tay nghề như Tống Vệ An.


"Đây không phải là đang chờ thần tài ngươi tới cứu sao!" Trái lại, bản thân Tống Vệ An lại không cảm thấy hoàn cảnh này không tốt chỗ nào, chỉ là hơi cũ nát một chút, nhỏ một chút nhưng thắng ở không khí trong sạch, phong cảnh đẹp. Lúc này nghe Triệu Hằng nói vậy còn có tâm trạng vui đùa với hắn.


"Nếu Vệ An có cần giúp, bạc không phải vấn đề, ngươi cứ việc nói với ta là được." Triệu Hằng nghĩ chỉ cần kéo gần quan hệ với sư phụ trà sấy thì sau này Tống Vệ An sẽ không dễ bị nhà buôn khác lôi kéo, mà chút bạc ấy hắn không tiếc.


"Ha ha, ông chủ Triệu đúng là rộng rãi." Tuy Tống Vệ An không cần mượn người khác nhưng cũng nhận trước tấm lòng này.


Hai người trò chuyện vài câu thấy Đường Thanh Thủy đã chạy tới, Tống Vệ An vẫy tay với hắn, "Thanh Thủy, lát nữa dọn lá trà xong, ngươi dẫn người sang nhà các ngươi."


"Hai người cứ nói chuyện đi, giao việc dọn hàng hóa cho ta là được." Đường Thanh Thủy kêu gọi mấy người làm đi theo Triệu Hằng tới chuyển lá trà trong nhà Tống Vệ An lên xe trước.


Tống Vệ An thấy đã có Đường Thanh Thủy và Ôn Nhạc đứng xem cũng yên tâm tiếp khách, nhìn thấy trong nhà ngay cả chỗ ngồi cũng không có, hắn hơi mang xin lỗi nói với Triệu Hằng: "Nhà ta thiếu thốn nhiều thứ cũng không thể mời ông chủ Triệu uống chén trà, đợi ta sửa nhà xong chắc chắn sẽ mời ông chủ Triệu tới uống mấy chén cho đàng hoàng."


"Cứ quyết định như vậy đi, ta chắc chắn sẽ tới." Thật ra Triệu Hằng không để ý những thứ này nhưng cũng sảng khoái đồng ý lời mời của Tống Vệ An. Nhìn song nhi phía trước cũng đang giúp dọn lá trà, "Vị này chính là phu lang của Vệ An? Trông rất có thể làm việc."


"Ha ha, ông chủ Triệu quá khen." Tống Vệ An nghe người ta nhắc tới phu lang, ngoài miệng khiêm tốn nhưng vẻ mặt lại vô cùng tự hào, làm như sợ người khác không biết hắn rất xem trọng phu lang của mình vậy.


Nhưng Tống Vệ An thật sự là cố ý làm như vậy, bởi vì địa vị của phu lang trong thế giới này không cao, nếu Tống Vệ An không biểu lộ ra thì chỉ sợ người khác càng thêm không để trong lòng.


Quả nhiên, Triệu Hằng vừa thấy phản ứng của Tống Vệ An, trong lòng cũng thầm đánh giá cao Ôn Nhạc một phen.


Hai người lại trò chuyện vài câu, lá trà cũng đã dọn hết lên xe ngựa. Tống Vệ An xác nhận lại số lượng với người ta, rồi nhận lấy tiền hàng.


"Vừa rồi nghe ý của Vệ An sắp tới muốn sửa lại nhà ở, không biết bạc còn đủ dùng không, nếu cần ta có thể cho ngươi mượn trước xem như là tiền hàng quý sau." Triệu Hằng thấy lần trước ngay cả tiền mua bình gốm đựng trà mà Tống Vệ An cũng không có, lúc này cũng chỉ có hơn năm mươi lượng mới không yên tâm hỏi một câu.


"Nhà ở nông thôn không cần bao nhiêu bạc cả, nếu về sau có chỗ cần ta sẽ đến quán trà mượn ông chủ Triệu." Từ trước đến nay, Tống Vệ An cũng không biết hai chữ khách sáo là viết như thế nào.


"Được, nếu có gì khó khăn cứ đến quán trà tìm ta, cho dù ta không có ở đó cũng sẽ dặn chưởng quầy trước." Triệu Hằng cũng thích người thẳng thắn như Tống Vệ An.


Trà rang của nhà họ Đường dùng cái bình lớn đựng năm ký một bình, dọn vài cái đã xong. Triệu Hằng thấy mọi chuyện đã xong xuôi mới chào từ biệt Tống Vệ An, lên xe ngựa rời khỏi thôn Trà Sơn.


Lúc này, người dân còn ở gần đó hóng chuyện làm sao không rõ nữa, đám bình gốm một bình đựng nửa ký đó, còn có thái độ của vị công tử kia dành cho Tống Vệ An đã khiến họ lập tức nghĩ đến trà sấy. Trà sấy của Tống Vĩnh Cường trước đây cũng không phải là nửa ký một bình sao, "Nhà họ Tống lần này đúng là đánh mất báu vật rồi, đuổi con gà mái đẻ trứng vàng đi, sau này còn có trò hay để xem."


"Chứ sao nữa. Mấy người có nhìn thấy không, ông chủ vừa rồi còn mua luôn cả lá trà của nhà họ Đường nữa. Trà nhà họ Đường cũng là trà rang bình thường nhưng nhờ quan hệ thân thiết với Tống Vệ An nên cũng có thể bán cho thương nhân này, chắc giá cả cũng cao hơn nhà buôn không ít."


"Có thể là ông chủ này còn trẻ không có kinh nghiệm, cho rằng có thể lôi kéo sư phụ trà sấy cho nên mới mua luôn lá trà của nhà họ Đường."


Người dân xung quanh không khỏi hâm mộ nhà họ Đường. Tống Vệ An mới đến thôn Nam là đã thân thiết với nhà họ Đường. Nhất là Đường Thanh Thủy, có việc hay không có việc đều chạy sang nhà Tống Vệ An, thì ra nhà họ Đường đã sớm phát hiện Tống Vệ An là cái bánh vàng.


"Cho nên ta nói Tống Vệ An còn giỏi hơn Tống Vĩnh Cường nhiều. Ngươi xem ông chủ Trần trước đây, không phải chỉ mua trà sấy của Tống Vĩnh Cường, mà trà rang của nhà họ Tống cũng phải bán cho nhà buôn giống như chúng ta sao? Lúc này, Tống Vệ An lại có thể khiến người ta cũng mua luôn trà rang của nhà họ Đường nữa." Nếu biết sớm thì lúc trước bản thân cũng giúp đỡ nhiều một chút, không chừng lá trà năm nay của nhà họ cũng có thể bán cho ông chủ trẻ tuổi này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro