040. Lái buôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Người nhà họ Tống đứng bên cạnh nghe thế, trên mặt lập tức chột dạ. Tay Tống Hữu Tài run lên nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, "Quản sự Dương yên tâm, hay là tôi mở hai bình ra cho quản sự Dương kiểm tra."


Quản sự Dương vẫy tay với bên ngoài, "Không cần."


Tống Hữu Tài nghe thấy người ta nói không cần kiểm tra mới thoáng thở phào, ông ta vốn còn đang nghĩ nếu muốn kiểm tra thật thì sẽ đem mấy bình tốt nhất phía trên cho đối phương xem, dù gì chỉ cần bán được đám trà này là được. Quý sau có Tống Vệ An, bọn họ có thể nâng tiền công lên, sẽ không cần lo lá trà có vấn đề nữa.


Nhưng ngay lúc mấy người nhà họ Tống còn chưa kịp vui mừng, câu tiếp theo của quản sự Dương đã đập tan suy tính của họ, "Mấy người dọn toàn bộ lại đây, tôi kiểm tra xong thì mới có thể dọn lên xe."


"Dạ." Một đám hán tử khỏe mạnh ăn mặc quần áo đầy tớ dọn từng bình lá trà tới, đặt trước mặt quản sự Dương.


"Quản sự Dương, anh đây..." Tống Hữu Tài bị biến cố trước mắt vả cho không kịp trở tay, lúc này mới bắt đầu luống cuống.


"Anh Tống đừng nói nhiều, kiểm tra lá trà vốn là quy trình cần thiết, chỉ là do lá trà năm ngoái của nhà anh nhiều quá mà kiểm tra thì quá tốn thời gian nên tôi mới bỏ bớt." Từ khi nhà họ Tống không còn sư phụ trà sấy nữa, chất lượng lá trà mỗi năm ngày càng tụt dốc, quản sự Dương rõ ràng đã bị mất lòng.


Hắn ta nói rồi không đợi những người khác phản ứng, vươn tay mở một bình lá trà gần mình nhất, vói tay vào trong bình, cảm thấy độ dày lá trà rất dày đặc, mới đưa ngón tay vào một lóng tay đã không thể xuống nữa, lại lấy một lá trà lên đặt trong lòng bàn tay nhìn mới gật đầu với cấp dưới.


Một đầy tớ đi tới đóng nắp bình lại, dọn lên xe ngựa bên ngoài.


Đến lúc này, trái tim mấy người nhà họ Tống mới có thể thoáng hạ xuống, cũng chẳng bao lâu lại thấy quản sự Dương mở cái bình thứ hai ra, không khỏi lại bắt đầu hồi hộp. Bà nội Tống thấy người ta kiểm tra cẩn thận như vậy, trong lòng bàn tay bắt đầu thấm ướt mồ hôi. Trước đây, bà ta thấy mọi người thu lá trà đều là không cần xem đã dọn lên xe mới cảm thấy không cần thiết phải bỏ ra quá nhiều tiền.


Lần này, người nhà họ Tống nhìn quản sự Dương cẩn thận kiểm tra từng bình từng bình, hoàn toàn không có ý định dừng lại hoặc là lướt qua bình nào đều không khỏi lén lau mồ hôi.


Mãi đến khi quản sự Dương mở niêm phong của bình là trà thứ bảy, vói tay vào một cái đã tới thẳng đáy bình, ngay cả bản thân hắn ta cũng giật mình, "Anh Tống, anh chắc chắn đây là lá trà?"


Hơi giật mình lấy một mảnh lá từ trong bình ra, đợi nhìn rõ thứ trong tay, quản sự Dương không khỏi cười lạnh, may mà lần này hắn ta kiên trì phải kiểm tra cẩn thận, bằng không mất hai trăm văn để mua thứ này thì vị trí quản sự cũng không còn.


Tống Hữu Tài thấy chuyện bại lộ, cả gương mặt già nua lập tức nóng lên, "Xin lỗi, năm nay trong nhà đổi người hái trà, người mới ngắt sai, lần sau tôi nhất định sẽ canh chừng thật kỹ."


"Người mới? Anh mời người mới nào trong thôn? Mỗi người trong thôn Trà Sơn đều có kỹ thuật hái trà tốt lắm mà." Quản sự Dương đã làm buôn bán là trà bao nhiêu năm nay, chuyện này vừa nhìn hắn ta đã hiểu, không cần hỏi cũng có thể đoán ra là chuyện thế nào.


"Chuyện này..." Tống Hữu Tài bị chặn ngang không nói được lời nào, nhìn chằm chằm lá trà trong tay hắn ta, chỉ cảm thấy cả gương mặt già cũng mất hết rồi.


Quản sự Dương phủi mảnh trà vụn dính trong tay, tuy ngoài miệng còn nở nụ cười nhưng giọng điệu khi nói chuyện lại rõ ràng mang theo tức giận, "Nếu anh biết lá trà không ngắt đúng lại còn rang chế ra muốn bán với giá gốc, lại không nói trước một câu, thật sự là không hề nể mặt tôi."


"Đây không phải cũng là lá trà sao, đều hái từ trên cây xuống, mùi vị cũng không khác nhau mấy, quản sự Dương đừng vạch lá tìm sâu như thế." Bà nội Tống nghe quản sự Dương nói khó nghe không khỏi phản bác lại một câu, mầm trà cũng không phải là lá trà sao, làm gì có chuyện không giống chứ.


"Mầm trà rang lên lại có thể giống với đống lá nát cành gãy này? Thì ra trong mắt người nhà họ Tống các người đều là giống nhau sao? Anh Tống, các thầy chế trà trong thôn Trà Sơn các anh đều là người thạo nghề, sao đến anh lại hồ đồ như vậy?" Quản sự Dương thật sự bị chọc tức đến bật cười.


Tống Hữu Tài trừng bà nội Tống rồi giải thích, "Anh đừng nghe bà già này nói lung tung, đợt trà lần này thật sự là do sơ sót của người hái, tôi là thấy lá trà bị ngắt về mà không rang lên cũng lãng phí quá. Tuy đợt trà này hơi kém một chút nhưng ngâm uống cũng có mùi trà, hay là quản sự Dương cứ lấy giá rẻ hơn một chút thu giúp đi."


Quản sự Dương thấy Tống Hữu Tài nói chuyện còn thành khẩn, sắc mặt hắn ta mới dịu xuống, "Chúng ta cũng đã làm ăn nhiều năm, nếu anh đã nói vậy, tôi cũng nể mặt anh, bán loại trà này cũng không có mấy người mua. Nếu anh thật sự muốn bán thì tôi chỉ có thể thu với giá là ba mươi văn một bình."


Tống Hữu Tài nói cũng đúng, đám lá trà này cũng không kém, ngâm ra cũng có mùi vị, quản sự Dương là người làm ăn đương nhiên sẽ không gây khó khăn, nếu có thể mua đám lá trà này với giá ba văn nửa ký thì cũng là một giao dịch có lời.


"Ba mươi văn! Chỉ tiền công hái trà đã không đủ rồi, cộng thêm tiền cái bình, nếu bán ba mươi văn không phải chúng tôi là lỗ vốn tặng cho anh sao?" Bà nội Tống suýt chút nhảy dựng lên, một bình này bán ba mươi văn cũng không thu được tiền vốn.


"Nếu các người không muốn bán thì đương nhiên tôi cũng không ép. Tôi bỏ ba mươi văn mua đám lá trà này của các người còn sợ lỗ vốn đây!" Quản sự Dương thật sự không sốt ruột, chỉ nói một câu như vậy rồi bảo người mình đóng nắp lại dọn sang một bên, tiếp tục kiểm tra bình lá trà khác.


Tổng cộng hơn ba trăm bình lá trà, cuối cùng có thể khiến quản sự Dương cảm thấy miễn cưỡng qua cửa chỉ có hơn năm mươi bình. Tống Hữu Tài thấy hơn hai trăm bình lá trà bị lọc ra, khẽ cắn môi nói: "Một bình bốn mươi văn, quản sự Dương xem như giúp đỡ chút."


Bà nội Tống nghe thấy bốn mươi văn còn không cam tâm, bị Tống Hữu Tài trừng mới ngậm miệng lại. Tuy những người khác cũng không cam lòng nhưng họ đều hiểu được đợt lá trà này thế nào, nếu bị người tóm được cái đuôi thì cũng chỉ có thể nghĩ cách lấy lại chút phí tổn thôi.


Quản sự Dương nghe giá như thế, thầm suy tính một lúc lâu mới tỏ ra miễn cưỡng nói: "Lần này thật sự xem như giúp anh Tống thôi đó, lần sau tôi cũng không thu thứ rách nát này đâu."


"Yên tâm, lá trà đợt sau chắc chắn không giống lần này." Tống Hữu Tài nghe thấy quản sự Dương đồng ý thu lại không thấy vui vẻ chút nào, cuối cùng chỉ có thể bảo đảm với đối phương.


Quản sự Dương trao đổi xong đi ra khỏi nhà họ Tống, đã thấy cấp dưới chịu trách nhiệm đi thu trà ở thôn Nam vội vàng chạy tới, ghé vào bên tai hắn ta nói nhỏ vài câu, không khỏi nhíu mày lại, "Ngươi nói năm nay nhà họ không bán lá trà? Sao lại thế?"


"Nói là đã được nhà khác mua rồi." Cấp dưới đó thuật lại đúng sự thật.


"Đi xem thử." Quản sự Dương chưa từ bỏ ý định, dẫn người đi về phía thôn Nam.


Nhà Đường Diệu Vinh ở thôn Nam tuy không có nhiều đất trồng trà nhưng trong nhà lại có tay rang trà rất tốt, lá trà nhà họ lần nào cũng bán được giá tốt, năm nay lại đột nhiên không bán, chẳng lẽ là muốn nâng cao giá mới cố ý làm khó dễ như vậy.


Náo nhiệt trong thôn hôm nay hoàn toàn không lan đến nhà Tống Vệ An, sau khi cùng Ôn Nhạc ăn sáng xong, hai người bèn dọn bàn ghế ra ngồi trước nhà xem cảnh tượng bận rộn trong thôn.


"Phu lang, ngươi có cảm thấy hình như mấy ngày nay nhà chúng ta yên tĩnh quá mức hay không..." Tống Vệ An cứ cảm thấy như thiếu cái gì đó.


"Hai ngày rồi Thanh Thủy không có tới, chắc là ngươi thấy không quen." Đừng nói đương gia, ngay cả y cũng cảm thấy không quen. Mỗi lần Thanh Thủy tới đều kéo đương gia lên núi xuống nước bắt cá gì đó, làm gì có rảnh ngồi xem cảnh náo nhiệt của người khác.


"Được ngươi nhắc, ta cũng thấy vậy." Thảo nào Tống Vệ An cứ cảm thấy là lạ, ngày hôm qua lúc đo đất Đường Thanh Thủy cũng không tới, từ trước đến nay thằng nhóc này thích nhất là góp vui mà.


Hai người nói một lúc đã thấy một chiếc xe ngựa dừng trước cửa nhà họ Đường, người trong xe ngựa bước xuống chính là quản sự Dương mỗi năm đều tới nhà họ Tống thu trà. Tống Vệ An xoa cằm nhìn người này tự mình tới cửa nhà họ Đường, cũng đoán được là có chuyện gì.


Quản sự Dương mới đến cửa nhà họ Đường, Đường Diệu Vinh đã chạy ra đón, "Quản sự Dương lâu rồi không gặp, sao hôm nay lại tới thôn Nam vậy?"


Vị quản sự này trước nay chỉ để ý mấy nhà giàu trong thôn, mấy năm rồi chưa từng thấy hắn ta tới thôn Nam lần nào, cũng khó trách Đường Diệu Vinh thấy hắn ta lại ngạc nhiên. Tuy lá trà nhà ông ấy đã bán cho nhà khác nhưng nhà họ Đường cũng không muốn trở mặt với lái buôn, cho nên vẫn cười đón tiếp.


"Không phải đã lâu chưa tới thôn Nam, hôm nay tiện đường tới xem sao? Nghe nói năm nay nhà ông không bán lá trà, có phải gặp vấn đề gì không?" Quản sự Dương thử hỏi một câu.


Vừa rồi Đường Diệu Vinh đã giải thích với người ta rồi, lúc này quản sự Dương lại hỏi, ông ấy cũng chỉ có thể lặp lại một lần, "Là thế này, lá trà nhà chúng tôi năm nay đã được quán trà ở trấn trên mua rồi, lúc này trong nhà cũng không còn lá trà để bán nữa, làm ngài đi một chuyến uổng công thật sự rất xin lỗi."


"Bán thật rồi sao? Có phải các người chê tôi ra giá thấp quá không? Quý sau tôi ra hai mươi lăm văn nửa ký, ông phải để lại cho tôi đấy." Trước kia, quản sự Dương cảm thấy giá cả đè thấp xuống được bao nhiêu thì cứ đè, lúc này có người cạnh tranh mới nhả ra cho đối phương chút lợi.


Nghe thấy cái giá đối phương đề nghị, người nhà họ Đường đều lộ ra sắc mặt khó hiểu. Nếu đây là trước kia, quản sự Dương nâng giá lên cho nhà họ, chỉ sợ người một nhà phải vui mừng hỏng rồi nhưng bây giờ...


"Xin lỗi, chúng tôi đã ký hợp đồng năm năm với ông chủ đó, sợ là quý sau cũng không được rồi." Đường Diệu Vinh biết sẽ làm mất lòng người ta nhưng cũng chỉ có thể nói đúng sự thật.


Quả nhiên, quản sự Dương vừa nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên hờ hững, "Năm năm?"


"Nếu vậy thì thôi." Nói rồi lập tức ngồi lên xe ngựa rời khỏi thôn Nam, rõ ràng không vui với kết quả này.


Đường Diệu Vinh thấy người tức giận vội vàng rời đi, cũng bất đắc dĩ đi trở về phòng.


Tống Vệ An thấy mọi người nhà họ Đường đều lục tục đi vào, chỉ còn Đường Thanh Thủy còn đứng trước cửa mở to mắt trông mong nhìn sang bên này, cứ thấy vẻ mặt hắn rất đáng thương tựa như con Golden trước đây nhà mình từng nuôi.


Tống Vệ An nghĩ vậy thật sự vươn tay vẫy vẫy, giây tiếp theo tựa như nhìn thấy hai lỗ tai vốn đang rũ trên đỉnh đầu hắn lập tức dựng đứng lên. Ngay cả Ôn Nhạc đang ngồi bên cạnh cũng bị dáng vẻ này của Đường Thanh Thủy chọc cười khúc khích ra thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro