042. Sụp giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


"Còn phải nghĩ cách gì nữa, tôi chịu cho nó về thì nó phải nên vui mừng mới phải. Thằng cả, đợi ăn cơm chiều xong đi qua bảo nó thu dọn đồ đạc tự mình về đi."


"Đừng nghe bà già này nói bậy. Để bà ấy nằm đó một mình đi, chúng ta ra ngoài." Tống Hữu Tài đang tức bà ta cho nên cũng không muốn nói nhiều, bèn gọi mọi người ra bên ngoài bàn chuyện.


Tới những ngày tháng rảnh rỗi của người dân thôn Trà Sơn, phụ nhân trong thôn lại bắt đầu đi khắp nơi tìm người tán dóc. Dưới gốc cây trà lâu năm đầu thôn cũng đã có không ít người vây quanh. Khoảng thời gian này, trong thôn đã xảy ra không ít chuyện mới mẻ đều trở thành chuyện vui cho mọi người bàn tán sau khi cơm nước xong.


Mà nhà họ Tống đương nhiên cũng trở thành nhân vật chính trong miệng người dân. Mùa xuân năm nay, nhà họ Tống có hai mươi lăm mẫu đất thế mà chỉ bán được hai mươi lượng bạc. Tuy đối với những gia đình bình thường, hai mươi lượng đó cũng đã rất nhiều nhưng với số đất nhiều như thế thì hai mươi lượng suýt nữa không đủ để nộp thuế rồi. Không chỉ bị tổn thất về tiền bạc mà còn mất mặt trước lái buôn thu mua trà nữa. Có người nói bà nội Tống vì chuyện này mà tức giận đến ngã bệnh.


"Đáng đời, ai bảo trả tiền công thấp quá. Năm ngoái trả bốn đồng tôi đã thấy không vui rồi, mà năm nay bà già ấy lại chỉ trả ba đồng, có quỷ mới bằng lòng làm. Không ngờ còn có thể làm như vậy, biết sớm tôi đã không từ chối rồi."


"Mấy nhà đó cũng thất đức quá, cả đời chúng ta chỉ trông đợi vào chăm sóc cây trà để sống qua ngày, tuy có tức giận cũng không nỡ ngắt như vậy. Hôm qua tôi cũng đi xem thử rồi, chỉ sợ mùa thu năm nay cây trà đó cũng không thể mọc ra được cái gì, nếu muốn chăm sóc lại phải tốn không ít công sức."


"Thật sao? Nó phải ra thế nào chứ? Bà nói cũng làm tôi tò mò. Không được, lát nữa tôi phải đi nhìn xem mới được."


"Tôi lại cảm thấy bà Tống sẽ không để yên như vậy đâu, sợ là mấy nhà đó cũng không được sống yên ổn." Người trong thôn đều hiểu rõ tính tình của bà Tống, bà ta không bao giờ chịu thiệt như vậy đâu.


"Bà không xem năm nay bà ta đều thuê người nào, người nào người nấy đều vô cùng nghèo khó, muốn đất cũng không có thì có làm ầm lên người ta cũng không thể lấy ra gì đền cho bà ta cả. Với lại, mấy người đó cũng không hiền, sợ là lần này bà Tống chỉ có thể chịu như vậy."


Tống Vệ An giữa trưa về nhà ăn cơm trưa xong vẫn luôn quần quật trong mảnh đất của mình, cho nên không biết trong thôn đã xảy ra những chuyện gì. Nhưng Ôn Nhạc lúc ra ngoài gánh nước có nghe được một ít. Lại lần nữa nghe thấy nhà họ Tống từ trong miệng người khác, y còn cảm thấy hoảng hốt tựa như những ngày tháng mình sống ở nhà họ Tống đã là chuyện rất lâu trước đây rồi.


Buổi tối trước khi đi ngủ, Ôn Nhạc và Tống Vệ An vẫn như thường lệ đắp chăn trò chuyện với nhau, sau đó nhắc tới chuyện lúc chiều mình nghe được.


Tống Vệ An cảm thấy người nhà họ Tống có thể gây chuyện như vậy thì kết quả này cũng là chuyện sớm muộn thôi, hắn chỉ thấy tiếc cho mấy gốc trà bị người ta phá hư đó. Nhưng khi nói tới chuyện bà nội Tống ngã bệnh, hắn vẫn luôn có dự cảm bên trong còn có âm mưu gì đó, mặc kệ có phải là người nhà họ Tống bịa ra hay không, hắn cũng không để ý lắm.


"Được rồi, đừng nghĩ nhiều, nhà họ Tống là nhà họ Tống, chúng ta là chúng ta. Nhưng ngươi đó, gần đây có tiến bộ, nói chuyện ngày càng tự nhiên hơn." Lúc trước chỉ là không bị lặp lại, mấy ngày nay hắn cảm thấy Ôn Nhạc đã nói chuyện trôi chảy hơn nhiều.


"Bởi vì đương gia quá giỏi, ta không thể kém xa quá." Ôn Nhạc cũng không muốn vì bản thân không chịu nỗ lực mà một ngày kia bị Tống Vệ An bỏ.


"Giỏi thật sao?" Tống Vệ An nghe thấy lời khen không thèm che giấu của Ôn Nhạc, mặt bắt đầu hất lên.


"Vâng, rất giỏi." Y đã uống thử trà do đương gia làm rồi, ngay cả người không biết uống trà như y cũng thấy mùi hương rất thơm.


Tống Vệ An nghiêng người qua liếm môi đối phương, cắn vài cái mới nói: "Ừm, miệng ngươi không chỉ trôi chảy hơn, mà còn ngọt nữa."


"Ngủ, ngủ." Ôn Nhạc cũng không mặt dày như người này, bị người nói một chút đã ngượng ngùng, kéo chăn đắp kín, vùi đầu giả bộ ngủ.


Tống Vệ An tối hôm qua không ngủ đủ lúc này cũng đã rất buồn ngủ rồi, không hề làm loạn với y, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại ngủ.


Nhưng mới vừa ngủ mơ mơ màng màng đã bị cảm giác ngứa ngáy trên đùi đánh thức. Tống Vệ An không mở mắt đã vói tay vào trong ổ chăn bắt lấy hung thủ trên đùi mình, "Làm gì đó?"


"Đánh thức ngươi à?" Ôn Nhạc bị người bắt tại trận, trong giọng nói mang theo hồi hộp.


"Hơn nửa đêm ngươi không ngủ, sờ ta làm gì?" Hơn nữa còn sờ lên bắp đùi người ta nữa chứ.


"Ta không có, ta chỉ thấy, bắp đùi của ngươi đâu có to lắm đâu." Ban ngày, Ôn Nhạc có để ý, đúng là không hề to, bèn nghĩ đợi hắn ngủ lại lén nghiên cứu, không ngờ cẩn thận như vậy cũng đánh thức người ta.


"..." Lại là chuyện gì nữa đây? Tống Vệ An hơi ngẩn ra, sau một lúc lâu suy nghĩ cẩn thận mới dở khóc dở cười.


"Hừ hừ, đánh thức ta, xem ta có trừng trị ngươi hay không." Tống Vệ An bị y trêu chọc đã hoàn toàn tỉnh táo, đầu sỏ gây nên cũng đừng hòng ngủ. Hắn xoay người đè Ôn Nhạc xuống dưới thân, bàn tay nắm lấy lòng bàn chân y dùng sức gãi.


Ôn Nhạc còn chưa kịp phản ứng đã bị móng vuốt của Tống Vệ An cào ngứa, y cố gắng giãy dụa, "Ha ha ha, đừng mà đừng mà. Cứu mạng, ta không cố ý."


"Để xem sau này ngươi còn dám đánh thức ta nữa không." Tống Vệ An thấy người ta cười sắp không thở nổi vẫn không muốn buông tha y dễ dàng như vậy, bàn tay tránh khỏi lòng bàn chân dời lên phần thịt bên eo.


"Ha, chịu thua, chịu thua, ha ha. Ngươi xấu quá. Không dám, không dám nữa." Ôn Nhạc bị chọc ngứa lăn trái lăn phải thế nào cũng không thể tránh thoát, bên miệng không ngừng xin tha.


Mãi đến khi trong phòng vang lên một tiếng "Rầm", âm thanh cười giỡn mới lập tức im bặt. Tống Vệ An và Ôn Nhạc nằm sấp dưới đất nương theo chút ánh trăng mỏng manh bên ngoài rọi vào nhìn nhau.


"Bây, bây giờ phải làm sao đây?" Ôn Nhạc xấu hổ hỏi một câu.


"Đừng hoảng." Tống Vệ An cúi đầu cắn môi, mới bò từ trên người đối phương dậy, châm ngọn đèn trong phòng, nâng hai băng ghế vừa đổ xuống lên rồi mới đặt tấm ván gỗ lên trên.


Ôn Nhạc thả đệm chăn cùng gối đầu rớt dưới đất lên giường, mới tắt đèn lần nữa nằm lên giường đi ngủ.


"Chúng ta vẫn nên đóng một cái giường." Qua một hồi lâu, Tống Vệ An mới lẩm bẩm một câu.


"Vâng, phải là loại thật chắc chắn." Lần đầu tiên Ôn Nhạc đồng ý với hành vi bại sản của Tống Vệ An.


Hai người quyết định xong mới ôm lấy nhau ngoan ngoãn đi ngủ.


Sáng sớm hôm sau, Đường Diệu Vinh mời thợ xây nhà tới, cùng Tống Vệ An đi xem đất. Mấy người bàn bạc một ngày, sau khi đo đạc đất đai và nhà ở, dự trù nguyên vật liệu, lại xác định ngày động thổ xong mới ai về nhà nấy.


Cũng sáng hôm nay, thím Đường đã sang thôn bên cạnh hỏi một thầy tướng số về ngày lành, cho nên ngày động thổ quyết định vào mười sáu, cách hiện giờ còn gần nửa tháng cũng vừa kịp ngày nguyên vật liệu chuyển tới.


Tống Vệ An lại đến nhờ thợ mộc trong thôn đóng một chiếc giường lớn cho hai người, bởi vì bạc trong tay chỉ đủ để xây nhà cho nên Tống Vệ An cũng không dám dùng bậy bạ. Những vật dụng khác trong nhà còn phải chờ về sau lại bổ sung sau.


Trải qua một ngày này, tin tức bà nội Tống ngã bệnh ngày càng được lan rộng khắp nơi, ngay cả Tống Vệ An cũng nghe thấy. Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau đã thấy Triệu Xuân đi tới thôn Nam.


"Vệ An, thấy được cháu là tốt rồi, bà nội ngã bệnh sao cháu không về thăm? Bà nội nói nhớ cháu, mau theo thím cùng về đi." Triệu Xuân vừa thấy Tống Vệ An đã lập tức lộ ra gương mặt hiền lành, nói chuyện nhỏ nhẹ tựa như một người lớn thân thiết trong nhà.


"Bà nội bệnh? Nặng lắm không?" Tống Vệ An nghe Triệu Xuân nói, vẻ mặt lộ ra kinh ngạc.


"Đương nhiên là nặng rồi. Cháu là cháu ruột của bà, cho nên thím mới vội vàng chạy tới gọi cháu về đây." Triệu Xuân thấy sắc mặt của Tống Vệ An hơi nghi ngờ, chẳng lẽ đối phương thật sự không nghe thấy tin gì.


"Cháu biết rồi, thím về trước đi, lát nữa cháu sẽ tới thăm bà nội."


"Ừm... Được, cháu đừng dây dưa lâu quá, bà nội còn đang chờ cháu đó." Tuy Triệu Xuân rất muốn dẫn người về ngay lập tức nhưng cũng không muốn thể hiện ra quá nóng nảy, chỉ dặn một câu như vậy rồi rời đi.


"Đương gia, phải về thật sao?" Ôn Nhạc nghe được cuộc trò chuyện giữa Tống Vệ An và Triệu Xuân bèn thò đầu từ trong nhà bếp ra.


"Về, đương nhiên phải về." Tống Vệ An nhìn về phía thôn Bắc, không ngờ nhà họ Tống lại học được khôn ngoan, hắn còn tưởng bà nội Tống sẽ chạy thẳng tới đây làm ầm lên chứ.


"Vậy ta đi với ngươi." Ôn Nhạc không yên tâm khi để một mình Tống Vệ An tới nhà họ Tống.


"Ngươi đi làm gì? Ngươi không sợ Vương Anh và bà nội sao?" Tống Vệ An nghe thấy Ôn Nhạc nói vậy cảm thấy rất bất ngờ.


"Không sợ." Có sợ cũng là sợ đương gia chịu thiệt thôi.


"Vậy được thôi, chúng ta cùng đi." Tống Vệ An rất tò mò, Ôn Nhạc là thật sự không sợ hay chỉ là mạnh miệng.


Hai người ăn sáng xong, Tống Vệ An còn sang nhà họ Đường mua một rổ trứng gà rồi dẫn phu lang nghênh ngang đi về phía nhà họ Tống. Trên đường dù là gặp ai cũng nhiệt tình chào hỏi.


Lúc đi ngang qua gốc trà lâu năm, vợ trưởng thôn và mấy phụ nhân đang ngồi cùng nhau thêu thùa, thấy Tống Vệ An đi qua tò mò hỏi một câu, "Thằng An đang định đi đâu đây?"


"Thím, cháu nghe nói bà nội bị bệnh nên muốn về thăm bà." Tống Vệ An miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, trên mặt cũng không giấu được lo lắng.


"Thằng An thật là có hiếu, vậy mau đi đi." Lâm Quế thấy Tống Vệ An đã ra vậy rồi còn nghĩ tới bà nội Tống, chỉ có thể nói bà nội Tống sống trong phúc mà không biết hưởng, một đứa nhỏ tốt như vậy mà.


"Vâng, thím, tụi cháu đi trước." Tống Vệ An thấy đã đạt được mục đích, không nán lại nữa mà đi thẳng tới nhà họ Tống.


Hai người mới vừa bước vào cửa, Tống Vệ An đã thấy trong nhà chính có rất nhiều người đang ngồi, trừ Tống Hữu Tài và bà nội Tống ra thì đều có mặt đầy đủ.


"Ôi chao, cuối cùng cũng tới rồi, làm bọn tôi chờ cả buổi." Vương Anh thấy Tống Vệ An đi vào, nở nụ cười đón tiếp tựa như người trước đây gây chuyện với Tống Vệ An không phải là nàng ta vậy.


"Bà nội bệnh, thím ba chờ tôi làm gì, tôi đâu phải lang trung." Tống Vệ An nắm lấy Ôn Nhạc, không thèm nhìn Vương Anh một cái đi thẳng vào buồng trong.


"Bớt nói lại, vừa rồi đã nhắc cô bao nhiêu lần, mới đó đã quên rồi à." Tống Vĩnh Quý kéo Vương Anh ngồi xuống.


Tống Vệ An đi vào phòng hai người già đã thấy bà nội Tống nằm trên giường, còn Tống Hữu Tài thì ngồi trên ghế bên cạnh.


Tống Hữu Tài thấy Tống Vệ An vào lập tức chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói với hắn, "Vệ An đến rồi, ngồi đi."


Tống Vệ An đưa rổ đựng trứng gà cho Ôn Nhạc, bước tới ghế dựa ngồi xuống hỏi Tống Hữu Tài: "Bà nội sao rồi? Bệnh nặng lắm sao?"


"Ừ, lần này thu trà bị người ta chọc giận ngã bệnh." Tống Hữu Tài nhìn trứng gà Ôn Nhạc đang xách trong tay, tuy trong mắt không vui nhưng lại không để lộ ra trên mặt.


"Cháu vừa nghe thím nói đã chạy đi mua một rổ trứng gà mang tới để bà nội bồi bổ." Tống Vệ An thấy bà nội Tống còn trốn trong chăn, chỉ có thể tự mình lấy thứ mình mang tới cho người ta xem.


Quả nhiên, vừa nói tới đó đã thấy trong chăn giật vài cái, hắn nói tiếp: "Lần này chỉ mất chút bạc, may mà trong nhà nhiều đất, về sau chú ý hơn lại bỏ ra chút tiền mua phân chăm bón lại cây trà thì ba đến năm năm sau là có thể thu hoạch như trước rồi. Sao lại vì chút việc nhỏ này mà làm bản thân đổ bệnh chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro