049. Đào măng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


Ở đây cũng chỉ có Tống Vệ An và Triệu Hằng nhìn ra được sự khác biệt giữa hai người là ở đâu. Ôn Nhạc là người dễ thỏa mãn, xem Triệu Hằng mới một lần đã có thể học được cảm thấy rất tài giỏi. Còn Đường Thanh Thủy lại là đứa nhỏ vô tư, cũng không để ý những chi tiết đó, không hiểu chỗ khó mà Triệu Hằng nói là ở đâu, vẫn tập trung cầm chén uống nước trà thôi.


Tống Vệ An lên tiếng chỉ điểm Triệu Hằng vài câu, quả nhiên người này rất nhanh đã nắm bắt được tinh túy trong đó, trừ bỏ vẫn không chịu được độ nóng của nước thì những động tác khác đã trở nên tự nhiên nhiều.


Triệu Hằng rót nước trà, vừa nói tới chuyện mua bán lá trà với Tống Vệ An, "Không biết mùa thu này Vệ An có thể bồi chế thêm một ít lá trà không?"


Đám lá trà quý rồi đến bây giờ đã không còn dư nhiều, mỗi ngày chỉ có thể cung cấp cho mấy vị khách tới trước, nếu cứ thế này chỉ sợ quán trà sẽ không có hàng để bán trong một đoạn thời gian mất.


"Ông chủ Triệu yên tâm, ta đã đặt trước lá trà xanh từ mấy nhà trong thôn rồi, sản lượng ít nhất cũng có tám mẫu." Đều là những người khi trước phụ xây nhà. Tống Vệ An cũng đã tới xem ruộng trà của nhà họ rồi, cây trà được chăm sóc rất tốt nhưng nhà họ cũng không có nhiều ruộng đất cho nên Tống Vệ An phải góp của bốn nhà lại mới đủ mười mẫu ruộng trà.


Triệu Hằng nghe lần này có thể sản xuất được tám mẫu mới hoàn toàn yên tâm, lại quay đầu nhìn về phía Đường Thanh Thủy.


Tống Vệ An thấy Đường Thanh Thủy còn ngây ngốc ngồi đó, mới mở miệng trả lời thay hắn, "Nhà họ Đường cũng đặt vài mẫu ruộng trà như ta, có lẽ sản lượng đợt này cũng không thấp đâu."


Trà xanh mấy nhà còn lại đều để lại cho người nhà họ Đường, họ lấy giá hai mươi lăm văn năm cân, xem như là giúp đỡ những nhà khác.


"À, đúng đúng, cũng đặt trước cả rồi." Đường Thanh Thủy nghe Tống Vệ An nói mới phản ứng lại, gật đầu phụ họa theo.


"Vậy thì không thể nào tốt hơn." Triệu Hằng nghe hai nhà đều đã có sắp xếp thỏa đáng, sắc mặt mới thả lỏng ra, cúi đầu tập trung chơi đùa với bộ dụng cụ pha trà mới mẻ trước mặt.


Đợi tới khi lá trà trong ấm lại không pha ra màu sắc nữa, Triệu Hằng mới chưa đã thèm ngừng tay. Nhìn kẹo đậu phộng đặt bên cạnh khay trà của Tống Vệ An mới nhớ tới mục đích hôm nay mình tới đây.


"Đúng rồi, lần này tới đây còn có một chuyện nữa. Là muốn hỏi Vệ An còn có loại bánh kẹo nào dùng cùng trà hay không? Nếu có ta sẵn lòng mua lại với giá cao."


Lần đầu hai người gặp nhau, Tống Vệ An dùng danh nghĩa sư phụ trà bánh để tự giới thiệu với hắn. Nhưng sau đó, sau khi biết đối phương là sư phụ trà sấy cũng chỉ cho rằng đây là cái cớ hắn dùng để che giấu thân phận thôi. Mãi đến lần này Đường Thanh Thủy lại lần nữa trở lại trấn trên bán kẹo đậu phộng mới làm chưởng quầy quán trà chú ý tới. Nhưng với thân phận sư phụ trà sấy hiện nay của Tống Vệ An là không thể mời hắn tới quán trà làm thợ bánh được, chỉ có thể xem xem hắn còn loại bánh kẹo nào không để mua lại thôi.


Quán trà của hắn kinh doanh chưa được bao lâu, nguồn cung cấp lá trà như hiện nay quả thật đã vượt qua những quán trà khác rồi nhưng bánh kẹo dùng chung với trà lại có vẻ nhạt nhẽo vô vị, không giống những quán trà khác đều có loại bánh kẹo đặc sắc của riêng mình.


"Ta thì còn đó..." Tống Vệ An hơi liếc mắt về phía Đường Thanh Thủy, chỉ cười cười không nói tiếp.


Ôn Nhạc bị hành động này của Tống Vệ An làm cho không hiểu ra sao. Còn Đường Thanh Thủy nhận thấy ánh mắt sâu hiểm khó dò này cho rằng lời nói kế tiếp không tiện để hắn nghe, đang định đứng dậy rời đi thì chợt nghe Triệu Hằng lên tiếng.


"Vệ An yên tâm, mấy món bánh kẹo đó ta chủ yếu đẩy bán ở quán trà trên thị trấn thôi. Còn trấn trên này có kẹo đậu phộng do Thanh Thủy cung cấp đã đủ rồi. Hôm nay ta cũng mới đặt hắn một ít định mang lên thị trấn để khách khứa nếm thử mới mẻ đây." Triệu Hằng không ngờ Tống Vệ An lại trọng tình trọng nghĩa với Đường Thanh Thủy như vậy, cũng không ngại giải thích với hắn. Tuy hắn là người làm ăn nhưng cũng thích qua lại với những người có tình nghĩa như vậy.


Đường Thanh Thủy nghe Triệu Hằng nói vậy lập tức hiểu ra ý của Tống Vệ An, không khỏi hai mắt ẩm ướt nhìn về phía Tống Vệ An.


Tống Vệ An và Ôn Nhạc bị dáng vẻ đó của hắn làm cho ghê tởm, đồng thời ghét bỏ nhíu mày lại. Động tác của hai người nhất trí rất có tướng phu phu, chọc cho Triệu Hằng ngồi bên cạnh thấy vậy thoải mái cười to.


Nghe thấy tiếng cười sang sảng của Triệu Hằng, Tống Vệ An mới ho khan một tiếng, thay đổi sắc mặt, lần nữa bàn chính sự với Triệu Hằng, "Cách làm thì có nhưng ta phải đi mua thêm chút nguyên liệu mới được."


"Vậy hay là thế này đi. Vệ An cứ chuẩn bị nguyên liệu cho đầy đủ, ngày mai ta dẫn thợ bánh của quán trà tới, đến lúc đó để hắn trực tiếp học theo ngươi cũng đỡ phải phiền toái thêm lần thứ hai." Triệu Hằng rất có tin tưởng với Tống Vệ An, cảm thấy thứ người này lấy ra sẽ không quá kém.


"Được, chiều nay ta sẽ chuẩn bị nguyên liệu sẵn, ngày mai ông chủ Triệu tới là được." Đương nhiên Tống Vệ An rất có tin tưởng với bản thân, sảng khoái đáp ứng.


Sau khi tiễn Triệu Hằng đi, Tống Vệ An mới lấy toàn bộ tiền đồng trong túi của mình ra đưa cho Đường Thanh Thủy vẫn còn chưa tỉnh thần, "Đi trong thôn mua giúp ta một ít bí đao và bột mì, còn cần thêm một ít đường cát trắng nữa."


"Không cần đường mạch nha sao?" Đường Thanh Thủy nhận lấy tiền đếm đếm, tò mò hỏi một câu.


"Không cần. Mấy thứ này là đủ rồi." Hắn cũng đâu phải là chuyên về đường mạch nha đâu, làm gì mà thứ nào cũng cần đường mạch nha chứ.


Đợi Đường Thanh Thủy quay trở lại, Tống Vệ An cắt bí đao thành hạt lựu đặt trong mẹt mang đi phơi khô, lại bảo Ôn Nhạc giúp trông chừng, thi thoảng lật trở, rồi mới cùng Đường Thanh Thủy đi đốn củi.


Khi hai người cõng củi trên lưng trở về, Vương Dung đang cùng Ôn Nhạc ngồi trong nhà chính ăn kẹo đậu phộng trò chuyện rất vui vẻ. Khi nhìn thấy hai người Tống Vệ An đi vào, Ôn Nhạc mới vội vàng đứng dậy đi ra giúp dỡ củi trên lưng hắn xuống. Vương Dung cũng không thể ngồi không, lập tức đi tới giúp Đường Thanh Thủy một tay. Y đã gặp người này hai lần, cũng rất quen mắt, biết người này là huynh đệ tốt của đương gia nhà Ôn Nhạc.


"Cảm ơn." Đường Thanh Thủy quay đầu thấy rõ người sau lưng mình, vành tai lập tức đỏ bừng lên, vội vàng quay đầu đi, cũng không dám đối diện với người ta.


Vương Dung lại không để ý nhiều, chỉ giúp hắn đặt củi trên lưng xuống đất rồi lùi sang một bên.


Ôn Nhạc giúp Tống Vệ An chất củi thành đống rồi vào nhà bếp rót hai chén nước ra đưa cho họ uống, lại vắt khăn lau mồ hôi cho Tống Vệ An. Chiều nào hai người họ cũng lên núi đốn nhiều củi như vậy, Tống Vệ An lại không cho y đi theo khiến Ôn Nhạc vừa đau lòng lại lo lắng, "Còn phải đi nữa sao?"


"Hôm nay không đi nữa, không phải nói muốn ăn măng sao? Ngươi sửa soạn một chút, ta dẫn hai ngươi lên núi đào măng." Tống Vệ An thấy Vương Dung ít khi tới đây bèn dẫn họ lên núi chơi một chút. Với lại, nhìn dáng vẻ này của Đường Thanh Thủy, muốn nói trong lòng không nghĩ gì Tống Vệ An mới không tin, xem như tạo cơ hội giúp hắn vậy.


"Được, Vương Dung chúng ta cùng đi thôi." Ôn Nhạc xoay người kéo lấy tay bạn tốt. Bình thường, y chỉ dẫn Vương Dung ra sau núi đi dạo thôi, lúc này Tống Vệ An muốn dẫn họ vào núi chơi, Ôn Nhạc vui mừng tới muốn nhảy dựng lên.


"Ừ." Vương Dung thấy Ôn Nhạc vui vẻ như vậy cũng cười gật đầu.


Ôn Nhạc thấy Vương Dung đồng ý thì lập tức lấy cái sọt ra, lại đưa một cái sọt khác mà gần đây mình mới học đan trông hơi xiêu vẹo cho y.


Tống Vệ An kiểm tra bí đao phơi khô như thế nào rồi, cảm thấy còn thiếu một chút mới dọn cái mẹt vào trong nhà. Lại qua một hồi ánh mặt trời nghiêng đi sẽ không phơi được nắng nữa mới dẫn theo mấy người rời khỏi nhà.


Đường Thanh Thủy và Tống Vệ An khiêng cái cuốc đi phía trước dẫn đường, Ôn Nhạc nắm lấy Vương Dung đi theo sau bọn họ, cả đường đi luôn mãi giới thiệu về ngọn núi trong thôn cho người ta nghe.


Mãi đến khi đi vào rừng tre trong núi, Tống Vệ An mới dừng bước, "Chúng ta đào ở chỗ này đi. Ôn Nhạc tới giúp ta, Dung ca nhi giúp Thanh Thủy, như vậy sẽ mau hơn."


"An... An Tử, ừm..." Vương Dung còn chưa nói gì, Đường Thanh Thủy đã không bình tĩnh lên tiếng trước rồi.


"Sao phu lang ta mới vừa hết nói lắp lại tới ngươi bị lây rồi?" Tống Vệ An nhìn bộ dáng này của hắn, đã muốn đạp cho hắn một cái.


"Ha ha." Đường Thanh Thủy vô cùng lúng túng, chỉ có thể gãi sau ót cười ngây ngô.


Nhưng hành động của hai người lại khiến Ôn Nhạc phát hiện ra gì đó, ánh mắt mang theo dò hỏi nhìn về phía Tống Vệ An. Đương gia của y sẽ không vô duyên vô cớ tách y với Vương Dung ra, cộng với dáng vẻ của Đường Thanh Thủy cũng rất đáng nghi.


Tống Vệ An bị người nhìn như vậy hơi chột dạ. Hắn làm rất lộ liễu sao? Thấy Ôn Nhạc vẫn còn nhìn chằm chằm mình, Tống Vệ An đành vươn tay vòng lấy sau cổ y tựa như hai người anh em tốt đi về phía cách đó không xa, "Chúng ta qua bên đó đi."


Sau khi đã đi ra một đoạn mới lặng lẽ thấp giọng nói vài câu bên tai Ôn Nhạc, "Đợi tối nay về nhà lại nói."


Vương Dung nhìn cách thức ở chung của Tống Vệ An và Ôn Nhạc hơi mang hâm mộ. Một lúc sau thấy hai người đã bắt đầu ăn ý đào măng, mới nói với Đường Thanh Thủy bên cạnh, "Họ đào nhanh quá, chúng ta cũng mau lên."


"Được."


Đường Thanh Thủy đi theo sau lưng Vương Dung, tay chân không biết đặt nơi nào. Đợi Vương Dung chọn được một bụi măng to, Đường Thanh Thủy không nói câu nào lập tức giơ cái cuốc lên bổ xuống, măng đáp lại bằng một tiếng gãy lìa, để lộ ra nửa đoạn thịt măng màu trắng.


Đường Thanh Thủy: ...


"Phụt!" Vương Dung còn chưa phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, Ôn Nhạc từ xa xa lén nhìn bọn họ đã không nhịn được cười thành tiếng. Lúc này không cần đương gia nói thì y cũng hiểu được. Từ trước đến nay, Đường Thanh Thủy rất giỏi làm việc, chưa từng có lúc ngốc nghếch như vậy.


"Phu lang, mau lôi ra này." Tống Vệ An thấy gương mặt Đường Thanh Thủy đã sắp bốc hơi bèn dời lực chú ý của Ôn Nhạc đi nơi khác, để người ta đừng nhìn chằm chằm bên đó nữa.


Nhưng hắn cũng không ngờ Đường Thanh Thủy lại ngây thơ đến vậy, da mặt còn mỏng hơn phu lang nhà hắn nữa.


Đường Thanh Thủy gặp phải chuyện mất mặt còn bị cười nhạo chỉ có thể vội vàng bù đắp lại, đào nửa đoạn măng còn lại trong đất ra mới đào bụi tiếp theo. Lần này không dám dùng sức quá mạnh nữa, sau khi xác định mới xuống tay.


Đợi sau khi đã xúc cho đất xung quanh bụi măng lỏng ra mới bảo Vương Dung đào, còn mình tiếp tục bào nơi khác, chẳng bao lâu hai người đã phố hợp rất ăn ý.


Ôn Nhạc thi thoảng sẽ không kiềm được nhìn về phía hai người, tốc độ rút măng cũng trở nên chậm hơn. Mãi đến khi Tống Vệ An không thể nhìn được nữa bèn vươn tay che hai mắt y lại, ôm người vào trong ngực thấp giọng nói bên tai y: "Phu lang, ngươi lén nhìn hán tử khác ngay trước mặt ta, có ổn không hả?"


"Ta không phải, ta không có." Rõ ràng là y nhìn Vương Dung mà.


"Đương gia nhà ngươi còn chưa đủ cho ngươi nhìn sao? Chúng ta đừng nhìn người khác nữa nhé." Tống Vệ An là cố ý trêu chọc y, nói rồi còn cắn một ngụm trên vành tai y nữa.


Mắt Ôn Nhạc bị che, giác quan trên người càng trở nên nhạy cảm hơn. Y vốn đã bị giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tống Vệ An trêu chọc tới hô hấp hỗn loạn, lúc này còn bị người cắn không khỏi run lẩy bẩy, suýt chút hô lên rồi. Nếu không phải nghĩ tới cách đó không xa còn có những người khác, sợ bị hai người Vương Dung phát hiện hành động quá mức thân mật lúc này của hai người, y mới vội vàng ngậm miệng lại.


"Không, không nhìn nữa." Ôn Nhạc dừng một lúc mới có thể làm cho giọng của mình bình tĩnh trở lại nói.


Thấy vành tai Ôn Nhạc đỏ lên, cùng với hoa văn con bướm sau gáy càng trở nên tươi đẹp, Tống Vệ An mới thỏa mãn thả lỏng tay ra, "Chúng ta đào tiếp thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro