Hoan doi dieu ki -caycodai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Hoán đổi diệu kì!

tác giả: Nguuễn Bích Hồng (caycodai)

nguồn:hht

- Anhhhhh!.... Làm em cuồng điên vì yêuuuuuuuuuuuuuu!....

Anhhhhhhhh!.... Làm em cuồng điên vì nhớooooooooooooooooooooo!...

Trong căn nhà 3 tầng ầm vang bởi tiếng nhạc phát ra từ loa đĩa và giọng hát đầy cuồng nhiệt của một cô nàng đã 20 tuổi đầu. Tâm hì hục hai tay hai rẻ, lau từ lớp kính này đến lớp kính khác, miệng vẫn la hét với bài hát trên ti vi. Cái dáng người thiếu nữ đầy đặn và thon thả nhún nhảy theo điệu nhạc, lắc lư cái đầu như muốn gãy cả cổ. Động tác linh hoạt, lau kính xong vứt rẻ “vèo” cái vào xô nước, vớ lấy cái chổi lau nhà bên cạnh. Hai tay cầm chổi lau nhà, lưng cúi, mông đánh theo điệu nhạc cô nàng lại hì hục lau sàn nhà. Cái chân co lên, co xuống thoăn thoắt, quay người lia lịa quơ từng nhát chổi lau nhà từ mọi phía, ko cần theo thứ tự nào hết, chỉ theo một quy tắc: “Sạch là đc dù chỗ này có lau đi lau lại vài lần trong khi chỗ kia chưa quơ nhát nào!”. Cứ thế cô nàng tự sáng chế những điệu nhảy theo nhịp điệu bài hát, đôi khi hứng chí, cái chổi cũng biến thành nhạc cụ vung lên vung xuống, nước bắn tung toé. Nhịp điệu của nước “bì bõm” trong cái xô khi cô nàng giặt chổi lau nhà cũng đc cô nàng biến tấu và trình diễn theo lời ca, tiếng hát, nhịp phách của bài ca cô đang cất vang hoà cùng lời ca sĩ trên màn ảnh nhỏ.

- Em yêu anh yêu anh đậm sâu!

Em yêu anh yêu anh bấy lâu!

Em yêu anh yêu anh nồng say!

Em yêu anh yêu anh ngất ngây!

Anhhhhhhhhhhhhhhhhh… cho em bao nhiêu hờn ghen!

Anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh… cho em bao nhiêu dối gian….

***

- Woaaaaaaaaaaaa! Tự do! I LOVE YOU! – Trang đưa cả hai tay lên trời hét vang trong một tâm trạng đầy sảng khoải và hồ hởi. - Cuộc sống thật tẻ nhạt! Và giờ đã đến lúc ta phải khám phá và xoá đi sự nhàm chán đó! Ko thể mãi là một con búp bê trong lồng kính đc! Ta phải thoát ra, đến với thế giới muôn màu muôn sắc này!

Có một cô nàng trong chiếc váy lụa hồng bó sát bờ eo thon, mái tóc dài mượt mà ôm lấy khuôn mặt rạng ngời, cùng đôi cao gót hồng tung tăng đi trên con đường đầy hương thơm của cỏ cây hoa lá, rợp những hàng cây xanh mát. Thế giới của cô khác hẳn với đây, đó là căn phòng rộng thênh thang, nhưng là 4 bức tường kín mít dù trong ấy là cả một thế giới của một nàng công chúa hay chính xác là một đại tiểu thư, đó là những lịch học chật cứng với những giờ tập khiêu vũ mỏi nhừ chân, đó là những bữa dự tiệc cùng bố phải đoan trang, nữ tính, và quý phái hay đi mua sắm đồ cùng mẹ toát mồ hôi với những bộ trang phục phải sang trọng. Thế giới ấy quá gò bó với cô nàng. Đó là lí do hôm nay cô quyết định bỏ nhà ra đi, nhưng chỉ là 1 tuần thôi. Cô muốn đi khám phá thế giới xung quanh, cô ko muốn mãi là con búp bê ở trong lồng kính!

Đang tung tăng tung tẩy bước đi, bỗng Trang giật bắn mình bởi từ trong ngõ một cái đầu, hai cái đầu, ba bốn, ôi ko sáu cái đầu trong bộ vét đen sì chình ình đứng trước mặt cô. Trang tái mét mặt.

- Cô chủ! Đã đến lúc phải về rồi ạ!

- Hì. – Trang cười mà gần như muốn khóc. Thế là toi mất cả tiếng đồng hồ loanh quanh tìm đường chốn từ lớp dạy khiêu vũ ra bến xe, 3 giờ đồng hồ đi ô tô khách ngồi ê ẩm cả mông, và giờ vừa mới đc hồ hởi dạo bước hít thở khí trời, tưởng rằng đã chốn đi đc thật xa và chẳng ai có thể tìm thấy mình trong một tuần bỏ nhà. Vậy mà giờ, ngay trước mặt Trang đây là 6 ông vệ sĩ chắc chắn đc mẹ điều động đi tìm cô con gái quý – công chúa nhỏ của ông chồng nghiêm khắc.

Sáu người đàn ông bắt đầu tiến tới, Trang vẫn đứng yên giữ nụ cười mếu máo trên môi, rồi bất chợt cô nàng gắt:

- Đứng yên ở đó! – Sáu người đàn ông đang bước phải dừng khựng lại. - Để tôi chỉnh lại đôi cao gót này đã! – Nói rồi, Trang quay lưng lại, ngồi xuống, đưa tay gỡ từng nút buộc giày, rồi bất thình lình cô đứng phắt dậy, tung hai chiếc cao gót ra khỏi chân mình và chạy như ma đuổi. Cả sáu người đàn ông ngơ ngác nhìn nhau, rồi sực tỉnh, 12 đôi chân cò giò đuổi theo một cô nàng mọi ngày yếu ớt thế mà giờ chạy nhanh như sóc, loáng cái đã mất hút vào trong ngõ hẻm.

****

- KO! Anh ko yêu em bằng trái tim.

Anh ko yêu em bằng giấc mơ!

Anh ko yêu em bằng nỗi đau.

Anh mang đến em.

Ko chấp nhận để mất anh!

Ko chấp nhận để…

“Lạch cạch…”

- Ai đấy hả? – Tâm đang hát phải dừng lại chạy vội ra cửa nhà. – Ê, cô kia! Cô đang làm gì thế? – Tâm đứng hai tay chống nạnh, vẻ mặt hung dữ quát hỏi cô gái với đôi chân trần đang luống cuống trong sân nhà mình.

- Tôi xin lỗi! Tôi ko… - Trang vừa ngẩng mặt lên thanh minh thì… Cả hai con người đều sững sờ. Trước mắt họ cứ như là một tấm gương có bóng họ trong đó, chỉ có điều quần áo và đầu tóc thì khác biệt!

- Nhanh lên! Tôi thấy cô chủ chạy vào ngõ này!

Trang sực tỉnh, chạy tới bám lấy hai tay Tâm:

- Cô giúp tôi với! Tôi cần trốn! Cô cho tôi trốn trong này nhé! – Nói rồi Trang chạy vội vào trong nhà chẳng kịp để cho Tâm nói đc lời nào!

- Ê này cô kia! Buồn cười nhỉ! Sao tự ý vậy chứ?!? – Tâm chưa kịp đi vào nhà thì từ đâu 6 người đàn ông ùa tới, những cánh tay chắc khoẻ nắm chặt lấy người cô lôi đi!

- Xin lỗi cô chủ! Chúng tôi buộc phải thất lễ!

- Buông tôi ra! Các người làm gì thế hả? Buông ra! Bắt cóc người giữa thanh thiên bạch nhật thế này à?

- Xin lỗi cô chủ!

- Cô chủ gì ở đây hả? Các người nhầm người rồi! Thả ta ra đi!

Mặc sức cho Tâm kêu la thảm thiết, chứỉ bới tứ tung, 6 tên vệ sĩ vẫn nhất quyết lôi cô lên xe phóng thẳng.

****

Trong khi đó, mãi, Trang mới thò mặt ra.

- Xin lỗi nhé! Tôi thật lòng ko cố ý! – Trang nhìn theo bóng chiếc xe đã xa mờ, ăn năn. Cô quay trở lại căn nhà, chiếc ti vi và cái loa vẫn la hát ầm ầm:

“Đi lang thang dưới cơn mưa

Đi rong chơi giữa trưa hè

Mái tóc vẫn cứ suôn mềm và đáng yêu

Cho bao nhiêu ánh mắt tò mò

Cho bao nhiêu trái tim bồi hồi

Cho em thêm tự tin bước vào ngày mai

Em luôn tự tin đi bên anh dù trời nắng hay là trời mưa

Vẫn tự tin đi bên anh với mái tóc đáng yêu

Anh cứ mãi ngắm nhìn em

Anh cứ mãi cầm tóc em

Rồi lén hôn tóc em

Thật dịu dàng đáng yêu…”

Trang lắng nghe bài hát, cô cũng lắc lư cái đầu, đưa tay vuốt mái tóc mình. – Hì, mình cũng tóc đẹp đấy chứ! - Rồi Trang đưa mắt đảo quanh nhà một lượt. - Sao đồ đạc lộn xộn thế này nhỉ? - Đập ngay vào mắt Trang là một đống hỗn độn: xô nước đục ngàu, hơi hơi váng bọt, chổi lau nhà nằm ngả nghiêng, rẻ lau cái trong xô, cái ngoài xô, rớt nước chảy ra nhà. Bất chợt Trang mỉm cười. - Chắc cô ấy đang dọn dẹp nhà cửa. Hì, nhà mình mà thế này chắc bố nổi điên lên mất, mẹ cũng gắt bọn chị Hậu cho mà coi!... Nhưng đây mới là cuộc sống chứ! Cuộc sống đời thường! Mình phải khám phá thôi! - Rồi cô nàng lại tủm tỉm cười một mình. Lần đầu tiên cô biết cầm lấy cây chổi lau nhà và quyết định lau nốt phần việc còn dở dang của ân nhân.

Đang lay hoay ko biết vắt nước ở cái chổi lau nhà thế nào, Trang giật bắn mình bởi giọng một đứa con gái cực đanh:

- Mày làm gì suốt chiều mà giờ mới lau nhà thế này? Mà sao trông bừa bộn khiếp thế? – Chưa kịp trả lời câu hỏi của cô gái lạ, Trang lại phải giật mình một lần nữa bởi giọng nói tiếp theo.

- Mày lại mở ti vi bật loa đài đấy à? Mày ko mất tiền điện nên mày ko xót đấy à? – Trang tái mét mặt. “Mẹ của cô ấy hung dữ thật!” Nhưng ý nghĩ đó bị cắt ngang ngay. – Tao thuê mày giúp việc chứ ko thuê mày về tiêu thụ điện với suốt ngày hát hò nhảy múa nhé!

- “Hoá ra cô ấy là người giúp việc à? Tệ thật!” – Trang nghĩ thầm.

- Mà này Tâm! Tâm!

- Gì… gì vậy tiểu thư?

- Tiểu thư cái gì? Mày gọi nghe mà sởn cả gai ốc.

- “Chết! Phải gọi thế nào nhỉ? Ở nhà mấy chị giúp việc toàn gọi mình là tiểu thư mà!”

- Mày… mày kiếm đâu ra bộ váy đẹp thế? Hôm nay… Á à mày vừa đi đâu chơi đúng ko? Thế nên mới lau nhà mụôn thế này! Mà mày lấy tiền đâu ra mà mua váy vậy? Hay mày lấy trộm tiền của mẹ con tao đó?

- Gì vậy? Ko! Tôi đâu có chứ! Chiếc váy này … À cô thích ko?

- Hả?

- Nếu thích tôi tặng cô đấy!

- Thật? Hôm qua năn nỉ ỉ ôi tao mãi cái áo phông, thế mà hôm nay lại tặng tao hẳn bộ váy đẹp này là sao? Mày hôm nay lạ lắm đấy!

- Hì, tôi là người giúp việc mặc ko hợp, cô là tiểu… à cô chủ thì mặc hợp hơn!

- Ừ ừ…. Mày hôm nay tự dưng hiểu biết thế! - Đứa con gái khuôn mắt phủ đầy lớp phấn son cười tít mắt!

****

Chiều tối, chiếc xe đưa Tâm về thẳng căn biệt thự. Tâm được đưa ra khỏi xe.

- Buông tôi ra!

- Thưa cô chủ đã tới nhà rồi ạ!

Tẩm giật mình quay sang nhìn. Đập ngay vào mắt cô là một biệt thự rộng thênh thang với cánh cổng sắt to chình ình, cao ngất ngưởng. Nhìn xuyên vào bên trong thì ôi thôi, cứ như là trong mơ vậy, chưa bao giờ cô thấy căn nhà nào lớn và đẹp đến như vậy. Lại còn có cả vòi phun nước lớn bự nữa. Y như nhà của mấy anh chàng đại gia trong các bộ phim Hàn Quốc mà cô đc xem.

- Tiểu thư vào nhà đi ạ! Bà chủ đang chờ cô!

- Hả?

- Mời tiểu thư vào nhà!

Tâm ngơ ngác nhưng rồi cái bản tính tò mò và hiếu kì cứ thế dẫn lối cô theo chân cùng đám vệ sĩ bước vào căn nhà trong mơ.

- Cái con bé này làm mẹ lo lắng lắm biết ko! – Bà Hiền vội vã bước ra cửa đón cô con gái dám cả gan bỏ nhà đi. Rồi bất thình lình bà nhăn mày. - Trời ạ! Mới bỏ nhà đi có mấy tiếng mà thành ra thảm hại thế này rồi à? Quần áo sao lại thế này chứ? – Nó ngơ ngác nhìn xuống mình. Chân đi đôi dép tổ ong đã mòn đế, quần ngố xanh hơi phai màu, duy chỉ có chiếc áo phông là trông còn mới mới. Thì vừa mới hôm qua đc con bà chủ cho mà! Xin mãi mỏi cả mồm nó mới cho! - Chị Hậu, mau đưa con bé lên phòng tắm rửa thay đồ cho tôi, bố nó về mà nhìn thấy bộ dạng nó thế này thì chết với ông ấy!

Tâm vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Chỉ biết rằng cô đang được đưa lên một căn phòng rộng gấp mấy lần căn bếp chật chội mà cô phải ở trong suốt mấy năm qua. Trời ơi đẹp mê hồn. Như phòng của công chúa vậy. Đập ngay vào mắt cô là chiếc giường lớn đc kê ở giữa phòng. Tấm màn khung màu hồng phấn, riêm rúa, điệu đà và thật lộng lẫy, rèm cửa cũng màu hồng, chiếc bàn trang điểm với tấm gương rõ lớn, sáng bóng, rồi lại còn la liệt là gấu bông, búp bê, nhìn mà thích cả mắt.

Chị Hậu giúp việc đẩy cánh cửa đưa Tâm vào phòng tắm. Trời ơi, phòng tắm cũng rộng lớn chả kém gì, mọi thứ cứ sáng bóng, ánh kim cứ phảng chiếu dưới ánh đèn phòng, thật đúng là như mơ. Tâm dụi dịu mắt mình. Chị Hậu nhẹ nhàng pha nước, rắc cánh hoa hồng.

- Tiểu thư tắm đi ạ! Tôi xin phép ra ngoài!

- Ê này! Chị…

- Dạ thưa có chuyện gì vậy ạ?

- Ý tôi là, tôi tắm bao lâu cũng đc à?

- Dạ?

- À ko! Ý tôi là… tôi hơi đói! Hì… “Xấu hổ quá đi thôi!” – Tâm cười trừ chữa ngại.

- Dạ vâng! Tiểu thư cứ tắm đi ạ. Tôi xuống nhà bảo người chuẩn bị bữa tối cho tiểu thư.

- Vậy ạ! Tốt quá!

- ??? “Tiểu thư hôm nay lạ thật! Trốn khỏi nhà có mấy tiếng đồng hồ mà đã…”

- Hì, thôi chị ra ngoài đi để tôi tắm! Hì hì…

- Dạ vâng!

Chị giúp việc vừa đi ra khỏi, Tâm sung sướng cởi tung mớ quần áo vẫn còn âm ẩm vì nước lau nhà và nước rửa kính, rồi thả mình xuống bồn nước tắm đầy hương hoa hồng. Cô vớt từng cánh hoa ngắm nghía, hít hít hà hà và cười sung sướng. Chưa bao giờ cô đc ngâm mình dưới làn nước vừa ấm vừa đẹp lại vừa thơm thế này. Mọi lần ở nhà tắm, toàn phải tắm nước lạnh, đã thế suốt ngày bà chủ giục tắm nhanh ko tốn nước! “Đúng là càng giàu càng ke” – Tâm lẩm bẩm! Kì cọ chán chê, cô với ra đằng sau. Chao ôi sao lắm sữa tắm thế này! Phải một dãy dài ít cũng dưới 2 chục chai. Tâm lấy từng chai, mở lắp và ngửi.

- Thơm thật! – Ngày trc ở nhà Tâm chỉ đc tắm mỗi bánh xà phòng Laibol là sướng lắm rồi. Thỉnh thoảng ngửi mùi sữa tắm của hai mẹ con bà chủ nghĩ đó đã là thơm nhất rồi ai ngờ giờ còn nhiều loại còn thơm hơn gấp mấy lần, chai lại còn to nữa chứ! Vậy là lần đầu tiên trong đời Tâm đc chà khắp người thứ sữa tắm thơm nhất mà cô từng biết![right][i]Nguồn từ: Tra Sua Vn | http://trasua.vn/[/i][/right]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro