Nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Hưng dạo này thường hay nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần. Hoàng ngồi ngay sau anh thấy có điều gì đó không đúng lắm, cũng hướng mắt ra ngoài. Hành lang trống rỗng, cái gì cũng không có.

"Hưng, cậu đang nhìn gì thế?" Hoàng nhô đầu ra, đè ép thanh âm hỏi nhỏ.

Minh Hưng uể oải dựa vào ghế, sau đó liếc nhìn hắn một cái: "Không có gì."

Anh thu tầm mắt lại, lại lần nữa nhìn lên trên mục giảng.

Tâm đêm đó hẹn sẽ đem áo trả anh, kết quả đã hơn nửa tháng rồi mà đến bóng dáng cũng không thấy đâu.

Lớp 12 kiến thức vô cùng nặng, trách nhiệm lại càng nặng hơn, sau mỗi giờ học, trong lớp, người người nằm sấp, cố gắng nghỉ ngơi lấy sức.

Tâm khép sách lại, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Tối hôm qua ngủ muộn, giờ thực sự rất muốn ngủ một giấc.

Vừa nằm xuống, Hoàng liền lôi kéo tay áo anh, " Hưng, tối mai đi Đinh Lan uống rượu không?"

Lớp 12 căn bản không có ngày nghỉ, khó có hôm một tháng được nghỉ 2 ngày, ai cũng muốn đi giải trí thả ga một phen.

Minh Hưng trả lời không chút nghĩ ngợi: "Không đi."

"Ai da, thư giãn tí đi mà."

Minh Hưng mặc kệ, vùi đầu xuống ngủ.

"Các cậu muốn đi Đinh Lan? Mình nghe nói Đinh Lan mấy ngày trước xảy ra phốt to, giờ đang có xích mích với xã hội đen, rất loạn nha, tốt nhất vẫn không nên đi." Nam sinh phía trước nghe thấy, quay đầu nhắc nhở.

Minh Hưng khẽ giật mình, mở to mắt.

Anh ngồi thẳng người, nhìn đối phương hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Đã được mấy ngày rồi, ước chứng là đầu tuần trước."

...

Giờ tự học buổi tối. Minh Hưng gọi xe đến bar Đinh Lan

Đến nơi là 11h, đúng thời điểm kinh doanh của quán.

Minh Hưng đi vào, bên trong âm nhạc mở to đinh tai nhức óc, giữa sàn nhảy nam nữ theo tiết tấu điên cuồng nhảy theo.

Trong đại sảnh, bàn ghế tựa hồ đổi mới hết. Minh Hưng đi dạo một vòng, tìm Tâm.

Âm thanh chat chúa làm anh đau đầu.

Anh thuận tay kéo một nhận viên phục vụ: "Xin lỗi, cho tôi hỏi muốn tìm Tâm phải đến đâu?"

Đối phương trả lời: "Cậu tìm Tâm, Tâm tỷ đã sớm nghỉ làm ở đây rồi."

Minh Hưng sững sờ: "Thật sao? Lúc nào?"

"Cũng được hơn nửa tháng."

Minh Hưng lần cuối nhìn thấy Tâm đã là đầu tháng 12.
....

Giờ tự học buổi tối kết thúc, Minh Hưng cùng bạn cùng học đi về. Anh đang nghe điện thoại, nên không nhìn thấy Tâm, vẫn là Hoàng nhanh mắt, kích động kéo cánh tay hắn: "Mỹ nữ ngày đó kìa."

Minh Hưng giương mắt, thấy Tâm đứng trước cổng trường.

Tâm từ xa thấy anh, đôi mắt khẽ cong, liền cười thật rạng rỡ.

Tâm hôm nay tinh thần phá lệ phấn chấn, lười biếng dựa vào tường, trên tai vẫn đôi hoa tai to, trong suốt, sáng long lanh.

Cô mặc một áo len cao cổ rộng rãi màu trắng gạo, dung nhan thanh lệ, nhẹ nhàng, cả người toát lên vẻ ôn nhu, thanh khiết.

Minh Hưng dừng chân, cách đám người, cứ thế cùng Tâm mặt đối mặt.

Ánh mắt anh đen nhánh, nặng nề đặt lên thân hình nhỏ nhắn của Tâm phía xa.

Khoảng 30s sau, anh cúp điện thoại đi về phía Tâm.

Tâm trên tay ôm áo khoác của Minh Hưng, gặp anh liền cười nói: "Tôi đến trả áo lại cho cậu."

Minh Hưng mắt nhìn vào vòng tay cô, nói: "Không mặc được nữa."

Giờ đang là cuối tháng 12, cái áo này quả thật quá mỏng.

Tâm cười, tay với lấy cổ áo đồng phục của anh, kéo nhẹ, ngẩng đầu, mắt tràn đầy ý cười: "Cậu đây là đang trách tôi trả chậm hay sao?"

Minh Hưng nhìn cô chằm chằm, không nói.

Tâm lại nhích gần đến phía anh, đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào đối phương, cười có chút mờ ám: "Cậu nhớ tôi không?"

Minh Hưng bỗng dưng nhíu mày: "Đừng lên cơn thần kinh."

Anh liếc nhìn cô một cái, lại không khách khí bổ sung: "Sợ cô chết vạ vật ở đâu rồi."

Nói xong liền đi về phía trước. Tâm chạy theo anh: "Chỉ đùa chút thôi mà."

Cô cười đến nhẹ nhàng, tâm tình rất tốt.

Minh Hưng không để ý đến cô, mắt nhìn thẳng phía trước, trực tiếp đi thẳng.

Phía trước là ngã tư, Minh Hưng đi đến, đứng chờ tại lối dành cho người đi bộ.

Ngã tư đứng rất nhiều học sinh, Minh Hưng đi đến, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn lên anh.

Cơ hồ tất cả nữ sinh đều nhìn trộm anh chàng nam sinh Minh Hưng.

Chếch phía đối diện, một nữ sinh váy trắng nhìn rất khoa trương, 1 bên nhìn lén Minh Hưng, 1 bên chăm chú lôi kéo bạn, kích động như đang nói gì đó.

Tâm phỏng đoán, tình huống này có lẽ đang thương lượng xem phải bắt chuyện với anh như thế nào.

Tâm đứng sóng vai cùng Minh Hưng, hì hì nói: "Cậu rất được hoan nghênh đó."

Minh Hưng không thèm để ý cô. Tâm đợi nửa ngày mà không thấy cục băng bên cạnh nói gì, bèn quay đầu vỗ vỗ bả vai anh.

Minh Hưng rốt cục rũ mặt xuống, hỏi: "Làm gì?"

Tâm cười: "Cậu để ý đến tôi một chút đi."

"..."

Tâm cầm ống tay áo anh lay lay "Cậu để ý đến tôi một chút nha, nha, Minh Hưng."

Minh Hưng nhìn Tâm, rốt cục không nhịn được cười nói: "Đúng là có bệnh."

Đợi mấy phút rốt cuộc cũng có xe taxi trống, Minh Hưng bước lên gọi xe, sau đó quay đầu nhìn Tâm, hất hất cằm: "Lên xe."

Tâm tiến lên, khom người ngồi vào. Minh Hưng ngồi xuống bên cạnh cô.

"Nhà cô ở chỗ nào?" Minh Hưng hỏi.

Tâm nghiêng đầu: "Cậu muốn đưa tôi về nhà."

Minh Hưng: "ừm."

Tâm cười, không khách khí nói: "Đưa tôi đến XXXXX."

Trên đường đi, Minh Hưng thấy Tâm ôm cánh tay, có vẻ đang lạnh, anh liền đóng cửa sổ lại: "Cô nghỉ việc ở chỗ đó rồi à?"

"Uh, đã nghỉ được thời gian rồi." Tâm đáp.

Nói xong bỗng nghĩ đến cái gì, cô nghiêng đầu nhìn Minh Hưng cười: "Không phải cậu bảo không cho tôi đi làm ở đó sao? Tôi liền nghe lời cậu."

Minh Hưng liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Anh nhìn về phía cửa sổ, sau một lát, mới thu hồi tầm mắt, hướng Tâm nói: "Đinh Lan bị người ta đập, cô biết không?"

Tâm ừ một tiếng, nói nhỏ, "Biết, Trình Phong sai người làm."

Chuyện ngày hôm đó, chọc Trình Phong nổi trận lôi đình, vừa được thả ra, hắn lập tức sai người đập phá Đinh Lan. Bất quá từ hôm xảy ra chuyện đó, Tâm liền không tới quán bar nữa, cũng không phải vì lý do gì, mà là Hà tỷ gọi điện báo cô trốn đi, sợ Trình Phong tìm cô trả thù.

Minh Hưng cũng đoán được, anh nghiêng đầu nhìn Tâm hỏi: "Cô không sao chứ?"

Tâm nhìn anh cười, một tay cầm lọn tóc vuốt vuốt, hỏi ngược lại: "Cậu thấy tôi giống xảy ra chuyện gì sao?"

Minh Hưng: "..."

Hoàn toàn là dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhà Tâm cách trường học không xa, taxi đi 30p là đến.

"Đã đến. Cậu lên nhà tôi ngồi một lát đi." Tâm đứng trên lề đường, nhiệt tình mời Minh Hưng. Cư xá này của Tâm kì thật đến tấm biển cũng không có, mấy tòa nhà san sát gần lề đường. Tường ngoài nhìn qua đều rất cũ kĩ, có vẻ không mấy an toàn.

"Nào vào đi, tôi nấu chút đồ ăn cho cậu, tay nghề của tôi khá tốt đấy." Tâm mặc kệ Minh Hưng muốn hay không, níu chặt cánh tay anh kéo đi.

Phòng ốc vô cùng cũ kĩ, sàn nhà, vách tường đều loang lổ vết ẩm mốc, hành lang tối thui được chiếu sáng bằng bóng đèn mờ mờ, đung đưa, lúc sáng lúc tối, trần nhà đầy màng nhện.

Tâm ấn thang máy: "Tôi ở tầng 13."

Lúc này đã rất muộn, thang máy không ai dùng, cửa vừa mở, Tâm liền kéo Minh Hưng vào. Thang máy rất cũ, Minh Hưng nghe tiếng thang máy kẽo kẹt, lông mày nhíu chặt, hỏi Tâm: "Cái thang máy này đã bao lâu không bảo trì rồi?"

Tâm: "Không biết nữa, bất quá tôi ở đây hai năm rồi, cũng chẳng có chuyện gì, vẫn đi như bình thường thôi."

"..."

Rất nhanh đã đến tầng 13, cửa thang máy vừa mở, Minh Hưng lập tức đẩy Tâm ra ngoài.

Tâm quay đầu, nhìn thấy Minh Hưng cau mày, sắc mặt cực kì không tốt, cô bật cười khanh khách "Không có chuyện gì, cái thang máy này nhìn thì rất dọa người, nhưng thật sự rất an toàn."

"An toàn cái quỷ."

"..." Lúc này đến phiên Tâm không phản bác được.

Ra khỏi thang máy, rẽ một cái liền đến nhà Tâm.

"Cậu muốn ăn cái gì? Tôi cái gì cũng biết làm: mì sợi, cơm chiên, còn..."

Tâm cúi đầu sờ chìa khóa, lời còn chưa nói hết, cánh tay đã bị Minh Hưng kéo mạnh một cái, ngã vào lồng ngực anh. Cô giật nảy mình, vừa định hỏi có chuyện gì, thế nhưng lời chưa kịp nói ra, cô đã minh bạch.

Trước cửa nhà Tâm: trên cửa, trên nền, trền tường chỗ nào cũng toàn máu là màu, một màu máu đỏ quạch. Dưới sàn máu còn chưa khô, thuận theo gạch men sứ lan ra xung quanh.

Chung quanh yên tĩnh, không nghe thấy bất kì 1 âm thanh nào. Tâm sống lưng lạnh toát, nhìn chằm chằm màu đỏ chói mắt trước mặt, không chớp mắt.

Cô đứng chết trân, không dám nhúc nhích, đến thở mạnh cũng không dám.

Minh Hưng kéo Tâm ra sau, "Đứng yên đừng nhúc nhích."

Anh ngồi xổm xuống, ngón trỏ quẹt máu trên sàn, ngửi một cái, nhíu mày, quay đầu nhìn Tâm "Là máu gà."

Tâm sắc mặt trắng bệch, khẩn trương nhìn Minh Hưng, "... Là Trình Phong...bọn hắn..."

Minh Hưng đứng lên, "Chắc vậy."

Viết máu còn chưa đông, hẳn là việc mới xảy ra.

Ngoại trừ Trình Phong, Tâm cũng không đắc tội ai.

Đây là trả thù cô mà tới.

Tâm nhìn vách tường đổi diện, một mảng máu đỏ tươi tanh ngòm, lung toát mồ hôi lạnh.

Minh Hưng rút ra trong túi quần một túi giấy, lau lau tay, bình tĩnh nói:

"Cô không thể ở nơi này được nữa."

Anh lau tay sạch sẽ, rồi ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Tâm.

Tâm đứng ở góc tường, khuôn mặt dưới ánh đèn lờ mờ đã trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Minh Hưng nhìn cô hồi lâu, thấp giọng hỏi: "Sợ sao?"

Tim Tâm run lên một cái, nhìn Minh Hưng, đôi môi đỏ mọng hơi hé, muốn nói là không sợ nhưng lời vừa đến khóe miêng, vẫn gật đầu thành thật: "...Sợ."

Tâm cũng mới có 19 tuổi mà thôi, loại chuyện như thế này sao có thể không sợ.

Có lẽ có một ngày cô đột nhiên bị giết chết, máu gà này chỉ là lời cảnh báo mà thôi.

Những tên cô đồ kia, cái gì chẳng làm được.

Cô nhìn Minh Hưng, không biết nghĩ gì bỗng nhiên nói: "Nếu tôi chết, cậu hãy giúp tôi nhặt xác nhé."

Tâm thình lình nói ra những câu khiến người nghe lạnh toát cũng khiến Minh Hưng lập tức nhíu mày. Anh nhìn Tâm, rất có dáng dấp dạy bảo người dưới: "Cô nói bậy bạ cái gì đó?"

Ánh mắt Tâm rất chân thành, "Tôi nói thật, tôi là người sống vất vưởng, không ai thật sự quan tâm tôi cả, nếu tôi chết rồi, ngay cả xác cũng không được nguyên vẹn, chẳng phải rất đáng thương ư?"

Minh Hưng sắc mặt khó coi, "Lại có người tự rủa mình chết yểu, cô có bệnh sao, đầu óc nghĩ linh tinh."

Tâm bị Minh Hưng mắng, thế nhưng lại không tức giận, ngược lại còn thật cao hứng.

Cô nhìn sắc mặt Minh Hưng ngưng trọng, kìm lòng không đặng mỉm cười.

Cô cũng không rõ trong tình huống này làm thế nào còn có thể bật cười nhẹ nhõm đến vậy. Có lẽ là vì có người vì cô mà lo lắng, vì cô mà suy nghĩ chăng.

Cô lại ngẩng đầu, nhìn cánh cửa loang lổ máu, đột nhiên cảm thấy không còn sợ hãi nữa.

Có gì đáng sợ đâu.

Cô không sợ, cái gì cũng không sợ.

Cô cúi đầu, rút chùm chìa khóa ra, sau đó vòng qua bãi máu trên sàn, đi đến mở cửa: "Tôi cứ ở chỗ này, không quan trọng đâu."

Cô một bên nói, một bên tra chìa vào khóa.

Nhưng còn chưa kịp mở khóa, cổ tay liền bị níu lại.

Tâm giật mình, nhìn Minh Hưng đang cầm chặt tay mình. Cô hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn anh.

Đôi con ngươi anh đen láy, khóa chặt ánh mắt Tâm, anh cực kì nghiêm túc nói: "Tôi vừa mới nói cô không nghe thấy sao? Tôi nói không thể ở đây, rất nguy hiểm."

Ngữ khí của anh không tốt lắm, giống như đang trách cứ đứa nhỏ không nghe lời.

Tâm nháy mắt, bình tĩnh nói: "Tôi biết, nhưng không có chỗ nào khác để ở cả."

Minh Hưng nhìn cô một lát, bình tĩnh nói: "Cô đi theo tôi."

Tâm bỗng nhiên sững sờ tại chỗ.

Cô nghĩ nghĩ, đây là câu nói dễ nghe nhất từ khi cô lọt lòng đến giờ, êm tai đến nỗi khiến người ta không kìm được muốn rơi lệ.

Cô nhìn Minh Hưng, có chút ngơ ngác hỏi: "Cậu nói gì cơ?"

Minh Hưng liếc cô, không trả lời, liền kéo cô đi.

Anh đưa cô đến cửa thang máy, đưa tay ấn tầng.

Cửa thang máy mở, lại kéo cô nhanh chóng bước vào.

Từ đầu đến cuối tay Minh Hưng luôn nắm chặt cổ tay Tâm. Trong tháng máy cũng chỉ có 2 người họ. Minh Hưng vóc dáng cao, Tâm đứng vừa đến bả vai anh.

Cổ tay bị anh giữ chặt, Tâm đứng vai kề vai với Minh Hưng.

Thân ảnh anh cao lớn, che khuất người cô, bỗng chốc Tâm cảm thấy được bảo hộ.

Thang máy xuống đến tầng hai, Minh Hưng rốt cục mới ý thức được điều khác lạ, buông tay cô.

Nhiệt độ trên cổ tay bỗng dưng biến mất, Tâm ngẩng đầu nhìn Minh Hưng, anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Tâm cúi đầu nhìn cổ tay vừa rồi Minh Hưng nắm, trong lòng thở dài. Bỗng chốc dâng lên một cảm giác mất mát.

Cô ổn định giọng nói, hỏi Minh Hưng: "Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?"

Minh Hưng: "Một chỗ an toàn."

...

Từ cư xá đi ra, Minh Hưng trực tiếp gọi taxi.

Đêm đã khuya, trên đường có rất nhiều xe trống, rất nhanh anh liền gọi được xe. Xe dừng hẳn, anh tiến lên mở cửa sau đó quay đầu, gọi Tâm lên xe.

Khi anh quay đầu đã tấy Tâm ngồi cạnh bồn hoa bên đường hút thuốc.

Đôi tay trắng nõn, thon dài cầm điếu thuốc, cô hít nhẹ một hơi, đôi môi đỏ khẽ mở, phun ra một làn khói trắng mờ.

Cách xa 1m, quay đầu nhìn Minh Hưng mỉm cười.

Minh Hưng sắc mặt rất kho coi, anh quay đầu lại nhìn cô.

Tâm lại hít một ngụm khói, khóe mắt vương ý cười, tiếu dung mê hoặc, cô nhìn Minh Hưng nói: " Cậu qua đây ngồi đi."

Minh Hưng không nhúc nhích, anh đứng cạnh xe nói: "Lên xe trước."

Nơi này thực sự rất nguy hiểm, băng của Trình Phong không chừng vẫn còn ở quanh đây.

Tâm nhìn Minh Hưng, anh đứng đó, đưa lưng về phía đường, anh tuấn, đẹp đẽ không tả xiết.

Ánh đèn đường hơi tối, nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ mặt mày như vẽ của anh. Kia đôi con ngươi thâm thúy, sạch sẽ, kia khuôn mặt nghiêm túc, chính trực.

Tâm nhìn anh thật lâu, một người như vậy, cả đời cô cũng không quên.

Trên đời này, người khiến Tâm nhớ rõ thật sự không nhiều, Minh Hưng là một trong số ít đó.

Đầu thuốc cháy sát đến đốt tay, cô cúi đầu dụi tàn thuốc, sau đó mới bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Minh Hưng, "Cậu về đi, tôi không theo cậu đâu."

Minh Hưng nhìn Tâm, sắc mặt anh có chút ngưng trọng, muốn nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy tựa hồ không biết cần nói gì.

Hai người cứ thế nhìn nhau, giằng co hồi lâu, ai cũng không nói gì thêm.

Tài xế taxi mất kiên nhẫn, ló đầu ra: "Tôi nói này, cô cậu có đi hay không?"

Tâm cười xin lỗi, nói: "Cháu không đi ạ, cám ơn chú."

"Cái này, đúng là làm chậm trễ công việc của người khác mà." Lái xe mắng 1 câu, lái xe đi.

Tâm vẫn ngồi yên hút thuốc, mỉm cười nói với Minh Hưng: "Tới đây ngồi một lát đi."

Minh Hưng liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn đi tới.

Tâm ngồi dịch sang một bên nhường chỗ cho anh. Minh Hưng ngồi xuống bên cạnh cô. Tâm đem hộp thuốc đưa cho anh: "Hút một điếu không?"

Minh Hưng cúi đầu, nhận lấy.

Anh rút ra 1 điếu, đưa lên miệng, đang muốn rút bật lửa trong túi quần, Tâm đã cúi sát vào anh châm điếu thuốc đang cháy dở của mình sát lại: "Lửa đây."

Minh Hưng liếc nhìn cô một cái, đưa tay chắn gió, chạm điếu thuốc bên môi vào điều thuốc đang cháy dở của cô. Anh hít một hơi, buông ra một làn khói mờ mờ, điệu bộ có biết bao nhiêu là động lòng người.

Tâm cười hì hì: "Không nhìn ra nha, ra là lão cao thủ."

Minh Hưng lại liếc cô một cái, ánh mắt anh luôn như thế đen nhánh, sạch sẽ, sâu như hồ nước mùa thu.

Anh nhả hai làn khói, yên tĩnh một lúc, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Cô về nhà tôi, tránh mấy ngày."

Tâm có chút kinh ngạc, Minh Hưng vừa nói muốn đưa cô đến chỗ an toàn, nhưng cô không nghĩ tới anh muốn đưa cô về nhà.

Cô nhìn anh chằm chằm mấy giây, sau đó liền cười: "Cậu đừng đùa nữa."

"Bèo nước gặp nhau, không đến mức đó đâu." Tâm cố ý coi nhẹ phần tâm ý ấm áp kia, cô cười một tiếng, giọng nói mang theo mấy phần trào phúng.

Minh Hưng nghe ra, không khỏi nhíu mày, lòng bỗng thắt lại.

Tâm đưa tay ôm chặt tấm áo khoác của anh, "Chuyện chính hôm nay là mang áo đến trả cậu, suýt chút lại quên."

Tâm dứt khoát cầm áo đặt lên đùi anh.

Cô thu tầm mắt lại, nhìn vào màn đêm đen thăm thẳm. Trên mặt cô không còn nụ cười, trong mắt nụ cười cũng tắt. Cô nhìn chằm chằm vào màn đêm đen đặc phía trước, thấp giọng nói: "Cậu trở về đi."

Minh Hưng nhìn cô, không động đậy.

Tâm nghiêng đầu, mấp máy môi, bỗng nhiên nụ cười lại thắp lên, "Minh Hưng, bộ dạng này của cậu dễ để tôi hiểu lầm lắm đấy."

Minh Hưng nhíu mày, đôi mắt mang đầy nghi vấn.

Tâm nhích sát lại gần anh, cô hơi nghiêng đầu, cười nói: "Có phải tôi rất xinh đẹp không?"

Cô cười đến mập mờ, ngón trỏ chạm nhẹ vào đầu ngón tay của Minh Hưng.

Ngón tay Minh Hưng cứng một chút, nhìn cô.

Tâm nói: "Cám ơn cậu lần trước đã cứu tôi, ân cứu mạng to như trời biển, nếu cậu có yêu cầu gì tôi đều đáp ứng." Nói tới đây, cô kề môi sát bên tai Minh Hưng thổi khí " Muốn trao thân cũng thể ".
Thanh âm cô rất nhẹ, mang theo ý cười.

Minh Hưng bỗng đứng lên.

Tâm nhìn anh, trong mắt vẫn ướt át phong tình, ý cười tràn ngập. Cô cười đến khoa trương, đẹp cũng đến mức... khoa trương.

Minh Hưng nhìn cô, ánh mắt rõ ràng rất không vui, Tâm cảm thấy anh thực sự tức giận.

Tâm bông cảm thấy thật mệt mỏi, cô rốt cuộc ngưng cười, đứng lên mặt đối mặt với Minh Hưng.

Nhìn anh một lúc, cô cất lời: "Minh Hưng, cậu là phần tử tri thức xuất sắc, là giường cột của quốc gia sau này, không thể cùng loại người rác rưởi, bại hoại như tôi ở chung một chỗ được. Gần mực thì đen."

Thanh âm Tâm nhàn nhạt, ngữ khí cũng phi thường bình tĩnh "Cậu trở về đi, tôi cũng phải trở về rồi.". Cô nói xong liền xoay người hướng cư xá đi.

Minh Hưng đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng đơn bạc của cô thật lâu, thẳng đến lúc khuất bóng, thân ảnh cô biến mất nơi cuối con đường, anh mới lấy lại tinh thần.

Minh Hưng đứng tại nơi đó một lúc, hút hết điếu thuốc, xong đem tàn thuốc vất vào thùng rác ven đường, sau đó mới đón xe trở về.

Tâm về nhà, ôm thùng nước ra, lau rửa sạch sẽ cửa nhà. Đổi mấy thùng nước, chà sát nhiều lần, cuối cùng hiên nhà cũng coi như thu thập tạm ổn, lòng cô cũng dễ chịu một chút.

Nhưng vết máu loang lổ trên tường thì không cách nào tẩy sạch được, cô phải mau chóng tìm người đến sơn lại mới được, nếu không để chủ nhà thấy khẳng định đuổi thẳng cô ra khỏi căn hộ này.

Tâm dọn dẹp tươm tất xong xuôi trở về phòng, cô đứng trước bồn rửa mặt, lấy sữa tắm kì cọ tay mình thật kĩ, kì đến tưởng chừng bong da mới dừng lại. Sau khi tắm rửa, thay quần áo đã là 2h sáng, thế nhưng cô hiện tại một chút cũng không buồn ngủ.

Tâm đi ra ban công, nhìn xuống chỗ bồn hoa kia, nơi cô và Minh Hưng mới rồi còn ngồi cùng nhau. Bỗng cô cảm thấy có chút khổ sở, cũng có tiếc nuối.

Nếu như cô đọc nhiều sách một chút, có lẽ mọi chuyện đều sẽ không xảy ra.

...

Sáng hôm sau, Tâm liền đến cục cảnh sát lập hồ sơ có người uy hiếp cô.

Tâm mặc dù không sợ chết, nhưng không muốn vô duyên, vô cớ bị giết. Cô còn rất nhiều chuyện muốn làm, còn rất nhiều nguyện vọng chưa thực hiện.

Chỉ là chuyện lần này, đối với thân thể cô không có tổn thương gì, nên cảnh sát cũng chỉ có thể căn dặn cô chú ý an toàn, lúc cần thiết sẽ hỗ trợ xuất cảnh.

Tâm biểu thị ý cảm tạ rồi rời đi.

Tâm mặc một chiếc ái Hoodie đen, rời cục cảnh sát, cô kéo mũ phủ kín đầù và mặt, hai tay đút túi áo, định đi về hướng tàu điện.

Một đường rất an toàn đến thẳng ga tàu. Đối diện ga tàu là đường cái. Trên đường có một bưu điện lớn, hai cửa hàng tiện dụng khá to. Tâm đi vào, bỏ mũ trùm.

"Ồ bé Tâm, sao hôm nay toàn thân đen kịt một màu thế này." Đổng sự Lâm Hải Chính ngồi xổm dưới mặt đất đóng hàng hóa. Bóng đen đi đến làm ông giật mình, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra là Tâm.

Tâm hôm nay mặc một thân quần áo đen từ đầu đến chân. Áo hoodie, quần jean đen cả giày thể thao cũng màu đen.

Tâm cười, đưa tay ra sau đầu buộc cao mái tóc dài rối tung, "Gần đây chọn phong cách đẹp trai cool ngầu."

Mái tóc dài buộc đuôi ngựa, phối với dáng người mảnh mai và bộ quần áo trên người cô quả thực có vẻ anh tuấn.

Cô xắn tay áo để lộ cánh tay mảnh khảnh.

Đây đều là hàng gần chuyển phát hôm nay, ở đây hàng hóa phân theo khu và tuyến, mỗi người phụ trách hàng hóa của một tuyến.

"Bé Tâm, tên Trình Phong kia còn tìm cô gây phiền phức không?" bà chủ Ngọc cũng gọi là biết chút chuyện của Tâm, bà ngồi trước máy tính lên tờ đơn, thuận tiện hỏi thăm.

Tâm cười một cái tự giễu, "Cũng không có việc gì. Hôm qua hắn cho đàn em đến trước cửa nhà em dội máu gà."

"Thật hay giả?" Ngọc dừng công việc, gương mặt tràn đầy sự hốt hoảng, "Tên khốn này muốn làm gì?"

Tâm nói: "Không có gì, chắc là muốn hù dọa em một chút."

"Không phải a, mấy thằng du côn đó cái gì mà chẳng làm ra được." Lâm Hải cũng lại gần, khẩn trương nói: "Bọn chúng đã tìm được đến chỗ ở của cô rồi, không phải rất nguy hiểm sao?"

Tâm không quá để ý nói: "Không có gì, nếu thực sự thấy điểm bất thường em sẽ lập tức chuyển chỗ ở."

Ngọc thở dài, "Đã sớm nói với em, đừng nhận việc ở cái loại địa phương hỗn tạp ấy, tham tiền như vậy rồi đến cả mạng cũng không còn."

Tâm cúi mặt, thu những hộp hàng bỏ vào giỏ, nói: "Lúc ấy chỉ nghĩ đến làm sao trong thời gian nhanh nhất kiếm được thật nhiều tiền."
------
Công ty chuyển phát nhanh làm việc đến 5h30 chiều, Tâm khi ấy đang cần tiền gấp, tiền kiếm được lúc đó không đủ dù đã tiết kiệm, dè xẻn, liền tìm thêm việc buổi tối, vừa hay bar Đinh Lan làm từ 9h tối đến 3h sáng đang cần tuyển nhân viên, cô thấy thời gian thích hợp nên đã ứng tuyển.
------

Tâm cười, "Tiền có ai ngại nhiều đâu, có càng nhiều càng có cảm giác an toàn."

...

Chương trình học của lớp 12 rất nặng, đến mức mỗi ngày thời gian trôi qua nhanh như tên bắn, nhắm mắt, mở mặt 1 cái liền thất hết ngày.

Minh Hưng dạo gần đây, không hiểu sao luôn cảm thấy bực bội, tan học lại lên sân thượng hút thuốc.

Hút thuốc lại nhớ đến Tâm, lại càng bực bội hơn.

Anh nhớ lần trước, Hoàng nói, Tâm lớn lên nhất định sẽ đẹp yêu mị như yêu tinh.

Minh Hưng cười lạnh. Cô chính xác là yêu tinh.

Anh không biết mình vì sao luôn nhớ tới Tâm, tâm tình này khiến anh thật sự phiền chán.

Cả kì nghỉ đông, Minh Hưng không đi đâu, chỉ ở nhà ôn tập.

Bố mẹ anh về quê ăn tết, trong nhà bác giúp việc cũng nghỉ, cả căn nhà lớn như vậy chỉ có một mình anh.

Ngược lại em họ Phến giao thừa chạy qua nhà anh ở hai đêm.

Ban đêm Minh Hưng giam mình trong thư phòng đọc sách, Phến liền nằm trên ghế sofa cùng bạn gái hắn nấu cháo điện thoại, nhiều lần Minh Hưng thực sự muốn quẳng hắn ra khỏi nhà.

Tình yêu cuồng nhiệt của những người trẻ tuổi, một chiếc điện thoại có thể trường kì chiến đấu đến 2, 3 giờ sáng mà vẫn cảm thấy thời gian qua nhanh.

Minh Hưng đối với loại tình cảm học đường ngây thơ này khịt mũi coi thường.

Phến trào phúng: "Anh trai à, anh đây là chưa có người yêu, khi nào anh có người trong lòng sẽ hiểu."

Minh Hưng cười lạnh, anh chính là có người thích cũng sẽ không lãng phí thời gian làm cái loại chuyện nấu cháo điện thoại nhàm chán này.

Phến không để tâm, cúp điện thoai, co người trên ghế sofa nhắn tin cùng người yêu, "Vợ về quê ăn tết, chỉ có thể dựa vào điện thoại này để kéo dài tính mạng."

Anh gửi xong tin nhắn, không biết nghĩ gì, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Anh trai, anh đã từng thích một người nào chưa? Chính là kiểu một ngày không gặp cồn cào ruột gan."

Minh Hưng dừng động tác cầm bút, nửa ngày sau mới trả lời: "Không có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro