1. Pháo hôi mỹ nhân trong thế giới trinh thám gay cấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Hạ màn.

Thịnh Ngọc Hàn không nói hai lời liền cho Tần Khanh một quyền, sau đó nôn nóng lôi kéo tay Lạc Vân Đường, hỏi anh có sau hay không, vội vàng cởi áo ra đưa anh mặc.

Một quyền này của Thịnh Ngọc Hàn đủ mạnh để khiến mặt Tần Khanh chảy máu.

Tần Khanh nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ.

Thân thủ vậy mà cũng không tồi.

Đáng tiếc vô dụng.

"Không nhúc nhích, bỏ bàn tay dơ bẩn kia ra khỏi người vợ tao."

Súng Tần Khanh nhắm thẳng vào Thịnh Ngọc Hàn.

Vũ khí sao...

Bởi góc độ không chuẩn, Thịnh Ngọc Hàn căn bản không nhìn thấy vũ khí, hắn cũng xác thật không nghĩ tới Tần Khanh sẽ cầm vũ khí, hắn cứng người, nghiêng nghiêng che kín mít Lạc Vân Đường.

Tần Khanh đang chuẩn bị nổ súng lại bị Tề Kha Dư hung hăng đẩy ngã, súng rơi trên mặt đất rồi lui về một góc.

Thịnh Ngọc Hàn tay mắt lanh lẹ, vội tiến lên nhặt lại bị Tần Khanh ngăn trở bị ép đánh trả.

Đánh tới cuối cùng, mỗi người đều có vết thương chồng chất.

Tần Khanh tuy vũ lực không tồi, hơn nữa còn có nhiều năm kinh nghiệm, nhưng công kích lại đến từ hai phía, hắn ứng phó thôi cũng là cố hết sức.

Súng cứ vậy lẻ loi nằm trên đất, không ai có thể cướp được đến tay.

Đột nhiên, một bàn tay xinh đẹp nhặt khẩu súng lên.

Là Lạc Vân Đường.

Ngón tay xinh đẹp cầm lên khẩu súng đen nhánh, trong mắt là tia mờ mịt cùng sợ hãi.

Anh như vậy thật không thích hợp để nổ súng.

Thanh niên xinh đẹp mềm mại như vậy, rõ ràng chỉ thích hợp đứng sau để được che chở, tự nhiên sẽ có người vì anh mà làm mọi thứ.

Nhưng trên thực tế, từ đầu đến cuối người cầm súng là anh, áp lực vô hình anh tạo ra có thể phán xử tử hình mỗi người tại đây.

Mà hiện tại, anh mới bắt đầu phán quyết--

Anh đặt ánh mắt trên người Tần Khanh.

Từ khi Lạc Vân Đường cầm lên khẩu súng, ba người đã sớm dừng lại nhìn anh chăm chú.

Tần Khanh là người đầu tiên tiến lên: "Vợ à-- "

Lạc Vân Đường nhanh chóng lùi lại, trong mắt vẫn còn xót tia sợ hãi, tay anh run nhè nhẹ, nhưng miệng lại thốt ra lời nói phá lệ kiên định:

"Tần Khanh."

"Từ khi nào tôi đã thành vợ anh rồi?"

Tần Khanh cứng người.

"Anh vẫn luôn cưỡng bách tôi, rõ ràng tôi không có trêu chọc đến anh, lại bị anh giam giữ, một lần rồi một lần xâm phạm, Tần Khanh..."

"Anh có thể hay không, rời khỏi cuộc sống của tôi?"

Lời cuối cùng Lạc Vân Đường lại ngoài ý muốn nhu hòa trở lại.

Ngữ khí như vậy, nếu hắn ta của ngày xưa nghe được, nhất định sẽ cao hứng đến điên.

Nhưng hiện tại, hắn lại phá lệ khủng hoảng.

Tần Khanh rốt cuộc không duy trì nổi bình tĩnh, hắn "Bịch" một tiếng quỳ trên đất, trong mắt đều là khẩn cầu: "Vợ..... Không, Đường Đường, Đường Đường anh xin lỗi, anh sai rồi, em đừng không cần đến anh...."

Hắn dùng đầu gối đi về phía trước, muốn lại gần Lạc Vân Đường.

"Đừng, đừng tới đây!" Lạc Vân Đường có chút hoảng loạn.

Tần Khanh không dừng lại.

Lạc Vân Đường nhắm chặt mắt, lung tung nã một phát súng.

Đùi Tần Khanh nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ, mất sức lực, nhưng hắn vẫn như cũ lê kéo đôi chân bị thương bò về phía trước.

"Đường Đường, thực xin lỗi, anh không nên dùng vũ khí dọa em, em không thích chỗ nào anh sẽ sửa được không... Đường Đường, anh yêu em....."

Cái gì gọi là dọa.

Hắn là sát nhân, cầm lên khẩu súng sao có thể không nã đạn.

Tần Khanh tới đây một chuyến đã không nghĩ sẽ để những tên tình địch kia tồn tại.

Nếu không có biến cố này.

Hắn đã sớm theo dự tính của mình giết chết bọn họ.

Sau đó hắn sẽ ôm bé yêu lên, giáo huấn thanh niên không chịu nghe lời này một trận.

Lạc Vân Đường nhìn bốn phía.

Trên người Thịnh Ngọc Hàn có không ít vết thương, mặt cũng sưng, mệt mỏi dựa vào vách tường nhìn Lạc Vân Đường, ánh mắt chuyên chú mà khát vọng.

Bản thân Tề Kha Dư cũng có thương tích, trải qua một phen đánh nhau, ý thức của y đã có chút tan rã nhưng vẫn không muốn dời mắt khỏi Lạc Vân Đường.

Bọn họ là như vậy, cho dù chết, linh hồn vẫn muốn dây dưa với anh, dù cho cả người đều là vết thương cũng sẽ kéo lê thân thể này bò đến nhìn đến anh.

Dù cho họng súng đối diện đầu bọn họ, cũng sẽ không ai từ bỏ.

Lạc Vân Đường không thể hiểu vì sao nhóm người này lại có chấp niệm lớn như vậy đối với mình.

Anh cực kỳ tuyệt vọng, anh căn bản không có cách nào khiến bọn họ cút đi.

Đột nhiên, anh nhắm súng vào chính bản thân.

"Không được-- "

Một màn này thành công khiến cả ba kích động cả lên, Tần Khanh còn trực tiếp phun ra một ngụm máu.

"Đường Đường-- " ba người bọn họ trăm miệng một lời.

Tần Khanh đau khổ cầu xin: "Đường Đường, ngoan, bỏ nó xuống được không, em nói gì anh cũng nghe..." Thanh âm của hắn giấu không nổi run rẩy.

Thịnh Ngọc Hàn khẩn cầu: "Đường Đường, đều là anh đáng chết, em không cần làm hại bản thân, ba người bọn anh sẽ đi tìm chết được không, Đường Đường..." Hắn một bên nói một bên thử lại gần Lạc Vân Đường.

Tần Khanh lê kéo thân thể trọng thương, cũng muốn đến gần Lạc Vân Đường.

"Các người... không muốn để tôi chết?"

Ba người nặng nề mà gật đầu.

"Vậy--"

"Về sau các người đều không được phép xuất hiện trước mặt tôi."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thịnh Ngọc Hàn cùng Tề Kha Dư khó coi cực kỳ, nhưng vẫn là cứng đờ gật gật đầu.

Tần Khanh lại điên cuồng lắc đầu.

Lạc Vân Đường nhìn hắn: "Làm không được sao?"

Tần Khanh kịch liệt lắc đầu, song sắc mặt lại dần vặn vẹo, thống khổ rối rắm, cuối cùng, hắn ngây ngốc mà nhìn Lạc Vân Đường, chậm rãi gật đầu: "Có thể làm được..."

Sau đó, Lạc Vân Đường đổi nơi cư trú, quả thật chưa từng gặp lại ba người.

Nhìn qua tựa hồ bọn họ đã thực sự từ bỏ việc quấn lấy Lạc Vân Đường.

Nhưng những tên điên này thực sự sẽ bỏ qua sao?

Vĩnh viễn sẽ không.

Bọn họ có khi sẽ lặng lẽ lẻn vào nhà Lạc Vân Đường vào nửa đêm, cùng anh chung chăn chung gối, dùng phương thức này để giảm đi nỗi nhớ sâu đậm với anh.

Kẻ điên tuy vẫn như là kẻ điên, nhưng là kẻ điên học được cách khắc chế.

Bọn họ sẽ nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Vân Đường, tham lam hít ngửi hơi thở trên người anh, có đôi khi không chịu được sẽ lén lút cọ cọ hai chân Lạc Vân Đường.

Bọn họ không ai ưa được ai, nếu lẻn vào nhà Lạc Vân Đường mà gặp nhau, như vậy đêm nay ai cũng đừng nghĩ đến việc ngủ cùng anh, tên chó má ngủ ở bệnh viện đi!

Nếu, nếu Lạc Vân Đường nói muốn làm tình cùng bọn họ, mặc dù không phải vì yêu, chỉ là muốn thỏa mãn dục vọng, bọn họ cũng sẽ gấp không chờ nổi mà bò lên giường, si mê liếm từng chỗ trên người anh, kích động mà đâm chọt hậu huyệt non mềm kia.

Nhưng sẽ không có nếu.

Cho nên chỉ có thể ở nơi xa khát vọng.

Bọn họ khắc chế bản thân duy trì khoảng cách cùng Lạc Vân Đường, lại khống chế không được mà tới gần.

Tại nơi Lạc Vân Đường không nhìn thấy mà dây dưa lẫn nhau.

Sau đó, sau khi Lạc Vân Đường chết, Tề Kha Dư ôm bia mộ của anh mà tự sát, Thịnh Ngọc Hàn trộm đi tro cốt của anh rồi nhảy sông, Tần Khanh cô độc nằm liệt trong phòng nuốt dao tự vẫn.

____
TG 1: Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro