Chương 114+115: Sư tôn, người đồng ý với ta đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 114: Sư tôn, người đồng ý với ta đi

Thịch. Thịch. Thịch.

Nhịp tim đã trầm lại chậm.

Sở Vãn Ninh cũng chớp mắt theo, ánh mắt kinh ngạc cùng vui sướng, xấu hổ lẫn bứt rứt chợt lóe lên. Ngọc Hành trưởng lão thật không hổ là Ngọc Hành trưởng lão, thanh lãnh mười năm như một ngày, muốn lấy lại mặt mũi thật sự ung dung không vội hơn bất cứ ai, rất nhanh thu lại nhiều loại cảm xúc, cứ như người vừa thất vọng giận dữ trách mắng Mặc Nhiên không phải là y.

"Ngươi không chết, xuống đây làm gì?"

Câu hỏi vừa ra miệng, Sở Vãn Ninh liền hối hận.

Nhìn Mặc Nhiên trong bộ dạng này, chắc chắn là tới cứu mình. Nhưng nếu Mặc Nhiên chính miệng nói ra, Sở Vãn Ninh sợ rằng tim mình sẽ đập loạn, mã loạn binh hoang.

Y hồi hộp, quên luôn là mình đã chết rồi, đâu còn tim.

Nhưng Mặc Nhiên thẳng tắp ngắm nhìn y, lại không nói gì.

Hắn biết nếu mình nói "Ta tới là vì người", sẽ làm cho Sở Vãn Ninh xấu hổ luống cuống.

Cho nên hắn hơi trầm ngâm, cuối cùng mấp máy môi, hàng mi buông thõng, ôn hòa hỏi: "Sư tôn đoán xem ta xuống làm gì?"

"... Ngươi xuống tìm phiền phức."

"Sư tôn đổi tên thành phiền phức lúc nào thế?" Mặc Nhiên cười nói, "Lại không nói cho ta."

Sở Vãn Ninh như bị ôn nhu chưa từng có từ hắn quấn lấy, nhanh chóng rút tay, thẹn quá hoá giận: "Hồ ngôn loạn ngữ, đúng là làm càn."

Mặc Nhiên cuối cùng phát hiện một bí mật.

Hắn phát hiện Sở Vãn Ninh giận, là một mặt nạ của y. Người này quá khó chịu, tình nguyện đặt giương nanh múa vuốt trên gương mặt, che đi tất cả gợn sóng, vô luận là ôn nhu, vui sướng, thoải mái, ngượng ngùng, bi thương.

Thật là ngốc.

Sở Vãn Ninh ngốc, đeo mặt nạ cả một đời, không chê mệt.

Mình cũng ngốc, sống hai đời, mới cảm thấy.

Nhưng nói một phen như vậy, bầu không khí cũng không còn ngưng trọng. Bốn hồn của Sở Vãn Ninh đều đã tìm được, có thể sống lại.

Tâm tình của Mặc Nhiên tốt lên, giữ chặt Sở Vãn Ninh không buông tay, liên miên lải nhải nói với y tại sao mình lại tới địa phủ, nói về Hoài Tội đại sư, lúc nói được một ít chuyện, không nhịn được dừng lại, đợi nghẹn ngào ở cổ họng tiêu tán, vành mắt lại đỏ, nói tiếp. Khi hắn giải thích, hai chữ xuất hiện nhiều nhất, chính là "Xin lỗi" .

Sở Vãn Ninh thực sự không biết nên nói cái gì.

Y đối xử mọi người tốt, cũng không phải muốn cầm loại tốt này đổi lấy cái gì, cũng sợ người khác thấy y tốt, từ đây lo sợ bất an.

Kỳ thật là y sợ một bầu nhiệt huyết của mình, nóng hổi dâng lên tâm phế, lại bị đối phương hời hợt đặt một bên, thành lạnh lẽo.

Cho nên mặc dù y quang minh lỗi lạc, lại độc trốn trốn tránh tránh thiện chí giúp người.

Y đeo mặt nạ cả một đời.

Nhưng có một ngày, người mình thích duỗi tay ra, gỡ xuống phẫn nộ hừng hực trên mặt y, giống như lấy xuống cái vỏ ngoài của y.

Y kinh ngạc đứng tại chỗ, bỗng không biết nên làm gì mới được.

Đang xuất thần, Mặc Nhiên đã quỳ xuống trước mặt y, một tay vẫn cầm tay y, giống như sợ y sẽ biến mất.

Đôi mắt của Sở Vãn Ninh không thể kiềm chế mà vẩn vơ hiện lên suy nghĩ hổ thẹn.

Đồ đệ này của y xưa nay luôn cả gan làm loạn, không theo lẽ thường, y bỗng nhiên bị Mặc Nhiên nắm chặt tay như thế, cảm giác đối phương tựa hồ muốn làm gì đó.

"..." Y có chút bị chính ý nghĩ này làm giật mình, sắc mặt càng thêm âm trầm, không biết nên lấy biểu tình gì đối mặt, đành phải cao lãnh theo thói quen.

Nhưng Mặc Nhiên không hề làm bất cứ việc gì, hắn chỉ giữ y, như giữ trân bảo mất mà được lại.

Đây là người mà kiếp trước hắn xua đuổi như rác rưởi.

"Sư tôn."

Tất cả cừu hận ném ra sau, hắn quỳ trước mặt y, là thành khẩn, cung kính, thậm chí nôn nóng.

"Lúc trước đều là ta không tốt, sau này người nói Đông ta đi hướng Đông, người nói Tây ta đi hướng Tây, ta chỉ muốn đối đãi với người thật tốt." Có lẽ là dùng tình thâm, dù Mặc Nhiên vẫn cười, hốc mắt lại có chút ẩm ướt, "Người trở về cùng ta đi. Có được không?"

Sở Vãn Ninh không nói, gương mặt nhạt nhẽo như nước, trong lòng phong hỏa lang yên.

"Sư tôn."

Âm thanh của thanh niên rất nhu hòa, mềm mại, mang theo chút dư vị của thiếu niên.

Khi Mặc Nhiên hận một người, đó là rất hận.

Nhưng muốn đối đãi tốt với một người, đó chính là xuất phát từ tâm can.

Hắn cố chấp cho tới bây giờ, cực đoan từ trước đến nay.

"Trở về cùng ta đi, người đồng ý với ta, có được không?"

Sở Vãn Ninh vẫn không có động tĩnh, chỉ nhàn nhạt hạ mắt nhìn hắn, không biết đang nghĩ gì.

Mặc Nhiên sợ y không vui, bởi vậy mặc dù trong lòng khổ sở, nhưng mặt vẫn treo nụ cười, cố hết sức không để cho mình quá lúng túng, làm cho sư tôn khó chịu. Hắn kéo tay y đung đưa, đùa y dỗ y: "Nếu sư tôn đồng ý, thì gật đầu đi."

"..."

Mặc Nhiên lại sợ y sẽ không gật đầu, ngẫm lại rồi nói: "Ta đếm đến ba, có được không?"

"..."

"Nếu sư tôn không nói, ta coi như người đồng ý rồi nhé." Mặc Nhiên co quắp mà ôn nhu nói, dừng một chút, hắn chậm rãi đếm.

"Một, hai, ba."

Nhưng Sở Vãn Ninh vẫn như người lạnh lẽo lâu ngày, bỗng nhiên đặt y vào nước ấm, y cảm thấy không phải ấm, mà là đau.

Trước kia y là người không ai yêu thích, bởi vậy lúc cóng cũng không thấy khó chịu, mà một khi có người đối đãi với y tốt rồi, ấm áp bao lấy y, y mới đau đớn vô ngần, mỗi một tấc máu thịt đều đau, mỗi một tấc da đều bị nứt.

Mới phát giác được đau quá.

Đầu ngón tay của y, trong bàn tay của Mặc Nhiên có hơi run rẩy ướt mồ hôi.

Mặc Nhiên thấy y không lên tiếng, càng thêm hồi hộp, sợ y nản lòng thoái chí, không muốn trở lại dương gian.

Nhưng hắn không dám động, sợ khẽ động, Sở Vãn Ninh sẽ vứt bỏ hắn mà đi. Hắn duy trì ý cười hoà thuận vui vẻ, nói: "Vừa rồi đếm quá nhanh, hẳn là người chưa chuẩn bị kỹ càng, ta đếm lại lần nữa."

"Một, hai, ba."

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên hầu kết nhấp nhô, hắn cũng đang phát run. Hắn gần như cười cầu khẩn: "Sư tôn, người đã nghĩ kỹ chưa?"

Mắt phượng của Sở Vãn Ninh rốt cục có chút thần, nhưng vẫn lộ ra mờ mịt, yên lặng nhìn Mặc Nhiên, không biểu hiện bất cứ thứ gì.

"Ta từ từ đếm lần nữa, ta sợ người không nghe rõ." Mặc Nhiên nói, "Một, hai, ba."

"..."

"Ta đếm lại một lần cuối cùng nha..."

"Một, hai, ba."

"Thật là một lần cuối cùng."

"Một, hai, ba..."

Sở Vãn Ninh dường như vô tình nhìn hắn đang quỳ trước mặt, một lần vừa một lần, ngốc nghếch đếm một hai ba lại một hai ba, cứ như đếm đi đếm lại như vậy, thời gian có thể đổ về, để cây khô nở hoa, cố nhân phục sinh.

Đồ đệ trước mắt, bướng bỉnh ra sức đếm, vụng về lại cố chấp đếm, hắn như đang đếm tội của mình, đếm những lần sư tôn đối đãi với hắn thật tốt.

Đếm tới cuối cùng, âm thanh run rẩy, nụ cười lo sợ không yên.

"Sư tôn."

Mặc Nhiên ngẩng đầu, hốc mắt hắn đỏ lên, hắn đã hại Sở Vãn Ninh đến tình trạng như thế, hắn không muốn khóc trước mặt Sở Vãn Ninh ý thức thanh tỉnh, sẽ chọc sư tôn khổ sở.

Thế là hắn chịu đựng, vẫn cười, giọng điệu thương lượng nhẹ nhàng.

"Ta đếm lại một lần, người để ý ta đi, có được không?"

Sở Vãn Ninh bỗng nhiên bị hắn khẩn cầu, đâm vào lòng như đao cắt.

Y cơ hồ run lên, muốn rút tay ra khỏi bàn tay Mặc Nhiên

Nhưng lần này Mặc Nhiên nắm chặt y, nói gì cũng không chịu buông ra.

Thanh niên kiên định, chậm rãi, không chớp mắt lấy một cái mà nhìn y, chấp nhất như chó vậy.

Hắn nói: "Một, hai, ..."

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng hét to, tiếng chửi rủa, Sở Vãn Ninh ngẩng đầu, nhìn về đèn đuốc như biển dưới lầu, đại quân âm binh trùng trùng điệp điệp đuổi đến, lao thẳng tới chỗ bọn hắn.

Cuối cùng Dung Cửu vẫn có được cơ hội mật báo.

"Ở đó! Trên lầu! Trên lầu!"

"Bắt lấy tiểu tặc!"

"Làm phản rồi!"

Hoảng sợ vội vã nghiêng trời lệch đất, bó đuốc cùng quỷ ảnh như thủy triều cuồn cuộn muốn cắn nuốt hai người xóa bỏ khỏi vô gian địa ngục, vạn kiếp không được siêu sinh.

Mặc Nhiên lại không quay đầu, một khắc này hắn cầm tay Sở Vãn Ninh, bỗng rất yên tĩnh.

Mặc dù Sở Vãn Ninh không phải ái nhân của hắn, nhưng hắn yêu, kính trọng người, là yêu y, đối đãi với y cho tốt. Hắn nhìn y, tâm an ổn.

Sở Vãn Ninh khiển trách hắn: "Ngươi bị choáng đầu đầu rồi à?! Còn quỳ ở đấy làm gì?"

Y nói, một tay kéo tay Mặc Nhiên, kéo hắn dậy, trong đèn đuốc phiêu linh ánh mắt của y sáng rực, không khác khi sinh thời, Sở Vãn Ninh nhíu mày cả giận nói: "Đi!"

Mặc Nhiên sửng sốt một chút: "Chúng ta?"

Sở Vãn Ninh tức giận đến cực điểm: "Còn có thể là ai?!"

Mặc Nhiên giật mình lo lắng, hắn run rẩy nhắm mắt lại, lại mở ra, sau đó chợt cười, nụ cười nhìn rất đẹp, đôi mắt còn nhuộm hơi nước, giống như thấm giọt sương phồn hoa, cẩm tú vô biên.

Hắn rốt cục, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận nắm lấy ngón tay của Sở Vãn Ninh.

Mười ngón giao nhau.

Hắn dựa lên trán Sở Vãn Ninh, nhỏ giọng, trang trọng, nói: "Ba."

"Ba cái gì ba! Đi mau!"

Bên ngoài lệ quỷ vô tận đuổi tới, lúc này Mặc Nhiên mới quay đầu nhìn, ối chà một tiếng có chút gấp: "Sư tôn, trước mở kết giới chịu thêm một lát đã! Sau đó ta đưa người vào trong Dẫn Hồn Đăng!"

"Không thể."

"... Cái gì?!" Mặc Nhiên ngây ra như phỗng.

Sở Vãn Ninh lạnh mặt, nhưng vẫn có chút xấu hổ, thẹn quá hóa giận: "Ta mà còn pháp lực, làm sao có thể bị nhốt trong cái lồng này."

"..."

Hay lắm.

Hồn phách này của Sở Vãn Ninh, thiếu mất chính là "Tu vi" .

Bởi vì thu hồn phách vào Dẫn Hồn Đăng, cần niệm một đoạn chú quyết mà không bị quấy rầy, dù thời gian cần không dài, nhưng tình huống trước mắt là tuyệt đối không thể nào, Mặc Nhiên cũng chỉ có thể kéo Sở Vãn Ninh chạy.

May mà Sở Vãn Ninh dù mất tu vi, nhưng thân thủ vẫn tốt, cũng không kéo chân sau Mặc Nhiên. Hai người vượt đường mà chạy, phía sau là âm binh cuồn cuộn không ngừng, chạy đến cửa chính điện, Sở Vãn Ninh hỏi: "Ngươi biết đường không?"

Mặc Nhiên nói: "Không biết."

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên cũng không nhụt chí, chỉ chỉ thành cung cao ngất: "Đi lên trên, thấy rõ hơn."

May mà Sở Vãn Ninh khinh công vững chắc, cho dù không có tu vi chèo chống, vượt nóc băng tường vẫn không có vấn đề. Y phiêu nhiên giẫm lên mái nhà, cúi đầu thấy thi bầy đã giận gào vồ giết tới, nói với Mặc Nhiên: "Ngươi triệu Gặp Quỷ ra!"

Mặc Nhiên làm theo, trên bàn tay, một đạo hồng quang chói mắt lạnh thấu xương như đằng rắn phun độc, bỗng nhiên sắp xuất hiện, lá liễu đỏ phất động trong gió, thần võ dây liễu quay quanh bên chân hắn.

"Linh khí qua năm dặm, nhập khúc trì, tụ tập thương dương, đánh xuống."

Xoát!

Sở Vãn Ninh bỗng nghĩ đến cái gì, nói thêm: "Truyền ít linh lực thôi."

Mặc Nhiên nghe vậy khẽ giật mình, cần thu thế đã không kịp.

Chỉ nghe tiếng ầm vang, vung ra thiên hỏa bạo liệt, giống như đằng long phun ra nuốt vào diễm điện, từ bàn tay Mặc Nhiên rống giận xông đến thi triều. Ngọn lửa liệt diễm gần như đốt cháy hết toàn bộ hành lang, đới hỏa di tinh lục, thăng vân xuất đỉnh hồ. Mấy chục quân sĩ đi đầu cùng gạch ngói cỏ cây, đốt sạch hết!

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên: "..."

"Không phải đã bảo ngươi truyền ít linh lực thôi sao!" Sở Vãn Ninh nhíu mày cả giận nói.

"Lúc người nói ta đã..." Đột nhiên nghĩ tới không thể mạnh miệng với sư tôn, phải cung kính, Mặc Nhiên hậm hực ngậm miệng , nói, "Sư tôn dạy phải."

"Mà thôi." Sở Vãn Ninh phất tay áo, "Cũng do ta nói trễ."

Mặc Nhiên sững sờ —— Hoá ra muốn sư tôn chịu thua, chỉ cần minh nhận sai lầm về bản thân thôi là được rồi à?

Hắn trừng mắt nhìn, không khỏi nở nụ cười.

Sở Vãn Ninh liếc hắn: "Cười ngây ngô cái gì, còn không đi?"

—————————————-

[Husky] Chương 115: Sư tôn đã thành hôn rồi

"Đi đi đi." Mặc Nhiên đáp lời, bỗng nghĩ đến cái gì, mặt lộ ra vẻ lo lắng, "Sư tôn, ta giết nhiều âm binh như vậy, chỉ sợ Quỷ giới muốn giải quyết rõ với chúng ta."

"Không sao." Sở Vãn Ninh nói, "Chiêu thức vừa rồi cũng không làm đối thủ hồn phi phách tán. Linh hồn của chúng chỉ bị tan, qua vài hôm sẽ tự tụ lại."

Mặc Nhiên nghe vậy cẩn thận nhìn lại, quả nhiên trông thấy trong đám tro tàn có từng điểm linh hồn phát sáng bồng bềnh bay lên, như đom đóm. Chưa kịp nhìn lâu, Sở Vãn Ninh đã kéo hắn, nói: "Chạy."

Sau vách nát tường xiêu là một đám quân binh bạo nộ đâm loạn, Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên bay nhanh lên ngói xanh, Mặc Nhiên vừa chạy vừa hỏi: "Sư tôn, nếu chúng không chết, không đắc tội Quỷ giới, vì sao không cho ta truyền nhiều linh lực đánh lui chúng?"

Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Ngươi thử chiêu mới kia lần nữa xem."

Mặc Nhiên dù không biết vì sao y nói như vậy, nhưng vẫn thử một lần. Nào đoán được lần này vung ra, chỉ là một đám khói lửa nhỏ, hình như Gặp Quỷ rất mệt mỏi , chẳng còn khí thế của thôn nhật nguyệt trấn sơn hà.

"Linh lực càng nhiều, thời gian phục hồi càng dài." Sở Vãn Ninh nói, " Hăng quá hoá dở. Nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ kỹ rồi."

Dừng một chút, Mặc Nhiên nói tiếp.

"Sư tôn. Ta chợt nhớ tới một chuyện, người đoan thử xem ta vừa nghĩ đến cái gì?"

"Cái gì?"

"Ta nghĩ đến huyễn cảnh ở chốn đào nguyên, người cũng dạy ta dùng đằng tiên như vậy. Khi đó người cực kỳ thấp." Mặc Nhiên nhếch miệng nở nụ cười, khoa tay múa chân một chút, "Không tới eo ta nữa kìa."

Sở Vãn Ninh nghe vậy, đột nhiên bị vấp.

"Cẩn thận!"

"Cút." Nếu còn sống, tai Sở Vãn Ninh sẽ đỏ lên, y thẹn quá hóa giận, "Ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy à, còn đi so chiều cao với Hạ Tư Nghịch, sao không so với ta luôn đi?"

Mặc Nhiên cười cười, hắn không so với y, bây giờ dù mình cất cao tư thái, không giống như khi ở trấn Thải Điệp rõ ràng không bằng sư tôn, nhưng cũng chỉ là bình khởi bình tọa mà thôi.

Hắn liếc qua sư tôn, âm thầm nhớ lấy, thầm nghĩ qua mấy năm nữa mình hoàn toàn trưởng thành, nhất định phải kéo Sở Vãn Ninh đi so lại cho cẩn thận.

Bên này Đạp Tiên Đế quân tính toán nhỏ nhặt, bên kia Vãn Dạ Ngọc Hành tâm tình phức tạp.

Tuy y ít nhiều đoán được Mặc Nhiên đã biết mình là Hạ Tư Nghịch, nhưng chính tai nghe hắn nói vậy, vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ, mặt không có chỗ để giấu.

Dù sao... Y cũng từng ngửa đầu gọi Mặc Nhiên là "Sư ca" giòn tan.

Càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng tức giận, Sở Vãn Ninh chạy nhanh hơn, vứt Mặc Nhiên ở phía sau.

Mặc Nhiên biết y nghĩ gì, cũng không vội đuổi theo, chỉ chừa khoảng cách nửa bước xa, luôn đi phía sau y. Bọn họ chạy trốn trong gió đêm gào thét, nhìn nam nhân gần trong gang tấc, hồng y đỏ như máu, như đọa phong lưu hà, áo bào thêu kim điệp sinh động như thật, vạt áo càng tràn ngập lưu quang đủ màu sắc.

Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia thỏa mãn vừa đắng chát vừa ngọt ngào.

Giờ khắc này hắn cảm ơn, hắn còn có thể nhìn thấy Sở Vãn Ninh, còn có thể được Sở Vãn Ninh chỉ giáo như xưa.

Qua mấy năm nữa, nếu trôi chảy, hắn còn có thể đối Sở Vãn Ninh thấp hơn nửa cái đầu, cười híp mắt nói: "Đồ nhi và sư tôn so ai cao hơn, đồ nhi sẽ ngoan ngoãn đứng im, sư tôn có thể kê chân."

Trong lòng hắn thấy rất ấm áp, chỉ thấy, trời xanh đối đãi với hắn cũng không tệ.

Cũng không phải ai phạm sai lầm, đều có cơ hội làm lại từ đầu, cũng không phải ai bị thương đau, đều có thể bao dung tha thứ.

Sư tôn của hắn là người ngoài lạnh trong nóng, hắn mất thời gian lâu như vậy mới biết được.

Lại đuổi hai nhóm truy binh, cửa chính vào hành cung ngay trước mắt.

Sau đó quay lại nhìn, đám quân binh đều bị quăng ra xa, đã đuổi không kịp bọn họ. Mặc Nhiên nhẹ nhàng thở ra, sau đó một hơi còn không kịp thả thì nhìn thấy một đạo kinh lôi chợt bổ xuống phía trước.

Trong lôi hỏa, xuất hiện một cái kiệu lớn, tám dũng phu cơ bắp cuồn cuộn, vững vàng khiêng. Một vị khoác áo lông thú màu trắng, tóc dài rối tung, nam tử hơi mập cử chỉ lười biếng nằm bên trên, trái phải ôm mỹ nhân, một đang đấm vai cho gã, một đang đút anh đào cho gã

Nam tử bụng phệ này tuy là hồn phách, nhưng đã tu thành nhục thân, bởi vậy ăn như người sống, không chỉ nếm qua mùi vị.

Nam tử liếm môi một cái, bóp lấy cằm mỹ nhân kia, ừ hử hôn lên một cái, lúc này mới nhấc tầm mắt lên, không nhanh không chậm nhìn Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên một chút, cười nhạo nói.

"Đây thật sự không được rồi. Bảo bối mà bản vương chọn trúng, lại có kẻ không biết điều đến cướp."

Gã nói, thản nhiên.

"Tiểu tiên quân, là ai cho ngươi can đảm như vậy?"

Sắc mặt Sở Vãn Ninh tái xanh, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Y cư nhiên ngay trước mắt Mặc Nhiên, bị một dâm quỷ bóng mỡ gọi là "bảo bối" ... Nếu y mà còn pháp lực, Thiên Vấn đã xay tên khốn này thành tro rồi.

Sắc mặt Mặc Nhiên cũng khó nhìn, nhưng biết tu vi bây giờ của mình, không đủ để bảo vệ Sở Vãn Ninh đồng thời giao thủ với Quỷ Vương, bởi vậy chỉ có thể nói chuyện.

Hắn tiến lên một bước, lập quyền nói: "Vương gia, xin lỗi, hủy cung phá nhà của ngài nhiều như vậy, nhưng người này, ta phải đưa đi."

"Ái chà, ngươi nói đưa đi thì đưa đi được hay sao?" Tứ Quỷ vương cười nói, " Ngươi nhìn xem hắn đang mặc cái gì? Ta nói cho ngươi hay, thứ đó, gọi là áo minh hôn, nói một cách khác, chính là cát phục của Quỷ giới bọn ta. Hắn mặc cát phục của ta, chính là thủ hạ quỷ của ta, hắn không thể bước khỏi cửa hành cung, không tin ngươi thử xem."

Dừng một chút, bổ thêm một câu: "Nếu ngươi cương quyết dẫn hắn ra ngoài, chỉ sợ khi đến cửa hành cung linh lực trên áo bào sẽ đánh nát linh hồn, phải nhớ đó."

Lúc này Mặc Nhiên mới đột nhiên hiểu vì sao Dung Cửu nói mọi người trong chính điện đều bị trói, mà Sở Vãn Ninh lại không. Hóa ra vì hồng y trên người y...

Siết chặt quyền, Mặc Nhiên nói: "Ta muốn mang người đi, tất nhiên không thể để cho vương gia chịu thiệt thòi. Vương gia muốn gì, ta sẽ hết sức dâng lên."

"Bản vương chỉ muốn mỹ nhân. Với lại gần đây, ôn nhu nhu thuận theo ăn ngán rồi, bản vương thích người bên cạnh ngươi, băng băng lãnh lãnh không thích đáp ứng, thì mới có tư vị."

"..."

Nhìn sắc mặt của Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh, Tứ Quỷ vương cũng cảm thấy thú vị, chậm rãi ngồi dậy, nói : "Nhưng mà, nói thực, bản vương đợi ở địa phủ rất nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy có người xông vào hành cung của ta giương oai. Ngược lại có chút ý tứ, có thể hiếu kì hỏi một câu không, hắn là gì của ngươi?"

Mặc Nhiên nói: "Người là sư tôn của ta."

"Sư tôn mà thôi." Quỷ Vương buông tay, cười nói, "Ta còn tưởng rằng là quan hệ muốn chết muốn sống gì cơ."

Mặc Nhiên nói: "... Người không thích ngươi, ngươi ép ở lại thì có ích gì."

Quỷ Vương miễn cưỡng xua tay: "Ngây thơ, có thích hay không, nào có quan trọng như vậy. Bản vương nhìn trúng chính là da thịt của hắn, không muốn tâm của hắn."

"..."

"Còn nữa." Quỷ Vương cười tủm tỉm nói, "Hắn không thích ta, chẳng lẽ thích ngươi hả? Nếu hắn là người kết tóc với ngươi, ta thật sự không còn hứng thú. Dù bản vương yêu mỹ nhân, nhưng thật sự không thích kẻ đã giao bôi hợp phòng. Đáng tiếc, hắn chỉ là sư tôn của ngươi mà thôi."

Câu nói này, Mặc Nhiên nghe đầu tiên là sững sờ, sau đó bỗng nhiên cười.

"Vương gia là nói nghiêm túc?"

"Bản vương đường đường là chủ tầng thứ tư của địa ngục, lừa tên tiểu quỷ ngươi làm gì."

"Vậy ta hỏi một câu, nếu sư tôn đã thành hôn từ lâu, cát phục mặc trên người, còn có hiệu dụng không?"

"Tất nhiên là vô dụng, bản vương xưa nay không đùa bỡn nhân – phu – nhân – thê." Tứ Quỷ vương nhíu nhíu mày, "Nhưng ngươi hỏi vậy làm gì? Sư tôn ngươi đã thành gia?"

Sở Vãn Ninh muốn mặt mũi, nói: "Chưa thành."

Mặc Nhiên lại không biết xấu hổ, nói: "Thành rồi."

Tứ Quỷ vương: "..."

Không để Sở Vãn Ninh nói thêm, Mặc Nhiên bỗng kéo tay y, kéo y đến cửa chính. Vừa đi vừa quay đầu nói với Tứ Quỷ vương: "Vương gia, ngài đừng để ý đến người, trí nhớ của sư tôn ta không tốt. Ngài vừa mới nói, nếu người đã thành thân, cát phục này sẽ không có hiệu quả. Chúng ta không khua môi múa mép, ta tự đưa người ra ngoài, nếu thuận lợi đi ra, xin vương gia thả cho bọn ta một con đường sống, nếu ta nói dối, thì tử sinh không oán."

Sở Vãn Ninh nói: "Mặc Nhiên —— ngươi điên rồi? Lúc trước ở trấn Thải Điệp, chỉ là gặp dịp thì chơi, căn bản không tính —— "

"Sao lại không tính." Mặc Nhiên dứt khoát kiên quyết, trái lại rất chắc chắn, "Rượu cũng uống rồi, đầu cũng dập rồi, trên có cao đường dưới có hậu thổ, sao lại không tính."

"Mặc Nhiên...!"

Quỷ Vương ở địa phủ trăm ngàn năm như một ngày, đợi quả thực có chút chán ngấy, bỗng nhìn thấy dạng tranh chấp này, cảm thấy hết sức buồn cười, ngồi dậy nâng má. Gã vỗ đùi mỹ nhân bên cạnh, ý bảo nàng lại đút mứt quả cho mình , vừa nhai vừa nói: "Được thôi, các ngươi đi. Nếu thuận thuận lợi lợi đi ra, ta không ngăn cản các ngươi. Nếu chết, cũng là tự tìm."

Mặc Nhiên nói: "Đa tạ."

Cửa chính của hành cung bố trí một tầng kết giới chớp động tử quang nhàn nhạt. Lộ vẻ quỷ hồn khốn đốn. Sở Vãn Ninh cách kết giới càng gần, càng không tình nguyện. Loại minh hôn gà mờ kia, sao có thể tính...

Nhưng lúc này Mặc Nhiên tới gần y, thấp giọng nói với y: "Sư tôn chớ có lo lắng, người và ta đã có hôn khế rồi, nhất định có hiệu quả."

"Hiệu quả thế nào?!"

"Người nghe ta một lần. Chuyện này, ts nắm chắc trong lòng." Hắn nói, trở tay giữ chặt tay Sở Vãn Ninh, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

"Nếu vạn phần bất hạnh, ta cũng cùng sư tôn."

Sở Vãn Ninh toàn thân chấn động, mắt phượng mở to, ngạc nhiên nhìn hắn, giống như trước giờ không có nhìn rõ người này.

Mặc Nhiên giãn ra nụ cười với y, lúm đồng tiền hoà thuận vui vẻ: "Ta nợ sư tôn rất nhiều, lần này, sẽ không để lại một mình sư tôn."

"..." Sở Vãn Ninh trầm mặc thật lâu, thấp giọng nói, "Hà tất phải vậy"

"Vậy sư tôn thì sao? Cũng hà tất phải vậy."

Sở Vãn Ninh rủ mi, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cuối cùng không còn từ chối. Hai người dắt tay đứng trước kết giới lẻn tử điện, yêu ma quỷ quái phía sau ngồi xem náo nhiệt.

"Đi chứ?"

"Đi."

Không biết ai giữ chặt tay ai trước, dùng sức, băng lãnh chồng lên nóng rực, mồ hôi ẩm ướt bọc lấy khô ráo, tái nhợt dán mạch sắc.

Thiên hỏa đang lao nhanh, lôi điện đang thét gào.

Kết giới kia to lớn như thác nước, bọn họ cơ hồ đồng thời bước vào, trong chớp mắt đánh giết xuống, khí thế sơn hà như chẻ tre, phảng phất muốn xé nát hai người dám can đảm bước ra cửa sinh tử, chém thành mảnh, đốt thành tro.

Lôi hỏa tuôn ra quang hoa bỏng mắt, loá mắt đến gần như thành màu trắng.

Mắt thấy muốn đánh xuống hai người, dù trước đó, Mặc Nhiên thầm nghĩ từ nay về sau phải kính sư yêu sư, không thể ngỗ nghịch, càng không thể có ý niệm vấy bẩn sư tôn.

Nhưng trong nháy mắt không biết tồn vong này, hắn bỗng quay đầu, rất muốn nhìn gương mặt của Sở Vãn Ninh.

Lại phát hiện, trong kết giới nước chảy xiết dày, Sở Vãn Ninh cũng đang nhìn mình.

Cặp mắt phượng kia đã từng lăng lệ, quyết tuyệt, thương tiếc, căm hận, ẩn nhẫn... Mà giờ khắc này lại yên tĩnh như mọi việc sắp hết.

Còn có, không biết có phải ảo giác của hắn hay không.

Còn có thâm tình.

Mặc Nhiên chưa từng nhìn ánh mắt này của Sở Vãn Ninh, đầu của hắn ầm một tiếng chấn động, cảm thấy thành lầu thành vũ đều đổ sụp, trong lồng ngực hắn bỗng có một cỗ yêu thương nhiệt liệt, đẩy tầng nham thạch kiên cố xám đen, phá đất mà lên. Hắn thậm chí không kịp suy nghĩ đây tột cùng là tình cảm thế nào, chỉ cảm thấy lòng nóng rực, máu sôi trào.

Giữa sấm chớp, hắn không chút nghĩ ngợi duỗi tay ra, cẩn thận ôm Sở Vãn Ninh vào trong ngực.

Nhịp tim cuồng loạn chạm vào linh hồn run rẩy.

Lồng ngực chạm lồng ngực.

Trước khi hắn xuống Quỷ giới, kỳ thật không có ý nghĩ cùng chết với Sở Vãn Ninh thế này, hắn vẫn cảm thấy người mình yêu là Sư Muội, muốn đồng sinh cộng tử, cũng chỉ cung với Sư Muội.

Thế nhưng khi tử kiếp thật sự hạ xuống.

Hắn không suy nghĩ nhiều, ôm y vào lòng, tựa hồ muốn đưa huyết nhục của đối phương tiến vào trong huyết nhục của mình, đưa linh hồn của y giấu vào linh hồn của mình.

Sở Vãn Ninh.

Ta bồi ngươi.

Ta...

"Ai nha, không nghĩ tới thật sự đúng là một đôi uyên ương số khổ." Bên tai bỗng truyền đến tiếng khoan thai trêu tức, "Bản vương bắt lộn quỷ à? Vị tiên quân này, thế mà thật sự đã hôn hứa bái đường có chủ rồi?"

Mặc Nhiên bỗng mở mắt.

Lôi điện muốn xé nát bọn họ không biết đã hóa thành ngàn vạn đóa bồ công anh khi nào, bay quanh người bọn họ khinh vũ phi dương, phiêu diêu hồi tuyết.

Tứ Quỷ Vương cười ngâm ngâm đứng lên, cách cửa cung không xa, ung dung vỗ tay: "Nhàm chán mấy trăm năm, hôm nay mới được nhìn một trò hay."

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên còn chưa hoàn hồn, đầu vẫn u ám, nhìn Tứ Quỷ vương, lại quay đầu nhìn người trong ngực. Bỗng ý thức được mình đang ôm sư tôn thực sự không nói lên lời, hốt hoảng thu tay lại. Sở Vãn Ninh cũng từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, y quay mặt đi, không biết có vẻ mặt thế nào.

Một lát sau, chỉnh đốn y quan, không nói lời nào mà đứng bên cạnh.

Mặc Nhiên vì phá vỡ bầu xấu hổ, ngẩng đầu hỏi Tứ Quỷ vương: "Thế nào, không lừa vương gia chứ."

"Không, không."

Tứ Quỷ vương cười như không cười lắc đầu.

"Một ngày rồi một ngày, lâu rồi chưa từng gặp được náo nhiệt như vậy. Được thôi, các ngươi để ta xem một trò hay, tự đi đi. Bản vương có nhiều mỹ nhân như vậy, không cần hồn phách đã thành thân."

Mặc Nhiên lập tức cảm thấy sáng sủa, thầm nghĩ: Tứ vương này sòng phẳng hơn Cửu Vương mà Sở Tuân gặp phải nhiều. Tuy nói là dâm ma, nhưng ít nhất nói là làm, có bộ dáng vương gia.

Hắn nghĩ như vậy, kéo Sở Vãn Ninh muốn đi.

Nào đoán được lúc này, trên bầu trời mây mù phiêu tán, ánh trăng chiếu lên người Mặc Nhiên, bất động thanh sắc, hạ xuống một cái bóng đen đặc.

Tứ vương lúc đầu không phản ứng, vẫn mỉm cười, bởi vì mới xem náo nhiệt mà tự hỉ, gã xoay người, ra hiệu mỹ nhân bên cạnh đút cho gã một quả nho.

Ngón tay của mỹ nhân lột vỏ, đưa thịt quả thơm ngon óng ánh tới môi Tứ vương, Tứ vương đang muốn mở miệng, bỗng cảm thấy không đúng, quay đầu nghiêm nghị nói: "Dừng lại!"

Ánh mắt của gã chăm chú nhìn cái bóng trên mặt đất, ánh mắt nâng lên từng tấc, cuối cùng rơi xuống mặt Mặc Nhiên.

"... Ngươi nhìn thử, trên đó là cái gì?"

Mặc Nhiên hạ mắt, lúc này mới phát hiện dưới chân mình có một bóng dáng mơ hồ không rõ!

Vẻ mặt vui đùa của Tứ vương bị quét sạch, gã nheo con mắt hẹp dài lại, lóe ra dáng vẻ muốn chụp mồi.

"Ngươi là người sống, sao có thể xuống được địa ngục được?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro