Chương 128+129: Sư tôn, y phục không thể mặc bừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 128: Sư tôn, y phục không thể mặc bừa

Tim Sở Vãn Ninh đập rất nhanh, mặt giận đến hơi hồng hồng.

Ánh mắt quét qua nam nhân kia, vẫn như núi cao đứng yên một chỗ, thân hình như thể cứng như gỗ, Sở Vãn Ninh không nhìn hắn, lại có thể cảm thấy hắn để lộ rõ ràng, ánh mắt không thèm che giấu, cứ thẳng thừng nhìn mình chằm chằm, như binh khí mới lấy ra từ Chú Kiếm Trì, vẫn còn toả ra nhiệt độ kinh người, rơi vào trong nước, nước xung quanh đều bị thân kiếm làm hoá thành hơi nước, rơi vào trên người mình.

Sở Vãn Ninh không nói gì mà cảm thấy mình bị mạo phạm nặng nề, sắc mặt y càng thêm khó nhìn, cắn môi, đi đến nơi sâu hơn trong thác trốn đi.

Thế mà tên nam nhân kia lại ngu si thế, Sở Vãn Ninh Ninh trốn vào trong, hắn cũng như rối gỗ bị giật dây, đi theo từng bước một.

"..."

Sở Vãn Ninh giận dữ, chuyện này làm cho y nghĩ Tử Sinh Đỉnh luôn có mấy yêu nhân biến thái như thế, trước kia thậm chí còn là nữ, thế mà nửa đêm không ngủ, trèo lên mái nhà Hồng Liên Thuỷ Tạ, trộm chờ xem mình tắm rửa. Hồi ức này làm y tê cả da đầu, cánh tay bị nam nhân kia chạm qua, tựa như cũng không nhịn được mà nổi da gà.

Có điều cũng may là y trốn nửa ngày ở nơi sâu nhất trong thác bọt nước văng tung toé, nam nhân kia cuối cùng cũng buông tha cho y, từng bước lưu luyến mà quay về dưới thác nước, tiếp tục tắm rửa.

Sở Vãn Ninh nhịn ngọn lửa trong lòng xuống, cũng không muốn ngâm lâu, muốn nhanh chóng tắm cho xong rồi rời khỏi đây.

Y duỗi tay lấy khăn tắm trên vai, bỗng lại phát hiện, khăn tắm, còn có bánh bồ kết để tắm trong đó, đều vì lần ngã long trời lở đất lúc nãy, rơi trong nước.

Giờ phút này có khi nằm dưới đáy...

Quay về lấy?

Thân thể trần truồng, dưới mí mắt nam nhân kia mà đi lấy ư?

Sắc mặt Sở Vãn Ninh hiện tại không phải là đỏ, mà sắc mặt y là xanh. Môi mỏng mím chặt, rất khuất nhục.

Y không đi.

Vì thế như tên ngốc đứng khoanh tay, dựa lưng vào núi đá, tiếp tục ở nơi sâu nhất trong thác nước.

Sở Vãn Ninh: "... ..."

Nam nhân: "... ..."

Bỗng xa xa, người kia cao giọng, do dự hỏi: "Người có muốn bồ kết không?"

"..."

"Còn có bánh tắm."

"..."

"Chắc cũng không tới mức vẫn muốn ở đó chứ."

Sở Vãn Ninh nhắm mắt, vẫn không ra ngoài, lạnh lùng nói: "Ngươi ném qua đây."

Người nọ không ném qua, như thể cảm thấy làm thế với một người xa lạ, quá mức thất lễ, quá không tôn trọng. Sở Vãn Ninh ở dưới thác nước một lúc, nhìn thấy lá đào, dùng linh lực, đưa một quả bồ kết, hai bánh huân hương, từ từ bay tới chỗ y.

Sở Vãn Ninh nhặt đồ lên, cẩn thận nhìn qua lại sửng sốt một chút.

Bồ kết thì không có gì, người ta đều dùng không khác nhau, nhưng huân hương người nọ lấy lại là hai mùi hoa mai, mùi hải đường, đúng là mùi y thích nhất.

Y không khỏi nhìn qua làn nước chảy siết, nhìn về phía thân ảnh cao lớn kia nhiều hơn chút.

Nam nhân hỏi y: "Là muốn hai loại này phải không?"

Sở Vãn Ninh nói: "Tạm được."

Nam nhân không nói nữa, hai người cách rất xa, đều mang tâm sự, trầm mặc mà tắm rửa. Sở Vãn Ninh cọ cọ, hơi dễ chịu hơn chút, liền cẩn thật từ chỗ sâu trong thác nước, đứng dậy. Nước ở nơi này vốn quá nóng, làm y thật sự không thoải mái.

Nhưng y vừa ra, nam nhân kia lại nhìn về phía y, như muốn đến gần, Sở Vãn Ninh cảm thấy ánh mắt gia hoả này cứ quái quái, như muốn nói lại thôi, có chuyện muốn nói với y, lại do dự không biết có nên tiến tới không, cứ nhìn chằm chằm như vậy làm Sở Vãn Ninh dựng hết lông tơ.

Kỳ cọ một lát, chịu không nổi, Sở Vãn Ninh định tự rời đi trước.

Đáng tiếc y phục để ở chỗ vào hồ, y cần phải qua đường cũ, mới có thể mặc được. Không còn cách khác, Sở Vãn Ninh đành căng da đầu, trầm mặt, nghiến răng nghiến lợi, đi tới chỗ nam nhân kia.

Có điều đi tới phía trước nam nhân, hai người họ cách nhau một đoạn bảo xa không xa, bảo gần không gần, người nọ bỗng động, hắn túm cao mái tóc dài, ướt đẫm cột lên, đi theo sau Sở Vãn Ninh, cũng chuẩn bị ra khỏi hồ tắm.

Thái dương Sở Vãn Ninh nổi gân xanh, đi nhanh hơn, ai ngờ nam nhân kia lại mặt dày vô sỉ như thế, cũng đi nhanh hơn.

Sở Vãn Ninh: "... ..."

Ngón tay y đã có kim quang của Thiên Vấn chảy xuôi, sở dĩ nhịn không triệu hồi vũ khí, cũng không phải vì sợ làm người khác bị thương, mà là cảm thấy mặc kệ thế nào, cũng muốn mặc y phục vào trước.

Vì thế lại đi nhanh hơn chút nữa.

Lúc này nam nhân kia không đi theo y nữa, nam nhân dừng lại.

Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng thở hắt ra, nhưng thở ra mới được một nửa, còn chưa thở phào xong. Đã nghe nam nhân kia ở phía sau y nói một câu: "Trên tóc người... Vẫn còn dính bọt."

"..."

"Không đi rửa sạch sao."

Đang lúc Sở Vãn Ninh trong cơn giận, nam nhân lại chậm rãi đi tới, lần này rất gần, giọng nói cũng rất rõ ràng, ở ngay phía sau y.

Nếu Sở Vãn Ninh không giận như vậy, hẳn là sẽ nghe ra giọng nói này tuy thay đổi, nhưng vẫn mơ hồ quen tai. Đáng tiếc trong lòng y là lửa giận ngút trời, mãnh liệt nổi lên bốn phía.

"Người..." Nam nhân kia còn muốn nói gì đó.

Sở Vãn Ninh rốt cuộc nhịn không được, y bỗng xoay người, ánh kim trong tay loé lên, đánh về phía đối phương, trong mắt như sấm rền, sáng như tuyết như đao. Sở Vãn Ninh giận không thể át nổi, hận không thể giết người: "Ngươi có bệnh à?"

Ánh sáng của Thiên Vấn chém tan hơi nước mông lung, đánh tới ngực người nọ.

Trong phút chốc, kim quang lấp lánh chiếu sáng gương mặt nam nhân.

Sở Vãn Ninh thấy một đôi mắt, sáng ngời, ôn nhu, ngại ngùng, bên trong như chứa cả ngân hà lấp lánh, nổi gió phun mây, lại tĩnh lặng như dòng nước sâu, cất giấu chuyện cũ ấm áp.

... Mặc Nhiên?!

Tay không ngừng được, đã không còn kịp rồi. Dây liễu vèo vèo vang lên, đánh ngay lồng ngực rắn chắc bóng loáng của Mặc Nhiên. Mặc Nhiên rên một tiếng, lại không động, chỉ cúi thấp đầu một lát, lúc ngẩng mặt lên, đôi mắt vẫn không chút oán giận như cũ, chỉ hơi ướt, như mới đi qua một trận mưa Lâm An triền miên lâm li.

Sở Vãn Ninh bỗng thu hồi Thiên Vấn, đứng cứng đờ tại chỗ.

Sau một lúc, nghẹn giọng nói: "... Sao ngươi không né?"

Mặc Nhiên nói: "Sư, sư tôn..."

Sở Vãn Ninh gần như ngạc nhiên, y nhớ tới cảnh hai người gặp nhau rất nhiều lần, lại không nghĩ tới sẽ gặp ở Diệu Âm Trì, trong suối nước nóng gặp được hắn: "Ngươi ở đây làm gì? Về từ bao giờ?!"

"Vừa về." Mặc Nhiên nhẹ giọng nói, "Lên đường vội vàng, trên người bẩn quá, nhìn không nổi, cho nên muốn đi tắm trước, mới bái kiến sư tôn, không nghĩ tới..."

"..." Sở Vãn Ninh nhất thời nói không ra lời.

Bọn họ đều không nghĩ tới.

Đều muốn đoan đoan chính chính, trang trang trọng trọng mà gặp lại nhau.

Mặc Nhiên có lẽ còn muốn áo mũ chỉnh tề, sạch sẽ xuất hiện trước mặt Sở Vãn Ninh.

Kết quả thì sao?

Không những không đoan chính, mà còn thật nực cười.

Không những không trang trọng, mà còn thực hoang đường.

Chẳng những không có áo mũ chỉnh tề, mà còn tệ hơn là khoả thân.

Sạch sẽ thì có thể miễn cưỡng phù hợp rồi.

Nếu không phải sạch sẽ đến y phục che thân cũng không có, không một manh áo che thân mà nói.

"Sư tôn, thật sự... Thật sự là người..." Mặc Nhiên lại không quá để ý chuyện này, năm năm qua, Sở Vãn Ninh ngủ, hắn tỉnh, với Sở Vãn Ninh chỉ như một giấc mộng, với hắn, lại là ngàn ngày đâm tim đục cốt.

Tâm tình hắn phức tạp hơn Sở Vãn Ninh nhiều, hốc mắt hắn đỏ bừng, cứng rắn nhịn tình ý mãnh liệt xuống: "Đã lâu như vậy, ta lúc nãy... Cũng không dám nhận. Cảm thấy mình nhận nhầm người rồi, ta còn tưởng rằng..."

"..." Sở Vãn Ninh thấy đầu mình ong ong, nhất thời không biết nói gì cho phải, lâu sau mới nói: "... Ngươi nếu không xác định được, hỏi ta là được rồi, đi theo sau không lên tiếng để làm gì?"

"Ta cũng muốn hỏi." Mặc Nhiên nhẹ giọng nói, "Nhưng mà năm năm... Đột nhiên... Thấy sư tôn ở trước mặt ta, ta kỳ thật... Cảm thấy mình đang mơ..."

Gần hương tình càng sợ, không dám tới hỏi người.

Đại để, khi nhìn bóng dáng y, tâm tình như vậy đi.

Năm năm đã mơ thấy quá nhiều, sợ là tự mình điên cuồng, tỉnh dậy chỉ có nước mắt trên gối, cái gọi là tương phùng, chỉ là vui mừng một hồi lại thôi.

Sở Vãn Ninh nghĩ tới trong lòng hoảng loạn, cố gắng thanh lãnh trấn định, cũng thật là làm khó hắn rồi, đáy lòng đều ấm áp, trong miệng vẫn khô cằn: "... Giấc mơ vớ vẩn nào có thể thành như vậy chứ."

Nghe thấy Sở Vãn Ninh trả lời, Mặc Nhiên đầu tiên hơi giật mình, tựa như nghĩ tới cái gì, hắn mím môi, đáy mắt có ánh sáng chảy xuôi. Kỳ thật hắn vốn không muốn vừa gặp nhau đã nhắc lại chuyện kia, nhưng do dự, có lẽ cảm thấy mình cần nói tiếp, nếu không thừa dịp Sở Vãn Ninh lúc này còn chưa dựng lại tường thành cao ngất, về sau khó có cơ hội.

Vì thế hắn dừng một chút, mở miệng: "... Sư tôn không nhớ nữa sao?"

"Không nhớ cái gì?"

Đôi mắt Mặc Nhiên đen trầm, sâu không thấy đáy: "Người trước kia nói với ta, mộng quá đẹp, thường không phải sự thật."

"Đó là bởi vì..." Nói một nửa bỗng dừng lại, Sở Vãn Ninh đột nhiên nhớ ra những lời này mình nói với Mặc Nhiên là khi cứu hắn ở Kim Thành Trì, vì lúc ấy trong lòng khó chịu, nên mới nói mấy câu sa sút tinh thần ấy, lâu như vậy, vẫn nhớ tới dễ dàng.

Nhưng không lẽ Mặc Nhiên đã biết người ở Kim Thành Trì, thật ra là mình rồi ư? Chẳng lẽ Sư Muội nói với hắn?

Sở Vãn Ninh nâng mắt nhìn hắn, lại thấy Mặc Nhiên cũng đang nhìn mình. Lúc này mới bừng tỉnh hiểu rõ Mặc Nhiên căn bản không biết sự thật, sở dĩ nói vậy, chẳng qua là để xem phản ứng của mình thôi.

Mặc Nhiên nhẹ giọng nói: "Quả nhiên là sư tôn ư."

Sở Vãn Ninh: "..."

Mặc Nhiên nâng tay lên, ngực bị cắt rách, có máu rỉ ra, hắn cười khổ nói: "Mấy năm nay, luôn nhớ lại chuyện cũ, muốn biết rốt cuộc sư tôn đã vì ta làm gì. Suy nghĩ rất lâu, lại nhớ tới ở ảo cảnh Kim Thành Trì—— Sư Muội chưa bao giờ gọi thẳng tên ta."

Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Những ký ức đó, càng nghĩ càng thấy dày vò, nên ta nghĩ chờ sư tôn tỉnh, gặp người rồi, rất nhiều chuyện, sẽ chính miệng mình hỏi người."

"..."

"Nhất là chuyện kia, chính là... Sư tôn, năm đó người cứu ta ở đáy hồ, thật ra là người."

Mặc Nhiên nói, đi tới phía y, Sở Vãn Ninh muốn lùi.

Bởi vì y bỗng nhận ra Mặc Nhiên cao như vậy, như núi cao sừng sững, thân thể mỗi tấc đều chứa khí lực muốn lấy mạng người ta. Y bỗng nhận ra đôi mắt Mặc Nhiên vẫn sáng ngời như vậy, như mặt trời mới mọc toả ra hai tia nắng, ba ánh sáng rực rỡ, đều ráng màu.

Sở Vãn Ninh không biết vì sao hoảng hốt, y nói: "Không phải ta."

Mặc Nhiên đương nhiên không tin.

Sở Vãn Ninh hoảng loạn tóm được chuyện khác, tựa như bắt được ngọn rơm cứu mạng, có điều y vì qúa kinh ngạc, quá khẩn trương, quá xấu hổ, thậm chí quên mất chuyện y vừa hỏi một lần, mà Mặc Nhiên cũng đã trả lời y.

Y nhìn vết thương trên ngực nam nhân do mình gây ra, lại nói: "Lúc nãy làm ngươi bị thương, sao ngươi không né?"

Mặc Nhiên sửng sốt một lúc, bỗng buông mi đen dày, cười.

"Người nói mộng quá đẹp, không phải là thật." Hắn cũng lại đáp thêm một lần, dừng một chút, làm như thì thào, "Ta muốn cảm thấy đau. Đau, sẽ không phải là giả."

Hắn đã đi tới, đứng trước mặt Sở Vãn Ninh.

Có lẽ vì bất chợt gặp lại, trong lòng vui mừng lại ôn nhu, thương tiếc cùng chua xót vượt qua hết thảy, Mặc Nhiên cũng không làm gì nhiều, không có suy nghĩ gì bậy bạ. Hắn thậm chí quên mất hắn nên giữ đúng khoảng cách gãi đúng chỗ ngứa của Sở Vãn Ninh, khoảng cách sư đồ nên có.

Nhưng hắn không làm thế.

Tình cảm quá sâu đậm, chỉ nhớ người trước mắt là Vãn Ninh, chứ không phải sư tôn.

Hốc mắt Mặc Nhiên càng ướt đỏ, hắn cười nâng tay lên: "Lúc nãy bị nước bắn vào mắt rồi." Nói xong xoa mặt, cũng dụi mắt.

Sở Vãn Ninh ngơ ngẩn ngửa đầu nhìn hắn, vì y ngóng trông Mặc Nhiên về từ lâu, thật ra y tỉnh táo hơn Mặc Nhiên một chút, nhưng vì tia thanh tỉnh này, làm y có tâm tư để ý tới trạng thái của hai người họ bây giờ—— Là cái gì cũng không mặc, đứng đối diện nói chuyện với nhau. Mặc Nhiên còn cách y gần như thế, gần như lên thêm chút nữa, có thể ôm lấy y như lúc ở Quỷ Giới.

Y không muốn nhìn gương mặt anh tuấn của Mặc Nhiên nữa, nhưng ánh mắt rời xuống mấy tấc, nhìn thấy vai lớn, ngực rộng, máu vì Thiên Vấn đánh chậm rãi rỉ ra, giọt nước chưa khô run nhẹ theo hô hấp của Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh không biết lồng ngực rắn chắc này nóng hơn, hay là nước nóng hơn.

Chỉ cảm thấy quanh người đều là hơi thở của Mặc Nhiên, làm y muốn mất hồn rồi.

"Sư tôn, ta..."

Ta cái gì?

Mặc Nhiên còn chưa kịp nói gì, đã thấy Sở Vãn Ninh bỗng xoay người, cất bước muốn chạy.

"..."

Hắn sợ ngây người.

Chạy thật.

Hắn lần đầu tiên thấy Sở Vãn Ninh vội vàng sốt ruột như vậy chạy đi, như sau lưng có gì đó có thể cắn nuốt linh hồn và tính mạng y.

"Ta thật sự rất nhớ người."

Mặc Nhiên đứng đơ ở chỗ cũ, theo bản năng, ngốc nghếch đứng như trời trồng nói xong câu hoàn chỉnh, sau đó mím môi.

Sao lại muốn trốn chứ...

Mặc Nhiên có hơi ấm ức.

Lên bờ, sắc mặt Sở Vãn Ninh lúc đỏ lúc xanh, đang vội vàng mặc y phục, không khỏi càng ấm ức.

"Sư tôn." Hắn lầu bầu.

Sở Vãn Ninh không để ý tới hắn.

"Sư tôn..."

Sở Vãn Ninh vẫn không thèm để ý tới hắn, quấn đai lưng.

"Sư tôn à..."

"Cái gì!" Sở Vãn Ninh thật vất vả mới mặc xong y phục, cuối cùng nhẹ nhàng thở hắt ra, cảm thấy mặt mũi và lý trí của mình, đều bị y phục che đi, không chuốc thêm nhục.

Mày kiếm của y giận dữ dựng lên, mắt phượng sắc bén, hung tợn lườm nghịch đồ dám cả gan cao hơn mình kia.

"Có gì thì không thể ra ngoài nói à? Ngươi khoả thân nói chuyện nói ta, ra thể thống gì không!"

Mặc Nhiên hơi xấu hổ, tay siết thành quyền, ghé vào gần môi ho khan: "... Ta cũng không muốn khoả thân đâu."

"Vậy ngươi còn không biết mặc vào rồi nói?"

"..." Mặc Nhiên ngừng một lát, ánh mắt chuyển đi nơi khác, nhìn gốc cây anh đào, nói, "... Là thế này ..."

Hắn hít sâu một hơi, rốt cuộc hạ quyết tâm nói ra:

"Sư tôn, người mặc, là y phục của ta."

Nói xong những lời này, Mặc Nhiên nhìn chằm chằm gốc đào đang lay động, mặt cũng hơi đỏ.

Tác giả có lời muốn nói:

BBS Tử Sinh Đỉnh hôm nay có vài người dùng nặc danh nhắn lại.

Người dùng nặc danh: Không cẩn thận mặc nhầm y phục của đồ đệ, phải làm sao đây, có nên cởi ra không, rất gấp, online chờ.

Người dùng nặc danh giáp: Tặng một đống lễ vật, nam thần đều từ chối nhận, có điều nam thần nhận đồ ta tự làm, ta muốn biết y rốt cuộc là coi ta như người ngoài, hay tiếc tiền của ta. Ta kỳ thật không nghèo đâu, tuy trên bảng xếp hạng không có ta, nhưng thuốc Hàn Lân Thánh Thủ bán ta còn mua được... Vậy vì sao? Y sao lại không nhận chứ? Ta thật phiền lòng.

Người dùng nặc danh ất: Ài, tâm tình hơi phức tạp, y về rồi.

—————————————

Chương 129: Sư tôn, người xem có hài lòng không

Trong nháy mắt ngắn ngủi, trong đầu Sở Vãn Ninh như có sông cuộn biển gầm, mưa sa gió giật, sấm giật đùng đùng, mây đen như mực.

Cởi ra, hay là không cởi.

Đây là chuyện muốn mạng đó.

Không cởi, hình như sẽ không đúng lắm, hắn cũng biết mình mặc nhầm xiêm y rồi, cũng không thể giả vờ lúc nãy không nghe thấy Mặc Nhiên nói gì đâu nhỉ?

Cởi...

Mặt mũi ở đâu? Y thật vất vả mới mặc xong y phục, cũng sẽ không làm trò cười trước mặt Mặc Nhiên, cởi từng lớp từng lớp ra được.

Yên lặng chứa mấy phần quỷ quyệt.

Mặc Nhiên nói: "Có điều, bộ xiêm y này ta giặt rất sạch rồi, nếu sư tôn không chê, thì... Cứ mặc vậy đi."

Sở Vãn Ninh: "Ừ."

Mặc Nhiên nhẹ nhàng thở hắt ra, hắn là người ngu ngốc xưa nay, mới vừa nói ra, cũng không ý thức được Sở Vãn Ninh đã mặc y phục lên hơn phân nửa, mình lúc này nhắc y, chẳng lẽ đang ép sư tôn tháo đai lưng cởi từng lớp ra trước mặt mình à?

Hình ảnh kia chỉ nhẹ nhàng lướt qua đã châm lửa trong lòng hắn, làm Mặc Nhiên nóng lên.

Mặt hắn càng đỏ, may là ở ngoài bôn ba mấy năm, không còn là dạng da thịt trắng mịn như khi niên thiếu, làn da màu mạch cũng không dễ nhìn ra, chỉ là hắn cảm thấy tim mình đập hơi vang, hắn có tật giật mình, sợ Sở Vãn Ninh nghe thấy. Vì thế vội cúi đầu lấy y phục của Sở Vãn Ninh, cúi đầu rầu rĩ mặc vào.

Đến khi sửa sang lại y quan ổn rồi, hai người liếc mắt nhìn nhau, lại rơi vào một cảnh khác xấu hổ hơn.

Không vừa người.

Mặc Nhiên mặc y phục Sở Vãn Ninh, rõ ràng hơi chặt, vạt áo không cài lại nổi, mở rộng, lộ ra cơ ngực màu mạch nha săn chắc, chân còn lộ ra một đoạn, nhìn như trứng chọi đá, khổ sở nói không nên lời.

Tình huống của Sở Vãn Ninh cũng chẳng khác hơn là bao, y mặc ngoại bào của Mặc Nhiên, áo báo rủ xuống, che khuất toàn bộ chân, còn rơi trên đất, một đoạn bạch y như mây khói phủ ở phía sau, nhìn qua khá đẹp, khá đoan chính, nhưng mang ý nghĩa, giờ y thấp hơn Mặc Nhiên nhiều.

Sở Vãn Ninh có hơi bị đả kích.

Y trầm mặt, nói: "Đi đây."

Ý là "Ta đi đây."

Mặc Nhiên không lý giải được, cho là y mời mình cùng đi, vì thế gật đầu, chủ động cầm lấy bồn gỗ và đồ tắm xiêm y, quấn quít đi theo sau y.

Sở Vãn Ninh: "..."

Hai người đi đến cửa phòng tắm, vén mành lên, bên ngoài không thể so với ở gần suối nước nóng, không khí trời thu mát mẻ. Sở Vãn Ninh không khỏi run lên, Mặc Nhiên thấy, hỏi y: "Lạnh sao?"

"Không lạnh."

Mặc Nhiên giờ biết y lúc nào thì mạnh miệng rồi, nên cười nói: "Ta hơi lạnh." Nói xong vung tay, trong lòng bàn tay toả ra tia sáng đỏ, một lớp kết giới xua lạnh nháy mắt phủ lên hai người. Kết giới kia thật đẹp, ánh sáng chảy xuôi, trên đỉnh có hoa văn nhỏ.

Sở Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn, biểu tình kín như bưng: "Không tồi, có tiến bộ."

"Không bằng sư tôn."

"Không khác lắm, kết giới xua lạnh của ta, cũng chưa chắc tốt hơn đâu." Sở Vãn Ninh chăm chú nhìn một lát, nhìn đoá hoa nhàn nhạt trên kết giới, mở miệng nói, "Hoa đào thật đẹp."

"Là hải đường."

Lòng Sở Vãn Ninh hơi run lên, quay về đáy mắt, thành một gợn sóng.

Mặc Nhiên nói: "Hoa chỉ có năm cánh."

"..." Sở Vãn Ninh xuỳ cười, theo thói quen muốn át dao động trong đáy mắt mình, vì thế ra vẻ thong dong, thậm chí hơi trào phúng, "Học theo ta?"

Vậy mà ánh mắt nam nhân lại trong trẻo thuần triệt, cứ bằng phẳng như vậy nhìn y, lại gật đầu: "Học không tốt, để sư tôn chê cười rồi."

Sở Vãn Ninh có chút không biết nói gì.

Hai người sóng vai trầm mặc mà đi, đi trong chốc lát, Sở Vãn Ninh không muốn đứng bên cạnh hắn, nên bước đi hơi nhanh hơn, Mặc Nhiên đuổi theo sau, đột nhiên hỏi: "Sư tôn, tiệc tối ta không về kịp, người... Có phải giận rồi không?"

"Không có."

"Thật sao?"

"Lừa ngươi làm cái gì."

"Vậy sao người đi nhanh như thế?"

Sở Vãn Ninh đương nhiên không thể nói "Vì ngươi quá cao rồi", y trầm mặc một lát, nhìn sắc trời, nói: "Vì trời hình như sắp mưa."

Kết quả y miệng quạ đen, nói xong chưa bao lâu, bầu trời vốn âm u, thật sự rơi lộp bộp xuống mấy giọt nước, nhỏ lên chảy xuôi theo kết giới.

Mặc Nhiên cười.

Hắn cười vẫn đẹp như năm năm trước, thậm chí vì có mấy phần ý tứ thẳng thắn, lại thấy có vẻ phá lệ chói mắt.

Sở Vãn Ninh lườm hắn: "Cười ngốc cái gì?"

"Không có gì." Má lúm đồng tiền của Mặc Nhiên rất sâu, thực ngọt.

Thanh niên rất cao lớn, nhưng lông mi rủ xuống, lại thấy hắn thực ngoan, cũng không có khí chất doạ người chút nào.

Hắn thậm chí còn hơi ngượng ngùng, nói: "Chỉ là lâu rồi không được gặp sư tôn. Giờ nhìn thấy, đã rất vui vẻ."

"..."

Sở Vãn Ninh nhìn hắn, nhìn má lúm đồng tiền bên má hắn, vốn tưởng hai hồ ngọt ngào này vĩnh viễn chỉ thuộc về Sư Minh Tịnh, sau lại nhận ra không phải, hoá ra mình chỉ cần trả giá một mạng, cũng sẽ may mắn nhận được một vò.

Sở Vãn Ninh mắng hắn: "Đứa nhỏ ngốc."

Mặc Nhiên rủ mi, nhu trường đẹp đẽ, thật sự cười thành đồ ngốc.

Như hình với bóng, Mặc Nhiên vô ý dẫm phải liền luôn cẩn thận tránh vạt áo của Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh cúi đầu nhìn, sau đó nhìn hắn, vẻ mặt uy nghiêm, lại không nói lời nào.

Mặc Nhiên rất ngay thẳng: "Xiêm y này sư tôn mặc có hơi rộng."

"..." Đúng là cái hay không nói, toàn nói cái dở.

Mặc Nhiên đưa Sở Vãn Ninh về Hồng Liên Thuỷ Tạ, Sở Vãn Ninh kỳ thật hơi không quen, y quen đi một mình, rất ít khi có cơ duyên bung dù đi với người khác, cho dù là dù giấy, hay là dù kết giới.

Cho nên lúc đi được một nửa, y dừng bước, nói: "Ta tự mình đi, mở thêm một kết giới mà thôi."

Mặc Nhiên sửng sốt một chút: "Đi vậy ổn mà, sao lại..."

"Nào có đạo lý đệ tử bung dù cho sư phụ."

"Nhưng sư tôn làm vì ta rất nhiều rồi." Mặc Nhiên trầm mặc một lát, giọng nói trầm thấp, "Năm năm qua, ta hy vọng mình có thể tốt hơn một chút, vì sư tôn cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể tự làm. Ta nghĩ rằng biết nhiều như sư tôn thì tốt rồi, như vậy sư tôn có thể nhờ ta, ta cũng có thể báo đáp cho sư tôn. Rèn luyện lâu như vậy, vẫn thấy ngưỡng mộ như núi cao, có khả năng ân tình của sư tôn, cả đời còn không biết được hết. Cho nên..."

Hắn cúi đầu, tay bất giác siết chặt thành quyền.

Nước mưa trên đất chảy thành dòng, từng giọt nước bắn tung toé.

"Cho nên sau này, chuyện nhỏ như bung dù, cứ giao cho ta đi."

Sở Vãn Ninh không nói gì, an tĩnh nhìn hắn.

"Ta muốn bung dù vì sư tôn cả đời."

"..." Sở Vãn Ninh thấy ngực thật nóng, rõ ràng câu nói ấm lòng như vậy, y nghe xong, lại bỗng dưng cảm thấy rất muốn rơi nước mắt.

Rõ ràng trải qua nhiều khổ sở như vậy, không dễ mềm yếu tới như vậy.

Y giống như một lữ nhân đi rất lâu rồi, rốt cuộc tìm được một nơi dung thân, một nơi có thể tạm thời nằm xuống nghỉ ngơi.

Y ngã xuống, xương cốt đều muốn tan rồi.

Đời này.

Mặc Nhiên năm nay hai mươi hai tuổi, có người từng nói, người qua tuổi hai mươi, thấy thời gian không giống với hai mươi năm trước nữa, trước năm hai mươi tuổi, ba năm, năm năm, đều như có thể dài tới mức gọi là cả đời.

Nhưng sau hai mươi tuổi, sẽ bắt đầu cảm thấy thời gian trôi thật vội vàng, người đã chết không thể trở về, tất cả đều vội vàng.

Hắn nói hắn muốn dừng lại giữa sự vội vàng như vậy, vì y mà bung dù.

Sở Vãn Ninh nhận được chút ôn nhu ít ỏi, trong ngực đột nhiên lại cháy lên hảo ý, chỉ cảm thấy đau vô cùng. Y nhìn Mặc Nhiên, nhìn nam nhân kia cúi đầu. Y bỗng nhiên nói: "Mặc Nhiên, ngươi nhìn ta này."

Nam nhân liền ngẩng mặt lên.

Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi lặp lại một lần nữa."

Mặc Nhiên nhìn y, gương mặt này đối với Sở Vãn Ninh vẫn hơi lạ, so với trong ký ức, cũng như kẻ say trong giấc mộng vớ vẩn từng có, đều không giống nhau.

Hắn ôn nhu, trầm ổn, cương nghị, có nhiệt hoả, cứng như sắt, hai ánh mắt thẳng thừng nhìn Sở Vãn Ninh, không chần chừ, không hề dao động.

Rõ ràng Sở Vãn Ninh nhìn đôi mắt hắn năm năm trước, vẫn còn nét trẻ con chưa thoát khỏi tuổi thiếu niên.

Chỉ một chớp mắt, đã trở thành nam nhân kiên nghị anh đĩnh tới như vậy.

Nam nhân này quỳ một gối trước mặt y, ngửa đầu, nói: "Sư tôn, ta muốn vì người mà bung dù cả đời."

Sở Vãn Ninh giật mình nhìn hắn, lông mày hắn đen nhánh, gương mặt tuấn lãng, ánh mắt hắn sáng ngời, mũi cao thẳng.

Hắn như cây tùng bách trưởng thành đẹp đẽ, ngang với y, sau đó vượt qua y. Có một ngày, Sở Vãn Ninh đứng dưới cây trồng đã lâu nhìn mưa gió, bỗng tỉnh mộng khỏi kiếp phù du, chớp mắt nhìn thấy hết mưa rồi, mây tan sương tạnh, ánh sáng tươi mới, có một gốc cây cao hơn y, cây cứng rắn, thẳng tắp sát bên y, gió thổi qua, lá kim xào xạc, vạn tiếng thông reo.

Cây này nói muốn đi cùng y cả đời.

Đến tận khi họ ngã xuống, biến thành gỗ khô, không thể dậy nữa. Về sau mỗi mùa xuân hạ thu đông, y không chỉ còn một mình.

Sở Vãn Ninh nhìn hắn, bỗng nhiên hiểu được, Mặc Nhiên không bao giờ là năm năm trước, y mang vết máu loang lổ ở trấn Thải Điệp, đồ đệ trẻ người non dạ.

Y đứng trong mưa, đứng dưới kết giới hoa hải đường tung bay. Y lần đầu tiên cẩn thận, nhìn Mặc Nhiên từng chút rõ ràng, xem nam nhân đồng ý làm vì y cả đời này.

Sau đó, tim Sở Vãn Ninh đập thực nhanh.

Y bỗng nhận ra dáng vẻ Mặc Nhiên bây giờ, câu hồn đoạt phách tới thế, từ cánh mũi hình cung phồng lên, đến môi, từ đường cong sắc bén ở cằm, đến hầu kết.

Nếu nói trước kia yêu Mặc Nhiên sâu đậm, vẫn miễn cưỡng che giấu được, hôm nay gặp lại, lại cảm thấy nam nhân này thành một ngọn lửa, dễ như trở bàn tay có thể ôm y cháy sạch, ánh lửa che trời không thể dập.

Y cảm thấy dung nham nóng bỏng trong lòng mình trỗi dậy, gặm cắn gân cốt trong vực sâu, lúc nào cũng có thể mạnh mẽ phun trào.

Dung nham kia, muốn đem tự hào rụt rè, cao ngạo, cấm dục của y...

Đốt thành tro tàn.

Đốt thành bụi.

Tác giả có lời muốn nói: Thông tin nhân vật:

Mặc Nhiên 2.0

Tự: Uy Ngư (gạch bỏ) Vi Vũ

Thuỵ hào: ... Không có chết đâu nha!!!

Nghề nghiệp: Hoàng đế (trọng sinh)... Ờm không đúng, sai rồi, kiếp này không phải hoàng đế, là dân thất nghiệp lang thanh (Chuyên làm việc tốt đó)

Diện mạo xã hội: Lôi Phong (gạch bỏ) Mặc tông sư

Thích nhất hiện tại: nhìn thấy mọi người đều sống an ổn

Đồ ăn thích nhất hiện tại: Hoành thánh

Ghét: người bên cạnh bỏ đi

Chiều cao: 189

Mặc Nhiên 0.5: Dựa vào cái gì hắn cao hơn ta 3cm chứ?

Bánh Bao Thịt: À, vì hắn phát dục không bất thường như ngươi, ngươi cả ngày ở trong bóng tối nghiên cứu Trân Lung Kỳ Cục, hắn ngày nào cũng ở dưới ánh nắng chạy tới chạy lui (nhảy tung tăng), nên hai ngươi tuy là một người, nhưng vì điều kiện sinh sống khác nhau, kém 3cm, thật ngại quá bệ hạ, giờ, ngươi mới không phải người cao nhất truyện đâu, mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro