Chương 198+199: Sư tôn đến Hoàng Sơn trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 198: Sư tôn đến Hoàng Sơn trước

Edit: Chu

Beta: Shira

Tuyệt thực mười ngày, Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích có thể khởi hành tới Giao Sơn trước. Não Bạch Kim bị thương, nguyên khí hao tổn nhiều, nên tạm thời không thể đưa chủ nhân đi xa nữa, yêu lang này tự biến mình thành dáng vẻ hồi nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, nằm trong túi đựng tên của Nam Cung Tứ, thò ra cái đầu xù xù.

Mặc Nhiên đưa hai người họ tới trước sơn môn, vuốt tuấn mã bên cạnh, cười nói: "Đường tới Giao Sơn xa, ngự kiếm lại hao thể lực, hai con ngựa này cho các ngươi. Nó ăn linh thảo, ngày đi nghìn dặm, tuy không lợi hại như Não Bạch Kim, nhưng vẫn có thể tính là ổn."

Nam Cung Tứ cảm ơn Mặc Nhiên, cùng Diệp Vong Tích lên ngựa, lập quyền cúi đầu nói: "Đa tạ Mặc huynh, Mặc huynh không cần đưa thêm nữa, sau này gặp lại."

"Ừ, đi đường cần thận."

Hắn đứng ở cửa sơn môn, nhìn thân ảnh Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích đi xa dần, đang chuẩn bị rời đi, bỗng từ trong rừng truyền ra tiếng rắc rắc vang giòn, như bẻ gãy cành khô, rơi xuống đất.

"Meo..."

Mặc Nhiên hơi nheo mắt lại, trầm ngân nói: "Mèo à?"

Bên kia, Diệp Vong Tích và Nam Cung Tứ sánh vai đi, xuống dưới sơn môn. Tử Sinh Đỉnh đến Trấn Vô Thường phải qua một đoạn đường nhỏ hoang vắng, ánh nắng chiếu xuyên qua cành lá tươi tốt, vó ngựa sải bước, dẫm lên đất tạo thành từng tầng bụi mỏng.

Nam Cung Tứ liếc nhìn Diệp Vong Tích, định nói gì đó, vốn Não Bạch Kim đã chui sâu vào túi đựng tên lại thò đầu ra, lộ hai chân trước trắng tuyết trộn vàng, kêu hai tiếng "Ngao—— Ngao——" . Nam Cung Tứ cả kinh, đột nhiên siết cương ngựa, nói: "Cẩn thận!"

Lời vừa dứt, kẻ tập kích đột nhiên vọt ra từ bốn phương tám hướng, ngựa hí lên, Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích cơ hồ đồng thời rút bội kiếm, hai người khi nhỏ từng cùng tu tập, cực kỳ ăn ý, chỉ thấy hai người một trái một phải bật dậy, kiếm Nam Cung Tứ chĩa phía trái, kiếm Diệp Vong Tích chĩa bên phải, leng keng đỡ đòn, hoa lá rụng xuống đầy trời, ngay sau đó Diệp Vong Tích vung tay lên, ném bùa, kết giới từ trên không hạ xuống, vây hai người bên trong.

Nam Cung Tứ lạnh lùng hỏi: "Kẻ nào?!"

Ánh mặt trời nhàn nhạt, lại không bị mây che khuất, mà là một kẻ đứng trên cành cây, tay áo gã dài rộng, râu tóc ngả vàng, đứng ngược sáng, biểu tình đầy cừu hận lại bễ nghễ mà đáp xuống——

Biểu huynh của chưởng môn Giang Đông Đường, Hoàng Khiếu Nguyệt.

Gã ngẩng đầu, đạo cốt tiên phong, không lên tiếng, chỉ lạnh như băng nhìn chằm chằm mặt Diệp Vong Tích, ngay sau đó, trong rừng truyền ra tiếng động soàn soạt lớn, hơn trăm đệ tử Giang Đông Đường từ trong rừng đi ra, trên đầu đều buộc đai đỏ tươi, tất cả đều là đệ tử tinh anh của Giang Đông Đường.

Hoàng Khiếu Nguyệt vuốt râu nói: "Hai vị, ở Tử Sinh Đỉnh thoải mái không? Trốn trong đó hơn mười ngày mới ra, để lão phu đợi bao lâu."

Nam Cung Tứ giận dữ: "Hoàng Khiếu Nguyệt, sao lại là ngươi?!"

"Là ta thì sao?" Hoàng Khiếu Nguyệt lạnh lùng nói, "Giang Đông Đường và Nho Phong Môn có thù oán, ngươi hiểu rõ trong lòng."

Nam Cung Tứ cắn răng nói: "Từ Lâm Nghi tới Thục Trung, đánh tan môn hạ ngươi bốn lần tiến công, còn đuổi theo? Thù oán gì, các ngươi dây dưa xong chưa? Từ Sương Lâm làm loạn, em dâu ngươi giết đệ đệ ngươi, lại nhiều lần tới so đo với bọn ta, thể diện ở chỗ nào!"

"Thể diện? Lão phu thấy tiểu công tử mới thật sự không cần thể diện." Hoàng Khiếu Nguyệt âm trầm nói, "Rõ ràng Nho Phong Môn ngươi làm hại Giang Đông Đường ta nguyên khí đại thương, sụp đổ, ngươi chẳng lẽ dám thề thốt phủ nhận à?"

Diệp Vong Tích nói: "Mặc dù các hạ muốn trả thù Nho Phong Môn, cũng phải quang minh chính đại mà nói trước mọi người, giờ lại ám sát, là làm gì."

"Câm miệng. Nam nhân nói chuyện, không tới lượt nha đầu ngươi chen miệng vào." Hoàng Khiếu Nguyệt vung tay áo, "Đừng tưởng lão súc sinh kia nuôi lớn ngươi như nam nhi, ngươi liền thật sự là một nam nhi. Nha đầu hoàng mao vĩnh viễn là nha đầu hoàng mao, đàn bà thì vào bếp mà nấu cơm, ngươi chỉ là nữ nhi, có tư cách gì ra mặt, diễu võ dương oai trước mặt lão phu?"

Nam Cung Tứ cả giận nói: "Hoàng Khiếu Nguyệt, ngươi nói có đạo lý chút đi!"

"Giỏi, lão phu nói đạo lý với các ngươi, cùng tính sổ." Hoàng Khiếu Nguyệt nói xong, chỉ Nam Cung Tứ, điềm nhiên nói: "Cha ngươi vô liêm sỉ, tư thông với phụ nữ đã có chồng, xui khiến độc phụ kia giết chết đệ đệ thân sinh của ta, đoạt quyền soán vị. Đến giờ vị bên cạnh ngươi——"

Gã lại hung hăng chỉ Diệp Vong Tích: "Ả là con gái súc sinh, nghĩa phụ của ả đem chuyện của Giang Đông Đường ta nói cho cả thiên hạ biết, làm tổn hại danh dự của Giang Đông Đường. Lão phu hôm nay tự dẫn nhân tài kiệt xuất của bổn môn tới tập kích các ngươi, chính là vì Giang Đông Đường, còn là công đạo của thiên hạ!"

Gã phất tay, trăm tên đệ tử kia tức khắc vây lên như hổ rình mồi, tập thể công kích, có điều vừa vụt ra từ trong rừng, trên trời bỗng cháy lên ngọn lửa hừng hực, đột nhiên nổi gió, làm các đệ tử ấy văng ra xa cả trượng.

Nam Cung Tứ cả kinh nói: "Mặc huynh?"

Người đến đúng là Mặc Nhiên, hắn cầm dây liễu trong tay, đứng đối diện trước một gốc cổ thụ lớn, lạnh lùng nhìn đối phương ở gần.

Hoàng Khiếu Nguyệt không nghĩ tới Mặc Nhiên sẽ xuất hiện, sắc mặt nháy mắt trở nên rất khó nhìn, sau một lúc mới nhấp môi, chậm rãi nói, "Mặc tông sư sao lại có hứng thú xuống chân núi xem náo nhiệt thế này?"

"Kia hẳn là nên hỏi môn đồ của tông sư, sao người không làm việc cho tốt đi, còn học mèo rừng kêu."

Hoàng Khiếu Nguyệt đen mặt, da mặt cơ hồ cũng xám lại, gã tức giận nói: "Tông sư có ý gì."

"Những lời này hẳn nên để ta hỏi Hoàng tiền bối chứ." Mặc Nhiên nói, "Ở địa giới Tử Sinh Đỉnh ta, lại tập kích khách nhân của Tử Sinh Đỉnh, Hoàng tiền bối chê sơn môn ta quá mức thanh tịnh sạch sẽ, muốn tưới chút máu tươi lên đất à?"

"Nếu đã xuất sơn môn, thì không quan tâm tới có phải quý phái không. Ta báo thù vì vong đệ, càng không cần Mặc tông sư xen vào!"

Mặc Nhiên nói: "Hoàng tiền bối nói không sai, ân oán cá nhân, xuất sơn môn, quả thật không liên quan tới Tử Sinh Đỉnh."

Hoàng Khiếu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Vậy tông sư còn chưa tránh ra?"

Mặc Nhiên không làm, Gặp Quỷ càng đậm màu máu, lá liễu cơ hồ đỏ như giọt máu, hắn nói: "Nhưng ta có nói mình không muốn xen vào đâu?"

"Ngươi——!"

Hoàng Khiếu Nguyệt không biết rõ thực lực của Mặc Nhiên, nhưng huyết cừu không báo thì không cam tâm, hắn đành phải cả giận uy hiếp mà nói: "Mặc tông sư, ngươi là muốn đối đầu với Giang Đông Đường ta?"

"Không có ý này, ta chỉ muốn khách quý của ta bình yên rời khỏi Thục Trung, nếu Giang Đông Đường cản ta, hay là Giang Tây Đường cản ta, đều như nhau cả."

Hoàng Khiếu Nguyệt nheo mắt lại, đôi mắt đen hình như bắn ra tia lửa, muốn đốt cả Mặc Nhiên lẫn cây hắn đứng phía dưới thành tro tàn.

"Ngươi khăng khăng muốn bao che hai kẻ dư nghiệt của Nho Phong Môn này?"

"Sao lại gọi là dư nghiệt?" Mặc Nhiên lạnh lùng hỏi, "Ta thỉnh giáo tiền bối, Giang Đông Đường ăn năn, Diệp cô nương cùng Nam Cung công tử tham dự bao nhiêu."

"..."

"Hay là mưu hoa nội biến của Giang Đông Đường? Hay là gièm pha về Giang Đông Đường?" Mặc Nhiên nhìn Hoàng Khiếu Nguyệt, "Là giết quá chưởng môn, hay là tham gia mưu hại lệnh đệ?"

"Nhưng dù vậy thì sao!" Hoàng Khiếu Nguyệt cả giận nói, "Cha thiếu nợ thì con phải trả! Thiên kinh địa nghĩa!"

"Hay cho câu thiên kinh địa nghĩa." Mặc Nhiên nhàn nhạt nói, "Được, ta xem ra không cần nói lí lẽ cùng Hoàng tiền bối nữa, dùng binh khí nói chuyện, so chiêu đi."

Hoàng Khiếu Nguyệt cực giận, phẫn nộ quát: "Mặc Vi Vũ! Ngươi đúng là không nói lý!"

"Có ý gì, không nói lý là ai?" Chợt, trong núi lại truyền ra một giọng nói, ngữ điệu kiệt ngạo. Tiết Mông cầm Long Thành chậm rãi đi từ rừng ra, chuôi đao sáng lên lạnh lẽo, dưới ánh mặt trời, chói tới mức làm người ta không mở nổi mắt.

"Trước cửa nhà ta hô hô quát quát, đại khai sát giới, Giang Đông Đường muốn Tử Sinh Đỉnh vong à? Tìm chết hả?"

Nếu nói lần trước chỉ có một mình Mặc Nhiên, Hoàng Khiếu Nguyệt tuy không đánh lại hắn, nhưng dựa vào nhiều người, có lẽ có thể thoát được lúc Mặc Nhiên không chú ý, thừa cơ tự tay giết địch, nhưng giờ phút này phượng hoàng con Tiết Mông đã ra, hắn là thiên chi kiêu tử đứng đầu Linh Sơn Đại Hội, trên tay là thanh đao Long Thành hung hãn, ai không biết ai không hiểu?

Huynh đệ hai người này xuất hiện trước sơn môn, muốn giữ một mạng cho Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích, Hoàng Khiếu Nguyệt dù có liều mạng, tuyệt đối không thể tìm được thời cơ sơ hở để lợi dụng.

Mặc Nhiên thấy Tiết Mông đến, sắc mặt ngược lại nặng nề hơn, hắn nói với Tiết Mông: "Quay về."

"Ta tới giúp ngươi——"

"Chuyện này không liên quan tới Tử Sinh Đỉnh, là tự ta muốn giúp đỡ, ngươi đừng nhúng tay vào." Mặc Nhiên nhăn mày lại, nghĩ thầm đệ đệ này bị ngốc à? Giang Đông Đường tuy không còn thực lực nữa, nhưng lạc đà gầy thì vẫn còn hơn ngựa, vẫn là một phái trong chín đại môn phái ở Thượng Tu, hơn nữa con gái lão Đường chủ Giang Đông Đường còn kết đạo lữ với Đại sư huynh Hoả Hoàng Các, kết thân. Giờ Tiết Mông tương trợ, đó chính là dùng danh nghĩa Tử Sinh Đỉnh rõ ràng, lập tức phá hỏng thể diện của cả hai đại môn phái.

Tuyệt đối không thể như vậy.

Mặc Nhiên nói: "Mau quay về."

Nhưng tâm tư Tiết Mông đơn thuần, căn bản không hiểu được sự khác nhau vi diệu trong đó, ngược lại còn buồn bực vì Mặc Nhiên không cho cậu hỗ trợ, trong lúc giằng co, chợt thấy nơi xa bụi đất phi dương, cầm một chiếc đàn tỳ bà, là Tiên cô của Côn Luân Đạp Tuyết Cung.

"Cấp báo! Cấp báo——!" Tiên cô kia nhíu mày, thúc roi ngựa, cao giọng hô.

Có điều bụi đất phi dương, quá mù mịt, lại thấy cảnh tượng dương cung bạt kiếm dưới chân núi, nàng đột nhiên dừng dây cương, nhất thời ngẩn người, cứng đờ trên lưng ngựa, mờ mịt chớp chớp mắt.

"Cấp—— Ách... Các ngươi đây là... Đang làm gì?"

Bởi vì nữ quan truyền lệnh của Côn Luân Đạp Tuyết Cung đột nhiên chạy tới, Mặc Nhiên và Hoàng Khiếu Nguyệt không đánh, Hoàng Khiếu Nguyệt ngược lại bị Tiết Chính Ung mời vào Tử Sinh Đỉnh, ai liên quan cũng gọi tới, có cả hai người Diệp Vong Tích, Nam Cung Tứ.

Nữ quan truyền lệnh của Côn Luân Đạp Tuyết Cung đứng trong Đan Tâm Điện, môi đỏ khép mở, thi lễ, sau đó nói:

"Cấp báo, có tin tức của Từ Sương Lâm."

Lời vừa nói ra, Diệp Vong Tích đột nhiên biến sắc, nháy mắt huyết sắc mất sạch.

Tiên cô kia nói: "Phái ta thả hơn vạn con Ngọc Điệp được nuôi ra, dùng để tìm tung tích Từ Sương Lâm, sáng nay có hai con đã về, dò ra phụ cận Hoàng Sơn có pháp chú khác thường, cung chủ đoán được hẳn là Từ Sương Lâm ẩn thân, đặc mệnh cho ta tới các đại môn phái cấp báo, báo tin nghĩ cách."

Tiết Chính Ung vừa mừng vừa sợ: "Như vậy đã tìm được rồi?"

Tiên cô nói: "Không xác định được, nhưng Ngọc Điệp hồi báo, quanh Hoàng Sơn có mùi máu tanh ẩn ẩn lượn lờ, cả ngày không tan, đã có dị tượng, hẳn là tám chín phần mười rồi."

Tiết Chính Ung đột nhiên bật dậy: "Được! Đã có manh mối thì đừng kéo dài nữa, dẫn binh thần tốc. Cung chủ các ngươi bên kia có ý gì không?"

"Cung chủ và chưởng môn cùng chứng kiến, bà ấy cảm thấy việc này không nên chậm trễ, hẳn là sẽ tới đó sớm."

"Thật tốt quá!" Tiết Chính Ung quay đầu lại nói với Hoàng Khiếu Nguyệt, "Hoàng đạo trưởng, không bằng cũng đi? Nếu lần này thuận lợi bắt được đầu sỏ Từ Sương Lâm, thù giết đệ cũng có thể báo rồi."

Hoàng Khiếu Nguyệt trong lòng lộp bộp, hắn biết rõ, cơ hội để mình tự tay giết Từ Sương Lâm rất nhỏ, cái gọi là báo thù rửa hận, chỉ là nguỵ trang thôi. Kỳ thật đệ đệ gã chết, có liên quan bao nhiêu tới hai tiểu bối Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích này?

Gã ngoài miệng nói muốn báo thù vì đệ đệ, trong bụng lại bàn mưu tính kế khôn khéo—— Phải biết một liếp này kinh động Giang Đông Đường, thực lực đã suy yếu, mà hắn sớm nghe nói Nho Phong Môn cất giấu bảo vật phong phú, muốn bắt gọn hai người Diệp Vong Tích và Nam Cung Tứ, ép phun ra chỗ giấu, lấy cho mình dùng.

Hoàng Khiếu Nguyệt bỗng siết chặt bàn tay giấu trong áo, cân nhắc hồi lâu, khô cằn mà nhe răng như vỏ quýt, màu nâu vàng, nói: "Hoàng Sơn đến tột cùng có phải chỗ ẩn náu của Từ Sương Lâm không còn chưa biết, huống chi Giang Đông Đường và Nho Phong Môn đã kết ân oán, đây cũng không phải là tư thù của bản thân ta, là chuyện đại sự liên quan tới thể diện của môn phái, phải thanh toán cho cẩn thận."

"Nói cũng phải." Tiết Chính Ung nói, "Vậy trước tiên tìm Từ Sương Lâm báo thù riêng, rồi tìm Nho Phong Môn thanh toán ân oán sau?"

"Tiết Chưởng Môn nói thật thú vị, Nho Phong Môn giờ là mảnh đất khô cằn, ngươi bảo ta đi đâu tính sổ."

"Làm sao ta biết, Hoàng đạo trưởng phải tự hỏi mình thôi." Tiết Chính Ung cười nói, "Vì sao Nho Phong Môn chỉ còn lại tàn gạch ngói vỡ, đạo trưởng còn muốn đuổi cùng giết tuyệt hai hậu bối."

"Ngươi——!" Hoàng Khiếu Nguyệt đen mặt phất tay áo, quát lên, "Đây là việc riêng của Hoàng mỗ."

Tiết Mông cười tủm tỉm nói: "Lúc nãy còn bảo thể diện môn phái, là đại sự, giờ lại thành việc riêng, Giang Đông Đường đứng đầu chín đại môn phái ở Thượng Tu Giới, sao làm việc tuỳ ý thế?"

Hoàng Khiếu Nguyệt tự biết đuối lý, nhưng không biết nên trả lời như thế nào, dứt khoát không nói nữa. Gã hung hăng lườm Tiết Chính Ung, vung tay áo, dẫn đầu đệ tử Giang Đông Đường, hùng hổ đi khỏi cửa lớn Tử Sinh Đỉnh, đầu tàu gương mẫu, ngự kiếm tới Hoàng Sơn.

Diệp Vong Tích cực kỳ áy náy, nói với Tiết Chính Ung: "Tiết chưởng môn, thật không phải, chúng ta——"

"Chim non sa lưới, thợ săn cũng không giết." Nhìn theo nhóm người Giang Đông Đường đi xa, nụ cười trên mặt Tiết Chính Ung chậm rãi biến mất, ánh mắt ông lạnh lẽo, nói: "Là Giang Đông Đường khinh người quá đáng."

Ông nhìn ánh nắng ngoài đại điện, ánh mắt hạ rất thấp, ở giữa có một nếp nhăn nhàn nhạt, hồi lâu, ông thở dài: "Đi thôi, đến Hoàng Sơn."

Đường tới Hoàng Sơn xa xôi, mọi người chọn ngự kiếm mà đi. Khi họ tới Hoàng Sơn, chân núi đã có một nhóm tu sĩ, chín phái Tu Chân giới còn lại đã đến đủ, mặt mơ hồ không rõ, tới tới lui lui, bận bận rộn rộn, như cá diếc qua sông, không biết tột cùng đang vội vì cái gì.

Sở Vãn Ninh là người đầu tiên từ trên ngự kiếm hạ xuống, xuống xong bước có không vững, sắc mặt cũng tái mét, may mà khuôn mặt y vốn trắng không tốt lắm, người ngoài không nhìn ra điều gì khác thường, nhưng Mặc Nhiên nhận ra. Hắn đi qua, thừa dịp mọi người không để ý, nhẹ nhàng cọ cọ lên mu bàn tay Sở Vãn Ninh.

"Sư tôn, người bay rất tốt."

"Hả?"

Mặc Nhiên cười nói: "Thật đó."

Sở Vãn Ninh ho nhẹ một tiếng, dời tầm mắt.

Đưa mắt nhìn lại, đỉnh núi Hoàng Sơn cơ hồ phủ chướng lệ tà khí, tám vị trưởng môn khác đều đã tới, đang đứng ở chân núi, một lớp kết giới chắn phía trước, giơ tay truyền linh lực, Tiết Chính Ung lập tức chạy tới giúp.

Người Tử Sinh Đỉnh lục tục tới, một lát sau, Tiết Mông cũng đến, cậu vững vàng đứng bên hai người, vừa thấy tình hình trước mắt, lập tức nhíu mày: "Đây là đang làm gì? Vì sao không lên núi?"

Mặc Nhiên thấy cậu tới, liền giải thích với cậu: "Không phải không lên, là không lên được."

Tiết Mông rất hoang mang: "Tại sao?"

Sở Vãn Ninh nói: "Hoàng Sơn là một trong bốn ngọn núi tà của Tu Chân giới, núi này rất cổ quái, không dễ vào như vậy."

Tiết Mông giật mình: "Ta chỉ biết tứ đại thánh sơn, hoá ra còn tứ đại tà sơn? Là tứ đại nào?"

Sở Vãn Ninh nói: "Giao Sơn, Giáp Sơn——"

Tiết Mông sửng sốt: "Núi giả?"

"... Huyền Vũ chi giáp."

"À, à." Tiết Mông đỏ mặt, "Vâng."

"Liêu Sơn, và ngọn núi trước mặt chúng ta này, Hoàng Sơn."

Sở Vãn Ninh dừng một chút, nói tiếp, "Đây là máu tanh quá khứ của Tu Chân Giới, giờ ít nhắc lại, chỉ có tự mình xem thư tịch chồng cất, mới đọc được ghi chép về Tứ Đại Tà Sơn."

"Vì sao lại có loại như tứ đại tà sơn?"

Sở Vãn Ninh không trực tiếp trả lời, mà hỏi Tiết Mông: "Chuyện cũ của chưởng môn đời đầu của Nho Phong Môn, ngươi còn nhớ không?"

"Nhớ." Tiết Mông nói, "Đông Hải có ác long quấy phá, là hắn đánh bại ác long, phong vào trong Kim Cổ Tháp, sau đó ký huyết kế với rồng, để mình sai khiến. Chưởng môn đầu của Nho Phong Môn sau khi chết, ác long chiếm cứ biến thành núi, gần rồng thành đất, máu rồng thành sông, xương rồng thành núi đá, vảy rồng thành cây, ngọn núi này, thế thế đại đại bảo hộ mộ của đệ tử Nho Phong Môn, nên được gọi là núi anh hùng, cũng gọi là Giao Sơn."

Sở Vãn Ninh gật đầu: "Không sai, nên Giao Sơn này chính là Thanh Long ác linh biến thành. Các ngươi đều biết, thuỵ thú tứ tinh túc, chia thành Thanh Long Chu Tước Bạch Hổ Huyền Vũ, nhưng dưới tứ tinh túc này, cũng sẽ sinh ra ác biến hậu tự, nơi nơi sóng gió."

Tiết Mông chậm rãi hiểu ra: "Cho nên nói, mấy ngọn còn lại, cũng giống Giao Sơn, là ác thú chi linh biến thành?"

"Ừ."

Tiết Mông nói: "Vậy Hoàng Sơn là... Chu Tước ạ?"

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn ngọn núi phủ đầu sương mù, dãy núi cự thú, quả nhiên nhật ra giữa núi cao ngất lại có hai chỗ bằng phẳng, giống như con phượng hoàng đang ngẩng đầu.

Sở Vãn Ninh nói: "Không sai. Mặt khác, tứ đại tà sơn, có các tà pháp. Ví dụ như Giao Sơn, nó chỉ cho phép hậu duệ Nho Phong Môn vào, kẻ tự tiện xông vào, đều sẽ bị gân rồng hoá thành dây thừng kéo vào trong đất, chôn sống mà chết. Toà Hoàng Sơn này, cũng giống như thế."

"Nhưng thật kỳ lạ." Tiết Mông quay đầu nhìn giữa nhóm chưởng môn thi pháp, cha cậu cũng ở bên đó hỗ trợ, "Giao Sơn là núi của Nho Phong Môn, ai cũng biết, thế còn Hoàng Sơn? Chỉ cần hậu duệ môn phái hàng phục ác linh Chu Tước kéo tới đây không phải là ổn rồi à."

Mặc Nhiên vẫn luôn không hé răng giờ lại nói chuyện: "Người kia cách đây không lâu đã chết ngoài ý muốn rồi. Nếu ả còn sống, quả thật có thể làm như thế."

Tiết Mông sửng sốt một lát: "Ngươi biết là ai sao?"

"Biết." Mặc Nhiên nhàn nhạt nói, "Là một nữ nhân, chúng ta đều biết."

——————————————

Chương 199: Đồ đệ thứ nhất của sư tôn

Edit: LuBachPhong36

"A, là ai? Chỉ có một mình nàng có thể hiệu lệnh Hoàng sơn sao? Hậu duệ khác của vị đã hàng phục ác linh Chu Tước đâu?"

Mặc Nhiên không trực tiếp trả lời hắn, mà nói: "Ngàn năm trước đây, vị hàng phục ác linh Chu Tước tên gọi là Tống Kiều, tự là Tinh Di."

Tiết Mông đại kinh thất sắc, thốt ra: "Hóa Bích tôn sư, Tống Tinh Di?!"

"Ừ."

"Hắn, hắn là vị tôn sư cuối cùng trong sử sách Tu Chân nhắc đến là Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch a!"

Trên mặt Mặc Nhiên không chút biểu tình, nói: "Không sai, cho nên người cuối cùng có thể mở ra cửa Hoàng sơn, đã chết trong biển lửa ở Nho Phong Môn. Là Tống Thu Đồng."

Miệng Tiết Mông không tự chủ được mà mở to, đang muốn nói cái gì đó, nơi xa bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao, ở kết giới phía trước chân núi Hoàng Sơn bỗng xuất hiện một đám tu sĩ mặc thanh y Bích Đàm Trang.

"Lý trang chủ!"

"Trang chủ!"

Sắc mặt Sở Vãn Ninh khẽ biến, ánh mắt trầm xuống, đi về phía bên kia, y đẩy đám người ra, thấy Lý Vô Tâm đang được đệ tử dìu, sắc mặt trắng như giấy, miệng phun máu tươi, tơ máu tanh hôi dính đầy trên chòm râu trắng, đôi môi xanh trắng, hai mắt trợn lên, đã mơ hồ vô thức, vẫn đang run giọng nói: "Là đệ nhất...... Là...... Là đệ nhất......"

Bởi vì Lý Vô Tâm kiệt sức, vài vị chưởng môn còn lại bị kết giới phản phệ càng mãnh liệt, Hoàng Khiếu Nguyệt chỉ là tạm thời đương chức Giang Đông Đường đường chủ, pháp lực so với các chưởng môn khác đều thấp hơn một bậc, lúc này cũng đã chịu không nổi, đến xoay đầu cũng khó khăn.

Nhưng Khương Hi, sắc mặt hắn tuy cũng đã trắng bệch, nhưng vẫn còn sức lực nhìn về phía Lý Vô Tâm, mở miệng nói: "Hắn trúng phượng hoàng mộng yểm."

Kết giới Hoàng sơn có lời nguyền phượng hoàng, một khi có người muốn mở ra kết giới, mưu toan lên núi, liền dễ dàng bị lời nguyền này cắn nuốt.

Cái này có điểm tương tự với ảo cảnh trích tâm liễu ở Kim Thành trì, chỉ là phượng hoàng mộng yểm rất khó trừ, người bị trúng thường rất khó tỉnh lại.

Một đám đệ tử Bích Đàm Trang thấy thế liền quỳ thẳng, có vài người đã gào khóc lên: "Trang chủ! Ngài tỉnh lại đi a, trang chủ——"

Lý Vô Tâm ở trong mộng cứ chốc lát lại cười ngớ ngẩn, chốc lát lại nói mớ, bỗng nhiên vùng khỏi tay người dìu mà lao sang ôm đệ tử Chân Tông Minh của hắn, nằm ngửa trên mặt đất quơ chân múa tay, cười ha ha: "Được đệ nhất! Là đệ nhất! Là đệ nhất!"

Chúng đệ tử vây quanh ở phía sau có người nhỏ giọng nói thầm: "Đệ nhất cái gì?"

Lý Vô Tâm dĩ nhiên sẽ không trả lời bọn họ, hắn đắm chìm trong mộng cảnh vui sướng, giương khoé miệng, lộ ra hai hàm răng đang sền sệt máu cùng nước bọt, cười đến cực kỳ say mê, một lát sau, giống như mộng cảnh đột nhiên thay đổi, khuôn mặt già nua của hắn cứng đờ, toát ra vẻ phẫn nộ.

"Không —— ngươi không thể như vậy! Ngươi không thể như vậy! Đã nói rõ là sẽ đem bí kiếp kiếm thuật Bích Đàm Trang trả lại cho ta! Ngươi sao lại có thể nuốt lời!"

Trong chốc lát gương mặt hắn lại biến thành bi thương.

Thật đúng là khiến người sợ hãi, Lý Vô Tâm trước nay đều là lão đạo sĩ sĩ diện, lại là chủ của một môn phái, hắn xưa nay chưa từng ở trước mặt người khác có bộ dạng như vậy.

Không giống một đạo trưởng, càng không giống một chưởng môn.

Thậm chí cũng không giống một nam nhân.

Hắn trơ mặt ra, bi thương ở nếp nhăn vặn vẹo, như là cực lực đem tôn nghiêm của chính mình nhét vào những nếp nhăn trải rộng trên gương mặt, hắn cầu xin: "Tám tỷ kim thật sự quá nhiều, bí kiếp kiếm thuật kia vốn là của Bích Đàm Trang, là thái sư phụ ta, khi đó môn phái gặp khó khăn, không có dư tiền, thật sự không có cách nào mới qua tay bán cho các ngươi...... Chưởng môn...... Cầu xin ngươi, giảm một chút......"

Mọi người ở chung quanh nghe được hai mặt nhìn nhau.

Tám tỷ kim?

Kiếm phổ?

Sau đó có người đột nhiên nhớ ra, chưởng môn trước của Bích Đàm Trang bởi vì tính nết cương liệt, giữ nghĩa nói thẳng, chọc đến rất nhiều môn phái ở Thượng Tu Giới lườm nguýt, gặp phải một lần đại nạn, tả hữu thế nhưng không một phái nguyện duỗi tay tương trợ.Sau lần đó, tình hình Bích Đàm Trang ngày càng xấu đi, đến tiền trợ cấp cho các đệ tử liên tiếp ba năm đều phát không đủ. Sau đó không biết tại sao, bỗng nhiên lại giàu có, nhưng cũng không hiểu tại sao, Cửu Châu Đoạn Thủy Kiếm pháp của Bích Đàm Trang vốn uy chấn tứ phương lại trở nên mờ nhạt, các thế hệ đệ tử sau đều không thể luyện ra được điểm tinh tuý trong kiếm pháp.

Vì thế, trên giang hồ luôn có người nhạo báng Lý Vô Tâm, đều nói là hắn dạy không tốt, mới khiến cho Bích Đàm Trang vốn từng là Kiếm thánh đã biến mất khỏi Thượng Tu Giới.

Nhưng trước mắt, mọi người lại kinh ngạc phát hiện ra sự tình có khả năng không phải đơn giản như lúc trước từng nghĩ —— chẳng lẽ năm đó Bích Đàm Trang gặp đại nạn, là dựa vào bán kiếm phổ mới có thể vượt qua?

Như vậy,gian thương nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của... có người lập tức nghĩ tới Cô Nguyệt Dạ, không ít ánh mắt đều lén lút quét qua mặt Khương Hi.

"Nên không phải là Cô Nguyệt Dạ......"

"Có thể là sư tổ Khương chưởng môn ......"

Lý Vô Tâm còn ở dưới mặt đất thống khổ mà giãy giụa, lăn lộn, Chân Tông Minh cũng ôm không được hắn, hắn lúc lại khóc, lúc lại gào, lúc lại dứt khoát bò dậy hướng bốn phía phanh phanh phanh dập đầu, máu tươi cùng nước mũi từng dòng từng dòng chảy xuống.

"Trả lại cho ta đi, ta xoay sở hơn nửa đời người, tổng cũng chỉ có năm tỷ một trăm kim." Lý Vô Tâm kêu rên nói, "Cũng chỉ có năm tỷ một trăm kim...... Ngươi muốn ta cũng đã thật sự tận lực, nhưng thật không có nhiều tiền như vậy, ta cũng không thể đi giết đi đoạt lấy, đi làm hết chuyện xấu để kiếm tiền! Quý phái ngày kiếm vạn kim, nhưng Bích Đàm Trang thật sự không có nhiều tiền như vậy...... Cầu ngươi......"

Nghe được "Quý phái ngày kiếm vạn kim", nhiều người khi nãy không nghi ngờ Khương Hi lúc này đều bắt đầu quét mắt về phía Khương Hi. Khương Hi nắm trong tay Hiên Viên Các, đó chính là chợ đêm lớn nhất Tu Chân giới, không phải hắn, còn có thể là ai?

Có đệ tử trẻ tuổi của Bích Đàm Trang nhịn không được đã hai mắt đỏ đậm, hướng phía Khương Hi gào lên: "Khương chưởng môn! Hoá ra ba cuốn Đoạn Thủy Kiếm phổ quan trọng nhất của Bích Đàm Trang ta lại là ở Cô Nguyệt Dạ ngươi sao?! Ngươi mở miệng liền đòi tám tỷ kim, ngươi...... Ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy!"

Khương Hi còn chưa nói chuyện, bên trái liền có người khàn khàn giọng nói: "Chân tướng còn chưa rõ ngươi đã dám gán thêm tội danh lên người Khương chưởng môn?"

Người vừa nói chuyện thế mà lại là Hoàng Khiếu Nguyệt vốn đang thở hổn hển.

Lão già này tay chống đỡ kết giới đều đang run lên, nhưng cũng cố nói chuyện tỏ lòng trung thành với Khương Hi, hắn có chủ ý thế nào, đúng là đã rõ như ban ngày.

Đệ tử Bích Đàm Trang kia thực tức giận, xông lên mắng Hoàng Khiếu Nguyệt, lại bị đồng môn giữ chặt, khuyên nhủ: "Chân Phục, chớ chọc bọn họ."

Nghe thấy cái này tên, Mặc Nhiên ngẩn ra.

Nếu là trước đây, hắn khả năng sẽ cảm thấy cái tên này cùng cái tên " thật thông minh " (Chân Tông Minh) đều khiến người cười đến rụng răng, nhưng giờ phút này hắn nhìn thấy lão nhân kia đang không ngừng dập đầu quỳ lạy, bỗng nhiên liền cảm thấy thực khổ.

Một chút cũng cười không nổi.

"Năm tỷ không được...... vậy...... Vậy năm tỷ năm trăm?" Lý Vô Tâm vẫn khóc, không ngừng dùng tay áo quệt nước mắt, "Năm tỷ năm trăm, ta đi đến Ích Châu làm vài vụ buôn bán, lại bán vài cái pháp khí linh thạch, còn có thể kiếm được, năm tỷ năm trăm...... Chưởng môn, ngươi coi như làm việc tốt, rủ lòng từ bi...... Đem kiếm phổ trả lại cho ta đi."

Hắn khom người dập đầu về phía trước, dập đến cuối cùng trán cũng rách, máu tươi giàn giụa.

"Đoạn Thủy Kiếm phổ là linh hồn của Bích Đàm Trang a..." Hắn khóc thút thít nói, "Trước khi Tiên sư vũ hóa, tâm nguyện duy nhất chính là muốn ta chuộc kiếm phổ về, cả đời này ta đều luôn tận lực...... Cả một đời, từ tóc đen ... biến thành tóc bạc, ta cầu cha ngươi, giờ cầu đến ngươi...... Ta còn cầu qua La Phong Hoa......"

"A!"

Mọi người đột nhiên thất sắc.

La Phong Hoa?!

Lý Vô Tâm từng cầu qua La Phong Hoa?!

Không phải Cô Nguyệt Dạ...... Là...... Là......

Nhao nhao quay đầu, dường như tất cả người của các phái đều đang quay đầu nhìn Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích đang đứng ở một góc.

"Là Nho Phong Môn!"

Lúc này không cần khe khẽ nói nhỏ nữa, đã có người hô to lên.

"Thật không biết xấu hổ!"

"Liền nói kiếm thuật Nho Phong Môn tại sao vài thập niên gần đây bỗng nhiên tiến bộ vượt bậc như vậy, thậm chí còn có phong cách của Kiếm Thánh! Cầm thú!"

"Linh sơn đại hội năm đó còn trao cho Nam Cung Tứ hạng ba! Kiếm thuật trộm cắp thì có bản lĩnh gì!"

"Thật khiến cho người ta buồn nôn!!"

Nam Cung Tứ đứng ở chỗ cũ, biểu tình đờ đẫn, hắn đương nhiên không biết những việc làm tội ác này của Nho Phong Môn, những cái đó là điều ác mà phụ thân hắn, tiền bối hắn làm ra, vốn dĩ nên tính cho cả bảy mươi hai thành Nho Phong Môn, hiện giờ chỉ còn một mình hắn gánh chịu.

Hắn không trốn, cũng không hé răng, sắc mặt xám tro, vẫn cứ đứng yên lặng như vậy.

Diệp Vong Tích muốn nắm tay hắn, Nam Cung Tứ lặng lẽ đem tay dời đi, hắn vẫn đứng ở phía trước Diệp Vong Tích.

"Hắn thế mà còn mặt mũi ......"

"Cha hắn súc sinh như vậy, ngươi cho rằng nhi tử có thể là cái thứ gì tốt?"

Người Bích Đàm Trang đều oán giận, hướng phía bọn họ hô: "Cút đi! Các ngươi còn chưa cút sao?!"

"Thập đại môn phái đã không còn Nho Phong Môn nữa rồi! Đứng ở nơi này làm gì! Cút!"

"Cẩu nam nữ, không biết xấu hổ!"

Bốn phía hết đợt này đến đợt khác đều sục sôi âm thanh thoá mạ, nguyền rủa, trên mỗi một gương mặt đều hiện lên hận thù rõ nét.

Bỗng nhiên có người xông tới, sắc áo xanh quay cuồng, là đệ tử Bích Đàm Trang, người kia một phen túm lấy vạt áo Nam Cung Tứ, Diệp Vong Tích lập tức kêu: "A Tứ!"

Chỉ trong chớp mắt, Nam Cung Tứ đẩy nàng ra xa, sau đó bị đệ tử Bích Đàm Trang kia ấn xuống đất, nắm đấm như mưa rơi xuống, nện trên mặt, trên ngực, trên bụng hắn, một quyền lại một quyền, không dùng linh lực, nhưng từng quyền nặng nề, hung ác, giống như phát cuồng.

Lúc này, bỗng nhiên vang lên một âm thanh trầm lãnh, lạnh lùng nói: "Dừng tay."

Một quyền nặng nề còn chưa thu, nện trên khuôn mặt anh tuấn của Nam Cung Tứ, Nam Cung Tứ đột nhiên ho ra một ngụm máu, tóc tai tán loạn nằm trên mặt đất, toàn thân lầy lội.

Đệ tử phẫn nộ kia còn muốn giơ lên nắm tay, cánh tay đã bị người giữ lại.

Hắn giận mà quay đầu, gào lên: "Súc sinh! Không cần ngươi ——"

Lời nói ra là không thể tiếp tục.

Bởi vì người đứng ở trước mặt hắn là thiên hạ đệ nhất tông sư, Sở Vãn Ninh.

"Dừng tay."

Mắt Sở Vãn Ninh như hồ thu lạnh lẽo, nhìn xuống hắn, biểu tình trên mặt không thể nói rõ, giống như có rất nhiều cảm xúc, lại giống như cái gì cũng không có.

Y chỉ là gắt gao nắm chặt cánh tay thiếu niên kia, nhấp nháy môi, sau một lúc lâu nói: "Đừng đánh nữa."

Nam Cung Tứ trên mặt đất lại ho ra một ngụm máu, Diệp Vong Tích vội muốn qua dìu hắn, bị hắn đẩy ra: "Không cần quản ta, là trách nhiệm của Nho Phong Môn, ta hẳn nên thay cha gánh chịu."

Thiếu niên kia nghe thế càng giận, giãy giụa muốn thoát khỏi tay Sở Vãn Ninh, lại muốn đi sang đánh tiếp.

Sở Vãn Ninh mày kiếm dựng thẳng: "Đừng đánh!"

"Không cần ngươi lo! Ngươi là người của Tử Sinh Đỉnh, chuyện này không đến phiên ngươi quản!" Thiếu niên kia cũng điên rồi, hướng tới Sở Vãn Ninh gào rống nói, "Bọn họ dựa vào cái gì đối xử với sư phụ ta như vậy? Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì đối xử với Bích Đàm Trang như vậy?! Bích Đàm Trang làm trâu làm ngựa cho Nho Phong Môn đã bao nhiêu năm!! Dựa vào cái gì a...... Dựa vào cái gì a!!"

Hắn gào khóc lên.

Phía sau là Lý Vô Tâm từng trận rên rỉ, cầu xin.

Lý Vô Tâm còn đang chìm đắm trong ý thức của chính mình, đang cầu xin một Nam Cung Liễu căn bản không hề tồn tại: "La Phong Hoa nói nguyện ý đem kiếm phổ trả cho ta...... Nhưng hắn không biết nó bị giấu ở nơi nào...... Các ngươi đã hứa với ta...... Chưởng môn...... Các ngươi đã hứa với ta......"

"Ta năm nay đã 79 tuổi rồi, cũng không thể sống mấy năm nữa, đời này tu vi không đủ, có lẽ không thể thành tiên, không gặp được sư tôn ta...... Nhưng người chỉ dặn dò ta duy nhất một việc này, ta không thể không làm tròn." Mỗi một lời Lý Vô Tâm nói đều như khối huyết trong cổ họng đào ra, hắn gào khóc, "Ta không thể không làm tròn, chưởng môn...... Trả lại cho ta đi...... Đem đồ của Bích Đàm Trang ...... trả lại cho lão phu đi......"

"Cầu xin ngươi......"

Đệ tử Bích Đàm Trang đang run rẩy, tay Sở Vãn Ninh cũng hơi run run.

Trong mắt thiếu niên kia có nước mắt, có hận thù, có khó hiểu.

Nhưng hắn tránh không thoát được, cuối cùng hắn phi một ngụm nước bọt phun trên má Sở Vãn Ninh, hắn nói: "Tông sư cái gì, đều là súc sinh!"

"Sư tôn!"

"Mặc Nhiên, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, đừng tới đây."

Sở Vãn Ninh buông lỏng tay thiếu niên kia ra, thiếu niên được tự do, lập tức lại muốn đi ẩu đả Nam Cung Tứ đang mình đầy thương tích, không ngờ một đạo kim quang rơi xuống, hải đường kết giới căng ra, đem Nam Cung Tứ cùng Diệp Vong Tích chặt chẽ bảo vệ bên trong.

Sở Vãn Ninh vốn dĩ đang nửa quỳ, lúc này chậm rãi đứng lên, đảo mắt nhìn qua từng khuôn mặt mờ nhạt đang đứng xem náo nhiệt.

Đứng ở phía cuối đoàn người là y, mà ở phía bên kia, là Lý Vô Tâm một thân đầy huyết lệ.

Giọng nói già nua của Lý Vô Tâm truyền đến, yếu ớt như cành khô mùa đông: "Năm tỷ năm trăm không được sao......"

Lão nhân này vẫn đang trong mộng cảnh, ý đồ cùng Nam Cung Liễu cò kè mặc cả.

Hèn mọn cực kỳ.

Hèn mọn đến chết.

Hèn mọn đến một khuôn mặt già, đều thành bùn cát.

"Năm tỷ tám trăm?"

Giọng hắn đang run rẩy.

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại.

Bàn tay y cũng ở bên dưới tay áo rộng dài mà chậm rãi nắm chặt, run rẩy. Nhưng vẫn gằn từng chữ một mà nói: "Nam Cung Tứ, là con trai Dung phu nhân, cố nhân Dung Yên."

Hoàng sơn rộng lớn đến thế, hơn ngàn người đang đứng nhưng bỗng một mảng yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng gào khóc của Lý Vô Tâm cùng âm thanh trầm lãnh của Sở Vãn Ninh.

Một phía, Lý Vô Tâm vẫn nói: "Năm tỷ tám trăm, có thể không? Đó chỉ là ba cuốn kiếm phổ thôi mà..."

Một phía khác, Sở Vãn Ninh nói: "Khi ta rời núi, chưa từng mang theo ngân lượng, cũng không biết mở miệng yêu cầu người khác như thế nào. Là Dung phu nhân có ơn với ta, để ta lưu lại Nho Phong Môn tạm cư."

Y dừng một chút, vì thế chỉ còn tiếng khóc thút thít của Lý Vô Tâm.

"Dung phu nhân muốn ta nhận Nam Cung Tứ làm đồ đệ, ta vì tuổi trẻ, khó đảm trách nhiệm, chưa từng đồng ý. Nhưng có một năm......"

Sở Vãn Ninh hơi nghiêng mặt đi, nhìn thoáng qua Nam Cung Tứ đang ngã nằm trên đất. Y rốt cuộc chậm rãi, đem chân tướng đến cả Nam Cung Tứ cũng không biết này, từng câu từng chữ thông báo thiên hạ.

"Có một năm, Dung phu nhân từng mang theo con nhỏ, tam bái với ta trước tông miếu, nói lễ bái sư của Nam Cung Tứ đã thành, nếu ta sau này nguyện ý ở lại lâu dài tại Nho Phong Môn, Nam Cung Tứ sẽ lấy lễ sư đồ mà đối đãi với ta."

Sở Vãn Ninh nâng mi mắt lên.

"Nam Cung Tứ, là đồ đệ ta."

Nghe đến lời nói này, mặt Tiết Mông nháy mắt xanh mét!

Sắc mặt Mặc Nhiên cùng Sư Muội cũng không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhìn Sở Vãn Ninh.

"Nếu nói cha thiếu nợ con phải trả là không sai, như vậy một ngày làm thầy, cả đời là cha. Ta nếu đã nhận lễ tam bái của Nam Cung Tứ, hắn liền có thể gọi ta một tiếng sư phụ." Sở Vãn Ninh nói, "Sư phụ hắn đang ở đây. Cho nên, trả thù cũng được, đánh chửi cũng được...... Ta ở chỗ này, tuyệt không phản kháng."

"Sư tôn!"

"Sư tôn ——!!"

Mặc Nhiên, Tiết Mông cùng Sư Muội đồng thời quỳ xuống, Nam Cung Tứ cũng giãy giụa muốn từ trên mặt đất bò dậy, nhưng trong miệng hắn máu tươi vẫn chảy, chỉ có thể lẩm bẩm: "Không...... Ta không bái...... Ta không có bái...... Ta không có sư phụ...... Không có sư phụ......"

Nhưng mà lúc này, Lý Vô Tâm đột nhiên phát ra một tiếng thét dài, hắn ngửa đầu hướng trời, râu tóc như thổi tuyết, trợn tròn mắt, máu không ngừng từ hốc mắt chảy xuống.

Hắn lớn tiếng mà gào, kêu khóc, nghẹn ngào, lắp bắp.

"Năm tỷ chín trăm, có thể không? Nam Cung chưởng môn...... Năm tỷ chín trăm...... Nhiều hơn một ít, ngươi coi như thương hại lão già đáng thương này, chừa cho ta chút tiền mua quan tài đi ...... Được không, được không?"

Hắn ngẩng cổ như tư thế chờ chém, cuối cùng khàn giọng, gân xanh nổi lên.

"Được không!!"

Liên tiếp ba tiếng "được không", Lý Vô Tâm bỗng nhiên lại lần nữa miệng phun ra máu tươi, máu huyết phun như cuồng phong.

Ngay sau đó, rầm một tiếng hắn ngã trên mặt đất...

Đây là tôn chủ đệ nhất phái ở Thượng Tu Giới.

Đây là lão nhân sinh thời vẫn luôn cố gắng lấy lòng mỗi một môn phái đã kết giao qua, đóng vai hề ở khắp mọi nơi.

Đây là người tốn hơn phân nửa cuộc đời nhưng vẫn tầm thường vô vị, đến ba cuốn kiếm phổ của môn phái mình cũng chuộc về không nổi để người đời chê cười.

Một tên phế vật, tài trí bình thường.

Cứ như vậy mở to mắt, ngã vào bụi đất xám xịt.

Đã chết.

...

Gió thổi ào ào, trên mặt mọi người đều là biểu tình không giống nhau, cũng chẳng còn ai nói nữa.

Chỉ là Mặc Nhiên đột nhiên nhớ ra, Giao Sơn có bảo tàng, đủ để trọng chấn môn phái, chuyện này đến Giang Đông Đường đều biết.

Bích Đàm Trang cùng Nho Phong Môn gần như vậy, không thể không hiểu rõ chuyện này có nghĩa là gì.

Sau khi Nam Cung Liễu chết, các môn phái lớn nhỏ đều luôn đuổi theo muốn bắt sống Nam Cung Tứ cùng Diệp Vong Tích, nói là vì báo thù, nhưng thực ra tính toán ở trong lòng, lại đều là vì núi vàng núi bạc kia.

Nhưng Bích Đàm Trang không phải.

Bích Đàm Trang chỉ là vụng về mà nghĩ biện pháp ngu ngốc để giao hảo với Tử Sinh Đỉnh, giao hảo với Cô Nguyệt Dạ, hy vọng về sau có thể quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau.

Đối với vàng bạc bảo vật của Nho Phong Môn, Lý Vô Tâm đến nghĩ cũng chưa từng suy nghĩ qua.

Rõ ràng hắn mới là người bị Nho Phong Môn ức hiếp áp bức cả một đời.

Có lẽ, nguyên nhân chính là. vì bị ức hiếp lâu rồi, bị áp bức lâu rồi, trong lòng lão nhân ấy mới có thể hiểu rõ, tiền tài có thể nhận, nhưng không thể nhận điều bất nghĩa.

Mặc Nhiên xa xa nhìn Lý Vô Tâm trên người dính đầy bụi đất, dơ bẩn, gương mặt già nua dơ bẩn đến thậm chí có chút buồn cười.

Hắn bỗng nhiên hiểu rõ, tại sao cái ngày Nho Phong Môn gặp nạn, mọi người vội vàng hoang mang rối loạn bỏ chạy, chạy trốn khắp nơi, lão nhân này cũng muốn trốn nhưng lại sợ hãi rụt rè mà không chịu rời đi. Rõ ràng không có bản lĩnh gì to lớn nhưngcũng căng thân mình lưu lại biển lửa.

Một thanh ngự kiếm, cứu mấy chục mạng người cùng hắn không một chút quan hệ.

Người ta nói sư tổ gia Bích Đàm Trang có một bộ Đoạn Thủy Kiếm pháp, có thể cắt ngang dòng nước, có thể đâm thủng bầu trời, sử xưng là Kiếm Thánh.

Lý Vô Tâm thiếu mất ba quyển kiếm phổ, học không được bộ kinh diễm kiếm pháp này, cũng không thể trở thành Kiếm Thánh.

Việc hắn có thể làm, cuối cùng cũng chỉ là biến lớn một thanh kiếm, ở trong biển lửa mênh mông, ngự kiếm cứu những người hắn căn bản không hề quen biết, thậm chí còn có đệ tử Nho Phong Môn, đưa họ thoát ra biển lửa, từng đám từng đám người, mang họ về lại nhân gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro