Chương 282+283: [Tử Sinh Đỉnh] Cô lang nhập tuyệt cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 282: [Tử Sinh Đỉnh] Cô lang nhập tuyệt cảnh

Beta:

Trong Đan Tâm điện, Tiết Chính Ung và các vị đệ tử trưởng lão sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm những khách không mời mà đến kia.

Quả nhiên người những đại môn phái này cơ hồ đều tế sống, ngay cả Khương Hi phân rõ đúng sai trắng đen cũng ở đó. Tuy y không muốn nhằm vào môn phái nào, nhưng bởi vì chuyện trọng đại, hơn nữa mấy ngày nay manh mối hướng tới Tử Sinh Đỉnh quá nhiều, y là người đứng đầu tiên môn, cũng không thể không phái người tới.

Mà môn đồ Tử Sinh Đỉnh mấy ngày nay liên tục bị kiếm chuyện, trong lòng vốn đã không thoải mái, hôm nay bỗng nhiên bị chỉ vào mặt mắng "Có dã tâm từ lâu" "Che giấu tội phạm", càng là một bụng lửa giận. Huống chi Thượng Tu Giới ồ ạt tới, giữa lời nói mang nhiều hiềm nghi và xem thường, nói nói, trong không khí đã tràn ngập mùi thuốc súng.

"Tiết mỗ nói lại lần nữa, Tử Sinh Đỉnh chưa từng cố ý đưa quyển trục cấm thuật cho Mặc Nhiên, cũng không dung túng cho Mặc Nhiên tu luyện thuật này, không trộm luyện cờ Trân Lung, càng không định dùng cấm thuật này thống nhất Tu Chân giới. Còn nữa, Ngọc Hành và Mặc Nhiên giờ này đều không ở trong phái, mong chư vị phân rõ phải trái."

Trong môn phái Thượng Tu giới, Bích Đàm Trang, Giang Đông Đường kết oán sâu nhất với Tử Sinh Đỉnh.

Người Giang Đông Đường chỉ còn thưa thớt trăm kẻ, bên ngoài đều phân rõ giới hạn với Hoàng Khiếu Nguyệt, nhưng trong xương cốt lại chưa chắc. Bọn họ nhìn nhau, có kẻ cười lạnh nói: "Tiết chưởng môn, vu khống. Tuy ông nói Tử Sinh Đỉnh sạch sẽ, nhưng giờ các loại hiềm nghi đều hướng tới quý phái. Bụng người cách một lớp da, ai biết các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Đúng vậy."

"Mấy ngày này các quân cờ Trân Lung làm loạn tới Tu Chân giới gió tanh mưa máu, bị bắt đều liên quan tới Tử Sinh Đỉnh các ngươi, nếu nói là trùng hợp, cũng không khỏi quá mức gượng ép rồi."

Có người ở Bích Đàm Trang thò đầu vào nói: "Không biết chư vị có biết, Tử Sinh Đỉnh giúp Tu giới trảm yêu trừ ma, thường mảy may không lấy, kéo dài suốt hai mươi năm. Khổ cực vất vả nhất đều bị họ giành làm, làm xong còn không cần hồi báo, một lần hai lần còn nói xuất phát từ lòng tốt, nhưng hai mươi năm, chư vị không cảm thấy quá vớ vẩn à?"

Tiết Chính Ung cả giận nói: "Ta cùng huynh đệ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, lập phái vì ước nguyện ban đầu giúp bá tánh Tu giới che mưa chắn gió. Tiết mỗ mang tấm lòng son, ta đương nhiên trong sạch."

"Lòng son?" Người nọ cười lạnh, "Tiết Chính Ung một tấm lòng son, dạy ra cháu trai trộm học cấm thuật, dạy nên một tông sư giết người cướp ngục. Giờ hai ma đầu lớn nhất đều từ Tử Sinh Đỉnh ông ra, Tiết chưởng môn có mặt mũi gì để nhắc tới hai chữ lòng son?"

Có kẻ hát đệm theo nói: "Không sai. Tiết chưởng môn nói cũng thật dễ nghe, ha ha, vì che mưa chắn gió cho bá tánh? Trên đời không có ai ngốc, không có ai sẽ làm việc tốt suốt hai mươi năm không cần báo đáp. Sau lưng chắc chắc có âm mưu!"

"Còn nhiều quân cờ không rõ lai lịch thế, tuyệt sẽ không phải một ngày chế thành. Nói không chừng Tử Sinh Đỉnh mấy năm nay, bên ngoài dùng chiêu trừ ma vệ đạo, ngầm nuôi quân cờ Trân Lung..."

Tiết Mông cũng ở trong điện, cậu mấy ngày nay nghẹn một bụng lửa giận, nghe tới đây rốt cuộc không nhịn được nữa, bỗng bật dậy, rút đao xử án, uỳnh uỳnh khuynh đảo, thoáng chốc hỗn loạn đầy đất.

"Các ngươi nói đủ chưa."

"..."

Tiết Mông giương mắt, ánh mắt hung ác: "Chưa tính ngầm bịa đặt, chạy tới Tử Sinh Đỉnh giương oai, ai cho các ngươi lá gan đấy?!"

Giang Đông Đường nỏ mạnh hết đà, liên tiếp chết nhiều tiền bối như vậy, chưởng môn đề cử đã có hơi làm bậy. Chưởng môn mới nhậm quyền nhìn qua chỉ là thiếu nữ mới có mười sáu mười bảy tuổi, ngoại trừ xinh đẹp ra thì chả có gì, cứ như vậy thế mà dựa vào được vài vị sư huynh trong phái ủng hộ mà lên chức.

Tiểu cô nương kia không hiểu quy củ, chưa từng chịu khổ, cảm thấy người trong thiên hạ đều xui xẻo như mấy vị sư huynh kia của nàng, vì nàng dung nguyệt mạo sở mềm lòng, nên nũng nịu mà cười nói: "Tử Minh ca ca, huynh đừng giận chứ."

Tiết Mông: "..."

"Huynh vừa giận, là hết tuấn tiếu đó."

"Phì!" Lập tức có người cười thành tiếng.

Tuy không khí trong điện bức bách, nghe nàng mở miệng như vậy, không ít tu sĩ không căng mặt được. Môn phái lớn như Hoả Hoàng Các Đạp Tuyết Cung, đệ tử đều dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn vị "Chủ một phái" này.

Cô nương này càng cảm thấy nam nhân trên đời đều vì nàng mà khuynh đảo, nâng cần cổ trắng như tuyết, tự mình si mê nói: "Có gì ấm ức không thể tâm bình khí hoà mà nói đâu chứ? Chỉ cần huynh nói có đạo lý, ta sẽ đi đầu, chưởng môn thập đại môn phái ở Thượng Tu Giới đều sẽ vì huynh chủ trì công đạo."

Lời vừa nói ra, nhóm chưởng môn còn ra vẻ trang trọng đều không nhịn được.

Mã Vân Đào Ba Sơn Trang là thương nhân, phản ứng nhanh nhất, gã sửng sốt: "Gì? Thượng Tu giới có mấy đại môn phái? Thập đại?"

Minh Nguyệt Lâu cung chủ Đạp Tuyết cung mặt vô biểu tình nói: "Nàng ta tính nhầm rồi. Ông coi như không nghe thấy là được."

Mã Vân là kẻ hiền lành, lập tức cười "ha ha" hai tiếng, cười hì hì không cắt ngang.

Nhưng Huyền Kính trưởng lão Vô Bi Tự, vài vị đạo trưởng của Hoàng Hoả Các sắc mặt đã khó coi. Có điều, các chưởng môn sắc mặt kém hơn, đều không bằng nửa âm trầm của Khương Hi.

Khương Hi tuy không nói, nhưng y hiển nhiên bị câu "Ta sẽ đi đầu" của con nhóc kia mạo phạm, vừa vuốt ve chiếc nhẫn chưởng môn của mình, vừa âm trầm nhìn chằm chằm tiểu cô nương nhà người ta.

Cô nương kia còn cố làm nổi bật: "Chúng ta việc nào ra việc đó, mọi người từng người nêu ý kiến, nói chút suy đoán, cũng không có sai đâu mà."

Trong giọng Tiết Mông văng tia lửa khắp nơi: "Muốn kể chuyện cũ thì về nhà mà kể. Ở Thục Trung không tới lượt nha đầu ngu ngốc ngươi nói chuyện!"

"?"

Tiểu cô nương sửng sốt, thế mà nháy mắt nước mắt doanh tròng, quay đầu khụt khịt nói với đại sư huynh đại sư thúc ở Giang Đông Đường, "Hắn, hắn không nói đạo lý—— Hắn mắng ta... Hu hu hu oa oa oa, ta không phải mới nói một câu à, sao hắn lại dữ như vậy chứ..."

Khương Hi: "..."

Minh Nguyệt Lâu: "..."

Huyền Kính trưởng lão: "..."

Có người nhỏ giọng thì thầm bảo: "Giang Đông Đường coi như tiêu rồi."

"Con nhóc này là ai thế? Còn không bằng Hoàng Khiếu Nguyệt nữa..."

Mai Hàm Tuyết cũng ở trong đám người, hắn nghe vậy xoa xoa mũi, cười nói: "Cũng không thể nói vậy chứ, còn tốt hơn Hoàng Khiếu Nguyệt một chút. Tiểu cô nương lớn lên cũng xinh phết."

Nha đầu ngu ngốc này vừa khóc, lập tức có sư huynh ở Giang Đông Đường của nàng nóng nảy. Có thư sinh mặt trắng đầu tiên lấy khăn tay lau mặt cho nàng, ngay sau đó quay đầu, lạnh đạm nói với Tiết Mông: "Thật không hổ đây là đồ nhi của Sở tông sư, đường đệ của Mặc tông sư."

Giờ Sở Vãn Ninh với Mặc Nhiên đối với Tiết Mông mà nói, như vảy ngược của rồng, sao có thể nhắc tới.

Lời còn chưa dứt, Long Thành loé ánh lạnh, bỗng chỉ vào cổ kẻ kia! Bốn phía im lặng.

Người nọ không nghĩ tới Tiết Mông thế mà lại động thủ luôn, cách lưỡi đao hàn quang rực rỡ, thấy ánh mắt Tiết Mông cực kì lạnh lẽo, khó giữ lý trí, trông khỏi mặt nhỏ càng trắng, há miệng thở dốc lại không dám hé răng.

"Đúng vậy, ta uy phong. Chẳng lẽ ta không được uy phong à?"

Tiết Mông dùng mũi chọc lên cổ người nọ, cậu giận tới tay cũng run lên, lực đạo khó khống chế nổi, đã đâm rách da kẻ nọ, dao sắc gặp máu.

"Nhưng mà ngươi, ngươi là cái thá gì. Cũng xứng ở Tử Sinh Đỉnh, nói năng lỗ mãng với ta?"

Tiết Chính Ung thấy Tiết Mông nổi giận, ngược lại hơi bình tĩnh hơn, ông trầm giọng nói: "Mông nhi, con ngồi xuống."

Tiết Mông bỗng quay đầu lại: "Chẳng lẽ con phải nghe lời họ nói?!"

Tiết Chính Ung: "..."

Tiết Mông rời tầm mắt khỏi phụ thân, ánh mắt như sói hổ lướt qua một đám châu đầu ghé tai nhìn cậu thì thầm, ngực cậu phập phồng, cậu mở miệng, cho dù cố trấn định hết sức, tiếng nói vẫn có một tia phẫn nộ run rẩy.

"Thật quá nực cười. Nhiều năm như vậy, Tử Sinh Đỉnh chưa từng vô nghĩa, môn đồ đệ tử bôn ba khắp nơi—— Vì sao? Danh lợi? Tiền tài? Cấm thuật?"

Long Thành giương cao, tuyết quang liễm diễm.

"Chư vị tiên trưởng, nghĩa sĩ, hào kiệt, chưởng môn." Gằn từng chữ một, câu chữ phá không, cắt qua mặt mũi mọi người, mắt Tiết Mông đỏ ngầu, "Ta hỏi các ngươi..."

"Hai mươi năm trước, lúc trấn Vô Thường sắp thành trấn quỷ, các ngươi ở đâu?"

"Mười lăm năm trước, đại Thiên liệt ở Thục Trung, có mười trống chín, các ngươi ở đâu?"

"Ba năm trước, kết giới trấn Thải Điệp bị tổn hại, quỷ mị hoành hành, dân đói phiêu bạt khắp nơi, các ngươi ở đâu?"

Trong mắt cậu có thuỷ quang loé lên, giọng càng lúc càng tàn nhẫn, trầm lạnh.

"Mấy năm nay, Hạ Tu giới khẩn cầu các ngươi viện thủ bao nhiêu lần, xin các ngươi thương hại tương trợ, có ích không? Nho Phong Môn năm đó trừ ma phải nhận bao nhiêu tiền mới bằng lòng ra tay? Lưu dân Hạ Tu Giới đến cơm cũng không đủ no, sao có thể lấy tiền của chư vị đại Phật."

Mọi người bị nói tới thẹn, có người cúi đầu ngẫm lại, nhưng cũng có người ngẫm một lúc lâu, định hắt hết nước bẩn lên cho một mình phái Nho Phong Môn ôm lấy: "Không sai, Nho Phong Môn năm đó quả thực lòng dạ hiểm độc, nhưng không liên quan tới bọn ta. Phái ta trừ ma hàng yêu, nhận cũng chỉ có mấy trăm bạc, Tiết thiếu chủ không thể một gậy đánh nghiên thuyền một người thế được."

"Ồ. Mấy trăm bạc." Tiết Mông đột nhiên cười nhạo, "Đạo trưởng, ngươi tới Hương Trấn Thục Trung xem thử chưa?"

"..."

"Ngươi tới phía nam Thục xem đi, ngươi tới quỷ thành Phong Đô xem đi, tới dưới chân Nga Mi xem đi, ngươi nhìn xem những người đó sống thế nào, sau đó ngươi về nói ta nghe, các ngươi "chỉ" lấy có mấy trăm bạc."

Huyền Kính đại sư thở dài nói: "Tiết thiếu chủ, lão nạp biết trong lòng cậu đau khổ."

Dừng một chút, chuyển đề tài.

"Nhưng mà, cho dù thế nào, quả thực đệ tử Tử Sinh Đỉnh tu luyện cấm thuật. Lại còn có trưởng lão cố ý báo che, chặn pháp trường Thiên Âm Các, thậm chí để thoát nạn, giết hại danh tu sĩ Thiên Âm Các. Hai tội này, Tử Sinh Đỉnh khó mà thoát tội."

Tiết Mông lửa giận càng cao, như mây đen phủ giữa chân mày: "Đại sư, Thiên Âm Các khi ấy ra tay tàn nhẫn tới đâu, ông cũng thấy rồi. Bọn họ muốn mạng sư tôn ta và Mặc Nhiên! Sư tôn ta không đi, còn ở đấy chờ chết à?!"

Tình tình cậu bộp chộp, những lời này thốt ra khỏi miệng, lập tức có kẻ tìm ra sơ hở.

"Hả? Lời này có ý gì, Tiết thiếu chủ vậy mà cho rằng Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên không làm sai?"

"Giết người có nhiều đạo lý thế, quả nhiên trên bất chính dưới ắt loạn."

"Quan niệm thị phi thế, khiến người ta chê cười, ta thấy Tử Sinh Đỉnh này, thật sự không thể giữ lại rồi."

Nghe thấy câu cuối cùng, Tiết Chính Ung cũng sôi máu, nơi bị thương càng đau kịch liệt. Mười ngón tay ông âm thầm siết chặt, nhịn lại cơn đau, sau đó nhìn chằm chằm kẻ vừa nói, vẻ mặt trở nên cực kỳ âm trầm: "Vị tiên trưởng này có lẽ đang nói đùa."

"Họ không nói đùa."

Tiết Chính Ung nheo mắt lại, tìm nơi có tiếng nói, chậm rãi quay đầu, ông lẩm bẩm: "Khương Hi..."

Từ đầu tới giờ, Khương Hi chưa từng mở miệng bôi nhọ, nhưng cũng không mở miệng nói đỡ. Y một thân xanh nhạt thêu hoa đỗ chỉ bạc, đứng trong điện, nhìn không ra tâm tình.

Khương Hi kỳ thật cũng muốn tranh than trong nước đục, nhưng lại không mở miệng, có lẽ tình huống càng bức bách hơn, nên y mới giật giật mi, giương mắt nói: "Theo quy củ Tu Chân giới, nếu có đệ tử tu luyện cấm thuật, cho dù môn phái không bày mưu tính kế, không thể dạy bảo, không giám sát nổi."

Sắc mặt Tiết Chính Ung trắng bệch.

Khương Hi nói tiếp: "Để ngăn hậu hoạn sau này, một khi phát hiện, môn phái này lập tức chia môn đồ, ép đóng cửa. Điểm này, Tiết chưởng môn không phải không biết."

Quả thật là không biết.

Nhưng mà, tuy quy củ này định ra, cả trăm năm Tu Chân giới chưa từng có.

Một môn phái có bao nhiêu đệ tử? Mỗi đệ tử làm gì, sao quản nổi? Nhìn lại trước kia, cho dù là Nho Phong Môn, Cô Nguyệt Dạ, thậm chí Vô Bi Tự, Hoả Hoàng Các, nào có ở đâu không có kẻ luyện Tam Đại Cấm Thuật? Thí dụ như lúc Hoài Tội còn sống có thuật trọng sinh nổi tiếng—— có ai vì vậy mà công kích Vô Bi Tự, muốn phương trượng đóng cửa chùa?

Quy củ này rõ ràng chỉ đặt ra, xưa nay không thực hiện. Chỉ có tình hình hôm nay, mọi người đẩy đổ tường, họ sợ Tử Sinh Đỉnh giấu âm mưu, mới mang ra thứ rỗng tuếch này, ép Tử Sinh Đỉnh tán phái.

Tiết Chính Ung không đáp, chỉ là hình dung sụp đổ, nhìn chằm chằm Khương Hi, như con sói cô đơn bị ép tới đường cùng.

Sau hồi lâu, ông hỏi Khương Hi: "Ngươi không cảm thấy rất hoang đường à?"

Khương Hi đáp: "Ta cảm thấy Hoang Đường. Nhưng lệnh văn là thế, ta không có cách nào giúp quý phái biện bạch."

"Lệnh văn..." Tiết Chính Ung bỗng dưng cười, đốt ngón tay vuốt ve thành ghế khắc đầu thú bên cạnh, nhắm mắt thở dài, "Hai mươi năm. Lệnh văn của Thượng Tu Giới vẫn nói nghiêm là nghiêm, nói khoan là khoan, không thay đổi chút nào."

Khương Hi tựa hộ tự thấy trong lòng mình có mâu thuẫn, mím môi, không nhiều lời nữa. Nhưng bên cạnh có mấy tôn chủ môn phái khác dần xuất đầu, nói: "Mong Tiết chưởng môn làm theo lệnh văn, giải tán Tử Sinh Đỉnh."

"Phạm tội phải phạt, Tiết chưởng môn hiểu rõ trong lòng."

"Mọi việc đều làm theo quy củ thôi, các ngươi làm loạn nhiều thế, chẳng lẽ còn dám nói mình trong sạch?"

Ầm ầm một mảnh, có người quay đầu nói với Khương Hi: "Khương chưởng môn, chúng ta trước khi tới đã thấy các tội trong đại thành, Tử Sinh Đỉnh lần này không thể thoát tội, ngươi đứng đầu chúng tiên, tốt xấu phải có biểu hiện gì chứ."

Khương Hi: "..."

Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người y, Khương Hi hạ mắt, một lát sau, dịu giọng mở miệng: "Quý phái quả thật còn nhiều nghi vấn, nay thời cuộc xoay chuyển, không thể coi nhẹ. Tiết chưởng môn, Tử Sinh Đỉnh làm theo luật phải tán phái. Nếu sau này ông có chứng cứ gì, cũng có thể lại..."

Y còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng gào lên: "Khương Hi, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"

"... Tiết thiếu chủ." Khương Hi trời sinh ngạo mạn, xưa nay luôn làm theo ý mình, giờ làm theo lệnh văn, tâm tình vốn khó chịu, giờ thế mà còn bị một thằng nhóc bảo "khinh người quá đáng", không khỏi tâm trạng càng kém. Thái dương y nổi gân xanh, nheo mắt lại, "Nói với ngươi bao nhiêu lần, trưởng bối nói chuyện, vãn bối nên biết câm miệng lại. Ngươi cũng hơn hai mươi tuổi rồi, đối nhân xử thế so với thiếu chủ Nam Cung Tứ, còn kém hơn một khoảng."

Tiết Mông nghe những lời khắc nghiệt của y, cơn giận càng cao, một chân đá văng tu sĩ trước mặt mình, lập tức đi tới phía Khương Hi, đột nhiên túm chặt vạt áo Khương Hi, ấn y lên trên xà nhà.

Mày như lưỡi đao, tâm huyết như nước.

Cậu không phải không sinh hận: "Khương Hi! Ngươi còn không biết xấu hổ so sánh ta với Nam Cung Tứ ư? Sao ngươi không tự so mình với Nam Cung Liễu luôn đi?"

Khương Hi đã bị mạo phạm, biểu tình càng lạnh lùng: "Thấy ngươi tuổi nhỏ, nhắc ngươi một câu. Buông tay."

Tiết Mông đương nhiên không thèm để ý đến, cậu bị ép cho có chút điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói: "Theo ý ta, ngươi còn không xứng đứng đầu chúng môn bằng Nam Cung Liễu! Ngươi đảo lộn trắng đen, tốt xấu không phân biệt nổi!! Ngươi... Ngươi..."

Mọi người sợ hãi, đệ tử Cô Nguyệt Dạ thậm chí không kịp phản ứng, bọn họ chưa bao giờ tin rằng có kẻ sẽ dám vô lễ với tôn chủ một phái tới thế.

Cậu gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt lạnh như băng của Khương Hi, cắn răng.

"Khương Hi, ngươi là đồ súc sinh."

Lợi hại kiểu này, Đan Tâm điện nháy mắt bùng nổ.

"Tiết Mông! Ngươi làm càn! Ngươi là vãn bối, sao có thể nói với tôn trưởng như thế!"

"Thiên chi kiêu tử cái gì, dạy bảo vứt chó ăn rồi!"

Khương Hi hơi nâng cằm, trong mắt chảy xuôi u quang, y nhìn Tiết Mông chằm chằm một lát, sau đó chậm rãi nâng tay, giữ lấy tay Tiết Mông giữ mình kia, chỉ dùng chút lực——

Răng rắc.

Tiếng xương giòn vang.

"Ư!"

"Mông nhi!"

Khương Hi như vứt rác đi, lạnh lùng ném Tiết Mông sang một bên, cẩn thận vuốt phẳng lại nếp uốn trên y quan của mình, sau đó mới mở miệng nói.

Không phải với Tiết Mông, mà là với Tiết Chính Ung.

"Tiết Chính Ung, ông dạy con thật giỏi."

Tay Tiết Mông bị siết trật khớp, vẫn giận dữ muốn lao lên, nhưng lần này người Cô Nguyệt Dạ không cho cậu làm như ý, ầm ầm rút kiếm cản.

Khương Hi rốt cuộc hết kiên nhẫn, giữa mày có một ngọn lửa, phiền chán nói: "Tán phái."

"Tán phái!"

"Tử Sinh Đỉnh nhất định phải tán phái!"

Một đám đen nghịt ép tới, không có thứ gì đoàn kết làm người ta sợ hãi bằng lúc này, khuôn miệng khác biệt đều lặp lại một ý như nhau——

Tử Sinh Đỉnh hôm nay nhất định phải tán phái, mối hoạ này, không thể giữ lại.

——————————————

Chương 283: [Tử Sinh Đỉnh] Khói lửa cuối cùng đã cháy lên

Edit: LuBachPhong36

Không khí trong Đan Tâm điện căng đến mức tận cùng, chỉ một chút sẽ bốc cháy lên. Đệ tử Tử Sinh Đỉnh cùng đệ tử chư phái Thượng Tu Giới giằng co mà đứng, không ai nhường ai.

Dây cung đã giương, khi bắn ra, hoặc là dây đứt, hoặc là tên bay.

Lúc này, trong đám người chợt có một người đứng ra, là cung chủ Đạp Tuyết cung, Minh Nguyệt Lâu.

Giọng nói Minh Nguyệt Lâu ôn tồn dễ nghe, phá vỡ sự tĩnh mịch nguy hiểm này: "Xin chư vị chờ một lát, lệnh văn là chết, con người là sống. Chư vị suy bụng ta ra bụng người, ngẫm lại xem, hiện giờ thực tế cũng không thể chứng minh được Tử Sinh Đỉnh luyện chế quân cờ, cương quyết đòi giải tán phái thì quả thực có chút quá đáng. Ta nghĩ nếu không thì như vậy đi, tạm thời tịch thu quyển cấm thuật của Tử Sinh Đỉnh, thẩm định cẩn thận lại lần nữa rồi mới quyết định đi."

Huyền Kính đại sư lắc lắc đầu: "Minh cung chủ và Tiết chưởng môn tư giáo sâu đậm, không khỏi có phần thiên vị. Tử Sinh Đỉnh đã phạm vào cấm kỵ Tu Chân giới, chỗ nào lại còn cần phải thẩm định cẩn thận?"

"Lời này của Phương trượng sai rồi, quy tắc này rất nhiều môn phái đều đã phạm qua." Lời nói Minh Nguyệt Lâu ôn tồn nhỏ nhẹ, thái độ lại rất kiên định, nàng ôn thanh nói, "Nếu muốn tính toán, ta vẫn chưa quên Hoài Tội đại sư của quý phái."

"Ngươi ——!" Sắc mặt Huyền Kính tối sầm lại, ngay sau đó ống tay áo phất một cái, một lần nữa bày ra vẻ trang nghiêm trên mặt chắp tay trước ngực nói, "Thuật cứu người, há lại đánh đồng với cờ Trân Lung."

"Vậy thuật cứu người kia có tính là tam đại cấm thuật không?"

Người nói chính là Tiết Chính Ung. Lúc này, vài người đứng gần hắn đã cảm thấy hắn có chút khác lạ, nam nhân ngày thường uy phong lẫm liệt nay hơi thở lại gấp gáp, sắc môi lại trắng xanh.

Huyền Kính nói: "...... Dĩ nhiên là tính."

Tiết Chính Ung nhắm mắt lại, thở hổn hển, sau đó mới một lần nữa nhìn chằm chằm Huyền Kính phương trượng, khàn khàn nói: "Một khi đã vậy, đại sư sao có thể bởi vì trọng sinh thuật có thể cứu người, mà tách nó ra khỏi quy tắc chứ?"

Huyền Kính chần chừ sau một lúc lâu, không biết nên biện giải như thế nào, cứng ngắc nói: "Đây không phải là cùng một chuyện."

Đệ tử Tử Sinh Đỉnh đứng bên cạnh tức giận mà tiến lên chất vấn: "Tại sao lại không phải là cùng một chuyện? Thượng Tu Giới tu luyện cấm thuật cũng có khối người, chỉ là không thành công thôi, nếu bởi vì quy tắc này mà muốn nghiêm trị phái ta, có phải cũng nên bắt hết mọi người đều giam lại không?"

Tham Lang trưởng lão âm trầm nói: "Vô Bi Tự có Hoài Tội, Cô Nguyệt Dạ có Hoa Bích Nam, tại sao chỉ chỉ trích chuyện của Tử Sinh Đỉnh? Khương chưởng môn muốn Tử Sinh Đỉnh phải đóng cửa, chi bằng làm gương tốt trước đi, tại đây tuyên bố Cô Nguyệt Dạ giải tán."

Không ngờ bị phản lại một chiêu thế này, chúng môn phái đều có chút chột dạ, những người nãy giờ kêu gào dữ dội giờ phút này cũng đều sôi nổi an tĩnh lại, không muốn dẫn họa thủy đến trước cửa nhà mình.

Tiết Chính Ung ho nhẹ mấy tiếng, lông mi rủ xuống, lặng yên không một tiếng động mà giấu đi vết máu trong lòng bàn tay mình, ngước mắt mạnh mẽ cười nói: "Nếu các phái cũng đều đã làm việc tương tự thế, hơn nữa cái gọi là Tử Sinh Đỉnh trộm luyện quân cờ, ý đồ điên đảo trên dưới Tu Giới, những lời nói vô căn cứ này cũng không cách nào chứng thực, như vậy thứ Tiết mỗ vô lễ —— mời các vị lập tức rời đi."

"Này......"

Sát khí hừng hực bốc lên, vốn một lòng cho rằng có thể loại trừ môn phái khác loài này, lại không ngờ rằng nháo thành cái cục diện lúng ta lúng túng thế này, sắc mặt mọi người nhất thời đều có chút khó coi.

Khương Hi vốn là không có ý muốn bức bách Tử Sinh Đỉnh giải tán phái. Nhưng trước đó đã lỡ cưỡi lên lưng cọp, rốt cuộc khó mà leo xuống, không thể không làm. Lúc này thấy mọi người yên lặng, hắn liền nhắm mắt, dứt khoát nói: "Đi trước."

Nghe câu nói như thế, tảng đá trong lòng Tiết Chính Ung cuối cùng cũng rơi xuống, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhỏ đến không thể phát hiện ra, sống lưng vẫn luôn căng thẳng cũng thả lỏng. Nhưng chính lúc nay lại đột nhiên cảm thấy tê rần, hắn quét mắt nhìn xuống, thấy y phục xanh biển bên eo sườn đã có vết máu loang lổ thấm ra.

Vết thương hôm qua thật sự là quá nặng. Lát nữa nhất định phải tìm Tham Lang trưởng lão cẩn thận xem xét ......

Hắn còn chưa nghĩ xong, bên ngoài chợt có đệ tử Thiên Âm Các cầm kiếm xông vào trong điện. Mỗi gương mặt của bọn họ đều lạnh băng, khí thế ào ào, vừa vào cửa liền cất cao giọng quát: "Tiết Chính Ung, ngươi cũng thật có thể diện. Tử Sinh Đỉnh chưa từng tư luyện Trân Lung cờ, những lời này mà ngươi cũng nói ra miệng được!".

Mọi người không ngờ người của Thiên Âm Các sẽ đến, đều kinh ngạc, lũ lượt quay đầu lại. Nhưng thấy sau lưng bọn họ có đến mấy chục bá tánh áo vải vâng vâng dạ dạ theo sau, trong đó còn có mấy gương mặt hết sức quen mắt, nhìn qua hình như là thôn trưởng của mấy thôn nhỏ ở nơi nào đó thuộc vùng Thục Trung.

"Xảy ra chuyện gì......"

Một sư huynh Thiên Âm Các lành lạnh nói: "Không phải ngươi muốn chứng cứ sao? Mang đến nhiêu đây có đủ không?"

Lại có môn đồ nói với mọi người: "Tử Sinh Đỉnh là nơi ô dơ, chưởng môn lòng muông dạ thú, mấy năm nay vẫn luôn tung lưới ở Thục Trung, bức bách bá tánh bình thường hiến tế đồng nam đồng nữ để tu luyện cờ Trân Lung —— những người này đều là nhân chứng, còn gì có thể nguỵ biện?!"

Tiết Chính Ung bỗng dưng đứng lên, trong mắt diễm điện hung thần, máu tươi lại dâng lên trong yết hầu: "Hồ ngôn loạn ngữ!"

"Có phải hồ ngôn loạn ngữ hay không, ta hay ngươi nói đều không tính, chính ngươi tự hỏi họ một chút đi."

Mấy chục thôn dân kia giống như đàn vịt bị hoảng sợ, lảo đảo mà túm tụm lại với nhau, co rúm lại, sụp mi nhìn xuống, không ai dám mở miệng trước

Tiết Mông tinh mắt, lập tức nhận ra một gương mặt quen quen trong đám người, ngạc nhiên nói: "Thôn trưởng Lưu?"

Thôn trưởng họ Lưu kia đột nhiên run lập cập, ánh mắt run rẩy mà liếc qua một cái, liền như con cá trơn nhẵn không dính tay, trôi trượt đi.

"Ngươi tới đây làm gì?" Tiết Mông nhất thời còn chưa phản ứng kịp, hắn như là có chút ngây thơ đáng yêu, nhưng cái loại ngây thơ ấy trong giờ phút này lại có vẻ đáng thương như vậy.

"Ta......" Thôn trưởng Lưu nuốt ngụm nước bọt, ngón tay khô gầy nhéo lấy góc áo, hắn nhìn chằm chằm vào mặt đất, hai chân lảo đảo.

Ngữ khí đệ tử Thiên Âm Các mạnh mẽ, nói: "Nói thật, nếu ngươi nói láo, Thiên Âm Các trước nay công bằng, tuyệt không nhân nhượng."

Thôn trưởng Lưu rùng mình một cái, đột nhiên quỳ mọp xuống, đập đầu xuống đất: "Ta...... Ta, ta nói! Tử Sinh Đỉnh mấy năm nay mượn danh nghĩa trừ ma hộ đạo, nói là không lấy một xu, kỳ thật... kỳ thật vẫn luôn ép chúng ta giao nộp bé trai bé gái trong thôn cho họ......"

Tiết Chính Ung giận tím mặt, vỗ bàn đứng lên: "Đánh rắm!"

Giọng nói Thiên Âm Các so với Tiết Chính Ung càng vang: "Nói tiếp. Bọn họ muốn đồng nam đồng nữ làm gì?"

"Ta, ta cũng không biết." Trán thôn trưởng thấm đẫm mồ hôi bóng loáng, nuốt một ngụm nước bọt, bả vai lạnh run, "Nói là đưa vào núi tu luyện, nhưng cũng không còn nhìn thấy họ nữa. Tiểu Hổ, Tiểu Thạch..... những đứa trẻ đó đều không còn trở về."

Người của Thiên Âm Các liền quay đầu hỏi nhóm tu sĩ Tử Sinh Đỉnh.

"Trong các ngươi, có ai là đứa trẻ mà vị thôn trưởng này nhắc tới?"

"......"

Dĩ nhiên là sẽ không có.

Máu cả người Tiết Mông đều đang sôi trào kích động, Tiểu Hổ, Tiểu Thạch..... lúc hắn chạy đến cứu tiểu thôn đang gặp khó khăn bấp bênh khi ấy, chúng nó đã vùi thây trong bụng yêu ma rồi.

"Nói dối!!!" Trong lòng lửa giận thiêu đốt, trong yết hầu tanh ngọt dâng lên, Tiết Mông tức đến như muốn hộc máu, "Ngươi lấy oán trả ơn, lương tâm có thể yên sao?!!"

Sắc mặt thôn trưởng Lưu suy sụp, nước mắt không ngăn được mà lăn xuống. Nhưng không biết đến tột cùng là Thiên Âm Các đã lấy cái gì uy hiếp hắn, hắn vẫn kiên trì nói: "Tử Sinh Đỉnh không phải môn phái tốt...... Bọn họ, trước mặt một kiểu...... Sau lưng một kiểu ...... Ở Thục Trung, đã làm...... Làm vô số việc thương thiên hại lý......"

Nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng lại không dám nhìn lên bất kỳ ai, hắn đổ sụp xuống đất mà gào khóc nói: "Tử Sinh Đỉnh bá đạo xâm phạm Hạ Tu Giới a!!"

Đám người ồ lên.

Nếu như ngày thường, lời nói của mấy chục thảo dân này chúng tu sĩ nhất định sẽ không hoàn toàn tin tưởng. Nhưng đại đa số người ở đây vốn dĩ đang hướng tới Tử Sinh Đỉnh đòi giải tán phái, nên trong lòng sớm đã tự có phán quyết, bởi vậy khi nghe được bằng chứng như thế, lập tức tiếp nhận toàn bộ, giận không thể kiềm.

"Ta đã nói bọn họ tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì tốt mà!"

"Tiết Chính Ung, ngươi còn có gì giải thích?"

Tiết Chính Ung cũng thế, Tiết Mông cũng thế, đệ tử cùng các trưởng lão Tử Sinh Đỉnh đều ngây ngẩn cả người.

Khi nãy, đông đảo môn phái bắt tay nhau tới xúc phạm, bọn họ chỉ cảm thấy phẫn nộ, còn có thể múa may hai tay nói mình ủy khuất và oan uổng.

Nhưng giờ phút này, liếc mắt nhìn qua một lượt, thế nhưng toàn là vài vị thôn trưởng ở Thục Trung và mấy chục bá tánh...... Là những người đó từng tặng họ trứng gà, trắng mặt, nước mắt giàn giụa mà cảm ơn ân cứu mạng của tiên quân, nói 'kết cỏ ngậm vành*' không có gì báo đáp người.

(*Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.)

Mấy chục con sói trong núi này đứng giữa Đan Tâm điện. Bọn chúng đích thân cầm đao đâm thẳng vào đan tâm*.

(*丹心: đan tâm – lòng son, lòng trung nghĩa)

Đau cực kỳ, cũng lạnh cực kỳ.

Như rơi xuống hầm băng, khắp cả người phát lạnh.

Những nhân chứng ấy từng đám người tiến lên, người thứ nhất trong mắt còn hổ thẹn, người thứ hai chân cẳng còn phát run, nhưng người thứ ba đã có thể nhìn thẳng mặt mọi người, người thứ tư bắt đầu nói những lời lẽ như là chính đáng, người thứ năm đã học được thêm mắm thêm muối...... Cả đám người như chim nhạn, con nhạn đầu đàn dẫn đầu, đám phía sau thuận theo.

Cái gọi là miệng đời xói mòn vàng, ba người thành hổ. Bọn họ cứ nói cứ nói, dõng dạc hùng hồn, cứ nói cứ nói, lại tự cho là thật.

Tiết Mông chỉ cảm thấy máu lạnh, cảm thấy răng lãnh.

Hắn từng cho rằng người có sống lưng, phá cũng không gãy, lại không ngờ chó săn vì sống, có thể uống phân.

"Đúng vậy, chính là cái quân cờ gì đó......" Đến lượt bà mối của thôn Giả, bà ta cũng đến đây làm chứng, "Bọn họ ép buộc chúng tôi giao trẻ nhỏ cho họ coi như thù lao trừ ma, Tử Sinh Đỉnh không thu tiền, chỉ thu trẻ con, đây là quy củ mà cả Hạ Tu Giới chúng ta đều biết."

Khương Hi nhíu mày hỏi: "Đã biết vậy tại sao còn đến tìm họ?"

Bà mối liền lấy khăn hồng gạt lệ: "Không còn cách nào khác, nghèo mà, nên thỉnh không nổi đạo trưởng đại gia ở Thượng Tu Giới, nên chỉ có thể chọn cách đưa trẻ con trong thôn đi...... Nói là đưa đến Tử Sinh Đỉnh tu luyện, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hức hức...... Đám trẻ con số khổ đó bị đưa đi rồi thì đều không thể sống được nữa."

Dứt lời, đấm ngực giậm chân, che mặt gào khóc.

Cũng có thư sinh tới làm chứng: "Đúng thật như thế, Tử Sinh Đỉnh thu người không thu tiền, chúng ta còn muốn sống nên cũng không dám giận, không dám nói. May mà trời xanh có mắt, ác giả ác báo, Tử Sinh Đỉnh rốt cuộc lòi đuôi cáo. Các vị đạo gia, xin các vị nhất định phải làm chủ vì bình minh cho thương sinh ở Hạ Tu Giới a!"

Giang Đông đường lập tức có người đứng ra: "Yên tâm, Thượng Tu Giới thanh chính trong trắng, hôm nay danh môn chính phái có trăm năm lịch sử, có uy tín danh dự đều đã ở đây hết, nhất định sẽ theo lẽ công bằng mà hành sự."

Những hương dân đứng ra làm chứng lập tức cảm động đến rơi nước mắt, sôi nổi tiến lên khóc lóc kể lể những chuyện ác mà Tử Sinh Đỉnh đã làm.

Bọn họ biết, nếu đã làm chứng giả, thì sẽ không còn đường rút lui. Nếu hôm nay Tử Sinh Đỉnh không ngã, một ngày nào đó nhất định sẽ tìm mình thanh toán.

Trong đại điện nhất thời tìm không thấy một người sống nào, chỉ có thể thấy từng con từng con lệ quỷ đang điều đình quanh co, mở ra mồm to đầy máu, cắn xé mộc trụ cũ nát của đại điện, cắn xé phòng ngói mái tường mộc mạc ...... Cắn xé cái biển hiệu "Đan Tâm điện" thô sơ bởi vì kinh phí không đủ mà chưa từng được sửa chữa.

Máu tươi đầm đìa.

Tiết Mông đang run rẩy, hắn nhắm mắt lại, nước mắt lăn xuống, hắn khàn khàn nói: "Các ngươi...... Sao có thể nói ra khỏi miệng được?"

Là Thiên Âm Các lấy vinh hoa hứa hẹn?

Hay là lấy tính mạng ép bức.

Sao có thể nói ra khỏi miệng được, sao có thể nói ra được......

Cái miệng đỏ tươi của bà mối kia vẫn còn đang mở mở khép khép, câu chữ vụn vỡ như rắn độc rót vào trong tai Tiết Mông —— "Tử Sinh Đỉnh lén luyện quân cờ", "Xem mạng người như cỏ rác", "Bắt cướp đồng nam đồng nữ" ......

Từng câu từng chữ đều vặn vẹo, biến thành ác mộng dữ tợn.

"Bọn họ ức hiếp Hạ Tu Giới."

"Mặt người dạ thú, ra vẻ đạo mạo!"

"Tên Sở Vãn Ninh kia và Mặc Nhiên là đáng ghét nhất, vì luyện chế quân cờ, hại biết bao nhiêu bá tánh vô tội ......"

Xương cốt đều hận, hai tay run rẩy.

Lý trí sụp đổ.

"Ngươi —— Sao có thể nói ra miệng được?! Sao có thể làm được!!"

Phẫn nộ như ổ kiến, phá huỷ một đường đê cuối cùng trong nội tâm. Tiết Mông rắc một tiếng bẻ lại khuỷu tay bị sái, ngay sau đó rút đao ra, Long Thành như hổ gầm ngân dài, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, loan đao đã nhuốm máu.

Bà mối kia đang đứng bố trí màn "đệ tử Tử Sinh Đỉnh cưỡng hiếp ấu nữ" chợt sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, rồi sau đó oa một tiếng mà phun máu ra, chưa kịp nói câu nào liền thịch một tiếng ngã xuống đất.

Tĩnh mịch.

Nói đến cũng kỳ quái, người Thiên Âm Các đứng ngay bên cạnh đám thôn dân kia, lại không hề ra tay ngăn cản —— bởi vì giật mình? Hay là căn bản không phản ứng kịp? Không thể biết rõ đáp án, cũng sẽ không có ai suy nghĩ sâu thêm.

Tầm mắt mọi người đều dồn hết trên người Tiết Mông, giọt máu nhỏ tí tách, dọc theo mũi đao Long Thành chảy xuống, một giọt, hai giọt. Như tích tụ thành một hồ đỏ tươi tĩnh mịch.

Rơi vào vực sâu, Phượng Sồ* khó thoát.

(*tên hiệu của Bàng Thống, mưu sĩ thời Tam Quốc)

"A!" Đột nhiên có người bộc phát ra tiếng thét chói tai, giống như hồi chuông tận thế rốt cuộc gõ vang, "Giết... giết người rồi......"

"Tiết Mông lạm sát nhân chứng! Tiết Mông điên rồi!!"

Trong điện thoáng chốc càng loạn, không biết là ai động thủ trước, lửa giận kiềm nén đã lâu rốt cuộc nổ tung bùng phát, dây cung căng cứng đã lâu rốt cuộc đứt đoạn, người Tử Sinh Đỉnh và người Thượng Tu Giới rốt cuộc vung tay đánh nhau ——

Tư thù, sợ hãi, bài trừ đối lập.

Một trận chiến này bao hàm quá nhiều tư tâm, cục diện trong phút chốc đã mất khống chế.

Giữa hàng loạt bóng đao ánh kiếm, Tiết Chính Ung chịu đựng cơn đau nhức nơi miệng vết thương, gầm nhẹ nói: "Đừng đánh, tất cả dừng tay!"

Nhưng người Tử Sinh Đỉnh nghe hắn, người Thượng Tu Giới lại không dừng tay. Nếu cứ như vậy, cuộc chiến sẽ không ngừng lại được, nội tâm Tiết Mông đã bị vò nát, rối tinh rối mù không còn ra hình thù gì, loại vỡ nát này lan tràn đến hốc mắt khiến nó ướt hồng, hắn một bên cầm loan đao chém tẫn ác quỷ, một bên lại không kiềm được mà nghẹn ngào, không kiềm được mà khóc.

Có lẽ chỉ có giờ khắc này, phượng hoàng nhi mới thực sự hiểu được cảm nhận của Mặc Nhiên khi còn bé.

Trong Túy Ngọc lâu, một thanh đao củi tàn sát sạch sẽ tánh mạng toàn lâu, khi ấy chính là cái loại tuyệt vọng, ghê tởm, kích thích này, và còn có cảm giác tự ghét bỏ chính mình.

Cái gì cũng không còn quan trọng nữa, lửa giận đã thiêu đốt trái tim hắn, chỉ có máu tươi mới có thể dập tắt.

Đột nhiên một thanh kiếm chống lại thế tiến công của hắn, quanh thân chuôi kiếm tản ra óng oánh sắc xanh, nhìn qua cực kỳ quen mắt —— nhưng giờ phút này Tiết Mông không thể nhớ ra, hắn chỉ gào lên với người của Đạp Tuyết cung có tướng mạo xấu xí kia: "Cút ngay!! Đừng cản ta!"

"Đừng đánh, nếu cứ đánh thật sự sẽ gặp rắc rối, ngươi bình tĩnh một chút."

Lọt vào tai chính là một giọng nói quen thuộc.

Là ai?

Tiết Mông nghĩ không ra, cũng không muốn nghĩ nữa.

Thống khổ và cừu hận bẻ gãy nội tâm hắn, sự ẩn nhẫn của một người chung quy cũng có cực hạn, bước qua cái lằn ranh đó, thần cũng thành quỷ, thánh nhân cũng hóa thành Tu La.

Nhất niệm Phật, nhất niệm Ma.

Tròng mắt hắn cháy đỏ, giờ phút này chỉ có hận, hận vô tận, bắt đầu từ Thiên Âm Các đã cháy lên lửa hận, rốt cuộc bùng phát ra che trời lấp đất, trong chớp mắt đã cắn nuốt lấy hắn

"Cút!"

Long Thành cùng lam kiếm va chạm leng keng, nhưng nam tử mặt mũi xấu xí kia lại không thua kém chút nào, giao đấu đối kháng với hắn, một đôi con ngươi màu lam bích nhìn chằm chằm vào mặt Tiết Mông.

"Nếu ngươi không bình tĩnh lại, chỉ làm hại Tử Sinh Đỉnh càng thảm hơn."

"Ngươi là cái thá gì? Đến phiên ngươi quản?!!"

Đao càng bổ xuống càng tàn nhẫn, kiếm lại ung dung không vội vàng, chiêu chiêu đối chạm.

Đôi mắt màu bích nhìn đôi mắt màu đen, ánh mắt lại quen thuộc đến vậy.

...... Là ai......

"Tử Minh, đừng đánh nữa."

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, tình cảm không nhiều, nhưng vẫn có thể nghe ra một tia lo âu và thương hại.

Trong đầu đang điên cuồng và hỗn loạn của Tiết Mông dường như hiện ra một vệt sáng, thế đánh mãnh liệt như hung thần ngừng lại, chỉ còn lồng ngực vẫn kịch liệt phập phồng.

Giờ phút này mặt đã đầy máu, búi tóc tán loạn, hắn hung tợn mà nhìn chằm chằm vào nam tử xa lạ xấu xí kia: "Ngươi......"

Lời chưa kịp nói ra đã cảm thấy sau lưng đột nhiên một trận âm phong nổi lên.

Tiết Mông bỗng nhiên quay đầu lại, muốn nâng Long Thành lên đỡ cũng không kịp, cánh tay đã bị một vết thương nứt toạc dữ tợn đầy máu, sâu tới thấy cả xương trắng!!

"Mông nhi!!"

Tiết Chính Ung thấy con trai bị thương, liền từ bậc thềm cao mà lao xuống cứu giúp.

Hơn mười tên đệ tử tinh nhuệ của Thiên Âm Các kia đều là tử sĩ tâm phúc của Mộc Yên Ly, lúc này mỗi đôi mắt đều lũ lượt hướng về phía Tiết Mông, nhào qua tấn công.

Thực lực những binh sĩ này cũng tương đương với trưởng lão Tử Sinh Đỉnh, bọn chúng đồng loạt hướng về phía Tiết Mông đang bị thương mà xuất ra sát chiêu, muốn lấy cho được tính mạng của phượng hoàng nhi.

"Mông nhi...... Mông nhi!"

Nhưng do cách quá xa, Tiết Chính Ung căn bản không qua tới được, mặt khác lại có quá nhiều người vây chặt tứ phía xung quanh hắn. Tiết Chính Ung sốt ruột muốn bảo vệ con, dưới trận tập kích mạnh mẽ cũng đã toàn thân bị thương, máu tươi thấm đẫm.

Tiết Mông cắn răng vung đao lên, một kích đánh lui hai người, nhưng cánh tay mình lại chảy máu như mưa, toàn bộ cổ tay đều đang phát run

Bỗng nhiên một đường ánh sáng đỏ hiện lên ——

"Cẩn thận!"

Trong chớp nhoáng, lại là nam tử có đôi mắt màu bích khi nãy cùng hắn đối đầu đã thay hắn chặn một sát chiêu.

Đệ tử Thiên Âm Các nheo mắt lại: "Đạp Tuyết cung có phản đồ? Muốn đứng về phía Tử Sinh Đỉnh?"

Nam tử kia không đáp, bội kiếm lẫm liệt như sương, quay đầu lại đối diện với sắc mặt đang trắng bệch mà ánh mắt hung ác Tiết Mông, nói: "Đi qua bên bá phụ. Nhanh lên."

"Ta......" Tiết Mông che lại vết đao trên cánh tay, trên thực tế hắn căn bản che không được, máu thịt và xương trắng đều lồ lộ trong không khí, toàn bộ cánh tay đều đã thấm đẫm máu nóng.

Hắn mấp máy môi, dường như muốn nói cái gì, nhưng lại không nói, ánh mắt tìm về hướng Tiết Chính Ung.

Chỉ một cái liếc mắt này, chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Tiết Mông trút sạch.

Hắn gần như là kêu thảm, không màng nguy hiểm lảo đảo chạy về phía Tiết Chính Ung, gào rống: "Cha!!!"

Ánh mắt Tiết Chính Ung rét lạnh, lập tức phản ứng lại, hắn giơ tay soạt một cái, lấy bao cổ tay bằng thép tinh đỡ thế công của người sau lưng mình, ngay sau đó đánh trả một chiêu, người nọ đột nhiên bị đánh ngã trên mặt đất. Tiết Mông đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó như không cần mạng nữa mà lách về phía bên người phụ thân.

Hắn đột nhiên nắm lấy cánh tay Tiết Chính Ung, vừa vui vừa lo: "Thật tốt quá, cha, ngươi không sao...... Ngươi không sao......"

Tiết Chính Ung vì một chiêu vừa rồi đã làm nứt toạc vết thương cũ, bên sườn từng dòng từng dòng máu tươi trào ra, nhưng do toàn thân hắn lúc này đã dính đầy màu đỏ tươi, thế nên Tiết Mông cũng không cảm nhận được, hắn bắt lấy cánh tay phụ thân, nói: "Cha, ta muốn báo thù, hôm nay ta phải bắt những người này có mạng tới mà không có mạng về, ta ——"

"Khụ khụ......"

Giọng nói đột nhiên ngưng lại.

Tiết Mông nhìn thấy Tiết Chính Ung bỗng dưng quỳ sụp gối trên mặt đất, trong yết hầu sặc ra một vũng máu bầm to.

"Cha......?" Phượng hoàng nhi lập tức sợ ngây người, hắn lớn như vậy, chưa từng thấy qua phụ thân bị trọng thương như thế, phút chốc trong đầu ong ong một mảnh, "Cha, ngươi làm sao vậy? Ngươi......"

Đôi môi nhuốm máu của Tiết Chính Ung mấp máy, hắn cầm lại cánh tay Tiết Mông, khàn khàn nói: "Dừng tay."

"...... Cái gì......"

Tiết Chính Ung nhìn chằm chằm mặt Tiết Mông, dư quang ánh mắt cũng quét qua một lượt khung cảnh gió thổi cỏ lay xung quanh.

Trận chiến đấu kịch liệt này, là hắn muốn sao?

Nơi nơi đều là tiếng la, màu đỏ máu chảy hòa với màu trắng của não bắn ra, độc thủ phía sau màn còn chưa bắt được, các đại môn phái đã bắt đầu giết hại lẫn nhau......

Tiết Chính Ung nói: "Kêu người Tử Sinh Đỉnh, đều dừng tay."

"Nhưng mà bọn họ ——"

"Cứ đánh tiếp như vậy thì sẽ thế nào?" Sắc mặt Tiết Chính Ung xám ngoét, "Ai là người đạt được ý đồ? Là giải tán môn phái thảm hơn hay là môn phái diệt vong đau hơn?"

Tiết Mông không hé răng, chỉ là hai mắt đỏ đậm, đến đầu ngón tay cũng đang phát run.

"Đi......" Tiết Chính Ung nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, nước mắt Tiết Mông lập tức rơi xuống, hắn gần như là lảo đảo mà từ trên mặt đất đứng lên, đứng ở trước người phụ thân, lạnh giọng quát:

"Ngưng chiến! Tất cả đừng đánh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro