Chương 55+ 56: Bổn toạ bất an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Bổn toạ bất an

(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Chu Tước tiên cảnh tuy rằng tên là tiên cảnh, nhưng mọi thứ bên trong nơi đó đều không phải thần tiên, mà là một loại bán yêu nửa tiên, dị nhân huyết thống hỗn tạp.

Bọn họ là thứ giống với tiên nhân nhất trên Tu Chân giới, được gọi là "Vũ Dân".

Nhiều thế hệ Vũ Dân luôn ở trong mê trận Cửu Hoa Sơn, có chốn đào nguyên của chính mình, rất hiếm khi nhúng tay vào chuyện nhân gian. Nhưng trong cơ thể không có đầy đủ huyết thống tiên nhân, vẫn có một nửa cốt nhục phàm tục, nên cũng không thể siêu thoát hoàn toàn, thường xuất hiện khi trật tự Tu Chân giới bị rung chuyển, nguy cơ ập đến mới tới, dùng linh lực cường đại giúp phàm nhân vượt qua cửa ải khó khăn.

Mặc Nhiên nhớ kiếp trước khi loạn tới nghiêng trời lệch đất, Vũ Dân đã từng xuất hiện. Nhưng thực lực của họ không thể tu luyện cấm thuật hoàn hảo không kẽ hở như đế tôn Nhân giới được, cuối cùng tất cả Vũ Dân đều bị Mặc Nhiên đuổi cùng giết tuyệt, hắn dẫm lên máu tanh hôi, dẫm lên lông vũ rụng đầy đất.

Một ngọn lửa, tiên cảnh Chu Tước đã bị phá hủy.

Đó thực sự là một đoạn ký ức điên cuồng, thậm chí xong việc Mặc Nhiên nhớ lại cũng chảy đầy mồ hôi lạnh, ngực ướt đẫm. Chỉ cảm thấy ngay lúc đó mình như bị quỷ ám, tàn khốc cực kỳ.

Có điều trước mắt, hắn đương nhiên còn chưa giao thủ thực lực của Vũ Dân. Trên thực tế vì ưu thế chủng tộc, đại đa số linh lực người tu tiên đều dưới Vũ Dân, toàn bộ Tử Sinh Đỉnh có thể so chiêu với họ, trước mắt có lẽ chỉ có vài vị trưởng lão xuất sắc kia.

Tiết Mông vô ý thấy khuôn mặt của Mặc Nhiên, hoảng sợ: "Ngươi sao đấy? Sao sắc mặt lại tái nhợt thế?"

"Không có gì." Mặc Nhiên hạ thấp mi, thấp giọng nói, "Lúc nãy chạy đến nóng vội quá."

Vũ Dân lâm thế, đúng là mở màn bi kịch của Sư Muội kiếp trước, Mặc Nhiên nuốt trái tim vọt lên cổ họng xuống, hắn vốn tưởng rằng mọi chuyện qua một thời gian mới có thể xảy ra, sao đời này, nhiều thứ diễn ra lại không còn giống như xưa nữa?

Tử Sinh Đỉnh vào đông, ánh tà dương yếu ớt chiếu nơi vòm trời, từ từ chiếu ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt chết lặng.

Mặc Nhiên đứng dưới ánh mặt trời, không khỏi kéo tay Sư Muội lại.

Sư Muội ngạc nhiên: "Sao thế?"

"..." Mặc Nhiên không nói gì, lắc đầu.

Giọng Tiết Chính Ung vang lên, lời ông nói cũng không khác gì kiếp trước lắm.

"Hôm nay triệu tập chư vị tới trước Đan Tâm Điện, chỉ vì sau tám mươi năm, Vũ Dân tiên sử lại lâm thế lần hai. Giống như tám mươi năm trước, tiên sử rời khỏi chốn đào nguyên, tới nhân gian, là vì nhân gian gặp nguy nan, đặc biệt tới giúp đỡ."

Ông dừng một chút, quay đầu chậm rãi nhìn quanh môn đồ đen nghịt phía dưới.

"Chư vị cũng biết, kết giới Quỷ giới là do thần Phục Hy lập nên. Nhưng đã qua trăm vạn năm, kết giới dần suy yếu, cứ cách mỗi mấy chục năm, kết giới lại tổn hại một lần. Nhưng mấy năm gần đây, sức mạnh của kết giới Quỷ giới ngày càng suy yếu, cho dù chư vị có cố giúp đỡ--"

Tiết Mông nhỏ giọng hừ bảo: "Cha đúng là hồ ngôn loạn ngữ, rõ ràng chỉ có mỗi một mình sư tôn giúp đỡ thôi."

"Cho dù chư vị cố gắng giúp đỡ, nhưng lỗ hổng Quỷ giới ngày càng lớn, sẽ có lúc giống mấy chục năm trước, hoàn toàn vỡ nát. Đến lúc đó vạn linh hạ xuống, trăm quỷ tập thế, sẽ đánh vỡ giới hạn giữa Nhân giới và Quỷ giới, phàm nhân lại chịu đủ khó khăn. Vì để tránh thảm kịch như vậy, Vũ Dân tiên sử sẽ chọn những người có linh lực thiên phú thích hợp nhất, tới chốn đào nguyên phong bế tu luyện."

Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên.

Vũ Dân muốn chọn người tới chốn đào nguyên tiên cảnh tu luyện?!

Các đệ tử đều đồng loạt trùng trùng điệp điệp hưng phấn, cho dù thiên phú thế nào, cũng có nhiều hoặc ít chờ mong âm thầm.

Duy chỉ có Mặc Nhiên không hề vui mừng, đuôi lông mày còn ẩn lộ một tầng sầu lo. Hắn bình thường giỏi giả vờ, làm người khác không biết thật giả, nhưng mà giờ khắc này, lại không che giấu được cảm xúc trong lòng--

Một chuyện này, chuyện liên quan tới sống chết của Sư Muội. Năm đó, Sư Muội cũng được Vũ Dân chọn đi, tới chốn đào nguyên tu hành. Không lâu sau đó y trở về, lỗ hổng Quỷ giới lại loạn một trận lớn, rất nhiều vong linh bò ra từ địa ngục tới nhân gian.

Trong kiếp nạn lớn ấy, Sư Muội kề vai chiến đấu cùng Sở Vãn Ninh, họ đứng bên đầu trận tuyến, nắm tay tu bổ vết nứt lớn nhất kia. Nhưng mà, sức lực Sư Muội chung quy không thể so sánh với Sở Vãn Ninh, số lệ quỷ nhiều vô kể thấy cửa dương giới sắp đóng lại, cùng chung kẻ địch ập tới đánh Sư Muội, thiên quân vạn mã hóa thành sát khí thông thiên triệt địa, nháy mắt cố kết sức đâm thủng kết giới Sư Muội tu bổ!

Tà sát tru tâm, vong hồn xuyên phách!

Sở Vãn Ninh không đưa tay đỡ lại, không chút ngăn cản, y trong lúc Sư Muội ngã từ đỉnh trụ xuống, lựa chọn dùng hết toàn bộ pháp thuật, đem kết giới Sư Muội chưa kịp tu bổ, dùng sức một người đóng lại tất cả!

Ngày đó tuyết ngập trời, Sư Muội ngã từ đài cao xuống, tựa như một mảnh nhỏ không chút đáng chú ý trong suốt trong vô vàn thứ.

Tuyết bay đầy trời, không điểm cuối không gì ngăn cản. Vì thế có ai để ý một đóa hoa băng sáu cánh sắp tan, tựa như phàm nhân nhiều vô cùng, từ sống đến chết mấy chục năm, trừ người thân ra, có ai để ý cái chết của một người bình thường.

Trong tuyết lớn, khói lửa, Mặc Nhiên ôm Sư Muội hơi thở thoi thóp, quỳ gối cầu xin Sở Vãn Ninh nhìn Sư Muội một cái, cứu lấy Sư Muội.

Nhưng mà Sở Vãn Ninh cuối cùng vẫn xoay người, lựa chọn đi về cánh đồng tuyết trắng, lựa chọn hoàn thành đại nghĩa chúng sinh của y, vì thế tình sư đồ, một sớm đã mất.

Thật quá nực cười.

Thứ Sở Vãn Ninh thích, thứ để ý, thứ theo đuổi, đều nực cười như vậy.

Ví dụ như Sở Vãn Ninh y thích nghe Vũ Thưởng Hà, thích thơ Đỗ Công Bộ, với trận pháp nghiêm túc tới kinh sợ.

Ví dụ như Sở Vãn Ninh sẽ để ý cây cỏ mùa xuân sống lại, mùa thu ve chết, sẽ để ý ở đâu lại có khói thuốc súng nổi lên, nơi nào thứ dân không thể sống.

Lại ví dụ như Sở Vãn Ninh luôn dạy bọn họ, có đạo giả, lấy chúng sinh làm đầu, mình ở cuối.

Nhưng Mặc Nhiên nghĩ, chúng sinh cút con mẹ nó đi!

Những kẻ đó hắn không biết, không để bụng, sống hay chết, với hắn có là cái thá gì?

Sở Vãn Ninh trong mưa có thể cảm nhận được những hoang hồn còn lẩm bẩm không nơi để về, cỏ cây rơi nước mắt đục như lưu dân, Mặc Nhiên hắn lại chẳng cảm nhận được. Mưa của hắn chỉ là mưa bình thường, cỏ cây cũng chỉ là cỏ cây tầm thường. Thương sinh chỉ là hai chữ viết trên giấy, ai con mẹ nó buồn để ý.

Cho nên hắn nghĩ, Sở Vãn Ninh dối trá, đê tiện, miệng đầy đạo đức nhân nghĩa, tựa như trong lòng mang thiên hạ, nhưng mà y lại lòng dạ hẹp hòi cực điểm, đến vị trí cho đồ đệ mình cũng bủn xỉn không cho.

Sau đó hắn lại từng ép hỏi Sở Vãn Ninh, hỏi y ngươi có đau lòng không? Ngươi có bất an không? Ngươi nói lấy chúng sinh làm đầu mình ở cuối, nhưng ngươi vẫn còn sống tốt, ngươi khiến Sư Muội nghe theo ngươi nói để đi tìm chết! Là ngươi hại chết huynh ấy, ngươi là đồ ngụy quân tử, ngươi là đồ lừa đảo!

Ngươi còn có tim ư?

Khi Sư Muội ngã từ trên đài cao xuống, huynh ấy đang gọi nguơi đấy, huynh ấy đang gọi sư tôn, ngươi có nghe thấy không? Ngươi có nghe thấy không? Vì sao ngươi không cứu huynh ấy... Vì sao ngươi không cứu huynh ấy!!

Sở Vãn Ninh, tim ngươi làm bằng đá.

Ngươi xưa nay...

Đều chưa từng để ý tới bọn ta.

Ngươi không để bụng... Ngươi không để bụng...

Chuyện sau đó, chính là như vậy.

Sở Vãn Ninh ở Tu Chân giới đều được kính yêu tôn làm vua không ngai, không một ai để ý tới kẻ đã chết, thi cốt Sư Muội tựa như một bậc thang không đáng nhắc tới, bị người thắng dẫm dưới chân.

Y dùng một đồ đệ không đủ thiên chất, đổi lại thiên hạ thái bình, cái gì gọi là thiên hạ thái bình.

Không có ai nói rằng y sai.

Chỉ có Mặc Nhiên thấy mũ miện trên đầu y, huy hoàng như thế, là đúc thành từ xương người chết, Sư Muội chết để mang thành tựu cho y.

Hận đến tận tim gan.

"Này, tiểu tiên quân."

"Này--"

Bỗng nhiên có một bàn tay ôn nhu, chạm lên trán hắn. Mặc Nhiên đột nhiên giật mình, thoát khỏi hồi ức u ám, bỗng mở to mắt.

Trước mặt là một khuôn mặt diễm lệ như hoa sen, trắng nõn tươi sáng như ngân hà. Một vị Vũ Dân tiên sử không biết đến trước mặt hắn từ khi nào, mỉm cười với hắn.

"Cơ hội tốt như thế, sao tiểu tiên quân lại thất thần rồi?"

"À, tiên tử tỷ tỷ đừng trách." Mặc Nhiên sợ người khác nhận ra khác thường, miễn cưỡng xốc lại tinh thần, cười nói với Vũ Dân tiên sử, "Ta là người thích nghĩ vớ vẩn, thấy nhóm tỷ tỷ tới, trong lòng ngóng trông có thể được chọn, cũng muốn được nhìn xem dáng vẻ của chốn đào nguyên tiên cảnh thế nào, không khỏi đắm chìm, thất lễ, thất lễ."

Hóa ra trong lúc Mặc Nhiên thất thần nhớ lại, Vũ Dân đã bắt đầu chọn người thích hợp. Hắn tốn công không gỡ được khúc mắc kiếp trước kiếp này, lại dây dưa đầy bụng, động tĩnh xung quanh cũng chẳng cảm thấy.

Vũ Dân tiên sử xinh đẹp kia lại cười, nhưng mà vừa mở miệng, lại là câu nói khiến Mặc Nhiên không thể nào ngờ tới: "Ta thấy ngươi linh lực thuần triệt, tu vi và tư chất hiếm có, nếu ngươi muốn tới chốn đào nguyên, thì theo ta đi."

Mặc Nhiên: "..."

Mặc Nhiên: "!!!"

Tới chốn đào nguyên?

Kiếp trước rõ ràng chỉ có hai người Sư Muội và Sở Vãn Ninh được chọn, sao lại thế này--

Hắn giật mình lộ ra ngoài, đơn giản là lọt vào mắt xanh của Vũ Dân chính là chuyện đáng kinh ngạc, nên người xung quanh cũng không thấy kỳ quái, chỉ dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn.

Mặc Nhiên được Vũ Dân đưa lên Đan Tâm điện, sau chuyện lạ ban đầu, tim hắn đập kịch liệt dần bình ổn lại, trong mắt đã toát lên một tia mừng như điên không ai nhìn thấy.

Một đời này, quả nhiên có chút chuyện thay đổi rồi.

Tuy rằng giờ phút này hắn không biết thay đổi đến tột cùng là phúc hay họa,vì sao lại đổi, nhưng ít ra hắn có thể tới chốn đào nguyên, chỉ cần hắn đi theo Vũ Dân tu luyện thuật pháp, đến khi có trọng trách tu bổ kết giới chưa chắc đã đặt lên người Sư Muội.

Hắn là kẻ thô kệch, sống hai đời, cũng không biết cái gì là chúng sinh làm đầu, mình ở cuối.

Nhưng Sư Muội là người đối xử với hắn tốt nhất trên đời, có người trước mặt này, cái gì cũng không còn quan trọng nữa.

Bao gồm cả lớp da này của mình, nửa phần lũ hồn.

Chỉ cần Sư Muội còn sống, hắn chẳng cần gì nữa.

Nhưng mà, chờ Vũ Dân chọn xong tất cả mọi người, tụ tập trước Đan Tâm điện, Mặc Nhiên lại phát hiện đội hình lần này khác hoàn toàn kiếp trước.

Sư Muội vẫn là người được chọn. Có điều, bởi vì đang bế quan tu hành, Sở Vãn Ninh vắng cuộc tuyển chọn, nên cuối cùng người được chọn không có y, thay thế, lại là tiểu đệ tử Hạ Tư Nghịch của Toàn Cơ trưởng lão.

Càng làm Mặc Nhiên kinh ngạc chính là, Tiết Mông thế mà cũng được mời tới chốn đào nguyên, theo nguyên văn của tiên sử là: "Trên người ngươi hình như có dư uy của bội kiếm thượng thần Câu Trần, có chút thú vị."

Tiếng chuông mờ mịt cách đó không xa vang lên ở Thông Thiên Tháp, hùng hồn xa xôi, quanh quẩn khắp Tử Sinh Đỉnh.

"Tử Sinh Đỉnh Hạ Tu Giới, chọn bốn tiên quân là Tiết Tử Minh, Mặc Vi Vũ, Sư Minh Tịnh, Hạ Tư Nghịch." Vũ Dân tiên sử đứng đầu sau khi bàn với Tiết Chính Ung, thả một con ưng truyền âm.

Nàng nâng tay, để con chim lông vũ sáng rực đậu trên tay, cao giọng tiếp tục nói: "Hôm nay thấy bốn người, thiên tư phù hợp, bản tính thuần lương, là nhân tài mới. Đặc biệt báo cáo tới thượng tiên."

Dứt lời, chim ưng bay đi. Chim ưng kia nhớ rõ lời nàng nói, vỗ cánh chim rộng, rất nhanh đã biến mất trong trời cao mênh mang.

Tới chốn đào nguyên tu luyện tiên thuật, so với cầu mong thần võ còn khó gặp hơn, không ai lại cự tuyệt cả. Lại bởi vì tu luyện tiên thuật là vì chống lại hỗn loạn kết giới quỷ giới, đây là trách nhiệm của người tu tiên, càng không có ai có thể cự tuyệt.

Thời gian tu hành ngắn thì mấy tháng, lâu thì ba bốn năm, không thể biết trước.

Vũ Dân thật ra không phải bất cận nhân tình, thấy sắp tới cuối năm, cố ý để họ ở lại trải qua trừ tịch, sau đó dẫn họ tới chốn đào nguyên Cửu Hoa Sơn.

Mặc Nhiên nghĩ tới không lâu sau đó có thể cùng tới chốn đào nguyên tu luyện với Sư Muội, không khỏi vui sướng trong lòng. Nhưng loại vui sướng này chẳng kéo dài được bao lâu, đã chậm rãi biến mất. Hắn mới đầu cũng không rõ là vì sao, cho tới tận một ngày đi tới phía nam Tử Sinh Đỉnh, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua kết giới nghiêm ngặt ở Hồng Liên Thủy Tạ.

Bước chân Mặc Nhiên dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn, ngừng tại chỗ, ngửa đầu nhìn mây khói mênh mông ở núi xa.

Sở Vãn Ninh bế quan đã hơn ba tháng.

Một đời này, cừu hận với người này hình như đã dần dần nhạt đi... Cho dù nhắc đi nhắc lại cho mình, không được quên sắc mặt Sở Vãn Ninh khi vứt bỏ hắn và Sư Muội, nhưng đôi khi, vẫn không nhịn được trắc ẩn, tâm loạn như ma.

Hạ Tư Nghịch đi cùng hắn, lúc này thấy thần sắc Mặc Nhiên khác lạ, lại thấy hắn nhìn chằm chằm phía nam xuất thần, trong lòng khẽ động, hỏi: "Sao vậy?"

"Tiểu sư đệ, đệ nói xem trước khi chúng ta đi, y có ra ngoài không?"

"... Y?"

"À." Mặc Nhiên sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, cười cười với Sở Vãn Ninh, thời gian ở chung này, hắn cảm thấy tiểu sư đệ rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng cực kỳ thích, "Ta nói sư tôn ta ấy, chính là Ngọc Hành trưởng lão."

Sở Vãn Ninh: "Ra thế..."

Mặc Nhiên thở dài, lẩm bẩm nói: "Trước kia y chưa từng bế quan lâu như vậy. Chẳng lẽ ở Kim Thành trì, thật sự bị trọng thương?"

Đây là lâu nay, lần đầu tiên hắn chủ động nhắc tới sư tôn mình.

Sở Vãn Ninh biết rõ là không có khả năng, lại vẫn không nhịn được hỏi: "Huynh... Thật sự có chút nhớ y rồi?"

------------/-------

Chương 56: Bổn toạ làm sủi cảo
Tháng Bảy 1, 2019Yuu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Mặc Nhiên nhận được câu hỏi như vậy, thần sắc lại có hơi ngơ ngẩn.

Ta nhớ y ư?

Cho dù ân oán kiếp trước khắc sâu, không thể giải thích qua loa, nhưng mà đời này Sở Vãn Ninh cũng chưa làm gì có lỗi với hắn, ngược lại còn bảo vệ nhiều lần trong nghịch cảnh, mình thì lại nhận lấy một thân bệnh tật.

Hắn sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Ừm... Y bị thương mấy lần, toàn vì ta cả..."

Sở Vãn Ninh nghe hắn nói như vậy, trong lòng hơi ấm áp, vừa định nói với Mặc Nhiên gì đó, lại nghe nửa câu sau của hắn.

"Ân tình này quá nặng, ta chỉ mong có thể giúp y mau khỏe lại, không muốn nợ y quá nhiều."

Ấm áp trong lòng kia chợt như đã chết, vẫn không nhúc nhích, đông lại thành băng.

Sở Vãn Ninh cứng đờ một lát, mới cảm thấy mình thật quá nực cười.

Mặc Nhiên đã nói cũng chỉ là tình sư đồ mà thôi, là chính y, có chút hy vọng đã mụ cả đầu óc mà chạy về ngọn lửa, cuối cùng cháy thành tro cũng chẳng thể trách ai.

Sở Vãn Ninh cười cười, nhưng nụ cười kia cực kỳ khó coi, chạm vào mũi tro.

"Huynh cũng đừng nghĩ nhiều, nếu huynh là đồ đệ của y, còn nợ với không nợ cái gì. Hết thảy đều là y cam tâm tình nguyện."

Mặc Nhiên liếc mắt sang nhìn y: "Đệ đấy, tuổi còn nhỏ, cứ xụ mặt bắt chước người lớn nói chuyện làm gì." Nói xong lại cười ngâm ngâm xoa đầu y.

Sở Vãn Ninh bị hắn xoa xoa, lúc đầu còn cười, sau đó hốc mắt chậm rãi đỏ bừng ứa nước, y nhìn khuôn mặt người trẻ tuổi sáng lạn trước mặt, nhẹ giọng nói: "Mặc Nhiên, ta không muốn chơi với huynh, huynh buông tay ra."

Đầu óc Mặc Nhiên quá đơn giản, không hề cảm thấy vẻ mặt khác thường của y. Huống chi ngày nào cũng cười đùa với "Hạ Tư Nghịch", nên hắn vẫn cứ như trêu trẻ con nhéo nhéo gương mặt mềm mềm của Sở Vãn Ninh, kéo khóe miệng y ra, làm thành gương mặt quỷ buồn cười.

"Phì, tiểu sư đệ sao lại giận rồi?"

Sở Vãn Ninh nhìn đứa nhỏ trong ánh mắt đối phương, bị đùa nghịch làm thành nụ cười xấu như vậy, như con quái vật đáng thương lại nực cười.

"Buông tay."

Hắn vẫn không cảm thấy, vẫn trêu chọc y như thường: "Được rồi được rồi, đừng giận, sau này đệ không được bắt chước người lớn nói chuyện nữa được không? Đến đây, làm hòa, gọi sư ca đi ~ "

"Huynh buông ra..."

"Ngoan nào, gọi một tiếng sư ca, lát nữa mua bánh hoa quế cho đệ ăn."

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, giọng rốt cuộc có hơi khàn khàn.

"Mặc Nhiên, ta không nói đùa, ta thật sự không muốn chơi với huynh, huynh buông tay ra, huynh buông tay, được không?" Y nhăn mi nhỏ dài, vì nhắm mắt nên nước mắt không rơi, nhưng cổ họng đã nghẹn ngào, "Mặc Nhiên, ta đau..."

Quá đau, trong lòng chứa một người, y thật cẩn thận giấu sâu trong đáy lòng, không thích mình cũng được, chỉ có thể yên lặng nhung nhớ, che chở người kia, không chiếm được cũng thế, như nào cũng ổn thôi.

Nhưng người kia dâng hết toàn bộ dịu dàng cho người khác, để lại cho y một thân một mình. Y che chở hắn trong lòng, người kia vừa động, ngực đã chảy đầy máu, từng ngày từng ngày, vết thương cũ chưa lành, đã có vết thương mới.

Vì thế y biết, cho dù cầu không được, chỉ cần một ngày trong lòng vẫn có người này, sẽ đau một ngày.

Y không biết mình có thể chống đỡ lại nỗi đau này bao lâu, không biết khi nào mình sẽ sụp đổ.

Mặc Nhiên rốt cuộc cảm thấy không đúng, có chút lo sợ không yên buông lỏng tay, vuốt ve gương mặt hơi đỏ lên của y, luống cuống tay chân không biết làm gì mới tốt. Sở Vãn Ninh bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật thu nhỏ, cũng tốt.

Dù sao cũng có thể không cố kỵ kêu một câu đau, bày một tấc mềm mại.

Dù sao cũng có thể khiến hắn quan tâm mà liếc nhìn mình một cái.

Đó là thứ y đã từng mơ cũng không dám mơ tới.

Chỉ chớp mắt, đã tới trừ tịch. Đây là thời khác náo nhiệt nhàn nhã nhất trong một năm ở Tử Sinh Đỉnh, chúng đệ tử dán bùa đỏ, quét tuyết đọng, sư phó ở Mạnh Bà Đường cũng bận rộn từ sớm tới tận chiều, chuẩn bị đón một ngày cuối năm bằng bữa tiệc thịnh soạn, các trưởng lão đều dùng thuật pháp mình am hiểu gia tăng niềm vui. Ví dụ như Tham Lang trưởng lão biến hồ nước sau núi thành rượu ngon. Toàn Cơ trưởng lão thả ba nghìn con chuột lửa được thuần dưỡng, để chúng nó canh giữ các nơi trong môn phái, giúp mọi người giữ ấm xua lạnh. Lộc Tồn trưởng lão, hắn thi chú lên người tuyết, để chúng nó chạy sắp núi, gặp ai cũng hô "Tân xuân vui vẻ".

Mọi người không trông mong gì vào Ngọc Hành trưởng lão có thể làm gì, trên thực tế, Ngọc Hành vẫn đang bế quan, lâu dài tới tận giờ, căn bản chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người.

Chỉ có mỗi Tiết Mông đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời không biết đã bay đầy cánh hoa hải đường từ lúc nào, như suy tư gì đó nói: "Qua hôm nay, chúng ta phải đi rồi, xem ra vẫn không có duyên gặp mặt người... Không biết giờ này sư tôn đang làm gì nhỉ?"

"Khẳng định là đang tu hành rồi." Mặc Nhiên cắn một miếng táo, mơ hồ không rõ nói, "Lại nói tiếp, tối nay tất cả các trưởng lão đều phải biểu diện một tiết mục. Thật đáng tiếc, nếu như sư tôn ở đây, y cũng sẽ đến chứ, không biết y sẽ biểu diễn cái gì."

Dứt lời, tự mình cười trước: "Chắc là diễn 'nổi giận' là thế nào nhỉ?"

Tiết Mông trừng hắn: "Sao không diễn 'đánh chết Mặc Vi Vũ' như thế nào đi?"

Tết nhất, Tiết Mông bắt đầu kiểu đùa khắc nghiệt, Mặc Nhiên cũng chả giận, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: "Đúng rồi, hôm nay ngươi có gặp tiểu sư đệ không?"

"Ngươi nói Hạ Tư Nghịch?" Tiết Mông nói, "Không gặp, người ta dù sao cũng là môn đồ của Toàn Cơ, ngày nào cũng quậy phá với chúng ta, Toàn Cơ không so đo, nhưng nếu ăn tết với chúng ta, sư phụ đệ ấy chắc tức chết luôn."

Mặc Nhiên cười ha ha nói: "Nói cũng đúng."

Hồng Liên Thủy Tạ, tà dương xế chiều.

Sở Vãn Ninh cầm một viên thuốc xem cẩn thận. Tiết Chính Ung ngồi đối diện y, Sở Vãn Ninh chưa từng mời ông uống trà, ông liền tự rót cho mình một chén, còn không chút khách khí ăn đĩa bánh của người ta.

Sở Vãn Ninh trừng mắt nhìn ông, ông vẫn chả nhận ra cái gì, nhai điểm tâm, nói: "Ngọc Hành à, ngươi đừng nhìn nữa, tuy Tham Lang độc miệng, nhưng lòng dạ không xấu đâu. Sao hắn hại ngươi được."

"... Tôn chủ nghĩ đi đâu thế." Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói, "Ta chỉ nghĩ một chút, nếu Tham Lang trưởng lão lo nghiên cứu chế thuốc có thể giúp thân thể ta khôi phục một ngày, thế sao hắn không luyện thêm nhiều nhiều vào? Nếu cần, dùng được luôn."

"Ôi trời, nào dễ thế." Tiết Chính Ung nói, "Loại thuốc này cần dược liệu cực kỳ hiếm gặp, hắn luyện ba viên, đã đưa cả rồi. Không phải kế lâu dài."

"Vậy." Sở Vãn Ninh trầm ngâm nói, "Thì ra thế, đa tạ hắn."

"Ha ha." Tiết Chính Ung xua xua tay, "Hai ngươi các ngươi kỳ thật rất giống nhau, toàn ngoài miệng nói lời khó nghe, lòng lại không xấu."

Sở Vãn Ninh liếc mắt nhìn ông một cái, cũng không nói lời nào, còn tự rót cho mình một ly trà, uống viên thuốc có thể làm y khôi phục hình dáng lúc trước.

Tiết Chính Ung lại muốn ăn thêm một cái bánh nữa, bị Sở Vãn Ninh đè tay lại.

"Làm gì thế?" Tôn chủ bất mãn nói.

Sở Vãn Ninh bảo: "Của ta."

Tiết Chính Ung: "..."

Màn đêm buông xuống, đệ tử Tử Sinh Đỉnh đều lục tục tới Mạnh Bà đường. Mỗi trưởng lão đều ngồi cùng đồ đệ của mình, cùng làm sủi cảo, người tuyết và chuột lửa xuyên qua đám người, giúp họ mang bình muối, bột ớt, đĩa hành đã thái, hoặc mấy thứ khác tới.

Mỗi bàn đều phi thường náo nhiệt, tiếng cười nói vui vẻ, chỉ có bàn của Ngọc Hành trưởng lão, đồ đệ đầy đủ, sư phụ lại vắng mặt.

Tiết Mông nhìn bên cạnh, thở dài: "Ta nhớ sư tôn."

Sư Muội ôn nhu nói: "Sư tôn không phải mấy ngày trước đã viết thư truyền ra sao, bảo chúng ta ăn tết vui vẻ, tu hành ở chốn đào nguyên cực khổ, chờ y xuất quan, sẽ đến gặp chúng ta mà?"

"Nói thế cũng không sai, nhưng khi nào người mới có thể xuất quan chứ..."

Nhưng đang thở ngắn than dài, ánh mắt buồn bã ỉu xìu lướt qua cửa, bỗng sửng sốt, lại bỗng bật thẳng dậy, như mèo con trợn mắt, dừng lại chỗ cửa Mạnh Bà đường.

Huyết sắc nhanh chóng rút đi lại vọt lên, mặt Tiết Mông phiếm đỏ, mắt sáng ngời, lại kích động lắp bắp nói không nên lời: "Là... Là... Là..."

Mặc Nhiên cho là con thú quý hiếm nào Toàn Cơ trưởng lão nuôi chạy tới góp vui, cảm thấy kiến thức của Tiết Mông hạn hẹp, ngạc nhiên vì tiểu quái. Không khỏi buồn cười mà nói: "Có cái gì? Nhìn ngươi thế, như thấy thần tiên ấy, có gì đáng để kinh ngạc vì mấy con tiểu--"

Hắn cười hì hì quay đầu, không chút để ý nâng mắt lên.

Chữ "quái" phía sau, cho dù thế nào cũng nói không nên lời.

Ngoài cửa đại đường mở rộng, trong chiều tuyết bay, Sở Vãn Ninh một bộ bạch y, khoác áo choàng đỏ tươi, tu nhã nghiêng người thu dù giấy, lắc cho tuyết rơi xuống, sau đó nâng mành mi lên, lộ ra đôi mắt phượng sắc bén hẹp dài, nhàn nhạt liếc nhìn họ.

Một liếc mắt này, khiến Mặc Nhiên cảm thấy, tim hắn thế mà đã đập loạn cả lên, tay đổ mồ hôi trộm, hô hấp cũng không tự chủ được mà nhẹ nhàng chầm chậm hơn.

Mạnh Bà Đường dần yên tĩnh. Sở Vãn Ninh ngày thường xuất hiện ở Mạnh Bà Đường, các đệ tử cũng không dám ồn ào, huống chi y bế quan đã lâu, giờ xuất hiện trong đêm trừ tịch, khuôn mặt nhiễm sương tuyết càng làm y trong sạch tuấn mỹ, ánh mắt càng đen nhánh sâu nặng.

Mặc Nhiên đứng dậy, lẩm bẩm nói: "Sư tôn..."

Tiết Mông bật dậy, như mèo con chạy về phía Sở Vãn Ninh, vừa gọi "Sư tôn!" vừa chui vào trong lòng Sở Vãn Ninh.

Y phục nhiễm trong tuyết của Sở Vãn Ninh cực kỳ lạnh, nhưng nhìn biểu tình Tiết Mông, quả thực như ôm lấy hoa đào tháng ba, than lửa tháng mười, ấm không chịu được, vẫn còn ồn ào: "Sư tôn, rốt cuộc người xuất quan rồi, ta còn tưởng trước khi đi không thể gặp được người, người quả nhiên vẫn lo cho chúng ta, sư tôn sư tôn..."

Sư Muội cũng tới đón, cúi đầu thi lễ, mặt lộ vẻ vui mừng: "Cung nghênh sư tôn xuất quan."

Sở Vãn Ninh vỗ vỗ đầu Tiết Mông, lại gật đầu với Sư Muội: "Vi sư tới hơi muộn, đi thôi, đón giao thừa với các ngươi."

Y ngồi vào bữa tiệc, ngồi cạnh Tiết Mông, đối diện Mặc Nhiên.

Sở Vãn Ninh đến, sau hân hoan náo nhiệt ban đầu, mọi người dần khôi phục thói quen xưa, đều ngồi nghiêm chỉnh như sư tôn. Trước bàn yên tĩnh đến quỷ dị.

Giữa bàn đặt bột mì nhân thịt trứng gà và các loại nguyên liệu nấu ăn, còn có một đồng tiền mới tinh.

Mặc Nhiên là người trù nghệ tốt nhất trong bọn họ, nên mọi người cuối cùng quyết định để hắn chỉ huy.

"Vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh." Mặc Nhiên cười nói, "Mọi người ai biết cán bột không?"

Không ai hé răng.

"... Được rồi, ta cán bột cho." Mặc Nhiên nói, "Sư Muội, huynh làm hoành thánh ngon nhất, nhân sủi cảo cũng làm không khác gì, huynh tới làm nhân đi."

Sư Muội do dự trong chốc lát, nói: "Chuyện này... Vẫn có chút khác nhau, ta sợ ta làm không tốt."

Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói: "Có thể ăn là được rồi, không cần do dự."

Sư Muội cười nói: "Vậy thì được rồi."

"Tiết Mông ngươi giúp lấy nước đi, xắn tay áo lên làm gì thế. Đừng có cản trở là giúp rồi đấy."

Tiết Mông: "..."

"Còn sư tôn ấy à." Mặc Nhiên cười nói, "Sư tôn hay là cứ ngồi bên cạnh uống trà đi nhé?"

Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Ta làm sủi cảo."

"Hả?" Mặc Nhiên cả kinh, tưởng là hai tai mình bị điếc, "Người muốn làm gì?"

"Ta nói, ta làm sủi cảo."

Mặc Nhiên: "... ... ... ... ..."

Hắn bỗng nhiên thà rằng hai tai mình bị điếc luôn cho xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro