Q3- Chương 212+213: [Giao Sơn] Chưởng môn trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN III: QUYẾT CHIẾN

Chương 212: [Giao Sơn] Chưởng môn trước

Edit: Chu

Beta:

"Đừng lên phía trước! Lùi lại! Tất cả lùi lại! Xuống chân núi!"

Thình lình có tiếng hét lớn, mọi người lập tức quay lại, thấy Mặc Nhiên đạp lên đất phi đến, sau hắn, có một nữ thi đuổi theo gắt gao, miệng phát ra tiếng kêu đáng sợ.

Tiết Chính Ung cả kinh nói: "Nhiên Nhi? Sao... Sao lại thế?!"

"Lùi về sau! Quay về hết đi!" Mặt Mặc Nhiên đen lại, đôi mắt như lưỡi đao ra khỏi vỏ, hắn hô lên với Nam Cung Tứ, "Nam Cung! Tin cự hồn thạch lúc trước!"

Nam Cung Tức lập tức chạy tới nơi cao hơn—— ở trên táng mộ trung hồn đàn, là đàn táng mộ của đệ tử lịch đại cao giai Nho Phong Môn, để tránh đời sau có chuyện, trên hai đàn táng mộ có thiết lập một lớp tường viên, dùng để ngăn cách.

Hắn chạy vội tới, Diệp Vong Tích theo sát sau, nhưng còn chưa tới trước tường cự hồn, Nam Cung Tứ đột nhiên dừng bước:

Chỉ thấy trên núi, một đám người chậm rãi đi xuống, mặc thanh y hạc huy, lụa trắng tung bay, liếc qua, thật sự giống hồi Nho Phong Môn chưa diệt môn, quả nhiên thanh thế lớn mạnh, khí thế kinh người.

Nam Nam Cung Tứ biết không đúng.

Diệp Vong Tích cũng biết rõ.

Những đệ tử Nho Phong Môn kia đã có điểm khác biệt với họ từ lâu, đó chính là mắt mỗi người, đều che một lớp lụa màu xanh lá thêu hạc.

Nhìn qua chỉ là khác biệt cực kỳ nhỏ, nhưng người Nam Cung gia đều hiểu rõ nó có nghĩa là gì—— người sống tuyệt đối sẽ không che lớp lụa này. Đây là đệ tử Nho Phong Môn đã hạ táng, sư môn cho bọn họ tang vật, ý hai mắt che tường vân, giá hạc về Tây, vãng sinh Trường Nhạc vô cực...

Tất cả người xuống núi đều là người chết của Nho Phong Môn!!

Nam Cung Tứ lui lại một bước, giơ tay, theo bản năng dừng bên Diệp Vong Tích.

Hắn không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói: "Ngươi đi xuống dưới."

"..."

"Đi xuống! Bảo với Mặc tông sư, không kịp rồi." Nam Cung Tứ hít sâu một hơi, nói ra một câu mang chút run rẩy, "Đệ tử lịch đại cao giai của Nho Phong Môn, tất cả đã khởi thi, đang đi xuống chân núi."

"Vậy còn ngươi?!"

"Ta ngăn lại trước, ngươi nhanh lên." Nam Cung Tứ hơi nghiêng mặt đi, nói với Diệp Vong Tích, "Để bọn họ lùi xuống chân núi, lùi sang bên kia, ngươi bắn tin pháo khiêng linh cữu, ta lập tức xuống ngay."

Diệp Vong Tích cắn chặt môi, nàng biết rõ chuyện này không thể cứu vãn nữa, là chuyện cuối cùng đủ khả năng để làm, bỏ lại túi tên của mình, ném cho Nam Cung Tứ, trầm giọng nói: "Tiếp theo. Ngươi luôn không nhớ mang theo nhiều chút."

Lúc nàng chạy xuống núi, nơi đó đã diễn ra trận ác chiến, thi hài đệ tử Nho Phong Môn núp trong lùm cây, nham thạch phía sau, tất cả như châu chấu ẩn nấp khắp nơi lúc nào cũng có thể vọt ra, cả người tái nhợt, lẫn trong tu sĩ phục sức khác nhau, như tuyết lãng cuồn cuộn, từ xa nhìn rất đồ sộ, chỉ là đồ sộ đại giới không khỏi quá lớn, Giao Sơn chỉ một thoáng đã vang tiếng gào thét, toàn tiếng kêu giết.

Diệp Vong Tích nhìn lướt qua mấy quan tài trong trận chiến bị linh lực làm bật mở, bên trong chỉ có y phục, bày dáng người, nghĩa phụ nàng khôn như thỏ, để lại cho họ một sự bình tĩnh không gợn sóng "Trung trinh chi trủng", kỳ thật thi thể trong trủng đã bị lôi ra hết, giấu kín, chỉ chờ họ tới nơi cao, điều động các "Đệ tử cao giai tử trủng" trước kia, đánh phía trước, chặn phía sau.

Hắn bày lưới, bọn họ là cá vào lưới.

Diệp Vong Tích trong cuộc hỗn chiến tìm thấy Mặc Nhiên: "Mặc tông sư!"

Mặc Nhiên đang đánh với năm cỗ thi thể, nghe tiếng Diệp Vong Tích, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nóng lòng nói: "Chuyện thế nào——"

"Rồi" còn chưa nói ra, thấy mặt Diệp Vong Tích, đã biết đáp án.

Mặc Nhiên thầm mắng một tiếng, trùng hợp cương thi cắn lên tay hắn, hắn vung không rõ, cực giận dứt khoát nhét luôn cả tay vào miệng cương thi, ánh mắt nảy sinh ác độc, sống sờ sờ giật đứt lưỡi cương thi ra!

"Grừ!"

Máu đen bắn tung toé, cương thi rốt cuộc không cắn được hắn, bị khuỷu tay hắn đán vào ngực, ngã quỵ xuống đất.

Mắt đen Mặc Nhiên sáng đáng sợ, biểu tình sát lệ, lúc nhìn lại Diệp Vong Tích, thế mà làm nàng không tự chủ được mà rùng mình. Nhưng nàng lập tức ổn định lại mình, nói: "A Tứ bảo các người mau chóng lùi lại, lùi xuống chân núi chờ hắn!"

Mặc Nhiên gật đầu, dùng thanh âm khuyếch đại phút chốc tràn giọng hắn khắp vùng hỗn chiến.

"Đừng ham chiến, tất cả xuống chân núi, tất cả lùi về chân núi."

Hoàng Khiếu Nguyệt nhất thời nóng nảy: "Vốn dĩ chúng ta đã chuẩn bị kỹ một trận sống chết với Từ Sương Lâm, giờ màn trước mắt này cũng đã đoán trước được, sao giờ phải lui về?"

Mặc Nhiên căn bản kệ gã, người chết vì tiền chim chết vì mồi, Hoàng Khiếu Nguyện muốn thẳng tới đỉnh núi, ôm lấy kỳ trân dị bảo cất trong Thiên Cung miếu của Nho Phong Môn, đó là chuyện riêng của lão già này, hắn vẫn lạnh giọng lặp lại: "Không muốn chết thì xuống chân núi! Lập tức! Tất cả quay xuống!"

Những thi thể tôi tớ tuy chiến lực không mạnh, nhưng cũng không phải những xác chết tay trói gà không chặt như ở Hoàng Sơn, chúng nó số lượng kinh người, lại không sợ đau, tre già măng mọc ồ ạt lên, đến khi mọi người lui tới chân núi, đã chết mất hơn mười danh tu sĩ.

Hoàng Khiếu Nguyệt đương nhiên cũng lùi về, gã biết dùng năng lực một người, tuyệt đối không thể đơn độc đánh lên tới đỉnh.

Nhưng gã thổi râu cười lạnh nói: "Mặc tông sư, rất tốt như thế, người bảo muốn tới Giao Sơn là ngươi, đánh một nửa, bảo lui về cũng là ngươi, ngươi cũng thật có năng lực nhỉ, giờ thì làm sao? Nếu ngươi không đi đầu, chúng ta u ám theo ngươi ra khỏi kết giới này đi?"

Sàn tôn đời trước không đủ để xách giày cho Đạp Tiên Đế Quân, giết gã cũng sợ bẩn tay, đời này cũng chính vì Mặc Nhiên không phải hắc ám chi chủ, mà thanh thanh chính chính là một thế hệ tông sư, nên mới có thể không bị hắn bạt tai trước công chúng.

Nhưng Mặc Nhiên có thể chọn không thèm để ý tới gã.

Hoàng Khiếu Nguyệt còn muốn nói nữa, chợt thấy phía trước cuồn cuộn mây khói, lại là Nam Cung Tứ cưỡi yêu lang Não Bạch Kim tới, gió mạnh vụt đến, phía sau hắn là mấy trăm đệ tử cao giai của Nho Phong Môn, Hoàng Khiếu Nguyệt chợt liếc qua, cả kinh nói: "Ối, không được tới! Trúng kế rồi!"

Mặc Nhiên nheo mắt lại, thầm nghĩ, lão đông tây này cuối cùng cũng hiểu ra, biết là Từ Sương Lâm mai phục, còn không phải quá ngu.

Nhưng mà nửa câu sau của Hoàng Khiếu Nguyệt chính là: "Nam Cung Tứ! Ngươi thật to gan! Thế mà dám tụ tập dư nguyệt Nho Phong Môn ở Giao Sơn, còn muốn chống lại các phái à?"

Mặc Nhiên: "..."

Nam Cung Tứ hạ thấp trên yêu lang, cướp đường chạy, Não Bạch Kim nhanh như tên ra khỏi cung, vứt xa các thi thể phía sau hắn. Giờ, Hoàng Khiếu Nguyệt mới hiểu ra mình hiểu nhầm hắn, nhưng gã không chút áy náy, ngược lại còn trừng lớn mắt nhìn cương thi như thuỷ triều, họng nghẹn lại.

Nam Cung Tứ nhảy vào trong đám người, nhảy xuống khỏi yên lanh, nhét túi tên vào lòng Diệp Vong Tích, thở dốc nói: "Tên còn thừa, trả lại ngươi, ngươi đưa mọi người, lùi về sau."

Diệp Vong Tích vốn nghe thấy nửa câu đầu, lòng thả lỏng chút ít, nhưng nửa câu sau khiến nàng bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt Nam Cung Tứ: "Ngươi định làm gì?"

"Ít chuyện nhỏ."

Hoàng Khiếu Nguyệt vừa thấy đệ tử cao giai Nho Phong Môn càng lúc càng gần, mắt thấy sắp phải chiến mới anh kiệt mấy trăm năm trước của Nho Phong Môn, lòng bàn tay gã đổ mồ hôi, quay đầu chửi ầm lên: "Nam Cung Tứ! Ngươi thứ hại người! Cùng một dạng với cha ngươi! Vì sao ngươi dẫn mấy quái vật này đến chỗ bọn ta? Muốn bọn ta thay ngươi giết địch à?"

Thấy Nam Cung Tứ không nhìn gã, cũng chẳng hé răng, Hoàng Khiếu Nguyệt càng giận, run giọng nói: "Hay lắm, cuối cùng ta cũng thấy được bản tính của ngươi—— Ngươi sợ một người không lên núi được, không lấy được trân bảo tài phú lão chết bầm nhà ngươi để lại cho ngươi, nên mới kéo một đám lên núi, thay ngươi mở đường! Nam Cung Tứ! Lòng ngươi thật độc ác!"

Mắt thấy gã nói chuyện càng lúc càng quá phận, Tiết Chính Ung đứng cạnh gã không nhịn được, nhíu mày bảo: "Được, Hoàng đạo trưởng, ngươi nói ít đi hai câu đi."

"Nói ít? Ta dựa vào đâu phải nói ít?" Hoàng Khiếu Nguyệt căn bản không để Hạ Tu giới vào mắt, ngày thường còn bình tĩnh, lo mặt mũi Tiết Chính Ung, nhưng giờ trong lúc nguy cấp, gã làm gì còn lòng dạ làm bộ làm tịch, chỉ vào mặt Nam Cung Tứ mà thoá mạ, "Quả nhiên là con trai nghiệt súc, lòng dạ sói hổ! Ngươi thế mà lợi dụng danh sĩ hào kiệt tới thay ngươi dọn đường! Mặt mũi ngươi vứt đâu?"

Nam Cung Tứ: "..."

Hoàng Khiếu Nguyệt còn không bỏ qua, giận gào lên: "Người giống ngươi, vốn nên chết để tạ thiên hạ, nhưng ngươi thế mà còn chạy tới thi đàn, ngươi còn dẫn đám súc sinh này tới, ngươi——"

"Chát!"

Một tiếng tát giòn vang lên, vững vàng đáp xuống mặt Hoàng Khiếu Nguyệt.

Quân tử chi phong Diệp Vong Tích, vẫn còn giữ tư thế tát Hoàng Khiếu Nguyệt, hơi run lên, thở hổn hển, ánh mắt hung ác, nhìn chằm chằm kẻ ngã trước mặt mình.

"Súc sinh."

Nàng khàn khàn mở miệng.

"Trước núi anh hùng Nho Phong Môn ta, sau có thể dung túng thất phu như ngươi văng lời xấu xa?!"

Đám ngươi Giang Đông Đường ầm ầm rút kiếm, chĩa vào Diệp Vong Tích, nữ tu trung niên dưới toà Hoàng Khiếu Nguyệt dựng mi nói: "Ngươi thứ nam không ra nam nữ không ra nữ! Ngươi dám động thủ với trưởng bối? Ngươi mới là súc sinh! Chó săn của Nho Phong Môn!"

Bà ta gào lên, thế mà muốn lao tới đánh Diệp Vong Tích, Mặc Nhiên đang định giúp, chợt nghe tiếng roi vang lên, hung hăng xé gió.

Mặt thấy trước mắt vàng chói, Sở Vãn Ninh đi ra từ đám người, tay cầm Thiên Vấn, nheo mắt phượng lại.

Y đến trước mặt Diệp Vong Tích, đối mặt với Giang Đông Đường.

"Ta nói rồi." Y gằn từng chữ, "Nam Cung Tứ là đồ đệ ta, chư vị nếu không muốn qua thẩm vấn của Thiên Âm Các, muốn chỉ điểm gì, mời đến trước mặt ta. Luận công đạo, hay luận quyền cước."

Trong tĩnh mịch, y ném ra nửa câu cuối——

"Đều phụng bồi."

Không khí ngưng lại đến tận cùng.

Giang Đông Đường tiến không tiến được, lui cũng không xong, lui, trên mặt không còn ánh sáng, lên... Bọn họ thật sự có thể lay chuyển Bắc Đẩu Tiên Tôn Sở Vãn Ninh à? Huống chi, họ thật sự đã xuống núi cùng Sở Vãn Ninh, chẳng lẽ lại đối đầu một mất một còn?

Thi đàn bên kia vẫn đang tới, ngày càng gần...

Có người không nhịn được, hô lớn: "Đừng cãi nhau nữa! Có gì ra ngoài rồi nói! Giờ nghĩ cách đi! Nên làm gì đây!"

"Đánh à?"

"Trực tiếp lên đánh vậy á? Thế sao còn phải lùi về chân núi? Thế khác gì đánh trên núi chứ?"

Đúng vậy, Mặc Nhiên cũng không nhịn được nghĩ, có gì khác nhau?

Hắn tuy hiểu rõ việc làm của Nam Cung Tứ là có mục đích, làm truyền nhân cuối cùng của gia tôc Nam Cung, nếu Nam Cung Tứ bảo họ lùi về chân núi, tất nhiên đã có tính toán trong lòng.

Hắn nhịn không được nhìn Nam Cung Tứ nãy còn không hé răng, lại bỗng phát hiện trong mắt nam nhân kia lập loè ánh sáng không thể nói rõ.

Một loại ánh sáng làm hắn không rét mà run.

"Nam Cung!"

Hắn quát một tiếng, nhưng vô dụng, Nam Cung Tứ từ trước vẫn không lên tiếng trầm mặc niệm cấm chú, từ lúc Hoàng Khiếu Nguyệt chĩa mũi đao vào hắn thoá mạ, vẫn luôn âm thầm niệm cấm chú này.

Giờ thấy, đã quá muộn.

Vô số dây liễu ầm ầm từ đất vọt lên, đột ngột mọc trên đất, Mặc Nhiên, Diệp Vong Tích, Tiết Mông... Mọi người, cơ hồ đều bị dây liễu quấn quanh, sau đó nháy mắt ném khỏi kết giới, ném khỏi phạm vi Giao Sơn.

Diệp Vong Tích sợ biến sắc: "A Tứ! Ngươi muốn làm gì!"

Nàng muốn xông tới lần nữa, nhưng Nam Cung Tứ giơ tay, đột nhiên vung lên—— Trái phải hai thần trấn mộ bước nặng nề đứng lên, đá trắng trên người rào rạt rơi xuống, chúng nó nâng tay trái và phải của mình lên, ngang nhau, nháy mắt một kết giới trong suốt bao phủ toàn bộ lối vào Giao Sơn, chặn đường mọi người vào núi.

Nam Cung Tứ đứng một mình trước kết giới, đối mặt với hơn ngàn thi triều, quay lưng về phía mọi người.

Hắn nói: "Giao Sơn có đằng, long gân biến thành, có thể kéo vạn vật vào trong. Nhưng các ngươi không thể ở trong. —— chỉ cần trên người không chảy dòng máu Nam Cung gia tộc, ta thi triển thuật pháp này, long gân chi đằng liền chẳng phân biệt địch ta, kéo tất cả chư vị xuống mồ, chôn sống mà chết."

Diệp Vong Tích bi thương mà giận dữ, gào lên: "Nam Cung Tứ! Ngươi có biết ngươi chỉ có một mình không!" Nàng đấm lên kết giới, lại chỉ có thể gào lên ở ngoài gọi hắn: "Nam Cung Tứ!"

"Sao lại một người." Nam Cung Tứ nghiêng nửa mặt đi, "Không phải vẫn còn ngươi sao?"

"..."

Sau đó, hắn như bỗng nhớ ra chuyện gì, thế mà nhếch miệng cười.

Nụ cười kia sáng lạn, sau khi Nho Phong Môn diệt môn, không còn xuất hiện lộng lẫy hoa quang trên mặt hắn nữa, phi dương kiêu ngạo, tuỳ tiện mạnh mẽ, như khí phách hăng hái nhiều năm qua đều quay về trên gương mặt, mắt sáng ngời, tin mã từ cương.

Nam Cung Tứ nhiều năm trước, hắn và Diệp Vong Tích cùng vào ảo cảnh thí luyện, nghiêng mặt, cầm kiếm, cười nói với nàng:

"Ngươi đúng thật chỉ là nữ nhi vô dụng, kết quả là, ta vẫn phải bảo vệ ngươi."

Dứt lời, hắn xoay người, nhanh chóng tới đám thi như lũ.

Một bước.

Hai bước.

Ba bước.

Chặn.

Nam Cung Tứ cắm kiếm xuống mồ, cởi băng xanh trên tay, hung hăng dùng dao nhọn đâm xuống.

Máu tươi ồ ạt chảy ra, xuôi theo thân kiếm, chảy vào đất bùn Giao Sơn ướt át.

Ánh mắt Nam Cung Tứ lạnh lẽo, nhìn thẳng, không hề sợ hãi.

Hắn không biết, giờ khắc này, trong mắt Mặc Nhiên đứng ngoài kết giới, thân ảnh hắn chồng lên dáng vẻ tử chiến không hàng của Diệp Vong Tích kiếp trước, trùng điệp hợp lại, cuối cùng thành một người, khó phân ly.

"Huyết tế Thương Long, gân cốt tới." Nam Cung Tứ nói, "Trận khai——!"

Vô số dây leo từ đất chui lên, chỉ một thoáng đã phá nát đất. Dây leo trói chặt tất cả, không như khi quăng mọi người ra, đó là từng dây thô to đỏ tươi, không có bất luận một cành cây nào. Thậm chí có thể nói, đó chính là mạch máu thô lớn, từ sâu trong đất Giao Sơn vụt lên, nháy mắt quấn lên mỗi xác chết bị Trân Lung Kỳ Lục khống chế.

Nam Cung Tứ dùng sức một người, dùng hơn ngàn long gân vọt lên, nháy mắt hao lượng lớn linh khí, trán hắn rịn mồ hôi mỏng, tay cầm kiếm hơi phát run, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, vết thương cũ rách ra, máu tươi càng giàn giụa...

"Chôn sống!"

Mặt hắn trắng bệch, run rẩy, hạ lệnh cuối cùng.

Hơn ngàn long gân bắt đầu hung áo kéo thi thể xuống, nhưng những cương thi đó đương nhiên không ngồi chờ chết, đều kiệt lực gào rống, rít gào, giãy giụa.

Linh lực Nam Cung Tứ cộng lực cùng long gân, hơn ngàn cương thi dùng sức, vặn vẹo, hắn không thể áp chế nhiều hơn, thông qua máu tươi hiến tế, thúc giục long gân dùng lực mạnh hơn, kéo thi đàn xuống.

Mắt cá, cẳng chân... Đùi...

Các cương thi kia kêu gào, ngẩng cổ rít lớn, khoé miệng chảy dãi.

Nam Cung Tứ thở phì phò, đùi... Vẫn là đùi...

Hắn có thể cảm thấy linh lực mình đã khô cạn, nhưng những cương thi đó vẫn chưa vào lòng đất, chúng vẫn phẫn nộ vặn vẹo người, dùng tay đỡ lại, muốn thoát ra.

Nhiều hơn, đến eo... Ít nhất là đến eo...

Như vậy mới có thể bỏ kết giới đi, để người bên ngoài vào trong, vậy các cương thi đó mới không đến mức thoát ra ngay, xoay chuyển thế cục nháy mắt.

Ít nhất...

Nhiều hơn chút nữa...

Linh lực hao hết, chuyển sang linh hạch bị tiêu hao quá mức.

Nam Cung Tứ chỉ cảm thấy tim đau nhói, linh hạch hắn vốn dễ bạo tẩu vỡ nát run rẩy trong ngực mà run lên, hắn cắn chặt răng, nhưng máu vẫn theo khoé miệng chảy xuống.

Nhiều hơn chút nữa.

Eo...

Thật tốt, chúng đều khó nhúc nhích, nhưng còn chưa phải ổn định nhất, lực đao cương thi sẽ lớn hơn lúc còn sống, chôn đến đây, vẫn còn khả năng bạo khởi đột phá.

Nhiều hơn chút nữa!

"Khụ khụ——!" Sức linh hạch bị dùng tới lần hai, Nam Cung Tứ cảm thấy choáng váng, không chịu nổi quỳ xuống đất, nôn ra máu, tích táp nhỏ lên đất đen.

Nam Cung Tứ gượng mở mắt, thân ảnh lắc lư, hắn thấy những thi đàn đó bị nhốt vào nơi sâu hơn, cơ hồ đều tới ngực chúng.

Những quái vật đó tạm thời không động đậy nổi.

Răng môi Nam Cung Tứ nhuộm đỏ máu, nở nụ cười.

Hắn nghe thấy Diệp Vong Tích ở bên ngoài gọi: "A Tứ! Đủ rồi! Mở kết giới! Ngươi mau mở kết giới ra!"

Tiết Chính Ung Cũng gọi: "Mau mở kết giới đi Nam Cung! Chúng ta đến giúp ngươi!"

"Nam Cung, mau mở kết giới! Mở kết giới đi!"

Người gọi bên ngoài ngày càng nhiều, trên đời này, cũng không phải toàn là kẻ vô lương tâm.

Nam Cung Tứ cười cười, Nho Phong Môn diệt môn hắn chịu nhiều uỷ khuất như vậy cũng không khóc, bỗng đúng lúc này lệ rơi ào ạt.

Hắn nghẹn ngào, khàn khàn lẩm bẩm nói: "... Ta biết, mở ngay ... Mở ngay ..."

Hắn run rẩy nâng tay lên, chuẩn bị thu lại kết giới ngoài Giao Sơn. Nhưng mà, mặt đất bỗng rung chuyển, ngay sau đó bắt đầu chấn động——

Nam Cung Tứ đương nhiên cảm thấy, hắn đột nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu, thấy màn trước mắt, lộ ra biểu tình không dám tin.

Những thứ nãy nghe lệnh hắn, ấn cương thi vào sâu trong đất, bỗng buông ra tất cả, tiện đà quấn quanh ngực chúng, bó lại thành đám, định rút ra...

"Không thể nào..." Nam Cung Tứ mờ mịt nói, "Chuyện này không có khả năng!"

Giao Sơn sao lại không nghe lệnh chủ?

Cho dù Từ Sương Lâm ra lệnh ngược lại, những long gân này tuyệt đối không thể phục tùng, vì đối với ma long ác linh mà nói, nhóm hậu đại Nam Cung gia tộc, đều như nhau.

Nếu hai hậu nhân Nam Cung, ra hai lệnh ngược nhau cho Giao Sơn, Giao Sơn chỉ ngừng động tác lại, không ai lay chuyển được, quay sang trung lập.

Trừ phi...

Nam Cung Tứ đột nhiên nổi một tầng da gà, hắn nghĩ tới một người.

Ý nghĩ này làm hắn phát run, tim tựa hồ càng đau hơn, hắn thở hổn hển, chậm rãi ngẩng đầu, hắn dọc theo thềm đá cẩm thạch trắng dài lâu năm, dọc theo thi triều ồ ạt, nhìn qua.

Một gương mặt oai hùng uy nghiêm, nam nhân cao lớn đĩnh bạt, dọc theo thềm thang, chậm rãi đi xuống.

Hắn khoác áo gấm đẹp đẽ quý giá, trên có thêu giao long nuốt nhật nguyệt, biển mây phiên sóng, mỗi bước, y phục tản ra ánh sáng như nước của chỉ vàng chỉ bạc dưới ánh trăng, liễm diễm.

Mũi hắn cao thẳng, đoan đoan chính chính che hai mắt, bằng lụa người chết Nho Phong Môn mang, nhưng lụa kia không phải xanh lá, mà là đen. Cũng không thêu tiên hạc, mà là diễm điện dâng lên, vuốt Thương Long mạnh mẽ.

Sắc mặt Nam Cung Tứ nháy mắt trắng không khác gì, hắn nhìn chằm chằm nam tử từng bước, thong dong xuống bậc thang, không tin nổi mà mở to hai mắt, thì thào: "Sao lại... Sao có thể... Chưởng môn trước đây..."

Ánh trăng xuyên qua rừng lá, chiếu sáng nam tử anh tuấn đao phách phủ chính, gương mặt rõ ràng.

Là hắn.

Trên đời chỉ có người duy nhất trong tộc Nam Cung làm Giao Long có thể cãi lời, đánh bại ma long, trấn áp ác thú thượng cổ "Cổn" dưới tháp, mở ra nhất đại tiên môn trăm năm.

Hắn mấy trăm năm trước là tông sư đệ nhất thiên hạ, hắn vì độ hồng trần mà khổ cực, lúc còn sống là người đầu tiên từ bỏ phi thăng vào đại môn Thiên Giới, hắn là chưởng môn đầu tiên của Nho Phong Môn——

Nam Cung Trường Anh!

—————————————-

Chương 213: [Giao Sơn] Sinh tử chiến

Edit: LuBachPhong36

Tuy rằng Trường Anh chưởng môn đã sớm thành người thiên cổ, nhưng rất nhiều bức hoạ được lưu truyền trên thế gian đều có vẽ chân dung của hắn, trong linh đường của các bậc tiên hiền Nho Phong Môn cũng thờ phụng bức tượng khảm ngọc uy nghiêm của vị chưởng môn đầu tiên này. Do vậy cơ hồ là chỉ trong nháy mắt Diệp Vong Tích liền có phản ứng: "A Tứ, mau mở kết giới ra! Ngươi đánh không lại y!"

Đương nhiên đánh không lại......

Ai có thể đánh thắng được?

Chỉ sợ là cho dù bây giờ tông sư mạnh nhất Tu Chân giới Sở Vãn Ninh cùng ra ứng chiến, cũng khó có phần thắng.

Nam Cung Tứ đang phát run, nhưng không phải bởi vì sợ hãi, mà bởi vì một loại cảm giác bi thương cực kỳ mãnh liệt cùng phẫn nộ —— thái chưởng môn...... Từ Sương Lâm thế mà lại đem di hài của thái chưởng môn cũng làm thành quân cờ Trân Lung!

Điên rồi......

Thật sự điên rồi!

Đó là tổ tiên của bọn họ, là linh hồn của Nho Phong Môn, là cội nguồn của Nho Phong Môn, là thần linh mà các thế hệ đệ tử và hậu duệ của trăm năm sau tôn sùng.

Là Nam Cung Trường Anh a!

Cổ Nam Cung Tứ đã nổi đầy gân xanh, hắn phát ra một tiếng rít gào vặn vẹo đến cực điểm, giống như tiếng hổ gầm giữa núi rừng: "Từ Sương Lâm!!...... Không, Nam Cung Nhứ!!! Ngươi ra đây cho ta!! Ra đây!!!"

Dư âm vang vọng quay vòng như chim ó bay lượn, thật lâu cũng chưa tiêu tan.

Không có người trả lời hắn, Từ Sương Lâm đương nhiên sẽ không xuất hiện.

Thứ duy nhất phản ứng lại hắn, chính là hai mắt đang bị dải lụa trắng che lại của Nam Cung Trường Anh, hắn hơi nghiêng mặt qua, ngón tay tái nhợt trượt lên vỏ kiếm, bảo kiếm chôn cùng hắn xuất ra khỏi vỏ, long quang chiếu sáng khắp nơi.

Hắn dẫn theo kiếm, chậm rãi đi xuống một bước.

Mà cùng lúc đó, Nam Cung Tứ thì lui về sau một bước, hắn lẩm bẩm nói: "Thái chưởng môn......"

Nam Cung Trường Anh bước đi trầm ổn, mũi kiếm điểm trên thềm ngọc, phát ra âm thanh cọ xát chói. Hai mắt hắn bị che, mà dải lụa trắng này là sau khi chết dùng pháp thuật buộc lên, không có cách nào tháo xuống, bởi vậy hắn cũng không thể thấy rõ đường trước mặt, chỉ có thể dựa vào âm thanh và khí vị để phán đoán vị trí Nam Cung Tứ.

"Ngươi đến là người nào?"

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp huyền ảo vang lên.

Là Nam Cung Trường Anh đang nói chuyện!

"Vì sao tự tiện xông vào nơi đây?"

Nghe được tổ tiên mấy trăm năm trước mở miệng nói chuyện, mặc dù chỉ là một quân cờ Trân Lung, nhưng cũng cực kỳ chấn động.

Nam Cung Tứ nuốt nuốt nước bọt, nói: "Thái chưởng môn, ta......"

"......"

Hắn đột nhiên buông trường kiếm ra, quỳ xuống đất dập đầu: "Vãn bối bất tài, là con cháu đích truyền đời thứ bảy của Nho Phong Môn, Nam Cung Tứ bái thượng."

"Đời thứ bảy...... Tứ......" Thi thể của Nam Cung Trường Anh chậm rãi lặp lại mấy chữ này, rồi sau đó lắc lắc đầu, rút kiếm ra, chỉ nói một chữ, "Giết!."

Binh khí giao nhau!

Nam Cung Tứ đỡ một kiếm của hắn, chỉ cảm thấy cánh tay tê mỏi, lực đạo của bậc tiền bối lớn kinh người, một gương mặt thi thể tái nhợt tiến đến gần, khí lạnh như băng.

"Người tự tiện xông vào, giết!"

Kiếm khí hỗn loạn, kiếm lực sắc bén kinh người, lưỡi kiếm cùng lưỡi kiếm leng keng leng keng va chạm, tia lửa toé ra khắp nơi, ánh kiếm toả ra tứ phía.

Tiết Chính Ung một quyền chống trên kết giới, dáng vẻ run sợ nói: "Điên rồi sao? Sao có thể đánh thắng được?"

Ai không biết Nam Cung Trường Anh kiêu dũng? Tương truyền hắn sức mạnh kinh người, cho dù không cần vũ khí, một tay cũng có thể đem nham thạch đánh thành mảnh nhỏ.

Đối phó hắn?

Chỉ sợ mười tên Nam Cung Tứ cũng không đủ cho tổ tiên của mình chơi đùa.

Nam Cung Tứ đầu óc dường như là trống rỗng, hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được có một ngày chính mình sẽ cùng so chiêu với chưởng môn đầu tiên của Nho Phong Môn trên Giao Sơn này. Chiêu thứ nhất hai kiếm chạm nhau, hắn bị đánh lui đến hơn mười thước, nếu không kịp thời trụ kiếm lại, chỉ sợ lúc này hắn đã hai gối ngã quỳ trên đống cỏ dại.

Nam Cung Trường Anh giơ bảo kiếm của mình lên, lần thứ hai chậm rãi tới gần.

Hắn trầm thấp mà lặp lại mệnh lệnh: "Giết......"

Giờ phút này ở bên ngoài kết giới, Tiết Chính Ung cáu giận mà không ngừng đấm mạnh vào kết giới, Khương Hi thì ấn đường nhíu chặt, mấp máy môi không rên một tiếng, Mã trang chủ thì dứt khoát che kín đôi mắt, "Ai u, a nha" mà không dám nhìn, Hoàng Khiếu Nguyệt thì âm thầm kinh hãi cảm thấy may mắn —— may mắn vì lúc trước mình không có bắt Nam Cung Tứ lại, nếu là thật sự trói Nam Cung Tứ rồi đơn độc tới Giao Sơn, lúc này người đối mặt so chiêu với chưởng môn đầu tiên của Nho Phong Môn chỉ sợ là chính mình.

Chỉ có Sở Vãn Ninh không chớp mắt mà nhìn chằm chằm động tác của Nam Cung Trường Anh, y cảm thấy có điều không đúng, thật sự rất không đúng.

Nam Cung Trường Anh là người thế nào?

Chỉ cần xem hắn hàng phục hai con ác thú, một con là ma long, con còn lại là Cổn, đều là thượng cổ tà thú, linh lực của người này có bao nhiêu đáng sợ tất nhiên là không cần nhiều lời. Cho dù lúc này hồn phách của hắn sớm đã rời khỏi thân thể, còn lưu lại trên thế gian bất quá chỉ là cái xác, rất nhiều pháp thuật đều không thể thi triển, nhưng cách chiến đấu hiển nhiên cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.

Nhưng cách chiến đấu của Nam Cung Trường Anh hung hãn tới trình độ nào?

Phía đông của khu vực gần đảo Phi Hoa có một di tích nổi tiếng của Nho Phong Môn —— đó là một cái hồ nước giữa đảo.

Cái hồ này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, là một hồ nước tù, cũng không phải là cảnh sắc mỹ lệ gì, đi một vòng không nhanh không chậm xung quanh hồ ước chừng cũng mất gần nửa canh giờ.

Nhưng mà ai ai cũng biết, cái hồ này vốn dĩ trước đây không phải là hồ nước, mà là một ngọn đồi. Năm xưa khi Nam Cung Trường Anh cùng Cổn ác chiến, vài lần Cổn đều nương thân vào ngọn đồi này để tránh né, Nam Cung Trường Anh trong lúc chiến đấu kịch liệt, liên tiếp tung ra mấy chục quyền mạnh mẽ đấm vào núi đá, kết quả một quyền cuối cùng đã đánh nát núi đá cao trăm trượng. Núi đá sụp đổ tan tành, trời long đất lở, từ đó ngọn đồi không còn nữa, nước mưa tích tụ thành đầm, mới có hồ nước sau này.

Cho nên không phải Sở Vãn Ninh đánh giá thấp Nam Cung Tứ, nhưng y cảm thấy, ở chiêu kiếm đầu tiên khi Nam Cung Trường Anh đánh về phía Nam Cung Tứ, Nam Cung Tứ phải bay ra ngoài trăm thước, tuyệt đối không thể có cơ hội mà bò dậy.

Cho nên thi thể này có điểm kỳ quặc.

Ánh mắt Sở Vãn Ninh giống như một lưỡi dao sáng như tuyết quét qua mỗi một tấc xương cốt của Nam Cung Trường Anh.

Đột nhiên, ánh mắt sắc nhọn của y ngừng lại, dừng trên cánh tay đang cầm kiếm của Nam Cung Trường Anh, y dừng một chút, trong đầu y lóe lên một tia sáng, y đột nhiên ý thức được đến tột cùng là không đúng chỗ nào ——

Phía trong kết giới, Nam Cung Tứ đang cố sức mà chống kiếm, lảo đảo trụ vững thân mình, hắn cũng giống như Não bạch kim, có thể bại, nhưng tuyệt đối sẽ không trốn. Hắn dùng ống tay áo hung hăng lau vết máu trên khóe môi, đang muốn tái chiến, chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc từ phía sau: "Đánh hướng bên trái của hắn, kinh mạch trên cánh tay trái của hắn đều đã bị đánh đứt."

"Sở tông sư?"

"Đừng thất thần." Sở Vãn Ninh đứng ở ngoài kết giới, đôi con ngươi màu nâu nhìn chằm chằm sát chiêu của hai người này, "Cho dù có chặt đứt cánh tay trái của Nam Cung Trường Anh thì cũng không thể thiếu cảnh giác."

Nghe được Sở Vãn Ninh nói như vậy, tầm mắt của các chưởng môn chung quanh đều dừng trên cánh tay trái của Nam Cung Trường Anh, quả nhiên phát giác cánh tay trái của xác chết này mềm mại vô lực, Tiết Chính Ung cả kinh nói: "Trường Anh chưởng môn sau khi chết lại bị đánh gãy kinh mạch sao?! Ai làm?"

......

Không có người trả lời.

Nhưng Diệp Vong Tích hiểu rõ cuộc đời Nam Cung Trường Anh như vậy, cho nên rất nhanh đã hiểu được.

Ai làm? Trên đời này có ai dám đánh gãy kinh mạch hắn, lại có ai có khả năng để đánh gãy kinh mạch hắn?

Nam Cung Tứ vẫn đang cùng Nam Cung Trường Anh giao thủ, hắn nhìn chằm chằm gương mặt của tổ tiên mình, gương mặt ấy cùng với bức tượng chạm ngọc trong linh đường tiên hiền không khác chút nào, thật giống như chính Nam Cung Trường Anh còn sống trên đời này, chưa từng rời đi.

Nếu hắn thật sự còn sống, nếu hắn thật sự chưa chết, nếu thời gian mấy trăm năm qua đều xóa bỏ toàn bộ, như vậy giờ khắc này chính mình có phải đang tiếp thu khảo nghiệm của chưởng môn đời thứ nhất hay không, tiếp thu thí luyện của hắn, sự chỉ giáo của hắn?

"Não bạch kim! Lại đây!" Tri giác Nam Cung Tứ dần dần trở về trong thân thể, hắn lạnh giọng gọi yêu lang tới, xoay người sải bước đi lên, nhìn chằm chằm cánh tay trái của Trường Anh chưởng môn, lấy tốc độ cực nhanh tiến hành công kích.

Trước mắt hiện lên một cảnh khi hắn còn nhỏ tuổi.

Hắn đứng ở linh đường tiên hiền to lớn của Nho Phong Môn, nghiêng đầu nhìn bức tượng chạm ngọc điêu khắc hình ảnh vị chưởng môn đầu tiên.

Thị giác của trẻ con luôn là kỳ quái, hắn bỗng nhiên quay đầu nói với Dung Yên: "Mẹ, cái pho tượng này, không có làm tốt đâu."

"Không làm tốt như thế nào?" Dung Yên kéo nhẹ xiêm y đẹp đẽ quý giá, lấy khăn che miệng, nhẹ nhàng ho khan, rảo bước đến bên cạnh con trai, ngửa đầu nhìn bức tượng chưởng môn, "Không phải rất đẹp sao? Tiêm hào tất hiện, hử hử như sinh."

"...... Nghe không hiểu."

Dung Yên thở dài, nàng là người nôn nóng, hận không thể đem học vấn phải tốn hai mươi năm học tập của người khác, đều nhét vào trong óc con trai mình: "Chính là, điêu khắc rất giống người thật, mỗi một chi tiết đều rất sinh động. Hai câu này lần trước không phải ta đã dạy con rồi sao?"

Nam Cung Tứ bĩu môi, nói: "Nhưng mà điêu khắc sai rồi nha."

"Có gì sai?"

"Mẹ người xem." Hắn chỉ vào cánh tay trái của chưởng môn, lại chỉ chỉ cánh tay phải, "Cánh tay trái so với cánh tay phải to hơn một vòng nha, ta nhìn chằm chằm nhìn đã lâu rồi, khẳng định đã khắc to hơn một chút, có một chút không đối xứng, sai rồi sai rồi!"

Hắn nói, còn giơ lên hai cái cánh tay của mình cho Dung Yên xem, nghiêm túc mà giảng đạo lý cho mẫu thân: "Cánh tay của ta chính là hai bên to giống nhau, mẹ cũng thế, cha cũng thế ...... Cho nên bức tượng này khắc sai rồi, kêu thợ thủ công tới nắn lại một lần nữa đi!"

"Hóa ra là Tứ nhi có ý này." Dung Yên lắc lắc đầu, nói, "Cái này không phải do thợ thủ công làm sai, mà hai cánh tay của thái chưởng môn vốn có chút khác nhau."

"Tại sao? Là sinh ra đã vậy sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Dung Yên nói, "Thái chưởng môn quen dùng tay trái, lực cánh tay trái của y so với cánh tay phải lớn hơn nhiều, trải qua năm tháng, dần dần mà cánh tay trái sẽ trở nên thô tráng mạnh mẽ hơn so với bên phải. Cho nên mới nói, thợ thủ công điêu khắc bức tượng này không những không có làm sai, ngược lại đã để tâm mà làm, chú ý tới chi tiết rất nhỏ này."

—–

"Coong ——!"

Hai thanh trường kiếm giao nhau, gương mặt của Nam Cung Tứ và Nam Cung Trường Anh đã rất gần, cách nhau hai mảnh trường kiếm cùng tinh hỏa tóe ra bốn phía, cả hai đều cắn răng đối kháng đối phương.

Nam Cung Trường Anh mất đi cánh tay trái quen dùng, đánh nhau với Nam Cung Tứ một thân thương thế chồng chất chỉ còn lại tia thể lực cuối cùng. Đây là một trận chiến tay không, không có linh lực.

Tiết Chính Ung hít một ngụm khí lạnh: "Kinh mạch trên cánh tay trái của hắn, chẳng lẽ là...... Chẳng lẽ là do chính hắn đoạn đi?!"

Kỳ thật không chỉ Tiết Chính Ung, rất nhiều người ở ngoài kết giới, trong lòng cũng dần dần có suy đoán như vậy: Nho Phong Môn từ các thế hệ đệ tử đầu tiên đến nay, sau khi an táng, đều phải lấy dải lụa trắng chứa linh lực che hai mắt lại, thật sự chỉ vì "Cưỡi hạc ngao du, mắt hướng trời xanh" sao?

Có phải Nam Cung Trường Anh ít nhiều đã đoán trước được nhân thế trăm năm sau tang thương biến ảo?

Cho nên, lúc hắn sáng lập ra Nho Phong Môn, cũng đã nghĩ tới hoàng hôn tận thế lúc sau, hắn sở dĩ che lại đôi mắt của mỗi một vị đệ tử nhập táng, chính là vì để thi cốt của họ không thể phát huy được chiến lực cường hãn nhất, không thể làm hại nhân gian.

Cho nên, thần võ sát cánh bên hắn tung hoành cả đời lại không có trong quan tài hạ táng cùng hắn, hắn lấy ra vũ khí chiến đấu lúc này chỉ là một thanh trường kiếm.

Cho nên, trước khi hắn chết, đã tự mình đoạn đi toàn bộ kinh mạch bên cánh tay trái, cho dù ngày sau thật sự có đồ đệ bất nghĩa, sử dụng thi thể của hắn gây sóng gió, cũng không có cách nào sử dụng được toàn bộ chiến lực của hắn.

Nhưng đáp án này, cuối cùng cũng không ai biết rõ.

Giao chiến mười mấy hiệp, đang lúc đánh tới kịch liệt, Nam Cung Tứ chợt thoáng nhìn thấy ấn đường thái chưởng môn nhíu lại, lẩm bẩm: "Nam Cung...... Tứ...... đời thứ bảy ......"

Bên ngoài kết giới, Mặc Nhiên ngưng thần nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Nam Cung Trường Anh. Làm Đạp Tiên Đế Quân, sự quan sát của hắn so với nhân sĩ chính phái ở đây đều có điểm khác biệt, hắn có thể nhận thấy những chi tiết rất nhỏ mà những người chưa bao giờ thi thuật ván cờ Trân Lung khó có thể lập tức phát hiện.

Theo cách nhìn của Mặc Nhiên, khối thi thể này rất khác so với những khối thi thể bị điều khiển bởi quân cờ Trân Lung. Nó dường như vẫn luôn đấu tranh muốn thu hồi lại ý thức của chính mình khi còn sống.

Đây cũng là lo lắng lúc trước của Mặc Nhiên—— ván cờ Trân Lung tuy rằng là một trong tam đại cấm thuật, nhưng trên đời tuyệt không có pháp thuật nào là thập toàn thập mỹ. Nếu một người có ý chí đặc biệt cường hãn, thì khi bị thi triển pháp thuật lên người, hắn nhất định sẽ liên tục gia tăng linh lưu để chống lại quân cờ, phản kháng lại sự áp chế của quân cờ.

Một khi người thi thuật linh lực không đủ cung cấp, quân cờ Trân Lung liền sẽ bạo tẩu mất khống chế, có khi thậm chí sẽ phản phệ lên người thi thuật, đây cũng là lý do những người khống chế ván cờ Trân Lung trước đây, có không ít người bỗng nhiên mắc bệnh hiểm nghèo mà chết, hoặc là kinh mạch trực tiếp đảo lộn, chết bất đắc kỳ tử.

Gương mặt Mặc Nhiên trầm xuống, ánh mắt đuổi theo từng cử động của Nam Cung Trường Anh. Hắn cơ hồ có thể kết luận, Từ Sương Lâm không hoàn toàn khống chế được Nam Cung Trường Anh.

"Phanh!"

Đột nhiên một tiếng trầm vang lên, bàn tay Mặc Nhiên năm ngón tay nắm chặt đặt trên kết giới, gân mạch nổi lên.

Thực lực vẫn chênh lệch quá lớn.

Mỗi người ở đây đều thấy rõ, cho dù Nam Cung Trường Anh tự đoạn đi cánh tay thuận, tước đi lực đạo của mình, nhưng tông sư vẫn là tông sư, cho dù có nhổ đi nanh vuốt sắc nhọn nhất thì khối thi thể trống rỗng này vẫn có thể bất phân thắng bại cùng đám tiểu bối có thực lực tương tự như Mai Hàm Tuyết hay Tiết Mông.

Thật sự muốn áp chế hắn, chỉ sợ vẫn cần đến chưởng môn, trưởng lão xuất chiêu.

Nhưng là, chưởng môn, trưởng lão đều không thể nào vào được, kết giới đã phong, bên trong là lãnh địa của gia tộc Nam Cung, bọn họ ai tùy tiện xông vào đều sẽ làm cho các linh hồn trên Giao Sơn bạo khởi, đến lúc đó ngược lại sẽ làm trở ngại chứ không giúp được gì.

Đây là nội chiến của Nho Phong Môn, không ai có thể nhúng tay.

Nếu Nam Cung Tứ còn đầy đủ nguyên khí, đại khái thật sự có thể dựa vào thực lực bản thân mà đánh bại khối tàn thi trước mặt này, nhưng trước đó hắn đã bị thương quá nhiều.

Lúc này, Trường Anh chưởng môn lại xuất ra một chiêu, vốn dĩ Nam Cung Tứ có thể thuận lợi né tránh, nhưng khi xoay người túm cổ Não bạch kim, miệng vết thương trên cánh tay bị nứt toạc, nhất thời mất lực, không giữ chặt được.

"Ô ngao ——"

Não bạch kim phát ra một tiếng kêu khóc, bội kiếm trong tay Nam Cung Tứ bị đánh bay ra ngoài, leng keng văng ra bên cạnh kết giới.

Mặc Nhiên nhìn thấy trên chuôi kiếm kia đã nhuộm đầy máu từ bàn tay của Nam Cung Tứ ......

"A Tứ! Đừng đánh! Ngươi ra đây đi! Chúng ta nghĩ biện pháp khác!" Diệp Vong Tích lại hướng về phía Nam Cung Tứ mà gào thét.

Con người luôn là như vậy, nếu là Diệp Vong Tích tự mình chiến đấu sẽ không xin tha, nhưng Nam Cung Tứ là điểm yếu của nàng.

Nàng đang khóc, không nhịn nỗi mà khóc.

Kiếp trước Mặc Nhiên cũng không thấy qua nàng khóc nức nở như vậy, nàng lúc này quả thật là có chút bóng dáng của một cô nương, hai huynh đệ Nam Cung Liễu cùng Nam Cung Nhứ xuất phát từ tư tâm, đã gắt gao khảm một lớp mặt nạ cương nghị lạnh băng trên mặt nàng.

Lớp mặt nạ này nàng vẫn luôn cảm thấy cả đời mình cũng không tháo xuống được, nhưng khi nàng nhìn thấy bội kiếm nhuốm đầy vết máu loang lổ của Nam Cung Tứ, trong phút chốc, lớp mặt nạ ấy tan thành mây khói.

"A Tứ......"

Trúng một chiêu quá nặng, Nam Cung Tứ cắn răng, mồ hôi ròng ròng, không lên tiếng mà vẫn muốn chống chọi từ trên mặt đất bò dậy. Nhưng đột nhiên một đạo ánh sáng lướt qua, lưỡi dao sắc bén sáng như tuyết chiếu rọi ở một bên gương mặt hắn.

Nam Cung Tứ hơi thở hổn hển, nâng lên gương mặt có vài nét tương tự Nam Cung Trường Anh, cách một đạo ánh kiếm chói lọi, ngửa đầu trừng mắt nhìn tổ tiên của chính mình.

Kiếm của Nam Cung Trường Anh đã treo phía trên đầu hắn.

Ở bên ngoài kết giới, trong chớp mắt, một mảnh tĩnh mịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro