Chương 16 : Món quà thứ hai đến từ địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16 : Món quà thứ hai đến từ địa ngục

Bánh bèo xuất hiện :))

(1)

Những này sau đó mọi thứ bình thường trở lại. Vương Nguyên luôn hận mình không thể ở bên cạnh Tuấn Khải mọi thứ mọi nơi. Anh đi đến đâu là ánh mắt lại hướng về phía đó, bởi vậy, ánh mắt "Ngây ra vì tình" của cậu thường bị các thím, các dì có cặp mắt tinh tường sắc bén trong công ty phát hiện.

Người ta thường nói phụ nữ hay đàn ông - dù là người phụ nữ thông minh nhất, người đàn ông tài giỏi nhất, một khi đã rơi vào vòng xoáy tình yêu thì đều trở nên ngốc nghếch, không biết từ lúc nào để cho người đàn ông xâm chiếm toàn bộ thế giới của mình, đạt tới cảnh giới không cần quan tâm tới mọi người xung quanh nữa. Vương Nguyên cũng vậy, dù đang ngồi trong phòng làm việc nhưng cậu không thể nào không nhớ về anh được.

Đang nghịch ngợm chiếc hộp danh thiếp trong tay, Vương Nguyên bất chợt bị thu hút bởi một tờ danh thiếp có mùi hương dịu dịu. Đó là tấm danh thiếp của Alice- người phụ nữ cao quý và ưu tú, hình tương mà cậu có phấn đấu cả đời, cậu cũng chẳng thể nào đạt tới nổi.

Vương Nguyên đang nghĩ cậu có nên biến B&G thành khách hàng của mình không thì điện thoại bỗng dưng đổ chuông.

Nhìn vào màn hình cậu thấy một số điện thoại lạ. Sau vài giây ngập ngừng, cậu bắt máy: "Alo! Công ty Đại Chúng Bảo Thiết xin nghe."

" Vương tổng à! Lúc nào thì cậu thả Tuấn Khải đến chỗ tôi làm việc thế?". Chính là Alice.

Vương Nguyên ngạc nhiên, sau đó cười nói: "Không biết đây có phải là duyên phận không nhỉ, tôi đang nghĩ đến chị thì chị lại gọi điện thoại đến. Chị nói tôi thả Tiểu Khải đến chỗ chị là làm việc là có ý gì vậy?"

"Cậu nhớ đến tôi thì tốt. Chỉ sợ cậu không nhận ra tôi là ai thôi. Tôi là một người rất thẳng thắn nên tôi sẽ nói chuyện chính luôn, tôi gọi đến để bàn chuyện làm ăn với cậu"

"Chuyện làm ăn?" Vương Nguyên nghĩ đến ngay dự tính của mình khi nãy, phải chăng dạo này, vận may của cậu đang trên đà khởi sắc?

"Tôi đã bàn bạc với bộ phận hậu cần bên công ty của chúng tôi và quyết định, bắt đầu từ tháng sau, việc dọn dẹp vệ sinh bên công ty tôi sẽ do bên công ty cô đảm nhiệm. Đổi lại, phải chăng Vương tổng cũng nên để Tuấn Khải sớm đến làm việc tại trung tâm nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới của B&G?". Giọng nói Alice nghe ra vô cùng vui vẻ.

Người phụ nữ này đúng là rất lợi hại.

"Ngải tiểu thư, chị đang đùa phải không? Chị làm thế này khác nào tranh cướp nhân tài của chúng tôi chứ!". Tiểu Khải của cậu đúng là vẹn sắc toàn tài. Lúc nào anh cũng chịu thương chịu khó, chưa bao giờ than vãn lấy một câu. Chỉ cần xem sách dạy nấu ăn, anh đã nấu được những món ngon hảo hạng. Trong vòng một tháng ngắn ngủi đã giúp cho Hoành Hoành kiếm lời trong cổ phiếu. Từ khi anh tới làm việc Đại Chúng Bảo Khiết đã có thêm rất nhiều rất nhiều đơn đặt hàng mới của chị em phụ nữ. Anh còn hiểu biết về Trung Tây y, tuy trong mắt cậu anh chỉ là một thầy lang không bằng cấp, nhưng cảm mạo, sốt cao, bong gân, anh đều có thể chữa được, thỉnh thoảng còn mát-xa xoa bóp cho các chú, các bác, các dì, các thím ở khu chợ lớn... Tiểu Khải rất được yêu quý vì nhờ anh mọi người đỡ biết bao tiền bạc đến các bệnh viện lớn, vì thế họ thường cho nhà cậu rau củ quả. Nhưng điều làm cậu thấy kinh ngạc nhất chính là anh có thể biến thứ cao vừa hôi vừa đen đó thành mỹ phẩm, đến bây giờ ngay cả chủ công ty mỹ phẩm trứ danh cũng đến chỗ cậu tuyển dụng nhân tài.

Tiểu Khải quả là báo vật tuyệt thế, một người đàn ông hoàn hảo.

"Tôi không đùa đâu! Tranh cướp nhân tài ư? Cứ coi là vậy đi, Tuấn Khải đầu óc đơn giản mà cứng rắn, tôi đã nói với cậu ấy bao nhiêu lần rồi mà lần nào cũng bị từ chối thẳng thừng. Cậu ấy nói không muốn rời công ty cậu hay nói chính xác hơn là cậu ấy không nỡ rời xa cậu. Nếu cậu gật đầu đồng ý, cậu ấy nhất định sẽ đến B&G làm việc. Cậu ấy bảo phải giúp cậu kiếm thật nhiều tiền đề khiến cuộc sống của cậu thấy thoải mái hơn đôi chút, khỏi phải ngày nào cũng mệt mỏi như bây giờ. Cậu ấy còn muốn nấu cơm cho cậu hàng ngày, cùng cậu sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Tên tiểu tử này, haizz, tôi cũng chẳng biết phải thuyết phục cậu ấy như thế nào nữa. Trên thế giới này, đàn ông kiếm tiền không phải để phục vụ cho phụ nữ và trẻ con sao? Để cho phụ nữ trên toàn thế giới dùng mỹ phẩm do cậu ấy sáng chế lại còn sợ kiếm được ít tiền ư? Tôi nói cậu đừng giận, cậu đường đường là ông chủ của một công ty trong khi bạn trai cậu phải ra ngoài làm vệ sinh cho nhà người ta, còn ngày ngày nấu cơm, dọn dẹp, giặt quần áo, làm việc nhà cho cậu nữa, những chuyện này không tốt chút nào đâu. Người đàn ông phải có sự nghiệp riêng của mình chứ, như vậy mới được gọi là đàn ông. Cậu đừng làm cho tài năng của Tuấn Khải bị mai một, phí phạm, đừng ngăn cản cậu ấy phát triển sự nghiệp..." Alice thao thao bất tuyệt một tràng dài.

Lúc đầu, Vương Nguyên lắng nghe rất nghiêm túc bài diễn văn của Alice, nhưng từ khi chị ấy nói: "Cậu ấy bảo phải giúp cậu kiếm thật nhiều tiền đề khiến cuộc sống của cậu thấy thoải mái hơn đôi chút, khỏi phải ngày nào cũng mệt mỏi như bây giờ. Cậu ấy còn muốn nấu cơm cho cậu hàng ngày, cùng cậu sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc." Thì người cậu cứng đờ lại, ngay cả hít thở dường như cũng trở nên quá khó khăn. Cùng với niềm hạnh phúc đang dâng trào là nỗi xót xa đau đớn. Cảm giác này cứ bám riết lấy từng tế bào trên người cậu, nỗi đau truyền tới tận từng đầu ngón tay, suýt chút nữa thì không cầm nổi điện thoại.

Những ngày gần đây, quan hệ giữa cậu và Tiểu Khải ngọt ngào, hạnh phúc, toàn nằm ngoài tưởng tượng, thế nhưng thỉnh thoảng, cậu vẫn cảm thấy hoảng hốt, sợ hãi. Cũng giống như lần trước đi siêu thị cùng anh vậy, anh nói cả đời chỉ muốn nấu cho một người là cậu thôi, những lời của Alice vừa rồi đã khiến cho Vương Nguyên bất an, lo sợ.

Vẫn biết rằng anh chẳng hề hợp với công việc dọn vệ sinh một chút nào, nhưng cậu vẫn yêu cầu anh làm, hơn thế, anh còn chấp nhận một cách vô điều kiện, không ca thán nửa lời. Cậu thật lòng không muốn để anh đi nơi khác làm việc, không chỉ vì lưu luyến không thể rời xa mà còn vì sợ hãi như bốn năm về trước, một khi anh đã ra đi thì sẽ không bao giờ thuộc về cậu nữa.

Có phải cậu đã quá ích kỉ?

Rốt cuộc cậu thiếu niềm tin về chính mình hay lo lắng về tình yêu của anh?

Vương Nguyên mím môi, nói: "Đợi chút nữa Tiểu Khải quay về, tôi sẽ hỏi thử anh ấy xem sao. Dù anh ấy muốn thế nào tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định của anh ấy. Còn về việc hợp tác giữa hai công ty, tôi nghĩ mình cũng nên cũng cấp đầy đủ thông tin tư liệu về Đại Chúng Bảo Khiết cho bên chị. Tôi không muốn coi Tiểu Khải là hàng hóa trao đổi tiền bạc và lợi ích."

Alice bật cười: "Quả nhiên Vương Tuấn Khải không nhìn lầm người. OK vậy tôi không làm phiền cậu nữa. Hoan nghênh công ty cậu ngày mai đến giới thiệu dịch vụ. Bye Bye!"

"Bye Bye!" Vương Nguyên cầm điện thoại trên tay, cả má và tai đều đỏ ửng lên.

(2)

Do tối qua, lúc đi tiếp khách hàng, phải uống chút rượu nên đến tận sáng nay, đầu Vương Nguyên vẫn còn thấy ong ong, nên cậu không thể tự mình lái xe đến công ty, cộng thêm việc Tiểu Khải sẽ về nhà muộn nên cậu quyết định bắt taxi về trước.

Từ lúc bước xuống taxi, Vương Nguyên có cảm giác như mình bị ai đó theo dõi. Lần trước lúc cảm thấy có ai đó theo mình, khi về nhà, cậu liền nhận được xác của một con mèo. Bây giờ nghĩ lại cậu cũng chưa hết khiếp đảm. Cậu ôm chiếc túi trước ngực liện tục nhìn ngó xung quanh nhưng không phát hện ra bất cứ người nào khả nghi. Có điều cảm giác bị theo dõi vẫn không mất đi hay thuyên giảm.

Màn đêm buông xuống, đế giày của cậu nện trên mặt đường, phát ra những tiếng lộp cộp rất to. Nhưng lắng tai nghe cậu phát hiện ở phía sau lưng, cách cậu không xa lắm, còn có bước chân của một người khác nữa, cứ đi rồi lại dừng lại. Trán lấm tấm mồ hôi, Vương Nguyên vẫn ôm chặt chiếc túi trước ngực, nghiến răng, quay ngoắt về phía sau và nhìn thấy cách đó khoảng vài mét, có một cô gái trẻ, mặc chiếc váy màu hồng nhạc, đang nhìn cậu chăm chú.

Làn da của cô gái này trắng, trắng như thể bị bệnh vậy. Vương Nguyên bất giác nhớ lại lúc Tiểu Khải mới đến nhà cô, da anh cũng trắng xanh như thế này, thậm chí khi ấy, anh còn nói rằng ngày nào cũng phải phơi nắng vào buổi trưa để đen đi. Nhưng do phải thường xuyên làm việc ở bên ngoài nên anh đã xạm đen ít nhiều, bây giờ anh đã sở hữu làm da màu nâu đồng vô cùng khỏe khoắn và đầy sức quyến rũ.

Vương Nguyên bị thu hút hơn cả khi nhìn vào đôi mắt của cô gái đối diện, tròn to, long lanh, trong veo nhưng vô hồn.

Cậu cất tiếng: "Xin hỏi Cô là ai? Tại sao lại đi theo tôi?"

Cô gái đó trợn tròn mắt lên, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi, hoảng loạn, quay người định chạy đi, nhưng chiếc chân phải bị tàn tật đã khiến cô chạy chưa được vài bước, toàn thân đã bị co giật và ngã xuống vườn hoa ở bên cạnh. Cô ấy thở hổn hển, khó khăn lắm mới gượng dậy được.

"Cô không sao chứ?" Vương Nguyên vội bước lại lại gần đỡ cô gái dậy.

Ai ngờ cô gái càng tỏ ra sợ hãi, hoảng loạn, nhìn chầm vào Vương Nguyên, Không ngừng lui về phía sau, giọng nói giật, nghiến răng nhả ra từng chữ một: "Anh... đừng... lại... gần ... đây..."

Vương Nguyên lúng túng dừng bước, không biết xử sự như thế nào.

"Cô có phải là người đặt xác con mèo chết trước cửa nhà tôi hay không?"

Cô gái đó im lặng vẫn nhìn Vương Nguyên chăm chăm.

Vương Nguyên quyết định từ bỏ việc hỏi cung, dù gì, cậu cũng không nên lo chuyện bao đồng nhiều làm gì. Cậu đang định quay người đi về thì nghe cô gái đó gọi lớn: "Tiểu Khải"

Tiểu Khải? Cô ấy quen Tiểu Khải sao?

Vương Nguyên quay đầu lại thì thấy Tuấn Khải đang đứng trước cách cậu vài mét. Cậu chưa kịp mở miệng gọi anh thì đã thấy anh đi thẳng về phía cô gái đang nằm sõng soài trên mặt đất.

"Tiểu Kỳ tại sau em lại ở đây?" Lúc nãy anh nghe thấy tiếng Vương Nguyên, tưởng rằng bọn người của Cổ tiên sinh định gây khó dễ cho cậu nên nhanh chóng chạy tới đây, ai ngờ lại nhìn thấy 094 nên anh vô cùng kinh ngạc.

"Tiểu Khải, Tiểu Khải, em sợ lắm, em sợ lắm..." Tiểu Kỳ khóc nức nở, gượng đứng lên rồi lao vào lòng anh.

"Đừng sợ! Có chuyện gì thì về nhà đã, có gì từ từ nói sau!" Tuấn Khải nhẹ nhàng nói rồi bế cô gái đó lên.

Anh nhìn Vương Nguyên bằng ánh mặt có phần ngại ngùng và né tránh, rồi bế Tiểu Kỳ bước qua chỗ cậu rồi đi thẳng lên nhà.

Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Vương Nguyên tưởng tượng mình đang đi đường núi khúc khủy, gập gềnh, lúc lên lúc xuống, vừa lúc nãy còn đang thảnh thơi trên đỉnh núi, bây giờ đã rơi xuống động không người.

Cậu nhớ rất rõ, vào cái đêm bị xác mèo làm cho hoảng sợ, anh cũng bế và an ủi cậu như vậy. Giờ mọi thứ cũng y như thế nhưng nhân vật nữ chính lại không phải là cậu...

Vương Nguyên lặng lẽ bước theo, nhìn thấy anh bế cô ấy vào nhà rồi đưa vào thư phòng, một nỗi chua xót trào dâng trong lòng cậu. Nhưng để giữ phép lịch sự, cậu không thể không nén chặt nỗi đau lại, rồi theo họ vào thư phòng.

"Hai người..." Vương Nguyên muốn lên tiếng nhưng tiếp theo lại chẳng biết nên nói gì.

Tuấn Khải nhẹ nhàng đặt Tiểu Kỳ xuống giường rồi quay sang nói với Vương Nguyên: "Anh có chuyện muốn nói với Tiểu Kỳ, làm phiền em một chút"

"Em biết rồi, hai người có chuyện gì từ từ nói, em ra ngoài trước nhé!" Cậu quay mặt đi, không muốn nhìn thấy biểu hiện khó xử trên khuôn mặt anh, nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Nhận thấy phản ứng đó của Vương Nguyên, Tuấn Khải liền theo cậu ra ngoài: " Nguyên Tử!"

"Có chuyện gì?" Cậu quay đầu lại.

"Em nấu giúp anh bát mì nhé, nhừ nhừ một chút, cho thêm chút rau cải nhé!" Thực ra anh không có ý định nhờ cậu nấu mì, nhưng hiện tại, anh không tiện giải thích cho cậu nghe mọi chuyện nên dành nói vậy.

"Ờ ..được thôi!" Thì ra chỉ là nhờ nấu mì.

Anh nắm chặt tay, quay người rồi trở lại thư phòng.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng khẽ mở, nhưng đối với Vương Nguyên, Tiếng "Cạch" đó như một nhát dao đâm vào tim cậu vậy.

(3)

Tiểu Kỳ hít một hơi thật sâu, đôi mày cau lại, hai tay chống ra sau, từ từ hạ người xuống đệm, nhưng mỗi cử động đều như muốn lấy đi chút sức lực cuối cùng của cô, cuối cùng cô đành từ bỏ.

"Sao em lại thành ra thế này? Từ sau khi anh bỏ trốn, ở đó đã xảy ra những chuyện gì? Cổ tiên sinh sao có thể dễ dàng để em ra đi như thế?". Tuấn Khải đỡ lấy thân thể yếu ớt của Tiểu Kỳ.

"Những con người ở đó, không phải sớm muộn gì đều phải chịu kết cục này sao?". Tiểu Kỳ mỉm cười ảo não, nhìn anh với ánh mắt bi thương. Bàn tay đang víu vào áo anh đột nhiên buông ra, cô run rẩy tháo từng chiếc khuy váy.

Vốn dĩ đó phải là làn da thiếu nữ mịn màng, nhẵn bóng, nhưng trên cơ thể suy nhược, gầy gò của Tiểu Kỳ lại là những vết sẹo chằng chịt, ngang dọc.

Tiểu Kỳ đặt tay lên ngực mình, khóc nức nở: "Có lẽ...tim em sắp sửa ngừng đập rồi", sau đó, cô di tay xuống bụng: "Chỗ này... có lẽ sắp mất đi chức năng tạo máu...". Cô từ từ quay người lại, chỉ vào hai vết sẹo nhỏ đằng sau lưng: "Tất cả đều bị đổi hết rồi... không bao lâu nữa, em sẽ chết."

Nhìn chằm chằm vào cơ thể đầy thương tích của Tiểu Kỳ, khuôn mặt Tuấn Khải bỗng trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, khóe miệng giật giật liên hồi. Một lúc lâu sau, khó khăn lắm anh mới mở miệng được: "Mấy người 173... bọn họ còn sống không?"

Tiểu Kỳ khó nhọc quay người lại, hai hàng nước mắt tuôn dài trên đôi má trắng bệch của cô: "Tiểu Tam chết rồi, anh ấy cứ nằm mãi trên bàn mổ, không bao giờ tỉnh lại nữa. Những người còn lại cũng chẳng còn sống được bao lâu. Cả em cũng thế..."

Tiểu Kỳ chỉ biết, sau khi để Tuấn Khải trốn thoát, Cổ tiên sinh đã phong tỏa cả khu thực nghiệm lại rồi chuyển tất cả đi, còn bị chuyển đi đâu thì cô không rõ. Đến nơi ở mới, mọi người lần lượt trở thành những miếng thịt nằm trên bàn mổ. Khi tỉnh lại, Tiểu Kỳ thấy mình đã cận kề với cái chết. Sau đó, Cổ tiên sinh thả cô ra, bảo cô đi gặp Tuấn Khải.

"Anh đã biết trước kết cục của những người trong phòng thí nghiệm đều sẽ thế này đúng không? Vậy nên anh mới trốn khỏi đó?"

"Không phải vậy đâu". Tuấn Khải quay mặt đi chỗ khác, không biết phải giải thích như thế nào.

"Anh biết không, cả một xe ô tô chở toàn xác chết, chỉ có mỗi mình em là còn sống. Tất cả bọn họ đều nhắm nghiền mắt lại, em cứ tưởng là họ đang ngủ, nhưng dù em có gọi thế nào, họ cũng không tỉnh dậy, lúc ấy em mới biết, họ đã không còn hô hấp từ lâu rồi. Một mình em mở to mắt nằm ở đó, hoảng loạn cực độ, có nhiều lúc, em định chết luôn cho xong. Nhưng em lại muốn gặp anh một lần trước khi chết, một lần thôi cũng được...". Tiểu Kỳ đưa một tờ giấy cho Tuấn Khải, đôi tay gầy guộc không ngừng run rẩy, dường như không thể chịu nổi trọng lượng của tờ giấy đó: "Trước lúc vứt em vào chiếc xe đó, Cổ tiên sinh đưa tờ giấy này cho em, bảo em đưa nó cho anh. Ông ấy nói, nếu em đã không chết nhanh như những người kia, thì trước khi em chết, ông ấy cho phép em gặp lại anh, giúp em hoàn thành mong ước cuối cùng của cuộc đời mình."

Tuấn Khải run run nhận lấy tờ giấy rồi mở ra. Trên đó có mấy chữ như rồng bay phượng múa: "Có cái chết thì mới có sinh mệnh mới ra đời. Tặng cậu món quà thứ hai! Cậu nói xem, món quà thứ ba, ta nên tặng cậu cái gì đây?"

Dường như bên tai anh lại vang lên tiếng cười man rợ của Cổ tiên sinh, Tuấn Khải nắm chặt tờ giấy trong tay. Món quà đầu tiên là xác một con mèo bị moi hết lục phủ ngũ tạng. Món quà thứ hai chính là 094 đang cận kề cái chết. Còn món quà thứ ba? Anh không đoán trước được, cũng chẳng thể làm gì, đành che giấu mọi phẫn uất dưới vẻ ngoài bình tĩnh, thản nhiên.

"Cổ tiên sinh còn nói, anh không trốn thoát được đâu, dù có trốn được bây giờ nhưng không thể trốn tránh được cả đời. Kiểu gì ông ấy cũng sẽ bắt được anh. Vương Tuấn Khải, anh nói xem, tại sao những người như chúng ta lại phải chịu nhiều đau khổ đến thế? Nếu số phận đã an bài là chúng ta phải chết thì tại sao lại không được chọn cái chết chóng vánh, nhẹ nhàng mà phải chịu đựng sự giày vò dã man thế này? Ý nghĩa sinh tồn của chúng ta là gì chứ?". Tiểu Kỳ khóc lóc thảm thương, ôm chặt lấy Tuấn Khải.

"Tiểu Kỳ, em đừng nói nữa! Mặc váy vào rồi nghĩ ngơi đi đã, đó là điều quan trọng nhất với em bây giờ". Những giọt nước mắt xót thương không ngừng lăn trên má anh.

Nếu món quà đầu tiên đã làm anh hoảng sợ thì món quà thứ hai đã hủy hoại ý chí của anh. Dù đã trốn thoát khỏi nơi đó nhưng đến tận bây giờ, anh vẫn chẳng thể nào thoát khỏi bóng đen của quá khứ. Số phận của các bạn anh cuối cùng cũng giống như con mèo đó: chết co quắp, nội tạng bị moi hết ra. Đưa Tiểu Kỳ đến đây, Cổ tiên sinh không ngoài mục đích: muốn anh mở to mắt nhìn kết cục nhãn tiền của mình mà chẳng thể làm gì để chống lại cả.

"Tiểu Khải, em sợ lắm, anh có thể ôm em vào lòng được không?". Tiểu Kỳ mặc lại váy rồi tựa vào người anh, vòng tay qua ôm anh một cách khó khăn.

Tuấn Khải ngây người trong giây lát, sau đó, cũng giang tay ôm chặt Tiểu Kỳ vào lòng.

"Choang!", bát mì rơi xuống đất, âm thanh chói tai đó vang vọng trong thư phòng.

Vương Nguyên run rẩy tựa vào thành cửa, cậu không muốn tin cảnh tượng trước mắt cậu lúc này là sự thật. Khoảnh khắc ấy, Vương Nguyên muốn hét lên thật to nhưng cổ họng nghẹn lại, không thốt nên lời, sắc mặt trắng bệch. Cậu bất giác lùi lại, vội vã quay người bỏ đi.

Bắt gặp ánh mắt bi thương, hoảng loạn của Vương Nguyên, Tuấn Khải nhận thấy trái tim anh đang đập liên hồi.

Tình yêu thật ích kỷ, người ta chỉ muốn độc chiếm cho riêng mình, không thể chia sẻ hay dung chứa thêm bất cứ thứ gì, dù chỉ là một hạt cát chứ đừng nói là người thứ ba.

"Tiểu Kỳ, em nằm xuống đi! Cứ nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng cho tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung nhé!". Anh từ từ đỡ Tiểu Kỳ nằm xuống.

Tiểu Kỳ nắm lấy tay anh, hỏi: "Tiểu Khải, có phải anh đã yêu anh ấy rồi không?"

Anh nhẹ nhàng gỡ tay Tiểu Kỳ ra: "Có rất nhiều, rất nhiều chuyện nằm ngoài dự tính của chúng ta, chẳng thề nào khống chế hay ngăn cản được. Em nằm nghỉ đi!"

Nói rồi anh vội vã đi ra khỏi thư phòng, không ngừng gọi tên Vương Nguyên: " Nguyên Tử! Nguyên Tử!"

Anh tìm thấy cậu trong phòng bếp. Cậu đứng quay lưng lại với anh, xả nước ở bồn rửa bát ầm ầm.

" Nguyên Tử...". Anh khẽ gọi tên cậu rồi bước lại gần.

"Anh đừng giải thích! Bây giờ, em chẳng muốn nghe gì hết."

" Nguyên Tử, em nghe anh nói đã..."

Cô quay người lại, khuôn mặt lạnh như băng giá: "Đường Trạch Tề, mong anh đứng tránh xa em ra, đừng gọi em bằng cái tên đó, em không muốn cãi nhau với anh". Từ rất lâu rồi, cậu không gọi hết cả họ lẫn tên anh như thế này.

Anh nắm chặt bàn tay, nói: " Nguyên Tử, em đừng như thế! Tiểu Kỳ, cô ấy là... cô ấy là em gái anh..."

Lại là em gái?

"Em gái của anh rải khắp thiên hạ sao?" (có thể nói con trai là anh trai quốc dân :v)

" Vương Nguyêm, em bình tĩnh nghe anh nói đã! Hiện nay, tính mạng của Tiểu Kỳ đang ngàn cân treo sợi tóc, trên người chỗ nào cũng là vết thương. Em còn nhớ bản tin về đường dây buôn bán người không? Thực ra, chúng không buôn bán người mà là buôn bán nội tạng của con người. Tất cả nội tạng của Tiểu Kỳ đều bị thay hết bằng những thứ hư hỏng, bệnh tật. Cô ấy chỉ còn sống được một, hai ngày, cũng có thể chỉ là vài giờ nữa thôi. Bởi vậy, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng quan trọng với cô ấy. Nguyên Tử, bây giờ, anh không thể giải thích tường tận cho em nghe rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng xin em, xin em hãy tin tưởng anh! Cô ấy thực sự là em gái của anh... Xin em hãy tin anh!". Anh nắm lấy vai Vương Nguyên, giọng nói đầy sự van nài. (Hư cấu đó con ==" đừng tin nó, về với mama đẹp zai đây này :3)

"Em gái? Anh có biết hai chữ này thốt ra từ miệng anh đáng buồn cười đến mức nào không? Em cùng anh lớn lên từ bé, anh có em gái hay không, chẳng lẽ em còn không biết? Cho dù cô ấy thực sự là em gái của anh thì cũng không thể nào bảo anh mình ôm chặt vào lòng được. Huống hồ, ánh mắt cô ấy nhìn anh rõ ràng là...". Cậu dừng lại, càng nói lại càng tức, ra sức đẩy Tuấn Khải ra rồi bảo: "Thôi bỏ đi, bỏ đi, anh ra ngoài đi, bây giờ, em không muốn gặp anh."

"Nếu em không tin anh thì xin em hãy đi theo anh, nhìn cơ thể của Tiểu Kỳ mà xem, trên người cô ấy có bao nhiêu là sẹo!". Anh không biết phải giải thích thế nào, bèn nắm chặt lấy tay Vương Nguyên, kéo vào thư phòng.

"Anh bỏ tay em ra!". Cậu vùng vẫy nhưng không thể chống lại được sức mạnh của anh.

Tuấn Khải quỳ bên chiếc đệm, nói với Tiểu Kỳ: "Anh xin lỗi, anh muốn cho Nguyên Tử nhìn những vết thương trên người em."

Tiểu Kỳ ngây người, ánh mắt lộ rõ nỗi bi ai, nhưng vẫn mỉm cười, từ từ mở khuy váy.

Vương Nguyên từ sau khi bước vào thư phòng vẫn luôn quay mặt đi hướng khác, nhưng cuối cùng, không nén nỗi sự tò mò, cậu bèn quay sang nhìn Tiểu Kỳ. Lúc chiếc váy được trút bỏ, cậu kinh ngạc bịt chặt miệng. Trên làn da trắng bệch kia, bên ngực trái và trước bụng là những vết sẹo sần sùi, xấu xí. Những chỗ ấy mới lên da non, có lẽ Tiểu Kỳ vừa làm phẫu thuật một, hai tháng trước đó.

"Cô ấy như thế này... tại sao không đưa tới bệnh viện?". Vương Nguyên run run nói.

Cậu ngây người nhìn vẻ mặt hoảng sợ tột độ của Tiểu Kỳ, biểu hiện này giống hệt Tiểu Khải khi anh mới tới ở nhà cậu. Tại sao hai người này bị thương, mắc bệnh đều không chịu đến bệnh viện? Cậu quay sang nhìn Tuấn Khải với ánh mắt khó hiểu.

Tuấn Khải mặc lại váy cho Tiểu Kỳ, khẽ vuốt những sợi tóc xõa trên trán, xoa xoa đầu cô rồi dịu dàng nói: "Chúng ta sẽ không đến bệnh viện đâu, em nằm đây nghỉ ngơi một lúc đi! Chốc nữa, anh sẽ nấu mì cho em ăn nhé!"

"Vâng". Tiểu Kỳ gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên, cùng cậu đi ra ngoài, thì thầm: "Em tin anh rồi chứ?"

"Xin lỗi anh, em không nên tức giận vô cớ". Vương Nguyên mím chặt môi. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cậu thực sự không dám tin rằng cô gái nhỏ bé đó lại phải chịu nỗi đau khổ thấu trời như vậy.

"Anh không muốn để em hiểu lầm". Anh ôm cậu vào lòng. Những sự việc vừa qua đã khiến anh hiểu được thế giới tình cảm của con người phức tạp đến mức nào.

Vương Nguyên dựa đầu vào ngực anh, ngập ngừng: "Tiểu Kỳ... cô ấy thực sự không còn sống được bao lâu nữa sao?"

"Ừ, Tiểu Kỳ có thể sống được đến bây giờ đã là một kì tích rồi". Tuấn Khải siết chặt vòng tay. Có được sinh mệnh mới, trải qua tình yêu ngọt ngào, cuộc sống của anh đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Nhưng cứ nhớ tới Tiểu Kỳ, nhớ đến khu thực nghiệm đó, anh lại không khỏi sợ hãi.

Những con người tội nghiệp đó không đáng bị như vậy!

"Anh lạnh à?"

"Không, anh chỉ muốn được ôm em vào lòng thôi."

"Tiểu Khải, có thật là không có chuyện gì không?"

"Không có mà."

"Vậy em đi nấu mì cho Tiểu Kỳ nhé!"

"Ừ."

"Anh vào dọn dẹp thư phòng đi, em sẽ nấu mì!"

"Được."

Nhìn thấy ánh mắt thất thần mệt mỏi của anh, cậu liền kiễng chân lên, khẽ hôn anh rồi nói: "Còn nữa, Alice muốn anh đến chỗ chị ấy làm việc, dù anh quyết định ra đi hay ở lại Đại Chúng Bảo Khiết, em cũng sẽ tôn trọng quyết định của anh."

"Ừ."

"Vậy em đi nấu mì đây!". Vương Nguyên nói rồi đi vào bếp.

Tuấn Khải nhìn theo dáng hình nhỏ nhắn của cậu, nói: "Nguyên Tử, cảm ơn em đã chịu thu nhận thêm Tiểu Kỳ."

Cậu quay đầu lại, làm mặt xấu với anh: "Anh toàn nói lời thừa."

(4)

Tiểu Kỳ mở mắt ra, vẻ mặt vô cùng bình thản. Cô đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện giữa Tuấn Khải và Vương Nguyên, nỗi đau đớn trong tim còn nghiêm trọng hơn cả những vết thương trên cơ thể.

Bên cạnh chiếc đệm có một mảnh sứ văng ra lúc nãy khi Vương Nguyên đánh rơi bát mì. Cô gắng sức chống người dậy, run run nhặt lấy nó. Dùng mảnh vỡ này cứa lên cổ tay một nhát, liệu cô có thể được giải thoát hay không? Cô sẽ không phải tiếp tục chịu đựng sự giày vò khốn khổ như bây giờ nữa chứ? Trên thế gian này vẫn còn một người để cô nhung nhớ, nhưng người đó đã phải lòng một con người thật sự mất rồi.

Đúng lúc ấy, Tuấn Khải bước vào, nhìn thấy Tiểu Kỳ cầm trên tay mảnh sứ vỡ, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, anh vội chạy lại gần, giật mảnh sứ ra khỏi tay cô: "Em muốn làm chuyện ngốc nghếch sao?"

Tiểu Kỳ từ từ nằm xuống đệm, nhìn lên trên trần nhà, bất giác mỉm cười: "Tiểu Khải, anh yêu anh ấy rồi phải không? Nhưng Vương Nguyên lại tưởng anh là Đường Trạch Tề thì phải. Còn anh thì không biết làm thế nào để nói cho cậu ấy biết rằng anh không phải người đó mà chỉ là một quái vật đến từ phòng thí nghiệm. Em nói đúng không?"

Tuấn Khải mím chặt môi, không biết phải nói gì.

"Tiểu Khải, em không phải là em gái anh, càng không muốn làm em gái anh. Chính anh cũng biết, em luôn luôn yêu anh, giống như anh yêu Vương Nguyên vậy. Tiếc là em không còn sống được bao lâu nữa... Lúc nãy, em thực sự muốn dùng mảnh sứ đó cứa lên cổ tay để sớm được giải thoát. Nhưng em lại muốn được nhìn thấy anh, cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, em vẫn...". Tiểu Kỳ nhẹ nhàng nói.

Anh ngồi xuống, cầm tay cô, khẽ bảo: "Em nghỉ ngơi đi, đừng nói gì nữa!"

"Không, cứ để em nói! Nếu hôm nay không nói, có lẽ ngày mai, em sẽ không còn cơ hội để nói nữa. Anh đã thay đổi rất nhiều sau hơn hai tháng qua, Tiểu Khải ạ. Em vẫn tưởng rằng anh không hề có "thất tình lục dục" [1"> của con người, thế nhưng rõ ràng, anh đã yêu chàng trai đó. Thật ra chúng ta cũng là con người, đúng không anh?". Cô nhắm mắt lại, những giọt nước mắt bi ai, tuyệt vọng không ngừng tuôn rơi.

[1"> "Thất tình": Hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục. "Lục dục": sắc dục, thính dục, hương dục,vị dục, xúc dục, pháp dục.

"Tiểu Kỳ..."

"Tiểu Khải, nếu anh yêu anh ấy, anh hãy nói cho anh ấy biết thân phận thật sự của mình. Nếu Vương Nguyên không thể chấp nhận việc anh chỉ là một người nhân bản thì anh ấy hoàn toàn không xứng đáng có được tình yêu của anh. Dù thế nào đi chăng nữa, anh nhất định phải sống thật tốt, sống cho cả phần của em và của những người khác..."

"Đừng nói nữa, em cần nghỉ ngơi mà!"

"Tiểu Khải, anh đưa em rời khỏi nơi này được không? Kể cả phải sống một mình, em cũng chấp nhận. Em không muốn trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời mình lại phải tận mắt chứng kiến những cử chỉ thân mật của hai người". Tiểu Kỳ đặt tay lên ngực trái rồi nói tiếp: "Bởi vì chỗ này rất đau đớn, dù trái tim đó không phải là của em nhưng em vẫn cảm thấy đau đến không chịu nổi."

Tuấn Khải im lặng, suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu: "Em không thể không có người chăm sóc được. Anh nhất định sẽ không để em cô đơn rời khỏi nhân thế đâu. Anh sẽ sắp xếp cho em ở chỗ khác. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, hãy nghỉ ngơi đi!"

Bánh bèo lắm chuyện -_-

ĐỂ LẠI MỘT COMMENT HOẶC MỘT VOTES CŨNG LÀ SỰ ỦNG HỘ VÀ TÔN TRỌNG EDITER...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro