Chương 17: Đôi mắt đánh lừa (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(3)

Luồng không khí mát lạnh dội tới, từng cơn từng cơn thấm vào da thịt. Vương Nguyên ôm chặt cánh tay, với hi vọng làm như vậy cậu có thể đứng vững trên mặt đất.

Chí Hoành ở trong phòng một hồi lâu mà chẳng thấy Chí Hoành quay lại, sợ bạn gặp chuyện gì bất trắc nên vội đi tìm. Vừa mở cửa ra, cậu đã trông thấy Vương Nguyên thất thần đứng đó.

“Đi nôn về à?”

“Không.” Vương Nguyên bước vào tưởng như sức lực trong mình đã vơi đi phân nửa, nhũn người ngã ra sô pha

AU nhanh tay đỡ lấy cậu.

Chí Hoành cau mày,lo lắng hỏi: “Trông cậu thế này, hay là chúng ta đi về nhé!”

Vương Nguyên lắc đầu, mở một chai bia, đưa lên môi, lạnh lùng nói: “Mình muốn uống nữa”

Đôi mắt hẹp dài của AU mở to ra, anh mỉm cười: “Nhưng lúc nãy anh đã uống khá nhiều rồi đấy”

“Tôi đang có hứng” Vương Nguyên bướng bỉnh nói. Lúc này trái tim cậu đang đau nhói từng cơn. Chỉ có men rượu mới có thể khiến cậu say mà quên đi tất cả.

“Chúng ta uống thêm hai chai bia nữavậy” AU dịu dàng nói.

Cậu nhoẻn miệng cười: “Anh sợ tôi không có tiền trả, hay là sợ tôi uống say xong sẽ giở trò lưu manh với anh đấy.”

“Tôi chỉ lo anh say chứ không hề sợ anh giở trò”AU vẫn giữ nụcười tươi tắn trên môi, nhẹ nhàng đáp.

“Vậy thì lấy thêm 10 chai nữa” Vương Nguyên nói xong quay sang nhìn với AU: “Nếu tôi say, anh đưa tôi về nhà được không”

AU nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được thôi”

Lát sau, bia được mang tới. Thấy thế Chí Hoành không khỏi kinh hãi, nhưng chưa kịp làm gì thì Vương Nguyên đã bảo KK: “Anh lôi cậu ấy lên kia hát, tôi trả tiền boa cho anh”

“Tên tiểu tử chết tiệt này” Chí Hoành vừa nói dứt lời, anh chàng đẹp trai kia đã kéo cậu lên hát tiếp.

AU mở chai bia rồi quay sang hỏi cậu; “Chơi trò gì đây, vẫn là xúc xắc nhé”

“Bảy Tám Chín” Vương Nguyên không cần nghĩ ngợi gì trực tiếp nói.

AU ngây người nhìn cậu: “Hai người chơi trò bảy tám chín…liệu có ít quá không”

Chơi trò này trước tiên phải định rõ lượng bia đặt cược, sau đó luân phiên đổ hai con xúc xắc, nếu được bảy điểm thì tiếp tục chia vào xúc xắc lắc, đổ được tám điểm thì uống một nửa: được chín điểm thì phải uống hết chỗ bia đặt cược và bia của những người xung quanh đổ thêm vào. Trò bảy tám chín được các cô gái trong quán rượu dùng để dụ khách gọi nhiều đồ uống hơn, còn khách đòi chơi bằng được trò này, thì người đó chắc chắn đang muốn uống say.

“Không sao đâu, tôi một chấp ba.” Nói xong liền rót bia ra ly.

AU mỉm cười rồi đổ xúc xắc chơi cùng vị khách hàng đang đau khổ. Mỗi lần đổ được bảy điểm AU thường không rót thêm bia vào cốc Vương Nguyên, nhưng hình như mấy quân xúc xắc này muốn cậu được thỏa mãn ước nguyện hay sao mà lần nào cũng vậy, nếu cậu không đổ được tám thì cũng được chín. Mới qua không được nửa giờ đồng hồ mà bốn chai bia đã trống không và tất cả đã vào bụng Vương Nguyên.

Đến chai thứ năm, AU ngừng chơi đứng dậy gọi Chí Hoành đang hát hò rất vui vẻ với anh chàng KK đẹp trai: “Bạn của anh say rồi đấy!”

Chí Hoành lập tức đẩy KK ra, chạy ngay lại bên Vương Nguyên, giành lấy chai bia ở tay cậu bạn: “Tên tiểu tử chết tiệt này, định uống đến mức xuất huyết mới được sao?”

“Mình đâu có say, chưa có say, chưa hề say mà…” Vương Nguyên gạt tay Chí Hoành ra.

“Chưa say ấy hả? Có mấy người say mà chịu nhận là mình sayđâu cơ chứ? Đừng uống nữa, cậu mà say mềm ra đấy mình không đưa cậu về nhà được đâu đấy”

“Mình không cần cậu đưa về, AU sẽ đưa mình về nhà.Mình chưa say mình vẫn uống tiếp được. Chọn giúp mình bài Nước quên tình của Lưu Đức Hoa, mình muốn hát bài Nước quên tình. ” Nói xong, Vương Nguyên vớ lấy chiếc mic trên bàn rồi hò hét ầm ĩ.

“A a a… hãy cho tôi một ly nước quên tình, hãy đổi cho tôi một đêm không rơi lệ!

Tất cả mọi lòng thành tình ý, hãy mặc cho gió dập mưa vùi, tình yêu dành cho người chẳng thể nào lấy lại.

Hãy cho tôi một ly nước quên tình, hãy đổi cho tôi cả đời không bi thương!

Cho dù tôi có uống say, cho dù trái tim tôi có nát tan, đừng để tôi nhìn thấy những giọt lệ của mình!….”

Vương Nguyên vừa hát vừa khóc chẳng hề đúng giai điệu, nếu không phải trên màn hình có hiện lời thì mọi người hoàn toàn không biết cậu ấy đang hát cái gì, hát xong câu cuối cùng, cậu ngã vật ra sô pha.

“Cậu ấy khóc kìa!’” không biết ai đã nói câu này.

Nghe câu nói ấy, Vương Nguyên liền bật dậy, líu lưỡi nói: “Tôi đâu có khóc…”

AU đang định an ủi bỗng nhiên cậu quay sang ôm chặt lấy anh, cười nói không ngừng, nụ cười còn khó coi hơn cả lúc khóc. Không ai hiểu Vương Nguyên đang nói gì, chỉ nghe được loáng thoáng hai chữ “ Tuấn Khải” mà thôi. Lảm nhảm một hồi rồi cậu ôm ghì lấy cánh tay AU mà khóc nức nở, tiếng khóc vô cùng thảm thiết thê lương.

Cậu say thật rồi!

Chí Hoành phải gồng hết sức mới có thể khiến Vương Nguyên bỏ tay ra khỏi AU, mặt tối sầm lại, liên tục xin lỗi anh vì hành động của bạn mình.

Chí Hoành không thể hiểu nổi, lúc vừa đến đây Vương Nguyên vẫn còn bình thường, tại sao đột nhiên lại uống một cách điên cuồng như thế chứ? Trước kia cậu cũng từng uống say một lần, nhưng uống xong cậu chỉ lăn đùng ra ngủ. Tối nay Vương  Nguyên thật kì lạ. Cậu vốn dĩ rủ bạn vào đây vui chơi một lần, ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.

“Lúc nãy khi từ phòng vệ sinh đi ra, tôi trông thấy anh ấy cãi nhau với một người đàn ông ở ngoài hành lang, người ấy là bạn trai anh ấy thì phải, hình như anh ta lăng nhăng bị anh ấy bắt gặp” KK kể.

“Bạn trai? Lăng nhăng? Làm gì có chuyện đó” Nghe thấy thế Chí Hoành giật mình hoảng hốt. Bạn trai của Vương Nguyên không phải là Tuấn Khải sao? Đúng ra bây giờ Tuấn Khải đang bận chăm sóc Tiểu Kỳ chứ! Làm sao anh ấy có thể đến chỗ này được chứ?

AU nói thêm: “Tôi cũng tân mắt chứng kiến hai người họ cãi nhau rất kịch liệt, anh ấy còn tát anh ta một bạt tai nữa”

Càng nghe họ nói Chí Hoành càng cảm thấy nghi hoặc. Với tính cách của Tuấn Khải hiện nay, chuyện đó không thể nào xảyra. Nếu là anh của bốn năm trước thì chắc chắn cậu sẽ tin.

Đã hơn 12h đêm rồi.

Đang lúc Chí Hoành đang định đưa Vương Nguyên ra về thì di động của Vương Nguyên lạ reo lên, lúc này cậu mới biết nó đang ở trên mặt bàn.

Nhận lấy điện thoại từ tay AU, cậu nhìn qua màn hình, vừa thấy hai chữ “Tiểu Khải”, cậu lập tức mở máy ra rồi hét lớn: “Anh đang ở đâu?”

"Chí Hoành à.”Giọng nói của người bên kia có chút kinh ngạc.

“Là tôi đây! Tôi đang hỏi, hiện tại anh đang ở đâu?” Giọng nói của Chí Hoành còn lớn hơn lúc trước.

“Tôi đang ở nhà.” Ý anh nói đến là nhà của Vương Nguyên

“Lúc nãy, anh đã đi những đâu?”

“Tôi chẳng đi đâu hết, tôi thấy đã hơn 12h rồi mà Nguyên Tử vẫn chưa về nên bồn chồn, gọi điện hỏi xem em ấy sao rồi. Nguyên Tử đã gặp chuyện gì rồi phải? Hai người đang ở chỗ nào?” Giọng nói của Tuấn Khải nghe ra đúng là đang vô cùng lo lắng cho Vương Nguyên, không thấy một chút nào là nói dối cả.

Chí Hoành nhớ lại những gì mình biết về Đường Trạch Tề trong hai tháng nay, càng ghĩ càng thấy anh không có khả năng lại đi đến hộp đêm được. Nhưng cả AU và KK đều khẳng định là tận mắt chứng kiến Vương Nguyên cãi nhau với bạn trai, ở đây có gì uẩn khúc ở đây chăng?

Nghĩ thế cậu liền hạ giọng: “Hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng.”

“Đợi chút, tôi sẽ qua đó ngay lập tức!!”

“Này…” cậu chưa kịp nói hết câu thì bên kia đã dập tắt máy rồi.

KK kể thêm, người cãi nhau với Vương Nguyên còn đi cùng với vài người bạn nữa. Nếu đó là sự thật thì người đến đây cùng Đường Trạch Tề chỉ có Hắc Bì và Phát Tài mà thôi. Chí Hoành liền gọi điện thoại cho Hắc Bì và Phát Tài để xác minh, và được biết, đúng là Đường Trạch Tề ôm hôn thắm thiết người bạn gái Tây Ban Nha ở Kim Bích Huy Hoàng và bị Vương Nguyên bắt gặp.

Nghe xong, Chí Hoành chỉ muốn đập nát chiếc điện thoại ngay tức khắc. Tên khốn kiếp đó đã lăng nhăng lại còn dám nói vớ vẩn.

Đợi mãi mà chẳng thấy Tuấn Khải đến, Chí Hoành nghiến răng nhờ bọn AU cùng đưa Vương Nguyên ra khỏi KTV.

Khi cậu vừa đưa tay vẫy xe thì một chiếc taxi màu đỏ dừng ngay trước mặt, cậu chưa kịp đi đến mở cửa thì thấy Tuấn Khải bước xuống.

Chí Hoành vừa nhìn thấy anh thì quay sang hỏi AU: “Người đàn ông mà lúc nãy anh nhìn thấy có phải là anh ta hay không?”

AU nhanh miệng trả lời: “Chính là anh ta!”

Chí Hoành bừng bừng nổi giận chỉ vào mặt Tuấn Khải mà mắng: “Tôi hỏi anh, rốt cuộc tối nay anh có tới đây hay không?Anh đã nói những gì với Vương Nguyên mà cậu ấy uống say đến mức này hả?”

Tuấn Khải ngây người ra, nhưng rất nhanh sau đó anh đã lấy lại vẻ bình thản thường ngày, song không trả lời câu hỏi của Chí Hoành ngay mà nhìn về phía Vương Nguyên. Thấy AU đang đỡ cậu, anh mím chặt môi lại.

“Anh đúng là đồ khốn kiếp, nói dối không chớp mắt, uổng công tôi tin tưởng anh, tác hợp cho anh với Vương Nguyên. Tôi cứ ngỡ anh sẽ một lòng một dạ với cậu ấy, cho cậu ấy một cuộc sống hạnh phúc,ai dè… Đúng là ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’. Không phải anh đang chăm sóc cho cô em gái sắp chết à? Sao lại xuất hiện ở đây, còn hôn hít thắm thiết với người đàn bà khác nữa chứ! Anh có biết là đã làm Vương Nguyên đau lòng tới mức nào không hả? Sao anh có thể nhẫn tâm làm tổn thương cậu ấy hết lần này đến lần khác như thế chứ? Nếu anh xem Vương Nguyên là món ăn để thay đổi khẩu vị ở vỉa hè thì hãy tránh xa cậu ấy ra! Anh muốn tận mắt nhìn thấy cậu ấy tự sát trước mặt anh thì anh mới cam tâm hả?” Chí Hoành mắng Tuấn Khải tới tấp.

“Mọi việc không giống như mọi ngườinghĩ đâu” Anh không muốn giải thích nhiều nên giơ tay đón Vương Nguyên từ tay AU về bên mình.

AU thấy Tuấn Khải đang mặt chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, thì cười lớn nói: “Anh đã kịp thời quay về nhà thay bộ quần áo khác rồi cơ à? Anh làm tôi nhớ tới cô bé lọ lem bỏ tiệc khiêu vũ vào lúc 12h đêm của nhà văn An-đéc-xen đấy”

Tuấn Khải nhếch miệng, bực dọc nói: “Cảm ơn.”

AU đã bước vào hộp đêm, nghĩ thế nào lại quay ra nói với Tuấn Khải: “Ăn vụng là cả một nghệ thuật đấy!”

Tuấn Khải cau mày nhìn AU rồi đỡ Vương Nguyên ra gọi xe.

Chí Hoành đuổi theo anh: “Anh mau buông Vương Nguyên ra! Cút về mà ôm cô bạn gái người lai kia đi”

Tuấn Khải không nhịn được nữa hét lớn: “ Lưu Chí Hoành, phiền cậu đừng làm ồn nữa! Nguyên Tử say thế này rồi, việc quan trọng nhất cần làm bây giờ là đưa em ấy về nhà nghỉ ngơi. Chuyện của hai chúng tôi hãy để hai chúng tôi tự mình giải quyết, có được không?”

Chí Hoành liền im bặt, tức giận mà không biết trút vào đâu, đành nín nhịn, tự nhủ đợi gọi được xe rồi tính tiếp.

Hai người đã vẫy mấy chiêc taxi lại rồi, nhưng vừa hạ kính xe, thấy Vương Nguyên say bất tỉnh nhân sự thì liền kéo kính lên và chạy thẳng luôn. Quá đáng hơn, có người còn không lái xe luôn đi mà mới được cách vài mét đã dừng lại đón khách khác.

Họ đứng như vậy tới hơn nửa giờ đồng hồ mà không có một chiếc taxi nào chịu đưa họ về.

Thấy Chí Hoành đứng ngồi không yên, Tuấn Khải liền nói: “Thôi đừng gọi xe nữa, tôi sẽ cõng em ấy về.”

Chí Hoành kinh ngạc nói: “Từ đây về nhà Vương Nguyên đi xe cũng mất mười phút là ít, anh cõng cậu ấy về thì sẽ mất hơn một tiếng đồng hồ sao? Anh tưởng mình đang đóng phim à!”

“Thế chúng ta cứ đứng đây đợi trời sáng ư! Biết trước là muộn thế này sẽ chẳng gọi được xe về thì sau lúc đi hai cậu không lái xe chứ!” Tuấn Khải lườm Chí Hoành rồi ngồi xuống cõng Vương Nguyên.

Chí Hoành lửa giận tuôn trào: “Tới hộp đêm chơi thì lái xe đi làm gì hà? Anh muốn chúng tôi bị cảnh sát bắt sao?”

“Hai người đáng lẽ không nên đến những nơi như thế này” Tuấn Khải chẳng còn hơi đâu mà đôi co với Chí Hoành nữa.

Chí Hoành sững sờ nhìn Tuấn Khải, nhất thời chẳng biết nói gì.

Ánh mắt của Tuấn Khải lúc này bộc lộ rõ tình cảm chân thành mà anh dành cho Vương Nguyên, tuyệt đối không chút giả tạo. Ngay khi biết hai người đang ở hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng, anh liền lập tức chạy tới. Người đàn ông đang đứng trước mặt cậu có phải là người lừa tình bạc bẽo hay không? Căn cứ vào những gì cậu chứng kiến hơn hai tháng nay, Chí Hoành không tin là anh sẽ phạm lỗi lầm trước kia. Cậu không hiểu nỗi chuyện gì đang diễn ra nữa. Lẽ nào anh ấy là kẻ đa nhân cách? Một mình diễn hai vai chăng? Lúc nào phát bệnh thì sẽ đi lăng nhăng, lúc nào không phát bệnh thì lại tuyệt đối chung tình ư? Chí Hoành vò đầu bứt tóc không dám nghĩ về những khả năng khác nữa.

“ Cậu cứ gọi xe về trước di, nhớ đun chút nước nóng, tôi sẽ cõng Nguyên Tử về sau” Tuấn Khải cảm thấy không thoải mái khi bị Chí Hoành nhìn chằm chằm như vậy.

Chí Hoành gật đầu rồi ra vẫy một chiếc taxi.

(4)

Vương Nguyên đang say nên trông ngốc nghếch, luôn cười ngây ngô, miệng không ngừng rên rỉ mấy bài hát khó hiểu.

Lúc đó, di động của một người qua đường đột ngột reo lên. Nghe thấy nhạc chuông đó Vương Nguyên liền hét lớn: “Em muốn đi chân trần, trèo lên cây hát ca, trèo lên cây hát ca…”

Tiếng hét của cậu làm anh chàng kia giật bắn, quay lại mắng cậu là đồ thần kinh.

Vương Nguyên nghe thấy thế liền ngừng hét, lẩm bẩm: “Tôi là một đứa thần kinh… Bị thần kinh…bị thần kinh…bị thần kinh..”

"Nguyên Tử, em say quá rồi” Tuấn Khải cõng cậu trên lưng cố gắn kìm nén nỗi đau khổ trong lòng.

“Em không say…”  Vương Nguyên rên rỉ: “Em muốn nôn…”

“Đợi một chút” Anh vội bỏ cậu xuống.

Chân vừa chạm đất, Vương Nguyên liền loạng choạng bám lấy lan can, nôn một trận. Một tay Tuấn Khải đỡ lấy người Vương Nguyên, tay kia thì vỗ vỗ lưng cậu. Đợi cậu nôn xong, anh lấy giấy ăn lau hết vết bẩn quanh miệng và những giọt nước mắt lẫn mồ hôi trên mặt cậu.

Cậu ngước mắt lên, mơ màng nhìn anh một hồi rồi giơ tay đánh mạnh vào ngực anh, vừa khóc vừa hét lớn: “Anh là đồ khốn kiếp! Tên mặt dày! Kẻ Đáng chết! Đồ lừa đảo! Tôi hận anh…Tôi hận anh…tôi hận anh..” { Mặt dày là con nói đúng rồi đó Nguyên Nhi =))}

Vẫn chưa thể giải hết mối hận trong lòng, Vương Nguyên liền nghiến răng cắn một cái thật mạnh lên vai anh.

Tuấn Khải đứng yên chịu trận, hoàn toàn không phản kháng, để mặc cho Vương Nguyên muốn làm gì thì làm. Cậu không ngừng cắn anh, cho tới khi mệt lả mới nhả ra rồi ngả người vào ngực anh, khóc lóc thảm thiết: “Sao anh lại đối xử với em như thế? Tại sao chứ?”

“Anh xin lỗi, Nguyên Tử” Anh ôm chặt lấy cậu lòng mang nỗi đau đớn không hề thua kém cậu.

Vương Nguyên vừa lẩm bẩm một mình, vừa như đang nói với anh: “Xin lỗi ư? Em cần lời xin lỗi của anh để làm gì cơ chứ? Từ trước đến nay anh luôn luôn hưởng thụ cảm giác được bao nhiêu cô gái theo đuổi. Em là người duy nhất không thèm để ý tới anh, lại còn mắng anh suốt ngày, vậy mà anh cứ lẽo đẽo theo em. Em không biết có phải kiếp trước em đã mắc nợ gì anh hay không nữa. Tại sao anh luôn nói với bố mẹ em rằng anh thích em? Tại sao anh luôn nói với em rằng anh yêu em cơ chứ? Em là một người con trai bình thường cũng giống như bao người khác, yêu thích tất cả những thứ đẹp đẽ. Em thích anh vì anh đẹp trai, thế nhưng dần dần, em thật sự rất ghét vẻ ngoài quá đẹp trai của anh đấy! Người ta thường nói mối tình đầu là mối tình khắc cốt ghi tâm.Em cũng vậy, nhưng em không yêu đến mức khắc cốt ghi tâm, mà phải kìm nén tình cảm đến mức khắc cốt ghi tâm. Anh biết không, vì anh mà những người con gái khác luôn tìm em để gây chuyện, nói rằng em tướng mạo không ra gì, gia cảnh cũng bình thường, tính khí lại ngang ngạnh, lại còn là con trai, mặt nào cũng không xứng với anh. Em thừa nhận là em có nhiều khuyết điểm hơn ưu điểm, không có nghĩa là em không có quyền yêu người em yêu. Chí ít thì em là một người thật thà lương thiện, cho dù bị ai đó bắt nạt thế nào, thì em cũng mỉm cười cho qua hết, không hề để bụng, càng không bao giờ công kích hay làm tổn thương ai cả.

Em không ngừng tự hỏi rằng anh thích em ở điểm gì, em yêu anh ở điểm gì mà chẳng thể tìm ra đáp án. Trái tim của một thiếu nam hết lần này đến lần khác bị tổn thương, có ai thấu hiểu được tâm trạng của em không? Có ai biết có một người bạn trai vừa cao lớn vừa đẹp trai lại đau khổ thế nào không? Em đã nghĩ thà rằng anh trông bình thường hơn một chút thì tốt hơn. Nếu không phải nhà anh và nhà em thân thiết với nhau, nếu cô giáo Đỗ không tốt với em như thế thì mỗi lần nhìn thấy anh, em sẽ chạy càng xa càng tốt. Cho nên bốn năm trước, khi em nhìn thấy anh nằm trên giường với một cô gái khác, em đã nghĩ: “Cuối cùng mĩnh đã được giải thoát, thực sự giải thoát mãi mãi,sau này không còn phải đau khổ giữ lấy tình yêu này nữa”

Vương Nguyên vừa khóc vừa nói một tràng, giọng càng lúc càng nhỏ nhưng từng lời từng lời của cậu cứ văng vẳng bên tai anh.

Anh khẽ hôn lên tóc Vương Nguyên rồi đưa tay vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng bảo: “Em cứ khóc đi, khóc được thì sẽ thấy dễ chịu hơn. Không có gì khổ bằng việc đau đớn mà không thể khóc được. Nỗi đau mà anh đang phải chịu đựng mãi mãi chỉ có thể cất giấu trong tim, muốn khóc mà không khóc nổi, muốn nói mà không thể nói, anh không biết giải thích thế nào cho em hiểu nữa. Chỉ vì anh đã quá ích kỉ, quá tham lam nên em mới phải chịu tổn thương đến vậy.”

Đêm tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng xe chạy trên đường, chỉ còn tiếng khóc yếu ớt của Vương Nguyên vang lên giữa đêm khuya.

Tuấn Khải ôm lấy cậu, vỗ về an ủi, rất lâu sau, Vương Nguyên mới thôi thổn thức, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nhẹ nhàng bế cậu lên.

May mà nơi này cách nhà không quá xa.

Về tới nhà, anh liền nhẹ nhàng đặt Vương Nguyên lên giường rồi đi lấy khăn, cẩn thận, khẽ khàng lau mặt và tay cho cậu.

Nhìn những cử chỉ dịu dàng đó, Chí Hoành nghẹn họng lại, không thể thốt lên những lời mắng nhiếc, trách móc đã dự tính trong đầu trước đó.

Một lúc sau Vương Nguyên đã chìm sâu vào giấc ngủ nhưng Tuấn Khải vẫn nắm chặt tay cậu, lặng lẽ nhìn cậu lưu luyến mãi mới rời khỏi căn phòng.

Chí Hoành theo anh ra ngoài, hỏi: “Anh có thể nói rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra không?”

Tuấn Khải nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời.

“Anh ta” đã quay trở về rồi. Có lẽ ngày mai, anh sẽ phải vĩnh viễn rời khỏi nơi dây. Dù anh vẫn thầm mong ngày này sẽ không bao giờ đến, nhưng cái gì đến thì nhất định sẽ tới.

Im lặng một lúc lâu, anh mới quay lại, nói với Chí Hoành: “  Lưu Chí Hoành, có nhiều chuyện không thể chỉ nói bằng lời có thể giải thích một cách rõ ràng, cặn kẽ được. Tôi chỉ có thể nói rằng, Đôi khi những gì tận mắt chứng kiến, chính tai nghe thấy chưa chắc đã là sự thật. Tôi thật sự yêu Vương Nguyên từ trước tới nay, chưa bao giờ tôi muốn làm tổn thương em ấy, chưa bao giờ! Chuyện giữa tôi và Nguyên Tử hãy để chúng tôi tự mình giải quyết. Sau khi trời sáng, tự nhiên đáp án sẽ có thôi. Cậu vào nghỉ đi.”

Nói xong, anh đi ra ngoài phòng khách, nằm lên ghế sô pha.

Chí Hoành mím chặt môi, nghĩ ngơi một lúc lâu. Đúng là cậu có thảo luận với anh về những vấn đề ấy cũng chẳng đi đến đâu. Nói cho cùng, đó là chuyện giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên phải để hai người họ giải quyết. Cậu thở dài chán nản rồi đi vào phòng ngủ của Vương Nguyên .

_________________________________________________

ĐỂ LẠI MỘT COMMENT HOẶC MỘT VOTE LÀ SỰ ỦNG HỘ ĐỐI VỚI EDITER..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro