Chương 3: 074, Cậu chết đi ( Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: 074, cậu chết đi

Trước sự châm chọc của mọi người, cậu vẫn kiên quyết chọn công việc này.

Một số người thích tập Yoga, một số người lại thích luyện Thái Cực Quyền, đó đều là các bộ môn vận động để tu tâm dưỡng tính. Cũng như vậy, việc lau dọn là một phương thức nhằm di dưỡng tính tình. Sự thật là thế, dọn dẹp vệ sinh không những giúp chúng ta giảm béo mà còn có thể khiến con người bình tĩnh lại. Làm việc này còn tốt hơn nhiều so với chuyện bỏ ra một đống tiền để tập thể dục thẩm mỹ, vừa cực khổ lại vừa tốn kém. Chẳng qua là không có ai hiểu ra chân lý đó mà thôi!

Làm được một thời gian, Vương Nguyên nhận thấy lĩnh vực này rất có tiềm năng, hơn nữa, có thể nói là cung không đủ cầu. Ít lâu sau, cậu vay tiền bố mẹ và mở công ty riêng. Ban đầu, đó chỉ là một công ty nhỏ, rồi quy mô dần dần phát triển như hiện nay, không to lắm, nhưng cũng là một công ty vệ sinh chuyên nghiệp, và tất nhiên, cậu chính là CEO.

Hiện giờ, Vương Nguyên đã có một cuộc sống khá giả, vì thế, chẳng còn ai dám bảo đầu óc cậu có vấn đề nữa. Nhưng từ lúc gặp lại Đường Trạch Tề và để anh ở cùng nhà, cậu bắt đầu cảm thấy mình đúng là người thực sự có vấn đề về đầu óc.

Khó khăn lắm mới sống yên ổn được bốn năm, bây giờ, cậu lại bị đẩy về vị trí cũ.

Vết thương ngày xưa đã lành, đến bây giờ, Vương Nguyên không còn hận Đường Trạch Tề nữa, nhưng việc hai người chung sống dưới một mái nhà vẫn khiến cậu khó chịu.

"Nơi an toàn"? Lý do quái quỷ gì vậy? Nhà cậu đâu phải là Cục an toàn quốc gia, cậu càng không phải vệ sĩ ở Trung Nam Hải [5">!

[5"> nằm ở phía tây,là một quần thể các tòa nhà bên trong Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh-Trung Quốc, trụ sở Đảng Cộng sản Trung Quốc và chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Người bạn tốt Chí Hoành chỉ biết "ngồi trên núi xem hổ đấu", mỗi lần mở miệng thì quá nửa những lời cậu ta nói đều là bênh vực Đường Trạch Tề, hết kêu đầu anh bị va đập lại đến mất trí nhớ, thật đáng thương biết bao, rồi trách cậu sao không có lòng nhân đạo đến vậy, tiếp đó lại bảo hãy nhớ đến cô giáo Đỗ...

"Lòng nhân đạo", haiz, đúng là một cụm từ đáng sợ!

Chí Hoành ăn uống no nê ở nhà cậu rồi nhận một cú điện thoại, sau đó thì phủi mông đi thẳng, vứt lại tên Đường Trạch Tề rắc rối ngồi ngay trước mặt cậu.
Bây giờ, anh mất trí nhớ thế này, dù Vương Nguyên có muốn hỏi gì thì cũng chẳng thể biết được đầu cua tai nheo gì hết. Cậu chẳng tìm ra câu chuyện nào để nói, càng không thể ngồi thừ người đối diện với anh, vậy nên cậu lại cầm lấy dụng cụ rồi quét dọn, lau chùi sạch sẽ, tinh tươm, sáng bóng mọi ngóc ngách trong nhà.

Dù ngàn lần không mong, vạn lần không muốn, nhưng Vương Nguyên vẫn phải nhẫn nhịn để Đường Trạch Tề ở lại nhà mình.

Nhớ lại mối tình đầu đã từng khiến bản thân bị tổn thương nặng nề, lần này, cậu quyết phân chia giới tuyến thật rõ ràng, chỉ còn thiếu nước kí kết hiệp định mà thôi. Trong nhà, chỗ nào anh có thể đi vào, chỗ nào nghiêm cấm anh chạm tới, tất cả mọi quy tắc Vương Nguyên đều bảo cậu phụ trách quảng cáo ở công ty in lên một tờ giấy lớn rồi dán tại phòng khách để nhắc nhở Đường Trạch Tề tuân thủ quy định. Anh phải nằm trên ghế sô pha, phạm vi hoạt động của anh chỉ giới hạn trong phòng khách, nhà vệ sinh và ban công. Kể từ khi anh đưa ra "phán đoán" sai lầm trong phòng bếp thì nơi đó cũng được liệt vào danh sách "khu vực cấm vào".

Tuấn Khải không có ý kiến gì về mấy quy định nhỏ nhặt, vớ vẩn đó, cũng không có ý định quan tâm đến bất cứ chuyện gì. Điều khiến anh trăn trở nhất là liệu chỗ anh đang ở có an toàn hay không mà thôi. Hàng ngày, anh vẫn ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Về chuyện anh đang nhìn cái gì, Vương Nguyên không muốn biết và cũng chẳng thèm thắc mắc cho bận tâm. Cậu chỉ nghĩ đến việc là liệu có liên lạc được với cô giáo Đỗ hay không thôi. Hàng ngày, chỉ cần có chút thời gian rảnh, cậu lại vào kiểm tra hòm thư. Khoảng một tuần sau, cuối cùng cậu cũng nhận được hồi âm.

Trong thư, cô giáo Đỗ vẫn kể về những chuyện thú vị trong phòng thí nghiệm như mọi khi. Cô nói rằng, gần đây, cô có một thử nghiệm vô cùng quan trọng nên cả tháng này sẽ rất bận rộn, chẳng có thời gian mà về nước thăm mọi người nữa. Đến cuối thư, cô giáo mới nhắc tới Đường Trạch Tề, bảo rằng cách đây không lâu, anh đã bay tới Tây Ban Nha để gặp bạn gái, còn tình hình cụ thể thế nào thì không biết tường tận. Tóm lại, Đường Trạch Tề chưa bao giờ khiến cô giáo Đỗ an tâm, cô cũng chẳng thèm hỏi đến chuyện riêng tư của anh. Trong thư, cô giáo còn nhắc đi nhắc rằng cô rất tiếc vì không có được đứa con dâu như Vương Nguyên.

Có thể thấy, cô giáo Đỗ không biết gì về chuyện Đường Trạch Tề đã về nước, càng không biết anh đã xảy ra chuyện gì vàvì sao lại bị thương, dẫn đến mất trí nhớ.

Vương Nguyên đang định thông báo tình trạng hiện tại của Đường Trạch Tề cho cô giáo Đỗ, nhưng chợt nhớ ra tháng này, cô có một thử nghiệm quan trọng. Nếu biết chuyện Đường Trạch Tề bị thương và mất trí nhớ thì dù chưa thể về nước ngay lập tức nhưng có lẽ cô giáo Đỗ sẽ khó mà tập trung làm việc được.

Haiz, chuyện này khiến cho người ta phải đau đầu nhức óc thật đấy!

Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào bức thư đã gõ xong tự lúc nào trên màn hình, bàn tay cầm chuột mãi vẫn chẳng nhấn vào nút gửi đi được.

Buổi sáng, mỗi khi thức dậy, cậu đều nhìn thấy anh đang tập thể dục ngoài ban công. Dù anh có nghe thấy tiếng bước chân hay nhìn thấy cậu thì trên khuôn mặt anh đều chẳng hề xuất hiện bất cứ biểu cảm gì. Đối với anh, dường như cậu đã trở thành không khí vậy. Nếu cậu không chủ động nói chuyện thì anh cũng tuyệt đối không hỏi cậu lấy một câu, thậm chí, ngay cả một câu chào buổi sáng đơn giản cũng không có. Cậu chưa từng gặp người đàn ông nào không hiểu lễ nghĩa như anh.

Vương Nguyên tự nhủ rằng những việc này không đáng để bận tâm, chỉ cần Đường Trạch Tề im lặng, không quấy rầy cậu là được.

Mấy hôm nay, để trông chừng anh không đưa ra bất cứ "phán đoán" sai lầm hay làm những việc khiến người khác phải đau tim, mỗi buổi sáng, cậu thường đến công ty từ sớm, sắp xếp công việc đâu vào đấy rồi nhanh chóng về nhà. Mỗi lần chuông điện thoại vừa reo lên là cậu lại ngay lập tức ngó nghiêng xung quanh xem anh đang ở đâu, liệu anh có phi dao, phi dĩa đến chỗ cậu không. Nhưng thật kì lạ, Đường Trạch Tề tỏ ra an phận một cách khác thường, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cậu. Vương Nguyên nhận thấy việc anh thích nhất chính là ngồi lì trên ghế, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, không nói bất cứ điều gì. Ngay cả trong bữa cơm, cậu cũng không nghe thấy anh thốt ra một lời, lúc nào cũng giữ vẻ mặt trầm ngâm, tư lự.

Nhưng mỗi lần màn hình ti vi bật sáng thì dù đang ở chỗ nào trong nhà, anh cũng đều nhanh chóng xuất hiện ở phòng khách. Vương Nguyên chỉ cố thể định nghĩa tốc độ đó bằng cụm từ "càn khôn đại na di" [6"> mà thôi.

[6"> Bộ võ công tâm pháp thất truyền của Minh giáo nơi Tây Vực, dùng để di chuyển nội lực trong cơ thể đồng thời làm giảm độ sát thương của các chiêu thức do kẻ địch sử dụng. Trương Vô Kị (Nhân vật trông tiểu thuyết Ỷ Thiên đồ long ký của Kim Dung) đã luyện thành công bộ võ công này.

Nếu cậu đang ngồi ở đầu này của ghế sô pha thì anh nhất định sẽ chọn ngồi ở đầu kia của chiếc ghế, cố gắng tạo ra khoảng cách từ hai đến ba mét, cứ như lo cậu sẽ làm điều gì đó thất lễ với anh vậy. Cậu còn chưa hết sợ anh lên cơn thú tính làm phiền cậu, vậy mà anh lại dám chê bai cậu sao?

Song những điều này vẫn không đáng bận tâm. Điều khiến cậu điên tiết nhất chính là, cậu rất thích xem những chương trình giải trí và các bộ phim thần tượng, nhưng mỗi lần cậu bật hai loại kênh này thì anh không chút do dự, đi thẳng về phía cậu, đoạt lấy chiếc điều khiển từ xa mà không nêu bất cứ lí do nào hết.

Những kênh mà anh chọn chỉ gồm ba loại: một là kênh truyền hình tiếng nước ngoài, hai là kênh tin tức, ba là kênh quảng cáo.

Quảng cáo? Không sai, chính là quảng cáo! Anh không bỏ qua một mẩu quảng cáo nào.

Nếu anh chỉ xem quảng cáo đơn thuần thì cậu có thể nhẫn nhịn được, nhưng cậu không chịu nổi việc bất kể nhà đài quảng cáo loại sản phẩm nào, anh cũng đều bắt cậu giải thích xem đó là cái gì. Nếu đó chỉ là những vật dụng thông thường kiểu như trà giảm béo hay máy tập thể dục giúp giảm cân thì OK. Những lúc anh hiếu kì, cậu lại vào Baidu [7">tra rồi nói với anh, còn khi lên cơn lười biếng, cậu sẽ vứt cho anh một cuốn từ điển, mặc anh từ từ nghiên cứu. Thế nhưng những vật dụng của phụ nữ như băng vệ sinh, thuốc tránh thai... thì bảo cậu phải giải thích thế nào kia chứ?

[7"> Trang mạng thông tin lớn nhất Trung Quốc.

"Thượng đế muốn hủy diệt bạn, trước tiên, ngài sẽ khiến bạn phát điên", với tâm trạng của Vương Nguyên lúc này, không có câu nào phù hợp hơn nữa. Khi đã vượt quá giới hạn có thể chịu đựng được, cậu thường không nhẫn nhịn nổi nữa mà hét vào mặt anh như sư tử Hà Đông: "Anh muốn biết, sao không tự tra từ điển đi?"

Lúc đó, anh thường đáp lại cậu bằng vè mặt thản nhiên lạnh lùng nói: "Trong từ điển không có."

Cậu liền tức giận quát: "Không tra được thì anh chết đi cho xong!"

Dường như từ "chết" là điều cấm kị của anh.

Ngay lúc từ đó được thốt ra khỏi miệng Vương Nguyên nhất định trước mắt cậu lại loé lên một tia sáng ớn lạnh, sắc nhọn, dao phẫu thuật một lần nữa tái xuất giang hồ. Cậu sẽ kinh hãi hét lớn, sau đó ngoan ngoãn bảo rằng: "Anh hỏi cái gì cơ chứ?". Vậy mới nói, thân lừa ưa nặng! May mà anh ta còn chưa biến thái tới mức ép cậu phải làm mẫu cho mà xem những thứ được quảng cáo đó nên dùng kiểu gì, nếu không, người cầm dao nhất định là cậu.

Sau khi biết tác dụng của những đồ tế nhị đó, người bình thường ít nhiều cũng cảm thấy ngại ngùng hoặc xấu hổ, nhưng phản ứng của anh vẫn cứ thản nhiên như không, lại còn dùng thái độ vô cùng khinh thường và trịch thượng mà nói với cậu: "Giao phối có nhất định phải phức tạp như vậy không?" (.... Phụt..... Hahahahahhaha :v)

Thật điên rồ! Cậu làm sao mà biết được"giao phối" có phức tạp hay không? Cậu đã bao giờ "giao phối" với ai đâu! Tại sao anh có thể nói về chuyện đó một cách không e dè như thế chứ? Chết tiệt, chỉ có anh ta mới thích hợp để dùng từ này thôi!

Nhưng nói gì thì nói, vẫn phải công nhận rằng anh quả là một đứa trẻ ham học hỏi, cầu tiến đến cực điểm (có điều, tên học sinh này quá đỗi lạnh lùng và thiếu lễ phép) còn Vương Nguyên giống như một thầy giáo cả ngày bị làm phiền bởi mười vạn câu hỏi tại sao. Cậu những tưởng rằng mình sẽ phát điên phát khùng, nhưng đã mấy ngày trôi qua,cậu vẫn sống khoẻ mạnh bình thường. Không chỉ vậy, gan cậu đã to hơn một chút, không còn sợ anh như trước, tiếng hét càng lúc càng vang vọng, khẩu phần ăn nhiều lên, kiến thức cũng phong phú hơn trước kia nhiều lần. Tất cả những thành quả trên đương nhiên đều nhờ công lao của "người nào đó".

Đã có lúc, Vương Nguyên muốn đâm đầu vào tường mà chết quách đi cho xong. Nhưng rồi cậu lại tự nhủ, thôi bỏ đi, dù gì, hắn cũng đã sống ở đây được vài ngày, cậu cũng chịu đựng được mấy hôm rồi, nhẫn nhịn thêm một tháng nữa thì cũng chẳng có gì to tát hết. Từ trước đến giờ, khả năng nổi trội nhất của Vương Nguyên không phải là nhẫn nhịn, nuốt hận vào lòng đó sao? Huống hồ tên đàn ông đáng ghét này ngoài việc tư duy có phần dị thường ra thì cử chỉ, hành động đều rất quy củ, khác hẳn và tốt hơn rất nhiều so với bốn năm trước.Tóm lại, cả hai người họ đều coi nhau như không khí.

Vương Nguyên đắn đo một lúc lâu mới nhấn nút hủy bức email vừa viết xong, từ bỏ ý định nói cho cô giáo Đỗ biết tình hình hiện tại của Đường Trạch Tề. Không chừng một tháng nữa, trí nhớ của anh sẽ hồi phục hoàn toàn, cuộc thử nghiệm quan trọng của cô giáo Đỗ có lẽ cũng hoàn thành rồi, đến lúc ấy, nước giếng sẽ không phạm đến nước sông nữa, tất cả mọi người lại vui vẻ, hân hoan.

(4)

Vương Nguyên nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính thời gian trôi nhanh thật, sắp đến giờ ăn tối rồi. Tắt máy tính xong, cậu bước ra ngoài.

Tuấn Khải đang ngồi đọc sách trên ghế bên cạnh cửa sổ. Vương Nguyên không ngờ đó lại là cuốn Luật kinh tế của Chí Hoành (Cậu ấy nói như đinh đóng cột rằng mình sẽ theo học ngành này, nhưng cuốn sách đó đã nằm yên trên giá sách nhà Vương Nguyên mấy năm liền, phủ mấy lớp bụi dày rồi). Vương Nguyên nhìn anh với vẻ tò mò không che giấu nổi.

Một tay giữ gáy sách, một tay nhẹ nhàng lật giở trang mới, biểu hiện chăm chú, chuyên tâm đó của Tuấn Khải khiến cho Vương Nguyên tưởng rằng cả thế giới này dường như chỉ còn mỗi anh và cuốn sách. Mặt trời đang ngả dần về phía Tây, ánh nắng buổi chiều tà nghiêng nghiêng rọi vào trong phòng, chiếu lên khuôn mặt anh, hoàng hôn đỏ rực lan tỏa xung quanh anh, cảnh tượng vừa thực vừa ảo lúc này khiến Vương Nguyên nghĩ tới mấy chữ "thần tiên nơi trần thế". Nhưng ngay lập tức, cậu lấy lại thần trí rồi nhanh chóng bước vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối, có điều tủ lạnh trống rỗng, chẳng còn gì để nấu cả.

Nhắc tới chuyện ăn uống, Vương Nguyên lại cảm thấy phiền muộn. Một phần vì không tinh thông việc bếp núc, một phần bởi cậu rất ghét sau một ngày bận rộn lại phải mệt nhọc hồi lâu mới được dùng bữa nên gần như cả tháng, cậu đều gọi thức ăn tới nhà. Có điều, "người nào đó" thà nửa đêm trở dậy, ăn vụng đồ ăn vặt của cậu chứ nhất quyết không xơi thức ăn gọi sẵn. Ban đầu, Vương Nguyên còn cho rằng anh đã ở nước ngoài một thời gian dài nên không quen ăn các món Trung Quốc, thế nhưng dần dần, cậu nhận ra là cho dù đồ ăn do cậu nấu có hình thức khó coi đến mức nào thì anh vẵn ăn rất nhiều.

Điều kì lạ là mỗi lần bắt gặp các gói đồ ăn vặt bị bóc ra mà chỉ vơi đi chút ít, cậu không hề có cảm giác tức giận, chỉ thấy khó chịu như bị vật gì đó đè nặng trong tim... Thực ra, cậu hoàn toàn có thể mắng nhiếc anh một cách thậm tệ, thích nói thế nào cũng được, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống an nhàn, ngày ba bữa cơm như thần tiên giữa chốn trần gian của anh, cậu lại rơi vào mâu thuẫn, mà đúng hơn là cậu chẳng đủ nhẫn tâm để mắng anh nữa.

Chí Hoành thường bảo: "Mình thực sự không thể hiểu nổi, tại sao trái tim của cậu lại cứng như đá, lạnh như băng vậy? Đến con chó, con mèo hay ăn mày gặp ở bên đường, cậu còn thương xót, vậy thì đúng ra cậu cũng chẳng thể nào mở mắt trừng trừng nhìn anh ấy chết đói chứ?". Công bằng mà nói, không thể trách Vương Nguyên có trái tim sắt đá được vì hàng ngày, cậu đều gọi cơm cho anh, thế nhưng anh toàn gảy cơm, gạt thức ăn, chê này chê kia rồi xổ ra một tràng kiến thức y khoa mà cậu chẳng hiểu gì cả. Những điều anh nói có lẽ không sai, nhưng nếu ngày nào cũng phải nghe các tiêu chuẩn dinh dưỡng đó thì người ta không phát điên mới lạ. Một lần, hai lần, ba lần thì OK, nhưng đến lần thứ tư thì cho dù cậu có tốt tính đến đâu cũng không thể chịu nổi cái kiểu kén cá chọn canh của anh được. Lúc đầu, cậu còn mặc kệ, không thèm để tâm đến chuyện ăn uống của anh, nhưng rồi cậu nhận ra rằng từ hơn một tuần nay, anh chẳng ăn được một bữa cơm nào cho ra hồn. Làm cách nào mà một người đang bị thương nặng,hơn một tuần liền không ăn cơm, chỉ dựa vào nước và một số ít thức ăn vặt mà vẫn cầm cự được?

Vương Nguyên không biết nữa. Người ta thường nói, trái tim con người làm bằng thịt nên chắc chắn sẽ có lúc mềm yếu. Tuy rằng không cam tâm tình nguyện thu nhận anh nhưng thấy anh gầy đi một cách rõ rệt, cậu không khỏi áy náy lương tâm trái tim do vậy mà chẳng thể nào cứng rắn mãi được.

Cậu bước ra khỏi nhà bếp, hét lớn: "Này, Đường Trạch Tề nữa. Trong nhà không còn thức ăn gì cả, anh đi cùng tôi ra siêu thị mua đồ!". Tên đàn ông này ngày ngày vô công rỗi nghề ở nhà cậu, không những tiêu tốn lương thực mà còn tốn điện tốn nước, hao hụt không khí, bắt hắn bỏ chút công sức, làm phu khuân vác đã là dễ dãi cho hắn lắm rồi.

Bây giờ, Tuấn Khải không còn như hồi đầu - không có chút phản ứng gì khi nghe cậu gọi mình là Đường Trạch Tề nữa. Dần dần, anh cũng tiếp nhận cái tên xa lạ này, nhưng anh không thích lắm, anh đã quen với việc được giáo sư gọi là Tiểu Khải rồi. Anh ngước mắt lên nhìn Vương Nguyên đang đứng cách đó vài mét rồi hỏi lại: "Supermarket hả?". Anh đã nghe từ này trên ti vi.

Lại xổ tiếng Anh? Muốn ăn hiếp người không giỏi ngoại ngữ như cậu sao?

"Anh có thể nói tiếng người nhiều hơn, nói tiếng ngoài hành tinh ít đi được không? Tôi nghe không hiểu". Vương Nguyên có cảm giác lúc này đầu mình đang bốc khói nghi ngút, quả thực, cậu chịu không nổi khi anh cứ hơi một tí là đem tiếng Anh tiếng Em ra doạ cậu.

"Không còn thức ăn nữa thì gọi đồ ăn sẵn di". Giọng Tuấn Khải trầm trầm, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc. "Sao lại phải nói với tôi?"

Trông thấy vẻ bình thản của anh, Vương Nguyên nghẹn họng, không nói nên lời, một lúc sau mới hét lên: "Nhất định là đầu óc tôi cũng có vấn đề rồi nên mới định nấu cơm cho anh ăn. Đợi chút nữa tôi nấu cơm xong, mua cả đồ ăn vặt, anh có bản lĩnh thì đừng ăn nhé! Tốt nhất là thăng thiên thành tiên luôn đi, tôi chẳng thèm lo đến sự sống chết của anh nữa."

Nói xong, cậu quay ngoắt người, đi ra cửa thay giày, quyết định ra siêu thị một mình.

Tuấn Khải đặt sách xuống, nhìn theo dáng người mảnh dẻ,gầy guộc của Vương Nguyên, vài giây sau, anh bỗng đứng dậy, nhanh chóng bước tới chỗ cậu, giọng nói vẫn trầm trầm: "Cậu định nấu cơm cho tôi ăn sao?"

Vương Nguyên vừa lẩm bẩm nguyền rủa vừa thay giày, khi quay người lại, trông thấy thân hình cao lớn đang đứng chắn trước mặt, hồn vía của cậu dường như biến đi đâu mất. Mắt trợn ngược, tay không ngừng vỗ vào lồng ngực, cậu hổn hển: "Ôi trời ơi! Anh không thể bước đi mà phát ra tiếng động sao? Không nói chuyện một cách bình thường hơn được à? Sao anh cứ thích chơi trò đột ngột xuất hiện thế? Suýt chút nữa, tôi bị anh doạ cho đứng tim rồi."

Khoé miệng Tuấn Khải khẽ nhếch lên, vài giây sau, anh chậm rãi nhắc lại câu nói lúc nãy: "Cậu - định - làm - cơm - cho - tôi - ăn - sao?"

"Ừ". Vương Nguyên mím chặt môi, trả lời không chút nhiệt tình. Vừa nghe thấy có cơm ăn là anh ta chạy theo cậu luôn sao, gã này không phải là heo đấy chứ?

"Có phải ở đó... có rất nhiều người không?". Tuấn Khải cúi đầu, ngập ngừng hỏi nhỏ.

Vương Nguyên nhíu mày nhìn Tuấn Khải. Mái tóc rủ xuống trán, che khuất mắt bên phải của anh khiến cậu không thể nhận biết được cảm xúc của anh lúc này, chỉ thấy đôi môi anh đang mím chặt lại.

Cậu nhớ lại lúc anh kề dao vào cổ cậu, yêu cầu cậu phải dẫn tới một nơi an toàn, không có người. Phải chăng anh sợ nơi đông đúc? Vương Nguyên nhướng mày, nói: "Đương nhiên là đông người rồi! Không đông người thì siêu thị còn mở làm gì chứ? Đóng cửa luôn cho xong."

Tuấn Khải im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng nói: "Đi thôi."

Vương Nguyên ngạc nhiên: "Không phải là anh sợ những nơi đông người sao?"

Tuấn Khải không trả lời.

Vương Nguyên nói một cách nghiêm túc: "Anh càng sợ những nơi đông người thì lại càng phải thường xuyên đến chỗ đó. Anh không thể trốn tránh cả đời được, trước sau gì cũng phải đối mặt với nó. Tôi thực sự tò mò muốn biết, rốt cuộc anh đã làm chuyện xấu xa gì? Sao lại phải sợ hãi như thế chứ?". Nói dứt lời, Vương Nguyên mở cửa rồi đi ra ngoài.

Tuấn Khải vẫn không nói gì, im lặng suy ngẫm về những lời nói của Vương Nguyên. Rồi anh sải bước theo cậu, cuối cùng cũng ra khỏi căn nhà mà anh đã được an toàn và thảnh thơi hơn 1 một tuần nay.

ĐỂ LẠI MỘT VOTE HOẶC MỘT COMMENT CŨNG LÀ SỰ ỦNG HỘ ĐỐI VỚI EDITER.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro