Chương 4: Ranh giới giữa thiên tài và kẻ ngốc thật mong manh (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Ranh giới giữa thiên tài và kẻ ngốc thật mong manh

Bước ra khỏi đó, Vương Nguyên lườm Tuấn Khải một hồi lâu rồi than vãn: "Không phải thường ngày anh cứ hơi một tí là lại thốt ra mấy câu tiếng Anh sao? Chả lẽ lúc nhấc mấy thứ đồ này lên, anh không nhìn dòng chữ: "Price:..." à? Không thấy trên các tấm bảng treo ở khắp nơi trong siêu thị có việc hai chữ "On Sale" hả? Dù là hàng đại hạ giá thì vẫn phải trả tiền chứ! Đại ca, anh có hiểu đạo lí này khôngvậy?"

"Chỗ tôi ở trước kia, lấy đồ không bao giờ phải trả tiền cả". Vẻ mặt Tuấn Khải lạnh như băng, giọng nói không một chút ấm áp.

"Làm gì có nơi nào được lấy đồ miễn phí,không phải trả tiền chứ? Anh coi tôi là đồ ngốc hay sao? Tuy tôi chưa từng ra nước ngoài nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không biết cái gì đâu nhé! Nước Mỹ chuyên mở viện phúc lợi à? Cái gì cũng tặng không cho anh chắc? Nếu thế thì tại sao anh không ở lại nước Mỹ, chạy về đây làm gì?". Cứ nhìn thấy khuôn mặt "gợi đòn" của anh là cậu lại muốn đập bàn lia lịa.

"Cậu vừa đến với thế giới này là chuyện gì cũng biết hay sao?". Tuấn Khải nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh, hai tay đúc vào túi quần, anh thẳng lưng bước qua mặt cậu rồi đi về phía cửa ra của siêu thị.

Chỉ một câu nói đã đủ để khiến mặt Vương Nguyên tối sầm lại.

Bỗng nhiên, chú bảo vệ lúc nãy hớt hải chạy tới chỗ cậu, vừa cười giả lả vừa nói: "Vương thiếu này, tôi vừa nhìn đã biết cậu là người lanh lợi, phiền cậu lần sau đến siêu thị mua đồ thì đừng dẫn theo người nhà bị bệnh tâm thần nữa nhé! Nếu chúng tôi treo biển đề "Cấm người bị tâm thần vào siêu thị" thì chắc chắn sẽ khiến cho không ít người phẫn nộ, phản đối. Cậu làm như thế này vô hình trung đã đem lại rất nhiều phiền phúc cho chúng tôi, chẳng dễ dàng gì mà chúng tôi kiếm được mấy đồng lương tháng đâu cậu ạ."

Vương Nguyên nghiến răng, nắm chặt tay, không biết đáp lại thế nào, tự nhủ rằng mình chỉ phải chịu đựng một tháng nữa thôi, đúng một tháng sau, nhất định cậu sẽ "quét" tên Đường Trạch Tề ra khỏi cửa!

(3)

Lúc hai người trở về nhà thì trời đã tối.

Chiếc kim đồng hồ treo tường đã chỉ sang tám rưỡi. Vụ việc ở siêu thị không khác gì một gáo nước lạnh, dập tắt hết mọi nhiệt tình nấu nướng trong Vương Nguyên.

Vương Nguyên pha một gói mì ăn liền rồi bê vào phòng mình. Lúc đi ngang qua phòng khách, cậu nói với Tuấn Khải: "Trên giá có mì ăn liền đấy, nếu anh đói thì pha ra mà ăn, tôi thực sự rất mệt mỏi, chẳng muốn làm gì cả". Thực ra, Vương Nguyên chẳng phải mang vác bất cứ món đồ nào mua từ siêu thị về, tất cả đều do Đường Trạch Tề xách,chỉ là cậu không còn tâm trạng nào mà nấu nướng nữa.

Tuấn Khải đã quá quen với tính khi thay đổi thất thường của Vương Nguyên. Anh bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra và xem xét những thứ đã mua khi nãy, trong đầu nhớ lại nhứng món ăn đã xem qua trong cuốn " Dạy bạn 1000 món ăn thường ngày trong gia đình". Anh ra phòng khách, giở trang sách cần tìm. Chừng năm phút sau, anh quay lại phòng bếp, lấy hành tây, súp lơ xanh và một số rau quả khác, cắt cắt gọt gọt, rửa sạch rồi bắt đầu thái thành miếng như trong sách hướng dẫn.

Vương Nguyên vừa ăn mì vừa vào QQ chat, khóc lóc kể khổ với Chí Hoành.

Chí Hoành: "Cậu nghĩ thoáng một chút đi, Đường Trạch Tề bị chấn thương đầu mà, không biết phải trả tiền khi mua đồ cũng là chuyện bình thường thôi."

Vương Nguyên gắp một sợi mì dài ngoằng rồi gõ: "Hình như mình mới là người đầu óc không bình thường. Cậu nói xem, mình phải làm thế nào để sống sót qua một tháng này đây?"

"Cứ bình tĩnh! Bây giờ anh ấy giống như một đứa bé mới chào đời, cậu phải nhẫn nại dạy bảo. Hai đứa mình ngày xưa cũng thế thôi, vừa sinh ra thì biết cái gì chứ, đều là nhờ cha mẹ tận tâm dạy dỗ, chỉ bảo từng thứ một. Hãy sống nhẫn nhịn một chút, khả năng nổi trội nhất của nam thần chính là nhẫn nhịn, cậu có hiểu không?"

Vương Nguyên chợt thấy những lời của Chí Hoành có vẻ quen quen.Lúc ở siêu thị, hình như Đường Trạch Tề cũng nói với cậu như vậy, có điều giọng điệu của hai người họ không giống với nhau, một bên là khuyên bảo, một bên là hỏi vặn. Chí Hoành nói nghe thuận tai hơn Trạch Tề gấp vạn lần.

Vương Nguyên đã ăn đến sợi mì cuối cùng trong bát mà vẫn chưa thấy no, đúng là tối nay cậu đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Lúc đứng dậy để đi lấy mấy đồ ăn vặt, cậu chợt nghĩ, không biết tên đáng ghét kia đang làm gì, tại sao không có chút động tĩnh nào hết? Bây giờ, điều cậu sợ nhất chính là, liệu trong một tháng tới, gã đó có gây chuyện ở nhà cậu nữa hay không.

Vừa mở cửa bước ra ngoài, ngay lập tức, Vương Nguyên ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Nhìn qua tấm ngăn bằng kính, cậu thấy Đường Trạch Tề đang bận rộn trong phòng bếp, tiếng máy hút mùi kêu lên không ngừng.

Trời đất quỷ thần ơi, chính tên xui xẻo này đã từng dùng hết nửa chai nước rửa bát chỉ để làm sạch hai cái đĩa, từ sau lần đó, cậu đã dán hẳn một tờ giấy ghi "Cấm vào phòng bếp" rồi cơ mà! Tại sao hắn dám lẻn vào đó để chơi trò nấu ăn, phải chăng còn muốn thiêu rụi luôn cả căn nhà này?

Vương Nguyên hoảng hốt đi vào bếp, hét ầm lên: "Đường Trạch Tề, anh không trông thấy tờ giấy dán "Cấm vào phòng bếp" trên vách ngăn bằng kính sao? Anh ra ngoài ngay cho tôi!"

Tuấn Khải bỏ ngoài tai lời Vương Nguyên, mắt vẫn chăm chú nhìn vào nồi canh trứng cà chua đang sôi sùng sục. Mấy giây sau, anh tắt bếp, đổ canh ra bát rồi mới quay về phía Vương Nguyên đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn mình kinh ngạc.

Vương Nguyên không dám tin vào mắt mình nữa khi trông thấy trên bệ bếp có một đĩa hành tây xào bách hợp, nó có màu xanh của hành tây, màu đỏ của cà rốt, màu trắng của bách hợp; một đĩa súp lơ xanh xào tôm tươi, súp lơ được thái thành miếng nhỏ vừa miệng kết hợp với cà rốt thái mỏng, màu xanh đỏ rất bắt mắt. Đó chỉ là hai món ăn đơn giản thường ngày nhưng từ màu sắc, mùi vị cho đến kĩ thuật thái đều giống hệt nhà hàng làm. Cậu lại nhìn sang bát canh trứng cà chua, cà chua ra cà chua, trứng ra trứng, chứ không như lúc cậu nấu, cà chua và trứng nát như tương rồi quyện lại thành một mớ hỗn độn nhìn rất thiếu thẩm mĩ.

Chỉ tay vào ba món ăn đẹp mắt ấy, cậu thốt lên: "Ba món này đều do anh nấu sao?"

Anh nhướng mày, nói: "Có muốn ăn cùng không?"

Vương Nguyên đã quen với thái độ khó ưa này của Tuấn Khải, cậu nhìn lại ba món ăn hội tụ đủ cả sắc - hương - vị, lập tức chê bai: "Anh thấy tôi có nên ăn những món được nấu bởi một người mà ngay cả nước rửa bát cũng không biết định lượng cho đúng không?"

"Có muốn ăn hay không?". Câu hỏi của anh hết sức rõ ràng, kiểu như: không muốn ăn thì thôi.

"Này, anh có biết câu "ăn của người ta thì phải biết điều" hay không? Hiện tại, mọi chi phí ăn, ở, sinh hoạt của anh đều do tôi chi trả, anh dám nói với tôi bằng thái độ đó sao? Lúc nãy ở siêu thị, nếu không có tôi ra sức nói đỡ cho anh thì có lẽ bây giờ, anh đang bị tạm giam rồi. Cho dù não anh bị tổn thương thật thì anh cũng phải biết tuân thủ các quy tắc chứ! Đây là yêu cầu cơ bản nhất đối với mỗi con người, anh có hiểu không?"

Tuấn Khải chẳng thèm nhìn cậu, lẳng lặng bưng đồ ăn ra bàn rồi lấy bát đũa, sau đó ngồi xuống thưởng thức một mình những món vừa nấu.

Cái kiểu thích thì nói, không thích thì thôi của anh lần nào cũng khiến Vương Nguyên nổi điên. Dù sao đi nữa, chỗ thức ăn đó là do cậu bỏ tiền ra mua, để cho tên đáng ghét này ăn hết thì chẳng phải là cậu bị lỗ nặng hay sao? Không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy được!

Nghĩ là làm, Vương Nguyên nhanh chóng lấy bát đũa rồi đến ngồi đối diện với Tuấn Khải, điềm nhiên gắp một miếng súp lơ cho vào miệng.

Chỉ hai giây sau, cậu điếng người.

Súp lơ vừa ngọt vừa giòn, không tệ chút nào. Thực ra, Vương Nguyên không hề thích ăn súp lơ, vốn định viện cớ nó không ra gì để nhiếc móc anh, ai ngờ mùi vị của món ăn này lại khác biệt hoàn toàn so với tưởng tượng của Vương Nguyên. Cậu ăn thêm một miếng súp lơ để thẩm định lần nữa rồi chuyển qua món hành tây xào bách hợp. Đúng là tuyệt hảo! Chúng ngon hơn rất nhiều so với mấy món gọi sẵn lắm dầu mỡ, nhiều mắm muối và cả tiêu ớt nữa.

Cậu không kiềm chế nổi mà gắp lia gắp lịa.

Bỗng nhiên, đũa của Vương Nguyên bị kẹp lại. Cậu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía đôi đũa đang giữ chặt đũa của mình: "Anh làm cái gì thế?"

Tuấn Khải bình thản bảo: "Cậu bớt ăn súp lơ đi, ăn nhiều bách hợp vào!"

"Tại sao chứ?"

"Súp lơ giúp thanh hầu, rõ tiếng; bách hợp thì tịnh tâm, an thần, chuyên trị phiền muộn, bất an". Anh nói rành rọt.

Gân xanh trên trán Vương Nguyên giật đùng đùng. Anh ta dám mỉa mai cậu nhiều lời lắm tiếng, ám chỉ cậu là kẻ chuyên gây chuyện ồn ào sao? Nếu không vì anh ta thì cậu có cần ngày nào cũng hò hét đến rách cổ họng như vậy không? Làm gì có chuyện động một tí là nổi giận rồi phiền muộn chứ!

Vương Nguyên lườm Tuấn Khải một cái rồi quay người đi vào bếp xới cơm, cậu muốn ăn thêm cả canh trứng cà chua nữa.

Ai ngờ khi mở nắp nồi cơm điện ra, cậu chỉ thấy bên trong trống không.

"Sao anh không nấu cơm hả?"

Tuấn Khải quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cậu, vài giây sau mới trả lời: "Cẩm nang không dạy cách nấu cơm."

Đến lượt Vương Nguyên sững sờ.

Cậu bước ra khỏi phòng bếp, lắp bắp nói: "Anh... anh ... anh không biết nấu cơm là do trong sách dạy nấu ăn không viết hả? Anh đừng nói với tôi là ba món này được anh nấu theo chỉ dẫn trong quyển sách mua về lúc nãy đấy nhé!". Nếu thực sự là như vậy, có lẽ cậu phải tìm ngay một bìa đậu phụ để đập đầu tự tử mất thôi.

Tuấn Khải lạnh lùng "Ừm" một tiếng. Anh không hiểu vì sao cậu lại tỏ vẻ kinh ngạc đến thế. Xem chỉ dẫn và làm theo là một chuyện hết sức bình thường, chỉ cần có sách hướng dẫn, anh có thể hoàn thành được mọi việc.

Trong đầu Vương Nguyên tràn ngập những câu hỏi "tại sao": Tại sao cùng là con người mà cậu và anh lại khác nhau nhiều như vậy? Tại sao anh chỉ đọc sách hướng dẫn mà có thể nấu ra món ăn ngon đến thế? Tại sao? Tại sao?...

Cậu nhìn vào nồi cơm trống không, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để châm chọc anh: "Quả nhiên là đầu óc anh có vấn đề, dù có biết nấu ăn cũng không thể nào bù đắp được khiếm khuyết trong não bộ, nếu là người bình thường thì ai cũng hiểu rằng phải thổi cơm trước khi nấu thức ăn."

Lần này, Tuấn Khải không những không phớt lờ cậu mà còn hỏi: "Thế phải thổi cơm như thế nào?"

Vương Nguyên lại trố mắt nhìn anh, câu hỏi này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cậu.

"Anh có thể nấu ăn theo sách hướng dẫn, tại sao lại không biết vo gạo nấu cơm chứ? Lẽ nào anh chưa bao giờ nhìn thấy bố mẹ anh nấu cơm hay sao?"

"Chưa bao giờ". Tuấn Khải đáp. Lúc còn ở phòng thí nghiệm, những thứ anh ăn đều được chế biến sẵn theo các quy tắc rất nghiêm ngặt. Khi thức ăn không được mang đến, anh sẽ cắm các thiết bị vào người, trong đó có một dây truyền dịch để duy trì sự sống cho anh.

Lông mày anh nhíu lại, đôi mắt đen thẳm dường như được phủ bởi màn sương lạnh giá.

Vương Nguyên đang định châm chọc tiếp, nhưng khi bắt gặp ánh mắt chất chứa nỗi bi thương và sự phiền muộn của anh, cậu bất giác nghẹn lời. Trái tim bỗng trở nên mềm yếu, cậu run run nói: "Anh lại đây tôi dạy cho!". Cậu không biết vì sao mình lại bằng lòng nhanh thế, chỉ cảm thấy một sự thôi thúc rất mạnh mẽ trong lòng

.Tuấn Khải liền đứng dậy, đi theo Vương Nguyên vào bếp.

Vương Nguyên lấy gạo từ thùng ra, vừa nói với Tuấn Khải cách lấy gạo sao cho hợp lý vừa vo. Đột nhiên cậu khựng lại, lớn tiếng hỏi: "Rau quả hôm nay anh đã rửa chưa hả?". Cậu hoàn toàn có thể nghi ngờ rằng tên đàn ông này đã không hề rửa sạch rau mà cho ngay vào chảo.

Tuấn Khải cau mày nhìn vào đôi mắt đen lay láy của Vương Nguyên, lạnh lùng nói: "Trong cẩm nang có viết bốn chữ "gọt vỏ, rửa sạch", hơn nữa lúc nãy đi siêu thị, tôi đã nhìn thấy người ta rửa rau. Đúng là tôi không biết rất nhiều thứ, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi hoàn toàn không biết một cái gì cả."

Câu nói của Tuấn Khải muốn biểu đạt ý:cậu có thể không tín nhiệm anh, nhưng không được sỉ nhục trí tuệ của anh. Ngoài câu chỉ trích món canh cá chua cay không dinh dưỡng trước kia ra, có thể coi đây là câu nói dài nhất của anh với Vương Nguyên.

May mà anh còn biết gọt vỏ, rửa sạch, Vương Nguyên đã yên tâm đôi chút, nếu không, lại ăn phải rau chưa rửa thì cái dạ dày yếu ớt, mẫn cảm đêm nay nhất định sẽ không tha cho cậu.

Vương Nguyên tiếp tục chỉ bảo cho tới khi anh biết cách cắm phích điện vào ổ. Cậu đang định ra ngoài uống canh thì ngay lúc đó, Tuấn Khải lại chỉ vào cái lò vi sóng và chiếc ti vi ngoài phòng khách rồi nói: "Cái này với cái ở ngoài kia, liệu cậu có thể dạy luôn cách sử dụng chúng cho tôi được không?"

Vương Nguyên quay lại nhìn anh với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Lúc nãy, anh còn đĩnh đạc tuyên bố: "Đúng là tôi không biết rất nhiều thứ, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi hoàn toàn không biết một cái gì cả", hà cớ gì mà bây giờ, anh bỗng trở nên vô dụng đến mức đó chứ? Tại sao chứng mất trí nhớ của anh lại khác hoàn toàn so với những gì được miêu tả trên truyền hình và tiểu thuyết đến thế? Đấy là do tiểu thuyết và phim ảnh đã giản lược đi ít nhiều độ nghiêm trọng của việc này hay anh là trường hợp ngoại lệ? Dường như anh là một sinh vật không hề tồn tại trên trái đất vậy!

Chứng mất trí nhớ quả là vô cũng đáng sợ!

Vì nghĩ tới thời hạn sử dụng của tất cả các thiết bị gia dụng - điện máy cùng sự an toàn về tính mạng của bản thân nên Vương Nguyên đã giải thích cặn kẽ cách sử dụng của tất cả các đồ dùng trong gia đình cho anh.

==================================================

Chap này hơi ngắn :p =3= Tất cả la vì con editer này lười thôi a~~~ Mà ta cũng đang buồn vì thi hsg tạch nữa =.=" cho nên như vậy là nhiều rồi =3= Comt cho ta đuyyyyy~~~~~ Xie Xie ^_^

ĐỂ LẠI MỘT VOTE HOẶC MỘT COMMENT CŨNG LÀ SỰ ỦNG HỘ ĐỐI VỚI EDITER.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro