Chương 2 - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Kết cuộc

Lúc này hắn mang theo "Mai Túy", do dư lâu lắm, Tô Trạm vẫn gõ cửa vào Tần phủ.

Tô Trạm rất quen hướng đi của Thu Tử Mặc, giờ này y thường ở thư phòng. Nhưng lúc này cửa sổ lại đóng chặt:

"Tử Mặc?"

Tô Trạm gõ cửa kêu.

Bên trong truyền đến âm thanh của Tần Vũ Phong:

"Thỉnh cầu tiểu vương gia đến đại sảnh chờ tại hạ một lát."

Thanh âm hắn không trầm ổn như ngày thường, nghe có chút khàn, còn bao hàm một tia hàm xúc khó chịu.

Đây là... Tình hình này là.... Nội tâm Tô Trạm hơi buồn phiền, mặt âm trầm, vung tay áo bỏ đi.

Đi mấy bước, lại dừng. Bước chân vừa chuyển, rốt cuộc vẫn đi phòng khách.

Sau một hồi lâu, mới nhìn thấy Thu Tử Mặc và Tần Vũ Phong đi ra đón.

Tô Trạm thấy tư thế đi đường của Tần Vũ Phong có chút quái dị. Hắn có nghiên cứu một ít sách về chuyện nam nam, đương nhiên biết việc gì đã xảy ra, nhưng vẫn có chút kinh ngạc không ngờ Tần Vũ Phong lại là người nằm dưới.

Cho dù biết rõ, nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi:

"Sao thế?"

Người nọ vậy mà đỏ mặt, hai gò má như bạch ngọc ửng hồng nhợt nhạt, xinh đẹp dị thường!

Nét đẹp động lòng này ấy thế không phải do mình gây ra! Trong lòng hắn rất khó chịu, dù thấy tư thế kì quặc của Tần Vũ Phong cũng khiến hắn không thoải mái, chướng mắt phi thường.

"Tiểu vương gia thật không biết? Tình thú của phu thê mà thôi!"

Thần sắc Tần Vũ Phong y như thường, nhưng trong giọng nói rõ ràng lộ ý khiêu khích, thật như đang tỏ rõ chủ quyền.

"Hai người tán gẫu, ta đi vào trước."

Tiếng nói Thu Tử Mặc trước sau như một đều trong trẻo lạnh lùng, nhưng lúc này lại giống như chứa vài phần ngượng ngùng cùng ý muốn trốn tránh.

Tô Trạm nhìn bóng dáng đối phương biến mất, trên mặt bình tĩnh thong dong, nhưng trong ống tay áo hai tay lại nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay!

Hắn muốn có y!

Những điều Tần Vũ Phong làm cho y, hắn cũng có thể làm được! Thậm chí làm còn tốt hơn! Nhưng mà, hắn không có lập trường để thực hiện!

"Không được có ý đồ với Tử Mặc."

Tần Vũ Phong nghiêm túc nói với hắn. Ánh mắt kia thế nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn! Ha ha ha thì ra người hiền lành như Tần Vũ Phong cũng có mặt này sao?
Nhưng là, đã quá trễ! Từ lúc hắn nhìn thấy Thu Tử Mặc, hắn nhất định phải có được y. Đó là vận mệnh của hắn.
.........

Hắn bắt đầu bận rộn, vì phụ vương của hắn đã tiến hành bước đầu tiên trong kế hoạch soán vị.

Vào ngày tấn công hoàng cung, hắn âm thầm nhắc nhở chính mình chỉ có thắng không được thua. Hắn còn phải đi tiếp người kia! Hắn còn phải giành lại người kia!

Khi đã thành công, nắm chắc khống chế được hoàng cung, trước tiên hắn hạ lệnh cho người hầu đi bảo vệ y, chính mình lưu lại làm chủ tình thế, xong việc mới tự đi đón người.

Không nghĩ rằng hắn lại nhìn thấy một màn như này___

"Tử Mặc, ta rất vui vẻ, em nguyện ý ở bên ta hai năm."

"......Tô Trạm đối với em rất tốt, có hắn chăm sóc ta an tâm..... Tuy rằng nơi này sẽ rất khó chịu, rất đau, nhưng.... Nhưng so với việc lo lắng em sống có tốt không thì nổi đau này có đáng là gì."

"Ta đi, em nhớ không được kiêng ăn. Không thể chỉ ăn thịt không ăn rau."

Tần Vũ Phong nằm trong lòng Thu Tử Mặc chậm rãi dặn dò. Miệng hắn cười, vừa lo lắng vừa không thể không làm thế, nhưng khóe mắt lại có nước mắt chậm rãi chảy xuống, chảy không ngừng.

"Ta đã nói, cả đời này, chỉ gả cho huynh, chỉ một người là huynh."

Thu Tử Mặc gằn từng tiếng.

Thanh âm nhẹ nhàng mà linh hoạt kỳ ảo, nhẹ giống như không tồn tại, vậy mà lại làm cho Tần Vũ Phong cảm thấy an tâm.
Tần Vũ Phong kinh ngạc nghe những lời này, thì thào ra tiếng:

"Tử Mặc........."

Dù cho tới bây giờ em không yêu ta, nhưng ta vẫn yêu em như cũ, hơn hẳn sinh mệnh của ta.

Tần Vũ Phong chậm rãi nhắm hai mắt. Thu Tử Mặc ôm chặt đối phương, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên trán hắn.

..........

Tô Trạm biết, chính hắn vẫn thua Tần Vũ Phong một bậc. Chiêu này của Tần Vũ Phong quá xảo quyệt, cứ như vậy, Tử Mặc về sau sẽ không thể quên được hắn!

Nhưng thì sao chứ? Bây giờ người có thể ở bên Tử Mặc chỉ có thể là hắn, là Tô Trạm này thôi.
...................

Buổi tối hôm đó, kinh đô thay đổi triều đại! Túc vương gia trở thành tân hoàng!

Còn có chuyện khiến kẻ khác khiếp sợ hơn, đó là thái tử Tô Trạm lại sắc phong một nam nhân làm thái tử phi!

Không đến một năm, Túc vương bệnh nặng băng hà, thái tử Tô Trạm kế vị.

(Băng hà = quy tiên, chết)

Tân đế văn võ song toàn, tài trí đều đủ, thống trị thiên hạ đi tới quang vinh!

Nhưng khi đến đại điển phong hậu, thái tử phi lại mất tích. Tân đế điên cuồng tìm kiếm khắp nơi. Từ hoàng cung đến tất cả các vùng, nhưng không có bất cứ tung tích gì.

Tân đế bệnh nặng bảy ngày. Sau khi khỏi bệnh, cẩn trọng trị quốc, chưa từng nạp phi tần, ngôi vị hoàng hậu vẫn cứ để trống!

Nghe nói, trong hoàng cung có một gian phòng Tân đế không cho bất kỳ kẻ nào bước vào.

Sau này, tiên đế tuyển chọn từ dòng họ một đứa trẻ thừa tự kế vị. Vị hoàng đế trẻ đó sau này hạ lệnh mở cửa gian phòng kia, bên trong toàn chứa các vật trang sức tinh xảo, món ngọt và rượu ngon vơ vét từ các nơi.

(Thừa tự = nhận con cháu trong dòng họ làm con thừa hưởng tài sản, đứa con có trách nhiệm quản lý tài sản và thờ cúng tổ tiên.)
......................

Sơn cốc mây mù lượn lờ, trước nhà gỗ có hai vị nam tử tuấn mỹ đang đánh cờ.

"Hai năm trước khi huynh cứu hắn, ân tình gì cũng đã trả xong rồi, tại sao huynh còn ở lại đó hai năm?"

Một nam tử có bộ dạng dịu dàng cùng một đầu tóc dài màu lam, vẻ mặt hơi không vui nói với người còn lại.

"Vận mệnh sắp xếp như thế ta chỉ vâng theo nó. Vận mệnh đã an bài hắn phải được ta cứu, trợ giúp hắn đậu trạng nguyên, cùng hắn sống hai năm, giúp hắn một bước lên mây, ân oán mới có thể chấm dứt."

Nam tử có một đầu tóc bạc, thần sắc lạnh như hàn băng, tiếng nói lại như châu ngọc, thanh lương trong sáng, lại như suối trong sơn cốc, gột rửa lòng người.

"Vậy tại sao Tử Mặc nán lại một năm. Vì tên vương gia kia sao?...... Có phải vì hắn tặng cho huynh khối ngọc được khai quang cho nên huynh canh cánh trong lòng?"

Lam phát nam tử có chút không thể tưởng nói.

"Ừm."

Thu Tử Mặc nhíu mày, ngón tay thon dài buông viên cờ cuối cùng.

".......Vận mệnh chỉ định.".

Thấy bộ dáng đó của đối phương, lam phát nam nhân lắc đầu, thu cờ, xoay người vào nhà gỗ.

Trông hắn tự nhiên như không, ra vào nhà của mình, Thu Tử Mặc nhíu mày:

"Ngươi còn ở lại chỗ này làm gì?"

"Cũng không biết ai, vốn là một con hồ ly, thế nhưng không biết ăn thịt sống."

Lam phát nam nhân dựa vào cửa, xách con gà trong tay lên cho y xem, cười nói:

"Ta có lòng tốt giúp huynh thôi á."

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1x1#np