Chương 105: Cao kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Trẫm thích nhất ăn thịt trẻ con]

—–o0o—–


Đại Đô Bắc Lương, Hoàng cung.

Gió lạnh buốt giá đập vào song cửa sổ, ngoài đại điện tuyết bay trắng xóa, trong điện, bếp lò và địa long đang cháy, hơi ấm dày đặc ngăn cản không khí lạnh lẽo, nhưng sắc mặt đứa trẻ vẫn trắng bệch đến đáng sợ.

Lương Diệp nhìn chằm chằm đứa trẻ đang co ro dưới bậc thang, lạnh lùng hỏi: "Ngươi biết trẫm là ai sao?"

Mặc dù Lương Hoàn được thay sang bộ quần áo quý giá nhưng vẻ mặt vẫn run rẩy như cũ, ước gì mình có thể cuộn tròn thành một quả bóng, đôi mắt khóc đến sung đỏ, nó ngơ ngác lại ngập ngừng nhìn Lương Diệp, rồi nhìn một vòng quanh đại điện, làm thế nào cũng không thể tìm được chỗ trốn, chỉ có thể rơi nước mắt.

Cách đó không xa, công tử áo trắng ngồi trên xe lăn vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt nửa phần cũng không thèm nhìn nó.

Lương Diệp đợi một lát, sự kiên nhẫn của hắn cạn kiệt, nhướng mày nhìn Thôi Kỳ, nói đùa: "Sao ngươi lại nuôi con trai mình thành con thỏ thể này?"

Trắng nõn xinh đẹp, nhát gan sợ chết, co rúm thành quả bóng, loại thỏ này lột da rút xương, nướng lên hẳn rất ngon.

Thôi Kỳ lạnh lùng nói: "Bẩm Bệ hạ, đây là lần đầu tiên thảo dân nhìn thấy nó".

Lương Diệp không tỏ ý kiến, nhưng Thôi Kỳ đúng là không nói dối, theo kế hoạch của Vương Điền, hai người một người chạy hướng đông, một người chạy hướng tây, hắn phải tốn rất nhiều công sức mới bắt được họ về.

Hắn thật ra muốn cho mỗi người một đao để giải toả hận thù trong lòng mình, nhưng người sống có lợi hơn người chết – mặc dù hắn không muốn thừa nhận Vương Điền đã phân tích chi tiết về tầm quan trọng của hai người trong bức thư, cũng thành công thuyết phục được hắn.

Lương Diệp dùng một tay bế đứa bé đang co quắp trên mặt đất lên, so với cầm tầu chương còn nhẹ hơn, hắn bế đứa bé lên nhìn nó, sau đó nở một nụ cười đáng sợ, lạnh lùng nói: "Trẫm thích nhất ăn thịt trẻ con, thái thành từng lát mỏng rồi nấu lên, hẳn là rất thơm."

Lương Hoàn hiểu ra, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ, trong mắt tràn đầy nước mắt.

Lương Diệp vô cùng thích thú nhìn nó kìm nén nước mắt muốn khóc mà không dám, chọc vào chiếc má mềm mại của nó, biểu tình hung ác mà nhe răng.

Lương Hoàn sợ hãi đến mức "Oa" một tiếng khóc to lên.

Lương Diệp ôm đứa trẻ ngây ngốc một chút, tiếng khóc lớn làm lỗ tai hắn đau, hắn ghét bỏ đem đứa trẻ ra xa một chút và đe dọa: "Còn khóc nữa trẫm liền giết ngươi."

Đứa trẻ sợ hãi hoàn toàn không nghe được mà chỉ gào thét một cách tuyệt vọng, Lương Diệp vẻ mặt vặn vẹo đem đứa trẻ trong tay ném vào ngực Thôi Kỳ, mất kiên nhẫn nói: "Mau bảo nó câm miệng cho trẫm."

"..." Thôi Kỳ ngồi trên xe lăn người cứng đờ, mu bàn tay nắm chặt tay vịn, vô cảm nhìn đứa trẻ mặt đầy nước mắt trong lòng mình, lạnh lùng nói: "Đừng khóc nữa."

Người này dù đẹp trai đến đâu, giọng nói vẫn lạnh như băng, một chút cũng không tìm được hơi ấm, Lương Hoàn khóc lóc giãy giụa muốn đi xuống, vừa khóc vừa nhìn những tòa nhà khổng lồ cùng những người lớn hung hãn xung quanh mình, cuối cùng nắm chặt nắm tay, chạy về phía cửa đại điện.

Thôi Kỳ khẽ cau mày, Lương Diệp dù bận rộn vẫn nhìn theo đứa trẻ vất vả chạy đến cửa đại điện nhưng không mở được, lo lắng đến mức bật khóc.

Lương Hoàn dùng đôi tay nhỏ bé đập vào cánh cửa nặng nề, vừa khóc vừa lắp bắp: "Mở... mở cửa..."

Lương Diệp vô cùng ghét bỏ nói: "Con trai ngươi ngoài khuôn mặt này ra, gần như không có điểm nào đáng khen cả".

Thôi Kỳ rũ mắt xuống nói: "Đứa trẻ này từ nhỏ đã bị Thôi Ngữ Nhàn nuôi dưỡng bên ngoài cung, bắt đầu uống canh bạch ngọc vào mùa xuân này".

Lương Diệp trầm mặc một lát, sau đó cười lạnh nói: "Cái gì, ngươi cho rằng nói như vậy trẫm sẽ thả nó đi?"

"Được Bệ hạ coi trọng là may mắn của nó." Thôi Kỳ nhàn nhạt nói: "Chỉ xin Bệ hạ sau này tìm được người tốt hơn, nghĩ đến sự cô đơn lẻ loi của nó, mà tha cho nó một mạng".

Lương Diệp uể oải ngồi ở bậc thềm, nhướng mi nhìn gã: "Ta là chú của nó, sao nó có thể cô đơn lẻ loi được?"

Thôi Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu.

Lương Diệp thản nhiên nói: "Vương Điền thuê cho nó hai vị tiên sinh dạy vỡ lòng, nhưng đường đường là Thái Tử mà chỉ có hai thầy dạy thì quá keo kiệt rồi, ngươi dù sao cũng là người có tài, nếu thỉnh thoảng ghé qua khuyên nhủ nó vài câu, sẽ giúp nó không ít".

Thôi Kỳ im lặng một lúc lâu, giơ tay lên nói: "Bệ hạ, việc này không ổn."

Gã là hoàng tử thứ mười sáu của Tiên đế mai danh ẩn tích đã lâu, Thôi Ngữ Nhàn còn từng lấy danh nghĩa của gã để mưu phản, mặc dù may mắn bảo vệ được mạng sống của mình nhưng gã đã giúp đỡ Vương Điền trốn thoát, sẽ luôn bị Hoàng đế đề phòng, nếu Thái Tử biết gã là cha ruột của mình, thường xuyên ra vào Đông Cung, điều này đối với ai cũng không tốt.

Sự nghi kỵ của Hoàng đế, là điều mà gã cùng Lương Hoàn không thể chịu đựng nổi.

Lương Diệp chịu giữ lại mạng của bọn họ đã may mắn lắm rồi.

Lương Diệp lấy một miếng điểm tâm trên bàn, đứng dậy, liếc nhìn gã rồi nói: "Vương Điền nói con cái lớn lên cùng cha mẹ sẽ tốt hơn. Trẫm cũng không có tâm tư đi nuôi trẻ con".

Nói xong, hắn còn quơ quơ khối điểm tâm trong tay về phía Lương Hoàn vẫn đang khóc, muốn đẩy cửa ra: "Lương Hoàn, lại đây."

Lương Hoàn nghe tiếng quay đầu nhìn hắn, ngồi xổm trước cửa, tiếp tục khàn giọng khóc.

"Chậc." Lương Diệp mất hứng thú ném khối điểm tâm vào đĩa.

Thôi Kỳ im lặng hồi lâu, không biết gã nghĩ gì, cuối cùng nói: "Lương Hoàn, đừng khóc nữa."

Lương Hoàn tiếp tục khóc, toàn thân co lại thành một quả cầu nhỏ màu trắng, còn khóc đến mức run rẩy, sống chết cũng không nghe người khác nói gì.

Hai người lớn như vậy mà bó tay với đứa nhỏ, nhìn Lương Hoàn như khóc muốn chết đi, Lương Diệp gọi Dục Anh từ bên ngoài vào.

"Bệ hạ." Dục Anh cung kính hành lễ.

"Làm gì để nó đừng khóc nữa." Lương Diệp hất hất cằm lên.

"Vâng." Dục Anh cúi xuống muốn đưa tay chạm vào nó, nhưng Lương Hoàn như có mắt sau gáy, nhanh chóng tránh né tay nàng, vừa lăn vừa bò trốn phía sau cây cột, cảnh giác nhìn chằm chằm tất cả mọi người trong đại điện.

Đúng là nó thực sự sợ hãi tất cả người sống.

Lương Diệp nhớ tới mấy lời khuyên nhủ trong thư của Vương Điền, mí mắt kịch liệt giật giật – để một đứa hèn nhát như vậy trở thành Thái Tử, có lẽ Đại Lương sắp xong đời rồi.

Dù Lương Hoàn chật vật thế nào để đối phó với người chú hung dữ cùng người cha lạnh lùng trong cung điện xa lạ ra sao, thì Vương Điền ở Nam Triệu vẫn sống một cuộc sống nhàn nhã và thoải mái.

Y hợp lại tay áo cười nói với bà chủ bán vịt quay trong huyện, đối phương cầm con dao sáng bóng múa một cách mạnh mẽ: "Nghe giọng công tử không giống người địa phương, có phải đến từ phía bắc không?".

"Con mắt bà chủ thật tinh tường." Vương Điền ngửi mùi vịt quay, cười nói: "Bà làm ăn ở đây lâu rồi phải không?"

"Này, chắc cũng đã hai mươi năm rồi." Ông chủ đắc ý nói: "Cái khác không nói, nếu công tử hỏi ta chuyện lớn chuyện nhỏ ở huyện Khánh Thương thì công tử tìm đúng người rồi".

Vương Điền cùng ông trò chuyện một lúc lâu, từ thuế má lao dịch đến cải cách khoa cử ở huyện Khánh Thương trong hai năm qua cho đến con cầy hương của nhà Lý phu nhân sống ở đầu ngõ phía đông sinh được mấy đứa con, màu sắc và hoa văn của đàn con đó thế nào, láng giềng đều nhất trí đám con này có rất nhiều cha...

Vương Điền mang vịt quay trở về phủ đã là buổi trưa, thời tiết ở Khánh Thương ấm hơn nhiều so với Đại Đô, Vương Điền thậm chí không cần mặc thêm áo choàng, vui vẻ trở về phủ, lại nghe thấy mấy người hầu mới tụ tập lại tán gẫu.

"Nghe nói ở Đông Thần có một vị tướng quân tuổi còn trẻ nhưng vô cùng lợi hại, chỉ trong vòng một tháng không những đánh qua Vân Thủy, còn tiến thẳng vào hoàng cung Lâu Phiến!"

"Con mẹ nó hắn thật sự quá đỉnh. Mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi thôi, đúng là chiến thần chuyển thế rồi".

"Trận chiến này rất thú vị, Đông Thần cùng Lâu Phiến đánh nhau ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên đánh vào hang ổ của người Thát Tử, thật là sảng khoái biết bao".

"Cũng chẳng liên quan gì đến nước Triệu chúng ta." Có người thở dài: "Tuy nói tân đế của chúng ta là người nhân hậu, nhưng thuế má ngày càng nặng, nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự sẽ rất khó sống."

"Ta nói cho ngươi biết – thỉnh an công tử." Có người nhanh mắt nhìn thấy Vương Điền, vội vàng hành lễ, những người khác cũng ngậm miệng lại, vội vàng chào Vương Điền.

"Không cần đa lễ." Vương Điền vui vẻ xua tay, đưa cho bọn họ vịt nướng trong túi giấy, cười nói: "Vẫn còn nóng hổi, cầm lấy chia cho mọi người cùng ăn đi".

"Ai da, đa tạ công tử." Mấy người hầu rất vui mừng, dù sao bọn họ cũng chỉ là người hầu bình thường, ngày thường hiếm khi được ăn bữa thịt.

Vương Điền ra hiệu bọn họ không cần vội, chậm rãi đi vào trong vườn, trong đầu suy nghĩ cân nhắc, bất giác đi đến tận cửa sau của ngôi nhà.

"Công tử, bên ngoài có người." Trường Doanh đột nhiên xuất hiện, dựa vào y nhỏ giọng nói: "Hình như là say rượu."

"Hôm nay trời lạnh như vậy, nếu bị lạnh cóng sẽ xảy ra chuyện." Vương Điền nói: "Chúng ta ra ngoài xem xem."

Trường Doanh từ đáy lòng không tán đồng điều này, nhưng mấy ngày nay ở chung với Vương Điền, gã cũng thăm dò tính nết của vị chủ nhân này, thực sự y là một người tốt bụng, nhưng loại tốt bụng này không giống loại tốt bụng mà gã thường gặp, càng giống người có quy tắc của riêng mình, rất nhiều việc tốt trong mắt đối phương đều chỉ là hành động bình thường, ngược lại có một số việc gã cho là vô hại, Vương Điền lại cho rằng không ổn, thậm chí rất khắc nghiệt.

Có chút kỳ lạ nhưng lại rất thú vị.

Dù sao Vương Điền rất tôn trọng bọn họ, dù đốt đèn lồng cũng khó tìm được chủ nhân như vậy, đôi khi gã cảm thấy, dù một ngày nào đó Vương Điền không còn giàu có nữa, gã cũng nguyện ý đi theo.

Cửa sân sau mở ra, trên bậc thang có một thư sinh say khướt đang ôm bình rượu lẩm bẩm mấy lời tục tĩu.

"Tỉnh tỉnh." Trường Doanh không dám để Vương Điền đến gần đối phương, liền đi tới vỗ nhẹ mặt đối phương.

"Lương tặc lừa ta!" Đối phương lớn tiếng chửi bới: "Bọn họ đều là một đám người... thấy lợi quên nghĩa... bè lũ tiểu nhân xu nịnh! Ha... nói cái gì mà kiêu ngạo bất khuất, cẩu Hoàng đế kia vừa ban cho các ngươi chức tước, một đám các ngươi không phải nhanh chóng lấy sao! Tiểu nhân!"

Vương Điền kéo tay áo nhìn sang một bên, đột nhiên cảm thấy đối phương trông quen quen, trong vô số ký ức, y nhanh chóng nhìn ra một mảng ký ức nhỏ: Y cùng Kỳ Minh đi vào cửa, suýt chút nữa tông phải người này, người kia vẫn còn mặc đồng phục học sinh của Quốc Tử Giám, Lưu Sách gọi hắn: "Sở Ý Viễn?"

Vương Điền không quá chắc chắn mà gọi tên.

Không ngờ, đối phương đột nhiên đứng thẳng người lên, nhìn về phía y, cảnh giác mà đề phòng: "Ngươi kêu ông nội ngươi làm gì?!"

"..." Vương Điền bình tĩnh nói: "Sao ngươi lại ở Nam Triệu?"

"Đương nhiên... muốn tìm minh chủ mới!" Sở Ý Viễn tức giận đập tay lên bậc đá lạnh lẽo, tức giận nói: "Lương Diệp, tên hôn quân này không biết nhìn người! Ra cái đề vớ vẩn như vậy... nếu hắn không cổ hủ như vậy thì Trạng Nguyên kia nhất định là của ta!... Tuyển chọn quan viên lại không hỏi đến sách lược trị nước, Bắc Lương quả thật xứng đáng xong đời!".

Vương Điền cẩn thận nhớ lại danh sách tiến sỹ niêm yết trên bảng, quả thực không có người nào họ Sở, y cũng nhớ Lưu Sách từng nói anh họ của mình tính cách phản nghịch, tự cho mình thanh cao, hẳn là nói đối phương.

Y có chút hứng thú nhìn đối phương: "Vậy theo cao kiến của các hạ, làm thế nào mới để Bắc Lương không xong đời?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro