Chương 107: Lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Trẫm đi đón Hoàng hậu hồi cung]

—–o0o—–


Triệu Kỳ rất có hứng thú mà liếc nhìn Vương Điền.

Vương Điền sắc mặt bình tĩnh nói: "Bệ hạ, ngài không cần suy nghĩ quá nhiều."

Dù nói như vậy nhưng Triệu Kỳ vẫn rất có thành ý mà mở phong thư trước mặt y, đọc được hai dòng, vẻ mặt có chút kỳ lạ, lại lắc lắc phong thư lần nữa, một phong thư nhỏ hơn một chút rơi ra, mặt trên viết "Trọng Thanh thân khải".

"Ta nhớ rõ ngươi tên Trọng Thanh?" Triệu Kỳ quơ quơ phong thư trong tay: "Lương Đế nói, khi nào nhìn thấy ngươi, liền đem phong thư này đưa cho ngươi, ngày sau hắn nhất định cảm tạ".

Vương Điền sắc mặt có chút khó coi, thứ nhất Lương Diệp đường đường là một Hoàng đế lại làm ra chuyện quá mức như vậy, thứ hai... y vừa mới cùng Triệu Kỳ bày tỏ thái độ cùng vạch rõ giới hạn với Lương Diệp, Lương Diệp lại từ ngàn dặm xa xôi gửi thư khẩn tới thể hiện "tình cảm", thực sự rất khó khiến người khác không nghĩ nhiều.

Y đè nén cảm giác muốn đấm Lương Diệp đã lâu không có, mỉm cười nhận lấy phong thư.

Trong thư chỉ có vài dòng chữ.

"Vương Điền thê tử của trẫm, năm cũ sắp qua, trẫm rất nhớ ngươi, mong ngươi trở về."

Đó là chữ viết của Lương Diệp, nét chữ đầy kiêu ngạo độc đoán, đặc biệt là từ "thê tử" còn tăng thêm lực ấn bút, y dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt u ám của Lương Diệp khi bắt đầu viết.

Bức thư này là gửi cho y, cũng là gửi tới Triệu Kỳ, nhắc nhở Triệu Kỳ —— đây là người của trẫm.

Trần trụi lại thẳng thắn, thực sự phù hợp với tác phong quái đản của kẻ điên này.

Vương Điền cầm tờ giấy mỏng, vẻ mặt không rõ vui buồn, cũng không thèm để ý vò tờ giấy thành một quả bóng, ném xuống đất, cười lạnh nói: "Giả vờ giả vịt."

Triệu Kỳ cười lớn: "Lương Đế hoá ra là kẻ si tình, ngươi nhẫn tâm như vậy, không sợ lại chọc giận hắn sao".

"Đã sớm ghi hận từ lâu rồi, đến chết mới thôi, cần gì phải giả vờ giả vịt chứ." Vương Điền mặt không đổi sắc nói: "Khi nào chúng ta xuất phát?"

"Ngày mai." Thấy vậy, Triệu Kỳ hoàn toàn yên tâm: "Năm cũ sắp qua, ta cũng muốn đưa chú ta vào kinh thành đón tết".

"Được." Vương Điền gật đầu, cùng Triệu Kỳ trò chuyện một hồi, mới rời khỏi Tử Thần Điện.

Y kiềm chế ý định muốn quay lại nhặt phong thư kia, sắc mặt tối sầm, cung nhân bên cạnh cẩn thận nhìn y, nhưng vẻ mặt lại nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra vị Vương đại nhân này bị Lương Đế chọc giận không ít.

Vương Điền cảm thấy Lương Diệp thật là keo kiệt, xa xôi ngàn dặm gửi một phong thư tới mà chỉ viết có mấy chữ, qua loa lại nham hiểm, khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Lẽ ra, phong thư đó nên nằm trong tay áo của y.

Vương Điền hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn đám cung nhân đang lui ra: "Đa tạ."

Cửa đóng từ trong ra ngoài, y hạ thấp vai dựa vào khung cửa, ánh mắt nghiêm nghị.

Dù thế nào đi nữa, kế hoạch của y nhất định phải tiến hành thuận lợi, mới có vốn để thương lượng với Lương Diệp.

Tuy nhiên, y không tự chủ được mà nâng bàn tay vừa cầm phong thư lên, gần như si mê mà đặt lên mũi ngửi, rồi lại dịu dàng mà cung kính hôn lên đầu ngón tay y, đè nén cơn dục vọng mãnh liệt trong mắt.

...Là mùi hương của Lương Diệp.

"Tử Dục." Y thì thầm, mê muội mà hôn lên đầu ngón tay mình, gọi đi gọi lại tên tự của Lương Diệp, nhưng cuối cùng vẻ mặt lạnh lùng cố gắng ép buộc mình phải hạ tay xuống.

Nhưng chẳng bao lâu, y lo lắng quay đầu lại, lấy từ trong tay áo ra đồng xu duy nhất còn sót lại, bóp mạnh trong lòng bàn tay đến mức ngón tay đau nhức.

Dù khi rời bỏ y có kiên cường đến đâu, dù y đã ngăn chặn bất luận thứ gì có khả năng khiến y nhớ tới Lương Diệp, dù y nhắc đến tên Lương Diệp bao nhiêu lần với người khác, y vẫn luôn thản nhiên và điềm tĩnh, nhưng khi Lương Diệp chỉ viết mấy chữ thôi, đã khiến y dễ như trở bàn tay quay cuồng trong đó.

Cuối cùng, Vương Điền cũng muộn màng nhận ra mình luôn nhớ thương Lương Diệp một cách điên cuồng suốt thời gian qua.

Nhớ từng biểu cảm nhỏ nhặt của hắn, những hành động điên cuồng khiến người khác phải tức giận, hơi thở trên cơ thể hắn, mỗi khi gọi tên Vương Điền sẽ luôn mỉm cười... Y muốn Lương Diệp từng giây từng phút ở bên cạnh mình, tất cả không khí hắn hít thở đều mang mùi hương của mình, mỗi lần hắn mất kiểm soát hay động tình đều liên quan đến y, muốn hắn nơi nào nhìn thấy cũng là Vương Điền.

Hơi thở của y dần trở nên nặng nề, trong miệng cảm nhận được mùi máu tươi, y hoảng sợ mở mắt ra, dùng sức mở bàn tay đang nắm chặt kia, lấy ​​đồng xu ra, sau đó lấy từ trong tay áo, tìm một sợi chỉ đã lấy từ trên áo khoác của Lương Diệp không biết từ khi nào, sau đó xuyên qua đồng xu rồi đeo lên cổ.

Mà chiếc khoá bình an đó, y lại tháo xuống bỏ vào trong tay áo.

Đồng xu này là vật lâu nhất mà Lương Diệp mang theo bên mình.

Cảm nhận cảm xúc mát lạnh của đồng xu, y cau mày, dùng sức mà nhéo nhéo mũi mình, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, nhưng trong đầu y chỉ toàn là Lương Diệp.

Vương Điền một mình ngơ ngẩn đứng một chỗ hồi lâu, mới chậm rãi thở dài, giơ tay lau máu trên khóe miệng, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, sờ vào nút thắt vừa mới buộc, cởi nửa ngày cũng không cởi nổi.

Quên đi, dù sao dưới lớp quần áo cũng chẳng ai nhìn thấy, cứ vậy đi.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com.

——

Bắc Lương.

Lương Diệp liên tục hắt hơi mấy cái, một hàng cung nữ và thái giám sợ đến mức quỳ xuống bên cạnh hắn.

Hắn nghi ngờ xoa xoa cái mũi ngứa ngáy, Văn Tông ở đối diện cười nói: "Bệ hạ bị cảm sao?"

"Trẫm cơ thể cường tráng, Thái phó nên lo lắng cho mình thì hơn." Lương Diệp không thèm để ý, đánh rơi một quân cờ xuống.

Văn Tông quá quen thuộc tính nết của hắn, liền nói: "Bệ hạ, thật sự muốn phái người đến Nam Triệu sao? Bệ hạ trong lòng đã chọn ra người thích hợp chưa?"

"Chuyện cùng cai quản Vân Thuỷ do Vương Điền đưa ra, vốn là y nên tới đó." Lương Diệp vẻ mặt không thay đổi nói: "Đáng tiếc, y hai tháng nay bị bệnh nằm liệt giường. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, trẫm quyết định cử Hứa Tu Đức, Văn Ngọc và Thôi Kỳ đi".

"..." Văn Tông trầm mặc một lát, nghiêm túc hoài nghi ba người này mà hắn cũng nghĩ ra được.

Hứa Tu Đức, lúc trước là Hộ Bộ thượng thư, miệng lưỡi trơn tru, nhát gan, sợ chết, thấy bạc là đi không nổi, Văn Ngọc trầm mặc ít nói, chức quan thấp kém, hầu như không có cảm giác tồn tại, Thôi Kỳ hai chân tàn tật, tính tình lạnh nhạt, có thể nói một lời tuyệt đối sẽ không nói lời thứ hai...Ba người này đi Nam Triệu, sợ là Nam Triệu nghĩ Bắc Lương chẳng còn ai nữa.

"Thái phó có tìm được người thích hợp không?" Lương Diệp lại đánh rơi một quân cờ khác, không đợi ông mở miệng đã nói: "Năm mới sắp đến, là thời điểm thích hợp để đoàn tụ gia đình, trẫm nhìn cả triều văn võ bá quan, thấy ba người này cô đơn lẻ loi, nên đi sứ là thích hợp nhất".

Nói đến đây, Văn Tông liền hiểu rõ, Lương Diệp căn bản không phải đang hỏi ý kiến ​​của ông, mà là thông báo cho ông biết quyết định của hắn, cho nên ông cũng không nói thêm nữa.

Suy cho cùng, so với tình trạng hỗn loạn hiện tại trong triều đình, việc của Vân Thủy cùng sứ giả đến Nam Triệu không phải là chuyện gì lớn.

"Từ ngày mai trở đi, chúng ta sẽ nghỉ ngơi mười lăm ngày." Lương Diệp tâm tình có vẻ rất tốt: "Thái phó đã mệt mỏi cả năm rồi, người cũng nên nghỉ ngơi cho tốt".

Hoàng đế bắt đầu nói tiếng người, khiến Văn Tông có chút lo lắng, nhưng ông cũng không hiểu Lương Diệp vui mừng vì điều gì, chỉ có thể cười đáp: "Bệ hạ cũng nghỉ ngơi thật tốt. "

"Đương nhiên." Lương Diệp vui vẻ gật đầu.

Sau khi Văn Tông rời đi, Sung Hằng lặng lẽ nhảy xuống từ xà nhà, đưa cho hắn tay nải, có chút bất an nói: "Chủ tử, ngài thật sự định đi Nam Triệu cùng với đám người Thôi Kỳ sao?"

"Chuyện cùng cai quản Vân Thuỷ là chuyện lớn, nếu ba người này một người cũng không thể dùng, trẫm đương nhiên sẽ tự mình giám sát", Lương Diệp nói: "Khi trẫm không ở đây, ngươi hãy giúp trẫm phê tấu chương:".

Sung Hằng muốn khóc nhưng không ra nổi nước mắt: "Ta vẫn còn muốn đến cung An Khang —"

"Ngươi đừng có nghĩ." Lương Diệp duỗi tay cầm lấy tay nải, vui vẻ nói: "Trẫm đi đón Hoàng hậu hồi cung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro