Chương 110: Rõ ràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Trẫm đang nói rõ ràng với ngươi]

—–o0o—–


Vương Điền cảm thấy vô cùng khó chịu, vốn dĩ đã khó thở, lại bị hắn ấn vào trong chăn, suýt chết ngạt, bực bội đánh mạnh một cái, Lương Diệp không kịp phòng bị, bị cùi chỏ đập vào mũi, đau đến mức phải buông tay ra.

Vương Điền vẫn còn giận, đứng dậy, túm lấy cổ áo hắn hét lớn: "Ta không muốn làm, ngươi mẹ nó có phải hay không không hiểu tiếng người! Ta là người bệnh ốm yếu, ngươi mở mắt chó ra mà nhìn cho rõ! "

Lương Diệp bị tiếng rống của y làm cho choáng váng trong giây lát, nhưng móng vuốt của hắn vẫn ngo ngoe rục rịch.

"Ngươi lại đến thử xem! Nếu ngươi không thể thao chết ta, sớm muộn gì ta cũng thao chết ngươi!" Vương Điền tức giận vô cùng, đến mức đầu óc hỗn loạn, toàn thân đều đau hận không thể một phát mà ngất xỉu đi: "Muốn giết ta thì tới đây trực tiếp đâm một đao, nào, đâm vào chỗ này này!"

Trong cơn thịnh nộ, y chỉ vào tim mình, con ngươi của Lương Diệp co rút lại, nháy mắt liền im lặng.

Sau khi Vương Điền nhận ra mình đã chỉ vào đâu, y cũng nín thinh, vẫn chưa hết tức giận mà hạ tay xuống.

Lương Diệp ngồi khoanh chân trên giường, nhìn đi nơi khác như không có chuyện gì xảy ra, dường như đặc biệt quan tâm đến tua rua trên màn giường.

Sự im lặng chết chóc khiến lòng người càng thêm chán nản.

Một lúc lâu sau, Vương Điền hít một hơi thật sâu, giọng nói vừa mới gào lên có chút lạc giọng, khàn khàn nói: "Ta biết ngươi đang tức giận, nhưng nếu được làm lại, ta vẫn sẽ chạy."

Lương Diệp lạnh lùng ngước mắt lên.

"Lương Diệp, ngươi thông minh như vậy, ta không tin ngươi không biết vì sao ta lại chạy trốn." Vương Điền mệt mỏi nhíu mày, bình tĩnh nói: "Ta cũng đã nói chuyện với ngươi rồi, cũng đã dạy ngươi, mắng cũng mắng rồi, ta ... thực sự không biết phải làm gì với ngươi nữa."

Lương Diệp cụp mắt, duỗi tay chậm rãi vuốt ve cổ tay ấm áp của y.

"Ngươi không thể vứt bỏ giang sơn và ngai vàng của mình để đi theo ta, ta cũng không thể cam tâm tình nguyện để ngươi nhốt trong cung cấm." Cổ họng Vương Điền có chút chua chát: "Nếu ngươi dùng vũ lực đem ta trở về, ta có thể chạy lần một, thì cũng có thể chạy lần hai, nhưng điều này thực sự vô nghĩa, ta không muốn quan hệ của ta và ngươi quá khó coi như vậy".

Lương Diệp nắm cổ tay y càng chặt, nhưng vẫn không chịu nói lời nào.

"Trốn tránh cũng vô ích." Vương Điền duỗi tay nâng cằm hắn lên: "Lương Diệp, nhìn ta."

Lương Diệp mặt vô biểu tình nhìn y, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, trống rỗng hoang vắng, không tìm được bất kỳ cảm xúc chân thật nào.

Đây là trạng thái thường thấy ở Lương Diệp, chẳng qua hắn rất giỏi che đậy nó bằng sự điên cuồng, vui giận thất thường, mọi ham muốn của hắn dường như đều thể hiện ra bên ngoài rất rõ ràng, không có tình cảm chống đỡ, khi phải đối mặt với những vấn đề, nhiều nhất hắn cũng chỉ nói "trẫm muốn", "trẫm nghĩ" hoặc "trẫm không đồng ý" mà thôi.

Hắn làm Hoàng đế đương nhiên được quyền làm như vậy, không ai dám trái ý hắn, hắn có thể dễ dàng đạt được kết quả mình mong muốn, nếu không đạt được, hắn sẽ giết chết để trút giận, nhưng hắn không muốn giết Vương Điền nên chỉ có thể cố chấp lại bất lực lặp lại yêu cầu của mình hết lần này đến lần khác.

Lương Diệp thông minh khôn khéo, nhưng không có khả năng tự thỏa mãn bản thân, Vương Điền hiểu được, vừa tức giận lại đau lòng.

Y và Lương Diệp không thể nói chuyện mà đạt được kết quả, nên luôn dừng lại ở bước đầu tiên trong việc giải quyết mâu thuẫn —— Lương Diệp từ đầu đến cuối đều không mở lòng và tin tưởng y.

Hiện tại vẫn như vậy.

Vương Điền quyết tâm rời đi, dù có thích hắn đến đâu cũng không muốn lãng phí thời gian với một người như vậy, nhưng ngay khi nhìn thấy Lương Diệp ở mũi thuyền, y biết mình không thể đi nổi.

Lương Diệp thích y.

Có thể Lương Diệp cũng biết, cũng có thể hắn ngây thơ chẳng biết gì, nhưng ở trong lòng Lương Diệp, y quan trọng hơn rất nhiều so với những gì họ cảm nhận được.

"Đừng nhìn trẫm như vậy." Lương Diệp không vui cau mày, muốn đứng dậy, nhưng Vương Điền lại ôm mặt hắn.

"Chỉ một câu hỏi thôi." Vương Điền bất đắc dĩ thở dài, nhéo mặt hắn: "'Vương Điền' còn sống không?"

Lương Diệp nhìn y như kẻ ngốc: "Nói nhảm gì thế, ngươi đang ở trước mặt trẫm thở dốc đó thôi."

"Ngươi biết ta không phải hỏi cái này." Vương Điền nheo mắt lại, cố gắng tìm kiếm một chút cảm xúc khác trong mắt hắn, quả nhiên, thấy được một chút buồn bực.

"Bị bệnh nằm trên giường." Lương Diệp vẻ mặt tê liệt nói.

Lương Diệp không có nói thân phận "Vương Điền" này đã chết, người thông minh như Lương Diệp, hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.

Vương Điền cảm nhận được từ sâu trong trái tim dâng lên sự sung sướng, lan toả khắp cả người, Lương Diệp theo bản năng mở miệng định nói mấy câu uy hiếp tàn nhẫn, nhưng Vương Điền lại bịt miệng lại.

"Câm miệng đi, để ta vui sướng một lúc."

Lương Diệp bất mãn đi cắn hổ khẩu của y, Vương Điền ho khan hai tiếng, muộn màng nhận ra, sắc mặt lập tức lạnh đi, Lương Diệp liếc nhìn y, kéo chăn quấn y lại, chán ghét nói: "Đúng là yếu ớt, trẫm bị ngươi ngủ xong còn có thể cưỡi ngựa mấy ngày không ngủ không nghỉ kìa".

"Người và súc sinh không giống nhau." Vương Điền nghiêm túc nói: "Ta suýt chút nữa bị ngươi dày vò đến chết".

Lương Diệp đúng lý hợp tình mà sờ mông y, lại bị Vương Điền vỗ mạnh vào mu bàn tay, hắn cũng không tức giận, ngược lại tìm chỗ khác để sờ soạng, Vương Điền giữ chặt móng vuốt không thành thật của hắn: "Hôm nay dứt khoát phải nói cho rõ ràng."

Lương Diệp hiển nhiên không muốn giải thích rõ ràng, theo bản năng hắn tránh né sự thẳng thắn giữa người với người, ngay cả với Vương Điền, nhưng Vương Điền luôn ép buộc hắn phải nói ra, đẩy hắn không đi liền to gan lớn mật mà lấy chân đá.

Lương Diệp chậm rãi vuốt ve cổ tay y, một lúc sau mới nói: "Trẫm đã giải cổ trùng cho ngươi".

Vương Điền kinh ngạc nhướng mày.

Lương Diệp đại khái là cảm thấy rất mất mặt, Hoàng đế uy nghiêm bị người trước mặt hắn giẫm nát, tức giận nói: "Sau này không được chạy nữa".

Nếu đặt lên bàn đàm phán, Lương Diệp chắc chắn sẽ là đối thủ đáng ghét và khinh thường nhất của Vương Điền —tự cho mình là đúng, ra vẻ bề trên, cho dù sự thành thật được nói ra từ cái miệng này cũng đầy sự tính toán.

Vương Điền bình tĩnh sờ lên mặt hắn, Lương Diệp nhìn sắc mặt của y, không thấy bao nhiêu vui mừng, ngoài nghi hoặc ra còn có sự không vui, xen lẫn cảnh giác cùng đề phòng.

"Ngươi giải như thế nào?" Vương Điền hỏi hắn: "Sợ ta chạy trốn? Hay là ngươi cho rằng ta sẽ không nỡ chạy trốn?"

Lương Diệp nheo mắt, đột nhiên nhếch miệng cười, không có nửa phần chán nản cùng khó chịu, hiển nhiên sự giả vờ giả vịt hắn đã thành tinh, hắn biết điều gì có thể khiến Vương Điền cảm thấy đau lòng, nhưng hắn cũng không biết tại sao.

Vương Điền xoa đầu hắn: "Chơi vui không?"

"Rất nhàm chán." Lương Diệp mặt không cảm xúc nói: "Ngươi không ở bên cạnh trẫm, trẫm mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi, phiền thật sự."

Không biết là vì không nhìn thấy Vương Điền mà phiền, hay là vì muốn gặp Vương Điền cảm thấy phiền.

Mũi Vương Điền có chút bị nghẹt, mí mắt rũ xuống nói: "Ta thật sự có ý định rời đi."

"Trẫm biết." Lương Diệp nói: "Ngươi không thể rời đi, ngươi thích trẫm."

Vương Điền nhếch khóe môi, trầm giọng hỏi: "Vậy còn ngươi?"

"Trẫm ——" Lương Diệp dừng lại một chút, dường như hắn không muốn thừa nhận điều đó.

"Ngươi thích ta." Vương Điền nói: "Nếu không ngươi cũng sẽ không đuổi tới Vân Thủy."

Lương Diệp có chút khinh thường nhìn y, Vương Điền trên trán nổi gân xanh: "Ngươi mẹ nó muốn đuổi tới để đánh nhau sao?"

"Trẫm chỉ là rất nhớ ngươi thôi." Lương Diệp dè dặt nói: "Nếu ngươi nhất định muốn trẫm thích ngươi, thì tuỳ ngươi thôi."

Vương Điền muốn túm hắn lên đánh, nhưng lại cảm thấy bộ dáng đắc ý này của hắn rất hấp dẫn, răng hàm ngứa ngáy, phải một lúc lâu mới có thể kìm nén ý muốn ôm chặt hắn vào ngực vuốt ve hắn, bình tĩnh nói: "Ngươi biết ta muốn cái gì không?"

"Không làm Hoàng hậu." Lương Diệp hơi nghiêng đầu hôn lên cổ y, chậm rãi liếm láp, mơ hồ nói: "Cũng không muốn trẫm."

Cổ Vương Điền bị hắn hôn có chút ngứa ngáy, y cố kìm chế muốn hôn đáp lại, giọng khô khốc nói: "Thẳng thắn trả lời... Đừng dụ dỗ ta."

Lương Diệp suy nghĩ hồi lâu, nhẹ nhàng cắn y một cái: "Ngươi muốn ngang hàng với trẫm."

Có lẽ hắn không quen dùng từ bình đẳng này nên đã chọn từ gần nghĩa nhất.

"Không sai." Vương Điền nói: "Ngươi nghĩ thế nào?"

"Rất khó." Lương Diệp đưa tay ra sau lưng y, ôm y trong vòng tay, thấp giọng nói: "Trẫm biết ngươi không có ý định gì với ngôi vị Hoàng đế này, nhưng ngươi rất nguy hiểm. Có đôi khi ngươi khiến trẫm...không khỏi lo sợ."

"Trẫm rất muốn tin ngươi." Lương Diệp giọng nói lạnh lùng: "Nhưng ngươi cũng không do dự tính kế trẫm, ngoại trừ giam cầm ngươi, trẫm không có biện pháp nào khác."

"Tất cả những người bên cạnh trẫm đều tính kế trẫm, bọn họ chỉ coi trẫm như đồ vật, cùng trẫm trao đổi những thứ lợi lộc. Từ khi trẫm hiểu biết đã bị người lợi dụng, nên không thể tin tưởng bất cứ ai." Lương Diệp cười nhẹ: "Trẫm hữu dụng thì đối xử với trẫm rất tốt, nhưng khi không còn tác dụng thì vứt bỏ như giày rách... Ngay cả ngươi cũng vậy, nói đi là đi".

"Trẫm sẽ không từ thủ đoạn nào để giữ ngươi ở bên cạnh trẫm, để đôi mắt ngươi chỉ có thể nhìn trẫm." Lương Diệp ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm y: "Trẫm không thể thay đổi, cũng không muốn thay đổi. Ngươi đã lừa gạt trẫm, trẫm sẽ không bao giờ tin ngươi nữa".

Trong mắt Vương Điền hiện lên nụ cười dịu dàng, cúi người hôn lên tai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Vậy bây giờ ngươi đang làm gì?"

Lương Diệp vẻ mặt căng thẳng: "Trẫm đang nói rõ ràng với ngươi".

Vương Điền hài lòng gật đầu: "Ồ."

Lương Diệp không hiểu nổi nhìn y, Vương Điền quấn chặt chăn không còn sức lực ngã xuống giường, nhấc chân đá vào eo hắn: "Làm phiền chút, lấy cho ta một cốc nước."

Lương Diệp theo phản xạ nắm lấy cổ chân y, kéo y về phía mép giường, chiếc lá nhỏ treo trên sợi dây tơ hồng khẽ rung lên, khiến người nhìn miệng khô lưỡi khô.

Vương Điền bắt gặp đôi mắt âm u, bên trong tràn đầy sự "không biết xấu hổ".

"Không làm." Y kiên quyết từ chối.

Lương Diệp nheo mắt, cúi đầu hôn lên sợi dây tơ hồng, dùng ánh mắt nham hiểm nhìn Vương Điền, sau đó ngậm lấy chiếc lá nhỏ vào miệng, dùng răng nanh chậm rãi cắn một chút.

Vương Điền nhớ lại một số cảnh tượng khó diễn tả, hầu kết của y khẽ động, y vẻ mặt ủ rũ nhìn đi chỗ khác, lỗ tai và cổ đỏ bừng.

Lương Diệp đột nhiên buông ra, xoay người rót cho y một ly nước ấm.

Vương Điền hắng giọng, cố gắng gạt đống rác rưởi trong đầu, cầm lấy cốc uống hai ngụm, cổ họng đau rát, không khỏi cau mày.

Lương Diệp há miệng nhét cho y một viên thuốc lạnh lẽo, đầu lưỡi tản ra vị ngọt mát lạnh, Vương Điền phân biệt một chút rồi nói: "Đây là cái gì?"

"Xuân dược." Lương Diệp không biết xấu hổ nói.

Vương Điền theo bản năng muốn phun ra, lại bị ngón tay cái của hắn giữ chặt quai hàm, lập tức nuốt xuống, hơi lạnh một đường xuống tới dạ dày, cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều, y thuận thế đem mặt chôn ở cổ Lương Diệp, lạnh lùng thở dài, tức giận.

"Lương Diệp, sắp giao thừa rồi."

"Ừ." Lương Diệp dùng chăn quấn chặt y lại, kéo y vào lòng.

"Ngươi sẽ làm sủi cảo chứ?" Vương Điền hỏi.

"Không." Lương Diệp liếc y một cái: "Ngươi bây giờ giống như một cái bánh bao."

"Cút." Vương Điền cười mắng một tiếng, sau đó dừng một chút nói: "Ta dạy ngươi."

"Được".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro