Chương 137: Câm miệng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Lỗ tai trẫm đã đủ ô uế rồi]

—–o0o——


Vết thương nhỏ này đối với Lương Diệp không tính là vết thương, chỉ là muốn làm trò trước mặt Vương Điền, kết quả chọc người tức giận.

Nhưng Lương Diệp thực hưởng thụ.

Hắn sờ sờ gân xanh nhô lên trên mu bàn tay của Vương Điền, lần đầu tiên giải thích: "Chỉ là một vết xước trên da thôi, trong lòng ta hiểu rõ."

Vương Điền thở dốc, cởi quần áo, nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Trong lòng ngươi hiểu rõ?"

"Đương nhiên." Lương Diệp nắm tay y, để người ngồi trên đùi mình, có chút tiếc nuối nói: "Nếu trẫm dùng lực nhiều hơn, có thể chặt đứt cánh tay phải kia xuống, xương làm thành mũi tên cho ngươi chơi".

Vương Điền cụp mắt xuống, đưa tay sờ sờ eo cùng bụng của Lương Diệp, sức lực dần dần tăng lên: "Có đau không?"

"Không đau." Lương Diệp ôm eo y cười: "Nếu hôm nay ngươi hầu hạ trẫm thoải mái, ngày mai trẫm sẽ ổn hơn."

Ngón tay của Vương Điền dính đầy máu từ vết thương của Lương Diệp, y giơ tay lên, chậm rãi lau vết máu lên mắt và môi của Lương Diệp, cười nói: "Thật sao?"

Lương Diệp sửng sốt một lát, sau đó ý thức được Vương Điền có lẽ bị hắn doạ sợ rồi, càng vui mừng hơn: "Nếu ngươi lo lắng như vậy –"

Lời còn chưa nói xong đã bị Vương Điền đè lên người, đem đầu hắn ấn vào trong chăn.

Cổ Lương Diệp bị bóp chặt, hơi thở có chút gấp gáp, nhưng hắn không có phản kháng, dưới ánh mắt lạnh lùng của Vương Điền cười lớn: "Không bằng hầu hạ trẫm thật tốt".

"Được." Vương Điền dần dần tăng lực trên tay, cúi người hôn lên khóe mắt vương máu của hắn, nhẹ giọng nói: "Thay vì nhìn ngươi chết trong tay người khác, thà rằng để ta thao ngươi đến chết".

Chân Lương Diệp câu lấy eo y, đột nhiên dùng lực muốn đẩy y ngã xuống: "Vẫn là để trẫm làm —— ưm."

Vết thương trên thắt lưng của hắn đột nhiên đau đớn, động tác chậm lại, Vương Điền lật hắn lại đè xuống dưới, đao lá liễu đặt ở bên cổ hắn, giọng nói có chút run rẩy: "Nếu làm ta không vui, ta sẽ giết ngươi".

Lương Diệp cảm thấy Vương Điền có gì đó không ổn, nhưng sự phấn khích vẫn chiếm ưu thế, hắn cố tình ấn cổ mình vào lưỡi đao, cơn đau nhẹ khiến hắn hài lòng mà nhướng mày: "Tới đi".

Vương Điền đột nhiên thu hồi đao, nhìn chằm chằm vào vết thương đang rỉ máu vô cùng chói mắt ở sườn cổ, cúi đầu cắn một cái.

Lương Diệp hít một hơi nặng nề, sau đó bị Vương Điền ấn vào vết thương, lực mạnh đến mức dường như y thực sự muốn giết hắn, Lương Diệp cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn: "Vương Điền?"

Một cảm giác lạnh lẽo từ xương cụt truyền đến, Lương Diệp theo bản năng muốn chống cự, nhưng Vương Điền lại cúi đầu xuống hôn lên môi hắn.

Nụ hôn của Vương Điền thật tinh tế và dịu dàng, từng tiếng từng tiếng gọi tên hắn không ngừng.

Lương Diệp hung hăng liếm chân răng, cau mày vì hành động dưới tay y, nhưng rốt cuộc cũng không đẩy người ra, trong lòng hắn mang theo sự sung sướng: "Trẫm... lần này để ngươi làm, không được giận nữa."

Lòng bàn tay của Vương Điền ấn mạnh vào vết thương trên thắt lưng của hắn, lực mỗi lúc một mạnh hơn, vẻ mặt của Lương Diệp vặn vẹo vì đau đớn, nhưng lại chìm đắm trong một loại khoái cảm che trời lấp đất khác, Vương Điền không ngừng gọi "Lương Diệp" hết lần này đến lần khác gần như lạc cả giọng.

"Câm miệng." Lương Diệp hơi thở có chút đứt quãng, hung hăng nói: "Nếu như ngươi còn gọi trẫm nữa, trẫm sẽ cắt lưỡi ngươi —— chờ đã!"

Đôi mắt Vương Điền ẩm ướt cùng đen tối, dưới ánh nến yếu ớt, hàng mi rũ xuống, rất dịu dàng và ân cần: "Được."

Bàn tay đang nắm lấy tay của Lương Diệp bỗng nhiên siết chặt, hắn thở hổn hển hai tiếng: "...Chuyển động một chút."

Vương Điền thưởng thức sắc thái cảm xúc của hắn khi động tình, mặt mày không khác gì khuôn mặt vương đầy máu trên chiến trường, muốn hoàn toàn nghiền nát hắn nên y ôm lấy eo Lương Diệp, sức lực ngày càng tăng lên, trong giọng nói mang theo ác ý: "Bệ hạ, chính mình tới đi".

Ánh mắt có chút lơ đãng của Lương Diệp đột nhiên trở nên sắc bén.

Vương Điền sắc mặt đen tối: "Còn cần ta dạy ngươi sao?"

Sự tức giận dâng lên trong mắt Lương Diệp, cắn vào vai y.

Vương Điền ôm chặt đối phương, đau đớn trên vai khiến y cười khàn khàn.

............

Nắng sớm mờ mịt, trong lều kín không một kẽ hở ánh sáng vô cùng yếu ớt, bấc nến nhấp nháy hai lần mới sáng rõ.

Một ít chất lỏng lạnh lẽo được đổ lên vết thương giữa bụng và thắt lưng, sau đó là cảm giác đau rát, Lương Diệp nửa tỉnh nửa mơ đột nhiên mở mắt ra, muốn bật dậy thì bị một bàn tay giữ chặt cổ.

"Khử trùng." Vương Điền nhìn đôi môi của hắn có chút trắng bệch, không chút cảm xúc mà giật giật khóe môi: "Không phải bảo không đau sao?"

Lương Diệp bất chấp tất cả nằm trên giường, vì đau đớn mà ngón tay có chút co lại, giọng nói khàn khàn: "Chờ trẫm một chút."

Vương Điền không nói gì, sắc mặt không cảm xúc xử lý vết thương nặng trên thắt lưng, bôi một lớp bột thuốc dày lên, dùng vải sạch cuốn lại.

"Lật người lại." Y đẩy Lương Diệp, nhưng hắn không nhúc nhích.

"Eo trẫm đau." Lương Diệp vẻ mặt ấm ức nói: "Chân ta đau, đầu gối cũng đau."

Vương Điền vén ống quần của hắn lên, quả nhiên đầu gối sưng tấy đỏ bừng, chỗ bắp đùi cũng rất thê thảm, y nhìn mà cảm thấy cổ họng khô khốc, nhàn nhạt dời ánh mắt đi nơi khác: "Không phải nói không đau sao?'.

"Đau." Lương Diệp tức giận nói: "Đối với một nam tử yếu đuối vô tội như trẫm, ngươi lại có thể nhẫn tâm thô bạo như vậy. Vương Điền, ngươi thật không biết xấu hổ."

"...Đừng ghi nhớ mấy lời trong thoại bản nữa." Vương Điền nghe xong, khoé mắt giật giật: "Quay người sang bên kia đi."

Lương Diệp không kiên nhẫn xoay người lại để y buộc mảnh vải lại, ôm lấy eo và bụng hắn rên rỉ: "Đau chết mất."

Vương Điện lạnh lùng nhìn hắn giả vờ, hai tay trong ống tay áo nắm chặt thành nắm đấm, Lương Diệp rên rỉ hồi lâu, vẫn thấy y không có phản ứng, nhướng mi liếc y một cái, bắt chéo chân, vén ống tay áo của y lên, vỗ vỗ mu bàn tay của y: "Đừng dùng sức sẽ chảy máu, buông tay ra đi".

Vương Điền ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm hắn.

Lương Diệp cầm lấy cổ tay y, dùng chút tiểu xảo đặt tay y lên bụng mình, sau đó dịu giọng nói: "Vương Điền, đau quá."

Vương Điền nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn ép mình thả lỏng bàn tay đang siết chặt, đặt hai tay lên eo hắn.

Lương Diệp hừ hừ mấy tiếng, vui vẻ lăn vào bên trong, sau đó kéo người nằm xuống, cẩn thận quấn chăn vào người y rồi ôm vào trong lòng.

Vương Điền cau mày nghĩ nghĩ, hắn cực kì khoa trương mà hít ngược một hơi.

"..." Vương Điền lạnh lùng nói: "Đừng giả vờ nữa."

Lương Diệp cười, hôn nhẹ lên tai y: "Trẫm đâu có giả vờ."

Hắn nhanh chóng sờ tay áo Vương Điền, một lần nữa xác nhận bên trong không có chuỷ thủ hay mũi tên, mới lặng lẽ thở ra một hơi, luồn ngón tay vào trong tay y, duỗi cánh tay còn lại ra để Vương Điền gối lên, ôm người vào trong ngực mình.

Hắn chạm nhẹ vào tóc Vương Điền nói: "Ta vẫn nhớ đơn thuốc mà Lý Bộ kê cho ngươi. Chút nữa kêu mấy phó y lấy thuốc, uống sẽ tốt lên".

Lưng Vương Điền cứng đờ.

Lương Diệp ôm chặt y hơn, hắng giọng nói: "Ta hứa với ngươi... Ta sẽ không mạo hiểm mạng sống của mình nữa."

Vương Điền nheo mắt lại, nhìn chằm chằm hắn không rõ ý tứ.

"Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta sẽ không giấu ta chuyện gì" Lương Diệp cố ý nhấn mạnh từ "ta", cố gắng bắt chước giọng điệu trước đó của Vương Điền, nỗ lực đáp ứng "sự tôn trọng" mà y từng muốn, đồng thời nói ra điều kiện dường như rất "bình đẳng".

Mặc dù một phần là thật, chín phần là giả, mặc dù hắn đã biết từ lâu vì sao Vương Điền lại tức giận, nhưng hắn vô cùng kiên nhẫn chờ đợi Vương Điền không kiềm chế được bản thân, gây ra tổn thương cho mình, nắm giữ được điểm yếu của y, rồi đúng thời cơ đưa ra điều kiện của mình.

Mỗi bước đi đều thận trọng, thậm chí cảm xúc cũng được tính toán cẩn thận.

Vương Điền cau mày, nhắm mắt lại.

Lương Diệp đưa tay chạm vào hàng mi đang run rẩy của y.

"Ngươi đã nhìn thấy hết." Vương Điền nói.

Lương Diệp không tỏ ý kiến, chỉ nói: "Mấy thứ chuỷ thủ, mũi tên ta đều cất đi giúp ngươi, chờ ngươi khoẻ lại sẽ làm cái tốt hơn cho ngươi".

Tối hôm qua trên tường thành, hắn vội vàng mà đối phó với đám người Lữ Thứ, sau đó đuổi đến lều của Vương Điền, tình cờ nhìn thấy bệnh trầm uất của Vương Điền phát tác, thấy Vương Điền suýt chút nữa cắm mũi tên vào tay y, hắn gần như không kiềm chế được bản thân mình.

Nhưng đối với bệnh trầm uất này, thuốc cũng chỉ trị được ngọn, không trị được gốc.

Hắn dùng chút thủ đoạn để kiềm chế Vương Điền, sau đó từ từ mưu tính tiếp.

Vương Điền mệt mỏi mở mắt ra: "Lương Diệp, ta..."

"Không sao." Lương Diệp lười biếng nói: "Trẫm sẽ trả lại."

Vương Điền nhếch khóe môi, thở dài, vùi đầu vào hõm cổ hắn: "Lắm mưu nhiều kế."

Lương Diệp sờ đầu y, hơi hơi mỉm cười, giống hệt với nụ cười của Vương Điền trước đó, dịu dàng nói: "Ngủ đi."

Vương Điền nhắm mắt lại: "Đừng tưởng ngươi làm như vậy là có thể thành công".

Muốn dùng chứng bệnh trầm uất này để thuần phục y, nằm mơ đi.

Lương Diệp đắc ý nói: "Ngươi đã đồng ý điều kiện của ta rồi."

"Ừ." Vương Điền liếc nhìn vết thương của hắn, sờ sờ phần lưng dưới của hắn: "Vì biểu hiện lần này của ngươi."

Sắc mặt Lương Diệp lập tức xanh lè: "Đừng mơ sẽ có lần sau".

Rốt cuộc ngươi học mấy trò khó thể mở miệng này ở đâu?

Vương Điền nhắm mắt lại, cảm thấy thoả mãn vỗ mông hắn, nói một cách qua loa: "Được."

Lương Diệp đối với câu nói "Được" này của y có chút bóng ma tâm lý, cười tàn nhẫn: "Trẫm sẽ cắt lưỡi ngươi."

Vương Điền nghiêm túc nói: "Ừm – ưm."

"Câm miệng." Lương Diệp uy hiếp: "Lỗ tai trẫm đã đủ ô uế rồi."

Vương Điền tiếc nuối ngậm miệng lại.

Lương Diệp hiếm khi thở dài: "Ngủ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro