Chương 141: Tờ giấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Đó là trẫm làm ngươi]

—–o0o—–

Vương Điền ngồi trên phiến đá hóng gió bỗng nhiên bị một bóng đen bao phủ, y ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lương Diệp.

"Sợ chết đi được." Vương Điền nhẹ nhàng thở ra, tưởng chủ nhân của ngôi mộ này nhảy ra ngoài tới tìm y.

"Sợ còn ngồi đây?" Lương Diệp đưa tay kéo y đứng dậy.

Vương Điền lảo đảo, vươn tay ôm lấy eo hắn, Lương Diệp sửng sốt một chút, sau đó sung sướng đem người ôm lấy: "Làm nũng cũng vô dụng, chẳng phải trẫm đã nói ngươi không được uống rượu sao?"

Vương Điền không biết mình đã uống bao nhiêu lần, hoàn toàn không để tâm đến lời cấm đoán của hắn, chỉ ôm chặt lấy hắn, nghiêm túc nói: "Ngươi là chân long thiên tử, trên người rất nhiều dương khí. "

"..." Lương Diệp khóe miệng giật giật: "Ngươi tìm cái chỗ nào thế này"

"Hắn chọn." Vương Điền quay đầu nhìn nấm mộ nói: "Không phải ta."

Lương Diệp nhận ra y đã say: "Đi thôi."

Vương Điền dùng sức vỗ vỗ cánh tay hắn, nói: "Tìm người sửa bia mộ cho người anh em này một chút... Để buổi tối không đến tìm ta."

"...Được." Lương Diệp tò mò hỏi: "Ngươi không phải lá gan rất lớn sao?"

"Sống ở thời nào phải tuân theo quy tắc của thời đó... để thể hiện sự tôn trọng." Vương Điền thở dài, vòng tay qua cổ Lương Diệp, cũng lười đi nên đơn giản đem hơn nửa người mình dựa vào người hắn, say khướt nói: "Lương Diệp... để ta nói câu thật lòng với ngươi."

Lương Diệp ôm eo y, kéo y lại: "Ừ."

"Ta Vương Điền... thật sự coi ngươi như anh em!" Vương Điền vỗ mạnh vai hắn, cười nói: "Chúng ta là anh em——"

"Chờ một chút." Lương Diệp ngắt lời y, đỡ gáy y để y nhìn thẳng vào mình, ủ rũ nói: "Ngươi coi trẫm là cái gì?"

"Anh em!" Vương Điền kiêu ngạo vỗ ngực hắn, nghiêng đầu nhìn hắn: "Hai anh em chúng ta chẳng phải thân nhau lắm sao?"

Lương Diệp cười nham hiểm: "Chúng ta thân thiết đến mức lên cả giường."

Vương Điền ôm cổ hắn cười, giữ cằm hắn cúi xuống hôn một cái: "Cục cưng à, để ta nói cho ngươi một bí mật."

Lương Diệp bị mùi rượu nồng nặc trên người y làm cho choáng váng, ghét bỏ muốn quay đầu đi, nhưng lại bị y giữ cổ bắt quay lại: "Ngươi mẹ nó nghe cho kỹ!"

Lương Diệp rất tự nhiên nói: "Được."

"Thật ra ta... bằng tuổi ngươi." Vương Điền thở dài: "Chúng ta có cùng tuổi mụ, qua năm nay, ta và ngươi đều sẽ hai mươi bảy tuổi."

Lương Diệp nhướng mày: "Ồ?"

"Mẹ nó nếu ngươi ở trên giường bắt ta gọi ngươi là ca ca nữa, ta sẽ phế ngươi." Vương Điền cau mày vỗ vỗ tay hắn sau eo, cười lạnh nói: "Chơi sẽ không vui đâu, đồ ngốc."

Tuy rằng nói năng lộn xộn, nhưng Lương Diệp cũng hiểu ý của y, ghé vào tai y nhỏ giọng nói: "Vậy trẫm gọi ngươi là ca ca, chơi vậy sẽ vui".

Vương Điền giơ tay xoa mạnh lỗ tai ngứa ngáy của mình, quay đầu trừng hắn, nghiêm túc nói: "Người anh em, không phải ta nói..."

Lương Diệp đầy ẩn ý nhìn chằm chằm y, vô cùng vui sướng cười, nhỏ giọng nói: "Ngươi còn nói thêm một câu nữa, ta sẽ thao chết ngươi, ca ca."

"..." Vương Điền chậm rãi lau mặt, nghiêng đầu, nháy mắt bất tỉnh nhân sự.

Lương Diệp cười ngạo nghễ.

Rượu của Quyền Ninh quá mạnh, Vương Điền về đến lều của mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, vì sự trong sạch của mình mà đành phải nhịn một đường, cuối cùng nhịn không được nữa đá vào ủng của Lương Diệp: "Lương Tử Dục, ta hỏi ngươi một chuyện".

Lương Diệp ậm ừ, nhưng vẫn không ngừng viết.

"Cái người Biện Phượng." Vương Điền nửa say nửa tỉnh dựa vào trên giường, cau mày: "Ta đương nhiên không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi một chút thôi, đương nhiên có thể có chút tình cảm cá nhân trong đó, có lẽ ngươi không để ý, nhưng ta nghĩ cần phải hỏi ngươi một chút".

"..." Lương Diệp đặt bút xuống, nhớ lại lần trước Vương Điền say rượu, lưỡng lự có nên đem người đánh ngất hay không.

Vương Điền khó chịu đá vào bắp chân của hắn hai cái, đứng dậy mang theo sự tức giận: "Thằng ranh kia lặng yên không tiếng động ăn đậu hũ (1) của ngươi, ngươi mẹ nó là đầu gỗ hay sao mà không để ý chứ!?"

(1) Sàm sỡ.

Lương Diệp có chút khó hiểu nhìn y: "Đậu hũ là gì?"

"Hắn sờ vào ngươi! Cánh tay! Chỗ này!" Vương Điền vỗ hai cái vào bàn tay hắn: "Ngươi chỉ phân biệt đối xử với ta phải không? Ta lúc trước chạm vào ngươi, ngươi lôi cổ trùng ra làm ta đau muốn chết!"

Lương Diệp hiểu ý của y, sự mờ mịt trong mắt hắn lập tức chuyển thành hưng phấn: "Ngươi ghen sao?"

"Ta ghen với chú của ngươi ấy!" Vương Điền quen cửa nẻo từ trong tay áo hắn lấy ra đao lá liễu, xắn tay áo lên, hung ác nói: "Ta trước tiên xẻo của ngươi trước!"

Lương Diệp duỗi cánh tay cũng không né tránh, cảm thấy hài lòng nói: "Đừng xẻo bây giờ, ngày mai chúng ta còn phải đi đàm phán".

Đao lá liễu trong tay Vương Điền phát ra một tiếng "vù" rồi cắm sâu vào bàn bên cạnh cánh tay của hắn, Lương Diệp sửng sốt trong giây lát, Vương Điền cũng ngẩn người.

"Độ chính xác không tệ." Lương Diệp dùng chút sức kéo nó ra, thổi vụn gỗ trên đó, nhét lại vào trong tay áo, vô cùng hứng thú nói: "Tới, lại làm lần nữa".

"Mẹ kiếp." Vương Điền bị doạ sợ rượu tỉnh hơn phân nửa, đem đao lá liễu thả lại vào người hắn: "Ngươi mẹ nó bị ngốc à, sao mà không tránh".

Lương Diệp đem lá thư bỏ lại vào phong thư, thích thú nói: "Tránh để làm gì? Dù sao người đau lòng trẫm cũng chính là ngươi."

Vương Điền vỗ vào sau đầu hắn: "Ngươi bị bệnh à?"

Lương Diệp ôm đầu, vẻ mặt âm trầm ngẩng đầu lên: "Vương Điền, đừng tưởng ngươi say rượu thì trẫm không làm gì được ngươi!".

"Ngươi không phải võ công giỏi hơn ta sao? Nếu ngươi không sử dụng võ công, ta chấp hai người ngươi!" Vương Điền khó chịu nói: "Đến giường ngươi cũng không bò ra nổi."

"Ngươi lấy đâu tự tin thế?" Lương Diệp còn khó chịu hơn y: "Nếu trẫm không nhường ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể ngủ được trẫm sao?"

"Ngủ ngươi cái rắm, rõ ràng lần đầu tiên là ngươi tự làm tự chịu!" Vương Điền kiêu ngạo nói: "Âm mưu hại người khác là có đạo lý đúng không?"

"Vương Điền." Lương Diệp nheo mắt lại: "Đừng tưởng rằng trẫm không dám đánh ngươi."

"Nào, tới đi, ta sợ ngươi sao?" Vương Điền cười lạnh: "Có bản lĩnh đừng sử dụng võ công."

"Không cần võ công, một ngón tay cũng có thể đè chết ngươi." Lương Diệp cười lạnh nói.

Sung Hằng mơ màng sắp ngủ ngồi xổm bên ngoài lều lớn, nghe được động tĩnh bên trong, gã cởi bông gòn nhét trong tai ra, liền nghe thấy tiếng mắng chửi, đánh đập từ bên trong truyền đến, gã cẩn thận lắng nghe một lát, xác định sắp sửa đánh nhau, đang muốn mở miệng, những âm thanh chửi bới cùng tiếng thở dốc lại thay đổi, dần trở nên ái muội hơn.

Giọng nói của hai người giống nhau đến mức gã không thể phân biệt được ai là ai, nghe thấy da đầu liền tê dại, nên gã dứt khoát nhét bông gòn dày vào tai lần nữa, xung quanh lập tức trở nên trong trẻo và sạch sẽ.

Trăng sáng treo cao, lều lớn cách xa các lều khác, xung quanh tối om, gã chán nản ngáp một cái, gãi gãi lỗ tai.

Đây mà tính là đánh nhau sao.

Sáng sớm hôm sau.

Vương Điền vừa mở mắt ra liền rít lên một tiếng, Lương Diệp đang nằm trên người y động đậy, nhắm mắt gặm cổ y.

Y do dự hai giây giữa việc đá người xuống hoặc kéo người xuống hôn, vừa nhấc chân lên đã bị tóm lấy cổ chân.

Dấu răng và vết đánh trên cánh tay của Lương Diệp vẫn còn rất rõ ràng, hắn mơ màng mở mắt ra: "Nếu ngươi đá ta lần nữa, ta sẽ đánh ngươi".

Vương Điền cười lạnh, chỉ vào vết bầm tím và vết thương trên cánh tay của mình nói: "Ngươi mẹ nó đánh ta ít hay sao? Đánh không lại còn giở trò chơi xấu."

"Đó là trẫm làm ngươi." Lương Diệp mạnh miệng nói.

Trận đánh đêm qua mặc dù giữa chừng chuyển chủ đề, nhưng cũng không ngăn cản hai người muốn quyết một trận thắng bại, dù sao Lương Diệp cũng không sử dụng võ công, hai người trình độ ngang nhau – ai cũng không chịu nhường ai.

Họ đã cãi nhau cả buổi sáng, suýt chút nữa lau súng cướp cò, nhưng khi bước ra khỏi lều lớn, lại mặt người dạ thú hơn bất kì ai.

Sung Hằng ngáp một cái, lau nước mắt, đi theo sau Vương Điền: "Chủ tử, hôm nay ——"

"Hả?" Vương Điền khó hiểu liếc gã một cái.

Sung Hằng nhìn mặt nạ trên mặt y lập tức tỉnh táo, quay đầu tìm Lương Diệp, vội vàng chạy theo phía sau: "Chủ tử."

Lương Diệp vỗ nhẹ vào gáy gã nói: "Hôm nay đàm phán, không cần ngươi ở đây. Ngươi về ngủ đi."

"Ồ." Sung Hằng ngáp một cái, vươn vai xoay người chạm vai hắn, sau đó đi vào lều ngủ bù.

Lương Diệp sải bước đuổi theo Vương Điền, thấp giọng mắng y: "Đan Dương Vương dám đi trước trẫm, có ý gì đây?"

"Mưu quyền soái vị." Vương Điền ngáp một cái, vết thương trên khóe miệng bị kéo ra, hơi đau, hung ác nói: "Sớm muộn có một ngày ta sẽ nhốt ngươi lại."

Lương Diệp vui vẻ nói: "Đừng quên dùng sắt đen làm dây xích, dưới chân cũng phải có, bằng không trẫm sẽ bẻ gãy cổ ngươi."

"Mẹ nó ta ——" Vương Điền vì sự vô liêm sỉ của hắn mà nghẹn một chút, vừa muốn mở miệng, Biện Phượng đầy mặt tươi cười xuất hiện.

"Bệ hạ! Vương gia! Đã đến lúc chúng ta xuất phát!" Gã cố ý đi tới trước mặt Lương Diệp, đi bên cạnh hắn.

Vương Điện hợp lại tay áo, vẻ mặt lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước, Lương Diệp cũng không cười nổi nữa.

Biện Phượng theo phía sau, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Lương Diệp, giơ tay lên như si mê mà sờ sờ miệng mình, nhếch miệng cười, nhưng vẻ mặt gã đột nhiên tối sầm khi nhìn thấy Vương Điền.

Thật sự...chướng mắt.

——

Sung Hằng ngủ không bao lâu, đột nhiên nghe thấy có động tĩnh nhẹ, từ trên giường nhảy xuống, kiếm dưới gối đã ra khỏi vỏ, xuyên qua tấm mành: "Ai!?"

"Ta, ta, ta!" Bên ngoài giọng nói có chút run rẩy: "Dương Vô Cữu!"

Sung Hằng có chút bối rối, thu kiếm lại, vẻ mặt bình tĩnh xốc mành lên: "Ngươi đến đây làm gì?"

Dương Vô Cữu hoảng sợ, sắc mặt rất khó coi, nhưng chỉ kéo cổ áo gã, hắng giọng nói: "Bây giờ chúng ta đã đình chiến giảng hoà, trận chiến này không thể đánh tiếp, ta... Ta muốn ngươi giúp ta một chuyện".

Sung Hằng ngáp một cái, hơi ngửa cằm, vẻ mặt ngạo mạn nói: "Muốn ta giúp gì?"

Bộ dáng thiếu đánh này hoàn toàn giống Lương Diệp, nhưng Dương Vô Cữu có việc muốn cầu người, chỉ có thể kìm nén sự nóng nảy nói: "Là thế này, Vương Điền ——Vương gia đang bận, chuyện nhỏ này ta cũng không muốn cầu xin ngài ấy, chỉ có thể tới xin ngươi giúp đỡ".

Vừa nói, gã vừa cởi tay nải đang đeo trên người xuống, đặt lên bàn: "Đây là số bạc ta tích cóp được từ lúc tòng quân tới nay, tuy không nhiều nhưng đều là do ta kiếm được. Ta muốn phiền ngươi...Giao nó cho cha nuôi ta".

Sung Hằng liếc nhìn thứ trong tay nải, quả thực không nhiều, nói: "Mặc dù Dương Mãn làm nhiều việc ác, nhưng cuối cùng ông ta đã giết Thôi Ngữ Nhàn nên cũng coi như có công, chủ tử sẽ không đối xử tệ bạc với ông ta. Thứ này ngươi nên giữ lại cho riêng mình thì hơn".

Dương Vô Cữu nghe gã nói liền đỏ mặt, tính tình thiếu gia cũng lộ ra, ngẩng đầu tức giận trừng mắt: "Ta——"

Vèo!

Một mũi tên ngắn xuyên qua tấm mành, cắm thẳng vào cây cột.

Sung Hằng ánh mắt sắc bén, xốc mành lên đuổi theo ra ngoài, nhưng bốn phía trống trải, căn bản không có một người.

Dương Vô Cữu từ trong lều đi ra, trong tay vẫn cầm mũi tên, từ trên mũi tên rút ra một vật gì đó cuộn tròn, nói với gã: "Hình như có một mảnh giấy buộc vào mũi tên này."

Sung Hằng giật lấy tờ giấy, mở ra, đọc xong dòng chữ trên đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Viết gì vậy?" Dương Vô Cữu tò mò hỏi.

Sung Hằng siết chặt thanh kiếm trong tay, nhìn về phía thành Xuyên Nam nơi Lương Diệp cùng Vương Điền đã sớm xuất phát để đi đàm phán, gã cắn chặt răng, cởi dây cương cho con ngựa bên cạnh, xoay người lên ngựa: "Đi!"

"Này! Sung Hằng! Rốt cuộc ngươi có giúp hay không!?" Dương Vô Cữu nôn nóng hét lên, sau đó liền cởi dây cương, phi ngựa đuổi theo sau: "Sung Hằng!"

Hai con ngựa phóng nhanh về hướng ngược lại thành Xuyên Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro