Chương 181: Trong bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Trẫm mở rộng vòng tay]

—–o0o—–

Bên ngoài Nghị Sự Điện mưa như trút.

Biện Thương nghe vậy sắc mặt lập tức vặn vẹo: "Ngươi là Quốc sư sao!? Không thể nào, Quốc sư rõ ràng đã bị giết!"

Lúc trước khi Văn Hạc Thâm chủ động tới tìm ông, rõ ràng gã chỉ là một thư sinh nghèo túng, tuổi còn trẻ, cho nên ông chưa từng nghĩ gã là Quốc sư, hơn nữa, ông cũng chưa từng nhìn thấy chân dung của Quốc sư, nên bị lừa mấy chục năm nay.

"Chỉ là một kẻ chết thay thôi." Văn Hạc Thâm cười: "Biện đại nhân, quá thông minh sẽ bị thông minh hại. Ngươi cho rằng khống chế được Diệp Tuân là có thể khống chế ta sao, nhưng người ta thật sự muốn tìm chính là vị Thôi Kỳ, Thôi đại nhân này. Nhưng ngươi đi tìm Tuân Diệu cũng có chút tác dụng, ít nhất có thể bám dính mấy tên đạo sĩ thối kia".

Biện Thương tức giận nói: "Năm xưa chính ngươi mê hoặc Lương Tông giết phu nhân và con của ta!"

"Ta chỉ muốn tìm kiếm người anh trai của ta chuyển thế mà thôi, nhưng đáng tiếc là không có ai trong số họ." Văn Hạc Thâm vẻ mặt tiếc nuối: "Cho nên ta chỉ có thể tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất. Mấy năm nay các ngươi đấu nhau không phải rất vui sao? Tuy rằng có muộn chút, nhưng cũng đa tạ Biện đại nhân hỗ trợ".

Biện Thương nghe vậy, sắc mặt tái nhợt lùi về sau mấy bước, được Tuân Dương ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy.

"Đại nhân?" Tuân Dương nhìn binh lính và những mũi tên sắc nhọn vây quanh, trong lòng nhất thời hoảng sợ.

Trong tình thế hiện tại, Biện Thương không còn lợi thế nào nữa, gã nhìn thi thể trên mặt đất, lắng nghe tiếng nổ chói tai bên ngoài, không dấu vết mà buông bàn tay đang giữ Biện Thương ra.

Biện Thương kẻ điên này đơn giản là muốn kéo mọi người vào chỗ chết, mặc dù nghe Văn Hạc Thâm nói về mục đích của mình, nhưng tuyệt đối không phải là vì cứu bọn họ, gã còn trẻ, còn rất nhiều khát vọng mà gã ấp ủ, gã cần phải...gã cần phải nhanh chóng tìm cơ hội trốn thoát.

Tuân Dương sắc mặt tái nhợt lùi lại, trà trộn vào đám quan viên vẫn còn đang ngơ ngác.

Văn Hạc Thâm nhìn về phía Lương Diệp: "Bệ hạ dường như không tò mò chút nào về lai lịch của ta?"

"Ngươi là Thâm Quốc sư, mê hoặc Huệ Hiến Đế cầu tiên vấn đạo, còn giết vợ con của các quan đại thần. Hiện tại, ngươi cùng Biện Thương mưu nghịch phản loạn, bắt cóc quan đại thần triều đình." Lương Diệp chế nhạo: "Bất kể ngươi đến từ đâu hay mục đích của ngươi là gì, giờ đây chỉ có con đường chết".

Văn Hạc Thâm liếc nhìn binh lính xung quanh đang đến gần, khinh thường nói: "Chỉ bằng các ngươi?"

Lương Diệp nâng tay lên rồi hạ xuống: "Giết!"

Vô số binh lính ùa về phía trước, nhưng thân pháp của Văn Hạc Thâm quỷ quyệt vô cùng, người bình thường không thể đến gần, cho dù có Thôi Kỳ đi lại không tốt liên luỵ gã, cũng không thể ngăn cản bước chân của gã đi về phía trước, khắp nơi đều là tay chân gãy rời.

Sung Hằng dẫn theo ám vệ từ các hướng lao tới, cũng chỉ hơi cản trở bước chân gã đẩy xe lăn, liền bị gió mạnh từ lòng bàn tay gã đánh ngã, người không có nội lực sẽ ói ra máu mà chết, các cao thủ đều bị trọng thương, không thể đứng dậy nổi.

Sung Hằng bị gió mạnh đẩy lùi lại vài bước, Trường Doanh ở phía sau đỡ lấy vai gã, đằng sau Trường Doanh có rất nhiều sát thủ đến từ Cửu Tinh Các, vũ khí trong tay bọn họ đủ loại kỳ quái, còn có nhóm dựng sát trận, chiêu thức áp đảo và vũ khí sắc bén lần lượt xuất hiện không dứt, nhưng vẫn không thể ngăn được bước chân của Văn Hạc Thâm.

Sung Hằng không cẩn thận bị trúng một trưởng, thậm chí còn nghe rõ ràng tiếng xương vai gãy vụn, một ngụm máu đen phun ra, xiềng xích của Trường Doanh bị Văn Hạc Thâm nắm chặt trong tay, từng đoạn từng đoạn trở thành bột mịn, gã vung tay áo, hai người võ công cao nhất đập mạnh vào cột rồng, trong đại điện trống trải còn nghe thấy tiếng xương vụn vỡ.

Các quan viên quỳ ở giữa đại điện đã tản ra hai bên, cho dù phía trước có binh lính bảo vệ cũng không khiến bọn họ cảm thấy an toàn, chỉ có thể hoảng loạn nhìn về phía Lương Diệp đang ngồi trên ngai vàng.

Bất luận là binh lính, ám vệ hay sát thủ đều hoàn toàn không có khả năng ngăn cản gã, võ công của Văn Hạc Thâm vượt xa tưởng tượng của bọn họ, thất bại hoàn toàn như vậy thậm chí khiến người ta mất đi ý chí chiến đấu, chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng sợ hãi.

Bệ hạ dù võ công có cao đến đâu thì hắn vẫn chỉ là một con người, còn lâu mới có thể trở thành đối thủ của con yêu quái này, lần này khẳng định hắn chết không thể nghi ngờ!

Tiếng nổ bên ngoài đại điện càng lúc càng gần, mùi thuốc súng nồng nặc xuyên qua màn mưa dày đặc bay vào đại điện, cảm nhận cái chết từ từ lan ra khắp người rồi vào tận xương tuỷ.

Văn Hạc Thâm đẩy xe lăn dừng lại trước thềm ngọc, tay phải của gã thậm chí còn không rời khỏi xe lăn, gã cười nhìn về phía Lương Diệp nói: "Bệ hạ, vận may của Bắc Lương và tiên cốt trên người ngươi, ta sẽ không khách khí mà nhận lấy".

Lương Diệp giật giật khóe miệng nói: "Nói nhảm vừa thôi."

Văn Hạc Thâm sắc mặt lạnh lùng, cơ thể nhanh chóng di chuyển đến trước mặt Lương Diệp, năm ngón tay muốn bóp cổ hắn, nhưng sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Ngươi không phải Lương Diệp!"

Chỉ trong tích tắc chần chờ, nhưng đối với gã lại là sơ hở chí mạng, Nhạc Cảnh Minh, Tiêu Xuân Hoà mai phục từ lâu nhanh chóng xuất hiện, hai cây phất trần quấn chặt lấy cánh tay gã, đá gã một cước xuống khỏi thềm ngọc, trực tiếp kéo người ra xa Lương Diệp.

Lương Diệp —— hay là Vương Điền, người giả dạng Lương Diệp, hợp lại tay áo rũ mắt nhìn Văn Hạc Thâm phía xa, khoé môi nhếch lên một vòng cung nham hiểm, cười khẽ: "Ta không phải Lương Diệp, chẳng lẽ là ngươi??"

"Tiên cốt trên người ngươi đâu!?" Văn Hạc Thâm nhìn chằm chằm Vương Điền hỏi.

"Cái gì mà tiên cốt với chả không tiên cốt? Đại Lương chúng ta không hề mê tín mấy thứ này." Vương Điền cười nói.

Võ công cao cường thì sao chứ, vượt xa giới hạn của người thường thì thế nào, cho dù không phải là "con người", chỉ cần cần sống sờ sờ ở chỗ này, luôn có cách giết chết người.

Hết thảy mờ mịt, sợ hãi đều đến từ không biết, nhưng khi Văn Hạc Thâm xuất hiện thì không có gì phải sợ hãi, dù gã có năng lực đến đâu, nếu gã vẫn dùng âm mưu quỷ kế của con người thì vẫn sẽ tồn tại nhược điểm.

Vương Điền từ trên cao nhìn xuống đại điện đầy người sống và xác chết, đây chỉ là một ván cờ máu chảy thành sông, y chỉ cần bảo vệ quân cờ tướng, chẳng sợ lợi dụng cả chính mình.

"Lại là hai tên đạo sĩ thối các ngươi!" Văn Hạc Thâm nhìn về phía Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hoà: "Các ngươi là muốn tìm chết!"

"Văn Hạc Thâm, ác giả ác báo. Ngươi hiện tại chỉ là nỏ mạnh hết đà, sao còn giãy giụa làm chi!" Cây phất trần trong tay Tiêu Xuân Hoà đột nhiên siết chặt: "Thứ không phải người cũng không phải ma, lại có thể lay chuyển cái gì mà vận mệnh quốc gia hay tiên cốt chứ!"

"Trên thế giới vạn vật đều có quy luật vận hành của nó, sự can thiệp bạo ngược của ngươi đã nhận phản phệ dữ dội." Nhạc Cảnh Minh lạnh lùng nói: "Hiện tại thu tay còn kịp".

"Lũ phàm nhân ngu xuẩn!" Văn Hạc Thâm lạnh lùng cười: "Rõ ràng là nội bộ các ngươi đấu nhau khiến quốc gia suy vong, ta cũng chỉ là thêm dầu vào lửa, lòng người ác độc, lại đem tội danh này đổ lên đầu ta!"

"Cứng đầu, hồ đồ." Nhạc Cảnh Minh rút trường kiếm ra, quát lớn: "Xuân Hoà!"

Tiêu Xuân Hoà nhảy lên, ném cây phất trần trong tay cho đối phương, cầm thanh trường kiếm đã bị chẻ làm đôi, hình dáng của hai người thay đổi rất nhanh, trong động tác của họ xuất hiện dư ảnh, khuôn mặt Văn Hạc Thâm nháy mắt xuất hiện vài vết máu, đáy mắt có chút tức giận.

Nhưng đúng lúc này, gã thoáng nhìn thấy Vương Điền đang tiếp cận Thôi Kỳ, bất chấp bẻ gãy phất trần quấn trên tay, giữa không trung đầy sợi tơ bạc trắng, lao thẳng về phía Vương Điền.

Vương Điền nắm lấy xe lăn, đột nhiên lùi lại, Trường Doanh và Sung Hằng kéo hai cổ chân của Văn Hạc Thâm, Văn Hạc Thâm rất tức giận, ngay khi gã định dùng lòng bàn tay đặt lên đỉnh đầu bọn họ, đã bị Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hoà lao tới ngăn cản, hai thanh trường kiếm chặn lui tất cả đường đi của gã.

"Không biết tự lượng sức mình!" Văn Hạc Thâm tức giận hét lên, chiếc áo choàng xám bao quanh người bị vén lên, lộ ra bên trong, Vương Điền đột nhiên nheo mắt lại.

Người này một nửa thân thể hoá ra đều là xương lạnh, khó trách Tiêu Xuân Hoà nói gã không phải người cũng không phải ma.

Tốc độ của gã đột nhiên tăng lên, Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hoà lần lượt bị gã đá ra xa, từ trên không trung nặng nề rơi xuống đất, Trường Doanh và Sung Hằng cũng kiệt sức, nôn ra máu tươi ngã trên mặt đất, không thể đứng dậy nữa. Trong chớp nhoáng, một sợi roi dài phá vỡ không trung, quấn lấy cẳng chân của Văn Hạc Thâm, đem người kéo chặt về phía sau.

Hạng Mộng quấn roi quanh cột rồng, quát Vương Điền: "Giết Thôi Kỳ!"

"Ta xem ai dám!" Văn Hạc Thâm hai mắt đỏ đậm, không màng roi dài quấn quanh chân đầm đìa máu tươi, lao về phía Thôi Kỳ, Hạng Mộng phía sau bị sức lực cực lớn đánh thẳng vào vách tường, tạo ra một hố sâu đáng sợ, toàn bộ Nghị Sự Điện bắt đầu rung chuyển.

Vương Điền đột nhiên quay người, đưa chiếc xe lăn cho vị lão thần gần mình nhất, lạnh lùng nói: "Tất cả rời khỏi nơi này!"

Sở Canh vẻ mặt ngơ ngác tiếp nhận xe lăn, Lưu Tân Bạch bên cạnh cũng nắm lấy xe lăn: "Con quỷ đó chỉ muốn Thôi đại nhân, lúc này không chạy còn chờ đến khi nào!"

"Muốn sống thì chạy đi!" Tằng Giới vẫn luôn co rúm lại thành quả bóng đột nhiên nhanh trí, rống lên một tiếng.

Sở Canh thề rằng đây là cuộc trốn thoát thú vị và kích thích nhất mà gã từng trải qua trong đời.

Các đại thần trong đại điện, cho dù trước đó ngươi lừa ta, ta lừa ngươi, lục đục với nhau, cho dù vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, nhưng giờ phút này, bản năng sinh tồn đã đánh bại mọi nỗi sợ hãi.

Bất kể già hay trẻ, họ đều ào ạt lao ra ngoài Nghị Sự Điện, liều mạng chạy về phía phía trước giữa những bức tường không ngừng sụp xuống, ngói rơi rồi lao vào màn mưa lớn.

Văn Hạc Thâm gầm lên một tiếng, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Thôi Kỳ, tuy nhiên, khắp mọi nơi đều là màu áo tím đậm của quan viên, Thôi Kỳ lẫn vào đó, căn bản không thể xác định được mục tiêu, nếu tuỳ tiện ra tay, có thể làm tổn thương người.

Gã tức giận dùng lòng bàn tay đánh một chưởng về phía Vương Điền, Nhạc Cảnh Minh kịp thời xuất hiện, túm lấy Vương Điền ném ra khỏi đại điện.

Vương Điền loạng choạng vài bước để giảm bớt sức lực, không chút do dự chạy về phía trước.

Văn Hạc Thâm nhảy lên đuổi theo, nhưng Nhạc Cảnh Minh, Tiêu Xuân Hoà và những người khác cũng đuổi theo gã, điều này cản trở rất nhiều đến tốc độ của gã, chẳng sợ kiệt sức cũng cố gắng cản lại bước chân của gã.

Những bức tường hoàng cung màu đỏ thẫm bị nhuộm bởi một lớp sương mù dày đặc trong cơn mưa lớn, khí quản của Vương Điền đau đớn vì chạy, con đường trước mặt không thể nhìn rõ, nhưng dường như y đã chạy cả ngàn lần. Trong đầu y hiện lên vô số mảnh ký ức lộn xộn, cơn đau nhói sau gáy dường như khắc sâu vào tâm hồn, nỗi sợ hãi quen thuộc cùng sự oán hận và không cam lòng lại lần nữa xuất hiện trong lòng.

Không thể dừng lại, dừng lại sẽ chết.

Y không thể dừng lại.

Y nhất định phải tìm ——Lương Diệp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro