Chương 187: Đổi thay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Trẫm tặng ngươi món quà lớn]

—–o0o—–

Tuyết rơi dày đặc bên ngoài Ngự Thư Phòng, bên trong địa long ấm áp, giống như sợ có người chết cóng.

Lương Hoàn ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt nhỏ căng thẳng nhìn Lương Diệp khủng bố trước mặt, bóp chặt viên kẹo trong tay.

Lương Diệp chán nản nghe các đại thần nội các thảo luận về việc có nên tăng số lượng người tham gia diễn tập quân sự hay không hay là phần đánh giá năng lực quân sự là quan trọng nhất, đôi mắt của hắn dừng lại trên người Lương Hoàn, sau đó nhìn ánh mắt hoảng sợ của thỏ con, lười biếng mà nâng tay lên, túm lấy búi tóc trên đầu đứa nhỏ.

Lương Hoàn sợ hãi mà nấc lên, những người đang tranh cãi đột nhiên yên lặng.

Đứa trẻ tràn đầy nước mắt trề môi ra, Lương Diệp uy hiếp liếc mắt nhìn nó một cái, rất có tư thế nếu ngươi dám khóc trẫm liền ăn thịt ngươi.

Lương Hoàn nhìn về phía Thôi Kỳ cầu cứu.

"..." Thôi Kỳ lạnh lùng rũ mắt xuống.

Vì thế Lương Hoàn lại vô cùng đáng thương nhìn về phía Bách Lý Thừa An.

Bách Lý Thừa An vừa rồi mặt không đổi sắc nói một không nói ba, nở nụ cười an ủi nó, nhưng vẫn im lặng không nói gì.

Vì vậy, tiểu Thái Tử chỉ có thể nhìn về phía hai người trông vô cùng uy nghiêm và lợi hại là Yến Trạch và Thôi Vận, hai lão già vừa nãy vẫn còn cân nhắc các quy định chi tiết về cải cách võ thuật mà bọn họ vừa soạn thảo trong tay, còn lại Tằng Giới và một đám người đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.

Bệ hạ gần đây điên cuồng như vậy, bọn họ cũng không dám đắc tội, dù sao Bệ hạ bắt nạt tiểu Thái Tử cũng chỉ là túm tóc nó, còn nếu bắt nạt bọn họ có khi là giật tóc cũng nên.

Mỗi lần một nhúm tóc ấy chứ.

Lương Diệp đắc ý mà cười thành tiếng, Lương Hoàn khịt mũi, cúi đầu không dám hé răng.

"Sao không tiếp tục tranh luận?" Lương Diệp chọc chọc cái má mềm mại của Lương Hoàn, nói với mọi người: "Nếu hôm nay chúng ta không thể quyết định các ngươi cũng không cần quay về".

Khi rơi vào tai mọi người, nó trở thành "Nếu cuộc tranh luận hôm nay không có kết quả, ngày mai các ngươi không cần nhìn thấy mặt trời."

Người chủ của con lừa thậm chí còn cho phép nó nghỉ ngơi, nhưng Bệ hạ không những không cho nó nghỉ, mà nếu không hài lòng còn giết nó.

Số đầu người dưới bục hành quyết vẫn còn chưa chuyển đi hết đâu.

Nhờ đó, hiệu suất làm việc mới bắt đầu lớn dần, dù sao nếu không nỗ lực sẽ chết, ai cũng không muốn đầu mình phải chuyển nhà.

Ngay cả Thôi Vận ngay thẳng chính trực như vậy cũng khuyên nhủ Lương Diệp nói cứng quá sẽ gẫy, nước trong quá thì không có cá, áp bức triều thần một cách khắc nghiệt như vậy, trong mắt đến nửa hạt cát cũng không dung thứ được dễ khiến người mưu phản, Lương Diệp không những không nghe mà càng tệ hại hơn, Thôi Vận tức giận đến mức ba ngày không ăn nổi cơm.

Bách Lý Thừa An bận rộn đến mức mỗi ngày chân đều không chạm đất, chỉ riêng mình nàng bị Lương Diệp coi như tám người mà sai bảo, còn bị cắt một nửa thời gian nghỉ ngơi, mệt mỏi đến nỗi toàn thân đều toát ra hơi thở âm u tối tăm. Trên đường thượng triều vừa gặm bánh vừa ngủ, cô nương tiểu thư ở Đại Đô chỉ có thể gạt lệ, trong thư mắng Hoàng đế không biết bao nhiêu lần.

Tằng Giới trước đó bị Lương Diệp cảnh cáo, tưởng rằng Lương Diệp sẽ không trọng dụng nữa, nhưng ai biết được ông lại là người bận rộn nhất trong nội các, chạy tới chạy lui, chạy ra chạy vào, cho đến xương cốt già nua gần như rã rời, lúc này mới hoài nghi có phải Lương Diệp đang trả thù mình, nhưng vì không có bằng chứng nên ông ta chỉ có thể chấp nhận số phận của mình và tiếp tục chạy.

Yến Trạch chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ trở thành Tể tướng nội các, nhưng khi ngồi vào vị trí cũ của Văn Tông, ông nhận ra lão già kia ngồi vào vị trí này cũng chẳng dễ dàng gì. Không nhưng phải hoà giải đôi bên mà còn phải để ngoại triều và nội triều địa vị ngang nhau, càng hiểu được kẻ điên Lương Diệp này thật sự có bản lĩnh, chỉ là đa số mọi người đều bị sự điên khùng bề ngoài của hắn mê hoặc, lại không biết hắn sử dụng vỏ bọc điên khùng này mà dứt khoát hoàn thành được nhiều việc khó khăn.

Hứa Tu Đức vẫn còn ngơ ngác khi được triệu hồi về Đại Đô trước cuối năm, dù sao theo lẽ thường, gã phải hoàn thành nhiệm kỳ ba năm làm quận thú, tuy nhiên, gã không chỉ bị triệu hồi mà còn gặp được vận cứt chó là vào được chỗ trống trong nội các, tuy là vị trí cuối cùng, nhưng đó chính là nội các đó! Không chỉ có gã cảm thấy khó hiểu, sư phụ của gã Yến Trạch càng khó hiểu hơn, mong muốn của ông chỉ là tên học trò béo múp này của mình từ đầu đến cuối đừng quá tham lam mà liên luỵ đến ông kéo ông vào tù, ai ngờ không phải vào tù mà còn vẻ vang mà vào nội các, gã cay đắng chạm vào cái bụng tròn trịa của mình và nói rằng gã gầy đến da bọc xương rồi...

Lữ Thứ nhanh chóng giải quyết tình thế hỗn loạn ở Tây quân, chưa kịp đòi công lao, Lương Diệp đã ban chiếu chỉ ở lại Tây quân, Bắc quân đổi một danh tướng khác, Lữ Thứ cũng không phàn nàn gì nhiều, dù sao với tính tình đa nghi của Lương Diệp, điều này lại càng khiến gã cảm thấy yên tâm.

Tiêu Viêm bị lưu lại Đại Đô để chỉ huy quân cấm quân, mặc dù có quan hệ tốt với Lương Diệp, nhưng gã cũng biết cha mình là Tiêu Văn Bách, chỉ huy quân đội của bảy quận thực sự quá nặng nề, Lương Diệp cho phép con cái của gã vào cung cùng Thái Tử đọc sách, gã cũng chỉ có thể mang ơn đội nghĩa, Tiêu Văn Bách chỉ có một đứa con trai này, khi cháu trai cháu gái vào cung, cân nhắc ý tứ của Lương Diệp, liền bắt đầu phân tán binh quyền trong tay, ít nhiều còn có thể diện mà cởi áo giáp về quê sau này.

Các tướng chỉ huy đều bị cách chức và giao một số chức vụ râu ria, nhiều người đương nhiên không hài lòng, nhưng vì Lương Diệp thực sự không phải là người có thể "thương lượng", nếu dám cùng hắn thương lượng thì hắn dám đưa ngươi đi gặp tổ tông dưới lòng đất, nên chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng, sau lưng còn mắng Lương Diệp vong ân phụ nghĩa, được cá quên nơm, tóm lại là trong lòng cực kì bất mãn.

Sở Canh và Lưu Tân Bạch đích thân giết chết Tuân Dương, trước đài hành quyết, gặp lại người bạn tốt khi xưa học cùng trường, năm đó bọn họ có tài nhưng không gặp thời, kết bạn với nhau đi Nam Triệu để học hỏi. Khi Đại Lương gặp nạn, lại quả quyết quay về, ở quận Quảng Viễn đi theo Bách Lý Thừa An giải quyết dịch bệnh, đầy thân nhiệt huyết máu lửa, ước nguyện lấy thân báo quốc đến chết cũng không hối hận. Nhưng quan trường thế sự khó lường, trong lúc lơ đãng kẻ còn người mất, thanh đao dài của đao phủ rơi xuống, Tuân Diệu chen chúc trong đám đông, thu hồi ánh mắt, siết chặt tấm lệnh bài nhập học.

Trong lần khảo thí khoa cử, Lương Diệp bỏ qua Yến Trạch, Thôi Vận và một đám lão thần được kính trọng khác, bổ nhiệm Thôi Kỳ làm chủ khảo, mặc dù chúng thần bất mãn nhưng danh tiếng bạo ngược của Lương Diệp đã có từ trước, danh tính Thôi Kỳ chính là Thập Lục huynh của hắn từ lâu ai cũng rõ mà chẳng nói ra, Lương Diệp không nói gì, nhưng hắn chính là muốn đưa huynh trưởng của mình vào triều, so với Đan Dương Vương năm đó chỉ có hơn chứ không có kém, là đế vương sủng ái đại thần, không còn gì hơn thế, cứ như vậy, danh tiếng Thôi Kỳ đã trở thành hiện thực, bất cứ ai tiến vào triều đình đều phải cung kính gọi Thôi Kỳ một tiếng sư phụ.

Địa long trong Ngự Thư Phòng càng thêm ấm áp, sau khi thảo luận xong về việc đánh giá quân sự, các đại thần trong nội các giải tán, nhưng Thôi Kỳ vẫn ở lại.

Khó có thể nói giữa gã và Lương Diệp có thể tồn tại tình cảm anh em, lợi ích của họ còn vượt xa hơn cả quan hệ tình cảm, nhưng không thể phủ nhận, dù chỉ một chút, đối với đế vương như Lương Diệp cũng là điều rất đáng quý.

"Thập Lục huynh, có chuyện gì muốn nói với trẫm sao?" Lương Diệp không kiêng nể gì mà đem con trai gã xoa tròn bóp dẹt ngày trước mặt gã, lúc này xung quanh không có ai, Lương Hoàn bắt đầu rơi nước mắt, đỏ mắt gọi Thôi Kỳ một tiếng cha.

Đáng tiếc, cha nó trái tim còn cứng hơn cả Lương Diệp, đối với sự cầu cứu của nó mà thờ ơ, lạnh lùng nhìn Lương Diệp nói: "Bệ hạ gần đây có chút hơi nóng vội."

Gã nói hết sức khéo léo, nhưng Lương Diệp đâu chỉ hành động nóng vội, những việc Lương Diệp làm trong một năm nay thậm chí có thể so sánh với những gì gã đã làm trong hai mươi năm qua: "Việc Bệ hạ muốn sử dụng sức mạnh khi nắm quyền là điều dễ hiểu, nhưng mọi chuyện sẽ trở nên cực đoan. Nếu cứ thế này, thần e rằng——"

Thôi Kỳ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ hơn trên khuôn mặt Lương Diệp, ngừng nói: "Bệ hạ, cai trị một nước lớn cũng giống như nấu những món ăn nhỏ."

Người thông minh như Lương Diệp không cần phải nói rõ ràng như vậy, nhưng bởi vì gã cùng Lương Diệp có mối quan hệ này, bản thân gã không muốn mạo hiểm đầu mình, tuy nhiên, hầu như tất cả trọng thần trong nội các đều thay phiên nhau khuyên can, điều này khiến Lương Diệp càng làm trầm trọng hơn, cuối cùng không còn cách nào khác, đành đẩy Thôi Kỳ đi khuyên can.

Thật sự không khuyên không được, nếu cứ để vậy lòng người hoảng sợ, tiếng oán than dậy trời, mà ngay từ đầu cũng không cần thiết làm thế này, vết thương của Đại Lương cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, cần một dòng nước ôn hoà ổn định, chứ không phải thêm dầu vào lửa, giết chóc không thôi.

Lương Diệp quay đầu nhìn ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc: "Sắp đến giao thừa rồi."

Không hiểu vì lý do gì, trái tim Thôi Kỳ đập liên hồi, Lương Hoàn lau nước mắt, trượt xuống khỏi ghế, đôi chân ngắn cũn chạy ra cửa nhìn tuyết, giọng ngọt ngào nói: "Tuyết lớn quá, chú từng nói sẽ đắp hai người tuyết cho A Hoàn".

Trong chớp mắt, Thôi Kỳ bỗng nhiên hiểu được một chút, kinh ngạc nhìn Lương Diệp: "Bệ hạ?"

Vốn gã cho rằng Lương Diệp không kiêng nể gì mà uỷ quyền cho mình như vậy là vì hắn muốn gã cùng Bách Lý Thừa An, Sở Canh, Lưu Tân Bạch và những trọng thần mới có thể cân bằng quyền lực với các lão thần trong triều đình. Nhưng nếu suy nghĩ sâu hơn, Lương Diệp đã trao cho gã quyền lực vượt xa Vương Điền ngày xưa rất nhiều, có thể không phải là là hắn uỷ quyền, mà là... chuyển giao quyền lực.

Lương Diệp lười biếng ngẩng đầu nhìn tuyết, mỉm cười với gã: "Thập Lục huynh, trẫm nhớ vào một đêm giao thừa năm cũ, trẫm đến Ngự Hoa Viên chơi, ngươi cho trẫm một đĩa điểm tâm ăn."

Thôi Kỳ rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Thần không nhớ."

"Trí nhớ của trẫm không tốt, nhưng trẫm vẫn nhớ mùi vị của đĩa điểm tâm đó, trẫm đã đói bụng mấy ngày, suýt nữa nghẹn chết." Lương Diệp nói: "Ngươi vỗ lưng cho trẫm, bảo trẫm ăn từ từ thôi."

Thôi Kỳ trầm mặc không nói.

"Nhưng trẫm sau này chưa từng gặp lại ngươi, nghe nói ngươi chết vì một căn bệnh hiểm nghèo nào đó." Lông mày Lương Diệp khẽ động: "Ngươi từ nhỏ đã đẹp trai và tốt bụng, cũng khó trách... nhiều người thích như vậy."

Bằng không Vương Điền sao lại gọi Thập Lục huynh thân mật như vậy, hẳn là y cũng nhớ tới hương vị đĩa điểm tâm kia giống như hắn vậy.

Lương Hoàn chộp lấy một bông tuyết vội vàng chạy vào đưa cho Thôi Kỳ xem, nhưng trong lòng bàn tay chỉ còn lại một chút nước, nó sửng sốt hồi lâu, đôi mắt đỏ hoe rồi chạy ra ngoài nắm lấy. Nó đi tới đi lui mấy lần, mặt đỏ bừng vì lạnh nhưng vẫn không bắt được những bông tuyết xinh đẹp, chán nản cúi đầu xuống, Thôi Kỳ cầm đôi bàn tay lạnh ngắt của nó xoa xoa, vì thế rất nhanh nó liền vui vẻ.

Lương Diệp và Thôi Kỳ chỉ im lặng nhìn đứa trẻ chạy tới chạy lui để hứng tuyết, Lương Hoàn cuối cùng cũng học được, nắm chặt tuyết trong tay, đợi rất lâu mới bắt được một bông tuyết xinh đẹp, lật đật mang tới cho Thôi Kỳ nhìn, Thôi Kỳ ừ một tiếng, nó do dự một lát, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Lương Diệp, nói: "Lương Diệp, hoa."

Lương Diệp nhìn bông tuyết bị hơi ấm làm tan chảy, cười nhạo một tiếng: "Đồ ngốc."

Lương Hoàn hít hít cái mũi đỏ bừng vì lạnh, chậm rãi quan sát hắn hồi lâu, ngồi xổm xuống, đặt nắm tuyết nhỏ dưới chân hắn, sau đó bàn tay ướt át luồn vào ống tay áo, lấy ra một viên kẹo, đặt nó lên đầu gối của Lương Diệp.

Lương Diệp nhướng mày nhìn nó.

Lương Hoàn đứng lên, mặt sưng lên hồi lâu, mới mạnh dạn hỏi: "Lương Diệp, khi nào chú mới về? Mọi người đều nói chú đã đi nơi xa, bảo ta phải đợi rất lâu".

Sắc mặt Thôi Kỳ thay đổi, đang định ngăn nó lại thì Lương Diệp giơ tay ngăn gã lại.

"Ngươi nhớ y không?" Lương Diệp cầm viên kẹo lên rồi hỏi.

"Có." Lương Hoàn cho rằng hắn đã nhận kẹo có nghĩa là đã đồng ý với mình, dùng sức gật đầu: "Chú nói không giữ lời. Khi ta về Đại Đô, chú cũng không đến đón ta, cũng không kể chuyện xưa vẫn còn dang dở cho ta nghe nữa, ta nhớ chú, đợi chú về cho ta thêm mấy viên kẹo".

Như vậy nó sẽ không giận chú nữa.

"Y kể cho ngươi chuyện gì?" Lương Diệp bóc vỏ kẹo ra, nhìn viên kẹo tan chảy bên trong rồi ném vào miệng.

"Chuyện xưa về nhiều năm sau nữa." Lương Diệp nghiêm túc nói: "Có những tòa nhà cao tầng, những con chim sắt lớn, còn có bá tánh đều có cơm ăn, ta vẫn chưa nghe hết."

Lương Diệp khẽ cười một tiếng, cắn viên kẹo trong miệng rột rột, đầu lưỡi tràn đầy vị đắng.

Hắn búng búi tóc của Lương Hoàn, nheo mắt nói: "Chú của ngươi nói không có lợi sẽ không về sớm. Một ngày nào đó, khi ngươi lấy tất cả mỏ vàng ở quận Hoa Đông toàn bộ đưa cho y, y sẽ trở về, tiếp tục kể chuyện xưa cho ngươi nghe".

"Thật sao?" Mắt Lương Hoàn sáng lên.

"Ừm." Lương Diệp nhéo đôi má mềm mại của nó: "Thỏ con, đêm giao thừa này, chú Thập Cửu sẽ tặng ngươi một món quà lớn."

Lương Hoàn bị hắn nhéo đến chảy nước miếng, mơ hồ nói: "Lương Diệp, ngươi không thể lừa gạt người khác."

"Trẫm là hoàng đế, trẫm không bao giờ lừa dối người khác." Lương Diệp cười khẽ.

Một cơn gió lạnh cắt da thổi vào, trái tim Thôi Kỳ hoàn toàn chìm vào băng giá.

Bắc Lương yên ổn mười chín năm, đêm giao thừa rét đậm.

Các triều thần bị Lương Diệp bắt làm nô lệ nhiều ngày cuối cùng đến buổi trưa thì tan triều, buổi tối nhanh chóng thay lễ phục để tới bữa tiệc trong cung.

Toàn bộ hoàng cung được trang hoàng lộng lẫy và tưng bừng, đèn thắp sáng rực rỡ, thậm chí không khí tràn ngập vui vẻ, tiếng pháo hoa vẫn không ngừng vang lên kể từ khi trời tối, như thể họ đang nỗ lực xua tan sự u ám và sương mù tối tăm của Đại Lương suốt mấy chục năm qua.

Sau một năm làm việc vất vả, đủ loại quan viên cuối cùng cũng cảm nhận được sự tôn nghiêm khi làm triều thần, của ngon vật lạ lần lượt được bày ra, đàn dây và trống đánh không ngừng nghỉ, các vũ công giẫm lên trống uyển chuyển mà múa, pháo hoa nở rộ rực rỡ bên ngoài đại điện, chiếu sáng Đại Đô náo nhiệt phồn hoa, cũng chiếu sáng hàng vạn ngọn đèn dầu của bá tánh ở Bắc Lương.

Triều đại đã trải qua biết bao gian khổ cuối cùng đã trở lại với vận mệnh vốn có của mình, đế vương bạo ngược điên khùng luôn trầm mặc này đã nâng đỡ tòa nhà sắp sụp đổ lên, quét sạch u ác tính, an toàn trở về vị trí ban đầu, mặc dù việc an cư lạc nghiệp vẫn còn đường dài phải đi, nhưng ít nhất những người bên trong vẫn có cơm để ăn, miễn cưỡng ấm no.

Giờ Tý đang đến gần, mặt trời cuối cùng cũng sẽ mọc.

Trong đại điện tràn ngập âm nhạc cùng ánh mắt mong chờ, cuối cùng họ cũng đợi được Hoàng thượng đến muộn của mình.

Đại thái giám Vân Phúc mặc bộ quần áo mới màu đỏ chạy vào đại điện, giọng nói cao vút hoảng sợ át đi mọi thứ khác.

"Bệ hạ —— băng hà rồi!"

Đại điện đang ồn ào đột nhiên im lặng.

Vân Phúc ngơ ngác nhìn chung quanh, lớn tiếng khóc: " Bệ hạ —— băng hà!"

Bang!

Pháo hoa lộng lẫy nhất nở rộ trên bầu trời Đại Đô, vô số dải sáng dài rực rỡ lần lượt bay lên, chiếu sáng bầu trời tối tăm như ban ngày.

Đó dường như là một lời từ biệt ấm áp dành cho vị đế vương xấu số này.

Giữa những tiếng chúc mừng ở Đại Đô, Hoàng đế Lương Diệp của Bắc Lương đã kết thúc cuộc đời chông gai và vô cùng ngắn ngủi của mình.

Bắc Lương yên ổn mười chín năm, vào đêm giao thừa, Hoàng đế Lương Diệp hiệu Thuỵ Võ Chiêu băng hà, ở tuổi hai mươi bảy, các quan đại thần tuân theo di chiếu lập Thái Tử Lương Hoàn làm Hoàng đế, Nhiếp Chính Vương là Thôi Kỳ, Thái phó Bách Lý Thừa An, sửa niên hiệu Nguyên Hưng.

Đời sau đối với Võ Chiêu Đế có rất nhiều tranh luận gay gắt, thậm chí còn đặt câu hỏi liệu tước vị sau khi chết của ông có xứng đáng hay không. Dưới thời trị vì của Võ Chiêu Đế, dân chúng Bắc Lương lâm vào cảnh lầm than, chiến tranh nổ ra khắp nơi, nhưng cũng chính Võ Chiêu Đế là người đã lật ngược tình thế và cứu toà nhà lung lay sắp đổ này.

Ông đã dùng thanh gươm và máu của mình để quét sạch thế gia đã tồn tại nhiều năm ở Bắc Lương, tiến hành cải cách quyết liệt, đặt nền móng ban đầu cho sự hưng thịnh của triều đại Nguyên Hưng, triều đại yên ổn còn xuất hiện vô số đại thần và tướng lĩnh tài năng. Ở triều đại Nguyên Hưng, sáu anh hùng của triều đại Bắc Lương đều tranh nhau tán dương tam triều nữ tướng Bách Lý Thừa An, dìu dắt đế vương. Nhưng bản thân ông lại độc tài, đa nghi và đố kỵ, bị vô số học giả phong là bạo chúa, sử sách không chính thức thậm chí còn đem vị đế vương này cùng với vị Đan Dương Vương cuộc đời ngắn ngủi miêu tả mối quan hệ của họ đến hoang đường bất kham, khen chê không ít, rồi dần dần chẳng còn ai để ý đến nữa.

Cuốn sách lịch sử nặng nề nhẹ nhàng lật một trang, cùng với đó là sự hỗn loạn đẫm máu đen tối của triều đại đã qua, bắt đầu từ việc thu hồi quận Hoa Đông, mở ra triều đại Nguyên Hưng của Bắc Lương thịnh vượng, huy hoàng sáng chói, được thế nhân say sưa tán dương.

Cuộc đời ngắn ngủi của Võ Chiêu Đế chỉ còn lại vài dòng ít ỏi, bị chôn vùi trong vô số Hoàng đế và danh tướng kiệt xuất.

Chỉ thỉnh thoảng mới có người giở qua, không biết là ai đã đọc quá nhiều, viết hai dòng chữ nhỏ bên cạnh tên người này.

Tình quá sâu không thể lâu bền, quá thông minh tất dễ tổn thương.

Tất cả đều được thực hiện.

———————–

Ji: Ta nói nó cố cái chương này trong vật vã, cố để bước sang một trang sách mới.

Thật sự cái chương này tôi rất xúc động, trải qua 185 chương, cảm nhận đủ đau khổ vui sướng của Diệp Đế, cũng chỉ vì một chữ SI TÌNH mà vứt bỏ giang sơn, tìm tới cái chết để hi vọng có thể gặp lại Vương tổng. Hắn đã chuẩn bị tất cả trong vòng một năm, đã giấu đi những giọt nước mắt và đớn đau, những kỷ niệm vốn có với người để có thể bình tĩnh xử lý tất cả, tuy rằng không thể để bá tánh của mình an cư lạc nghiệp trước khi mình rời đi, nhưng ít nhất họ cũng đã có cơm ăn.

Đây có lẽ là cú plot twist của tác giả với riêng tôi là ngược nhất của bộ truyện này. Edit những dòng cuối cùng của phần cổ đại này, tôi thật sự không đành lòng chút nào...Thật sự quá thương Diệp Đế luôn. Nếu như không biết trước phần sau của truyện có lẽ tôi sẽ khóc hết nước mắt khi đọc đến đây : ((((

KẾT THÚC PHẦN CỔ ĐẠI – KẾT THÚC NGƯỢC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro