Chương 196: Dạt dào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Trẫm đã về]

—–o0o—–

Từ khi trở về thời hiện đại, Vương Điền hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, khi tỉnh dậy nhìn thấy Lương Diệp, tâm trạng của y cực kỳ tốt.

Lương Diệp bị y nhéo mũi tỉnh lại, ngái ngủ trừng mắt nhìn y hồi lâu: "Vương Điền, ngươi đang trả thù trẫm à?"

Vương Điền thoải mái duỗi người nói: "Xứng đáng."

Lương Diệp đưa tay nhéo mũi y, nhưng Vương Điền giơ tay chặn lại, ngươi ta cứ thế mà qua được mấy chiêu, cuối cùng, khi Vương Điền đã mệt mỏi, không còn sức lực, bị Lương Diệp một phen chế trụ tay kéo lên trên đỉnh đầu.

"Ngươi còn nhớ rõ thứ này không?" Lương Diệp hứng thú nhìn chằm chằm y.

"Có." Vương Điền mơ hồ không rõ mà trả lời.

"Lúc sư phụ dạy những chiêu này cho ta lúc mới mười tuổi." Lương Diệp một tay chọc vào mặt y, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt bỗng nhiên trở nên tà ác: "Lúc trước khi ngươi là Lương Diệp, có từng nạp phi không?"

Vương Điền nhếch môi, lười biếng cười với hắn: "Ngươi hiện tại xuyên qua, ta có thể sẽ cân nhắc một chút."

Lương Diệp miễn cưỡng hài lòng nói: "Trẫm làm cũng phải là Hoàng Hậu".

Vương Điền ôm người nở nụ cười: "Ngươi thay ta làm Hoàng đế cũng được."

Lương Diệp nghe điều này lập tức đắc ý.

Vương Điền kỳ ​​thực cũng không muốn nhắc đến kiếp trước, có lẽ là bởi vì y đã nói quá nhiều lần với các bác sĩ tâm lý khác nhau, nhưng cuối cùng cũng chỉ để dùng chứng minh y có bệnh, hoặc bởi vì Lương Diệp đã ở đây, những đau đớn cùng chấp niệm trở nên không còn ý nghĩa nữa.

Vương Điền cực hưởng thụ khi dạy Lương Diệp tất cả mọi thứ thuộc về xã hội hiện đại, nhìn hắn từ tò mò, ngây thơ không biết gì rồi dần trở nên thành thạo, thậm chí còn hỏi mấy câu hỏi chẳng đâu vào đâu, thỉnh thoảng có mấy câu cảm thán khiến hắn đặc biệt đáng yêu.

Nhưng cũng có lúc không đáng yêu cho lắm.

"Ngươi khởi động xe trước đi." Vương Điền tháo dây an toàn xuống xe: "Có nhớ ta vừa cho ngươi xem cái gì không?"

Lương Diệp khinh thường cười một tiếng: "Lên đi."

"Không." Vương Điền lý trí mà từ chối hắn: "Ta sẽ đứng bên cạnh nhìn. Ngươi trước tiên nhả phanh trước ——"

Bang!

Vương Điền dùng sức xoa xoa lông mày, hít một hơi thật sâu, không để ý tới đầu xe vặn vẹo bốc khói tông vào cây cột, tựa người lên cửa sổ xe, hung tợn nói với Lương Diệp đang bị túi khí an toàn đè ép: "Đổi xe khác luyện tiếp được không?".

Lương Diệp đã phá hủy 5 chiếc siêu xe của y trong 3 ngày. Tính thẩm mỹ của hai người giống nhau đến mức lần nào hắn cũng chọn xe mà y thích.

"Cái khác quá xấu." Lương Diệp nghiêm khắc cự tuyệt y.

Nhìn môi hắn ngậm cười, Vương Điền hoài nghi thằng ranh này là cố ý, động cơ gây án có lẽ là do y tùy tiện nhắc tới việc yêu xe như yêu vợ mình, nhằm ngăn chặn tất cả bộ sưu tập của mình bị phá huỷ, Vương Điền nhanh chóng quyết định đưa người về nước.

"Xe ở nhà đẹp hơn." Vương Điền liếc nhìn vết xước nhỏ trên ngón tay út của Lương Diệp, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhìn hắn ôm tay mình như thể tay bị chặt đứt, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, thản nhiên nói: "Vết thương nhỏ này còn không đủ để dán băng keo cá nhân".

"Đau muốn chết." Lương Diệp đưa tay ra trước mặt y, yếu ớt nói: "Ta muốn dán cái hình có tai mèo kia kìa."

"..." Vương Điền nhìn chằm chằm vào chiếc gạt tàn trên bàn, do dự ba giây giữa việc chặt đứt móng vuốt của hắn hay cắn đứt ngón tay của hắn, rút ​​ra một chiếc băng cá nhân có hình con mèo hoạt hình trên đó rồi thô bạo mà dán lên.

Lương Diệp thuần thục cầm điện thoại di động lên chụp ảnh lưu làm kỷ niệm, hơn nữa còn nhất quyết đưa những bức ảnh này vào tệp có tên gọi là 2.

Vương Điền cười lạnh, nhưng một lúc sau vẫn là không nhịn nổi, nên lại chụp vài bức ảnh của hắn rồi cũng cho vào đó.

Chết tiệt, mình điên rồi.

Ngày trở về nước là gần tới giao thừa, Lương Diệp hơi chán nản sau khi bị từ chối yêu cầu được lái thử máy bay, cầm điện thoại di động mày mò suốt cả chặng đường. Lúc xuống sân bay, Vương Điền kiểm tra điện thoại di động, phát hiện tất cả đều là ảnh chụp y ngủ trên máy bay của Lương Diệp, phần lớn ảnh chụp đều mang theo dấu hôn và dấu răng, nhìn rất sắc tình.

"Trong đầu toàn mấy thứ dơ bẩn." Vương Điền thành thật nhận xét.

Lương Diệp khiêm tốn chấp nhận đánh giá này, nhét điện thoại di động của y vào túi, tiêu sái mà bước xuống máy bay.

Bạch Cao Dương nhìn thấy Vương Điền đi ra, vội vàng vẫy tay.

Ông chủ của cậu trông rất thời trang và phô trương, hắn mặc một chiếc áo khoác đen rất khí thế, một bộ vest lịch sự tinh tế, cùng đôi giày da rất có giá trị, đôi chân dài đặc biệt bắt mắt, ai không biết còn tưởng đại minh tinh nào đó đi tuyển tú.

"Vương tổng, hướng này!" Thấy hắn không để ý tới mình, Bạch Cao Dương vội vàng lên tiếng.

Nghe thấy âm thanh, đối phương giơ tay hạ kính râm trên sống mũi xuống, nheo mắt nhìn sang.

"Vương tổng!" Bạch Cao Dương vui vẻ vẫy tay với hắn, vì tiền thưởng cuối năm mà ra sức nịnh nọt: "Ngài để tóc dài đẹp trai quá! Đàn ông chân chính nên cột tóc đuôi ngựa cao!"

Lương Diệp ôn nhu cười với cậu, nói: "Đưa chìa khóa xe cho tôi."

Bạch Cao Dương vội vàng muốn đưa cho hắn, nhưng giây tiếp theo lại nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Đừng đưa cho hắn."

Bạch Cao Dương kinh ngạc nhìn Vương Điền đang đẩy hành lý đi ra ngoài, sau đó lại nhìn vào mặt Lương Diệp: "Vương, Vương tổng!? Vậy người này là ——"

"Hắn là người yêu của tôi, Lương Diệp." Vương Điền ra hiệu cho cậu đến lấy hành lý, đưa tay lấy điện thoại di động từ trong túi Lương Diệp ra, sắc mặt âm trầm nói: "Ngươi là sợ ném đi không được sao?"

"Không phải, mà là ngươi không tìm được ta." Lương Diệp kiên định nói.

"Nơi này nhiều người như vậy..." Vương Điền nói được nửa liền dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm hắn: "Cái gì?"

Lương Diệp lắc lắc chiếc đồng hồ trên cổ tay, chỉ vào đôi khuyên tai trên dái tai: "Cái này có thứ mà mấy người các ngươi kêu là định vị, có thể theo dõi thời gian thực trên điện thoại di động của ngươi."

Vương Điền sắc mặt lạnh lùng: "Không vui?"

"Trẫm không quen thuộc nơi này, căn bản không có cách nào phản kháng." Lương Diệp bất đắc dĩ thở dài, áp chế ánh sáng trong mắt.

Vương Điền nhếch khóe miệng, nắm lấy tay hắn: "Vậy thì chịu đựng đi."

"Trẫm có thể gắn camera trên người ngươi được không?" Lương Diệp lịch sự hỏi y: "Như vậy trẫm có thể vui vẻ hơn một chút."

"...Không." Vương Điền lạnh lùng nói: "Camera rất bất tiện."

Lương Diệp thất vọng thở dài: "Vậy vẫn là máy định vị."

Vương Điền nắm tay hắn đi mấy bước, mới phản ứng lại một cách muộn màng, quay đầu nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi có phải không muốn thả ta đi?"

Lương Diệp nở một nụ cười vô tội với y.

Nhà của Vương Điển ở Trung Quốc còn lớn hơn ở nước ngoài, Lương Diệp nhìn biệt thự trước mặt rồi hỏi: "Những ngôi nhà và đất đai này là của ngươi à?"

"...Không." Vương Điền kéo hắn đi về phía một biệt thự: "Trước đây toàn bộ là của ta, nhưng bây giờ phần lớn đã bán hết, ta chỉ còn lại một ít."

Lương Diệp bất mãn hỏi: "Tiền đâu?"

"Cầm đi mua mảnh đất khác." Vương Điền giải thích ngắn gọn với hắn: "Sau khi chúng ta kết hôn, ngươi sẽ nhận được một nửa tài sản của ta."

"Chậc." Lương Diệp nhướng mày.

"Tiền lương cũng có thể nộp." Vương Điền suy nghĩ một chút rồi mở cửa ra: "Ngươi không cần phải ký thỏa thuận tài sản trước hôn nhân, tất cả đều là của ngươi."

"Miếng đất ở đông thành của ngươi đâu?" Lương Diệp nhớ lại: "Cũng cho ta sao?"

"...Mảnh đất đó đã bị người khác lấy mất rồi", Vương Điền thản nhiên nói.

"Ai cướp mất? Trẫm giúp ngươi giết hắn." Lương Diệp bá đạo nói.

Vương Điền cảnh cáo nhìn hắn: "Chúng ta nơi này là xã hội pháp trị, giết người là phạm pháp."

"Giết người đương nhiên là phạm pháp." Lương Diệp khó hiểu nhìn y: "Pháp luật Đại Lương có mấy trăm điều luật về giết người".

"Sau này ta từ từ giải thích cho ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không được giết người." Vương Điền không yên tâm kéo người vào lòng, trịnh trọng nói: "Tuân theo pháp luật là yêu cầu cơ bản nhất để sinh tồn trong xã hội này, đồng thời cũng là phương tiện thuận tiện nhất".

Lương Diệp cân nhắc những lời cuối cùng của y: "Thuận tiện nhất?"

Vương Điền khẽ mỉm cười: "Ừm."

——

"Vương Điền là người kiểm soát quá mạnh, em vẫn có chút lo lắng." Chung Ngàn Nhạn ngồi trên sô pha đọc phần tư liệu liên quan đến thân phận của Lương Diệp, rõ ràng là Vương Điền sắp xếp cho hắn, cùng hắn không có quan hệ huyết thống nào: "Lai lịch của Lương Diệp là một bí ẩn, không có bất kì quan hệ xã hội nào. Hiện tại mọi thứ đều nằm trong tay Vương Điền..."

Vương Hoài Nam vỗ vỗ mu bàn tay của bà nói: "Em nên tin tưởng con trai mình chút, nó có năng lực kiềm chế hành vi của mình, sẽ chịu trách nhiệm về việc mình làm."

Chung Ngàn Nhạn thở dài: "Không phải em không có niềm tin vào con. Chẳng phải con là người thế nào anh không biết rõ hơn em sao?".

Luôn ngụy trang dưới vỏ bọc hiền hoà lương thiện, nếu không phải những năm qua bị bọn họ kiềm chế, can thiệp, chữa trị và an ủi về mặt tâm lý thì y có thể làm ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, may mắn thay những năm gần đây không xảy ra chuyện gì rắc rối.

"Em là bị con doạ sợ thôi. Những kẻ bắt cóc ở nước ngoài rất hung ác, con cũng là muốn bảo vệ em, hơn nữa, lúc đó tòa án đã tuyên bố con vô tội." Vương Hoài Nam siết chặt vai bà: "Con hiện tại là quá bận rộn với công việc, áp lực tâm lý quá nhiều, bây giờ yêu đương, chăm sóc bản thân thật tốt, một thời gian nữa sẽ không sao đâu".

Chung Ngàn Nhạn gật đầu.

Nhưng vụ án bắt cóc xảy ra ở nước ngoài vẫn hiện lên trong đầu bà, Vương Điền sắc mặt vô cảm chặt đứt cánh tay của kẻ bắt cóc trước mặt bà, chậm rãi róc xương ra khỏi thịt, chàng trai trẻ mặt đầy máu đưa xương cho bà, mỉm cười ngây thơ với bà.

"Mẹ ơi, cho mẹ này".

Bà chưa bao giờ nói với ai thứ Vương Điền muốn chặt không phải là cánh tay của tên cướp, nếu lúc đó không phải bà hét lên...

Những chuyện như thế này đã bắt đầu xuất hiện từ khi Vương Điền còn rất nhỏ, có trời mới biết mong muốn lớn nhất của bà là muốn con trai mình trở thành người tuân thủ pháp luật. May mắn thay, khi lớn lên, Vương Điền ngày càng trở nên "bình thường" hơn, hay nói cách khác, y đã rất cố gắng để cư xử theo cách họ muốn.

Bà thực sự khó tưởng tượng đến tột cùng người như thế nào mới có thể chịu đựng được sự kiểm soát đáng sợ và những cảm xúc vặn vẹo của Vương Điền.

"Hy vọng vậy."

——

Trong phòng ăn được trang trí tinh xảo, Dư Tắc Thiên nhìn người bước vào, mỉm cười chào hỏi, đi tới bắt tay hắn: "Vương tổng! Đã lâu không gặp!"

Lương Diệp mỉm cười cùng gã bắt tay, có chút chán ghét liếc nhìn đối phương bụng bia: "Dư tổng, đã lâu không gặp."

Rượu quá ba tuần, Dư Tắc Thiên cuối cùng cũng bắt đầu đi tới vấn đề chính: "...Ngài xem tôi đã làm cái gì, ai ngờ rằng ban tổ chức cuộc đấu giá đó chính là ngài chứ. Tôi lại còn mượn hoa hiến phật mang tới cho chủ nhân thật sự của nó, nhưng nếu ngài hỏi tôi, lý do chính là vì mảnh xương đó ngài sưu tầm được quá đẹp, ôi, tôi liếc mắt một cái liền nhìn trúng... nhưng tại sao ngài lại có thể đành lòng bỏ nó ra đấu giá chứ?"

Mặc dù ban đầu lúc gã chụp ảnh cũng không có ý định lấy mảnh xương đó làm quà tặng, mà chỉ muốn nuôi dưỡng sở thích trước để có thể có điểm chung với một kẻ biến thái như Vương Điền, nhưng sau khi chụp ảnh, có người đã theo dõi và điều tra gã rất lâu, mọi việc gã làm đều không suôn sẻ nên gã mới nghĩ đến việc từ bỏ, mảnh xương này ở bên gã một năm mới có cơ hội đưa cho Vương Điền.

Lương Diệp nhìn Dư Tắc Thiên trước mặt: "Ý ngài là, một năm trước tôi đã đem mảnh xương này đi đấu giá, chờ người tới lấy?"

"Hả?" Dư Tắc Thiên bị hắn làm cho bối rối: "Hả? Đúng vậy..."

Lương Diệp ngón trỏ có tiết tấu mà gõ lên mặt bàn.

Một năm trước, Vương Điền hôn mê, có "giấc mơ" thấy mình là Lương Diệp, sau đó không biết bằng cách nào tìm được đốt sống cổ của hắn, đem ra bán đấu giá, đồng thời phái người truy tìm người mua... .. Nhưng sau đó y bởi vì uống quá nhiều thuốc an thần nên quên mất, một năm sau, Dư Tắc Thiên đem mảnh xương này tặng cho Vương Điền làm quà, sau đó Vương Điền mượn mảnh xương này trở về Bắc Lương.

Là thực sự quên? Hay là bởi vì y phát hiện trên thế giới này không có người nào y muốn báo thù?

Nhưng không thể nghi ngờ, Vương Điền nhất định trước đó đã biết rõ lai lịch của mảnh xương này.

Xe dừng trước cửa biệt thự.

Lương Diệp đẩy cửa ra, hét lớn: "Vương Điền, trẫm đã về."

Không ai trả lời.

Lương Diệp lấy điện thoại di động ra, định vị trên đó cho thấy Vương Điền đang ở trong biệt thự này, hơn nữa chấm đỏ nhỏ không hề di chuyển.

Nhưng hắn tìm kiếm tất cả các phòng trong biệt thự đều không tìm thấy Vương Điền, ngay cả chồng lên chấm đỏ cũng không tìm thấy người.

"Vương Điền!" Lương Diệp có chút hoảng sợ, cau mày, lớn tiếng hô lớn tên y: "Vương Điền!!"

Điện thoại rung lên đúng lúc, hắn nhìn chằm chằm vào tên Vương Điền trên đó rồi nhận cuộc gọi.

"Tầng hầm." Giọng nói có chút méo mó của Vương Điền phát ra từ điện thoại di động.

Lương Diệp chưa kịp hỏi tầng hầm ở đâu thì Vương Điền đã ngắt điện thoại.

Hắn nhìn chằm chằm vào chấm đỏ nhỏ trên điện thoại một lúc lâu rồi bước đến phòng tiện ích ở tầng một.

Vài phút sau, Lương Diệp nhìn hành lang kỳ lạ trước mặt với đủ các loại động vật sống động như thật treo trên tường, có chút kinh ngạc chậc một tiếng.

Suy cho cùng, trong ấn tượng của hắn, Vương Điền mặc dù xảo quyệt, thông minh nhưng luôn cho hắn cảm giác y là người ngay thẳng tốt bụng, cho dù khôi phục ký ức kiếp trước cũng chỉ trở nên giống Lương Diệp hơn một chút mà thôi. Hắn cũng không chán ghét điều đó mà còn thấy vui mừng. Sự thay đổi này khiến mối quan hệ giữa họ gần gũi hơn mang đến sự phấn khích hơn. Hắn vô cùng hưởng thụ khi từ trên người Vương Điền có thể tìm kiếm được bóng dáng của chính mình, ngay cả khi Vương Điền cố ý lảng tránh.

Hắn quan tâm đến Vương Điền mà không làm rõ, nhưng cũng không quá ân cần, mỗi lần thử kiểm tra, hắn đều có thể đánh chính xác vào dây thần kinh của Vương Điền —— hắn sẽ không giảng giải đạo lý mà chỉ muốn xoá tan sự u ám xung quanh Vương Điền, sự không cam lòng cùng oán hận của Vương Điền nhất định phải để hắn đạp dưới chân, sau đó khiến Vương Điền chỉ nhớ rõ người y thích hiện tại là Lương Diệp.

Cộp, cộp, cộp.

Tiếng giày da trên sàn vang vọng trong hành lang trống trải.

Kẽo kẹt.

Cánh cửa trống trộm nặng nề được kéo từ bên ngoài ra, lộ ra bảo vật dưới tầng hầm mà chủ nhân nó nhiều năm yêu quý.

Dưới ánh sáng, vô số xương trắng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong tủ trưng bày trong suốt, Lương Diệp hơi khựng lại, ánh mắt quét qua những mảnh xương vụn này, xác định chính xác vị trí của Vương Điền.

Trước một tấm gương lớn che kín cả một bức tường, một người đàn ông mặc vest đang uể oải ngồi dưới đất, quay lưng lại với gương, chiếc áo khoác bị ném bên cạnh cùng với một vài vỏ chai rượu, cổ áo sơ mi bị người thô bạo mà xé xuống hai nút cúc, chiếc quần tây phẳng phiu bởi vì động tác quỳ gối tạo ra rất nhiều nếp gấp, dưới ánh đèn chiếu sáng nhợt nhạt tạo ra rất nhiều bóng hình.

Hai tay Vương Điền tùy ý đặt trên đầu gối, y ngẩng đầu nhìn vào tấm gương lạnh lẽo, thản nhiên nhìn vào mắt Lương Diệp từ dưới lên trên, răng nanh chậm rãi nghiền qua đầu lọc thuốc lá, phun ra một làn khói trắng, nở nụ cười lạnh lẽo với hắn.

"Dư Tắc Thiên không biết gì cả, sao ngươi không trực tiếp hỏi ta?"

———————–

Ji: Anh Điền anh bệnh nặng thật sự, bệnh hơn cả Diệp. Đúng là chỉ có chính bản thân mới chịu đựng nổi mình mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro