Chương 25: Hồng trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Ngươi lại cắn nữa đi]

—–o0o—–


Ở vùng ngoại ô cách ba mươi dặm là bãi tha ma, chó cũng chẳng muốn tới.

Ban ngày giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù u ám, trong rừng gió rít gào, phảng phất có vô số oan hồn đang khóc, ban đêm lại càng yên tĩnh, tĩnh lặng không giống như ở nhân gian, ma quỷ cũng không dám khóc.

Cành cây cao khẽ đung đưa, ánh trăng rơi xuống, trong không trung hiện ra một bóng người tiêu sái, dựa vào gốc cây, gập đầu gối mang theo bầu rượu, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.

Lương Diệp đếm thi thể xung quanh hắn, không tính những xác chết đã thối rữa trong lòng đất, thì cũng là hai trăm hai mươi mốt, còn có một đứa trẻ tám, chín tuổi. Hắn ở chỗ cao mắt to trừng mắt nhỏ với đứa trẻ, sau khoảng hai nén hương, đứa nhỏ tắc thở mà chết.

Bãi tha ma tập thể, những người bị chôn vùi là những người không ai muốn, họ sẽ trở thành cô hồn dã quỷ sau khi chết.

Lương Diệp chậm rãi nuốt rượu xuống, nhìn chằm chằm mặt trăng trên trời, ánh sáng lạnh lẽo khiến hắn hơi híp mắt lại.

Hắn đang làm gì ở đây?

Không thể nhớ được.

Hắn đã làm gì trước khi đến đây?

Không thể nhớ được.

Bây giờ đã là mùa hè, mùi nơi này thực sự rất kinh tởm, nhưng hắn không thể rời đi.

Tới cũng tới rồi.

Hắn đếm xác chết ở đây mấy ngày, uống cạn hai vò rượu, trước khi đi, đột nhiên cảm thấy nơi này quá thối, hắn đành ngồi xổm trên cành cây, một tay bưng vò rượu, một tay hướng vào trong ngực sờ sờ, lấy ra một mồi lửa.

Sau đó, một ngọn lửa đem toàn bộ nơi này thiêu.

Mùa hè khô hạn, nơi đây cây cối rậm rạp, ngọn lửa cao ngang đầu người, cả ngọn núi không kịp phòng ngừa mà cháy bùng lên.

Dân làng gần đó tay ôm thùng nước gõ trống chiêng dập lửa, binh lính nghe tin cũng chạy tới, tức giận mắng chửi hô hoán dập lửa, như đã tập dượt nhiều lần thành thạo.

Lương Diệp xách theo cái bình không đi ngược đám đông xuống núi, nghe thấy ai đó mắng: "Con mẹ nó rốt cuộc là tổ tông phương nào, cứ ngày này hàng năm đều đến phóng hỏa trên núi! Tao chém ngàn đao!"

"Tổ tông muốn chém ngàn đao" vui vẻ đi xuống chân núi, lại dành thêm vài ngày để đi vòng quanh thành lớn, nhưng hắn vẫn không thể nhớ được mình ra ngoài làm gì.

Chỉ là không muốn quay trở về.

Hắn ngồi xổm trong đạo quán nhỏ ở ngoại ô thêm nửa tháng, gặm xong đống bánh bột ngô khô khốc do người ta dâng lên Tổ sư, đánh rớt nửa bàn chân vàng ngọc của Tổ sư, cuối cùng cũng đợi được sư phụ.

Sư phụ hắn hào hoa phong nhã, mặc đạo bào đơn giản cũng có cảm giác tiên khí ngất trời, cầm một cây phất trần và một thanh kiếm, khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ trước sau như một, khi nhìn thấy bàn chân gần như rơi mất một nửa mạ vàng của Tổ sư, im lặng một lúc lâu.

Lương Diệp đi vòng quanh ông, đưa tay lấy một chiếc túi vải từ trong tay áo, bên trong có ba chiếc bánh nướng nhân thịt, hắn biết ý chỉ lấy một chiếc, nhét hai chiếc còn lại vào tay áo cho sư phụ.

"Toàn bộ Phiêu Tuyết Sơn Trang bị tàn sát, là ngươi làm." Giọng điệu Nhạc Cảnh Minh không chút nghi ngờ.

Lương Diệp ngồi trên đệm hương bồ ăn bánh nướng, thờ ơ nói: "Đã quên."

"Cũng không thể đến chó cũng không buông tha, còn đánh chết nó." Nhạc Cảnh Minh thản nhiên nói: "Sát khí quá lớn".

"Nó cắn ta!" Lương Diệp không phục: "Ta chỉ vỗ nhẹ vào đầu con chó mà thôi."

"Ngươi vừa mới nói đã quên."

"...Người nói đến chó, ta liền có ấn tượng."

"Sao ngươi lại trở về?" Nhạc Cảnh Minh cúi đầu nhìn hắn.

"Quên rồi." Lương Diệp tiếp tục gặm bánh nướng: "Sư phụ tính toán cho con đi."

Nhạc Cảnh Minh mặc kệ hắn, nhưng nhìn ánh mắt là biết ông rất muốn đá bay tên đồ nhi bất hiếu này đi cho khuất mắt.

"Lần này trở về sẽ không đi được." Nhạc Cảnh Minh nhàn nhạt liếc hắn một cái, cuối cùng trong giọng nói lộ ra một chút hối hận.

Lương Diệp ngẩng đầu nhìn ông cười: "Vậy thì không đi."

Nhạc Cảnh Minh thấy ánh mắt hắn không buồn cũng không vui, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: "3000 đại đạo hồng trần (1), ngươi lại chọn một con đường cay đắng nhất."

(1) Phật Tổ cho rằng trong vũ trụ Hổn Độn này, có 3000 Đại Đạo, tương ứng với nó là 3000 Pháp Tắc ( Quy tắc & Điều Kiện để sinh ra -> vận hành -> mất đi ). Ý ở đây là con đường riêng mà mỗi người ngộ được, mỗi người sẽ có một đạo riêng của mình.

Lương Diệp nuốt miếng bánh cuối cùng, bừng tỉnh: "Con nhớ ra rồi, con muốn mang Sung Hằng đi tìm sư phụ và sư thúc".

Nhạc Cảnh Minh trầm mặc một lát: "Ta cùng sư thúc chờ ngươi năm tháng."

"Nửa đường quên mất." Lương Diệp một chút cũng không cảm thấy áy náy, hắn cười cười sờ hai cái bánh nướng còn lại trong tay áo, bị một nhát phất trần quét ngang.

Hai thầy trò im lặng nhìn nhau, Lương Diệp bĩu môi: "Trẫm sơn hào hải vị cái gì mà chẳng từng ăn, có hai cái bánh vỡ của người cũng chẳng hiếm lạ gì".

Sau đó, hắn bị cây phất trần đánh quỳ rạp trên mặt đất.

Chờ hắn ngẩng đầu lên, Nhạc Cảnh Minh đã biến mất, ngay cả cây phất trần cũng không lưu lại.

Lương Diệp chán nản quỳ xuống dưới bàn chân vàng còn lại của Tổ sư, vỗ tay huýt sáo, một con ngựa màu táo đỏ hí vang chạy tới, hắn nhảy lên ngựa, theo hướng hoàng cung mà đi.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com.

——

Đã gần một tháng không gặp Lương Diệp, cuộc sống của Vương Điền thật sự quá thoải mái.

Ngoại trừ Nguỵ Vạn Lâm, sống chết không chịu đi Đông Cung lục suất giúp y huấn luyện binh lính.

"Thần là người dẫn binh đi đánh trận, không phải đi dỗ trẻ con chơi đùa." Ngụy Vạn Lâm bướng bỉnh quỳ trước bậc thềm, râu quai nón run lên vì tức giận.

"Vạn Lâm." Vương Điền ngồi trên bậc thềm, ôn tồn cùng gã thương lượng: "Trẫm coi trọng ngươi, cũng không phải ngươi không biết tình huống trong triều, trẫm tuy đứng đầu nhưng thật sự không có người dùng được, hoặc là lùi lại vạn bước, trẫm đáp ứng cho ngươi quay về Tây Bắc, ngươi ở đó một năm có thể lấy được binh quyền từ trong tay Thôi thị không?"

Không phải Ngụy Vạn Lâm không hiểu chuyện này, nhưng nói cho cùng, Hoàng đế như Vương Điền vui giận thất thường càng khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng hơn.

"Ngươi giúp trẫm luyện binh, trẫm giúp ngươi đoạt lại Bắc quân." Vương Điền lạnh nhạt gã một tháng, cuối cùng cho gã một gương mặt tươi cười cùng dụ dỗ khiến gã không cách nào từ chối nổi.

Ngụy Vạn Lâm nhìn y nghi ngờ: "Đại Đô nhiều tướng quân như vậy, vì sao Bệ hạ chỉ chọn hạ thần?"

"Đương nhiên là bởi vì ngươi dũng mãnh thiện chiến, năng lực xuất chúng." Vương Điền cười nói.

Cũng là dễ lừa.

Tiếp theo là thả hàng loạt rắm cầu vồng (2) cùng vẽ ra những chiếc bánh lớn.

(2) Đây là cụm từ của fan đu idol Cbiz, tung hô thần tượng bất chấp đúng sai, chỉ nhìn thấy ưu điểm. Dù thần tượng có thả rắm cũng nói là cầu vồng.

Là cựu chủ tịch công ty, không ai biết vẽ bánh giỏi hơn Vương Điền, Vương Điền đã vẽ một miếng bánh tròn, to và ngon, ngoại trừ việc bây giờ Nguỵ Vạn Lâm không thể ăn được thì mọi thứ đều hoàn hảo.

Ngụy Vạn Lâm bị y lừa đến ngây người, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười khi rời khỏi cửa cung.

Hôm nay y lại cùng Văn Tông nói chuyện đến tận nửa đêm, già trẻ vẽ bánh kỹ xảo tuy rằng khác nhau, nhưng cũng không thể phân cao thấp, quân thần trò chuyện với nhau vui vẻ, vừa chơi cờ vừa tán gẫu chuyện tập kích của hai nhà đại thần , tiền như suối chảy vào quốc khố.

"Trẫm cũng không còn cách nào." Vương Điền thở dài: "Chủ yếu là trẫm hôm nay tâm tình không tốt."

"Bệ hạ, thiên hạ này đây đều là của người." Văn Tông cũng thở dài: "Cũng không phải mọi người không biết tính của người, giết nhầm hai vị đại thần cũng là có lý do ở bên trong, ta nghĩ Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không trách móc quá nặng nề".

"Thái phó nói phải."

Hai người nhìn nhau, tất cả đều không nói.

Vương Điền đi nghỉ ngơi đã qua giờ Tý, y ngủ không được nên đọc sách, Vân Phúc vào thay hai lần hương an thần, tò mò hỏi: "Hoàng thượng, người không buồn ngủ sao?"

"Không buồn ngủ." Vương Điền cảm thấy đồng hồ sinh học đã ăn sâu bén rễ vẫn đang cố gắng cầm cự, cho dù mỗi ngày lâm triều hay không, y vẫn phải trải qua mấy canh giờ đó mới có thể nhắm mắt lại.

Vân Phúc lúng túng lùi ra ngoài.

Đang lúc mê man sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm thấy có người chạm vào mặt mình, nhất thời giật mình tỉnh táo, vội vàng chạm vào tụ tiễn dưới gối, lúc giơ tay lên mới khó khăn mở được mắt ra.

Sau đó y nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nhất thời không rõ trong lòng mình là kinh ngạc hay sợ hãi, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm hắn: "Lương Diệp?"

Lương Diệp nhướng mày, dùng ánh mắt xa lạ nhìn y, nhưng lại tràn đầy hứng thú, hắn không thèm để ý mũi tên độc nhắm vào mình, muốn đưa tay chạm vào mặt y.

Hắn dùng đầu ngón tay ấm áp chạm vào lớp da mỏng sau tai, xoa mạnh, sau đó y thấy Lương Diệp kinh ngạc nhướng mày.

"Không phải mặt nạ." Vương Điền thở dài một tiếng, đem tụ tiễn lần nữa để lại dưới gối.

Lương Diệp rất hứng thú quan sát động tác của y, đưa tay nhéo nhéo hầu kết của y, Vương Điền suýt chút nữa bị niết đến nôn khan, y tức giận hất móng vuốt của Lương Diệp ra: "Là nam nhân, không phải dịch dung, cũng không phải cô nương từ Nam Cương tới".

Lương Diệp cười khẽ một tiếng, duỗi tay muốn cởi đai lưng của y, Vương Điền nắm lấy tay hắn, nghiến răng nói: "Đủ rồi, nếu quên thì đi hỏi Sung Hằng".

Lương Diệp híp mắt, siết chặt cổ tay y, tìm nơi khác xé rách đai lưng y, sờ một đường xuống dưới: "Hả?"

"Hả cái đầu ngươi!" Vương Điền thô bạo đẩy hắn ra, mặc lại quần áo đã lung tung xộc xệch, ánh mắt ở trên người hắn đánh giá, không xác định được hắn hiện tại còn nhớ mình hay không.

Có vẻ như là đã quên.

Vương Điền trong lòng có cảm giác chán nản vô cớ, mặc dù giữa y và kẻ điên này cũng chẳng có kí ức nào đáng nhớ, nhưng cảm giác bị lãng quên luôn rất khó chịu.

Lương Diệp khoá ngồi ở eo y, tụ tiễn độc không biết từ lúc nào nằm trong tay hắn, gọn gàng nhanh chóng quay một vòng, nhắm ngay vào mắt trái y.

Vương Điền theo bản năng nín thở, cảnh giác cùng thận trọng nhìn hắn chằm chằm.

Mũi tên độc chỉ cách mắt y không quá một ngón tay.

Lương Diệp cười cúi người xuống, ngửi ngửi cổ y, sau đó lại thân mật mà dùng chóp mũi cọ cọ cằm y: "Thơm quá."

Vương Điền trong lòng đột nhiên có một cảm giác khác thường, y nhìn thẳng vào mắt Lương Diệp: "Ngươi còn chưa quên?"

Lương Diệp cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ gò má của y, mũi tên độc nhắm vào y cũng không buông, nghe vậy nói: "Quên cái gì?"

Vương Điền bị hắn cọ má đến ngứa ngáy, theo bản năng quay đi chỗ khác: "Ngươi là chó sao, đi ngửi ngửi?"

Lương Diệp dùng mũi tên độc chọc nhẹ cổ y, lạnh lùng nói: "Còn dám lộn xộn, trẫm liền đâm thủng cổ ngươi."

Vương Điền sững người, hầu kết của y trượt lên trượt xuống, cau mày: "Trên người ta có cổ trùng ngươi hạ cổ, ngươi không cần dùng tụ tiễn này cũng có thể giết ta".

Lương Diệp tặc lưỡi, ném tụ tiễn xuống đất, chạm vào cổ y: "Nếu ngươi để trẫm cắn, trẫm sẽ không giết ngươi".

Vương Điền đột nhiên quay đầu lại: "Ngươi quả nhiên không quên."

Lương Diệp vươn tay dùng sức chọc vào mặt y: "Trẫm thích vẻ mặt nhẫn nhịn vừa rồi của ngươi".

"Cút!" Vương Điền trong cơn tức giận muốn đá hắn một phát.

Ngu ngốc! Đồ thần kinh!

Lương Diệp ngồi trên bụng y cười to, vươn tay chế trụ nắm đấm của y, mạnh mẽ tách năm ngón tay ra, luồn ngón tay của mình vào, ấn ấn đệm chăn mềm mại, cúi đầu liếm liếm gân xanh nhỏ trên cổ tay y, lẩm bẩm: "Chỗ này cũng thơm lắm".

Vương Điền bị liếm đến da đầu muốn nổ tung, giãy giụa mãi cũng không thoát ra được: "Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy!"

Lương Diệp ngẩng đầu, ánh mắt nặng nề nhìn y chằm chằm: "Trẫm đói bụng."

Vương Điền sửng sốt: "Cái gì?"

Lương Diệp lần nữa siết chặt tay y, để y sờ vết sẹo trên cổ hắn, cúi đầu nở nụ cười yêu nghiệt: "Trẫm đói bụng, ngươi lại cắn nữa đi".

—————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro