Chương 29: Lưỡi dao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Vương Điền xem thường trẫm]

—–o0o—–


Lương Diệp bị y đấm vào bụng, không hề giận mà nở nụ cười, khóe môi cong lên thành một vòng cung: "Trẫm không ngại vất vả tới giúp ngươi, ngươi đã sớm đồng ý cho cắn, hiện tại lại nổi giận, trẫm thật sự chiều ngươi đến không biết trời cao đất dày".

Vương Điền trong cơn giận dữ, đè thấp âm thanh quát: "Ta đã đồng ý, nhưng bên ngoài nhiều người như vậy, tại sao lại chọn thời điểm này? !"

"Rõ ràng ngươi ngu xuẩn nên bị người khác giăng bẫy." Lương Diệp không thèm để ý, vén hoàng bào lên vươn tay nắm chặt, cười nói: "Ừm, thuốc giải tác dụng chậm như vậy, hay là bởi vì ngươi có năng lực đặc biệt?"

Vương Điền tức giận đến não muốn nổ tung, y nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đóng mở của Lương Diệp, trên môi còn vương vết máu, mỗi lời nói ra khỏi miệng này đều khiến y tức giận, còn chưa kịp phản ứng, y đã giữ lấy cằm Lương Diệp hôn lên.

Y quả thật tức đến điên rồi, tên điên này không sợ đau cũng không quan tâm đến cảm xúc của người khác, lúc nào cũng trêu chọc y rồi lại coi mình như người ngoài cuộc, đánh thì không đánh lại, nói cũng không được, làm người khác nổi giận nhưng y chẳng có cách nào, con mẹ nó dựa vào cái gì!?

Vương Điền gần như trút hết mọi tức giận vào nụ hôn này, hoặc nói đây hoàn toàn không phải là một nụ hôn mà là một sự trả thù tàn bạo và đẫm máu, y thừa dịp Lương Diệp khiếp sợ dùng sức hướng hầu kết của hắn ấn một cái, buộc hắn phải mở miệng, công thành đoạt đất mà phát tiết, giữ chặt eo hắn đem người đặt trên vách đá.

Lương Diệp ban đầu vẫn còn ngây người, theo bản năng muốn tránh y, nhưng rất nhanh hắn không cần thầy dạy đã hiểu phản ứng lại, thở dốc và muốn hôn lại.

Vương Điền căn bản không cho hắn cơ hội này, giữ chặt gáy hắn ép hắn ngửa đầu ra sau, nghiêng đầu hôn lên vành tai hắn, khàn giọng nói: "Ta quả thật có năng lực đặc biệt, có bản lĩnh liền thử một chút đi, đồ ngốc."

Đôi tai của Lương Diệp cũng giống như y, không chịu được kích thích, tựa hồ muốn trốn, lại có điểm không muốn trốn, vòng tay qua eo Vương Điền, hôn lên cổ Vương Điền, trong giọng nói gần như kích động không thể kìm nén được: "Hôn cả tai kia nữa."

"... Mẹ kiếp!" Vương Điền im lặng hai giây, sau đó nghiến răng nghiến lợi chửi ra tiếng.

Dựa vào tảng đá, Lương Diệp cười đến mê hoặc, hai người gần đến mức hơi thở đều nhớp nháp dây dưa lẫn nhau, hắn dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi Vương Điền, có chút khó hiểu thật lòng: "Thuốc giải này không có tác dụng sao? Trẫm còn một viên, đừng chọc vào đùi trẫm nữa."

"Ngươi giữ lấy mà ăn đi." Vương Điền nhướng mi nhìn hắn, kéo vạt áo ra khỏi tay hắn, xoay người sửa sang lại quần áo lộn xộn, trầm mặc một lát mới đi ra khỏi núi giả.

"Vân Phúc, mời những cô nương này tới ngồi ở Vị Ương cung, Dục Anh, đi mời Lý thái y, trẫm muốn xem ai bày ra những trò bẩn thỉu này! Hồi cung!" Giọng nói tức giận của Vương Điền từ ngoài vang lên, theo sau là tiếng kêu hoảng sợ của các cô nương và tiếng khiển trách giận dữ của cung nhân.

Lương Diệp cúi đầu giật giật áo ngoài, nhìn thuốc giải trong tay một lúc, sau đó ném nó vào miệng giống như ném kẹo dẻo và nhai.

Thời điểm Sung Hằng tìm thấy hắn, hắn đang ngồi khoanh chân trên đỉnh núi giả huýt sáo.

"Trẫm hình như cũng trúng xuân dược." Câu nói đầu tiên của Lương Diệp suýt chút nữa khiến gã rơi khỏi núi giả.

"Ăn thuốc giải không có tác dụng." Hắn cau mày.

Lương Diệp khi khuôn mặt của hắn trở nên lạnh lùng luôn khiến người cảm thấy xa lạ, nhưng Sung Hằng không sợ hắn, vì vậy gã tìm một tảng đá bên cạnh ngồi xổm xuống, "Chủ tử, sao miệng lại sưng lên thế kia? Hỏng hết rồi."

"Nói ngươi cũng không hiểu." Lương Diệp đưa tay chạm vào môi: "Ngươi đã từng hôn tức phụ của mình bao giờ chưa?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sung Hằng lập tức đỏ lên, gã lắp bắp nói: "Không, không có! Chúng ta chỉ phát sinh tình cảm, luôn biết điểm dừng trước lễ giáo! Ta, ta chưa bao giờ hôn, hôn ... hôn nàng ấy."

Lương Diệp khẽ hừ một tiếng, suy nghĩ một chút, nói: "Thoại bản viết thật nhàm chán."

"A?" Sung Hằng ngơ ngác nhìn hắn.

"Vương Điền xem thường trẫm." Lương Diệp uể oải nói: "Thật là buồn cười."

Sung Hằng rối rắm một lát: "Nhưng chủ tử, người cũng xem thường y."

"Trẫm chưa bao giờ xem thường y, mỗi lần đều là y xem thường trẫm. " Lương Diệp thở dài: "Trẫm đã hết lần này đến lần khác nhường nhịn, nhưng y một tấc lại muốn tiến một thước, vô cùng hạ lưu và vô liêm sỉ".

Sung Hằng không biết nhớ tới cái gì, mặt càng đỏ hơn: "Chủ tử, người thích y sao?"

"Trẫm đương nhiên rất yêu thích y." Lương Diệp không hiểu nổi nhìn gã: "Nếu y không phải đồ vật của trẫm, sớm đã chết 800 lần rồi."

Sung Hằng có chút đau lòng nói: "Chủ tử, Vương Điền không phải đồ vật, ta cũng không phải nói thích kiểu này, mà là một loại thích khác."

Lương Diệp chán ghét nhìn gã: "Tình cảm chỉ là thứ hư ảo, chỉ có kẻ ngốc như ngươi mới coi trọng."

Sung Hằng vò đầu bứt tóc: "Ta cảm thấy rất tốt."

"Trẫm cảm thấy Vương Điền không quá nghe lời." Lương Diệp bỗng nhiên nở nụ cười.

"Không phải y vẫn luôn không nghe lời sao?" Sung Hằng thắc mắc.

Lương Diệp xoay lưỡi dao trong tay, nhảy ra khỏi núi giả.

"Chủ tử, người muốn làm gì?" Sùng Hoành vội vàng nhảy xuống đi theo.

Lương Diệp vui vẻ nói: "Đi cắt lưỡi của Vương Điền."

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com.

——

Trong Vị Ương cung, khoảng hơn chục cô nương run rẩy quỳ trên mặt đất, một số người trong số họ đã ngất đi vì sợ hãi.

Ngồi trên ghế chủ vị, Vương Điền mặt tĩnh lặng như nước, những người hầu hạ bên cạnh cũng không dám thở mạnh, Lý đại phu ôm hòm thuốc chạy tới, bước lên trước nói: "Bệ hạ, thuốc này là một loại xuân dược mạnh được lấy từ Lâu Phiến về, chỉ cần một giọt là có thể khiến nam nhân điên đảo không kiềm chế nổi, thậm chí thành nghiện không thể bỏ được, Tiên đế lúc trước đã cấm...".

Thôi Mịch Mịch mặt như tờ giấy vàng quỳ ở phía trước, nắm chặt ống tay áo.

"Thôi Mịch Mịch, ngươi chỉ là một cô nương chưa xuất giá, từ chỗ nào tìm được loại xuân dược này? Là ai sai ngươi đem xuân dược này dùng trên người trẫm?" Vương Điền nhìn về phía nàng, giọng nói chậm lại: "Chỉ cần ngươi nói ra người đứng sau màn, trẫm sẽ không truy cứu ngươi".

Thôi Mịch Mịch buồn bã ngẩng đầu nhìn y, sau đó nhìn về phía cây cột bên cạnh, ánh mắt lập tức cứng đờ.

"Ngăn nàng ta lại!" Vương Điền hét lớn.

Dục Anh nhanh tay chân chạy đến ôm lấy người suýt chút nữa đập vào cột nhà, Thôi Mịch Mịch đột nhiên kêu lên một tiếng thê lương: "Buông ta ra! Ta thà chết chứ không trao thân cho tên hôn quân này! Kẻ điên! Thôi gia sẽ không buông tha cho ngươi! Hôn quân!"

Một số cô nương còn lại sợ hãi đến mức bật khóc.

Ánh mắt Vương Điền tối sầm lại, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu quả là tìm được kế hay, nếu chuyện của Thôi Mịch Mịch mà thành công, mượn cơ hội sinh hạ đứa con là huyết mạch của Thôi thị, Lương Diệp sẽ trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi. Nếu chuyện không thành, tin tức Lương Diệp bức hại nữ tử Thôi thị vì sắc dục sẽ truyền ra bên ngoài, khiến cả thiên hạ này thoá mạ, càng không thiếu người đâm sau lưng, đây quả là kế thâm độc, chỉ cần hy sinh Thôi Mịch Mịch, một vốn bốn lời là đây.

Y nhìn một đám tiểu cô nương tuổi không quá mười bốn, mười năm này, thời điểm bị Dương Mãn đưa tới Dao Trì, vận mệnh bi thảm đã được xác định cho các nàng.

Trong lòng Vương Điền cảm thấy ghê tởm, đối với Dương Mãn, đối với Thôi Ngữ Nhàn, càng là chế độ phong kiến suy đồi lại ​​ăn thịt người này, nơi mà mấy tiểu cô nương không thể làm chủ vận mệnh của mình sẽ bị coi như vật hi sinh trong cuộc chiến tranh giành quyền lực, mặc người coi như cá thịt, chẳng là cái thá gì.

"Việc hôm nay, trẫm ngắm hoa sen liền bị đau đầu." Vương Điền nói: "Còn thuốc này, chỉ là lỗi của một mình Thôi Mịch Mịch, không liên quan gì đến người khác."

Mấy cô nương còn lại không thể tin được nhìn y.

"Lại nói, tân khoa hai ngày nữa sẽ yết bảng vàng, đưa mấy nàng về nhà, trẫm sẽ ban tứ hôn xuống, để người trong nhà chuẩn bị cho tốt." Vương Điền giọng nói dừng một chút, ánh mắt liếc bọn họ một cái: "Các ngươi có ý kiến gì không?".

"Thần nữ...tạ ơn Bệ hạ đã thành toàn!" Một cô nương còn nhỏ lớn tiếng: "Thần nữ nhất định sẽ ngày ngày vì Bệ hạ chép kinh cầu phúc, cầu Bệ hạ mau chóng khỏi bệnh đau đầu!"

Nàng vừa dứt lời, những người còn lại như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, cảm động đến rơi nước mắt dập đầu cảm ơn.

Hành động của Vương Điền chẳng những cứu được tính mạng của bọn họ, mà còn bảo toàn thanh danh, thậm chí còn khiến cho những cô nương không được sủng ái, trở thành nữ nhi được ước định hôn sự, bằng không chuyện này qua đi, cho dù chỉ bị đuổi về nhà, cũng bị ép tự sát hoặc bị đưa đến cổ Phật trên núi để sống cả đời...

"Đa tạ bệ hạ khai ân, thần nữ Nhan Thục sẽ vĩnh viễn không quên!" Tiểu cô nương lúc trước nói chuyện dập đầu ba cái, lau nước mắt trên mặt.

Vương Điền nhìn nàng một cái: "Vân Phúc, phái người đem các nàng đi ra ngoài, nếu như có người hỏi, ngươi biết nên nói thế nào chứ?"

"Nô tài đã biết, thỉnh Bệ hạ yên tâm." Vân Phúc tủm tỉm cười gật đầu.

"Về phần Thôi Mịch Mịch" Vương Điền suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Trẫm hoài nghi ngươi bí mật câu kết với Lâu Phiến, tiết lộ bí mật quân sự Đại Lương ta. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ bị giam giữ trong Vị Ương cung. Khi nào trở về Đại Đô, trẫm sẽ tự mình thẩm tra án này".

Thôi Mịch Mịch vừa rồi còn đang muốn tìm chết sững sờ tại chỗ, vội vàng lắc đầu: "Không, ta không có... Ta chỉ... Ta chỉ dùng loại thuốc kia..."

"Ngươi chỉ là một tiểu cô nương sao có thể lấy được thuốc này!" Dục Anh ngầm hiểu, che miệng nàng lại, lạnh lùng nói: "Thuốc này chỉ có Lâu Phiến làm ra, ngươi cùng Lâu Phiến cấu kết đã lâu, không phải ngươi thì chính là phụ thân và huynh đệ của ngươi! Chẳng những có ý mưu hại Bệ hại, còn muốn âm mưu phản quốc thông đồng với địch sao?"

Thôi Mịch Mịch kinh hoàng lắc đầu, giãy giụa dữ dội.

"Người đâu, trói cô ta lại, đem tới phía sau cung! Luôn luôn theo dõi để ngăn cô ta tìm tới cái chết!" Dục Anh lớn tiếng hét lên.

Vương Điền liếc nhìn Thôi Mịch Mịch, thở dài nói: "Dù sao nàng cũng là người nhà của Hoàng tổ mẫu, trẫm thật sự không đành lòng, Dục Anh, để Ngụy Vạn Lâm dẫn người đi bẩm báo chuyện này với Hoàng tổ mẫu, nói cháu trai là trẫm không muốn để Hoàng tổ mẫu khổ sở, chuyện này để người hoàn toàn làm chủ".

"Vâng." Dục Anh gật đầu nói: "Bệ hạ, có cần Nguỵ thống lĩnh áp giải người đi không? Dù sao, một đường đi qua hang cùng ngõ hẻm của Đại Đô, cũng phải thông báo cho Thôi gia biết một tiếng".

"Có lý." Vương Điền cười cười, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt: "Còn phải để cho Hoàng tổ mẫu nhọc lòng, trẫm thật sự cảm thấy có lỗi."

"Bệ hạ hiếu thuận với người, Thái Hoàng Thái Hậu đương nhiên sẽ không trách Bệ hạ."

Xử lý xong chuyện này, Vương Điền cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong, tính toán xem cáo văn tế tổ do Lễ Bộ đưa tới, nhưng mới đọc được hai trang thì huyệt Thái Dương đau nhức.

Y ghé vào bàn định chợp mắt một lát, nhưng cứ thế mà ngủ thiếp đi, đến khi có thứ gì đó lành lạnh chạm vào mặt, mới đột nhiên bừng tỉnh.

Lương Diệp rút cáo văn tế tổ liếc mắt một cái, tùy tiện ném sang một bên hỏi y: "Cái này có gì hay?"

Ban ngày, y nổi điên hôn người điên cuồng lại bị hắn lúc này mặt không đổi sắc nói chuyện bình thường như vậy, Vương Điền ít nhiều cũng xấu hổ và ảo não, dù sao hôn người khác cũng không phải là chuyện bình thường, y khó chịu cụp mắt xuống, hơn nữa y vẫn còn giận, thật sự không muốn nói chuyện với Lương Diệp.

Lương Diệp chọc chọc khóe miệng y, cười tủm tỉm dỗ dành y:"Nói chuyện."

Vương Điền từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, giọng điệu lạnh lùng trả lời: "Thời điểm tế tổ nhất định phải đọc, nếu không đọc qua sẽ nói lắp, làm hỏng hình tượng của ngươi."

Lương Diệp nhướng mày, ép y ngồi xuống chiếc giường không mấy rộng rãi, giống như không xương dựa vào người y, uể oải nói: "Chuyện nữ nhân Thôi gia ngươi chọc tức bà già đó, tổn thất lớn như vậy bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi".

Vương Điền muốn né tránh, nhưng nơi này chật hẹp muốn tránh cũng không tránh được, đành phải để hắn tuỳ ý dựa vào người mình: "Là bà ta ra chiêu tổn hại ta trước, ta thấy chiêu liền phá chiêu, lại nói cũng chẳng để người chết, vẫn chừa một con đường sống".

"Ngươi cẩn thận một chút, ngươi chưa chắc đã chống đỡ nổi thủ đoạn tàn độc của bà ta ." Lương Diệp dựa vào người y ngáp một cái.

Vương Điền liếc mắt nhìn hắn một cái: "Buồn ngủ đi ngủ đi, ta còn xem một lát nữa".

Lương Diệp nghiêng người, thuận tiện gối lên đùi y, dùng chân đạp lên tay vịn bên kia: "Ngươi cứ xem, không cần để ý trẫm".

Vương Điền cảm thấy như này quá mức thân mật, nhưng nhớ tới Lương Diệp thường xuyên ôm mình ngủ, dường như cũng không có vấn đề gì, mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng vẫn để cho hắn gối đầu, vươn tay cầm lấy cáo văn tế tổ cẩn thận đọc, lại cúi đầu xuống thấy Lương Diệp gối lên đùi y ngủ thiếp đi.

Dưới ánh nến lay động, Lương Diệp nhắm hai mắt lại dường như mất đi sự điên cuồng, trông hắn an tĩnh bình thản, trên môi vẫn còn vết thương bị cắn vào ban ngày.

Vương Điền không được tự nhiên dời tầm mắt đi, đột nhiên có thứ gì đó lóe lên, y cúi đầu nhìn thấy lưỡi dao giữa các ngón tay của Lương Diệp.

Ngủ cũng cầm không sợ cắt đứt tay sao.

Y đưa tay muốn giúp Lương Diệp lấy đi, nhưng vừa chạm nhẹ vào ngón tay Lương Diệp, Lương Diệp lập tức nhảy dựng lên, hung hăng nắm lấy cổ tay y bẻ ngược lại, lưỡi dao lạnh lẽo đặt ở cổ họng của Vương Điền.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Vương Điền không kịp phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, nên khi đối diện với ánh mắt thâm thuý đầy sát khí và cảnh giác của Lương Diệp, Vương Điền không chút nghi ngờ hắn sẽ giết mình ngay lập tức.

Sau đó Lương Diệp mấp máy môi, giọng điệu có chút vẫn còn ngái ngủ: "Vương Điền?"

Vương Điền theo bản năng nín thở: "Ta chỉ là muốn giúp ngươi cất đi lưỡi dao, ngủ mà vẫn cầm rất nguy hiểm".

"Ồ." Lương Diệp di chuyển lưỡi dao, nới lỏng tay cầm, đặt lưỡi dao vào lòng bàn tay của Vương Điền, ngáp một cái: "Tối nay trẫm tới muốn cắt lưỡi ngươi".

"!?" Vương Điền cúi đầu liếc nhìn lưỡi dao trong tay, cảm thấy lạnh sống lưng.

"Nếu không ngươi tới đây đi." Lương Diệp mệt mỏi dựa vào người y, ghé vào cổ y hít hà: "Trẫm hơi buồn ngủ."

Lần đầu tiên trong đời Vương Điền nảy ra ý định cắt cổ ai đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro