Chương 50: Quy thuận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Trẫm muốn ở thư phòng cùng ngươi]

—–o0o—–


Bất kể vị kia ở Hưng Khánh cung tức giận đến mức nào khi biết những bông hoa mà mình chăm sóc tỉ mỉ đã bị hái trụi lủi, thì bên này ở Ngự Thư Phòng cảnh tượng vô cùng yên bình.

Khi Lương Diệp ngồi ngay ngắn vào bàn làm việc, nhìn Vương Điền thuần thục giao nhiệm vụ cho Vân Phúc và Dục Anh, sau khi bọn họ nối đuôi nhau đi ra ngoài làm việc, một hàng cung nữ và thái giám lặng lẽ chờ đợi bên ngoài thư phòng để nghe sai bảo, còn lại tấu chương mà Vương Điền cần xem đã được phân loại và đặt lên chiếc bàn lớn, chỉ có một tiểu thái giám cầm bút và nghiên mực lẳng lặng đứng đó, hoàn toàn khác với khung cảnh bận rộn khi Lương Diệp đến lần trước.

Vương Điền giải thích: "Khi ngươi bắt đầu tìm hiểu và đã quen việc sẽ hoàn toàn khác nhau. Nếu mọi việc đều là ngươi làm, thì nuôi nhiều người như vậy để làm gì."

Lương Diệp bắt chước y xắn tay áo, nhìn đám cung nữ và thái giám tản đi: "Ngươi đã điều tra hậu cung chưa?"

"Đại khái." Vương Điền nói: "Nhưng mà, lấy Ngự Thư Phòng cùng tẩm cung làm trung tâm, chung quanh đây mười mấy cung điện đều là do chúng ta nắm giữ, Ngự Thiện Phòng cũng đã đổi người, Đông Nam cùng Tây Bắc là địa bàn của Biện Vân Tâm và Thôi Ngữ Nhàn, trước mắt chỉ có thể sắp xếp người để mắt đến nơi đó, chuyện Thập Tái Sơn đã bắt giữ một đám người vào tay chúng ta, Thôi Ngữ Nhàn hẳn là ngủ không yên ổn, nếu sau đó xuống tay với thủ vệ hoàng cung Hắc giáp vệ, bà ta khả năng sẽ xé rách mặt, ngươi võ công cao cường người bình thường cũng không thể lại gần ngươi, lại không sợ độc dược, có Sung Hằng bảo vệ ngươi nữa, hiện tại không cần thiết làm chuyện rủi ro này".

Lương Diệp thích thú lắng nghe, nhìn chằm chằm y nói: "Lặng yên không tiếng động mà làm được rất nhiều việc".

"Ăn ngon ngủ kỹ mới có tinh thần tranh đoạt quyền lực." Vương Điền cười nói: "Hơn nữa, chúng ta cần đảm bảo căn cứ an toàn trước khi chiến đấu với bên ngoài. Hiện tại, căn cứ của chúng ta chỉ có Ngự Thư Phòng và tẩm cung, hãy xây dựng nó trở thành cứ điểm vững chắc".

Lương Diệp rất thích bộ dáng thoải mái lại bình tĩnh của y, hơn nữa cái từ 'chúng ta' cực kì lấy lòng Hoàng đế bệ hạ: "Vậy tiền triều thì sao?".

"Tiền triều hiện tại phức tạp hơn nhiều." Vương Điền lấy ra một cuộn giấy Tuyên Thành trải lên bàn, chỗ không đặt tấu chương, rút ​​ra một cây bút chì than: "Bỏ qua hệ thống quan lại lộn xộn cùng những phe phái tranh đấu ở nước Lương, riêng chuyện Thôi Ngữ Nhàn nắm giữ tiền triều hàng chục năm cũng là vấn đề lớn, chưa kể đến bối cảnh thế gia phức tạp đằng sau bà ta và những người bên ngoài tiền triều, nếu không phải không có Thái phó cùng mấy người khác chống đỡ, hiện tại chúng ta cũng không đủ khả năng để vực dậy tiền triều đang muốn sụp đổ".

Y vẽ hai vòng tròn trên giấy: "Về binh quyền cùng tiền bạc, phần lớn đều nằm trong tay Thôi Ngữ Nhàn".

Hắn đơn giản rõ ràng vẽ ra hai cái sơ đồ hình quạt: "Bảy phần binh quyền, tám phần tiền bạc đều bị nội triều khống chế. Binh Bộ cùng Hộ Bộ của chúng ta chỉ giống như vật trang trí, nhưng dù vậy, bà ta vẫn cẩn thận sắp xếp Yến Trạch vào, theo dõi chặt chẽ Binh Bộ cùng Hộ Bộ, ngay cả Thái phó cũng bị cản tay cản chân, một bước cũng khó đi".

Vương Điền lại vẽ một hình tam giác ở trên giấy: "Chúng ta muốn làm nhất định phải có ba thứ: binh quyền, tiền bạc và quyền lực. Binh quyền và đại tướng của tiền triều đều bị phân tán đi, trong đó quan trọng nhất là Nam Bắc nhị quân, người đứng đầu là lão tướng ba triều Tiêu Văn Bách, lão tướng này không hỏi việc triều chính, chỉ lo canh giữ biên cương, quyền uy rất lớn, Thôi Ngữ Nhàn cho đến bây giờ vẫn không dám động vào ông, cũng nhờ có ông ta mà Nam Triệu, Đông Thần không dám đánh tới. Mà ở Bắc Cương hiện giờ, thống soái là Thôi Cẩn, cháu trai của Thôi Ngữ Nhàn, người này vừa thay thế Nguỵ Vạn Lâm năm ngoái, tên này chỉ là phường giá áo túi cơm (1) nếu không đưa Nguỵ Vạn Lâm trở về, Lâu Phiến đánh tới chỉ là chuyện trong một hai năm.

(1) Cái giá để mắc áo, cái túi để đựng cơm ý nói người vô dụng hèn kém.

Lương Diệp rũ mắt nhìn xuống đường cong sắc bén mà y vẽ, im lặng không nói.

"Chuyện đoạt lại tiền bạc ta sợ không dễ dàng gì. Lúc trước ta muốn lợi dụng Hứa Tu Đức để thăm dò giới hạn của Thôi Ngữ Nhàn, nhưng bà ta lại vô cùng bình tĩnh. Đoạt lại tiền của nội triều không những tốn công sức còn mất thời gian, nhưng lại có cả một sơn động toàn là vàng bạc của ngươi làm bước đệm, chuyện tiền bạc này cũng không phải là việc khó". Vương Điền nói rất tự tin, bởi vì y thường xuyên tiếp xúc với tiền, y cũng không ngại kiếm tiền.

Lương Diệp quan sát khi y chỉ chiếc bút chì than ở góc thứ ba.

"Quyền lực chính là con người, đây là lợi thế duy nhất mà chúng ta có hiện giờ. Chuyện khoa cử chọn người Thôi Ngữ Nhàn cũng muốn nhúng tay vào, để Diệp Tuân gây ra vụ lộ đề thi, ta đơn giản huỷ bỏ kỳ thi này, một lần nữa tổ chức thi lại." Vương Điền nhìn hắn nói: "Từ chuyện Thập Tái Sơn có thể nhìn ra, Thôi Ngữ Nhàn không có lá gan muốn làm Hoàng đế, bà ta cần một Hoàng đế bù nhìn để lấp kín miệng lưỡi thế gian, mà ngươi là người không thể thay thế được xuất thân chính thống, danh chính ngôn thuận —"

"Binh quyền quá xa, việc cấp thiết nhất lúc này chính là thay đổi Thống soái Bắc quân, trên chiến trường biến hóa khôn lường, năng lực khống chế quá kém, việc đầu tiên chúng ta cần làm, chính là đem những người của ngoại triều vào, nắm giữ sáu bộ: Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công vào tay của mình, mới có thể ngang hàng quyền lực với Thôi Ngữ Nhàn". Vương Điền ngồi ở trên bàn, cầm bút chì than chỉ chỉ trên giấy, sau đó nâng mí mắt nhìn Lương Diệp.

Kỳ thật, hiện tại dù hai người bọn họ trở nên thân thiết hơn một chút, y vẫn không chắc chắn Lương Diệp sẽ chấp nhận y bước vào trận chiến tranh quyền đoạt lợi này.

Quả thật, y có thể tìm cách để giải cổ trùng, cao chạy xa bay, nhưng y thừa nhận y chỉ là một người thường, có tham vọng và ham muốn, trong cái xã hội khắc nghiệt này, y thà làm người đứng đầu còn hơn làm thường dân bá tánh để mặc người xâu xé.

Lương Diệp mặc dù có quan hệ mờ ám với y, nhưng ở cổ đại này y cũng không có ai để dựa vào, không quyền không thế, cho nên chỉ có thể dựa vào Lương Diệp, cho dù Lương Diệp không phải là một kẻ điên tính tình thất thường, cho dù tiến thêm một bước, hắn có yêu y đến chết đi sống lại, Vương Điền cũng không muốn dựa vào người khác để sống sót.

Y chỉ cần để bản thân mình trở thành người không thể thay thế, là Vương Điền thực sự có bản lĩnh, như vậy mới không bị Lương Diệp tùy tiện ném ra làm quân cờ hay dễ dàng vứt bỏ, thân phận hiện tại của y ngay từ đầu đã định sẵn sẽ trở thành thành viên cốt cán trong cuộc tranh đoạt quyền lực của Lương Diệp, nếu không, điều duy nhất chờ đợi y chính là cái chết.

Y muốn Lương Diệp yên lặng nghe xong những phân tích này, nhìn thấy một số thành tích y đã làm được, giống như đưa bản CV được đánh máy đẹp đẽ cho ông chủ khó tính, bước đầu tiên chính là thuyết phục ông chủ nhận bản CV này.

Trong chuyện tình cảm y không bao giờ nể nang, nhưng trong chuyện kinh doanh, nếu y muốn đạt được mục tiêu trở thành người lãnh đạo, trước tiên y cần phải học cách cúi đầu xưng thần trước Lương Diệp, để đối phương chấp nhận sự quy thuận của mình.

Lương Diệp dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vết than trên giấy, câu lên khóe miệng: "Không tồi."

Trái tim đang treo lơ lửng của Vương Điền cuối cùng cũng rơi xuống một nửa.

"Nhưng trẫm không thích chúng ta nói chuyện này." Lương Diệp nhíu mày, nắm tay y, tiến lại gần muốn hôn y, Vương Điền ngồi trên bàn, dùng bút chì than chặn môi hắn lại.

Lương Diệp bất mãn nhìn y chằm chằm, lông mày hạ xuống rất thấp, ánh mắt u ám, giống như có thể phát điên bất cứ lúc nào.

"Lương Diệp, ta không chỉ là bảo vật mà ngươi tìm được, ta còn là Vương Điền." Vương Điền mỉm cười nói: "Mà Vương Điền này có thể giúp ngươi".

Lương Diệp cau mày nói: "Những chuyện này ngươi không cần xen vào."

"Ta không phải xen vào, ta đang giúp ngươi, đôi bên cùng có lợi." Vương Điền cố tình để lời nói của mình trở thành ba phải, thế nào cũng được, y có thể là bề tôi, nhưng càng giống cộng sự nhiều hơn. Y muốn Lương Diệp ngay từ đầu không coi y là một bề tôi đơn thuần, đây cũng là y đang trải đường lui cho chính mình.

"Nếu như muốn cùng ta đi lâu dài, đây chính là lựa chọn tốt nhất." Vương Điền thu hồi bút chì than trước mặt, cúi người hôn lên chóp mũi của hắn, thành thật nói: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể ép buộc ta làm Hoàng hậu, hoặc giam cầm ta, hoặc coi ta như thế thân, nhưng ngươi không muốn bảo vật của mình như vậy đúng không?"

Lương Diệp sắc mặt không vui nhìn chằm chằm y, giọng điệu của Vương Điền tuy ôn hòa bình tĩnh, nhưng lại khiến hắn cảm thấy nguy hiểm cùng áp bức, theo bản năng muốn đề phòng cùng kháng cự: "Như vậy là ngươi có thể vĩnh viễn ở bên ta sao?".

"Bệ hạ, đây không phải là giao dịch." Vương Điền cười: "Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, ta không thể hứa với ngươi, chỉ có thể nói, sẽ không tệ hơn bây giờ."

Lương Diệp tức giận cắn khóe miệng đang cười của y.

Người này vô cùng xảo quyệt, ngoài miệng y nói công việc và tình cảm không nên lẫn lộn, nhưng rõ ràng là đang lợi dụng ý sau để buộc hắn phải đồng ý.

Vương Điền chống tay lên bàn, hơi nghiêng đầu, để cho hắn phát điên, giấy Tuyên Thành dưới thân vô cùng lộn xộn, bàn bên cạnh cũng rơi mấy quyển tấu chương, bị Lương Diệp cáu kỉnh đá sang một bên.

Vương Điền hơi thở dồn dập, vươn tay nắm lấy tóc Lương Diệp, Lương Diệp chống tay lên bàn, hoàn toàn đem y ôm vào trong ngực, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn từ đôi môi sưng tấy lên đôi mắt ngậm ý cười của Vương Điền, trầm giọng nói: "Trẫm đồng ý với ngươi".

"Đa tạ Bệ hạ tin tưởng." Vương Điền vui mừng cong cong đôi mắt, đưa tay đẩy người nọ ra, vuốt thẳng ống tay áo có chút xộc xệch, nhặt tấu chương cùng bút chì than trên mặt đất: "Hiện tại chúng ta có thể phê tấu chương rồi".

Lương Diệp tức giận nhìn y không lời nào.

Vương Điền tàn nhẫn nói với hắn: "Bệ hạ, người cũng biết đây là lựa chọn tốt nhất, nếu đã quyết định, cũng đừng trẻ con như vậy".

Ngay từ câu nói đầu tiên của Lương Diệp là "Không tồi", Vương Điền đã biết chỉ cần hắn không thực sự điên, nhất định sẽ đồng ý, so với một đồ vật hay thế thân, nhân tài chính là thứ Hoàng đế không có lý do để từ chối.

Lương Diệp híp mắt, đi tới chen chúc ngồi cùng y.

Vương Điền rất thức thời hiểu chuyện, cũng không đuổi hắn đi, ngược lại trực tiếp đưa một nửa tấu chương trên bàn đặt trước mặt hắn, dịu dàng cùng nghiêm túc nói: "Hoàng thượng, trước buổi trưa chúng ta phê một nửa, buổi chiều chúng ta có thể xem ít hơn, ngủ trưa cũng được lâu hơn, buổi tối có thể đi dạo trong Ngự Hoa Viên".

So với đống tấu chương này, một nửa dường như cũng tốt hơn một chút, nếu buổi chiều ít đi thì càng tốt, lại có thể ngủ trưa cùng Vương Điền, chưa kể buổi tối còn cùng nhau đi dạo, Lương Diệp nghe điều kiện sau hấp dẫn hơn điều kiện trước, miễn cưỡng cầm một quyển tấu chương lên xem.

Vương Điền vui mừng nhìn hắn, sau đó quay sang nhìn một nửa tấu chương của mình.

Cuối cùng y cũng phát hiện ra, cho dù Lương Diệp có lòng muốn trị quốc, nhưng hắn đã làm con cá muối điên khùng quá lâu, mà xem tấu chương lại là công việc buồn tẻ nhàm chán, nên hắn mới tìm mọi lý do để lười biếng, giao hết mọi thứ cho y, nhưng y là một "cấp dưới" trách nhiệm, về lâu về dài y không thể làm thay cho hắn mãi được.

Nửa canh giờ sau.

"Văn chương đúng là vứt đi (2)." Lương Diệp hiếm khi chửi thề, ném tấu chương trong tay: "Trẫm không xem nữa".

(2) 狗屁不通: Cẩu thí bất thông – Rắm chó không kêu (Thành ngữ Trung Quốc: ý chỉ những người nói năng hoặc tài văn chương diễn đạt không được lưu loát.

Vương Điền cầm quyểu tấu chương lên nhìn một chút: "Đúng là ăn nói bậy nói bạ, mặc kệ đi, đừng tức giận."

Lương Diệp muốn đứng dậy, Vương Điền liền một tay ôm lấy eo hắn, kéo người trở về, Lương Diệp không kiên nhẫn nhìn y: "Làm sao vậy?"

"Chính ngươi đã đồng ý cùng phê tấu chương với ta một ngày." Vương Điền thở dài buông người ra, mất mát mà xua tay, "Quên đi, ta xem một mình, nhưng chắc không ngủ trưa được, buổi tối chắc cũng phải phê đến giờ Tý, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi".

Lương Diệp không hé răng nhìn y một lúc lâu, sau đó oán hận nhặt một quyển tấu chương trong đống trước mặt lên, hậm hực nói: "Trẫm xem cùng ngươi là được chứ gì".

Vương Điền quay đầu lại cười dịu dàng với hắn: "Không cần miễn cưỡng đâu, chỉ cần xem nhiều nhất có thể, còn lại ta sẽ xem".

"Trẫm cũng chẳng xem chậm hơn ngươi." Lương Diệp bị nụ cười của y làm cho bối rối, không hiểu vì sao người này lớn lên giống hệt mình, nhưng khi cười lại đẹp như vậy.

Nói không chừng ở Nam Cương tên này học được pháp thuật gì, khiến cho hắn mê muội như vậy.

Lương Diệp nhịn không được quay đầu lại nhìn y, phát hiện Vương Điền đang hết sức chăm chú mà xem tấu chương, thỉnh thoảng dùng bút màu đỏ son phê dòng chữ nhỏ vào trong đó, hẳn là cũng đã bỏ công sức luyện tập, nhìn không khác gì chữ của y.

"Hả?" Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Vương Điền nghiêng đầu nhìn hắn, rất săn sóc nói: "Mệt thì nghỉ ngơi đi."

"Trẫm không mệt." Lương Diệp nghiến răng nghiến lợi nhìn tấu chương trong tay.

Vương Điền hoảng hốt, dường như nhìn thấy trợ lý nhỏ của mình vừa mới tốt nghiệp đại học trong văn phòng, mỗi lần y nói nghỉ ngơi một lát, đối phương đều sợ hãi lắc đầu, càng cố gắng làm việc hơn.

Người mới bắt đầu làm việc luôn như vậy ... rất dễ thương.

Hương cháy trong lư hương chậm rãi bay lượn trong không khí, khối băng trong chậu cũng từ từ tan ra khiến căn phòng trở nên mát mẻ, thỉnh thoảng Vương Điền nhìn Lương Diệp cau mày, nghiêng đầu qua xem một chút, phát hiện hắn không hiểu bảng và biểu đồ mới được sửa đổi, liền kiên nhẫn giải thích cho hắn, Lương Diệp cũng không có mất kiên nhẫn.

"... Chính là như vậy, kỳ thật chỉ thay đổi hình thức mà thôi, dễ viết dễ đọc." Vương Điền lấy một tờ giấy làm một vài ví dụ cho hắn nhìn, cẩn thận dạy dỗ hắn, cây bút than trong tay viết rất nhanh, nét chữ của y sắc bén mạnh mẽ, Lương Diệp nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Sau khi xác định hắn đã hiểu, Vương Điền hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Lương Diệp gật đầu, cũng chẳng nói tốt hay xấu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt y đến mức xuất thần: "Đẹp."

"Vậy thì tốt." Vương Điền cho rằng hắn đang nói chuyện chữ đẹp, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt dò xét của Lương Diệp, y cho đối phương một ánh mắt nghi hoặc.

Lương Diệp nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý nghĩ khác: "Bộ dáng của ngươi vừa rồi rất giống khi trẫm nghe giảng của Thái phó".

Vương Điền cười nói: "Văn Thái phó so với ta lợi hại hơn nhiều, ta cũng chỉ có chút tài mọn này thôi."

"Trẫm thích." Lương Diệp dường như trời sinh không biết xấu hổ là gì.

Vương Điền nhấp một ngụm trà để làm dịu cổ họng, nhìn sắc trời bên ngoài: "Nửa canh giờ nữa chúng ta sẽ ăn trưa."

"Trẫm muốn ở thư phòng cùng ngươi." Lương Diệp nói.

"Ừm, trong thư phòng ăn cơm cũng được, ngủ trưa thì ra phía sau có phòng ngủ." Vương Điền đồng ý.

"Làm luôn ở thư phòng đi." Lương Diệp bổ sung.

"Trong thư phòng làm sao nấu ăn được?" Vương Điền nghi hoặc nhấp một ngụm trà nhìn hắn.

Lương Diệp nghiêm mặt nói: "Chuyện tối hôm qua có thể làm trong thư phòng."

"Phụt—" Vương Đièn phun ngụm trà thảo dược lên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

—————-

Ji: Chương này là chương đầu tiên của bộ này tôi cảm thấy đỉnh cao về khó edit, edit một chương bằng ba chương bình thường (~.~)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro