Chương 74: Tỉnh lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Ngươi không giúp trẫm uống sao?]

—–o0o—–


Trong đại điện, cấm quân áo mũ đầy đủ bao vây tất cả mọi người, những thi thể đẫm máu lần lượt được mang đi, giữa một mảng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu khóc yếu ớt.

Nhóm tân khoa tiến sĩ tập trung ở một góc của đại điện, khuôn mặt tái nhợt, quần áo dính đầy máu, nhưng họ nhìn nhau, nhóm họ không có thương vong, Tuân Dương và Lưu Tân Bạch nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc đến không nói được thành lời.

Gia quyến của những quan viên "chẳng may" qua đời được cấm quân "mời" vào thiên điện để trông giữ, những quan viên còn sống được mời sang cung điện khác. Ngay cả Văn Tông, Yến Trạch, Thôi Vận là trọng thần, cũng khách khí được mời đến Nghị Sự Điện.

"Văn đại nhân, đa tạ." Sắc mặt của Yến Trạch cực kỳ khó coi, hiện tại nghĩ lại mũi tên bắn vào mình lúc trước, ông ta vẫn cảm thấy sợ hãi, Văn Tông, một ông già gần đất xa trời, cũng không biết lấy đâu ra sức lực lớn như thế, chỉ dùng một tay lôi ông ta né tránh, cứu ông một mạng.

Chỉ là vẻ mặt của ông ta vô cùng khách khí, hoàn toàn không thấy nửa điểm cảm kích nào.

Văn Tông bình tĩnh xắn tay áo, nói: "Yến đại nhân, không cần cảm tạ, lão phu cũng chỉ thuận tay mà làm thôi."

Yến Trạch nghẹn đến mức mặt tái xanh: "Bệ hạ quả là tàn bạo, thích giết người".

"Yến đại nhân, ngài chẳng lẽ bị doạ đến hồ đồ rồi?" Văn Tông lo lắng nói: "Đây rõ ràng là do Hắc giáp vệ gây ra, âm mưu phản loạn muốn hành thích vua, Bệ hạ hiện đang nguy nan, sao ngài dám bôi nhọ Bệ hạ như vậy?"

Yến Trạch biết lần này Thôi Ngữ Nhàn khó có thể xoay chuyển tình thế, oán giận mà nhắm mắt lại.

Văn Tông thở dài, nhìn Hứa Tu Đức đang run rẩy ôm cái bụng to bên cạnh: "Mau đỡ sư phụ của ngươi đi, sợ đến mức hồ đồ rồi".

"Này, này." Hứa Tu Đức thành thật đi tới đỡ Yến Trạch, bị Yến Trạch lạnh lùng nhìn gã một cái, nhưng hắn lại híp mắt cười cười, thấp giọng nói: "Sư phụ, nay đã khác xưa, Bệ hạ nếu đã lưu lại mạng của chúng ta... Tất nhiên phải có một kế hoạch lâu dài hơn, chúng ta phải... cúi đầu."

Ánh mắt của Yến Trạch cuối cùng tối sầm lại.

Trong đại điện, Triệu Kỳ kinh hãi ôm lấy cánh tay của người bên cạnh, "Mẹ kiếp, thật nhiều người chết!"

Người bên cạnh nhàn nhạt liếc gã một cái, cấm quân đến yêu cầu bọn họ rời đi, liền hất cánh tay của gã ra, "Triệu Đại Sơn, ngươi có đi hay không?"

Triệu Kỳ trợn mắt lên trời, đứng dậy, chắp tay sau lưng, vừa đi vừa lắc đầu: "Các huynh đệ này chết có chút thê thảm, không biết là ăn bao nhiêu mồ hôi nước mắt của bá tánh chứ... Aiza, cái nhẫn ban chỉ kia nhìn thật sự đắt tiền——"

Người bên cạnh nắm lấy cổ áo gã, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi tích chút đức đi".

Triệu Kỳ vỗ vỗ bụng, kinh ngạc nói: "Có rồi? Mấy tháng? Ta làm cha sao có thể không biết? Trời ạ, con mẹ nó thật đúng là hạnh phúc nhân đôi!"

Cấm quân hộ tống đều nhìn sang một bên, còn người đang kéo gã tức giận đến đỏ mặt, bước chân ngày một nhanh hơn.

Theo sát sau họ là sứ giả Lâu Phiến, hai nam nhân cao lớn thô kệch cẩn thận đỡ vị Đại vương tử đang không ngừng ho khan, run rẩy vì sợ hãi, cấm quân hộ tống gã bên cạnh cũng khiếp vía vì cơn ho của gã, chiếc khăn tay gã đang nắm chặt lộ ra màu đỏ thắm, Đại vương tử nở nụ cười áy náy với bọn họ: "Thật xin lỗi, hôm nay trời trở lạnh, bản vương ho hơi nhiều".

Phó sứ bên cạnh nghe vậy, trực tiếp dùng áo lông cừu bọc gã đến kín mít, mới đầu nhìn không thấy mặt, bây giờ càng giống một quả cầu tuyết hơn, người chung quanh sợ người này tan trong gió tuyết, cho nên đưa cho gã một chiếc ô giấy dầu để che mưa, săn sóc ân cần hơn cả những quý nhân khác.

Thân Nguyệt Lệ sắc mặt bình tĩnh đi về phía trước, vượt qua Lâu Phiến cùng Nam Triệu, hỏi thủ lĩnh ở phía trước: "Bệ hạ không sao chứ?"

Tuy nhiên, đối phương chỉ khách khí hành lễ, không có bất kỳ phản ứng đáp lại nào: "Công chúa, xin mời."

Thân Nguyệt Lệ cau mày nhìn về hướng tẩm cung, mím chặt môi.

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Giữa những bức tường cung điện hẻo lánh và chật hẹp, một thiếu niên mặc giáp màu đen, đội mũ che mưa, thân hình gầy gò nhưng gần như chặn cả lối đi.

Dương Mãn nắm chặt lệnh bài trong tay, nước mưa làm ông ta suýt chút nữa không mở nổi mắt, gắt gỏng nói: "Tên cẩu nô tài này từ đâu tới, mau cút ra cho ta."

Mũ được nhấc lên, để lộ khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên.

"Dương Vô Cữu?" Dương Mãn trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới trước mặt gã mắng: "Con ở chỗ này làm cái gì! Hiện tại trong cung náo loạn, mau về đi —— không được, con mang theo vàng bạc, nhanh chóng rời khỏi Đại Đô! Sau khi mọi chuyện qua đi mới được trở về, nếu cha có chuyện gì xảy ra, con hãy đến biệt viện ở vùng phía nam ngoại ô, đến hồ nước đào lên những thứ cha cất dấu, có thể đảm bảo cho con cả một đời vinh hoa phú quý, đi mau!"

Dương Vô Cữu nhìn ông, chậm rãi lắc đầu.

"Cái thằng ranh này! Đây là lúc để con giở trò hả!" Dương Mãn thấp giọng chửi mắng, nếp nhăn trên mặt dưới mưa trông rất quỷ dị và đáng sợ, nhưng nó cũng lộ ra sự già nua và hoảng sợ của ông ta: "Nếu nương nương thất thế, chúng ta khẳng định không có kết cục tốt, mau rời đi!"

"Cha." Dương Vô Cữu hít hít cái mũi: "Hài nhi bất hiếu."

Dương Mãn cau mày nói: "Nói bậy cái gì."

"Con không thể để cho người đi được." Dương Vô Cữu nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Cha đưa lệnh bài điều binh của Thôi gia cho con."

Dương Mãn kinh ngạc nhìn gã: "Dương Vô Cữu? Con có biết mình đang nói cái gì không! ?"

"Con biết! Con xin lỗi cha!" Gã dùng lòng bàn tay vỗ vào gáy Dương Mãn, sau đó đỡ lấy người, đặt người vào ngách cửa có thể trú mưa.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, người bí mật bảo vệ Dương Mãn lập tức lao thẳng vào gã, nhưng trước khi đối phương có thể tiếp cận gã, hắn đã bị bao vây bởi hàng chục ám vệ ẩn nấp xung quanh, lối đi trong cung điện nhỏ hẹp ngay lập tức trộn lẫn nước mưa và máu.

Dương Vô Cữu cúi đầu nhìn Dương Mãn già nua nằm trên mặt đất, nắm chặt lệnh bài, đi vào trong mưa không quay đầu lại.

Một tiếng sét nổ giữa trời.

Vương Điền giật mình, ngọn nến bên giường lay động, y theo bản năng chạm vào tay Lương Diệp, xác định mạch còn đập, sau đó ngồi xuống, đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ trên trán Lương Diệp, nóng bỏng, quả nhiên phát sốt rồi.

Lý Bộ mang theo vài thái y đến, đun thuốc thành hai bát canh, dặn dò y đúng thời gian đổ vào miệng Lương Diệp, còn Vương Điền lại sai Vân Phúc đi tìm rượu mạnh, thấm ướt khăn tay lau lòng bàn tay, bàn chân cho Lương Diệp. Tuy rằng không biết rượu này có tác dụng không, nhưng có còn hơn không.

Nửa đêm, Lương Diệp bắt đầu mê sảng, người đầy mồ hôi lạnh, cố gắng cuộn tròn người thành một quả bóng, Vương Điền giữ vai hắn không cho hắn cử động, sợ chạm vào vết thương.

"Cút..." Lương Diệp đại khái là sốt đến mức hôn mê, cho dù là hôn mê bất tỉnh, hắn vẫn hung hăng đến lợi hại, nhưng thanh âm khàn khàn yếu ớt, có chút phô trương thanh thế (1)

(1) phô trương để làm ra vẻ như có lực lượng hùng hậu, trong khi thật ra không phải như vậy, để đánh lừa đối phương.

"Đừng nhúc nhích." Vương Điền đè hắn xuống, may mà Lương Diệp đang hôn mê không có nhiều sức lực, một tay y có thể khống chế hắn, một tay khác lau mồ hôi cho hắn.

Lương Diệp nhíu mày, vươn tay muốn đẩy y ra, lại không có sức lực nắm lấy vạt áo trước của y, mơ hồ không rõ lẩm bẩm mấy câu, Vương Điền nghe không rõ, cúi người nghe: " Trẫm... muốn giết tất cả các ngươi..."

"..." Vương Điện kinh ngạc cảm thán hắn dù mê sảng như vậy nhưng vẫn là bạo quân luôn luôn cẩn trọng, vì vậy lấy khăn ướt đặt ở trên trán, thở dài nói: "Giết nhiều lắm rồi, dừng lại chút đi. . . "

Lương Diệp dường như nhận ra giọng nói của y, phải mất một lúc lâu sau hắn mới lẩm bẩm: "Vương Điền ... Vương Điền ..."

Hắn gọi đi gọi lại tên Vương Điền, lúc đầu Vương Điền không có cảm giác gì, cũng không thèm trả lời hắn, nhưng giọng nói của Lương Diệp có vẻ lo lắng và sợ hãi, cuối cùng y không kìm được mà trả lời: "Ta ở đây."

Lương Diệp dường như nhẹ nhàng thở ra, nhưng hơi thở của hắn vẫn nặng nề, nằm trên giường ngủ không hề thoải mái: "Vương Điền... khó chịu, đau quá."

Trái tim Vương Điền như bị ai đó nắm lấy, hung hăng nhéo mạnh một cái, sờ lên mặt Lương Diệp dỗ dành: "Uống thuốc xong sẽ không đau nữa, ta thổi thổi cho ngươi".

Lương Diệp cố gắng mở mắt liếc y một cái, đôi mắt kia thoạt nhìn ngây thơ xinh đẹp nhưng lại tan rã trống rỗng, rất nhanh nhắm lại, nhỏ giọng nói: "Trẫm không đau."

Nhưng mà, hắn nắm chặt tay Vương Điền, không cho y rời đi: "Đừng chạy lung tung."

Vương Điền vẻ mặt phức tạp nhìn hắn: "... Biết rồi."

Đáng tiếc Lương Diệp dường như chỉ tỉnh lại một lát, cả đêm không yên ổn, một chốc muốn giết người, một chốc lại đòi canh bạch ngọc, lúc thì kêu lạnh, lúc lại nghiến răng nghiến lợi nói mình không sai, lúc lại không ngừng kêu tên Vương Điền.

Khi trời gần sáng, tổ tông này cuối cùng cũng chịu ngừng lại, cơn sốt cũng giảm đi phần nào, Vương Điền dựa vào giường với hai quầng thâm dưới mắt, cái tay không bị thương vẫn bị Lương Diệp nắm chặt, lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi mịn.

Mẹ y từng nói khi y sinh bệnh có thể đem người dày vò cả một đêm, hầu hạ còn khó hơn cả tổ tông, không thể rời xa người ta dù chỉ nửa giây, y vẫn luôn nghĩ là nói điêu, hiện giờ bị Lương Diệp dày vò cả đêm y cũng tin rồi.

"Cũng may cơ thể Bệ hạ khoẻ mạnh, nếu là người bình thường, đừng nói phát sốt, lúc nửa đêm sợ là không qua được." Lý Bộ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Bệ hạ chắc là sẽ sớm tỉnh lại, Vương đại nhân hãy yên tâm."

Thái y như trút được gánh nặng rời đi sắc thuốc, Vương Điền từ trên giường trượt xuống dưới, ngồi ở chỗ gác chân, lưng dựa vào thành giường, nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay Lương Diệp, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ và mệt mỏi, mí mắt khép lại một cách nặng nề.

Nửa mê nửa tỉnh, Vương Điền mơ hồ cảm thấy có người nhéo mũi mình, tức khắc khó chịu mở mắt ra.

Sau đó, y bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Lương Diệp, còn chưa kịp kinh ngạc vui vẻ, một giây sau nhìn thấy tư thế của Lương Diệp, y đã sợ tới mức suýt chút nữa hồn bay đi: "Ngươi mẹ nó không muốn sống nữa phải không!"

Lương Diệp bị thương ở tim, vốn dĩ nằm ngửa trên giường, lúc này lại nằm sấp xuống, vết thương đè lên thành giường, Vương Điền vội vàng đỡ lấy vai hắn, kéo Lương Diệp nằm ngửa trên giường, hắn ánh mắt vô tội nhìn y: "Ngươi nhìn đi, trẫm đã nói sẽ không sao mà".

Vương Điền một bụng chửi thề nghẹn ở trong cổ họng, trừng mắt nhìn hắn thật lâu, nhìn móng vuốt của hắn vô liêm sỉ giật tua rua trên màn che, lúc này mới ý thức được hắn rốt cục tỉnh lại rồi, toàn thân dường như mất đi sức lực, y ngồi xuống mép giường, dùng sức lau mặt, khàn giọng nói: "Không sao là được rồi".

Lương Diệp cười với y, Vương Điền cũng cười theo hắn, đưa tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của hắn, Lương Diệp vô thức dụi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của y.

"Uống thuốc trước đi." Vương Điền bưng bát thuốc còn âm ấm bên cạnh, cầm thìa múc vào bên trong.

Vương Điện đỡ gáy của hắn, đem bát đưa tới bên miệng, Lương Diệp liếm liếm môi: "Ngươi không giúp trẫm uống sao?"

"Hả?" Vương Điền rời mắt khỏi bát thuốc.

"Giống như mấy lần trước, dùng miệng." Lương Diệp đúng ý hợp tình nói: "Tuy rằng lúc ấy trẫm còn chưa tỉnh, nhưng mơ hồ nhớ được, chính ngươi giúp trẫm uống thuốc, không chỉ lau người cho trẫm, còn nhẹ nhàng dỗ dành trẫm—"

"Thuốc sẽ nguội mất." Vương Điền mặt không chút cảm xúc đặt bát thuốc lên môi, sau đó ép hắn một hơi cạn sạch.

Lương Diệp đau khổ đến mức cả khuôn mặt đều trở nên nhăn nhó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro