Chương 87: Cầu tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Dám đoán suy nghĩ của trẫm]

—–o0o—–

Thời điểm Văn Tông xin cầu kiến, Lương Diệp giống như oán hận vô cùng nhìn tấu chương đang chất đống trên bàn, chuẩn bị châm lửa đốt.

"Tham kiến ​​Bệ hạ." Văn Tông run rẩy quỳ trên mặt đất hành lễ.

Lương Diệp chắp tay sau lưng đi xuống, ngồi ở bậc thang: "Đứng lên đi."

Văn Tông đang muốn đứng dậy, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Lương Diệp nói: "Hay là trẫm nạp cho Thái phủ mười tám phòng tiểu thiếp?"

Văn Tông nghe xong, lại quỳ xuống, khóc nói: "Bệ hạ! Lão thần gần đất xa trời rồi, cái này, cái này thật không ra thể thống gì!"

"Thái phó quá khiêm nhường rồi, mỗi ngày đều thúc giục trẫm tuyển tú (1), trẫm thấy Thái phó tinh lực tràn trề vô cùng." Lương Diệp chỉ tay về phía sau, khẽ nói: "Một nửa tấu chương trên bàn đều đang thúc giục trẫm nạp phi".

(1) Tuyển tú nữ: Tuyển các thiếu nữ chưa chồng vào cung, một trong số những người xuất sắc nhất sẽ trở thành phi tần của Hoàng đế. Cuộc tuyển chọn vô cùng khắc nghiệt, dựa vào nhiều tiêu chí khác nhau, ngoài xinh đẹp ra còn xét cả đạo đức và xuất thân.

Văn Tông quỳ trên mặt đất, vừa định lau nước mắt, lại bị Lương Diệp đỡ lên, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, Văn Tông cố nén nước mắt, thở dài một hơi nói: "Bệ hạ ——"

"Trẫm biết." Lương Diệp không kiên nhẫn ngắt lời ông: "Những đạo lý lớn lao đó trẫm nghe tới mức mọc kén lỗ tai rồi".

Văn Tông lại thở dài: "Bệ hạ thật sự không có người trong lòng sao?".

"Có." Lương Diệp thở dài: "Nhưng người đó không muốn làm Hoàng hậu của trẫm."

Nữ nhân không muốn làm Hoàng hậu cũng không phải không có, Văn Tông do dự một chút mới lên tiếng, đánh bạc với cái mặt già nua nói: "Bệ hạ có thể cùng nàng sinh con trước."

Lương Diệp suy nghĩ một chút: "Y không thể sinh được."

Văn Tông hít một hơi: "Bệ hạ thật sự không thể dỗ dành nàng sao?"

"Dỗ dành kiểu gì cũng không được." Lương Diệp nói: "Nếu là một người khác trẫm thà uống canh bạch ngọc còn hơn."

Văn Tông kinh ngạc đến mức khuôn mặt tái nhợt: "Tuyệt đối không thể, Bệ hạ!"

"Trẫm chỉ đang ví dụ thôi." Lương Diệp đắc ý liếc nhìn ông: "Một người phong lưu đa tình, thê thiếp đầy đàn như Thái phó đây không thể hiểu được trẫm đâu".

Văn Tông chỉ hận lúc trước khi dạy dỗ hắn không đánh thêm mấy cái vào lòng bàn tay, nhưng ông biết Lương Diệp tính tình như thế nào, không hi vọng có thể thuyết phục hắn ngay lúc này, cho nên ông nói sang chuyện khác: "Bệ hạ, người còn nhớ nguyên tắc nhân trị của Hoàng đế (2) mấy ngày trước không?"

(2) Nguyên tắc dùng nhân nghĩa để cai trị con người của Hoàng đế ..

"Hừm." Lương Diệp hoàn toàn không có ấn tượng, hơn nữa hắn cũng không có ý định làm một Hoàng đế nhân từ, vì vậy cười như không cười nói: "Không nhớ."

Có lẽ là Vương Điền cùng lão già này đã nói gì đó với nhau.

"Lão thần còn nhớ lời Bệ hạ từng nói, quân vương cần coi trọng nhân nghĩa, thần tử cần có tài, để vua cùng quần thần hoài hợp với nhau, quốc thái dân an." Ông ngẩng đầu lên nói với Lương Diệp: "Thiên hạ thái bình, một năm tốt lành, mùa màng bội thu ... Chỉ có dùng nhân nghĩa Hoàng đế mới làm được điều này".

Lương Diệp nheo nheo mắt lại không nói gì.

"... Nhưng mà, lão thần gần đây nghe nói ngài định giết bốn vạn tù binh là Hắc giáp vệ, mấy chục tên phản bội sẽ bị tru di cửu tộc (3) " Văn Tông chậm rãi nói: "Bệ hạ, rất nhiều Hắc giáp vệ đều là con cháu thế gia ở Đại Đô. Hiện tại trong ngoài thành mọi người đều cảm thấy bất an, Bệ hạ, Tiên đế khi còn sống không chủ trương chính trị hà khắc, giết chóc bừa bãi, hôm nay lão thần cả gan, hy vọng Bệ hạ có thể suy nghĩ kỹ trước khi làm".

(3) Giết sạch chín tộc bao gồm: Cha mẹ, anh chị em, con trai con gái. Cô ruột; Con chị em gái; Cháu ngoại (Bốn hạng người trên thuộc Tộc của cha); Ông ngoại; Bà ngoại; Dì ruột (Ba hạng người này thuộc Tộc của mẹ); Cha vợ; Mẹ vợ (Hai hạng người này thuộc Tộc của vợ).

"Năm đó Thôi Ngữ Nhàn cùng với Thôi gia, Giản gia cùng những thế gia quý tộc khác tàn sát hoàng thành hầu như không còn ai, ngay cả đứa trẻ mới sinh cũng không buông tha." Lương Diệp nhếch môi, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Mang thi thể ra ngoài thành một tháng còn chưa dọn xong, lọt vào mắt đều là người bị gãy tay cụt chân... Thái phó, lúc đó sao không khuyên can bọn họ, bây giờ lại muốn trẫm buông tha chúng chứ? Làm gì có đạo lý này".

Ánh mắt lạnh lùng hung ác dừng ở trên người Văn Tông, nhưng ông một chút cũng không sợ hãi, ông đỏ mắt nhìn người trước mặt vừa là học trò của mình vừa là Hoàng đế, vén vạt áo lên, nặng nề quỳ gối trên mặt đất, kiên định nói: " Bệ hạ, bởi vì ngài là Hoàng đế."

Lương Diệp đứng trên bậc thang, cúi đầu nhìn ông không nói gì.

"Ngài là Hoàng đế của Đại Lương, là ông Trời của trăm triệu con dân Đại Lương. Ngài hận thù, vui buồn, mỗi lời nói và việc làm của ngài, tất cả những gì ngài làm đều liên quan đến thiên hạ cùng bá tánh." Văn Tông dập đầu nói: "Ngài giết bốn vạn người này, lưu đày cửu tộc, giết những tên phản đồ kia, đại bộ phận gia tộc đều sẽ không còn ai, mười gia tộc chỉ còn lại hai ba gia tộc, đại bộ phận đều nguy rồi! Nước Lương nguy rồi!.... Bệ hạ, hà tất phải làm như vậy!".

Văn Tông ngẩng đầu, rồi lại dập đầu nói: "Bệ hạ, ngài cũng biết chuyện này cũng không đúng, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa hạ chỉ, vết xe đổ của vương triều Đại An bị huỷ diệt vẫn còn ngay trước mắt, Bệ hạ, ngài vất vả bao nhiêu mới đi đến ngày hôm nay, trăm triệu lần không thể để thất bại trong gang tấc —— Bệ hạ!"

Lương Diệp lạnh lùng nhìn ông, lẩm bẩm: "Thật tốt khi tất cả cùng chết."

Văn Tông kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sát ý cùng tơ máu của Lương Diệp làm cho giật mình, toát mồ hôi lạnh, "Bệ hạ..."

"Trẫm chỉ đùa thôi." Lương Diệp nhếch môi cười.

Văn Tông định dập đầu lần nữa, được hắn đỡ lên, lập tức kinh ngạc.

"Thái phó già rồi, đừng động một chút là quỳ." Lương Diệp buông ông ra, xoay người đi lên tầng cao: "Nếu Thái phó đã đích thân thay bọn họ cầu xin, trẫm sẽ suy nghĩ kỹ."

"Bệ hạ thánh minh!" Văn Tông nước mắt giàn giụa: "Bệ hạ thánh minh!"

Sau khi Văn Tông rời đi, Lương Diệp im lặng nhìn chằm chằm vào đống tấu chương một lúc lâu, dùng một tay hất tất cả tấu chương xuống đất.

Vân Phúc, Dục Anh cùng một đám người quỳ ở bên ngoài không dám đi vào, Sung Hằng lặng yên không một tiếng động từ xà nhà nhảy xuống, ngồi xổm xuống nhặt mấy cuốn sổ con trên mặt đất.

"Đừng nhặt." Lương Diệp đột nhiên nói: "Đều là nói nhảm."

Sung Hằng đặt đống sổ con trong tay lên bàn, vắt óc suy nghĩ một lúc rồi thận trọng hỏi: "Chủ tử, người đã hai đêm không đến gặp Vương Điền, có muốn đi gặp y không?"

Chỉ cần có Vương Điền ở bên, chủ tử của gã bình thường sẽ rất vui vẻ, càng sẽ không tức giận như vậy.

Ai biết lần này Lương Diệp không đồng ý, cười lạnh nói: "Vương Điền ngày hôm qua đi tới phủ của Văn Tông, hôm nay Văn Tông lại dám thay những tên đó cầu tình... Trẫm luôn cho rằng y hiểu suy nghĩ của trẫm, nhưng cuối cùng y thà thay mặt kẻ thù của trẫm đến cầu xin, còn lôi chính sách cai trị nhân từ ra, quả thật to gan!"

Sung Hằng im lặng lùi lại một bước.

Sự tức giận trong mắt Lương Diệp ngày càng mãnh liệt, mặc dù hắn ngay từ đầu đã biết những người này cuối cùng sẽ không phải chết, nhưng Vương Điền giữa đường nhảy ra khuyên nhủ, ngăn cản khiến sự phản nghịch trong lòng hắn càng tăng lên.

Người khác khuyên cũng chẳng sao, nhưng cố tình lại là Vương Điền.

Lương Diệp hiếm khi nổi trận lôi đình, cả một đêm bên trong đại điện đều là hơi thở người chết, cho đến khi Lý Bộ đến gặp hắn.

"Bệ hạ, hôm nay lão thần đi bắt mạch cho Vương đại nhân, bệnh tình của Vương đại nhân đã khá hơn rất nhiều rồi." Lý Bộ quỳ trên mặt đất nói: "Đại nhân muốn giảm bớt liều lượng thuốc, nhưng thần cảm thấy không ổn, vì vậy thần đến xin chỉ thị của Bệ hạ."

Lương Diệp không nói gì, vì vậy Lý Bộ đành phải quỳ trên mặt đất, càng không dám suy đoán tâm tư của Hoàng đế.

"Không cần giảm bớt." Thanh âm lạnh lùng của Lương Diệp từ phía trên truyền xuống: "Chăm sóc y cẩn thận, cần dùng nguyên liệu thuốc gì cứ việc dùng".

"Vâng", Lý Bộ đáp ứng.

Lương Diệp dừng một chút, rồi hỏi: "Bệnh trầm uất này của y có thể khá hơn không?"

"Hồi bẩm Bệ hạ, Vương đại nhân trầm uất đã lâu, e rằng khó có thể chữa khỏi hoàn toàn", Lý Bộ nói: "Nhưng mà, ngày thường cố gắng chú ý đến việc chăm sóc sức khoẻ của bản thân, sẽ không khác gì người bình thường cả".

Lương Diệp cau mày, ném hồ sơ trong tay đi: "Nguyên nhân khiến y bị trầm uất là gì?"

"Chuyện này... thần không dám suy đoán." Lý Bộ thận trọng nói: "Trầm uất thường là do lá lách suy yếu, cảm xúc không ổn định, dễ cáu kỉnh, dễ hoảng sợ, hay mất ngủ, bệnh tình của Vương đại nhân còn phức tạp hơn so với chứng trầm uất bình thường, nhưng đại nhân tự biết cách điều chỉnh tâm trạng của mình, kết hợp với thuốc nên hiệu quả rất nhanh ... Thần suy đoán, đại nhân trước đây đã từng gặp phải biến cố tồi tệ nào đó, lại thêm Bệ hạ bị ám sát, đại nhân khiếp sợ quá mức, nhớ lại chuyện xưa dẫn đến phát bệnh..."

"Trẫm hiểu rồi." Sắc mặt Lương Diệp trở nên khó coi, phất phất tay để ông ra ngoài.

"Thần cáo lui."

Sung Hằng giả vờ đi tới châm thêm dầu vào đèn, đặt hai gói thuốc an thần lên bàn: "Lý thái y nói đây là đơn thuốc mới."

Lương Diệp nhướng mi, liếc nhìn hai túi thơm.

Sung Hằng như không có chuyện gì xảy ra lui xuống.

Truyện đăng tải duy nhất trện jihouse.wordpress.com.

Ngọn đèn dầu leo lét trong đêm tối.

Vương Điền đặt cuốn sách trong tay sang một bên, thổi tắt ngọn nến bên cạnh, kéo chăn lên nằm xuống.

Sau đó bị người ôm vào trong ngực.

"Mẹ kiếp!" Vương hoảng sợ, sau đó cổ bị người hung ác dùng răng cắn, đau đớn khiến y phải hít vào một hơi.

"Cướp sắc đây!", giọng nói khàn khàn xen lẫn hơi thở nóng bỏng lọt vào tai Vương Điền.

Cơn buồn ngủ khó khăn lắm mới tới lập tức biến mất, Vương Điền tức giận muốn đá người xuống đất, nhưng chỉ im lặng một lúc, mò mẫm trong chăn hai lần, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của đối phương.

Lương Diệp tức giận hất tay y ra, buồn bã nói: "Vương đại nhân thật có bản lĩnh."

Vương Điền nghi ngờ hỏi: "Ngươi đi cướp sắc còn muốn khen người bị hại sao?"

"..." Lương Diệp tức giận, ôm người không nói lời nào, chỉ cắn y một chút lại một chút, không ngừng để lại trên vai y một hàng dấu răng tròn.

Cảm giác đau đớn xen lẫn ngứa ngáy, Vương Điền rũ mắt cẩn thận cảm nhận hơi thở của hắn trong bóng tối, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể Lương Diệp, đến lúc sắp chìm vào giấc ngủ mới nói: "Ngươi sắp xếp ổn thoả đến vậy, để Tiêu Viêm tung tin ra ngoài trước, sau đó những công tử thế gia đó sẽ cảm thấy bất an, rồi để Văn Tông tới khuyên nhủ mình lưu lại đường sống cho bọn họ, sau đó mới bàn đến điều kiện... Dù ta có đi hay không, Văn Tông cũng sẽ vào cung, chỉ là sớm hay muộn mà thôi..."

Lương Diệp ẩn trong bóng tối ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu: "Vậy tại sao còn muốn làm điều thừa?"

Vương Điền giọng nói mang theo sự buồn ngủ: "Nói cho cùng cũng chỉ là suy đoán, nếu như ngươi quyết tâm giết bọn họ thì sao? Ta còn chưa được sờ vào số bạc ngươi muốn thưởng đây này".

Lương Diệp một tay đặt ở cổ y, giọng nói lạnh lùng ghé vào bên tai y: "Dám tự tiện suy đoán suy nghĩ của trẫm, không sợ mình sống quá lâu rồi sao?".

Vương Điền không thèm để ý đến móng vuốt đang phô trương thanh thế, dựa vào ngực hắn, ngáp một cái.

"Vậy ngươi không thử nghĩ xem trẫm rốt cuộc vì cái gì muốn giết bọn họ?" Lương Diệp tay hơi siết chặt, giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Tin tức truyền ra, có rất nhiều người cầu xin tha thứ, nhưng ngươi nhất định muốn xông lên trước, thay kẻ thù của trẫm cầu tình, ngươi cho rằng ngươi là ai?"

Vương Điền bị nhéo đến mức phải mở mắt ra, vỗ vỗ mu bàn tay, cau mày nói: "Khó chịu mà."

Lương Diệp nghiến răng, giảm sức lực, một cái tay khác không hề yên phận sờ soạng lên người y, xác nhận không có chuỷ thủ hay mũi tên nào giấu đi, mới tức giận nói: "Ngươi lẽ ra nên đứng cùng phía với trẫm".

"Ta không làm được." Vương Điền thẳng thắn nói: "Ta nếu cái gì cũng không làm không nói, lương tâm của ta sẽ rất bất an".

Lương Diệp lửa giận lại dễ dàng bùng lên, toàn thân lạnh lẽo, nhưng lại nghe thấy giọng nói ngái ngủ của Vương Điền vang lên: "Nhưng nếu ngươi nhất định muốn giết, ta cũng sẽ không liều mạng ngăn cản, hay là cùng ngươi đối nghịch ta sống ngươi chết".

Lương Diệp nghe vậy thì sửng sốt.

"Cùng lắm, đến lúc đó mang ngươi cao chạy xa bay." Vương Điền nói.

Sự cáu kỉnh, tức giận cùng không cam lòng dường như biến mất, Lương Diệp có chút mờ mịt ôm lấy y, chậm rãi cụp mắt xuống: "Không biết tự lượng sức mình".

"Nuôi thêm một Lương Diệp ta thừa sức." Vương Điền nhắm mắt lại.

Lương Diệp ôm y chặt hơn một chút, rồi lại thật cẩn thận, áp mặt vào gáy y.

Vương Điền buồn ngủ cười cười: "Ngủ đi."

———————

Ji: Dỗ người đỉnh thật ý, Vương tổng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro