Kế hoạch cứu vớt chính mình 7-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch cứu vớt chính mình (7)

Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện một lòng cuồng si Nhiếp Diễm cuối cùng đổi lại chính là sau khi chết đi, có lẽ hắn cả trăm năm cũng khó mà nhớ tới một lần kết cục như vậy. Lần này trong tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp không có hắn, Bách Hợp cũng không định dây dưa tiếp với người này, vì thế chuẩn bị giải quyết dứt khoát hủy đi mối hôn sự này:

"Ta thấy chỉ e Hạ Hậu cô nương còn xứng đôi với Nhiếp đại ca hơn ta, mối hôn sự này chấm dứt tại đây thôi." Bách Hợp vừa dứt lời này, Hạ Hậu Thấm Nhi ngây người, hai má hiện lên vài phần ửng đỏ, theo bản năng nhìn Nhiếp Diễm một cái, trong mắt Nhiếp Diễm cũng lộ ra ra vài phần vui vẻ, sau đó lại có chút ngờ vực nhìn Bách Hợp, hắn đích xác tâm cao khí ngạo, tuy nói ban đầu lúc Nhiếp phụ nhặt được hắn, hắn đã không còn kí ức, nhưng trong xương cốt của Nhiếp Diễm theo bản năng cảm thấy mình chắc hẳn không nên tầm thường như vậy, hắn muốn truy tìm người nhà thực sự của mình, hắn muốn đi tìm cội nguồn của hắn ở đâu, đáng tiếc lúc đầu Nhiếp phụ lại có ơn với hắn, Nhiếp Diễm tựa như cảm thấy mình chính là một con đại bàng muốn tung cánh bay, nhưng lại bị khóa chặt hai cánh, vây hãm trong Nhiếp gia.

Hắn không thích Nhiếp Bách Hợp, hơn nữa cũng không thích loại phương thức dùng thành hôn để báo ơn, điều đó khiến hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục, đáng tiếc bởi vì hắn trở thành đối tượng được ban ơn, lại không có tư cách nói ra lời hủy bỏ hôn ước, nhất là sau khi Nhiếp phụ tạ thế, chuyện thành hôn báo ơn với Nhiếp Bách Hợp giống như gông xiềng treo ở trên cổ hắn, khiến hắn ngủ không yên giấc, đến nay sắp tới ngày thành hôn, hắn vốn cảm thấy càng ngày càng không bình tĩnh, nhưng mà trong thế giới của hắn lại có một Hạ Hậu Thấm Nhi xông vào, hiện tại Bách Hợp lại chủ động đề xuất chuyện giải trừ hôn ước, điều này khiến Nhiếp Diễm cảm thấy có chút kinh hỉ, tuy nói hắn có chút tâm cơ, nhưng dù sao lúc này cũng chỉ là tên thiếu niên chưa đến 20 tuổi, vì thế hắn mặc dù đã mạnh mẽ kiềm chế, nhưng sự thả lỏng trong khóe mắt hắn vẫn bị Bách Hợp nhìn thấy như cũ.

"Muội đang nói gì vậy?" Nhiếp Diễm lúc này cố gắng trấn định, trong lòng hắn tuy vui mừng, hơn nữa còn có một loại cảm giác chính mình dường như sắp được giải phóng, hắn thậm chí cảm thấy mình phảng phất giống như chỉ cần đưa tay ra là có thể sờ tới tự do. Hiện giờ trong lòng Nhiếp Diễm thầm ra quyết định, nếu Nhiếp Bách Hợp thật sự đáp ứng nguyện ý cho hắn tự do, vậy thì để hồi báo, hắn cũng nguyện ý chăm sóc Bách Hợp cả đời, chỉ cần nàng không nghĩ tới việc gả cho hắn, hắn cũng vui vẻ coi nàng thành muội muội mà đối đãi, dù sao ban đầu phu thê Nhiếp gia cũng có ơn với hắn.

"Bách Hợp, muội thật sự muốn giải trừ hôn ước sao? Muội đã nghĩ kĩ chưa?" Có lẽ bản thân gần đây vẫn luôn xoắn xuýt vấn đề này, hiện tại Nhiếp Diễm có chút không dám tin, hắn không khỏi hỏi lại lần nữa, Bách Hợp kiên định gật đầu: "Phải, ta đồng ý giải trừ hôn ước với ngươi."

Hạ Hậu Thấm Nhi ở bên cạnh kinh ngạc đến ngây người, nàng ta giống như nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt đầu tiên giống như có chút phát xanh, sau đó lại đỏ bừng, cuối cùng biến thành trắng bệch. Nàng ta mím chặt môi, lúc nghe thấy Bách Hợp xác định nói muốn giải trừ hôn ước, trên mặt lại lộ ra vài phần thẹn thùng, liếc mắt nhìn Bách Hợp một cái, có chút áy náy cúi thấp đầu, hai tay vặn vặn ở trước ngực, không hề lên tiếng.

"Nếu đã như vậy, ta cũng tôn trọng nguyện vọng của muội, ta sẽ coi muội như muội muội mà đối đãi, về sau tuyệt sẽ không bạc đãi muội, cũng sẽ chăm sóc muội cả đời..." Nhiếp Diễm nghe thấy Bách Hợp nói vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hắn lộ ra vài phần tươi cười thân thiết, chỉ là Bách Hợp lại cau mày, thoạt nhìn giống như coi hắn như bị bệnh thần kinh: "Coi ta như muội muội? Nhiếp gia này là của ta, Nhiếp đại ca ngươi sẽ không quên đấy chứ? Ân tình cha nương ta lúc trước nuôi ngươi mười mấy năm tin tưởng không cần ta nhắc trong lòng ngươi chắc cũng hiểu rõ, những thứ ngươi nợ nhà ta những năm qua, ta hi vọng ngươi ký khế ước bán thân, để ngươi trở thành tổng quản của Nhiếp gia, như vậy mà nói giữa chúng ta cũng không ai nợ ai, đương nhiên ta cũng không cần ngươi chăm sóc."

Nhiếp gia nhiều nhất chính là tiền, hết thảy toàn bộ đều là của Nhiếp Bách Hợp, cũng không phải của Nhiếp Diễm, hắn chỉ là người mà Nhiếp phụ hảo tâm cứu về mà thôi. Nếu như không phải trên người hắn treo cái danh nghĩa vị hôn phu của Nhiếp Bách Hợp, thậm chí những năm gần đây đến ngay cả tư cách sống an nhàn sung sướng hắn cũng không có, lúc này lại dùng loại khẩu khí Nhiếp gia đã là của hắn để nói chăm sóc cô, Bách Hợp không khỏi có chút muốn cười, cô cũng không có yếu đuối dễ điều khiển như nguyên chủ, cuối cùng đến mạng sống cũng bị Nhiếp Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi cướp mất, cả cái Nhiếp gia còn bị Nhiếp Diễm bán đi, coi như vốn liếng để đi tìm Hạ Hậu Thấm Nhi cũng là tài sản để quật khởi sau này.

"Cái gì? Tổng quản?" Nhiếp Diễm nghe thấy vậy, hai mắt bỗng chốc trợn trừng, vẻ mặt ngay tức khắc lạnh xuống: "Bách Hợp, đừng nháo nữa, ta từng đáp ứng với cha, phải đem Nhiếp gia..."

"Nhiếp đại ca, cha ta trước lúc lâm chung từng giao phó cho ngươi những thứ này, là bởi vì lúc đó hôn ước của chúng ta vẫn còn, nếu như chúng ta không có hôn ước, thì ngươi cũng không còn là con rể của Nhiếp gia nữa." Bách Hợp có chút không nhịn được cười lạnh một tiếng, đã không muốn thành thân với Nhiếp Bách Hợp, muốn có tự do mà mình tưởng tượng, lại còn cho rằng Nhiếp gia nên thuộc về hắn, ý nghĩ này của Nhiếp Diễm có thể là có một phần trách nhiệm với Nhiếp gia ở trong đó, nhưng lại khó mà bảo đảm hắn không có lòng riêng, dù sao nếu Nhiếp gia nghèo rớt mồng tơi mà hắn nói như vậy có khả năng sẽ được người khác khen ngợi một tiếng có tình có nghĩa, nhưng trong tình cảnh Nhiếp gia gần như là giàu nhất trong thành, Nhiếp Diễm lại nói lời này chính là có chút khó tránh khỏi khiến người ta chế nhạo.

Không muốn làm con rể của Nhiếp gia cũng được, vậy thì làm hạ nhân của Nhiếp gia đi!

Cô cũng không phải cô nương dễ bị ăn hiếp như Nhiếp Bách Hợp, bằng vào việc Nhiếp Diễm đem ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp nhận chủ, thì có ngại gì lấy oán báo ơn, Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện vì đôi phu thê Nhiếp Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi này mà chết, Nhiếp gia cũng vì thế mà bị hủy trong chốc lát, hai người này về sau hối hận thì có tác dụng gì?

"Ngươi hồ nháo!" Nhiếp Diễm lúc này hiển nhiên có chút thực sự tức giận, nhíu chặt chân mày, hắn lạnh lùng nhìn đám người vú nương một cái, phân phó: "Đại tiểu thư bệnh đến hồ đồ rồi, mau đưa tiểu thư về phòng, không được ta cho phép, về sau không cho phép nàng ta ra ngoài nửa bước..."

Đám người vú nương đứng im không động đậy, Bách Hợp nghe thấy Nhiếp Diễm phân phó, cầm khăn tay che miệng cười:

"Đây là Nhiếp gia của ta, không phải Nhiếp gia của ngươi, ta mới là chủ nhân chân chính của Nhiếp gia." Nhiếp phụ lúc còn sống từng sửa cầu lót đường nên thanh danh cực tốt, là đại thiện nhân nổi tiếng trong thành, đồng dạng hạ nhân của Nhiếp gia cũng vô cùng trung thành với Nhiếp phụ, hai năm nay Nhiếp gia tuy được Nhiếp Diễm chưởng quản, nhưng dư uy của Nhiếp phụ vẫn còn, hắn phân phó xong lại không có ai nghe theo hắn, đang có chút thẹn quá hóa giận, hắn lại nghe thấy thanh âm mềm mại của Bách Hợp:

"Càng huống chi, cha ta lúc đầu cứu ngươi về, nhưng mà tiêu phí không ít sức lực. Ban đầu từng vì trị nội thương cho ngươi mà đã tiêu một lượng lớn bạc trắng để mua rất nhiều dược liệu trân quý, lại mời sư phụ dạy võ công cho ngươi, hơn nữa còn cung cấp cho ngươi ăn, mặc, đi học, nuôi ngươi lớn đến như bây giờ, nguyên nhân cha ta làm vậy chính là vì ta, mà ngươi giờ đây muốn giải trừ hôn ước với ta, không muốn sở hữu danh phận con rể của Nhiếp gia, ngươi lại dựa vào cái gì để hưởng thụ hết thảy?"

Nhiếp gia tuy có tiền, nhưng bạc trắng cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Nhiếp phụ mặc dù dụng tâm, nhưng nếu như ban đầu Nhiếp Diễm không đáp ứng muốn cưới Bách Hợp làm vợ, Nhiếp phụ nhiều lắm cũng chỉ cứu mạng của hắn, thu nhận hắn làm tôi tớ thủ hạ bên người, hoặc là xem trúng việc quản gia, thưởng cho hắn một miệng cơm, cho hắn một thân áo mặc, cung cấp một nơi cư trú để hắn tránh mưa tránh gió, nếu như không phải vì con gái của mình, Nhiếp phụ dù có thiện lương hơn nữa, cũng không thể yên tâm giao Nhiếp gia vào tay Nhiếp Diễm.

Mọi người xung quanh nghe thấy lời này, đến thở mạnh cũng không dám thở ra tiếng, sắc mặt Nhiếp Diễm lúc này tái mét, hắn không ngờ sau khi Bách Hợp yêu cầu giải trừ hôn ước, lại đẩy ra trước mặt hắn một vấn đề khó như vậy.

Hắn không hiếm lạ vinh hoa phú quý, vốn cũng chưa từng có tâm tư ác độc muốn chiếm đoạt Nhiếp gia, nhưng đường đường Nhiếp Diễm hắn, từ nhỏ văn tài vũ lược mọi thứ siêu phàm như hắn đột nhiên có một ngày từ chủ nhân của Nhiếp gia biến thành chủ quản, hắn không tiếp thu nổi sự thay đổi này, tự tôn của hắn cũng không cho phép hắn rơi xuống tình cảnh thấp kém một bậc như vậy.

"Mời Nhiếp tiên sinh nghĩ cho kỹ, sau này ta sẽ cho người làm một cái danh sách, chỉ cần trong 10 năm tiên sinh làm việc cho ta, 10 năm sau ta đương nhiên sẽ trả lại thân tự do cho ngươi." Bách Hợp mím môi, trong mắt mang theo vài phần lạnh lùng, lại nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi đang không biết phải làm sao ở bên cạnh một cái, ngày thường Hạ Hậu Thấm Nhi chỉ cảm thấy Nhiếp Bách Hợp dịu dàng, đáng yêu, nhưng hiện tại bị Bách Hợp nhìn lại, nàng ta chỉ cảm thấy một cỗ nguy hiểm vô hình xông thẳng lên đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, liền nghe thấy Bách Hợp cười nói:

"Thương thế của Hạ Hậu cô nương chắc hẳn cũng đã tốt hơn nhiều, nếu đã như vậy, Nhiếp gia ta cũng không dám giữ lại cô nương nữa, cô nương tới từ chỗ nào, thì quay về chỗ đó đi."

Tròng mắt của Hạ Hậu Thấm Nhi xoay vòng vòng, kỳ thực trên người nàng ta lúc này đến một phân tiền cũng không có, lúc trước nàng ta trốn ra khỏi nhà vốn là muốn xông xáo vào cái thế giới này, hiện tại nàng ta còn chơi chưa đủ, không muốn trở về, nhưng dù cho nàng ta muốn trở về, đường xá xa xôi, trên người nàng ta lại không có bạc, một khi Nhiếp gia không thu lưu nàng ta nữa, nàng ta đến ngay cả tiền ăn cơm ở trọ cũng không có.

"Tiểu Hợp, muội rốt cuộc làm sao vậy?" Trong lòng Hạ Hậu Thấm Nhi có chút khó chịu, không chỉ khó chịu đối với người bạn mình vốn cho là bạn bè lại đột nhiên trở mặt, còn khó chịu với hành động Bách Hợp đuổi nàng ta rời đi: "Có phải bởi vì chuyện hôm qua ta đưa muội ra ngoài không? Nhưng hôm qua không phải muội cũng rất vui sao?"

"Hạ Hậu cô nương, hôm nay tuy Nhiếp Diễm đã cùng ta giải trừ hôn ước, nhưng lúc trước hôn ước của chúng ta vẫn còn, ngươi luôn mồm luôn miệng nói chúng ta là tỷ muội, vậy mà lại một bên đưa ta ra ngoài, khiến ta làm mất ngọc bài hộ thân, một bên lại ở sau lưng ta liếc mắt đưa tình với Nhiếp Diễm, người bạn tốt như ngươi, ta không dám kết giao." Khuôn mặt Bách Hợp hàm chứa ý cười dịu dàng, nhưng lời nói ra lại khiến sắc mặt Hạ Hậu Thấm Nhi trắng xanh lẫn lộn, nàng ta vốn muốn nói mình không có dụ dỗ Nhiếp Diễm ở sau lưng Bách Hợp, nhưng nàng ta không hiểu sao lại nghĩ tới chuyện đêm qua, tuy nói không có ai biết, nhưng hiện tại rõ ràng là chột dạ đến hít thở không thông. Vốn nàng ta cũng không có rắp tâm bất lương như những gì Bách Hợp nói, nhưng quá nhiều chuyện trùng hợp, lại khiến nàng ta có miệng mà không thể chối cãi, vì thế nàng ta mếu máo, có chút oan ức cúi đầu xuống, nghịch nghịch vạt áo của mình, trong ngữ khí lộ ra một tia âm mũi:

"Ta thực sự không có."

Kế hoạch cứu vớt chính mình (8)

Bách Hợp khẽ mỉm cười, cũng không giải thích với nàng ta, Hạ Hậu Thấm Nhi luôn mồm kêu không làm mấy chuyện như vậy, nhưng kỳ thực bất kể những chuyện này xuất phát từ chủ ý hay thật lòng của nàng ta, kết quả vẫn đi theo hướng bất lợi đối với Nhiếp Bách Hợp.

Hơn nữa lúc Bách Hợp nhắc tới ngọc bài, theo bản năng nhìn Nhiếp Diễm một cái, lại thấy vẻ mặt hắn có chút không được tự nhiên, lúng túng nắm tay thành quyền đặt trước miệng ho hai tiếng, lại đưa nắm tay kia đặt lên trước ngực, đó là vị trí hắn đeo ngọc bài, đêm qua hắn đã hấp thu linh khí trong ngọc bài, cũng đem miếng ngọc bài này nhận chủ, hắn ở Nhiếp gia nhiều năm, về sau lại là con rể của Nhiếp gia, lúc trước Nhiếp phụ cũng không giấu hắn chuyện ngọc bài, lúc này Nhiếp Diễm lại nghe thấy Bách Hợp nhắc tới đồ vật này, hiển nhiên có chút lúng túng.

"Ngươi có làm hay không, trong lòng ngươi biết rõ, nhưng người như ngươi ta cũng không muốn kết giao nữa." Cắt đứt lời giải thích của Hạ Hậu Thấm Nhi, Bách Hợp lại phân phó cho người mang giấy bút nghiên mực tới, sắc mặt Nhiếp Diễm trắng xanh lẫn lộn một hồi lâu, trong lòng hắn muốn trả ơn cứu mạng cùng ơn dưỡng dục của Nhiếp phụ lúc trước đối với hắn, nhưng hắn lại không muốn làm hạ nhân 10 năm cho người ta, hắn còn phải đi tìm gốc gác của mình, quê hương của hắn ở đâu, cha mẹ là ai, bản thân lúc đó làm sao lại bị thương, thậm chí cha mẹ có phải gặp chuyện không may hay không hắn đều muốn biết, hắn đã ngây người ở Nhiếp phủ mười mấy năm, cũng không muốn lãng phí thêm 10 năm ở Nhiếp phủ làm hạ nhân nữa, hắn không thể kéo dài thêm, lòng tự tôn của hắn cũng không cho phép.

"Ta sẽ không làm hạ nhân cho Nhiếp gia." Do dự một hồi lâu, Nhiếp Diễm cuối cùng cũng phun ra lời muốn nói trong lòng mình: "Xin lỗi Bách Hợp, những gì ta nợ Nhiếp gia lúc trước, ta sẽ nghĩ cách trả lại. Nhưng ta không thể ngây ngốc ở Nhiếp gia 10 năm, ta biết nói vậy rất có lỗi với Nhiếp bá phụ, nhưng ta còn có việc quan trọng hơn, chỉ cần đợi ta tra rõ cha mẹ ta ở đâu, đến lúc đó sẽ đến mộ phần của Nhiếp bá phụ sám hối."

Nghe hắn nói vậy, Bách Hợp rốt cuộc cũng cười lạnh.

Những thứ Nhiếp Diễm nợ Nhiếp gia nào chỉ có 10 năm mà thôi, còn có tình cảm của phu thê Nhiếp gia đối với hắn, cùng với một cái mạng của Nhiếp Bách Hợp, hôm nay hắn nói ra những lời sảng khoái như vậy, Bách Hợp tin tưởng hắn xuất phát từ thật lòng, nhưng đợi hắn tra ra hành tung của cha mẹ hắn, đến lúc đó hắn sẽ báo thù cho cha mẹ cùng tộc nhân, mà sẽ không để ý tới Nhiếp gia lần nữa, cho dù đợi được đến lúc hắn công thành danh toại trở lại mộ phần của Nhiếp phụ chân chính sám hối, nhưng mà sám hối thì có tác dụng gì?

Chẳng qua nói nghe hay hơn hát mà thôi, giống như người xấu lúc sắp chết luôn không cam lòng muốn lưu lại vài câu ác độc, Bách Hợp không kìm được nhướng mày lên:

"Được rồi, ngươi trực tiếp nói mình vong ân phụ nghĩa là được, nói hay như vậy để làm gì? Nhiếp gia cũng không thiếu chút bạc cứu ngươi lúc trước, cha mẹ ta cứu ngươi cũng không phải để báo ân, ngươi muốn rời đi thì tự mình đi là được."

Lời nói không khách khí như vậy khiến sắc mặt Nhiếp Diễm vô cùng khó coi. Lòng tự tôn của hắn vốn vô cùng mạnh, nếu không những năm gần đây cũng không đến mức đối với Nhiếp Bách Hợp – con gái của ân nhân cứu mạng càng ngày càng lạnh nhạt. Hiện tại trong lòng Nhiếp Diễm tự nhận không giống như Bách Hợp nói, nhưng lại bị nàng nói như vậy ngay trước mặt, Nhiếp Diễm hiển nhiên có chút không chịu nổi, trong lòng xấu hổ, phẫn nộ, lại nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh khi nhìn mình, hắn theo bản năng liền nói: "Ngươi nói láo! Tấm chân tâm của Nhiếp Diễm ta không phụ nhật nguyệt."

Trên mặt Bách Hợp lộ ra vẻ châm chọc, không nói gì. Bộ dáng này của nàng lại chọc giận Nhiếp Diễm, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền nói:

"Theo như ngươi nói, ban đầu Nhiếp phụ cứu ta cũng chỉ vì muốn tìm một người ở rể cho Nhiếp gia?"

Sau khi buột miệng nói ra, kỳ thực Nhiếp Diễm cũng có chút nhục nhã, nhưng hắn rất nhanh đè nén tia hổ thẹn này xuống, bởi vì sau khi hắn nói xong lời này tuy cảm thấy có chút có lỗi với Nhiếp phụ, nhưng trong lòng hắn lại nhẹ nhõm, suốt nhiều năm qua, từ lúc hắn đáp ứng Nhiếp phụ sẽ lấy Nhiếp Bách Hợp, ý niệm này thường xuyên xuất hiện trong đầu hắn, người bên ngoài cũng đều nghị luận hắn như vậy, hắn không thể không tin, tuy nói như vậy vô cùng bất kính với người chết, nhưng những lời này chôn dấu trong lòng hắn đã nhiều năm, hắn cũng có chút mệt mỏi.

"Thứ Nhiếp gia có chính là bạc trắng, người ở rể dạng gì mà tìm không được, ngươi thật sự cho là nam nhân trên thế giới này đều chết hết rồi, chỉ còn một mình ngươi thôi sao?" Bách Hợp nhìn Nhiếp Diễm từ trên xuống dưới vài cái, nhìn đến mức hắn có chút không được tự nhiên cúi đầu xuống, lúc này mới bĩu môi:

"Mời ngươi lập tức rời khỏi Nhiếp phủ, về sau Nhiếp gia chúng ta không muốn thấy ngươi nữa."

Nói xong, Bách Hợp cũng không thèm liếc mắt nhìn Nhiếp Diễm, hắn trái lại muốn nói gì đó, môi mấp máy lại không có nói ra, ngược lại Hạ Hậu Thấm Nhi không khỏi nói:

"Tiểu Hợp, ngươi nghĩ kĩ lại đi, ta nhớ ra rồi, không phải ngươi nói rất thích người đại ca này sao, làm sao đang êm đẹp lại muốn đuổi hắn đi?"

"Hạ Hậu cô nương, đây là việc nhà của Nhiếp gia, hi vọng ngươi không cần quản nhiều." Vú nương sớm đã chướng mắt Hạ Hậu Thấm Nhi, lúc này trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, vốn cho rằng Nhiếp Diễm là cô gia lại không ngờ tới trong lòng hắn có ý nghĩ như vậy, nguyên bản tưởng nửa tháng sau có thể làm hỉ sự, chớp mắt một cái đến hôn ước cũng đã giải trừ, trong lòng vú nương cũng có chút phiền muộn, lúc này hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi, trong lòng cho rằng những chuyện bất hạnh liên tiếp của Nhiếp gia đều có liên quan đến Hạ Hậu Thấm Nhi: "Tiểu thư nhà chúng ta chăm sóc ngươi như vậy, không chỉ cứu mạng ngươi mà còn giữ ngươi lại cho ngươi ăn không uống không, ngươi vậy mà lại lấy oán báo ơn dụ dỗ vị hôn phu của nàng, ngươi cút đi!"

Gương mặt Hạ Hậu Thấm Nhi lộ ra vẻ oan ức, bụm mặt đột nhiên 'oa' một tiếng rồi chạy đi.

Nàng ta vừa chạy, sắc mặt Nhiếp Diễm trắng xanh đan xen một trận, rất sợ Hạ Hậu Thấm Nhi xảy ra chuyện gì, hừ lạnh một tiếng với vú nương: "Thanh danh nữ tử quan trọng như vậy, hi vọng vú nương về sau đừng có nói bậy."

Nói xong, Nhiếp Diễm cũng đuổi theo ra ngoài.

Bách Hợp ở trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Liên tiếp mấy ngày không có Nhiếp Diễm, trong phủ vẫn một mảnh yên bình như cũ, tài sản của Nhiếp gia không ít, Nhiếp phụ trước khi tạ thế từng lưu lại gia sản khổng lồ, cho dù Bách Hợp cả đời này tiêu tiền như nước cũng đủ dùng, Bách Hợp thừa dịp hai ngày này thu xếp lại sản nghiệp của Nhiếp gia, mới phát hiện ra bề ngoài nhìn Nhiếp Diễm quản lý Nhiếp gia không tệ, trên thực tế tên này có lẽ là có thiên phú ở phương diện đọc sách cùng luyện võ tu tiên, nhưng đối với với việc buôn bán mà nói, hắn lại dốt đặc cán mai, sản nghiệp Nhiếp gia hai năm qua đã hao tổn đi không ít, chỉ là chút tiền này đối với Nhiếp gia mà nói cũng không được coi là thương cân động cốt (tổn thất, thiệt hại to lớn, ảnh hưởng tới căn cơ), cho nên mới nhìn không ra mà thôi.

Đuổi tên này đi, lại có Lý Duyên Tỷ ở đây, ngoại trừ kiếp nạn năm 16 tuổi khiến Bách Hợp có chút lo lắng ra thì dường như cũng không có việc gì khẩn trương phát sinh nữa.

Trong nhiệm vụ lần này không biết Lý Duyên Tỷ có thân phận gì, Bách Hợp cũng không có ý định đi tìm hiểu, cô trái lại bắt đầu suy nghĩ về tâm nguyện khiến cho Nhiếp gia nổi danh đại lục của Nhiếp Bách Hợp. Nhiếp gia dùng thân phận thương nhân để lập nghiệp, nếu như duy trì vốn liếng ban đầu của Nhiếp phụ, sau đó khiến Nhiếp gia nổi danh đại lục cũng không phải không thể. Bách Hợp trải qua nhiều lần nhiệm vụ như vậy, cũng không phải chưa từng làm buôn bán, nhưng đó là một quá trình vô cùng dài hơn nữa cũng không dễ, không chỉ phải lao tâm lao lực, mà còn không chắc sẽ thành công.

Bách Hợp cũng sẽ không xem thường người khác, Nhiếp gia ở trong thành này coi như là nhà giàu số một, nhưng nếu ra khỏi thành này, rất nhiều người chưa chắc đã biết tới Nhiếp gia. Không thể thực hiện được con đường buôn bán, vậy thì cách khác chính là bản thân Nhiếp Bách Hợp phải nổi danh, mà còn có thể khiến cho Nhiếp gia được người trong thiên hạ biết đến.

So sánh với giả thiết lúc đầu, vế sau không thể nghi ngờ là càng dễ dàng hơn, hơn nữa bản thân cường đại nhẹ hơn so với cả nhà cường đại, so sánh lại với nhau bản thân mình nổi danh chính là một con đường tắt.

Trên cái đại lục này, một nữ nhân muốn nổi danh hoặc là dựa vào tài nghệ sắc đẹp, hoặc là dựa vào thực lực mạnh mẽ, tuy dáng vẻ Nhiếp Bách Hợp lớn lên không tồi, dáng vẻ yêu kiều e thẹn, người thấy mà yêu, nhưng ở cái đại lục xem trọng thực lực này, mỹ nhân cũng không hiếm, đa số đều chỉ phụ thuộc vào người khác mà thôi, lúc này chỉ có quả đấm lớn mới là vương đạo, mấy ngày nay Bách Hợp dành thời gian liền muốn thử nghiệm thuật tinh thần luyện thể cùng võ công đạo thuật, nhưng khiến Bách Hợp cảm thấy có chút nhụt chí chính là dù cô có cố gắng thử luyện tập bên nào, cơ thể đều hoàn toàn không có cách nào hấp thu linh lực.

Sinh nhật của Nhiếp Bách Hợp sắp tới gần, Lý Duyên Tỷ vào hai ngày trước đó từng xuất hiện một lần, Bách Hợp vốn muốn hỏi hắn vấn đề của cơ thể NHiếp Bách Hợp, nhưng cô thoáng do dự, cuối cùng cái gì cũng không nói, Lý Duyên Tỷ đã giúp cô quá nhiều, cô cũng không hi vọng chính mình về sau nếu như mình xảy ra chuyện liền theo bản năng cầu cứu Lý Duyên Tỷ, anhcó thể giúp mình một hai lần, nhưng cũng không thể giúp cô vĩnh viễn.

Vào đêm trước ngày sinh nhật, trong Nhiếp phủ đã sớm treo lụa hồng, tuy nói đến nay hôn sự giữa Bách Hợp với Nhiếp Diễm đã hủy bỏ, nhưng kiếp nạn 16 tuổi lại là kiếp nạn vô cùng quan trọng của Nhiếp Bách Hợp, không chỉ hạ nhân trong Nhiếp phủ căng thẳng, đến ngay cả bản thân Bách Hợp cũng cảm thấy có chút bất an vô hình.

Sau cơm tối sắc trời dần đen lại, trong phòng treo đèn, đám người vú nương vẫn đang chuẩn bị đồ cần thiết cho lễ cập kê vào ngày mai của Bách Hợp. Nhiếp phụ tuy sớm đã tạ thế không thể lo liệu đại sự sinh thần cho con gái, nhưng sau khi vú nương bàn bạc với Bách Hợp, quyết định Nhiếp phủ sẽ nấu cháo cứu tế, một là làm việc thiện thay Bách Hợp tích đức, hai là cũng có thể thuận tiện náo nhiệt một phen chúc mừng sinh nhật 16 của Bách Hợp.

"Nếu như lão gia phu nhân vẫn còn tại thế, nhìn thấy tiểu thư đến nay đã lớn như vậy, không biết vui mừng đến cỡ nào." Vú nương vừa nói vừa lau nước mắt, nến đỏ chiếu rọi xuống, tuy trong phòng sáng giống như ban ngày, nhưng lại làm cho người ta không khỏi cảm thấy đè nén. Sau khi ăn xong cơm tối, Bách Hợp theo bản năng có chút hoảng sợ, mí mắt phải luôn nháy không ngừng, phảng phất giống như có chuyện gì lớn sắp xảy ra vậy, theo lý mà nói cô có Lý Duyên Tỷ giúp đỡ nên chắc hẳn có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn 16 tuổi, nhưng hiện tại cô vẫn cảm thấy có chút vô cùng lo sợ, giống như sự yên tĩnh trước lúc bão tố sắp tới.

"Lúc đầu lão gia lo sợ cái kiếp số này, còn đặc biệt mời chân nhân của Tử Dương Tông tới coi mệnh cho tiểu thư, chỉ cần chịu đựng qua hôm nay, ngày mai liền xuôi gió xuôi nước rồi, a di đà phật, chỉ đáng hận tiểu thư suýt chút nữa bị Hạ Hậu cô nương..." Miệng vú nương vẫn còn đang lẩm bẩm, phảng phất giống như vô cùng vui mừng, trong lòng Bách Hợp đột nhiên càng có dự cảm không tốt, cô nhịn không được mở miệng phân phó: "Ma ma, cho người nhìn chằm chằm trong thành chút, ít nhất phải tìm cho ra hai người Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Nhiếp Diễm."

Kế hoạch cứu vớt chính mình (9)

Hôm đó, sau khi Bách Hợp đuổi hai người Hạ Hậu Thấm Nhi vaf Nhiếp Diễm ra khỏi Nhiếp gia, hai người này liền ra khỏi thành, mãi cho đến nay vẫn không thấy tung tích, Bách Hợp từng phái người nhìn chằm chằm trong thành, nhưng khoảng chừng 10 ngày nay đều không tìm ra được hai người này đang ở đâu.

Vú nương gật đầu, thời gian từng chút một trôi qua, lúc chiếc đồng hồ cát nơi góc phòng chỉ còn thừa lại một ít, ánh nến chợt lóe trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của Hạ Hậu Thấm Nhi đã lâu không gặp đột nhiên vang lên:

"Tam thúc, ở đây."

Nàng ta vừa dứt lời, trong phòng giống như có một luồng gió lạnh thổi vào, ánh nến lay động, trong phòng khi nãy còn yên tĩnh đột nhiên nhiều thêm ba bóng người, trừ Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Nhiếp Diễm sắc mặt phong trần mệt mỏi đã lâu không thấy, còn có một người đàn ông trung niên tuổi tác chừng 30, mặt mũi gầy gò, sắc mặt trắng bóc mặc một thân trường bào màu xanh, sau lưng đeo một thanh trường kiếm.

Lúc này Hạ Hậu Thấm Nhi đã thay trang phục khác, nàng ta mặc y phục màu thủy lam, tóc dài xõa sau lưng, giữa trán chỉ đeo một món đồ trang sức màu xanh ngọc, vẻ mặt vừa phức tạp lại có chút sợ hãi nhìn chằm chằm Bách Hợp, chỉ vào cô rồi nói với người đàn ông trung niên lạ mặt kia:

"Tam thúc, chính là nàng ta, ta hoài nghi nàng ta là yêu ma quỷ quái gì đó, chiếm cứ thân thể của tiểu Hợp, tiểu thư của Nhiếp phủ này có ơn với ta, ta nhất định phải báo đáp nàng ấy, tam thúc mau khu trục cô hồn dã quỷ này đi, về sau ta sẽ không chạy ra ngoài nữa!"

Mà giọng nói của Hạ Hậu Thấm Nhi vừa dứt, Nhiếp Diễm đứng ở bên cạnh liền quay đầu nhìn nàng ta một cái, bên khóe miệng lộ ra ý cười cưng chiều, lúc nhìn Bách Hợp ánh mắt liền híp lại: "Cô hồn dã quỷ từ nơi nào, còn không mau hiện nguyên hình. Nhiếp Bách Hợp có phải đã bị ngươi hại rồi không?"

Người đàn ông được Hạ Hậu Thấm Nhi gọi là tam thúc không hề lên tiếng, lúc này ôm hai tay đứng một bên không nói gì, chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lên người Bách Hợp, bị hắn nhìn như vậy, lông măng sau lưng Bách Hợp đều dựng đứng cả lên, cô nhíu mày sau đó theo bản năng lùi lại hai bước.

"Nhiếp đại gia, ngươi có phải bị điên rồi hay không?" Vú nương ở trong phòng vẫn chưa ngủ, đêm nay là khoảng thời gian đặc biệt, bà muốn cùng Bách Hợp vượt qua ngày này. Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, Nhiếp phủ khi nãy vẫn còn náo nhiệt chớp mắt một cái liền giống như lâm vào giấc ngủ, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ.

"Ma ma, ngươi mau lại đây, nàng ta đã không còn là Nhiếp Bách Hợp nữa, ngày đó Hạ Hậu tam thúc cũng từng trong lúc du lịch được Nhiếp bá phụ mời về Nhiếp phủ để tính quẻ cho Nhiếp Bách Hợp, biết được sinh thần bát tự của nàng, nàng ấy đã định không thể sống qua 16 tuổi, giờ đây nàng ta còn có thể sống đến hiện tại, nàng ta căn bản không phải Nhiếp Bách Hợp!" Nhiếp Diễm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Hơn nữa hiện giờ ta đã không gọi là Nhiếp Diễm nữa. Ta đã tìm được cha mẹ đẻ của mình, hiện tại đã đổi về tên cũ Tiêu Diễm rồi."

Nghe tới đây, Bách Hợp cũng coi như còn bình tĩnh, nhưng vú nương lại tức đến gần chết, Nhiếp phụ mới chết chưa đến hai năm, lúc trước khi ông còn tại thế đối với Nhiếp Diễm chăm sóc đủ điều, thật không ngờ cái con sói mắt trắng này mới rời đi chưa được bao lâu liền mất tích ở nơi nào không nói, bây giờ lại trở về, thậm chí ngay cả tên họ cũng đổi, không chỉ không có ý hồi báo Nhiếp gia, trái lại quay trở về liền nguyền rủa Nhiếp Bách Hợp đã chết.

"Ngươi cầm mồm!"

"Bớt nói nhảm với bà ta, A Diễm, ngươi trước thử dùng pháp thuật ta dạy ngươi, định trụ yêu vật này." Người đàn ông được xưng là tam thúc chỉ đạo một câu với Tiêu Diễm, hắn gật đầu, gương mặt vốn được coi là tuấn mỹ lúc này mới lộ ra vài phần kích động, ngắt chéo pháp quyết trong tay, trường kiếm hắn vốn đeo trên lưng liền rung nhẹ lên.

Đầu ngón tay của Tiêu Diễm xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt, mặc dù vô cùng yếu ớt, nhưng lại có thể bắn ra thứ giống như tia sáng trói lại Bách Hợp, Bách Hợp theo bản năng muốn trốn, người đàn ông trung niên kia hừ lạnh một tiếng, không khí phảng phất giống như đều ngưng lại, động tác của cơ thể Bách Hợp thoáng chốc chậm lại hơn nhiều, tia sáng kia quấn lên, trói chặt cô khiến cô không thể nhúc nhích.

"Yêu nghiệt, hiện nguyên hình thì ta sẽ tha chết cho ngươi!" Tiêu Diễm quát một câu với Bách Hợp, tay đưa về phía sau lưng sờ một cái, thanh trường kiếm dài kia vừa ra khỏi vỏ liền được hắn nắm trong tay, vẻ mặt Tiêu Diễm lúc này đằng đằng sát khí, con ngươi tựa hồ đã biến thành màu vàng, trong gần nửa tháng hắn mất tích, hắn phảng phất giống như đã bước lên con đường tu tiên, hiện tại xem ra khí thế mười phần.

"Ngươi mau trả lại mạng của tiểu Hợp!" Hạ Hậu Thấm Nhi núp sau lưng hai người kia, nghe thấy lời này nhịn không được liền lộ đầu ra, gương mặt nhỏ khóc thút thít: "Ngươi trả tiểu Hợp lại đây!"

"Thấm Nhi đừng khóc, hết thảy đều là số mệnh, tướng số của Nhiếp cô nương vốn chính là đã định chết sớm, sống không quá 16, tất cả đều không liên quan đến ngươi, chẳng qua là ngươi dính vào chữ duyên mà thôi." Khuôn mặt của người đàn ông trung niên lạnh nhạt nhìn vẻ mặt khóc lóc của Hạ Hậu Thấm Nhi, hắn không khỏi quay người trấn an nàng ta đôi câu, Bách Hợp suýt chút nữa không nhịn được mà chửi ầm lên, cô gắt gao cắn chặt môi mới nhịn xuống được lời chửi rủa: "Các ngươi rốt cuộc là ai?"

"Người muốn mạng ngươi! Nhiếp gia có đại ân với ta, yêu nghiệt ngươi hại chết Nhiếp Bách Hợp, ta đây chính là đang trừ khử ngươi, cũng coi như báo thù thay cho Nhiếp Bách Hợp, trả lại ân tình ngày trước Nhiếp bá phụ cứu ta." Vẻ mặt Nhiếp Diễm lạnh nhạt, giơ trường kiếm trong tay lên, Hạ Hậu Thấm Nhi ở bên cạnh vẫn khóc thút thít, vú nương ngồi một bên lúc này mới giống như phát điên: "Ngươi muốn làm gì? Ngài ấy chính là tiểu thư, ngươi dám hại ngài ấy, ta liền liều mạng với ngươi!"

"Nàng ta cũng không phải Nhiếp Bách Hợp, dựa theo tính cách của Nhiếp Bách Hợp, cũng sẽ không vô duyên vô cớ đuổi chúng ta ra khỏi phủ, nàng ấy vốn thiện lương, nhất định sẽ không làm chuyện như vậy, hôm đó những gì nàng ta nói, từng câu cay nghiệt, ma ma ngươi chắc hẳn cũng nghe thấy rồi..." Tiêu Diễm giống như muốn dùng lời này để thuyết phục vú nương, sau đó lại kiên nhẫn nói: "Ta từng hỏi thăm, Nhiếp Bách Hợp xác thực sống không quá 16, cho nên nàng ấy chắc hẳn đã sớm bị yêu nghiệt này hại chết..."

"Ngày trước lão gia từng mời chân nhân của Tử Dương Tông tới nghịch thiên cải mệnh cho tiểu thư, nếu như không phải nha đầu Hạ Hậu Thấm Nhi chết tiệt kia dụ dỗ tiểu thư ra khỏi phủ, tiểu thư cũng không đến mức phá giới..." Vú nương ngắt lời Tiêu Diễm, oán hận trừng mắt nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi, Hạ Hậu Thấm Nhi bị dọa lùi về sau một bước, người đàn ông được nàng ta gọi là tam thúc lúc nghe thấy Tử Dương Tông, trên mặt lộ ra vẻ hơi chần chừ, sau đó lại to giọng nói: "Tử Dương Tông là chỗ nào, một cái phủ bình thường của phàm nhân nho nhỏ cũng mời được sao? Ngươi dùng lời này đi lừa người ngoài còn được, nhưng ngươi lại không lừa được ta, A Diễm, còn không mau động thủ!"

Tiêu Diễm nói vâng, lúc này trong lòng Bách Hợp rét run hoảng loạn, trong tay Tiêu Diễm cầm một lá bùa, dán nó lên trên trường kiếm, lúc đâm tới Bách Hợp, lá bùa đó vậy mà không đốt tự cháy, chưa được bao lâu liền hóa thành tro bụi rơi xuống đất.

"Gì? Ngươi vậy mà là con người?" Tam thúc kia kinh hãi, Bách Hợp khi nãy vốn bị dọa đến chân tay phát lạnh, hiện tại nghe thấy lời này tức đến mức không có chỗ phát tiết: "Ta đương nhiên là con người."

Lúc này Bách Hợp cũng không muốn giảng công bằng với đám người này, cùng đám người cao nhân tu tiên giảng đạo lý, đối với cô hiện tại chưa có năng lực tự bảo vệ mình mà nói không khác nào tự tìm đường chết, lời cô vừa dứt, đột nhiên Nhiếp phủ nổi lên bão táp, trên khuôn mặt của tam thúc kia lộ ra vẻ lo lắng:

"Không tốt, bọn chúng đuổi tới rồi, A Diễm ngươi mau đưa Thấm Nhi rời đi!"

"Ta không đi, cha mẹ ta chính là chết trong tay bọn chúng, ta phải liều mạng với chúng!" Tiêu Diễm khi nãy còn mang bộ dạng lạnh nhạt lúc này náo loạn lên giống như phát điên, trong lúc nói chuyện, toàn bộ trên mặt đất Nhiếp phủ đột nhiên bắt đầu nóng lên, tam thúc kia không biết dùng cách gì khiến cho Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi lơ lửng ở giữa không trung, Bách Hợp chỉ cảm thấy lòng bàn chân bỏng rát, cô dậm dậm chân, ánh sáng kim sắc khi nãy còn trói buộc trên người cô lúc này bị cô hấp thu vào trong cơ thể, dưới chân hiện ra một tầng quầng sáng kim sắc nhu hòa, tiêu trừ cảm giác nóng bỏng lúc trước.

"Mau đi." Tam thúc kia hét lên một câu, trường kiếm sau lưng liền bay ra, mấy người đạp lên rồi phá cửa sổ chạy mất, vú nương lúc này cũng muốn đứng dậy, nhưng hai chân lại bốc lên mùi khét, bà theo bản năng nhìn Bách Hợp: "Tiểu thư mau chạy."

Cảnh tượng này trong cốt truyện chưa từng xảy ra, nhưng Bách Hợp nghe thấy mấy câu nói khi nãy của đám người Tiêu Diễm, đương nhiên cũng biết trận tai họa này của Nhiếp phủ có khả năng là do hai cái tên sao chổi Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi này mang tới!

Cô kéo vú nương lên, chỉ là chút công sức này, giày trên chân vú nương cũng đã bắt đầu tự bốc cháy, Bách Hợp kéo bà chạy ra khỏi phòng, dưới nền đất bên ngoài lúc này đã biến thành một mảnh đỏ rực.

"Đến Tử Dương Tông, Tử Dương Tông, lão gia lúc lâm chung, nếu như vượt qua được kiếp nạn 16 tuổi thì để cho tiểu thư..đến Tử Dương Tông!" Trong miệng vú nương không ngừng nói mấy chữ Tử Dương Tông, nửa người dưới của bà dẫm trên đất cũng đã bắt đầu nóng đỏ bừng, trong phủ yên tĩnh giống như chết, một cỗ mùi thối truyền tới, còn chưa đợi Bách Hợp lôi bà ra khỏi viện, liền đã không còn hơi thở.

Toàn bộ Nhiếp phủ giống như một tòa thành chết, nhưng trận hỏa nhiệt này dường như lại không có ảnh hưởng gì tới Bách Hợp, Bách Hợp cố nén cơn giận trong lòng, ghi nhớ mấy chữ Tử Dương Tông. Đêm nay tựa hồ tất cả mọi người đều ngủ rất say, cỗ hỏa nhiệt kỳ lạ kia khiến toàn bộ Nhiếp phủ giống như bị thiêu trong hỏa lò, chẳng mất bao lâu phòng ốc cũng bắt đầu bốc cháy, Bách Hợp lúc này mới buông vú nương đã không còn thở xuống, nhanh chóng chạy ra khỏi Nhiếp phủ.

Tin tức Nhiếp phủ chỉ trong một đêm gặp phải hỏa hoạn bị thiêu sạch đã được truyền khắp trong thành, nghe nói bên trong không có ai chạy ra ngoài, người người trong thành vì chuyện này mà cảm thấy bất an, nghĩ tới những việc tốt mà Nhiếp phụ ngày trước từng làm, nửa tháng sau có người dẫn đầu tiến vào Nhiếp phủ sớm đã trở thành một mảnh phế tích, chôn cất cho đám nha hoàn hạ nhân chết ở trong đó.

Mà giờ đây Bách Hợp cũng đã nhớ kỹ Tử Dương Tông, chỉ là hao phí mấy ngày, cô cũng không thể hỏi thăm được tung tích. Tuy cô biết trong cốt truyện có mấy gia tộc lánh đời, nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng gì với Tử Dương Tông, đến tận mấy ngày sau Lý Duyên Tỷ xuất hiện, Bách Hợp cuối cùng cũng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao trong lòng cảm thấy yên bình.

"Em muốn đến Tử Dương Tông." Bách Hợp nghĩ tới lần Nhiếp gia đột nhiên vô tình bị hủy diệt này, tâm tình có chút trầm xuống, tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp còn chưa làm được, lúc này Nhiếp gia lại gặp phải tai họa bất ngờ, cô mím chặt môi, mấy ngày chưa được nghỉ ngơi, thân thể của Nhiếp Bách Hợp lại là phàm nhân, lúc này trong đôi mắt hạnh nhân thoạt nhìn hiện đầy tơ máu.

Lý Duyên Tỷ mặc một thân trường bào bạch sắc, dáng dấp như ngọc, phảng phất giống như không nhiễm bụi trần, lúc hắn nhìn thấy Bách Hợp có chút chật vật, liền kéo cô vào trong lòng, nhìn thấy ánh mắt có chút nén giận của cô, Lý Duyên Tỷ khẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro