Khổ đấu hệ thống sủng phi 4-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khổ đấu hệ thống sủng phi (4)

"Thất thần cái gì?" Bách Hợp quay đầu lại liếc Hàm Yên, tóc của nàng chỉ kêu người búi lỏng lên, cũng không mang trang sức dư thừa gì, trong những lần làm nhiệm vụ ít nhiều gì nàng cũng rèn luyện được một chút ánh mắt, nên tất nhiên biết ăn mặc như thế nào mới chân chính phù hợp với mình nhất. Vương triều Đại Tề, từ người trong hậu cung cho tới dân chúng bình dân, đều lấy xa hoa là mỹ, dung mạo diễm lệ như nguyên chủ liền rất được người truy phủng, các cung phi lại càng là ăn mặc rực rỡ nhiều màu, làm sao để càng hoa lệ càng tốt, ngay cả Lý Bảo Xu sau này, tuy rất ít xuất hiện, nhưng kỳ thực cũng là được Tề Ngự Phong nuông chiều trong lòng bàn tay, bề ngoài nhìn như bình thường, nhưng kỳ thực trên khí chất cũng đã càng trở nên xa hoa.

Con đường này, Lý Bảo Xu đã đi rồi, hơn nữa bởi vì có hệ thống trợ giúp, nên sau này nàng ta còn có thể có được bề ngoài càng hoàn mỹ hơn cả Bách Hợp, cho nên, nếu muốn vũ mị hoàn mỹ, Bách Hợp cũng không thắng được nàng ta, vì vậy, nếu dung mạo đã không so được, đáng yêu cũng không so nổi, vậy thì cũng chỉ đành so khí chất thôi, dù cho khí chất của mình không thắng được, nhưng may mà nàng còn có kỹ thuật diễn cao cấp, tính như thế ít nhất có thể hù dọa người là được rồi.

Bởi vì thân phận hiện giờ của nguyên chủ thật sự quá thấp, nên cũng không có cung điện riêng của mình, lúc này vẫn còn ở trong cung của quý nhân Vương thị, bên này nàng vừa đi ra ngoài, Bách Hợp liền phát hiện gián điệp của Vương quý nhân lén đi theo đội ngũ của nàng. Sau khi nàng ra khỏi cửa cung mới nhớ ra, trong trí nhớ nguyên chủ, vô tình gặp được như vậy nhưng thật ra lại chưa từng có một lần thành công, chỉ là quần áo cũng đã thay xong rồi, nàng tổng cũng không thể giày vò một chuyến không công được, cho nên mới ra cửa cung, nếu Vương quý nhân đã muốn phái người theo dõi, thì nàng cũng không để ý.

Một đường đi đến ngự hoa viên, quả nhiên hôm nay thăm dò được tin tức không chỉ có mỗi mình nàng, còn có cả một đám lớn phi tần nữa, liền ngay cả hai vị phi tử duy nhất hiện nay cũng đã ngồi sẵn trong hoa viên rồi, ganh đua sắc đẹp, rất xa đã nghe từng chuỗi tiếng cười cười nói nói nhẹ nhàng, nhưng nhìn đến những khuôn mặt xinh đẹp đang ganh đua nhau kia, Bách Hợp liền không khỏi phải dừng thân lại bắt đầu thưởng thức.

Hình ảnh này thật sự rất đẹp, một đám tiểu mỹ nhân đều lấy ra hết tất cả bản lãnh quyết tâm bày ra một mặt đẹp nhất của mình, cho Hoàng đế mà chẳng biết lúc nào sẽ đến nhìn thấy. Tuy nhiên trong vườn là một mảnh cười cười nói nói tự nhiên, nhưng Bách Hợp nhìn thấy lại không nhịn được cười lên. Có người đã nhìn thấy nàng từ rất xa rồi. Trong nháy mắt hoa viên liền an tĩnh, kế đó tất cả mọi người thân mật vẫy tay ngoắc nàng lại. Lúc Bách Hợp mỉm cười xuất hiện, nụ cười trên mặt hai vị phi tử đều trở nên có chút miễn cưỡng.

Quý tần Lưu thị đánh giá Bách Hợp từ trên xuống, mới nói một cách chua ngoa: "Một thời gian không thấy, Lam Thường tại ngược lại tựa như biến thành một người khác vậy, sao mà ngay cả Bích Hoán Sa cũng mặc lên người rồi? Chẳng lẽ là địa vị của Nam Chiêu thấp, nên chưa từng nhìn thấy vật gì tốt?" Nàng ta vừa mới nói xong, mọi người liền không nhịn được đều che miệng cười khẽ.

Vào lúc Lý Bảo Xu trốn ở một nơi kín đáo ở gần đó được sủng ái, thì tất cả mọi người đều xem nguyên chủ trở thành đại địch, dù sao dung mạo của nguyên chủ có thể nói là diễm át quần phương, trên người còn có một loại khí chất kiêu ngạo ngây thơ mới vào cung mà hậu phi trong cung đều không có, thật sự là khiến cho người ta thấy có chút chướng mắt. Nhưng lúc này Bách Hợp không ngu đến nỗi xem cái này trở thành quá trình phải trải qua khi yêu Tề Ngự Phong như nguyên chủ, nền giáo dục mà nguyên chủ nhận được là không bị người ta ghen tỵ thì đó là tài trí bình thường, nhưng Bách Hợp lại tôn thờ đạo lý súng bắn chim đầu đàn, lúc nên nổi bật tất nhiên phải nổi bật, nhưng lúc không nên gây sự chú ý thì phải biết giả ngốc, nếu không sẽ rơi vào một kết cục như nguyên chủ, nổi bật sớm cũng có thể đồng nghĩa với cũng bị chết sớm.

Trong hậu cung chỉ có người như Lý Bảo Xu, rõ ràng có hệ thống trong tay, nhưng lại biết ẩn nhẫn, thì mới có thể thắng đến cuối cùng.

"Các vị tỷ tỷ nói đúng, ở Nam Chiêu xác thực chưa từng nhìn thấy đồ tốt như vậy, nhưng Hoàng thượng đã ban cho, nên tất nhiên nô tỳ phải mặc lên người rồi." Thân phận lúc này của Bách Hợp không có tư cách tự xưng 'thiếp', ở trước mặt một đám tần phi, nàng chỉ có tự xưng 'nô tỳ', cũng cố gắng biểu hiện ra một mặt thô tục vô tri của bản thân, mới có thể khiến cho đám nữ nhân này đừng cứ luôn đặt lực chú ý lên người nàng.

Trong tình tiết của vở kịch nàng đã giúp Lý Bảo Xu ngăn cản rất nhiều tai họa, đến nỗi trong giai đoạn đầu, nàng ta gần như đều không hấp dẫn sự ám toán của người khác, bởi vì căn bản không có ai tập trung sự chú ý lên người một nữ nhân không có gì nổi bật từ dáng người cho đến tướng mạo, cho nên nàng ta mới có thể lấy được toàn bộ phần thưởng của hệ thống đổi thành mị lực và dung mạo của mình. Lúc này Bách Hợp đã nghĩ rất rõ ràng, Lý Bảo Xu có một món đồ vô địch như vậy, bước đầu tiên mà mình phải làm không phải phòng ngừa nàng ta được sủng ái như thế nào, mà là phải trừ khử cái lợi thế này của nàng ta trước.

Nếu như quá nhiều cung phi ra tay với Lý Bảo Xu, như vậy dù cho nàng ta có thể nhận được phần thưởng của hệ thống, nhưng nếu toàn bộ những phần thưởng này đều phải dùng vào việc trừ khử những ám toán trong cung, thì dung mạo của nàng ta sẽ liền không tăng nhanh như vậy nữa, chỉ cần nàng ta có thể chậm lại, không còn bỗng chốc liền khiến cho Tề Ngự Phong hiếu kỳ, thì kế tiếp tất nhiên Bách Hợp cũng sẽ từ từ nghĩ ra biện pháp.

Nàng cũng không thông minh, lúc đối mặt địch nhân như vậy tất nhiên lao tâm lao lực, Bách Hợp nhắm mắt lại, nhớ đến tin tức mà cung nữ Hàm Yên hỏi thăm được, Hoàng đế Tề Ngự Phong hẳn là sẽ đi từ cung Tử Thần đến ngự hoa viên này, nếu đám cung phi này đều đã nhận được tin tức, thì có thể thấy dù cho địa vị của Lý Bảo Xu thấp kém, nhưng nàng ta có được một cái hệ thống sủng phi, chắc chắn hệ thống cũng sẽ nhắc nhở nàng ta. Cái hệ thống kia đã nhắc nhở nàng ta, thì chắc chắn sẽ không để cho nàng ta với cái dung mạo bình thường lúc này bị chìm trong một đám tiểu mỹ nhân, mà khả năng lớn nhất chính là kêu nàng ta chờ ở một nơi nào đó mà Tề Ngự Phong có khả năng sẽ đi ngang qua.

Bách Hợp nghĩ như vậy, đôi môi đỏ mọng liền không nhịn được im lặng câu ra nụ cười.

"Lam Thường tại nghĩ tới chuyện gì, mà lại cười vui vẻ như vậy?" Một người trong số hai phi tử – Huệ phi – vừa nhìn thấy thần sắc Bách Hợp, trong mắt liền hiện lên một tia ghen ghét ra, mấu chốt là cái thân thể này của Bách Hợp thật sự xinh đẹp tự nhiên, cho dù nàng đã có giá trị Dung mạo và giá trị Mị lực của bản thân mình, nhưng cũng vẫn không thể ảnh hưởng đến ấn tượng cực kỳ mê người trong suy nghĩ của người khác được.

"Huệ phi nương nương xin nghe nô tỳ nói một câu, nô tỳ thấy lúc này ở bên ngoài nắng xuân thật đẹp, chư vị tỷ tỷ không bằng đi ra ngoài dạo một chút, có lẽ còn có thể gặp được Hoàng thượng cũng nhân lúc đẹp trời đi ra ngắm đấy." Bách Hợp bày ra bộ dáng ngực to mà không có não, trong tay cầm một cái quạt mỹ nhân hình tròn, vừa che miệng cười. Trên mặt nàng lúc này không trang điểm gì cả, nhưng đôi môi đỏ mọng kia lại không tô mà đỏ, dù đã cách một lớp quạt mỏng, nhưng cũng như ẩn như hiện đầy mê người.

Mấy phi tần thấy được, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng 'Yêu tinh!', nhưng nghe Bách Hợp nói trong lòng lại khẽ động. Lúc này các nàng đi ra vì cái gì chứ, chính là vì muốn vô tình gặp gỡ Hoàng thượng một lần, ngoại trừ Huệ phi và Hiền phi là mỗi tháng đều có hai ngày cố định luân phiên có cơ hội gặp Hoàng thượng ra, thì rất nhiều tiểu chủ chỉ sợ một năm cũng khó nhìn thấy Tề Ngự Phong một lần, nếu không có biện pháp khác, thì chỉ có cả đời chết già ở trong cung, nên tất nhiên rất nhiều người đều không cam lòng.

Đám nữ nhân nghe Bách Hợp nói xong, đều ngừng lại một chút, có người vốn lơ đễnh muốn ngồi ở trong đình đợi Tề Ngự Phong, nhưng lại sợ Tề Ngự Phong gặp phải những phi tần đi ra ngoài kia liền trực tiếp bị câu đến mắt hoa tâm mê, không nhìn qua đây, nếu ai có thể đoạt trước, tất nhiên là có hội thắng được sự chú ý của Tề Ngự Phong sẽ lớn hơn một chút, bởi vậy mọi người nghe xong trong lòng đều khẽ động.

Hàm Yên và Hàm Châu trao đổi cho nhau một ánh mắt bất đắc dĩ, hơi sốt ruột nhìn Bách Hợp, không biết vì sao nàng lại nói cơ hội mà hai người thật vất vả mới nghe ngóng được cho người khác, không nhịn được liền phiền muộn cúi đầu xuống.

"Chư vị tỷ tỷ, mời đi trước." Bách Hợp hành lễ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nếu lúc này đám nữ nhân này còn lề mề ở đây, thì chắc là Tề Ngự Phong đã gặp gỡ Lý Bảo Xu rồi, chỉ cần trong lòng của hắn ta lưu lại ấn tượng của Lý Bảo Xu, thì thích nàng ta liền là chuyện sớm hay muộn thôi, Bách Hợp phải dốc hết sức phá hỏng cơ hội này mới được.

Đám người Huệ phi thấy quần áo nàng đung đưa tràn đầy tiên khí, tất nhiên sự không chịu để cho nàng đi trước, không hẹn mà cùng một ít nha đầu và những người có thân phận cao hơn Bách Hợp đều đi ở phía trước, nhất định phải che nàng lại ở phía sau, một đám nữ nhân quy mô lớn mới theo con đường sạch sẽ trải đá xanh trong ngự hoa viên đi về phía Tề Ngự Phong sẽ tới.

Hôm nay quả nhiên mỗi người đều đã thăm dò được phương hướng mà Hoàng đế muốn tới là hướng nào, lúc đi gần đến hồ, Huệ phi đang dẫn đầu đám người liền đột nhiên dừng lại, nàng ta ngược lại hít một hơi khí lạnh, đến nỗi Bách Hợp đi cuối cũng cũng nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi của nàng ta.

"Đây là ai?" Hiền phi cũng không nhịn được nữa siết chặt tay, giọng nói hơi run rẩy hỏi.

Bách Hợp không nhịn được chen lên trước, hành động thất lễ lúc này của nàng cũng không có ai để ý, bởi vì tất cả mọi người đều đã tức giận đến toàn thân cứng ngắc, đôi mắt trực tiếp nhìn chằm chằm về phía xa. Bên cạnh hồ gần ngự hoa viên cách khoảng mười trượng, có một thiếu nữ mặc áo hồng phấn lúc này đang lười biếng ngồi nghiêng trên lan can cầu, bộ cung trang màu hồng nhạt kia bao lấy màu da đã được hệ thuống cải tạo của nàng ta, trong tiết xuân trăm hoa đua nở, lại càng trở nên vô cùng mê người. Một thân ảnh cao lớn mặc thường phục màu xanh thân đang đứng đưa lưng về phía mọi người, một tay đã xoắn một lọn tóc của thiếu nữ lên, thiếu nữ đưa mặt về phía này, đám nữ nhân đều thấy được sự hờn dỗi và bất mãn trên mặt nàng ta, chỉ nghe nàng ta khẽ kêu: "Ngươi là ai? Ta, ta là nữ nhân của Hoàng thượng. . ." Một câu như có chút bối rối, lại mang theo vài phần run rẩy, phối hợp với bộ dáng yêu kiều sợ hãi kia của nàng ta, dù cho không nhìn thấy được mặt của Tề Ngự Phong, nhưng lúc này tất nhiên mọi người đều biết rõ vẻ mặt của hắn ta đang hưởng thụ như thế nào.

Nam nhân có thể xuất hiện quang minh chính đại trong ngự hoa viên ngoại trừ Tề Ngự Phong còn có thể là ai? Một màn như vậy khiến cho Bách Hợp không nhịn được muốn cười, nàng quay đầu nhìn nhìn, liền thấy khuôn mặt của đám nữ nhân bốn phía đã tái nhợt, trong mắt đều toát ra thần sắc phiền muộn tối tăm.

"Nhìn xem đây là muội muội nào vậy. . ." Giọng nói nũng nịu của Huệ phi ra lệnh một tiếng, lúc quay đầu nhìn Lý Bảo Xu thì tuy trên mặt mang cười, nhưng trong mắt lại đều là âm sắc, có thể thấy được tâm tình không quá tốt.

Mọi người biểu hiện như vậy, Bách Hợp liền biết mục đích của mình đã đạt đến. Chỉ cần mọi người đều bắt đầu chú ý tới Lý Bảo Xu và Tề Ngự Phong, đừng cho họ có thời gian bồi dưỡng tình cảm, thì mục đích hôm nay của nàng đã đạt đến rồi! Đáng tiếc là lúc này không thể phá hỏng màn gặp gỡ của hai người, xem ra tâm tình của Tề Ngự Phong khi bắt gặp được một màn diễm ngộ như vậy là rất tốt, nếu kẻ nào lỗ mãng phá hủy tâm tình của hắn ta, thì sau này chắc chắn sẽ lọt vào sự vắng vẻ của hắn ta. Một đám nữ nhân sờ Đế tâm cực kỳ chuẩn, dù có hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có ai tùy tiện mở miệng biến mình thành chim đầu đàn.

Khổ đấu hệ thống sủng phi (5)

Trong lòng Bách Hợp cũng có chút tiếc nuối, nàng biết cái hệ thống của Lý Bảo Xu lợi hại đến cỡ nào, nếu lúc này ấn tượng đầu tiên mà Tề Ngự Phong có được với nàng ta là thoả mãn, thì hệ thống nhất định sẽ thưởng cho Lý Bảo Xu, lớn đến dung mạo, khí chất và tư thái, nhỏ đến cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, nhưng đáng tiếc nàng không có biện pháp gì để phá hỏng, lúc này nắng xuân đang tươi đẹp, nếu có thể có một trận mưa to thì tốt rồi, một khi trời mưa to, hai người này sẽ chật vật dị thường, đoán chừng cũng không còn tâm tư phong hoa tuyết nguyệt gì nữa rồi!

Ý niệm trong lòng nàng mới vừa xuất hiện, thì thời tiết vừa nãy vẫn còn đang trời quang mây tạnh bỗng chốc mây đen liền kéo đến.

'Ầm ầm!' Tiếng sấm vang lên, giọt mưa lớn như hạt đậu liền rơi xuống.

'Lộp bộp' Lúc mưa rơi xuống người cũng không đau, nhưng không chỉ khiến cho Lý Bảo Xu ở phía trước sợ ngây người, mái tóc lỏng mà nàng ta chải tỉ mỉ, lúc này bị mưa xối lên nên tất nhiên đã không còn hình dạng gì, bộ cung trang nặng nề kia dán lên người nàng ta cũng không còn nhìn ra được khí chất quý giá xinh đẹp trước kia nữa; mà các nữ nhân bên này cũng hét lên, đám cung phi như kiều hoa kia nào chịu được lễ rửa tội bằng mưa này, đều rất sợ còn đứng đây tiếp nữa thì lớp trang điểm sẽ bị chảy ra, vừa cố gắng dùng quạt che mặt, cũng bất chấp có thể khiến cho Hoàng đế phát hiện mình xuất hiện ở đây hay không, mỗi người đều vội vội vàng vàng chạy đến chỗ có thể tránh mưa.

". . ." Lúc này khí lực trong thân thể Bách Hợp như bị rút hết sạch vậy, sắc mặt trắng bệch, căn bản không có nổi một tia khí lực, đứng ngây ngốc ngay tại chỗ, hai cung nữ phía sau nàng cho rằng nàng nhìn thấy Hoàng đế nên ngẩn người rồi, dù sao lúc trước Lam Bách Hợp thích Tề Ngự Phong vô cùng, người khác không biết cho rằng nàng ấy tranh thủ tình cảm, nhưng hai đại cung nữ thiếp thân lại nhìn ra chút manh mối. Ngay lúc Hàm Yên đang muốn nói chuyện, thì Tề Ngự Phong ở đầu bên kia đã nghe được tiếng hét ở bên này nên vừa lúc quay đầu lại.

Tình cảnh một đám nữ nhân bị mưa xối ướt sũng lấy lòng hắn ta, trên khuôn mặt tuấn mỹ kia hiện lên vài phần châm chọc, bờ môi cong lên, hiển nhiên cũng không có ý thương tiếc đám nữ nhân này, hắn ta buông tóc Lý Bảo Xu ra, mái tóc kia còn chưa được hệ thống cải tạo, lúc này tuy nhìn thì rất đẹp, nhưng sau khi bị ướt thì cái loại cảm giác chán ghét ghê tởm này lại khiến cho hắn ta thấy không khỏe.

Đế vương trẻ tuổi nhìn một đám nữ nhân ở phía sau chạy đi vội vã, lại ngoài ý muốn thấy còn một người vẫn đứng không nhúc nhích, Bích Hoán Sa hơi mỏng lúc này bị thấm nước mưa dán sát vào người nàng ấy, hiện ra đường cong lung linh của nàng ấy, đường cong kia tốt hơn dáng người lúc này của Lý Bảo Xu không chỉ gấp mười lần, nếu trên người không có mảnh vải nào thì cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác lớp Bích Hoán Sa trong suốt kia như ẩn như hiện dán lên người nàng ấy, càng khiến cho người ta dâng lên một loại xúc động muốn xé lớp váy này ra để ngắm nhìn phong cảnh ở dưới đó.

Trong mắt Tề Ngự Phong hiện lên một tia hứng thú, hắn ta vẫn luôn không phải là người sẽ tự ủy khuất chính mình, nên tất nhiên lúc này đã quyết định đêm nay triệu Bách Hợp thị tẩm. Thời gian qua hắn ta bề bộn chính sự, từ sau khi sáp nhập Nam Chiêu quốc vào bản đồ Đại Tề, chuyện mà hắn ta phải giải quyết rất nhiều, đã rất nhiều ngày không có tới hậu cung, nghĩ đến thân thể nữ nhân mềm mại, hắn ta liền muốn cất bước đi tới. Lý Bảo Xu không nghĩ tới hắn ta lại muốn đi, liền lập tức thoáng sốt ruột, cuống quít kéo tay hắn ta lại như một cô bé, run run nói: "Ngươi là ai, ngươi còn chưa trả lời ta!"

Hệ thống sủng phi đã nói với nàng, nếu vẫn chậm chạp không chiếm được sự sủng ái của Tề Ngự Phong, nàng sẽ phải chịu trừng phạt, bởi vậy nàng cuống quít thêm 2 điểm vào giọng nói kiều mị tận xương của chính mình, lại thêm toàn bộ 3 điểm còn thừa lại mà hệ thống đã tặng vào làn da, lúc này dưới sự nhắc nhở của hệ thống mới cố ý đi ra vô tình gặp được Hoàng đế, nhưng nào ngờ ông trời không tốt, vậy mà lại đổ mưa to.

Lúc này trong lòng Lý Bảo Xu đã không nhịn được muốn mắng mẹ rồi, mưa to xối vào mặt nàng ta, làm cho nàng ta đau đớn, gần như ngay cả mắt cũng không mở ra được, bởi vì phải nín thở để tránh cho mưa rơi vào miệng, nên tất nhiên ngữ khí nói chuyện của nàng ta cũng vừa tức vừa vội, vốn là giọng nói kiều mỵ, nhưng cũng bởi vì ngữ khí vội vàng, mà lộ ra vài phần thở dốc khó nghe.

Lời nói này của nàng ta nghe giống như đang thẩm vấn mình vậy, nếu là lúc ở trên giường thì Tề Ngự Phong sẽ không ngại tán tỉnh với tiểu mỹ nhân, nhưng lúc này lại đang ở ngự hoa viên, hôm nay hắn ta rõ ràng đã có mục tiêu tốt hơn, hiện tại Lý Bảo Xu vẫn không thể thỏa mãn hắn ta, thì tất nhiên cũng khiến cho sự chịu đựng của hắn ta không còn nhiều nữa, đã không có sắc đẹp mê hoặc, đương nhiên lý trí của Tề Ngự Phong cũng không phải là Lý Bảo Xu hiện tại có thể phá hủy được, hắn ta cười lạnh hai tiếng, cảm giác lòng bàn tay đang kéo tay mình của Lý Bảo Xu ẩm ướt, lại càng khiến cho sắc mặt của hắn ta trở nên khó coi: "Nếu trong hoa viên này xuất hiện người khác, như vậy ngươi đã là nữ nhân của Hoàng thượng, vì sao còn dây dưa với nam nhân khác?" Trò xiếc như vậy, hắn ta đã thấy rất nhiều rồi, vừa rồi còn cảm thấy rất hứng thú, nhưng lúc này trời vừa đổ mưa, bộ cung trang nặng nề kia treo trên người Lý Bảo Xu, để lộ ra thân thể nhỏ bé thật sự không hợp với quần áo của nàng ta, lúc này Tề Ngự Phong còn chưa triệu nàng ta thị tẩm, nên tự nhiên không biết chỗ mị lực của thân hình nhỏ bé này, giờ đây thấy quần áo của nàng ta rõ ràng quá rộng, liền làm lộ ra thân hình không hợp với bộ váy này của nàng ta, một khi đã không hề xinh đẹp, thì cái cảm giác cổ quái muốn đùa giỡn Lý Bảo Xu vừa nãy cũng không còn nữa, Tề Ngự Phong không chút do dự quát một câu: "Buông tay! Lý Trường Quý, nhìn xem nàng ta là người của cung nào, phái người trông coi nàng ta, không có việc gì không được phép đi lung tung, bộ váy này không hợp với nàng ta, về sau không được phép mặc hồng phấn nữa!"

Bộ váy hồng phấn này, lúc nãy ở dưới ánh nắng xuân, tất nhiên xinh đẹp dị thường lại làm nổi bật lên cảm giác hoạt bát của thiếu nữ trên người Lý Bảo Xu, nhưng bây giờ mưa lớn vừa trút xuống, bộ váy này liền như một cái tấm bao bố nặng nề treo trên người nàng ta vậy, không còn hơi thở của thiếu nữ nữa, mà chỉ mang đến cho người ta một loại cảm giác nặng nề luộm thuộm, cũng khiến cho Tề Ngự Phong vừa mới sinh ra một tia hứng thú vào lúc này liền bị dập tắt.

Vị Đế vương trẻ tuổi mà hăng hái này liền không thèm để ý tới thần sắc chật vật trong mắt Lý Bảo Xu, vén vạt áo sải bước đi tới chỗ Bách Hợp. Lý Bảo Xu nhìn thân ảnh của hắn ta, bờ môi cắn đến tái nhợt, trên mặt hiện lên một tia yếu ớt mà quật cường.

Lúc này Hàm Yên thật sự muốn quỳ xuống bái vị tiểu chủ này, trời mưa lớn như vậy, rơi trúng vào mặt đều đau, nhưng hết lần này tới lần khác ngài ấy lại còn đứng yên ngay trong mưa, tuy trước đây vị tiểu chủ này biểu hiện ra cực kỳ yêu thích Hoàng thượng, nhưng Hàm Yên vẫn cho rằng ngài ấy vẫn còn lý trí, có điều lúc này xem ra mình thật đúng là đã xem trọng vị Trưởng công chúa Nam Chiêu này rồi.

"Tiểu chủ, mưa lớn rồi, nô tỳ đưa tiểu chủ hồi cung ạ." Tuy nói lúc này Hoàng thượng đang ở ngay trước mắt, nhưng nếu lúc này mắc mưa thân thể bị nhiễm lạnh thì đến lúc đó chỉ sợ phải dưỡng bệnh không được thị tẩm hơn mấy tháng, không phải là được không bù nổi mất sao? Trong lòng Hàm Yên khinh thường, nhưng Bách Hợp thì lại vẫn im lặng, nàng vừa mới nghĩ nếu như có mưa thì hay rồi, ai ngờ mưa thật sự tới, lúc này khí lực cả người nàng giống như bị rút hết sạch vậy, ngay cả đứng mà thân thể cũng đều run rẩy, thì sao bước đi được đây?

"Lam Thường tại?" Tề Ngự Phong đi đến gần mới nhìn thấy rõ gương mặt minh diễm của Bách Hợp, mưa rơi xuống mặt nàng, lại bởi vì không có trang điểm, cho nên thoạt nhìn chỉ làm cho gương mặt xinh đẹp rực rỡ trong ngày thường của nàng càng tăng thêm vài phần tái nhợt khiến cho người ta cảm thấy trìu mến, cũng không có son phấn chảy xuống theo nước mưa giống như những nữ nhân khác, cái váy Bích Hoán Sa kia mặc trên người nàng có một loại cảm giác khiến cho người ta thấy kinh diễm, lúc này lụa mỏng thấm nước dán sát lên người nàng, bộ ngực đầy đặn cao ngất và cái eo nhỏ nhắn kia được phơi bày ra một cách hoàn mỹ, trong mắt Tề Ngự Phong ánh lên tia lửa, hắn gần như có thể tưởng tượng được nếu trời trong xanh nàng mặc chiếc váy lụa mỏng này sẽ là phong cảnh cỡ nào.

"Lý Trường Quý." Ánh mắt Tề Ngự Phong cũng không nháy một cái, kêu người đang đứng sau lưng một tiếng, đại tổng quản nội thị tùy thân của hắn ta liền vô cùng hiểu rõ thánh tâm dâng lên một cái áo choàng, Tề Ngự Phong cầm áo choàng nhẹ nhàng quấn Bách Hợp lại, rồi liền bế lên.

Bách Hợp rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, lúc này mới chớp mắt lặng lẽ thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng Tề Ngự Phong. Nếu lúc này mà bị đám nữ nhân đang vội vàng chạy khắp nơi trong hậu cung nhìn thấy, chỉ sợ sẽ cắn răng xé khăn, nhưng trùng hợp là mọi người đều sợ mắc mưa bị nhiễm lạnh sinh bệnh không thị tẩm được, cho nên lúc này ai cũng không còn để ý đến chuyện câu dẫn Hoàng thượng nữa, ngoại trừ vẫn còn một vài cung nhân còn chưa hoàn toàn hết hy vọng đang đứng ở dưới hành lang rất xa nhìn qua bên này ra, thì đám người Huệ phi đã giải tán không còn một mảnh.

Một vài nữ nhân bị gió thổi vào, quần áo ướt dán lên người, lại bắt gặp Hoàng thượng ôm một người đi xa, ai ai cũng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này bởi vì chiếc áo choàng đã che kín thân thể, nên mọi người không thấy được người đang được Tề Ngự Phong ôm là ai, chỉ cho đó là Lý Bảo Xu mặc váy hồng phấn mà lúc nãy đang nói chuyện với hắn ta, vì vậy trong lòng liền mắng Lý Bảo Xu đến cẩu huyết phun đầu.

Mà lúc này thật vất vả về đến cung, Lý Bảo Xu liền bị cảm, nàng ta bị cảm rất nặng, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta còn không dám nói với ai khác, nàng ta nhìn vào hệ thống thì thấy bỗng nhiên gần như phần lớn nữ nhân trong hậu cung đều sinh ra ác cảm với nàng ta, không khỏi cười khổ hai tiếng. Theo hệ thống bình luận thì độ ác cảm như vậy cũng là một loại thể hiện mị lực của nàng ta, vì vậy tuy người hận nàng ta rất nhiều, nhưng hệ thống lại tặng cho nàng ta 5 điểm, nàng ta nghĩ đến thân thể của mình hiện giờ, chỉ đành phải dùng 5 điểm này để đổi lấy một viên thuốc có thể trị được bách bệnh, lúc này thân thể mới lập tức khỏe hơn. Chỉ là, như vậy nàng ta liền mất đi một cơ hội dùng 5 điểm này vào các thuộc tính giá trị khác, trong lòng khỏi khỏi âm thầm tiếc nuối.

Từ sau khi Bách Hợp bị Tề Ngự Phong ôm lấy thì liền ngất đi, trước khi suy nghĩ của nàng rơi vào bóng tối, thì liền nhớ tới Lời chúc phúc của Long Vương, trong lòng mơ hồ hiểu ra trận mưa to xuất hiện kỳ lạ này chỉ sợ có liên quan với chuyện thân thể mình đột nhiên trở nên khó chịu rồi. Đợi đến sau khi tỉnh lại thì đã là hừng đông rồi, khi nàng mở mắt ra, liền phát hiện mình bị một người ôm vào trong lòng, thân thể có chút bủn rủn vô lực, sau khi phát hiện mình cũng không mặc quần áo, Bách Hợp liền không nhịn được vô ý thức đẩy lồng ngực của người kia một cái, người đang ngủ say kia ngược lại không có chuyện gì, nhưng chính nàng lại lăn một cái 'Bịch' xuống giường.

". . ." Lúc này Tề Ngự Phong ở trên giường vừa chống tay ngồi dậy liền nhìn thấy một màn này, không nhịn được cười khẽ ra tiếng, cũng không định vươn tay kéo Bách Hợp lên, một mái tóc dài mềm mại đen láy xõa tung trước lồng ngực trần của hắn ta, mang theo vài phần mị hoặc: "Ái phi lại không thích ngủ trên giường, mà chỉ thích ngủ trên sàn sao?" Khóe miệng hắn ta nhếch lên cười như không cười, một đôi mắt phượng hẹp dài nhướng lên, sống mũi hắn ta cao thẳng, đôi môi lại cực mỏng, trông bộ dáng rất tuấn mỹ, nhưng chỉ có lúc cười mới thực sự mang đến cho người ta một loại cảm giác âm hàn đến tận xương.

Khổ đấu hệ thống sủng phi (6)

Lúc thân thể Bách Hợp không chỉ vô lực, mà cả người lại càng là bị ngã đau, đầu nàng đụng trúng bệ đặt chân, mái tóc xõa rối tung trên đất, quan trọng hơn là nàng không có mặc quần áo, lúc này chỉ đành phải lấy tay miễn cưỡng che đi bộ ngực đầy đà, cố gắng nhịn lại nhẫn, mới miễn cưỡng nhịn lời tức giận mắng đã vọt lên đến miệng xuống. Dựa theo quy tắc hậu cung, khi cung phi thị tẩm sẽ phải ngủ ở ngoài, chính là vì để thuận tiện cho việc hầu hạ Hoàng đế, lúc trước nàng luôn ngủ một mình, nên đã quên điểm này, nếu không nàng chắc chắn sẽ không ra tay đẩy người rồi.

Tề Ngự Phong nhìn bộ dáng của nàng như đang nhìn một con khỉ đang làm trò vậy, nàng chịu đựng đau đớn vừa khó khăn bò dậy, một mái tóc đen láy mượt mà che khuất hơn phân nửa tấm lưng trần của nàng. Cuối cùng Bách Hợp mới miễn cưỡng nói: "Thỉnh an Hoàng thượng, thiếp thất lễ." Nàng vừa mới tỉnh lại, không biết có phải vì di chứng của cơn mưa hôm qua hay không, mà lúc này đầu của nàng đang co rút đau đớn từng trận, vừa nãy lại bị giật mình ngã xuống nên lại càng đau hơn.

Lúc này Bách Hợp tự cho là mình nhẫn nhịn được, nhưng kỳ thật Tề Ngự Phong thì lại thấy hai gò má nàng đỏ tươi, trong mắt giống như sắp phun ra lửa vậy, không minh diễm rực rỡ như thường ngày, nhưng lại có một loại cảm giác càng hấp dẫn hơn cả lúc ăn mặc xinh đẹp tinh xảo trong thường ngày, hắn ta sửng sốt một chút, tim bỗng nhiên đập nhanh hai nhịp, tuy rất nhanh bị hắn ta đè xuống, nhưng loại cảm giác không thể khống chế này lại làm cho ánh mắt Tề Ngự Phong càng trở nên nghiêm túc, hắn ta vươn tay ôm lấy eo Bách Hợp kéo nàng lên giường, trên miệng lại nhẹ giọng trêu chọc: "Dọa ái phi sợ ngược lại khiến cho trẫm đau lòng, để trẫm xem xem, có chỗ nào bị thương không." Giọng nói của hắn ta càng ngày càng nhỏ, mang theo một loại ẩn nhẫn, Bách Hợp liền phát hiện linh hồn của mình lại bắt đầu xuất ra.

Lúc tỉnh lại lần nữa thì sắc trời đã sáng rõ rồi, Hàm Yên và mọi người cũng đã bưng nước rửa mặt chờ ở bên giường, Bách Hợp vừa mở mắt, Hàm Yên liền vui mừng nói: "Tiểu chủ đã thức rồi ạ? Hoàng thượng đã hạ lệnh, hôm nay tiểu chủ không cần đi thỉnh an Hoàng hậu, Lưu công công đã phụng lệnh Hoàng thượng, đưa đồ ban thưởng tới rồi, nô tỳ cảm thấy lần này, có khả năng sẽ thăng vị phân cho tiểu chủ."

Chuyện tối qua thật có lợi cho nàng, sau khi linh hồn xuất ra lúc này lại tiến vào thân thể, nhưng cái cảm giác đau đầu muốn nứt khi tỉnh lại lúc nửa đêm hôm trước đã biến mất rất nhiều, kiến cho nàng không nhịn được phải lau trán thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì Hàm Yên đã cười không ngừng bước đến giúp nàng xoa bóp: "Tiểu chủ đau đầu sao? Tối qua tiểu chủ thế mà lại dựa vào Hoàng thượng kêu khó chịu đấy." Ngày hôm qua sau khi bị Tề Ngự Phong ôm về Bách Hợp giống như biến thành một người khác vậy, luôn cọ vào người Tề Ngự Phong hô đau đầu, vốn trong hậu cung loại chuyện này cũng không hiếm thấy, chỉ là Hàm Yên lại thấy vị Lam tiểu chủ này thật sự hơi ngu xuẩn một chút, vốn tưởng rằng sẽ không thành công, ai ngờ cuối cùng Hoàng thượng lại ở lại, thậm chí ngay cả chủ cung Vương quý nhân phái người đến mời mấy lần cũng đều bị Hoàng thượng đuổi về.

"Hoàng thượng muốn thăng vị cho ta?" Bách Hợp không nghe thấy được ban thưởng cái gì, mà trực tiếp liền bắt được điểm quan trọng nhất, hiện tại thân phận địa vị của nguyên chủ thật sự quá thấp, chỉ mới là Thường tại thất phẩm mà thôi, đi ra ngoài gặp người liền phải quỳ, mà quan trọng nhất là, cái Thường tại thất phẩm này không dễ được nhìn thấy Hoàng đế, trừ phi Tề Ngự Phong có hứng thú với nàng, nếu không dù có chịu đựng hơn một năm cũng đều chưa chắc có thể nhìn thấy mặt Tề Ngự Phong, tuy nói Bách Hợp xác định mình sẽ không ỷ vào mang thai liền đi gây khó dễ cho Lý Bảo Xu giống như nguyên chủ, nhưng nếu thân phận địa vị của nàng có thể cao hơn trong tình tiết của vở kịch một chút, thì mới có lợi cho việc nàng đang làm.

"Chúc mừng tiểu chủ, chúc mừng tiểu chủ, Hoàng thượng ban thưởng phong hào cho tiểu chủ." Hàm Yên mang theo vẻ mặt tươi cười chúc mừng, vừa kêu người nhanh dâng tờ giấy mà Hoàng thượng đã tự tay viết lên, Bách Hợp mở ra xem, trên giấy chỉ viết một chữ 'Hợp', liền không nhịn được khẽ liếc trắng mắt, suýt nữa đã ném tờ giấy trong tay đi.

"Có nghĩa là, ta vẫn chỉ là Thường tại.." Nàng mở miệng khẽ than thở, Hàm Yên hơi tò mò nhìn ngài ấy một cái, rất nhiều Quý nhân, Quý tần tuy thăng vị phân, nhưng lại căn bản không được Hoàng thượng tự tay ban thưởng chữ, thậm chí ngay cả Hiền phi, Huệ nhị hiện tại cũng chưa có được vinh hạnh đặc biệt này, Bách Hợp có thể nhận được vinh hạnh như vậy, Hàm Yên vốn cho rằng ngài ấy sẽ vui vẻ vô cùng, nhưng ai ngờ trông bộ dáng ngài ấy lại giống như căn bản không vui vẻ gì cả.

Bách Hợp thở dài, không nhìn tới vẻ nghi hoặc trên mặt Hàm Yên, ngẫm lại chuyện hôm qua Lý Bảo Xu xuất hiện, tuy cuối cùng Tề Ngự Phong không đi cùng Lý Bảo Xu, nhưng ai cũng không biết Lý Bảo Xu có để lại ấn tượng gì trong lòng hắn ta hay không, Bách Hợp nghĩ đến đây, cũng không để ý đến chuyện vị phân nữa, trực tiếp triệu Đại cung nữ Hàm Châu đến: "Hàm Châu, ngươi ở trong cung nhiều năm, người quen biết cũng rất nhiều, ngươi nhìn xem cung nhân nào có tính cách hoạt bát nhí nhảnh, tư thái xinh xắn lanh lợi không, tìm đến đây giúp ta."

Lý Bảo Xu không phải thích làm chuyện đặc biệt sao? Thấy Hoàng đế, vì khiến cho Tề Ngự Phong cảm động, còn nói ra chỉ muốn làm vợ chồng thôi, đáng tiếc lúc trước bản thân Lam Bách Hợp quá ngu xuẩn một chút, sau khi Nam Chiêu quốc bị công phá thì ngay cả một chút thế lực nho nhỏ còn dư lại của hoàng thất Nam Chiêu cũng không giữ được, nếu không hôm nay nàng cần gì phải cầu trợ Hàm Châu này chứ, chính mình liền tự tìm người xử lý cho rồi.

Hai cung nữ không biết tại sao nàng lại yêu cầu như vậy, vốn Hàm Yên còn đang có chút vui mừng, nhưng nghe được hàm ý trong lời nói của Bách Hợp, sắc mặt liền cứng đờ: "Chẳng lẽ tiểu chủ định..."

"Chỉ là lo trước khỏi hoạ thôi." Bách Hợp mỉm cười, cũng không định giải thích, kêu hai nha hoàn khác hầu hạ nàng đứng dậy. Tề Ngự Phong đã nói mình không cần đi thỉnh an Hoàng hậu sau khi thị tẩm, liền chứng minh hắn không có ý định ghi lại chuyện đêm qua, trong cung dù cho Hoàng đế ngủ với một cung nữ thì cũng cần phải ghi lại, lúc này không ghi lại, chính là không muốn để người khác biết, cũng càng không muốn bởi vì chuyện đêm qua mà để cho mình có cơ hội mang thai.

Quả nhiên, không lâu sau, tiểu đồ đệ của Đại tổng quản bên người Tề Ngự Phong là Lưu Hảo liền bưng một chén thuốc đen kịt tới, vốn nàng cũng không muốn có khả năng mang thai vào lúc này, dù sao chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, con có thể sinh đương nhiên tốt nhất, nhưng bây giờ còn không phải lúc, hiện tại Tề Ngự Phong vô cùng cảnh giác với cỗ thân thể này của nàng, nếu đúng lúc này lại sinh con, thì chỉ sẽ đẩy Tề Ngự Phong ra xa hơn mà thôi, nguyên chủ đã hy vọng muốn báo thù, hơn nữa tốt nhất là có thể có được sự sủng ái của Tề Ngự Phong, tuy nói trong thời gian ngắn Bách Hợp có chút buồn rầu về điểm này, có điều tuy nàng không biết phải làm sao để có được sủng ái, nhưng ít nhất có thể làm cho Tề Ngự Phong không chán ghét mình như vậy nữa. Vì vậy dứt khoát uống hết thuốc vào.

Từ ngày hôm đó Tề Ngự Phong liền giống như quên mất Bách Hợp vậy, mấy ngày liên tiếp đều chọn hai phi thị tẩm, tuy mọi người trong cung đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành phải dốc hết sức nghĩ cách để tình cờ gặp gỡ Hoàng thượng. Hàm Châu quả nhiên tìm được mấy cung nữ tới, hiện giờ còn rất nhiều cung nhân muốn trèo lên giường Tề Ngự Phong từ đó một lần được bay lên trời, lúc Bách Hợp nhìn thấy mấy cung nữ này, liền cười xấu xa.

Những cung nhân này cũng biết Bách Hợp làm như vậy có khả năng chỉ là đang lợi dụng họ mà thôi, nhưng những cung nữ như họ ở trong hậu cung Đại Tề này ít nhất có tới hai ba ngàn người, rất nhiều người cả đời đều chưa chắc có thể nhìn thấy mặt Hoàng thượng, bây giờ có thể có một cơ hội như vậy, đừng nói Bách Hợp là muốn đưa họ đến trước mặt Hoàng thượng, xem như Bách Hợp còn có yêu cầu khác, thì chắc chắn đám người này cũng sẽ đồng ý.

Nhớ lại những bộ dáng mà Lý Bảo Xu luôn để lại ấn tượng cho Tề Ngự Phong trong tình tiết của vở kịch, Bách Hợp tranh thủ mấy ngày Tề Ngự Phong không tới dạy cho mấy cung nữ này, liên quan đến tiền đồ tương lai của họ, nên tất nhiên đám người này học đặc biệt nhanh, khoảng bảy tám ngày sau, ai cũng có thể diễn rất sống động rồi, có thần sắc ưu sầu, có bộ dáng nhí nhảnh, có cố ý làm như vô tình gặp được nhưng lại bày ra tư thái đẹp nhất. Bách Hợp cảm thấy cũng đã đến lúc rồi, liền kêu Hàm Châu đi ra ngoài nghe ngóng tin tức, sau đó lần lượt báo những tin tức này cho đám cung nữ.

Vĩnh viễn đừng nên xem thường quyết tâm muốn bay lên của đám cung nữ này, trong năm người mà Hàm Châu tìm đến thì có ít nhất ba người đã thành công được Tề Ngự Phong thu dùng, hai người đều được vị phân Tú nữ, thậm chí có một người còn được sủng hơn một chút, trực tiếp phong Giai lệ.

Ngay tại lúc Bách Hợp đang cảm thấy tự hào vì thành quả của mình, thì rốt cuộc chủ cung Vương quý nhân không còn nhịn được nữa, nàng ta trực tiếp kêu cung nữ thiếp thân truyền Bách Hợp đến uống trà.

So vị phân, so tư lịch, Bách Hợp không có một mặt nào có thể hơn được người khác, cho nên Vương quý nhân vừa truyền, tất nhiên nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi. Trong chính cung, Vương quý nhân đang nghiêng người dựa vào ghế quý phi, một bộ dáng lười biếng, con mắt chỉ nhìn chằm chằm cái móng tay được cắt tỉa vô cùng xinh đẹp sơn màu kia của mình, giống như không nhìn thấy Bách Hợp đã hành lễ tới nửa nén hương ở trước mặt nàng ta vậy.

Động tác phúc lễ như vậy giữ lâu quả thật còn khó chịu hơn cả quỳ lâu, không bao lâu sau cái trán của Bách Hợp liền thấm ra mồ hôi lạnh, Vương quý nhân bắt gặp sắc mặt nàng đã tái nhợt, trong lòng thầm kêu 'Sảng khoái'.

Vương gia xem như cũng là đại tộc ở Đại Tề, nàng ta mượn hơi ấm của gia tộc, vừa tiến cung liền trực tiếp được phong Quý nhân lục phẩm, lại càng may mắn là có thể sống một mình một cung không cần chen chúc chung với người khác, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta ở trong hậu cung này, tuy có thủ đoạn, thế nhưng dung mạo lại không có gì nổi bật cả, mỗi năm đều có rất nhiều tiểu mỹ nhân tươi mới tràn vào hậu cung, chỉ sợ nàng ta đã bị Đế vương trẻ tuổi ném ra sau đầu từ lâu rồi. Có điều Vương quý nhân không cam lòng, đến bây giờ nàng ta còn chưa có con, vô luận là vì mình hay vì người nhà thì cũng nên đánh cược một lần, nhưng hết lần này tới lần khác Tề Ngự Phong lại cứ không lạnh không nhạt với nàng ta, trong một tháng còn có rất nhiều phi tần chằm chằm vào Tề Ngự Phong, đừng nói một tháng, thậm chí cả năm cũng không tới phiên nàng ta một lần.

Thật vất vả Nam Chiêu bị đánh bại, một đám nữ nhân mới lại tiến vào cung, Vương quý nhân cố nén ghen ghét đón Lam Bách Hợp vào cung mình, vốn ngay từ đầu nàng ta còn có chút âm thầm vui mừng, dù sao tướng mạo của Trưởng công chúa Nam Chiêu này xác thực rất xinh đẹp, ngay từ đầu Hoàng thượng cũng ưa thích, nàng ta tiến cung đã gần hai năm rồi, nhưng ngoại trừ lúc nàng ta mới tiến cung Hoàng thượng có tới cung này hai lần ra, thì từ đó về sau lại không còn đặt chân đến nữa, ai ngờ sau này lại đến liên tiếp nhiều lần như vậy, Vương quý nhân như mở cờ trong bụng âm thầm đi câu dẫn mấy lần, nhưng đáng tiếc lại không có một lần nào thành công cả.

Hôm đó, Hoàng thượng lại đưa Bách Hợp về, vốn chính bản thân Vương quý nhân cũng định đi vào cùng, nhưng lại bị Lý Trường Quý ngăn cản đuổi về, nàng ta lại phái người đến mời mấy lần, nhưng căn bản lại không được Tề Ngự Phong đáp lại, tất nhiên trong lòng Vương quý nhân rất tức giận, vốn trước đây nàng ta cảm thấy có một tiểu mỹ nhân như Bách Hợp ở trong cung mình thì có thể câu được Hoàng thượng tới, nhưng lúc này lại thấy, Tề Ngự Phong tới là tới, chỉ có điều vừa tới liền ở cùng với Bách Hợp, đừng nói nàng ta muốn phân chút ít thịt, thậm chí ngay cả cặn súp nàng ta cũng không uống được. Vì vậy đương nhiên Vương quý nhân liền trở mặt, lúc này cố tình muốn chỉnh Bách Hợp, nên mới cố ý để cho nàng cứ giữ tư thế phúc lễ như vậy ở trước mặt mình.

Khổ đấu hệ thống sủng phi (7)

Nếu luận những cái khác thì có khả năng Bách Hợp không giỏi, nhưng nếu bàn về lực nhẫn nại, thì nàng lại giỏi hơn nguyên chủ nhiều, lúc này cho dù đầu đã đổ đầy mồ hôi lạnh rồi, nhưng nàng vẫn nhất định cắn răng không kêu một tiếng, mãi cho đến khi chính bản thân Vương quý nhân không ngồi yên được nữa, trong lòng thầm mắng vài câu mới lạnh lùng liếc Bách Hợp: "Lam Thường tại đến cung của ta làm gì? Trở về đi, chỗ của ta cũng không có Hoàng thượng!"

Vương quý nhân thật sự khinh người quá đáng, Hàm Yên cúi đầu nghĩ, cùng Hàm Châu một trái một phải đỡ Bách Hợp, cùng đáp 'Vâng', lúc này mới ở trong khuôn mặt cười lạnh của Vương quý nhân lui ra ngoài.

"Thật quá đáng, rõ ràng là Vương quý nhân kêu tiểu chủ đến, lúc này lại hành hạ như thế." Tính tình Hàm Châu hơi nhanh nhảu, không nhịn được nói thầm hai câu, bị Hàm Yên trừng mắt mới không dám lên tiếng nữa.

Tuy vừa nãy Bách Hợp nhịn được, nhưng lúc này đứng lên hai chân liền đau như kim bị đâm, ngay cả đứng cũng không vững, phải vịn hai cái nha đầu đỡ nàng về thiên điện của mình, mới vừa vào cửa, liền phát hiện bên trong lại là một mảnh yên tĩnh, hai tiểu thái giám hầu hạ đang cung kính quỳ ở bên ngoài. Nhìn thấy nàng về, Lý Trường Quý đang đứng ở ngoài viện mới thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu tổ tông à, ngài đã đi đâu vậy? Hoàng thượng đã chờ sốt ruột rồi đó."

Nghe được Tề Ngự Phong đã đến, Hàm Yên và Hàm Châu không khỏi hiện lên thần sắc kinh hỉ, nhưng Bách Hợp lại nhíu mày, cố chịu đựng cảm giác đau đớn ở hai chân, khẽ lên tiếng. Vốn Lý Trường Quý định tới đỡ nàng, nhưng Tề Ngự Phong mặc trường bào màu xanh, đầu đội tiểu mạo (mũ quả dưa mà đàn ông thời nhà Thanh hay đội) khảm ngọc cau mày bước từ trong phòng ra, đôi mắt phượng liếc nhìn Bách Hợp, ánh mắt dạo qua đầu gối của nàng một vòng, lại nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Bách Hợp, khóe miệng mới nhếch lên nở nụ cười, trong mắt của hắn ta không có lấy nửa độ ấm, nhưng trong miệng lại ấm giọng nói: "Nhìn xem ái phi đáng thương của trẫm này, đây là bị sao vậy?"

Trong tình tiết của vở kịch, Tề Ngự Phong là một Hoàng đế có dục khống chế rất mạnh, trong hậu cung khắp nơi đều có ám vệ của hắn ta, nếu nói hắn ta không biết Bách Hợp đã đi đâu, đừng nói Bách Hợp đã biết rõ tình tiết của vở kịch sẽ không tin tưởng, mà ngay cả đám người Hàm Yên cũng khẳng định không tin, nhưng nếu Hoàng đế đã muốn chơi, thì không ai có can đảm dám vạch trần hắn ta, Bách Hợp mỉm cười, cố nén đau đớn trên chân, khụy gối thi lễ với Tề Ngự Phong: "Hoàng thượng vạn an."

Nàng cũng không biểu lộ ra bộ dáng giật mình khi nhìn thấy Tề Ngự Phong, ngược lại đã khiến cho trong mắt Tề Ngự Phong hiện lên một tia đăm chiêu, nhẹ gật đầu với nàng: "Không cần đa lễ." Nói xong, liền quay người bước vào trong điện.

Tuy Bách Hợp quyết định muốn lấy lòng Tề Ngự Phong để thuận tiện thay nguyên chủ lấy chút ít sủng ái, nhưng khi chân chính lâm trận, thì nàng lại ngồi yên không biết nên làm gì, hai người cứ ngồi im lặng như vậy suốt cả nửa ngày, Tề Ngự Phong cầm một bản Biên niên sử của Vương triều Đại Tề xem say sưa, còn Bách Hợp thì lại ngồi yên lặng ngẩn người, trong lúc nhất thời trong điện chỉ có thể nghe được tiếng 'Loạt xoạt' khẽ vang lên khi Tề Ngự Phong lật sách, ngoài ra cũng không còn tiếng động nào nữa.

"Mấy cung nhân nàng đưa tới không tệ." Tuy lúc này trên mặt Tề Ngự Phong mang theo nụ cười, nhưng trong đôi mắt của hắn ta lại dần dần hiện lên sự không kiên nhẫn: Nàng Trưởng công chúa Nam Chiêu quốc ngực to mà không có não này giống như trong một đêm liền trưởng thành, hiểu chuyện hơn, biết an tĩnh, ngoại trừ có thể hưởng thụ đến cá nước thân mật ở trên người nàng ta ra, thì ngược lại lúc này ở cùng nhau cũng có thể khiến cho hắn cảm thấy thoải mái.

Tuy Tề Ngự Phong hưởng thụ bộ dáng của nữ nhân lúc vì mình mà tranh giành tình nhân, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ta vĩnh viễn luôn thích cuộc sống như vậy, đôi khi hắn ta cũng sẽ cần sự yên tĩnh, tuy chỉ cần hắn ta nói ra yêu cầu thì phần lớn nữ nhân đều sẽ an tĩnh, nhưng Bách Hợp thì lại khác, nàng là chân chính an tĩnh, không có nửa biểu hiện dư thừa, không có tâm thần không yên cố gắng bày ra bộ dáng trấn định, nàng giống như một cây hoa được trồng ở đây, bộ dáng tự mình tự vui này của nàng, lại khiến cho người khác hận không thể xé nát cái loại thần sắc bình tĩnh này của nàng ra!

Trong mắt Tề Ngự Phong chợt lóe lên một tia lửa đỏ, nhưng lại nghiêm trang đặt quyển Biên niên sử đang dần dần không xem vào được nữa ở trong tay xuống, ngoắc Bách Hợp lại: "Tới đây."

Bách Hợp cau mày, quay mặt lại, hít một hơi thật sâu, lúc này mới đứng dậy đi đến gần Tề Ngự Phong, người còn chưa đi gần, đã liền bị người kia kéo ôm vào trong lòng.

"Sinh ra có gương mặt thiên kiều bá mị, rồi lại bảo trì bình thản như vậy, thật không giống như trước, ngay từ đầu là trẫm đã nhìn lầm nàng, hay xem nhẹ nàng đây?" Mắt Tề Ngự Phong hơi híp lại, nụ cười bên khóe miệng khiến cho cả người hắn ta lộ ra sự thoải mái vô cùng, thế nhưng trong đôi mắt kia lại không có lấy một nửa độ ấm, tuy trên mặt cười đến ôn hòa, nhưng trong đôi mắt đó lại hiện lên vài tia lệ khí, Bách Hợp nhìn thoáng qua trong lòng liền phát lạnh, dời cằm mình ra khỏi tay hắn ta, nghĩ đến câu nói lúc nãy của Tề Ngự Phong, liền không khỏi hỏi lại: "Vừa rồi Hoàng thượng nói thiếp đưa cung nhân nào vậy?"

Nàng tránh vấn đề của Tề Ngự Phong, ngược lại nhắc đến chuyện cung nhân, tay Tề Ngự Phong bắt hụt, nhưng vẫn duy trì tư thế nhấc cằm nàng lúc nãy, khẽ nở nụ cười trầm thấp: "Giả ngốc với trẫm sao?" Lời này của hắn ta không biết là đang nói đến chuyện nào, Bách Hợp nghĩ: Mình làm nhiều nhiệm vụ như vậy, nhưng đã có hai lần suýt chút nữa đã bị người ta nhận ra điểm khác biệt của mình và nguyên chủ, trong lòng không khỏi buộc chặt, vừa muốn mở miệng, thì Tề Ngự Phong lại như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cái, dịu dàng nói: "Đương nhiên là mấy tiểu mỹ nhân mà nàng đưa cho trẫm hưởng dụng rồi, tìm ra họ, dạy họ nhiều như vậy, có lẽ rất mệt đi?"

Đã biết khắp nơi trong cung đều có ám vệ của Tề Ngự Phong, nhưng Bách Hợp lại không nghĩ tới nơi ở nhỏ bé vắng vẻ này của mình mà hắn ta cũng phái người theo dõi, bỗng nhiên trong lòng liền thấy lo lắng, nhưng ngẫm lại, vốn mấy nữ nhân đó cũng không phải là nàng dùng để mưu tính lợi ích gì cho chính mình, cho nên xem như Tề Ngự Phong biết được thì nàng cũng không thẹn với lương tâm, bởi vì mục đích của nàng cũng không là ở trên người Tề Ngự Phong, làm những chuyện này mặt ngoài cũng không có ý định nhận được lợi ích gì, mà chỉ là vì phòng ngừa về sau lúc Lý Bảo Xu xuất hiện nói những lời này khiến cho Tề Ngự Phong động tâm mà thôi, cho dù lúc này bị nhìn thấu rồi, thì thân thể Bách Hợp cũng chỉ hơi cứng ngắc một chút thôi, rồi ngay lập tức liền khôi phục lại bình thường.

"Có thể phục vụ Hoàng thượng, thì sao thiếp lại cảm thấy mệt được chứ? Nếu Hoàng thượng không thích, vậy về sau thiếp không làm nữa." Bách Hợp nói xong, liền muốn mượn động tác ngồi thẳng người để rời khỏi lồng ngực của Tề Ngự Phong, hắn ta mặc một bộ quần áo hằng ngày, tuy lồng ngực ôn hòa, nhưng thân thể rắn chắc lại khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, giống hệt như đang đối mặt với một con báo săn, bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể vồ tới giết người vậy. Bản thân nàng cũng đã luyện võ rất nhiều lần, nàng dám khẳng định Tề Ngự Phong có võ công trong người, nam nhân này hỷ nộ vô thường, lại giết người không chớp mắt, nằm trong ngực của hắn ta, Bách Hợp như có thể nghe thấy được một mùi máu tươi nồng nặc, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Thấy nàng không phủ nhận, mà ngược lại giống như đang thừa nhận, Tề Ngự Phong ngẩn người, tiếp theo liền không nhịn được cười khẽ: "Ái phi thật đúng là thẳng thắn." Nói trực tiếp như vậy, dù hắn có muốn hỏi đi nữa thì cũng có chút giống như chuyện bé xé ra to rồi. Nàng Trưởng công chúa Nam Chiêu quốc này, một thời gian ngắn không thấy, lại giống như biến thành một người khác vậy, nhưng trong mắt của hắn, nàng vẫn nguyên bản nàng, chính thức thay đổi, chính là bắt đầu từ lúc trời đột nhiên nổi sấm đổ mưa to lần đó, Tề Ngự Phong nhìn Bách Hợp, nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn.

Lần này hắn ta vẫn ngủ lại ở chỗ Bách Hợp, ngày hôm sau, ngoại trừ chén thuốc tránh thai mà Lưu Hảo công công đưa tới ra, mặt khác còn có ý chỉ thăng Bách Hợp thành Hợp quý nhân, cũng vào ngày thăng vị phân, có lẽ Tề Ngự Phong cảm thấy phiền muộn khi mỗi lần đều phải đối mặt với sự quấy rầy của Vương quý nhân, nên đã phái người sửa sang lại một cung điện riêng cho Bách Hợp, người hầu hạ bên người nhiều, mà lúc Lý Bảo Xu thị tẩm rốt cuộc cũng đã đến.

Từ việc Tề Ngự Phong có thể biết mấy cung nữ tình cờ gặp được ở ven đường kia là Bách Hợp đưa đến, thì Bách Hợp liền dám khẳng định chuyện Lý Bảo Xu giả bộ không quen biết hắn ta lúc trước, trong lòng Tề Ngự Phong đã biết rõ ràng, giao tiếp với một người như vậy thật sự rất lao tâm lao lực, sau khi nghe được tin tức Lý Bảo Xu thị tẩm lần đầu tiên từ chỗ Hàm Yên, Bách Hợp cũng không thể ngăn cản chuyện này phát sinh, dù cho trong lòng rất sốt ruột, nhưng cũng không thể tránh được.

Trong cung điện chuyên dùng để thị tẩm, sau khi được người ta tắm rửa sạch sẽ, Lý Bảo Xu được nâng vào, bởi vì lần trước bị phong hàn, sau đó nàng ta lại bị đám phi tần phẫn nộ lén hạ độc mấy lần, mặc dù có hệ thống nên dù cho nàng ta có bị thương đi nữa thì cũng có thể phục hồi lại như cũ, nhưng nàng ta lại không có cơ hội dùng những điểm thưởng kia vào độ mềm mại của thân thể và độ mượt mà của làn da mình, cho nên ngoại trừ giọng nói hơi câu dẫn người ra, thì nàng ta vẫn giống như lúc trước Tề Ngự Phong đã bắt gặp.

"Trước kia thiếp thầm nghĩ nếu có thể gả cho một nam nhân bình thường, vợ chồng ân ái một đời một thế là đủ rồi, nhưng hôm nay lại trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, thiếp không muốn xem Hoàng thượng thành Thiên tử, mà chỉ muốn xem Hoàng thượng như một người bình thường, thành phu quân của mình..." Giống như Lý Bảo Xu trong vở kịch, nàng ta vẫn nói ra lời nói mà sau này đã khiến cho Tề Ngự Phong cảm động, vô cùng chuẩn xác đánh trúng vào nơi mềm mại nhất trong nội tâm của hắn ta. Nhưng Bách Hợp đã sớm đề phòng điểm này, vì thế trong lúc dạy những cung nhân kia câu dẫn Tề Ngự Phong, thì đều dạy cho mỗi người một câu tương tự như vậy. Lúc Tề Ngự Phong xoay người xuống khỏi người Lý Bảo Xu, liền nghe được lời như thế, nhưng lúc này hắn ta không chỉ không có chút cảm động nào, mà ngược lại còn sinh ra một cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Cùng một câu nói, nếu là lần đầu tiên nghe được thì tất nhiên sẽ đặc biệt xúc động, nhưng bởi vì người đầu tiên nói lời này là một cung nhân cấp thấp tầm thường, hơn nữa Tề Ngự Phong còn biết những cung nhân này là Bách Hợp đưa tới, vốn hắn đã có chút lạnh nhạt với nàng Trưởng công chúa Nam Chiêu quốc này, nhưng bởi vì nàng ta thay đổi một cách kỳ lạ nên đã khiến cho hắn cảm thấy có chút cổ quái, bắt đầu muốn xem nàng ta định chơi trò gì, sau đó lại thấy nàng ta đưa mấy tiểu mỹ nhân tới, dù sao được lợi cũng là mình, nên đương nhiên hắn liền không chút khách khí mà hưởng dụng, với những lời nói của mấy cung nhân đó, hắn cười lạnh rồi cũng không để trong lòng, dù sao cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, chơi đùa một lần, ngay cả họ tên tướng mạo hắn cũng đều không nhớ ra được, thì sao sẽ để ý đến lời họ đã nói? Liền tựa như chủ nhân cũng sẽ không để ý đến phải dùng âm điệu nào để kêu sủng vật đến mà thôi.

Vốn Tề Ngự Phong cũng cảm thấy những lời mà mấy cung nhân đó nói có điều gì đó khiến cho hắn xúc động, nhưng lúc này nghe thấy Lý Bảo Xu nói như vậy, nhớ đến hình ảnh nữ nhân này giả vờ giả vịt trong ngự hoa viên, nhiệt độ trong mắt của hắn liền trở nên lạnh như băng, trên mặt lại hiện lên nụ cười châm chọc.

Khổ đấu hệ thống sủng phi (8)

"Phu quân? Ngươi cũng xứng?" Tề Ngự Phong nghĩ đến những hành vi lúc trước của Bách Hợp, lúc này trong lòng mơ hồ đoán được gì đó, hắn trở mình ngồi dậy, nửa thân trên còn để trần để lộ ra lồng ngực cường tráng, vừa kêu Lý Trường Quý đang ở bên ngoài tiến vào, vừa thờ ơ nói: "Lý thị không biết tôn ti, tước bỏ vị phân Thải nữ, phạt nàng ta ở trong cung tu tâm dưỡng tính, nửa năm không được đi ra."

Lý Bảo Xu thật sự không nghĩ tới Tề Ngự Phong lại trở mặt vô tình như vậy, nàng không nhịn được suýt nữa khóc lên, đây là lần đầu của nàng, nàng cố nén ngượng ngùng đã dựa theo lời hệ thống dùng đủ mọi cách lấy lòng ngài ấy rồi, ngay cả những tư thế cảm thấy xấu hổ kia nàng cũng đã làm nhiều lần, lúc này cả người đều đau, còn chưa kịp làm nũng cầu độ hảo cảm, thì Tề Ngự Phong đã liền tước đoạt luôn cả vị phân vốn đã không cao của nàng. Trong lòng Lý Bảo Xu chợt hốt hoảng, đã không có sủng ái của Tề Ngự Phong, vậy thì sao cái hệ thống sủng phi kia còn có thể giúp nàng xoay người được nữa? Nàng vươn tay ra kéo Tề Ngự Phong, vừa đáng thương đung đưa tay của hắn ta như một tiểu nữ nhi: "Hoàng thượng..."

Giọng nói sau khi đã trải qua cải tạo nghe vào xác thực động lòng người, nhưng đáng tiếc hiện giờ nàng ta không có vòng eo hoàn mỹ nhỏ nhắn thon thả, cũng không có đôi chân thon dài câu người như lần đầu tiên thị tẩm trong tình tiết của vở kịch, vốn tuổi của nàng ta đã nhỏ, lúc này dáng người cứng ngắc, khiến cho người ta ăn vào liền cảm thấy vô vị. Càng quan trọng hơn là, lần trước Bách Hợp chơi nàng ta một vố, mấy cung nữ phái tới không có một điểm nào mà không phải là bắt chước thần sắc xinh đẹp của nàng ta, cho nên ngay từ phút ban đầu Tề Ngự Phong đã hưởng thụ qua loại đãi ngộ làm nũng này của Lý Bảo Xu rồi, bởi vậy sự đáng yêu của nàng ta liền không những không chiếm được tiên cơ, khiến cho nàng ta để lại ấn ký trong lòng Tề Ngự Phong, mà trái lại lúc này chỉ càng không có kiên nhẫn với nàng ta.

Vốn Bách Hợp đang buồn rầu chuyện Lý Bảo Xu thị tẩm, thì ai ngờ ngày hôm sau thức dậy Hàm Yên hầu hạ nàng rời giường liền cười nói: "Tiểu chủ, hôm nay trong cung đều truyền khắp, cái Lý Thải nữ kia trong lúc thị tẩm đã chọc giận Hoàng thượng, khiến cho Hoàng thượng tước bỏ vị phân của nàng ta, còn phạt nàng ta ở trong cung tu thân dưỡng tính nữa đó!"

". . ." Lúc nghe nói như thế, Bách Hợp đột nhiên có loại cảm giác kinh hỉ tới quá nhanh, nàng còn chưa kịp hỏi rõ ràng đầu đôi mọi chuyện, thì trên mặt Hàm Yên đã hiện lên vài phần khinh thường: "Hôm nay trong cung đều truyền khắp, nàng ta dám xem Hoàng thượng thành phu quân, Hoàng hậu nương nương. . ." Hàm Yên nhất thời đắc ý nói lỡ miệng, suýt nữa nói đến Hoàng hậu, nhưng nàng ấy kịp thời ngậm miệng, xem như lời nói của Hàm Yên còn chưa nói hết, thì lúc này Bách Hợp cũng đã đoán được Lý Bảo Xu bị người khác chỉnh thế nào rồi, nếu những lời đó của nàng ta là bí mật nói thì liền thôi, nếu Tề Ngự Phong sủng nàng ta, thì sẽ che giấu giúp nàng ta, nhưng tên Tề Ngự Phong này hỷ nộ vô thường, hắn ta đã không muốn che giấu giúp Lý Bảo Xu, thì một khi những lời này bị lộ ra thì sẽ thê thảm, nàng ta xem Tề Ngự Phong thành phu quân, vậy thì Hoàng hậu sẽ trở thành gì?

Dù hiện tại Hoàng hậu đã vì lớn tuổi nên không còn thừa sủng nữa, thế nhưng luận danh phận, đến cùng thì nàng ấy mới là chính cung Hoàng hậu của Tề Ngự Phong, lại nắm giữ hậu cung Đại Tề nhiều năm, lần này thì Lý Bảo Xu liền hay rồi.

Bách Hợp không nhịn được suýt nữa liền cười ra tiếng, vốn nàng đang lo lắng chuyện này, không nghĩ tới lần này tình tiết của vở kịch sẽ không bao giờ thay đổi vậy mà đã thật sự phát sinh chuyển biến, nàng vừa muốn cười, thì bên ngoài liền vang lên tiếng hô lớn của thái giám: "Cung nghênh Hoàng thượng."

Lý Bảo Xu đã không được Tề Ngự Phong sủng ái, lần này nàng ta muốn xoay người thì sẽ rất khó khăn, nhất là đắc tội Hoàng hậu, có thể tưởng tượng đoạn thời gian sau này nàng ta sẽ không sống dễ chịu được, mặc dù cái thứ gọi là hệ thống sủng phi này có chút vô địch, nhưng theo Bách Hợp thấy thì trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí cả, hệ thống sủng phi có thể trợ giúp Lý Bảo Xu cải tạo thân thể, có được mỹ mạo tuyệt thế, nhưng chắc chắn nó cũng sẽ có yêu cầu, một khi Lý Bảo Xu không đạt tới tiêu chuẩn của nó, thì nó có thể cải tạo Lý Bảo Xu miễn phí hay không còn không nhất định, nếu như nó không lấy được thứ nó muốn, thì Lý Bảo Xu có được cái hệ thống này, liền chưa chắc là phúc đâu.

Lúc Tề Ngự Phong bước vào liền thấy tâm tình của nàng rất tốt, khóe miệng không khỏi nhếch lên: "Có chuyện gì vui vẻ như vậy? Cũng nói ra cho trẫm nghe với." Trên mặt Bách Hợp lộ ra thần sắc vui mừng, đồng thời liền cố tình cao hứng nói: "Hoàng thượng tới."

Nàng mềm yếu đi đến gần, nhưng khóe miệng Tề Ngự Phong lại co rút, nhìn ra được nàng ấy làm như vậy cũng không phải có nhiều vui mừng khi thấy mình tới, hẳn là không muốn quỳ xuống hành lễ thôi, nhưng mà hắn cũng không vạch trần, gần đây vị Hợp quý nhân này của hắn có thay đổi rất lớn, nhất là đôi mắt khiến cho hắn lại không nhìn thấu kia, càng không đoán ra ý nghĩ trong lòng nàng ấy, Tề Ngự Phong lại càng muốn hiểu rõ. Tuy nói hiện tại sau khi Bách Hợp thay đổi thoạt nhìn không phong hoa tuyệt đại như trước, nhưng lại ngoài ý muốn khiến cho người ta thoải mái, cái loại xinh đẹp trên người nàng ấy không còn khiến cho người ta cảm thấy bị áp bách nặng nề không dám nhìn thẳng giống như trước nữa, mà ngược lại là khiến cho người ta cảm thấy dễ thân cận, tính cách cũng không nhiệt tình, nhưng chính là như vậy ngược lại đã làm cho hắn phải đánh giá cao hơn.

"Thiếp nghe nói, Lý thị bị Hoàng thượng đuổi ra khỏi tẩm cung, đúng không ạ?" Bách Hợp không che giấu thần sắc cười vui trên nỗi đau của người khác của chính mình một chút nào, Lý Bảo Xu chính là một đối tượng trong nhiệm vụ của nàng, lúc này Lý Bảo Xu xui xẻo, so với bất kỳ ai nàng cũng đều cao hứng hơn, dù sao một khi Lý Bảo Xu xui xẻo không được Tề Ngự Phong coi trọng, thì cái hệ thống kia của nàng ta sẽ liền không phát huy được tác dụng gì, từ đó áp lực của mình liền nhỏ đi rất nhiều.

Tề Ngự Phong mỉm cười, nghe nói như thế cũng không thấy tức giận. Sáng nay hắn đến tẩm cung của Hoàng hậu một chuyến, về chuyện Lý Bảo Xu bị chính mình phạt cấm túc ngay cả Hoàng hậu cũng đều giả mù sa mưa ân cần hai câu, dù là trong lòng của những nữ nhân trong cung này hận đối phương đến nỗi khắp nơi đều ngáng chân dùng thủ đoạn, nhưng trên mặt lại vẫn thân mật gọi tỷ tỷ muội muội thành một đoàn, Bách Hợp ngược lại thẳng thắn, cũng không khẩu thị tâm phi nói chút lời khiến cho hắn không kiên nhẫn nghe như những nữ nhân kia, thật ra khiến Tề Ngự Phong có chút ngoài ý muốn.

"Nàng ta với nàng từng có thù oán sao?" Tề Ngự Phong phối hợp đi đến ngồi xuống bên cạnh mỹ nhân, ôm tiểu mỹ nhân mềm mại không xương vào lòng của hắn, vừa lơ đễnh cầm một quyển kinh Phật thoạt nhìn như chưa bao giờ được lật ra đang đặt ở trên bàn xem, bốn bề yên tĩnh thoải mái, không mang theo mùi huân hương như những cung điện khác, mà chỉ có vài cành đào vừa mới cắt được cắm trong chiếc bình sứ Thanh Hoa đang đặt trên bàn, mặc dù không có mùi hường say lòng người, nhưng lại mang đến cho cái cung điện ngột ngạt này thêm vài phần thoáng đãng.

"Nghĩ đến cũng đúng, bằng không, nàng đâu sẽ phí hết tâm tư tính kế nàng ta." Tề Ngự Phong hỏi xong, không đợi Bách Hợp trả lời liền cười như không cười tự trả lời một câu, cảm thấy thân thể dưới bàn tay vừa nãy còn cực kỳ thả lỏng, sau khi hắn nói xong câu này liền chợt cứng ngắc, trong lòng không khỏi nở nụ cười.

Bách Hợp không nghĩ tới tiểu tâm tư của mình lại bị Tề Ngự Phong nhìn thấu, trong lúc nhất thời liền có chút xấu hổ, lại không biết nên nói cái gì cho phải, nàng cũng không nhanh trí gì, lần này tính kế Lý Bảo Xu cũng là ỷ vào mình đã biết trước tình tiết của vở kịch nên mới nghĩ ra một phương pháp ngốc như vậy, nhưng ai ngờ chính Tề Ngự Phong tự nhìn ra thì cũng thôi, vậy mày lúc này còn nói ra ở trước mặt nàng nữa.

"Mấy cái cung nữ mà nàng đưa tới, từ tướng mạo cho đến dáng người, thậm chí ngay cả lời nói, thần thái, đều tương tự Lý thị, xem ra thù hận riêng của ái phi và Lý thị rất sâu nha, ngược lại lấy trẫm làm thương để dùng, ái phi nói xem, trẫm nên phạt nàng như thế nào mới tốt đây?" Trong giọng nói của Tề Ngự Phong giống như hàm chứa vài phần vui vẻ, lúc này cúi đầu xuống, nâng Bách Hợp đang nằm trong lòng hắn lên cao một chút, bờ môi dao động trên mái tóc nàng, trên người nàng không có mùi hương thơm ngát khiến người ta chán ghét, nhưng mái tóc này lại vô cùng sạch sẽ, sờ lên xúc cảm thật tốt.

Hầu như tóc của phi tần trong hậu cung đều không có khác biệt gì mấy, gần như đều là một mái tóc đen láy suôn mượt, cho dù là Hoàng hậu hiện tại đã lớn tuổi không còn thừa sủng nữa thì cũng có một mái tóc đen như gấm, nhưng hết lần này tới lần khác mái tóc của Bách Hợp ở trước mắt này lại vừa không thoa dầu bôi tóc, mà cũng không có dùng cao thơm gì, bây giờ lại làm cho Tề Ngự Phong yêu thích vuốt không nỡ buông tay, hắn chắc chắn không thích vị Trưởng công chúa Nam Chiêu quốc này, dù cho nàng ấy có được mỹ mạo hiếm thấy, nhưng cũng không biết vì sao, từ sau khi vị Trưởng công chúa này thay đổi, đến bây giờ lại khiến cho hắn có chút không dời mắt được, sợ rằng lúc ngủ lại ở chỗ của những phi tần còn lại, trong đầu hắn lại đều hiện lên hình bóng của vị Hợp quý nhân mà hiện tại mỹ mạo đã không bằng trước đây ở trong mắt người khác, nhưng lại khiến cho hắn hơi động tâm 'Thình thịch' này.

Hơi thở của hắn ta phả vào đỉnh đầu Bách Hợp, lại làm cho nàng nhịn không được sợ run cả người, vừa định ngẩng đầu muốn mở miệng nói chuyện, thì trong mắt Tề Ngự Phong liền hiện lên một tia lợi hại, mỉm cười ôm nàng vào trong lòng.

Mấy ngày liên tiếp trong cung đều đang thảo luận chuyện Lý Bảo Xu bị phạt, cũng bởi vì chuyện này làm cho trên mặt Hoàng hậu không có ánh sáng, nên tuy ngoài mặt là tha thứ rộng lượng, nhưng theo tin tức mà Hàm Châu nghe ngóng được, thì Bách Hợp lại biết cuộc sống hiện tại của Lý Bảo Xu vô cùng khổ sở. Hoàng hậu sống trong hậu cung nhiều năm, địa vị vững chắc, hơn nữa bởi vì là vợ chồng từ thời thiếu niên với Tề Ngự Phong, cho nên dù hiện nay không còn thị tẩm, nhưng Tề Ngự Phong có xem đám nữ nhân hậu cung thành đồ chơi đi nữa, thì cũng vẫn tôn trọng Hoàng hậu vài phần. Tuy chưa từng bái kiến hay tiếp xúc với Hoàng hậu nhiều, nhưng chỉ bằng tình tiết của vở kịch là về sau khi Tề Ngự Phong đã yêu Lý Bảo Xu, nhưng Hoàng hậu lại vẫn đứng vững không ngã, thì liền có thể nhìn ra được Hoàng hậu cũng không phải là đèn cạn dầu.

Bởi vậy đắc tội một nhân vật như thế, có thể tưởng tưởng cuộc sống của Lý Bảo Xu khổ sở đến cỡ nào!

"Mắt thấy hôm nay thời tiết dần dần trở nên tốt hơn, không bằng nương nương đến hoa viên đi dạo một chút, có lẽ sẽ gặp được Hoàng thượng cũng nói không chừng."

Lý Bảo Xu bị cấm túc tính đến hôm nay đã sắp đầy sáu tháng, tính tính toán toán thì cũng không còn nhiều thời gian nữa cũng nên được thả ra rồi. Sau khi nàng ta bị cấm túc, Bách Hợp liền không nhiệt tình mời Tề Ngự Phong đến nữa, đừng nói là chủ động đi ngự hoa viên tình cờ bắt gặp hắn ta, ngay cả khi hắn ta ngẫu nhiên tới thì những lúc lấy lòng hắn ta cũng không nhiều, nếu không phải mỗi tháng Tề Ngự Phong còn có thể đến năm sáu ngày, thì Hàm Yên đều sẽ cảm thấy có phải chủ tử nhà mình đã thất sủng rồi không.

Mỗi khi trời trong nắng ấm chính là lúc một đám tần phi ăn mặc trang điểm xinh đẹp, dù cho không gặp được Tề Ngự Phong, thì có thể nhìn ngắm một đám tiểu mỹ nhân đủ mọi tư thái cũng rất có lợi cho mắt. Sau khi Bách Hợp đi vào nhiệm vụ này, bởi vì Tề Ngự Phong quá nghịch thiên, nên nàng cũng không dám tu luyện Cửu Dương Chân Kinh của mình một cách không kiêng nể gì, cho nên suốt cả ngày ngoại trừ luyện chữ thì liền không còn những thứ giải trí khác nữa, lúc này nghe được Hàm Yên đề nghị, đương nhiên liền vui vẻ đồng ý.

Bây giờ hậu cung Đại Tề đã trở thành thiên hạ của Bích Hoán Sa, từ sau lần Bách Hợp mặc váy được may bằng Bích Hoán Sa đi ra ngoài, rất nhiều người trông thấy đều rất thích, trở về liền không hẹn mà cùng may một bộ váy như vậy, nhất là đợi đến lúc thời tiết nóng lên, từng tốp phi tần búi tóc cao, làn váy bay bồng bềnh khiến cho họ có một loại cảm giác đầy tiên khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro