Kính Hà Long Vương báo thù 4-6 (HẾT)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kính Hà Long Vương báo thù (4)

Kính Hà Long Vương được phong làm Vương ở Kính Hà, tuy nói trong mắt đám người Ngọc Đế thì không đáng giá nhắc tới, muốn đánh liền đánh, muốn giết liền giết, thế nhưng trong mắt đám yêu tinh tôm, cua, cá, trai,... ở Kính Hà này thì lại như thiên thần vậy, yêu quái trong sông, vô luận là lớn hay nhỏ, cũng đều vô cùng tôn kính vị Long Vương bao che khuyết điểm này, có lẽ con trai tinh này bắt gặp cô hóa thành hình người thật sự quá kinh ngạc, nên đã theo bản năng hô lên hai chữ xấu xí!

"..." Bách Hợp không muốn so đo với loại Tiểu yêu tinh không có năng lực thẩm mỹ này, chỉ là khi nghe đến hai chữ Vương hậu, thì da gà toàn thân lại mọc ra, cô đã từng cảm thán vì chính mình biến thành nam nhân, đã tiếp nhận tâm nguyện của Kính Hà Long Vương, nhưng lại đã quên một điều duy nhất: Lão Long Kính Hà là người đã lấy vợ sinh con, lúc này Vương hậu cho mời, cô phải dùng cách gì để lấy thân thể đàn ông mang trong mình một tâm hồn của phụ nữ đi tình chàng ý thiếp với Kính Hà Long Hậu đây?

Nghĩ như vậy, Bách Hợp thật sự khóc không ra nước mắt rồi.

"Nói lại với Vương Hậu một tiếng, lát nữa Bản vương sẽ đến." Trốn cũng không trốn được, Bách Hợp kiên trì phất phất tay, trên mặt con trai tinh kia hiện lên thần sắc không đành lòng nhìn thẳng, hiển nhiên cực kỳ ghét bỏ bề ngoài tuấn mỹ hiện tại của cô, đồng thời vừa quạt hai cái vở sò cực lớn của mình, vừa nhanh chóng rẽ nước bơi đi.

Thở dài, lúc này Bách Hợp không khỏi lại sinh ra ý niệm muốn trở vào trong Không gian tu luyện tiếp, chỉ là ý nghĩ này vừa mới nhú lên thì liền bị cô gạt bỏ, nàng đã tiến vào trong Không gian ba vạn năm liên tục, lúc này ngẫm lại cái loại cảm giác đó đã theo bản năng có hơi chút buồn phiền sợ hãi, thật sự không thích hợp lại đi tu luyện nữa vào lúc này, dù cho hoàn cảnh có tốt, thì tâm tình của cô không tốt cũng dễ xảy ra chuyện xấu.

Do dự một chút, Bách Hợp nhớ đến cái bộ dáng ghét bỏ khi nhìn thấy bộ dáng của mình của con trai tinh kia, liền nén lệ lắc người biến lại thành bộ dáng xấu xí trước kia, đồng thời đi đến cung Thủy Tinh của Long Hậu trong trí nhớ.

Cũng may tướng mạo của em gái Tây Hải Long Vương thật sự không tương tự như bộ dáng của Kính Hà giống như trong tưởng tượng của mình, trái lại cô ấy là hóa thành hình người, da thịt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, đẹp đến nỗi không giống như người thật, cũng ăn mặc giống như mỹ nữ, không nhìn ra một chút bóng dáng nào của rồng cả, trong lòng Bách Hợp thở một hơi nhẹ nhõm thật dài, cô chỉ sợ mình nhìn thấy đầu tiên chính là một con quái vật đầu rồng thân người, cô đã nghĩ bộ dáng của Kính Hà Long Hậu, chắc là giống hệt nguyên hình của Kính Hà Long Vương, chỉ là bớt đi một chòm râu dày mà thôi. Lúc này nhìn thấy tướng mạo của Long Hậu xinh đẹp vô cùng, Bách Hợp mới thở ra một hơi, cũng không biết là do bản năng của nguyên chủ để lại hay bởi vì đã sống trong thân thể này hơn ba vạn năm, vậy mà cô lại vô ý thức vươn tay lên vuốt râu trên mặt một cái!

Vừa mới làm xong động tác này, Bách Hợp liền hóa đá rồi, thói quen quả nhiên là thứ đáng sợ, cô bắt đầu lo lắng sau khi mình trở lại Không gian còn có thể tiếp tục làm một cô gái bình thường hay không!

"Đại Vương đến rồi, mau mau ngồi đi." Trên bàn rượu đã bày rượu ngon món ngon, bên cạnh là san hô đang đung đưa theo dòng nước, gốc san hô xinh đẹp trân quý này vẫn là anh trai Ngao Nhuận của Long Hậu phái người đưa tới, tất cả mọi thứ trong nội cung của Long Hậu đều giống hệt như cung điện của cô ấy khi chưa xuất giá, trên tảng đá ngầm ở bên cạnh còn bày một cái vỏ sò đang mở ra, bên trong đặt các loại vật báu bằng ngọc trân quý đủ mọi kiểu dáng.

"Nghe Khiết nhi nói, hôm nay Đại Vương muốn lên bờ tìm tên Viên Thủ Thành trong thành Trường An kia tính sổ, có phải không?" Long Hậu sinh tổng cộng chín đứa con trai, con trai trưởng Tiểu Hoàng Long hiện nay đã được phong Vương ở sông Hoài, con trai thứ Tiểu Ly Long thì đang trấn thủ ở sông Tế Thủy, hết lần này tới lần khác Đà Khiết nhỏ tuổi nhất, bây giờ còn chưa lớn lên vẫn còn ở bên người hai vợ chồng, cho nên được yêu thương nhất.

Bách Hợp nghe được Long Hậu gọi cô tới cũng không phải để tâm sự tình cảm gì, trong lòng liền thở dài một hơi. Trong trí nhớ của nguyên chủ, từ trước đến nay hai vợ chồng này đều vô cùng ân ái, cô còn sợ Kính Hà Long Hậu gọi cô tới là muốn làm cái gì, một đường thấp thỏm không yên vô cùng, lúc này nói đến Đà Khiết, cô liền nhớ đến kết cục của Đà Khiết sau này, trong lòng không khỏi tỉnh táo một chút.

"Phu nhân nghe được tin này từ đâu vậy? Nhưng mà đúng thật là như thế, tên Viên Thủ Thành kia chỉ điểm cho ngư nhân bắt con cháu của Thủy tộc ta, thật sự không thể bỏ qua được!" Bách Hợp vừa ngồi vào bàn, mấy vạn năm chưa được thưởng thức rượu ngon món ngon gì, lúc này nhìn thấy cả bàn ăn đều tỏa ra linh khí thoang thoảng, cô không khỏi cầm bầu rượu lên tự mình rót một ly chậm rãi thưởng thức.

"Chỉ là Đại Vương à, nghe nói tên Viên Thủ Thành kia chính là thúc phụ của Viên Thiên Cương, tên Viên Thiên Cương này chính là Đài chính tiên sinh của Khâm Thiên Giám, một thân tu vi sâu không lường được, lại có Hoàng khí Chân Long thủ hộ, sợ rằng rất khó đối phó." Trên người những kẻ làm quan trong triều đều có một luồng chính khí chính trực, nhất là những kẻ tu luyện đã lâu như Viên Thủ Thành, vốn chính là kẻ nghịch thiên, hơn nữa từ trước đến nay Nhân tộc lại được Thiên Đạo yêu thích, cho nên vô luận tu luyện hay tâm tư, đều hơn xa Yêu tộc, tuy Kính Hà Long Vương là chính thần được Ngọc Đế sắc phong, nhưng trước khi hóa thân thành rồng cũng chỉ xuất thân từ Yêu tộc, tuy nói chính là chức vị quản lý mưa gió, nhưng dù sao nếu muốn bàn về đấu pháp, thì dù Viên Thủ Thành không sống lâu bằng Kính Hà Long Vương, chỉ bàn về tu vi thôi, sợ rằng cũng chỉ ngang ngửa nhau.

Bách Hợp thấy trên mặt Kính Hà Long Hậu hiện lên thần sắc lo lắng, không khỏi mím môi cười lắc đầu: "Lời ấy của phu nhân sai rồi, ta chỉ muốn nói đạo lý bàn luận thiên tượng với hắn ta thôi, thì sao sẽ đấu pháp với hắn ta được? Huống chi hắn ta vốn không nên giúp đỡ tên ngư ông kia trước, tên Trương Sao có thể bắt được bao nhiêu cá là mệnh trung chú định của hắn ta, hành vi này của Viên Thủ Thành vốn đã vi phạm luật trời, nếu hắn ta đàng hoàng lý luận liền thôi, nhưng nếu hắn ta muốn trở mặt, vậy ta liền lên Nam Thiên môn kiện hắn ta, cho hắn ta bị Thiên Khiển!"

Nghe như thế, trên mặt Long Hậu mới hiện lên thần sắc nhẹ nhõm, vừa mím môi muốn mỉm cười, thì đầu kia Đà Khiết đã đến rồi.

Lần đầu tiên nhìn thấy mình trong gương Bách Hợp đã biết được mình xấu đến cỡ nào, vốn tưởng rằng trên thế giới không còn có ai xấu hơn cô nữa, nhưng khi nhìn thấy Đà Khiết, thì cô lại bắt đầu không đành lòng nhìn thẳng. Chín đứa con rồng, mỗi đứa đều khác nhau, nhưng lúc này nhìn thấy bộ dạng của Đà Khiết, khó trách lúc trước bị người ta xem thành yêu quái mà đuổi bắt, cũng thật sự quá xấu đi, cả gương mặt như bị sơn đen, hết lần này tới lần khác nó còn vừa đến liền cực kỳ cung kính quỳ xuống dập đầu trước mặt Bách Hợp, miệng thì kêu Phụ vương.

Đứa nhỏ này vốn cũng là đứa biết lễ phép, chỉ là về sau ăn nhờ ở đậu nên tâm tư trở nên mẫn cảm, hành vi cực đoan mà thôi, huống chi cái thịt Đường Tăng kia, ăn xong sẽ được trường sinh bất lão, vốn đã đủ hấp dẫn người rồi, ngay cả chính Bách Hợp cũng không dám khẳng định, nếu không có cơ hội làm những nhiệm vụ này, trong trường hợp biết rõ tính mạng của mình sẽ có lúc kết thúc, thì có thể ăn thịt sẽ Đường Tăng hay không, thì sao có thể trách được Đà Khiết đã tang cha lại mất mẹ từ nhỏ được?

Bách Hợp nghĩ tới những thứ này, trong lòng không khỏi thương tiếc Đà Khiết thêm vài phần, lời nói nhẹ nhàng trấn an nó vài câu, lại dặn dò nó cần tu luyện pháp thuật nhiều hơn, thấy nó gật đầu đồng ý rồi, lúc này mới lại tìm cớ rời đi.

Tuy nói hai vợ chồng Kính Hà Long Vương vô cùng ân ái, nhưng nếu không phải là dị tộc, thì trên phương diện vợ chồng thân cận sẽ khác với nhân loại, Long tộc chỉ có trong một thời gian cố định thì mới có chuyện thân mật, mà Long Hậu đã sinh đủ chín đứa, trong mệnh trung chú định của cô ấy thì Đà Khiết chính là đứa con trai cuối cùng, bởi vì sau này không có duyên con cái nữa, nên hai vợ chồng cũng chỉ sống làm bạn với nhau thôi, ngược lại cũng không phát sinh chút chuyện gì đáng sợ như trong tưởng tượng của Bách Hợp, cô muốn đi, mặc dù Long Hậu có chút lưu luyến, nhưng vẫn ân cần an ủi vài câu, rồi tiễn Bách Hợp ra khỏi cung điện.

Tuy nói nghĩ đến cảm giác giam mình trong Không gian cực kỳ kinh khủng, nhưng Bách Hợp nghĩ nghĩ vẫn cắn răng tiến vào trong Không gian đó. Thời gian ngay tại trong ngày từng ngày tu luyện buồn tẻ trôi qua, mỗi lần gần qua một trăm năm khi cô sắp không chịu đựng được nổi nữa, thì luôn sẽ tự an ủi chính mình rằng chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi, có đôi lúc ngồi lâu trong Không gian không thể động đậy, Bách Hợp liền sẽ thì thầm vài câu. Cái Không gian tối tăm mờ mịt này không phân chia ban ngày hay đêm tối, Bách Hợp giống như tự bắt buộc chính mình vậy, một khi đến một trình độ nào đó liền dừng lại luyện thêm các phương pháp khác, cứ như vậy, bảy vạn năm còn lại liền bị cô chịu đựng qua, đợi đến khi bước ra khỏi Không gian lần cuối cùng, nhìn cảnh sắc trong cung Thủy Tinh, tuy là ban đêm, nhưng bởi vì nạm Dạ Minh châu, nên lại sáng như ban ngày, Bách Hợp đột nhiên sinh ra một cảm giác như đã sống lại làm người.

Cô giống như một phạm nhân bị bắt đi lao động cải tạo vừa mới được thả ra vậy, có chút tham lam hít một hơi không khí trong nước, cô đã ở trong Không gian lâu như vậy, nhưng bên ngoài cũng chỉ dừng lại ngay tại lúc cô vừa mới tiến vào Không gian mà thôi, tu luyện nhiều năm như vậy, cô cũng cảm thấy mệt mỏi, bởi vậy liền chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, đợi thức dậy lại lên bờ tìm Viên Thủ Thành tính sổ.

Trời vừa sáng liền có thị nữ trong Thủy tộc gọi Bách Hợp dậy, cô biến thành bộ dáng một người thiếu niên, mặc một bộ áo trắng, lúc đi từ dưới sông lên bờ, đi đến đâu nước sông liền tự động tách ra một con đường cho cô, đây không phải là Bách Hợp sử dụng phép thuật, tuy nói hiện tại cho dù cô không cần dùng bản thể để điều khiển linh khí trong đất trời, nhưng dời núi lấp biển cũng không phải không được, có điều lúc này nước sông tách ra thật sự là vì Kính Hà Long Vương chính là Thần Sông.

Trong thành Trường An cực kỳ náo nhiệt, hiện giờ thanh danh của Viên Thủ Thành trong thành Trường An hết sức vang dội, lúc đầu Bách Hợp đã phong tỏa hơi thở của hắn ta, nên lúc này liền không chút do dự đi về hướng đó, một đường ngược lại cũng có không ít người nhìn chằm chằm vào cô, thật sự là vì cô hóa thành thiếu niên áo trắng này nhìn liền thấy dung mạo bất phàm.

Lúc Bách Hợp xuất hiện ở trước sạp bói quẻ của Viên Thủ Thành, cũng khiến cho hắn ta kinh hãi, quẻ đang cầm trong tay liền lập tức rơi xuống đất, nhìn Bách Hợp, sắc mặt đại biến chằm chằm: "Ngươi, vì sao..."

Viên Thủ Thành đã là trên thông thiên văn dưới thông địa lý, thì tất nhiên lúc này đã biết rõ thân phận của Bách Hợp là gì, nhưng dù cho hắn ta có thông âm dương đi nữa, thì lúc này nhìn thấy rõ ràng thực lực của Bách Hợp không phải cùng một cấp bậc với Kính Hà lúc trước, cũng vẫn phải kinh hãi.

Kính Hà Long Vương chỉ là một thần tiên nho nhỏ ở sông thôi, tuy nói danh xưng Long Vương nghe vang dội, nhưng kỳ thực Viên Thủ Thành cũng không sợ ông ta, nếu bàn về đấu pháp hắn dám nói cũng không thua Kính Hà Long Vương, dù sao Thiên Đạo vì cân bằng, nên khiến cho Yêu tộc tu luyện khó khăn hơn loài người rất nhiều, huống chi Yêu tộc tu luyện còn phải có kiếp nạn Cửu Thiên Thần Lôi, rất nhiều Yêu tộc đều căn bản không chịu đựng nổi đã chết từ lâu rồi, bởi vậy trên đời này yêu quái tu luyện là có, nhưng cũng không nhiều.

Tuy Long Vương là chính thần, nhưng kỳ thật ở trong lòng Viên Thủ Thành cũng chỉ xem như một tên yêu quái thôi, nhưng hắn lại không ngờ Long Vương mới gần một ngàn tuổi này, giờ đây nhìn thực lực vậy mà đã căn bản khiến cho mình không sờ được đáy, giống như thứ hắn nhìn thấy chỉ là một chiếc thuyền lá nhỏ nhoi ở giữa biển lớn bao la, loại tình huống này ngay lập tức liền khiến cho trong lòng Viên Thủ Thành trầm xuống.

Kính Hà Long Vương báo thù (5)

Viên Thủ Thành đã tự tính cho mình một quẻ, biết chỉ sợ hôm nay mọi sự không tốt, có người bới móc, quẻ tượng cho thấy nơi phát ra là sông Kính Hà, vốn hắn không để Kính Hà Long Vương ở trong lòng, lúc này nhìn thấy Bách Hợp, Viên Thủ Thành liền không dám khinh thường nữa, vừa cảnh giác nhìn Bách Hợp, vừa ngồi xuống ghế.

"Nghe nói tiên sinh thông âm dương biết thiên lý, không biết tiên sinh có thể mở giúp ta một quẻ không?" Bách Hợp ngồi xuống trước sạp hàng của Viên Thủ Thành, trên mặt lộ ra mỉm cười.

Hai người này, một người là tiên sinh âm dương nổi danh trong thành Trường An, tính quẻ không có một điểm sai, mà người còn lại thì tuy có dung mạo xa lạ, nhưng tướng mạo lại vô cùng tuấn tú, khiến cho người nhìn mà cảnh đẹp ý vui, bởi vậy dần dần người vây xung quanh liền nhiều hơn.

"Không biết tiên sinh đến từ đâu?" Bàn tay cầm quẻ bói của Viên Thủ Thành hơi khựng lại, rồi giống như điềm nhiên như không có việc gì hỏi một câu, hắn cầm một mai tiền quơ mộ vòng trên mặt bàn, mai tiền này đã được đặt ở vị trí tương ứng rồi, trước đây hắn bói quẻ chưa bao giờ vận dùng đến chiêu thức này, lúc này hắn lại bắt đầu bói với sắc mặt vô cùng lúng túng, qua không bao lâu đầu cũng đã đổ đầy mồ hôi.

"Ta cho rằng trong lòng Viên tiên sinh đã biết rõ xuất xứ ta rồi, ta muốn kể cho tiên sinh nghe một câu chuyện, thỉnh tiên sinh chỉ cho ta chỗ nào sai." Bách Hợp nói đến đây, hơi mỉm cười: "Chuyện kể rằng, sông Kính Hà có một vị Long Vương, quản lý vùng thuỷ vực của Kính Hà, một ngày, trong thành Trường An có một vị cao nhân đắc đạo, mỗi ngày sau khi nhận cá chép của ngư ông, liền chỉ cho ông ấy chỗ đánh bắt Thủy tộc ở trong sông..." Giọng nói của Bách Hợp không nhanh không chậm, thanh thúy êm tai, lại khiến cho sau gáy của Viên Thủ Thành chảy ra mồ hôi lạnh, sau lưng lại càng đã đổ mồ hôi ướt áo.

"... Kính Hà Long Vương cầu Hoàng đế, nhưng Hoàng đế lại nói không giữ lời, khiến cho ông ấy chết, ông ấy không phục, hồn phách vẫn dây dưa Hoàng đế, cuối cùng lại thúc đẩy Phật pháp của Đại Đường phồn vinh. Hòa thượng đó chính là đệ tử Linh Thiền Tử của Phật tổ đầu thai chuyển thế, bởi vì chuyện của Kính Hà Long Vương mà đi Tây Thiên thỉnh chân kinh, cuối cùng lúc đi ngang qua sông Hắc Thủy, lại bị một con Hà yêu bắt đi." Bách Hợp nói rõ lai lịch của thầy trò Đường Tăng đến từng chi tiết, sắc mặt Viên Thủ Thành lại càng là xanh trắng dan xem khó coi hơn vài phần, hắn ta đứng bật dậy muốn nói, rồi lại cố nén không nói lời nào, hai chân không ngừng run.

Tuy hắn ta tính được chân tướng, nhưng quẻ tượng của Bách Hợp, hắn tính sao cũng không tính ra được, mà lúc này Bách Hợp lại nói ra tình cảnh sau này mà cỗ thân thể này của cô có khả năng gặp phải, thế thì sao có thể không khiến Viên Thủ Thành sợ hãi vạn phần được chứ? Thiên cơ bất khả lộ, cho dù là người tu đạo có tu vi cao thâm như hắn ta, dù là tu đạo vốn chính là đi ngược lại với ý trời, sợ rằng dù là Ngọc Đế thì cũng không thể làm gì hắn ta, nhưng dù cuối cùng có thể trốn được thiên binh thiên tướng, cũng tránh không khỏi sự trừng phạt của Thiên Đạo.

"Vậy sau đó thế nào?" Rất nhiều dân chúng thành Trường An đang vây xung quanh nghe thế, trong lòng đã hiếu kỳ lại không nhẫn nại nổi kích động hỏi: "Vậy sau đó Đường Tăng có bị ăn không?"

Viên Thủ Thành: "..."

Đường đường là Kính Hà Long Vương lại đến tìm hắn tính sổ, giờ đây lại bị dân chúng vô tri xem thành người kể chuyện, trong lúc vô tình Kính Hà Long Vương đã gây ra biến số, sáng qua lúc bói quẻ hắn mới biết được chuyện sau này không ổn, thật không nghĩ đến quẻ tượng lại thành hiện thực nhanh như vậy, mới qua một ngày, hắn lại không nhìn thấu tu vi của Kính Hà Long Vương, giống như bị sương mù ngăn cản vậy, thật sự đã khiến cho Viên Thủ Thành bối rối. Một khi xuất hiện biến số, rất nhiều chuyện trong đó đều sẽ thay đổi, sợ rằng Thiên Đạo sẽ nghĩ biện pháp sửa lại, nhưng nếu điểm xuất phát của Kính Hà Long Vương không giống với lúc trước, nếu chỉ làm cho Kính Hà biến hóa thì cũng còn may, nếu không chỉ sợ muôn dân trăm họ đều sẽ rối loạn.

"Sau đó? Sau đó, ngươi nói xem, yêu quái kia là ai?" Bách Hợp mỉm cười, tuy lúc này cô là thân nam nhi, nhưng lại có dung mạo tuấn tú dị thường, lúc này cười lên lại khiến cho dân chúng đặt câu hỏi bên cạnh không nhịn không thấy ngẩn ngơ, trên mặt hơi đỏ lên, suýt nữa đều đã quên vừa nãy mình vẫn còn đang hỏi.

"Yêu quái kia vốn là do Kính Hà Long Vương sinh ra, chỉ là sau khi Long Vương chết Tây Hải Long Vương quản giáo hắn ta sơ sót, cho nên dạy cho hắn ta chiếm động làm Vương, từ đó về sau không có kết cục tốt." Bách Hợp phủi phủi tay áo, mí mắt buông xuống che khuất suy nghĩ trong mắt, người bốn phía nghe được một kết quả như vậy, còn chưa kịp cảm thán các tăng nhân đã hao hết sức chín trâu hai hổ để thỉnh kinh cho Hoàng đế, thì ngược lại đã bắt đầu có chút đồng tình với vị Kính Hà Long Vương đã chết sớm kia: "Vị Long Vương kia cũng là bị chết oan uổng, chỉ đấu khí với người ta mà thôi, lại bị chém đầu, cũng thật sự quá đáng tiếc một chút!"

Người này vừa nói xong, trên không trung thành Trường An vốn còn trời quang nắng ấm, trong chớp mắt lại mây đen giăng đầy, vùng thuỷ vực này vốn nằm trong quyền quản lý của Bách Hợp, là nắng mưa hay sấm sét, lúc nào xảy ra, kéo dài bao lâu, dù là muốn mưa sớm, thì cũng nên do Ngọc Đế ban bố ý chỉ, sau đó do Bách Hợp chấp hành, nhưng lúc này còn chưa có sự cho phép của cô, mà trên trời đã có tia sét màu tím xẹt qua, tiếng sấm rền vang một tiếng nối tiếp một tiếng.

"Khinh người quá đáng!" Bách Hợp đứng dậy, sắc mặt âm trầm xuống, ngay lúc đó chỗ mà Viên Thủ Thành đã trầm mặc hồi lâu đang ngồi bỗng vang lên một tiếng 'Răng rắc' thật lớn, một tia sét màu tím lớn khoảng cánh tay xé toang bầu trời giáng xuống, trực tiếp đánh thẳng vào sạp hàng của Viên Thủ Thành, chẻ cái bàn kia ra làm hai, người xung quanh sợ hãi kêu lên, nhưng sắc mặt Viên Thủ Thành lại hết sức khó coi: "Ta tiết lộ Thiên Cơ, lại giúp ngư ông tham lam bắt cá, vốn nên sớm nghĩ đến kết cục hôm nay, chỉ có điều lại không nghĩ tới là bị Long Vương vạch trần! Nay ngài đã phát hiện tiền căn hậu quả, có lẽ đã không còn sợ Thiên Đạo nữa, nhưng bần đạo là người nhỏ lực yếu, không dám chống lại Thiên Đạo."

Mọi người xung quanh vốn đã cuống quýt trốn vào dưới mái hiên, nghe được lời này của Viên Thủ Thành, đều không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn chằm chằm Bách Hợp, vẻ mặt vẻ giật mình.

'Ầm!' Tiếng sấm rền vang đinh tai nhức óc vang lên, giống như lòng đất đều đang run lên vậy, rất nhiều người đều cuống quýt quỳ xuống, không ngừng dập đầu liên tục hô: "Lão thiên gia tức giận rồi, lão thiên gia tức giận rồi!"

Trong tiếng hô, một tia sét lại lại phá nát chân trời đánh thẳng xuống đầu Bách Hợp, hai má Viên Thủ Thành liền co rút lại, vừa muốn nói chuyện, thì hắn ta lại thấy được tình cảnh hết sức ngạc nhiên không dám tin trong cả đời, Bách Hợp lại vươn quạt xếp trong tay lên, một tay đỡ lấy tia sét ngay trên đầu kia!

Đây chính là Cửu Thiên Thần Lôi, cũng không phải là sấm sét bình thường do Thiên Lôi Điện Mẫu phát ra, ở bên trong ẩn ẩn mang theo ánh sáng tím, vậy mà Bách Hợp lại có thể tiếp được nó, ngay cả Đại Năng trên trời nhìn thấy sấm sét như vậy cũng sẽ nhẹ thì trọng thương, nặng thì tan thành mây khói, một Kính Hà Long Vương nho nhỏ lại không biết từ lúc nào đã có bản lĩnh như vậy, sinh ra biến cố thế này.

"Bản vương là Vương của Kính Hà, trong thành Trường An nên có bao nhiêu mưa, lúc nào có sấm sét phải do Bản vương quyết định!" Trong thành Trường An này là địa bàn của cô, hôm nay lại có kẻ dám xâm phạm, Bách Hợp cười lạnh một tiếng, cảm thấy tia sét kia ở trên tay cô đang run lên 'Xoẹt xoẹt' muốn nương theo tay cánh tay cô mà chạy vào trong thân thể, cô không khỏi hơi ngẩng đầu, khuôn mặt vốn tuấn tú xa lạ trong chớp mắt liền biến thành một cái đầu rồng cực lớn, trực tiếp phóng thẳng lên trời!

Vừa nãy còn nghe vị thiếu niên này đang kể chuyện Kính Hà Long Vương, trong chớp mắt mọi người liền tận mắt thấy thiếu niên kể chuyện kia hóa thân thành rồng, trong thời gian ngắn rất nhiều người liền quên mất chuyện Thiên Đạo sét đánh, người người đều ngơ ngác nhìn chằm chằm Bách Hợp.

Trên bầu trời vang lên một tiếng rồng ngâm, thân thể Bách Hợp hoàn toàn triển khai trong không trung, cô chưa bao giờ biết sau khi hoàn toàn hóa thân thành rồng lại sẽ có cảm giác sảng khoái như vậy, trong tầm mắt của dân chúng thành Trường An thân ảnh của cô từ lớn biến thành nhỏ, cuối cùng dần dần biến mất trong đám mây đen.

Trên Nam Thiên môn, một đội thiên binh thiên tướng đã đứng chờ, loại Lôi kiếp này xuất hiện khiến cho Thiên cung cũng đều chấn động một hồi, Ngọc Đế sốt ruột nên liền phái người đi xem, nhưng chỉ thấy giữa tầng mây có một con rồng khổng lồ đang bay lượn trong mây mù, Lôi kiếp xuất hiện ngoài Cửu thiên không ngừng đánh vào người cô, lại bị cái vẩy rồng khổng lồ muôn màu muôn vẻ kia cản lại, ngẫu nhiên có một vài tia sét lớn khiến cho đám thiên binh cảm nhận được uy áp đều không nhịn được muốn tránh, có thể tưởng tượng được lúc đánh vào thân thể rồng sẽ có uy lực cỡ nào!

Tuy Bách Hợp có thể chống đỡ phần lớn Lôi kiếp, nhưng sét này cũng không phải sét bình thường, đánh xuống trúng người cô cũng rất đau, nhất là tia sét vừa mạnh vừa to vừa rồi, lúc đánh trúng người cô còn khiến cho vẩy rồng bị lật lên, vẩy rồng bị lật lên sẽ đau đến cỡ nào? Không khác nào đang phải chịu quả hình, vì chống lại Thiên Đạo, vì thoát khỏi vận mệnh đã định sẵn của lão Long Kính Hà, cô đã ở trong Không gian suốt mười vạn năm!

Mười vạn năm đó! Đó là khái niệm gì, không có người nói chuyện, không có một bóng người, không có cách nào nhúc nhích, chỉ còn lại mỗi việc tu luyện vô tận đầy buồn tẻ, cuộc sống như thế hoàn toàn có thể tra tấn một người đến điên, cô chịu nhiều khổ cực như vậy vì cái gì, chỉ là muốn tránh khỏi kiếp nạn của gia đình mình, không muốn ngồi yên trở thành đá đặt chân mà Thiên Đạo đã sắp đặt thôi, cô sai rồi sao? Vì cái gì Thiên Đạo sắp đặt thế nào liền phải làm theo như vậy, rõ ràng lão Long Kính Hà có vô tận oan khuất, vì sao Thiên Đạo lại không nhìn thấy?

Cũng bởi vì đám nhân vật chính có vận mệnh được định sẵn, cho nên Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung một trận, cuối cùng lại được phong làm Tề Thiên Đại Thánh, chỉ bị Phật tổ nhốt dưới Ngũ Hành Sơn năm trăm năm, mà Trư Bát Giới đùa giỡn mỹ nữ chỉ bị đánh xuống phàm trần, Sa Tăng làm vỡ chén Lưu Ly lại chỉ bị đày xuống sông làm yêu tinh, mỗi người đều có cơ hội hối cải để làm người mới, chỉ có mỗi cô là phải chết!

Nghĩ như vậy, Bách Hợp cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trong đầu giống như có một nỗi oan khuất bốc lên, khiến cho cô cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, tuy trong lòng cô thầm kêu không xong, nhưng cái thân thể khổng lồ này đã lướt qua Nam Thiên môn phóng thẳng đến Cửu Thiên. Cái đuôi của cô quét qua, một góc của Nam Thiên môn nguy nga đã bị sụp đổ, tất cả những thứ này đều được xây bằng Đá Ngũ Sắc còn dư lại mà lúc Khai Sơ Nữ Oa đã đích thân đào được, độ cứng tất nhiên không cần phải nói, trong đó còn ẩn chứa Thần lực, cứ nhìn lần Tôn Ngộ Không đại náo liền có thể nhìn ra được, nhưng lúc này Bách Hợp chỉ quét nhẹ một cái thì một góc đã nát, Nhị Lang Thần vội vàng chạy đến lại càng hoảng sợ, chỉ nhìn thấy loáng thoáng một cái đuôi rồng đang đung đưa giữa tầng nây, tiếng gầm vang lên, và mấy tên thiên binh thiên tướng giống như cũng đã có chút không chịu nổi.

"Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này Thái Thượng Lão Quân chạy vội đến, bấm ngón tay, lại không tính ra, Tinh Quân từ các hướng mang theo sắc mặt hốt hoảng xuất hiện ở bên ngoài Nam Thiên môn, đã không biết bao nhiêu năm, bọn họ chưa từng cảm nhận được uy hiếp như vậy, dù là lần trước Tề Thiên Đại Thánh đại náo Thiên cung, thì nhiều nhất cũng chỉ khiến Thiên cung người ngã ngựa đổ thì, cũng không có cái loại uy áp cường đại khiến cho người ta sợ hại này, thật giống như lúc Thần Ma xuất hiện trong thời kỳ Thượng cổ, khiến cho trong lòng chúng tiên bị bịt kín một tầng sương mù dày đặc.

Kính Hà Long Vương báo thù (6)

Lúc này Bách Hợp gầm to uy vũ vô cùng bay thẳng đến Cửu Thiên, nhưng trong lòng lại đang yên lặng rơi lệ, cứ khí thế lúc mạnh lúc yếu như vậy là muốn nháo kiểu gì? Cô không muốn ngay cả đối thủ còn chưa thấy liền xông lên trước ah, Thiên Đạo khó lường như vậy, mình nên làm nhất chính là cụp đuôi mà sống mới đúng, vì sao lúc này cô lại hùng hổ xông lên trước vậy?

Cô âm thầm kêu tên Lý Duyên Tỷ, nhưng lúc này Lý Duyên Tỷ lại không đáp lại lấy một tiếng.

Sống một mình trong Không gian mười vạn năm, tâm cảnh của cô cũng xuất hiện vấn đề, tâm tình bất ổn, vốn tinh thần lực đã không cao, lúc này bị nỗi oán hận của lão Kính Hà Long Vương tác động, càng làm cho cô nổi điên giống như bị tẩu hỏa nhập ma vậy!

Bách Hợp yên lặng thắp cho chính mình một ngọn nến, lúc này bốn phía bên ngoài Cửu Thiên đều là tiếng gầm hùng vĩ vang vọng của cô, cô chưa bao giờ biết sau khi mình hóa thành rồng còn có thể có tiềm lực lớn như vậy, có thể phát ra tiếng gầm cao như thế, lúc này cô còn có thể cảm thấy mình hệt như một kẻ điên vậy, sau khi bay lên đến Cửu Thiên vẫn còn bay loạn khắp nơi.

Lúc đầu cô cảm thấy thân thể mình rất hùng mạnh, nhưng sau khi vừa bay qua khỏi Nam Thiên môn thì cái thân thể nhỏ bé của cô đặt vào trong không gian rộng lớn vô tận này liền không đủ nhìn, tia sét bốn phía càng nhiều hơn, đánh vào người cô khiến cho cô vô cùng đau đớn, áp lực xung quanh càng cao hơn, dù cô có tu vi mười vạn năm, nhưng lúc này đã có chút không đủ nhìn.

May mắn là cô đã biến thành nguyên hình, nếu cô mà dùng hình tượng lúc trước xuất hiện, thì chỉ sợ đã bị uy áp bên ngoài Cửu Thiên đánh thành mảnh vụn rồi.

Lúc này đâm lao phải theo lao, quan trọng nhất là tinh thần lực không đủ để áp chế nỗi oán hận của nguyên chủ, hơn nữa vốn tâm tình của cô đã xuất hiện vấn đề, lúc này liền giống như bị nỗi oán hận của nguyên chủ bắt lấy thời cơ vậy, khiến cho cô không khống chế được chính mình bắt đầu bay thẳng lên Cửu Thiên, ban đầu Bách Hợp còn tưởng rằng là sự phẫn nộ của mình làm ra, nhưng sau khi bay lên trời cô liền bình tĩnh lại, nàng chỉ là một người làm nhiệm vụ thôi, ngược lại, Kính Hà Long Vương chỉ là một người khách qua đường, Thiên Đạo gì đó, Ngọc Đế và nhân quả mệnh trung chú định, với cô mà nói, kỳ thật chỉ là một cái nhiệm vụ mà thôi, cô căn bản không cần phẫn nộ như vậy.

Tuy nói Bách Hợp cũng không thông minh, nhưng chính là bởi vì cô không thông minh, cho nên cô làm việc hết sức cẩn thận và chú ý, cho tới nay đều rất sợ đi sai bước nhầm, lúc này xúc động thật sự không giống với tính cách của cô, chính là bởi vì cô hiểu rất rõ chính mình, cho nên sau khi phục hồi tinh thần lại liền đã khẳng định được là chỗ nào xảy ra vấn đề.

Thân thể của cô vẫn còn bay lượn lung tung khắp nơi, trong miệng phát ra tiếng gầm để chống lại uy áp trên Cửu Thiên, nghe uy phong vô cùng, kỳ thật cô chỉ đang rống to và chật vật trốn tránh.

Sét càng ngày càng dày đặc, trên người cô đã chồng chất vết thương, nếu cứ lại tiếp tục như vậy, còn chưa cái thiên tượng vô hình kia, còn chưa tìm thấy kẻ thù chính thức, thì sớm muộn gì cô cũng sẽ bị đánh chết! Thế nhưng ngay tại giờ khắc mấu chốt có liên quan đến sống chết này vậy mà Lý Duyên Tỷ lại căn bản không thấy bóng dáng, Bách Hợp khóc không ra nước mắt, cô có thể cảm nhận được sự phẫn nộ trong lòng càng dâng lên, đôi mắt của cô đã bị phủ kín huyết sắc, nếu cứ thành ma như vậy, từ nay về sau mất đi chính bản tâm của mình, cái Bách Hợp trước kia, cái Bách Hợp kiên định muốn làm nhiệm vụ liền không còn nữa, rất có khả năng cô sẽ vĩnh viễn ở lại trong thân thể lão Long này, trở thành một yêu ma mất phương hướng của chính mình, sống mãi mãi nhưng lại không thể tiến lên, cũng không thể lui lại!

Bách Hợp nghĩ như vậy, trong lòng vang lên một hồi chuông cảnh báo, đau đớn trên người đã không thể lại kích thích cô thanh tỉnh nữa, trong mắt cô hiện ra một thoáng mê mang, tiếp theo rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, thân thể của cô dần dần co lại biến thành hình dáng thiếu niên tuấn tú mặc áo trắng như lúc trước, chỉ là lúc này quần áo của cô đã rách tan nát, khắp người đã đầy vết thương, ngoại trừ khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn ra, thì đôi mắt đã đỏ đến kinh người.

Trong chớp mắt, Lôi kiếp trong thiên không liền dần dần giảm bớt đi rất nhiều, tuy vẫn còn đáng vào người cô, nhưng lại không còn uy lực hệt như muốn hủy thiên diệt địa giống như lúc nãy nữa, thật giống như cô mạnh, thì lực công kích của Thiên Đạo càng mạnh vậy, lúc này cô vừa khôi phục lại hình người, thì lực công kích của Thiên Đạo liền yếu đi.

Bách Hợp như có điều suy nghĩ liếc nhìn thiên không, bắt đầu để mặc cho thân thể của mình rơi thẳng xuống, cô rơi một lúc lâu mới trở lại bên ngoài Nam Thiên môn, lúc này Nam Thiên môn đã bị Lôi kiếp đánh đến không thành bộ dáng, cung điện ở xa xa đã hủy hơn phân nửa, rất nhiều thiên binh tê liệt ngã trên đất, một đám tiên tướng đang chỉ huy người thu dọn và nâng những thiên binh này trở về.

Hiển nhiên một hồi nổi điên của cô lúc nãy, ngoại trừ chính cô bị thương ra, thì thương vong của Thiên đình càng thảm trọng hơn, vốn Bách Hợp định trực tiếp trở về mặt đất, nhưng nhìn thấy tình cảnh như vậy liền không nhịn được ngừng lại, chỉ vào Nam Thiên môn đã bị tàn phá cười phá lên: "Ha ha ha ha ha..."

Tuy cô hóa thành hình dáng thiếu niên tuấn tú mặc áo trắng, nhưng hiển nhiên hơi thở Long tộc trên người cô, tất cả mọi người vẫn nhìn ra được, lúc này nhìn thấy Bách Hợp, đám người Nhị Lang thần thù mới cộng thêm hận cũ, lại thấy cô cười đến đắc ý như vậy, không khỏi tức giận đến run rẩy cả người, liền nghiêm nghị quát: "Kính Hà to gan!"

Quả thật, mình bây giờ cũng đủ to gan, xem bộ dáng của Nam Thiên môn đã bị hủy gần như không còn gì nữa, tính ra cũng có công cái đuôi của cô vừa nãy, mà quan trọng nhất là, uy lực của Cửu Thiên Thần Lôi mạnh vô cùng, có thể công kích được một lão Long có pháp lực thâm hậu như cô, thì công kích một đám thiên binh thiên tướng bình thường là dư dả, những tia sét này lại không có mắt, nhìn tình cảnh lúc này của Thiên đình thì liền nhìn ra được, cô là một mình một người, tuy cũng đã bị thương, nhưng cũng không tổn thất thảm trọng bằng đại gia đình Thiên cung ah! Tơ máu trong mắt Bách Hợp vẫn chưa rút đi hoàn toàn, trong lòng lúc này, ác niệm đã chiến thắng thiện niệm, chỉ vào người của Thiên cung có chút hả hê nói: "Đáng đời!"

Lời này khiến người của Thiên cung tức giận đến run rẩy cả người, người người đều hận không thể vén tay áo tiên lên dốc sức liều mạng với Bách Hợp ngay lập tức. Chỉ là mọi người vẫn còn có lý trí, ngẫm lại con rồng dài mấy trăm trượng lúc nãy, tuy không biết vì sao Kính Hà Long Vương lại có thực lực như vậy, nhưng vừa rồi chúng tiên đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của cô, ngay cả nhớ tới thôi cũng đã khiến cho toàn thân chúng tiên đều run rẩy, Cửu Thiên Thần Lôi còn không lấy được mạng của cô, lúc này nào lại có ai dám tiến lên dốc sức liều mạng với cô nữa, người người đều trốn sang một bên, sau khi cân nhắc thực lực của hai bên, liền không ai dám nói tiếp nữa.

Vốn trong thế giới Tây Du Ký này đã có chuẩn tắc mạnh được yếu thua, tuy nói trong đó Đường Tăng và Tôn Ngộ Không đều có điểm mạnh riêng, thế nhưng trong tư tưởng của người trên Thiên đình vẫn là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, từ chuyện Tôn Ngộ Không đánh cho Thiên đình không thể làm gì phải tìm đến Phật giáo ở Tây Phương cầu cứu thì liền có thể nhìn ra được, bởi vậy Bách Hợp cũng không sợ đắc tội người khác, huống chi dù cô không đắc tội với những người này thì cuối cùng cũng có được trái ngon để ăn, bởi vậy lúc này tất nhiên càng thêm không kiêng sợ gì.

"Ngươi, yêu nghiệt, ngươi khiến cho dưới đất sinh linh đồ thán bao nhiêu, ngươi nhìn xem!" Nhị Lang Thần chỉ xuống đất, lần này đúng là Cửu Thiên Thần Lôi đã đánh trúng rất nhiều địa phương, nhà cửa sụp đổ, dân chúngg lầm than, tiếng than khóc khắp nơi truyền đến, có một vài căn nhà vẫn còn đang cháy, trông thật đáng thương. Nhưng ánh mắt Bách Hợp lại không thay đổi, chỉ cười nói: "Liên quan gì đến ta? Sét cũng không phải ta đánh, người cũng không phải ta giết, Thiên cung cũng không phải ta hủy, chỉ là Thiên Đạo trừng phạt mà thôi, có lẽ là nên trách Lý Thế Dân không hiền ah."

Vốn Kính Hà Long Vương đã hận Lý Thế Dân, lúc này có thể bôi đen thanh danh của lão ta, tất nhiên Bách Hợp nói chuyện không có chút khách khí nào, lại khiến cho Tam Thanh tức giận đến râu cũng run run: "Ngươi không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại bởi vì ngươi mà chết."

Huyết sắc trong mắt Bách Hợp dần dần rút đi, chỉ là cái loại cảm giác không thể khống chế lúc nãy vẫn như một tảng đá lớn đè ở trong lòng cô, khiến cho cả người cô đều nặng trĩu. Vừa nãy Lý Duyên Tỷ không có xuất hiện giúp cô tỉnh táo lại, vậy thì chứng minh một trái bom bất kỳ lúc nào cũng có khả năng nổi điên như vậy cũng sẽ theo linh thể của cô mà tiến vào Không gian, tiến vào nhiệm vụ tiếp theo, một tai họa ngầm như vậy cô phải nghĩ biện pháp giải quyết, không có thời gian dây dưa với những kẻ trên Thiên giới này.

"Ngươi nhìn xem sát nghiệt mà ngươi đã tạo ra này, Kính Hà, ngươi không sợ sau khi ngươi chết sẽ bị giáng xuống A Tỳ Địa ngục sao?" Một Tiên quân khác đứng dậy, sắc mặt khó coi. Vừa rồi, Thiên đình rung chuyển, phủ đệ của hắn suýt nữa bị hủy hơn phân nửa, nếu muốn xây lại, mình còn phải đi tìm vật liệu, nếu muốn khôi phục lại tình trạnh Linh khí nồng đậm như trước chỉ sợ không có thời gian gần một ngàn năm là không làm được!

Mà quan trọng nhất là, có những thứ bị tổn thất lại không có biện pháp cũng không có ai có thể đền bù lại, nghĩ đến những thứ này, ngay cả sắc mặt Nhị Lang thần đều trở nên khó coi, vừa rồi Hao Thiên Khuyển bị sét đánh trúng, tuy nói nó đã đứng hàng tiên, nhưng tóm lại bản thể vẫn là yêu tu thành, Cửu Thiên Thần Lôi kiếp chính là khắc tinh của yêu, lúc này bị thương nghiêm trọng, đã kêu người nâng nó về. Loại thương thế bị Cửu Thiên Thần Lôi này tạo thành cũng không phải đơn giản là có thể phục hồi lại như cũ, vừa nghĩ tới bạn của mình đang bị đau đớn, cho dù Nhị Lang Thần có tỉnh táo cỡ nào đi nữa thì cũng không nhịn được muốn lấy đao đâm Bách Hợp 350 nhát!

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tràn ngập căm thù nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, Bách Hợp lại cười lạnh hai tiếng: "Báo ứng? Nếu ta tiếp tục trung thành, nghe những kẻ miệng đầy nhân nghĩa như các ngươi, thì mới thật là báo ứng của ta!" Cô nói xong, cũng không nhiều lời với đám người này nữa, liền trực tiếp triệu hồi một đám mây tới bước lên: "Từ nay về sau Kính Hà ta không thuộc về sự quản lý của Thiên cung nữa, ý chỉ của Ngọc Đế vĩnh viễn không liên quan gì đến ta!" Lúc này khí thô bạo trong lòng cô vẫn còn chưa tiêu hoàn toàn, đúng là lúc âm u nhất, vốn đã có xu thế nghiêng về nhân vật phản diện muốn trả thù xã hội rồi, nếu đám thần tiên này lại còn muốn đụng vào, cô nổi điên đánh người thì cũng sẽ mặc kệ hậu quả đấy!

Loại tư thái này của cô khiến cho chúng tiên tức giận đến cả người đều run rẩy, nhưng lại nghĩ đến thực lực cường hãn mà bản thể của cô vừa mới phát ra, liền không dám vọng động. Lần này thiên binh thần tướng bị thương vong thảm trọng, bị tổn thất gần như phân nửa, không có sức lực dư thừa lại đi đuổi bắt Bách Hợp nữa, giờ phút này Cửu Thiên Thần Lôi cũng không làm gì được cô, thì tất nhiên người trên Thiên đình cũng không muốn đi chịu chết, bởi vậy ngược lại là trơ mắt ra nhìn Bách Hợp biến mất khỏi Thiên cung.

Dưới Cửu Thiên Thần Lôi, Thủy tộc Kính Hà cũng có thương vong, lúc Bách Hợp cưỡi mây về đến Kính Hà, liền nhìn thấy trên mặt nước luôn trong vắt gợn sóng lăn tăn lúc này có một số lượng lớn tôm cá đã lật bụng trôi bồng bềnh, hiển nhiên là đã chết. Tuy nói cải mệnh chính là phải đổ máu đấy, nhưng bị ảnh hưởng của thân thể nguyên chủ, trong lòng cô vẫn vỗ cùng trầm trọng, đôi mắt lại ẩn hiện lên huyết sắc, con ngươi trong mắt đã dựng thẳng, thật lâu sau cô nháy mắt, mới đè ép được cảm giác thô bạo trong lòng kia xuống.

Kính Hà Long Vương báo thù (hết)

Mười vạn năm sinh hoạt trong Không gian giống như bị giam trong biệt lao mang lại cho Bách Hợp thực lực cường đại, nhưng lúc này liền xuất hiện di chứng, tâm tình của cô hình như càng ngày càng dễ nóng giận, ngay cả vừa mới phát tiết một trận xong cũng không làm cho cô tốt hơn bao nhiêu, lúc này nhìn thấy thương vong của Thủy tộc, tuy nói dù bây giờ những Thủy tộc này không chết, thì sau này sau khi mình bị róc xương lóc thịt cũng sẽ bị trôi dạt khắp nơi, trong lúc Long Thái tử Tây Hải ngang ngược đuổi giết Đà Khiết cũng sẽ tử thương vô số, nhưng tâm tình của cô vẫn vô cùng khó chịu.

Cô dùng phép thuật tập hợp toàn bộ những thi thể này lại, biến thành bọt nước rồi lại cho chảy vào sông Giang Hà, Bách Hợp làm xong những việc này, mới không quay đầu lại chìm vào sông trở lại Long cung.

Vừa rồi Cửu Thiên Thần Lôi đánh cho cô không ít thương thế, lần này Long cung cũng bị ảnh hướng, tấm bảng cung Thủy Tinh đều bị nghiêng qua một bên, Bách Hợp che ngực về đến cung điện, lúc này mới không nhịn được thở ra một hơi. Tình trạng phun ra máu thường xuất hiện trong tiểu thuyết và phim truyền hình lại không được cô áp dụng, bởi vì lúc này cô không nỡ phun ra, tất cả cái đó đều là máu trong tim, mỗi một giọt đều mang theo tu vi, bởi vậy máu vừa dâng lên đến miệng liền bị cô nuốt xuống, cái loại cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu, khiến cho cô không nhịn được phải nôn khan hai cái, suýt nữa đã phun ra máu rồi.

Bách Hợp ngồi xếp bằng, cô mơ hồ biết Long Hậu đã tới, nhìn thấy cô đang chữa thương thì lại nhanh chóng đi về, không ai dám tới quấy rầy cô tu luyện, thẳng đến khi cô ép hết huyết sắc trong cơ thể xuống, thì cũng không biết đã qua bao lâu rồi, một giọng nam to rõ vang lên: "Lão Long Vương, có trong phủ không?"

Giọng nói này ngược lại chưa từng nghe thấy, bây giờ có thể xuống sông đều là nhân vật hung ác, nhất là sau khi cô quậy một trận mà còn dám tới, lá gan ngược lại cũng không nhỏ, Bách Hợp cười hai tiếng, vừa mở mắt ra, đã thấy lúc này ở trong nước lính tôm tướng cua đang cầm vũ khí đánh nhau với một con khỉ dùng một nhánh dây leo ở bên hông, bên tai còn có một đóa san hô đỏ xinh đẹp đang nhảy trái nhảy phải trốn tránh đùa giỡn một đám lính tôm tướng chạy lung tung.

Giờ đã biết tại sao lại gọi binh lính kém cỏi nhất là binh tôm rồi, lúc này Bách Hợp nhìn thấy một đám tôm cua căn bản không ngăn cản nổi người ta, khóe miệng không khỏi co rút. Có điều trước mắt đúng là một nhân vật hung ác, bởi vậy đám tiểu yêu này không ngăn được cũng là chuyện đương nhiên, cô quát một tiếng, con khỉ kia mới nhếch miệng cười cười, nhảy qua, thấy thần sắc Bách Hợp còn có chút tái nhợt, ngược lại liền cười nói: "Đa tạ lão Long, đã giúp lão Tôn xé lá bùa kia xuống!"

Hắn ta nói xong, liền rất bắt chước con người chắp tay bái Bách Hợp một cái, rồi con mắt liền chuyển qua bên cạnh Bách Hợp bắt đầu nhảy khắp nơi đánh giá.

Lúc này Bách Hợp nơi nào còn không biết con khỉ trước mắt này có khả năng chính là Tôn Ngộ Không bị Phật tổ nhốt dưới núi Ngũ Hành Sơn năm trăm năm, nghĩ đến bởi vì chính mình làm bậy, khiến Thiên Đạo chém loạn sét xuống muốn diệt hành vi của cô, không chỉ đánh trúng cô, mà ngay cả Thiên đình cũng bị ảnh hướng, giờ đây một con khỉ bị nhốt dưới Ngũ Hành Sơn được thả ra cũng không phải là chuyện kỳ lạ quý hiếm gì. Dù sao tuy Phật tổ lợi hại, nhưng sao lại có thể hơn được Thiên Đạo?

Nghĩ như vậy, Bách Hợp liền không nhịn được cười 'Ha ha': "Ngay cả ngươi mà cũng đi ra? Cái bùa Phật mà Như Lai nhốt ngươi đã bị Cửu Thiên Thần Lôi đánh nát rồi sao?"

Con khỉ vui vẻ gật đầu, vừa mừng rỡ vừa gãi đầu: "Đúng vậy, cũng làm cho cái ngọn núi Ngũ Hành Sơn kia bể làm hai, lão Tôn liền nhảy ra ngoài, may mà có lão đó."

Bách Hợp nhẹ gật đầu, trong lòng không khỏi thầm vui vẻ, kỳ thật cho dù hôm qua cô không gây loạn, thì con khỉ này cũng sẽ không còn bị nhốt bao lâu nữa, bởi vì cô vừa bị chém, Lý Thế Dân liền bị dọa sợ, Đường Tăng liền phải đi Tây Thiên thỉnh kinh, đến lúc đó khi đi ngang qua Ngũ Hành Sơn cũng sẽ làm tròn danh phận thầy trò với con khỉ này, chính mình chỉ là vô tình thả hắn ta ra trước thời hạn thôi, con khỉ này vậy mà lại đặc biệt đến đây nói cảm ơn. So với Tứ Hải Long Vương, nhất là Tây Hải Long Vương, thì nghĩa khí hơn nhiều lắm.

"Nhờ có lão Long cứu lão Tôn, hôm nay xem như tự do, tên Như Lai kia nhốt lão Tôn năm trăm năm, mấy ngày trước Quan Thế Âm Nam Hải lại còn muốn lừa gạt lão Tôn theo Phật giáo, ha ha, may mắn không nhận tình của họ, nếu không còn phải cực khổ một phen!" Con khỉ nhảy lên, dựng một cái ghế đã bị ngã ở trên đất lên rồi ngồi xuống. Bách Hợp ra hiệu cho tiểu yêu lấy quần áo cho hắn ta thay, lại chuẩn bị rượu ngon món ngon. Ngay tại lúc con khỉ đang vui vẻ vô cùng, thì bên ngoài lại vang lên một tiếng hô lớn: "Kính Hà to gan, còn không mau đi ra nhận lấy cái chết!"

Nghe như thế, Bách Hợp còn chưa kịp đứng dậy, thì con khỉ đã thay quần áo xong nhảy ra, trong miệng phát ra một tiếng tức giận, lắc lắc đầu: "Đáng giận, xem lão Tôn ta thay lão đuổi hắn ta đi!"

Lúc này Bách Hợp đã nghe ra tiếng kêu ở bên ngoài chính là tên anh vợ tiện nghi của cỗ thân thể này – Tây Hải Long Vương Ngao Nhuận, vì vậy cũng vui vẻ để con khỉ này trừng trị lão ta. Chỉ chốc lát sau, liền nghe được bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết của Ngao Nhuận: "Đại Thánh, Đại Thánh, đừng mà!"

Tiếng kêu càng ngày càng gần, không bao lâu liền nhìn thấy Ngao Nhuận chật vật chạy thục mạng bị đuổi vào, ít nhất Tôn Ngộ Không vẫn còn nhớ trong cung Thủy Tinh này không thể tùy ý sử dụng Kim Cô bổng của bản thân, bởi vậy chỉ dùng quyền đấm cước đá, nhưng cũng đã đủ khiến cho tên Ngao Nhuận ngay cả đánh lại cũng không dám này khó chịu.

Trong suy nghĩ của Kính Hà Long Vương, Long Vương bốn biển Đông Nam Tây Bắc đều là hạng người quen gió chiều nào ngả theo chiều đó, lúc trước khi Tôn Ngộ Không học thành trở về chạy đến Đông Hải Long Vương đòi khôi giáp, cho dù biết rõ ngay lúc đó Tôn Ngộ Không chưa từng lên Thiên đình đại náo, nhưng vì che giấu hành vi của mình, bốn huynh đệ này vẫn gom đủ một bộ áo giáp, giày và vương miện, cuối cùng lại để Tôn Ngộ Không lấy luôn cả Định Hải Thần Châm, ở trước mặt không dám trái lệnh, nhưng sau lưng lại lên Nam Thiên môn kiện con khỉ này, lần này mình đại náo Cửu Thiên, khiến cho Cửu Thiên Thần Lôi đánh xuống, Kính Hà nhỏ như vậy mà đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thì có thể nghĩ Tứ Hải Long Vương đã bị tổn thất lớn đến bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, Bách Hợp liền không nhịn được cười thầm, bộ dáng có chút hả hê.

"Kính Hà, cứu mạng." Lúc Ngao Nhuận nhìn thấy Tôn Ngộ Không thì đã liền hô 'Không xong', lúc này quả nhiên bị Tôn Ngộ Không đuổi đánh chạy loạn khắp nơi, lão ta nhìn thấy Bách Hợp liền không nhịn được kêu một tiếng, nhưng Bách Hợp lại cố tình muốn cho lão ta ăn chút đau khổ, trong nội dung vở kịch tuy con rồng già này nhận nuôi Kính Hà Long Hậu và Đà Khiết, nhưng cuối cùng lại để cho bọn họ đều không nhận được kết cục tốt, trong lòng nguyên chủ cũng oán tên anh vợ này, huống chi Tôn Ngộ Không có chừng mực, đừng thấy dã tính của con khỉ này còn chưa hết, nhưng lại là người ân oán rõ ràng, suy nghĩ lại càng thông minh cổ quái, hắn ta tối đa chỉ đánh Tây Hải Long Vương một trận nếm mùi đau khổ thôi, tuyệt đối sẽ không lấy mạng lão ta, vì vậy Bách Hợp vừa ngồi xem trận khôi hài này vừa cầm linh quả ăn, không bao lâu sau, con khỉ đánh rồng xong trở về, vẻ mặt vui mừng: "Ha ha ha, con rồng già kia cũng quá vô dụng, lúc này lại ngất đi bị người ta nâng xuống rồi, đã lâu không hoạt động gân cốt, hôm nay chơi đùa một trận mới thấy thống khoái, thống khoái ah!"

Lúc này thương thế của Bách Hợp đã lành hơn phân nửa, đây cũng là điểm uy lực trong Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, vô luận thương thế nặng đến cỡ nào, chỉ cần Đạo Đức Kinh trong người quay trở lại theo bản năng, thì thương thế đó liền có thể dần dần khôi phục. Thời gian mười vạn năm đã để cho pháp lực trong cơ thể cô tự vận thành theo quán tính, cho nên vừa rồi khi xem Tôn Ngộ Không đùa giỡn với Ngao Nhuận, thương thế trong cơ thể cô cũng đã tốt lên rất nhiều.

"Vì sao hiền đệ đến đây?" Tuy Tôn Ngộ Không bị nhốt dưới Ngũ Hành Sơn, nhưng luận tuổi thì vẫn chưa đủ một ngàn năm, lão Long Kính Hà vốn đã gần ngàn tuổi, cũng càng đừng nói đến Bách Hợp đã tu luyện trong Không gian mười vạn năm, lúc này gọi Tôn Ngộ Không một tiếng 'Hiền đệ' tất nhiên cũng xem như hợp lý. Tôn Ngộ Không sửng sốt một chút, nhưng ngược lại liền cười nói: "Nhờ có ca ca phóng lão Tôn đi ra, ân tình như thế tất nhiên khó báo, sau này nếu ca ca có việc cần, lên núi đao xuống biển lửa, lão Tôn cũng tuyệt đối không nháy mắt!"

Bách Hợp chỉ đến đây để làm nhiệm vụ thôi, một khi nhiệm vụ hoàn tất thì sẽ rời đi, cho nên cô không sợ gặp rắc rối, gây chuyện cũng không sợ, đắc tội với người thì lại càng không sợ, bởi vì trong lúc cô ở thế giới này, vô luận làm bậy cỡ nào, thì một khi nhiệm vụ hoàn tất rời đi, thì nơi nào sẽ để ý xem mình để lại bao nhiêu cục diện rối rắm? Cũng chính bởi vì như thế, nên Tôn Ngộ Không nói muốn báo ân cho cô cũng tốt, gọi cô một tiếng anh trai cô cũng sẽ không vui mừng nhướng mày. Sắc mặt cô bình tĩnh, trái lại đã khiến trong lòng Tôn Ngộ Không càng kính nể hơn.

Tuy con khỉ này hay làm bậy, nhưng lại là người ân oán rõ ràng, ai tốt với hắn ta, hắn ta tất nhiên sẽ báo ân gấp bội, ai không tốt với hắn ta, đương nhiên hắn ta cũng sẽ đáp trả gấp trăm ngàn lần, tuy nói bị Phật tổ nhốt dưới Ngũ Hành Sơn năm trăm năm đã loại trừ không ít dã tính, nhưng kỳ thật thực chất bên trong lại rất lương thiện, nếu không cũng sẽ không có chuyện sau này Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh, chỉ giúp hắn ta xé bùa thôi, hắn ta liền tận tâm đi theo Đường Tăng đến Tây Thiên thỉnh kinh.

Đương nhiên Bách Hợp quậy một trận như bây giờ, đã không có chuyện Lý Thế Dân chấn kinh quá độ, cũng không biết có còn hành trình Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh nữa không?

"Chỉ tiện tay mà thôi, không gạt đệ, ta chỉ trách ông trời bất công, muốn đấu một trận mà thôi, chỉ tiếc Thiên Đạo khó dò, cuối cùng lại chỉ là tự mình thương tổn mình mà thôi." Cô náo loạn cả buổi, ngay cả chính chủ cũng không tìm được, lúc này trong lòng một cỗ lệ khí liền quay lại, đôi mắt lại hơi đỏ lên.

"Ca ca đừng tức giận, ngược lại tiểu đệ có một biện pháp hay." Con khỉ này nói xong, cười xấu xa 'Ha ha' nói: "Tuy Thiên Đạo khó dò, nhưng cũng không phải không có biện pháp bức hắn ta ra."

Bách Hợp nghe nói như thế, ngược lại trong lòng khẽ động, con khỉ này rất tinh quái, có lẽ thật sự có biện pháp, bởi vậy cô bày ra bộ dáng rửa tai lắng nghe, Tôn Ngộ Không liền nhẹ giọng bám vào tai cô: "Thiên Đạo thì sao? Ca ca thả tiểu đệ ra khỏi núi, chỉ sợ cũng không nằm trong tính toán của Thiên Đạo đi?"

Quả thật không phải! Vốn hắn ta phải bị nhốt thêm hai năm nữa, thẳng đến sau khi Đường Tăng từ đông thổ Đại Đường đi thỉnh kinh mới cứu hắn ta đi ra, lúc này lại vô tình bị chính mình đánh bậy đánh bạ cứu ra, trong lòng Bách Hợp khẽ động, hình như đã hiểu ra cái gì, Tôn Ngộ Không lại hoàn toàn không để ý đến: "Nếu ca ca đã đánh bậy đánh bạ phá hỏng chuyện của lão Thiên, ha ha, vậy chỉ cần lại nháo thêm mấy lần nữa, khiến cho rất nhiều chuyện đều lệch khỏi quỹ đạo, chỉ sợ đến lúc đó lão Thiên gia cũng không làm gì được ca ca!"

"..." Con khỉ này quả nhiên xằng bậy, đề nghị này cũng to gan lớn mật, nhưng mà Bách Hợp lại thích! Cô nở nụ cười, càng ngẫm lại càng cảm thấy chủ ý này thật sự rất hay, lập tức liếc nhìn Tôn Ngộ Không, cả hai đều cười xấu xa 'Ha ha'.

Tôn Ngộ Không trở về Hoa Quả Sơn một chuyến, tuy nói hắn ta đưa ra một chủ ý nham hiểm, nhưng các hầu tử hầu tôn ở Hoa Quả Sơn hắn ta vẫn phải bận tâm, hắn ta trở về để chuẩn bị sớm. Sau khi thương thế của Bách Hợp đã lành, Tôn Ngộ Không lại đến Kính Hà một chuyến, lúc cô hóa thành rồng trực tiếp bay lên Cửu Thiên, Thần Lôi màu tím lại vang lên, sau khi bị đánh cho mình đầy thương tích, nhìn thấy đám thiên binh hùng hùng hổ hổ, Bách Hợp liền không nhịn được cười lên. Cô phát hiện mình làm bậy như vậy mang đến một lợi ích, đó là, vì cô lợi dụng Thiên Đạo dẫn Cửu Thiên Thần Lôi xuống đánh trúng Thiên đình, ngoài chuyện đã tạo thành rất nhiều nhân quả ra, lệ khí trong lòng cô cũng dần dần theo những lần cô náo loạn Cửu Thiên mà tiêu tán đi rất nhiều.

Tôn Ngộ Không lại nhân lúc Bách Hợp náo loạn cũng chạy đến Tây Thiên đại náo một trận. Hắn ta vẫn còn nhớ rõ oán khí lúc trước Như Lai nhốt hắn ta, bởi vậy lúc này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vốn lúc này Phật giáo Tây Phương đã bị thụ liên lụy, lại bị con khỉ này quậy một trận nữa, nên lại càng nguyên khí đại thương, giờ đây cũng bất chấp chuyện dẫn đường cho Đường Tăng đi thỉnh kinh, ốc còn không mang nổi mình ốc, nên tất nhiên đoạn sau của câu chuyện Tây Du Ký cũng liền bị lệch một mảng lớn.

Bách Hợp cứ rảnh rỗi lại lên Cửu Thiên đại náo một trận, đợi sau khi thương thế lành rồi lại xuất phát, nhờ những Thần Lôi này ban tặng, nhục thể của cô ngày càng mạnh mẽ, lệ khí trong lòng cùng càng ngày càng ít, đợi đến sau này, mỗi lần hóa thân thành rồng thì đã có thể bình tĩnh rồi. Cô và Tôn Ngộ Không không biết có phải bởi vì cùng bắt tay nhau làm bậy hay không, mà đã cực kỳ hợp nha, nên liền kết nghĩa huynh đệ.

Mười năm sau, rốt cuộc Thiên Đạo nhận thua, gặp phải hai cái dị loại hồn nhiên không sợ như vậy, liền nhân quả còn không sợ lại càng không sợ luân hồi gặp báo ứng sau khi chết, nếu lại còn đấu tiếp nữa, chỉ làm tổn thương chúng sinh trong Tam giới mà thôi. Bởi vì Bách Hợp luôn hấp dẫn Cửu Thiên Thần Lôi, nên bây giờ Thiên đình đã gần như một đống đổ nát, khiến cho Thiên Đế không thể không dẫn chúng tiên và chư Phật Tây Phương chuyển đến nơi khác, chẳng qua là đều ở dưới trời xanh này, có trốn cũng không trốn đi đâu được, Thiên Đạo dừng tay làm cho bọn họ thở dài một hơi.

Ngoại trừ những lập ra quy tắc chung cho thế giới sau này, Bách Hợp còn hợp nhất các dòng sông và vùng biển mà Tứ Hải Long Vương đã để lại sau khi chạy trốn, nhìn Tôn Ngộ Không chiếm núi làm vua mặc dù về sau không được sắc phong chính thần, nhưng giờ đây đã không còn bị Thiên Đạo ước thúc nữa, hai người không khỏi bèn nhìn nhau cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro