Oán hận của chính thê 3-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oán hận của chính thê (3)

"Ngươi muốn làm gì?" Lâm Xảo Tầm thấy hành động của Bách Hợp thì quá sợ hãi, nhanh chóng thò tay ra đẩy nàng, Bách Hợp trừng mắt mà nghiêm nghị nói: "Cút ngay, nếu không muốn bà ta chết thì đừng có qua đây." Đào Hồng đang vui vẻ bê đĩa thức ăn vào thì thấy tình cảnh này, sợ hãi kêu lên một tiếng, chén đĩa trên tay rơi xuống đất vỡ toang.

"Ô" Lâm mẫu bị móc cổ họng thì rất khó chịu, há miệng ra nhổ tất cả thức ăn đồ uống ra, Bách Hợp xông ra ngoài phân phó nha hoàn tùy thân của mình:"Tranh thủ thời gian đi lấy nước uống tới." Lúc này Bách Hợp cũng không biết có tác dụng hay không nhưng hai người Lâm gia đã uống rượu có độc rồi, nàng chỉ mong rượu độc ở cổ đại không có nhanh phát tác, hỵ vọng cho nàng thời gian cứu người.

Thả Lâm mẫu đã nôn ra xuống, Bách Hợp cố nhịn cơn buồn nôn trong lòng, lại thò hai ngón tay dính đầy nước bọt thọc vào cổ họng Lâm phụ khiến cho Lâm phụ nôn ra, đến lúc này Đào Hồng mới kịp thời phản ứng rất tức giận mà nói: "Các ngươi muốn làm gì? Bách tiểu thư, nể tình quan hệ giữa ngài và tiểu thư, sao ngài có thể đối với lão gia phu nhân của chúng ta như thế?" Hai bà tử phía sau kéo Đào Hồng lại, Lâm Xảo Tầm khóc như mưa không ngừng gọi cha mẹ khiến cho Bách Hợp càng chóng mặt hơn.

May mà lúc nay nha hoàn bên người Bách Hợp đã xách thùng nước tới, Bách Hợp không hề do dự múc nước đổ vào miệng Lâm phụ Lâm mẫu, sau một phen giày vò rồi nghĩ tới nhiệm vụ này của mình thì Bách Hợp không nhịn được thầm gọi tên nam nhân không gian.

Không biết tại sao nàng có dự cảm nếu mình gọi hắn thì hắn tùy thời sẽ xuất hiện bên mình, quả nhiên Bách Hợp gọi thầm một lúc lâu, người nam nhân kia đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cảnh vật bốn phía thoáng cái biến thành cảnh vẽ, bất kể Lâm Xảo Tầm đang khóc khàn giọng mắng chửi Bách Hợp hay Đào Hồng như bị người điểm huyệt.

"Tôi cầu xin anh hãy bảo vệ tính mạng hai vợ chồng họ." Bách Hợp đưa ra yêu cầu, cho dù biết rõ hậu quả chính là tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn hơn, nhưng có thể vì tính mạng hai người trước mắt này thì nàng vẫn phải nói ra.

Nam nhân tuấn mỹ kia nhìn nàng một cái cho đến lúc biến mất, trong tay Bách Hợp cầm một viên con nhộng, nàng phát hiện ra người nam nhân này không có cự tuyệt yêu cầu của nàng thì trong lòng liền thả lỏng, cắn nát viên nhộng đổ chất lỏng vào trong nước. Đợi đến lúc người nam nhân biến mất hoàn toàn thì lại khôi phục lại nguyên trạng, Lâm Xảo Tầm còn đang khóc lóc, Đào Hồng vẫn mắng chửi người.

Bách Hợp mệt mỏi đổ nước vào miệng hai người Lâm phụ Lâm mẫu, cảm thấy hai người họ hô hấp dần dần vững vàng, may mà đã bảo vệ được tính mạng hai người họ.

"Nhanh đi mời đại phu về thay họ chuẩn đoán bệnh, rồi thanh lý độc tố còn dư." Bách Hợp lau mồ hôi trên trán rồi nhung tay vào chậu nước nha hoàn bê để rửa sạch, lúc này mới cầm khăn tay nha hoàn đưa cho.

"Bách tiểu thư! Ngài có ý gì? Sau khi giày vò lão gia phu nhân chúng ta xong thì ngài cứ thế sao?" tính tình Đào Hồng bướng bỉnh lại cố chấp, không khuất phục quyền quý mặc dù nàng biết thân phận Bách Hợp cao quý nhưng lại không quen nhìn nàng ta giày vò lão gia phu nhân nhà mình, nên mở miệng gây khó dễ.

Lâm Xảo Tầm khóc đến mức cả người run rẩy, cái đầu không ngừng đong đưa, cầm khăn che miệng giống như là đau lòng không thốt lên lời. Không biết Bách Hợp bị ảnh hưởng bởi trí nhớ nguyên chủ, lúc này thấy Lâm Xảo Tầm giả vờ giả vịt thì trong lòng phiền chán vô cùng, trong tình tiết truyện cha mẹ Lâm Xảo Tầm trúng độc mà chết, khi nàng từ trong phủ chạy ra cấp cứu Lâm phụ Lâm mẫu. Nàng dùng phương pháp đơn giản để cấp cứu thì chứng minh nàng hạ độc cũng không nặng, hơn nữa nếu Lâm Xảo Tầm nguyện ý cứu thì Lâm phụ Lâm mẫu cũng không chết, nếu Lâm Xảo Tầm đừng lãng phí thời gian vào việc khóc lóc thì nói không chứng tính mạng hai người họ cũng giữ được.

Nhưng lúc nàng đang cứu người thì Lâm Xảo Tầm lại khóc nỉ non, coi như do nguyên chủ tàn khốc hung ác, chẳng lẽ Lâm phụ Lâm mẫu chết không phải là do một phần Lâm Xảo Tầm nhu nhược vô dụng?

"Lâm cô nương, ngươi thấy chuyện hôm nay thế nào?" Bách Hợp cố nhịn phiền chán trong lòng mà hỏi Lâm Xảo Tầm một câu, lúc này nàng không hề bởi vì đệ đệ Bách Vân thích Lâm Xảo Tầm mà yêu ai yêu cả đường, ngược lại trên mặt hiện lên vẻ chán ghét.

"Ta ta.... Tỷ tỷ..." Lâm Xảo Tầm thấy cha mẹ không sao nữa, tuy vừa nãy khiến nàng rất sợ nhưng nàng luôn luôn là người không có chủ kiến hơn nữa bởi vì Tống Tuấn mà khi nhìn thấy Bách Hợp thì cảm thấy chột dạ, không nói ra lời.

"Ai là tỷ tỷ của ngươi, còn chưa có về nhà chồng đâu mà đã gọi tỷ tỷ muội muội rồi." Bách Hợp nhớ tới tính cách cởi mở của nguyên chủ, quát tháo Lâm Xảo Tầm một câu khiến nàng ta như sắp khóc, Đào Hồng sốt ruột hộ chủ không nhịn được mà nói Bách Hợp." Bách tiểu thư, tiểu thư nhà ta nhát gan, sao ngài lại dọa nàng làm gì? Huống chi tiểu thư nhà ta cũng nên gọi ngài là tỷ tỷ dù sao sau này có khả năng hai người trở thành người một nhà đấy."

Gương mặt trắng nõn của Lâm Xảo Tầm nghe nói như thế liền đỏ mặt, thẹn thùng cúi thấp đầu xuống.

"Nói cũng phải, phu quân ta đã có quan hệ với ngươi, chuyện nạp thiếp này cũng nên nhắc tới." ánh mắt Bách Hợp lóe sáng, Lâm Xảo Tầm nghe xong lời này thì sắc mặt thay đổi mờ môi run rẩy nói:" Bách tỷ tỷ, ta không làm thiếp..."

Đào Hồng cũng không vui liên lớn tiếng nói: "Tiểu thư chúng ta tri thư đạt lễ sao có thể làm thiếp chứ, nàng cũng là con gái đứng đắn trong sạch?"

"Không làm thiếp, thế Lâm cô nương muốn ta tặng vị trí phu nhân cho ngươi ngồi? Sao ngươi không nhìn lại ngươi dựa vào cái gì?" lúc này Bách Hợp không hề khách khí với Lâm Xảo Tầm, nói đến mức Lâm Xảo Tầm phát khóc, Đào Hồng nhanh mồn nhanh miệng nói.

"Tiểu thư nhà chúng ta không làm thiếp, nàng đã nghĩ thông suốt rồi, Tống công tử không phải là lương xưng, nàng cũng không muốn xen vào giữa hai vợ chồng Bách tiểu thư, cho nên tiểu thư nhà ta tiếp nhận ý tốt của Bách công tử, sau này...." Đào Hồng còn chưa nói xong thì sắc mặt Bách Hợp trầm xuống, nghiêm nghị quát:"Ngươi câm miệng cho ta."

Oán hận của chính thê (4)

Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì phụ mẫu Lâm gia được đỡ lên ghế ho khan ngắt ngang cuộc nói chuyện, lúc này đại phu cũng đã tới, sau khi xem xét đã xác định độc tố trong cơ thể Lâm phụ Lâm mẫu vẫn còn dư lại một ít nhưng tính mạng xem như đã được bảo trụ.

Mắt thấy trời không còn sáng nữa, Bách Hợp biết rõ tính tình chủ tớ Lâm Xảo Tầm, một mặt sai người trông coi các nàng, một mặt thì chuẩn bị về phủ nghỉ ngơi dưỡng sức. Trước khi nàng tiến vào thân thể này tiếp nhận tình tiết câu chuyện thì đầu như muốn nổ tung, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu không phải có hai mạng người treo ở trên người mình thì nàng đã không chịu đựng nổi rồi, lúc này chuyện đã giải quyết xong nên nàng về nhà rửa mặt rồi ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì mới cảm thấy tinh thần thoải mái hơn.

Quả nhiên, nàng vừa tỉnh thì nhận được hạ nhân bẩm báo nói là hai chủ tớ Lâm Xảo Tầm muốn rời đi nhưng bị từ chối sau đó lại có ý đồ bỏ trốn, may mà nàng phái người trông coi nếu không cũng không biết Lâm Xảo Tầm chạy đi đâu.

Bách Hợp nghĩ nghĩ, mấu chốt của nhiệm vụ này ngoài trừ mình sống sót ra còn không cam lòng bị Lâm Xảo Tầm tai họa cả đời, việc đầu tiên nàng phải làm là giải quyết Lâm Xảo Tầm. Hiện tại Lâm phụ Lâm mẫu không có chết, tội danh Bách Hợp bị phán quyết trảm đầu cũng không thành lập, nàng đang chuẩn bị giải quyết chuyện Lâm Xảo Tầm thì Tống Tuấn nổi giận đùng đùng chỉ vào mặt Bách Hợp mà nói: " Bách thị, sao nàng lại giam Lâm Xảo Tầm hả?" hắn vừa về đến nhà chưa kịp thở mà đã lo lắng hỏi Lâm Xảo Tầm, Bách Hợp cau mày, trong trí nhớ của nàng thì lúc này nếu Tống gia muốn được việc phải nhờ Bách gia đấy, giữa Tống Tuấn và Bách Hợp chỉ là quân hệ thông gia gia tộc, hai nhà theo nhu cầu hợp tác mà thôi, hai người cũng có chút tình cảm nhưng không có thâm hậu, Bách Hợp thích Tống Tuấn đơn giản là vì hắn tuấn mỹ ngày thưỡng cũng coi như là săn sóc chu đáo với nàng, hai người tương kính như tân, tại Bách Hợp xem ra quan hệ vợ chồng chỉ như thế mà thôi.

Nên lúc này Bách Hợp cũng không thích Tống Tuấn, Bách Hợp không thèm để ý Tống Tuấn thích ai, bởi vậy khi hắn lớn tiếng quát tháo thì trong lòng cũng không bi thương ngược lại cau mày chán ghét.

"Câm miệng." Bách Hợp quát lại, Tống Tuấn cũng không ngờ lại có người quát hắn, hắn ngẩn người sau khi hắn tỉnh lại đang muốn mở miệng thì Bách Hợp đã lạnh lùng nói:" Lâm Xảo Tầm là cô nương ta quen biết từ bé, nếu chàng đã thích nàng ta thì nạp nàng cũng không sai, nhưng đệ đệ không nên thân của ta từ nhỏ hơi thích nàng, bây giờ thấy nàng ta xinh đẹp hơn lại không biết quan hệ giữa chàng và nàng ta, ta sợ nó nhất thời xúc động làm chuyện xấu. tuy Lâm Xảo Tầm bề ngoài dịu dàng như tính tình bướng bỉnh, hiện tại nàng ta đã biết hai ta là vợ chồng, đang muốn rời khỏi, nếu như chàng muốn thả nàng ta đi thì thả, nhưng hiện nay nàng ta mang thai con của chàng, chẳng lẽ để con cháu Tống gia lưu lạc bên ngoài à?"

Bách Hợp nói xong thì đi tới chỗ Tống Tuấn: "Chàng có nghĩ tới nếu chàng làm vậy thì trong lòng cha sẽ nghĩ thế nào? Trước khi cha quyết định thì ai cũng đừng đi trừ phi đợi Lâm Xảo Tầm đẻ con ra nuôi ở Tống gia." Khiến cho Tống Tuấn không nói được lời nào, Bách Hợp phiền chán nhìn hắn một cái rồi đi ăn cơm.

Tống Tuấn cũng không muốn qua mặt cậu em vợ cấu kết với Lâm Xảo Tầm, lúc đầu hắn nhìn thấy Lâm Xảo Tầm dịu dàng xinh đẹp liền thích, dùng một ít thủ đoạn để đạt được nàng, lúc này lại nghe thấy nàng là người thê tử quen biết từ nhỏ, trên mặt Tống Tuấn không khỏi phát sốt, nghĩ tới Bách Hợp cũng nói đúng nên hạ thấp mình nhanh chóng tìm nàng bồi tội: "Đều do vi phu sai, nhưng hiện nay Tầm nương đã mang thai cốt nhục của ta, phu nhân lại quen biết nàng từ nhỏ, kính xin đối xử tử tế với nàng, có lời gì thì cũng đợi đến khi nàng ấy sinh con xong thì hãy nói..."

Đối với điểm này thì Bách Hợp cũng không có ý kiến, có lẽ nàng đã tưởng tượng được mấu chốt của nhiệm vụ này chính là Lâm Xảo Tầm cùng với hòa thượng Tế Thế, Tống Tuấn là loại người lúc chưa có được Lâm Xảo Tầm thì trăm theo ngàn thuận, một khi đạt được thì hắn lại ngán, cũng chính bởi thế trong tình tiết câu chuyện lúc Bách Hợp ra tay đối phó Lâm Xảo Tầm thì hắn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn mặc kệ Lâm Xảo Tầm khóc cầu xin hắn, đầu tiên hắn muốn dỗ dành Bách Hợp, từ điểm này có thể nhìn ra được hắn cũng không yêu Lâm Xảo Tầm mà chỉ là chiếm đoạt và đùa giỡn.

Càng về sau Lâm Xảo Tầm cũng không yêu hắn nữa mà ở cùng với Bách Vân thì hắn lại trăm phương ngàn kế quấn quít , đối với người nam nhân này Bách Hợp chỉ có một chữ cho hắn chính là "Tiện".

"Ta chuẩn bị dùng thân phận thiếp nạp nàng vào phủ nhưng ta thấy Lâm Xảo Tầm không muốn, nàng ta với Đào Hồng nói thề không làm thiếp, cho nên chuyện này chàng tự giải quyết đi." Bách Hợp muốn trước nạp Lâm Xảo Tầm dùng thân phận thiếp nạp vào phủ, viết văn tự bán mình đưa cho mình, từ nay về sau coi như nàng không tra tấn Lâm Xảo Tầm thì Lâm Xảo Tầm cũng ở trong vòng khống chế của nàng, không có khả năng trở mình.

Chỉ cần nàng không có làm giống như trong tình tiết câu chuyện muốn Lâm Xảo Tầm chết thì hòa thượng Tế Thế có bản lĩnh thông thiên cũng không làm gì được nàng, cho dù dân phong có cởi mở đi chăng nữa thì nữ tử chưa kết hôn cũng bị gièm pha, báo lên quan phủ thì loại thất trinh này cũng không có kết cục tốt, lúc này nàng làm vậy là thiên kinh địa ngĩa hơn nữa lại bác được cái danh rộng lượng.

Trong tình tiết câu chuyện Bách Hợp bị choáng váng coi Tống Tuấn quá nặng, đối với Lâm Xảo Tầm quá tốt bởi vì thế lúc Lâm Xảo Tầm có quan hệ với trượng phu của mình thì nàng mới có loại cảm giác phản bội, thật ra trong Tống gia bởi vì thân phận của Tống Tuấn nên thị thiếp cũng không ít, mặc dù nguyên chủ cũng ghen tỵ nhưng cũng không có ý đồ hại người, có lẽ bởi vì trước đó nguyên chủ rất yêu thích và bảo vệ Lâm Xảo Tầm cho nên sau khi biết nàng ta phản bội thì mới phát điên.

Bách Hợp ăn cơm trưa xong thì thấy Tống Tuấn mặt mũi tràn đầy đau khổ trở về, trên mặt hắn có vết máu nhìn bộ dạng vô cùng chật vật, lúc nhìn thấy Bách Hợp thì ánh mắt lảng tránh rồi nói: "Bách Hợp, Xảo Tầm nàng ấy không muốn làm thiếp..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro