Quân tẩu trọng sinh 5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân tẩu trọng sinh (5)

Đúng lúc này, Vạn Chư mang theo thức ăn vừa mới mua trở lại, gần đây Bách Hợp bị hắn giày vò rất thảm, cả người gầy đi nhiều, anh ta muốn mua vài thứ cho cô bồi bổ, bởi vậy cố ý bảo người khác thay mình mua một con gà hầm thuốc, miễn cho mỗi lần quay về vừa mới chạm vào cô liền khóc lóc cầu xin tha thứ, ai ngờ vừa vào nhà thì nhìn thấy cha mẹ đến đây, Vạn Chư cười cười, một bên để đồ trong tay vào phòng bếp, một bên cười: "Cha, mẹ, sao mọi người lại đến đây?"

"May mắn chúng ta đến, nếu không làm sao biết hiện tại con sống như thế này chứ?" Mẹ Vạn vừa nhìn thấy con trai ở trong cảm nhận của bản thân giống với thiên thần bây giờ thế nhưng tự mua thức ăn nấu cơm cho Bách Hợp, suýt chút nữa tức giận đến cái mũi cũng lệch đi, nếu không phải ngại thân phận Bách Hợp cao, lúc này bà đã sớm chửi ầm lên, nhưng chính vì không thể mắng, tức giận trong lòng bà đều bị nén lại, càng cảm thấy rằng cưới Bách Hợp không tốt bằng Triệu Tinh trước kia.

"Con thì sống thế nào?" Vạn Chư nhìn thoáng qua về phía Bách Hợp, thấy nàng mệt mỏi, ngón tay giật giật, thì lại nhịn ý nghĩ trong đầu kia xuống, thật ra mà nói, hiện tại anh đến địa vị này rồi, trong nhà Bách Hợp không làm cơm kỳ thật mời bảo mẫu cũng không sao, chẳng qua anh không muốn mời, anh rất hưởng thụ cái loại cảm giác đút cô ăn mọi thứ này, giống với dưỡng thú cưng, Vạn Chư nghĩ vậy, trong mắt hơi tối lại sau đó lại khôi phục bình tĩnh lúc trước.

"Con còn nói? Con, con là đàn ông trong nhà, sao đàn ông lại có thể mua thức ăn, con không phải còn muốn nấu cơm chứ?" Cha Vạn tức giận đến đập cái bàn, một bên thì liếc mắt nhìn nhìn Bách Hợp một cái, Vạn Chư hơi hơi cau mày, đưa ánh mắt ra hiệu về phía Bách Hợp, nhưng thấy không biết cô thật không thấy, hay là giả bộ không thấy, đứng ở tại chỗ động cũng chưa động, anh híp híp mắt, đứng dậy kéo Bách Hợp lại, thản nhiên nói về phía cha mẹ: "Cha mẹ, hiện tại là lúc nào rồi, nam nữ như nhau cả, con nấu cơm thì có sao đâu?"

Tuy rằng sau khi con trai khá lên, kỳ thật cha mẹ Vạn thật sự không dám dạy bảo anh nữa, dù sao con trai càng lớn càng có chủ ý, hơn nữa anh hiện giờ thân phận địa vị cũng không như trước, mẹ Vạn ngày thường nhìn thấy đứa con trai này thì trong lòng liền trống rỗng, sao lại có chuyện còn dạy anh làm thế nào? Nhưng không nghĩ tới lúc này anh thế nhưng sẵn lòng nấu cơm thay Bách Hợp, mẹ Vạn tức giận đến xanh mặt, theo bản năng nói: "Con bây giờ còn sẵn lòng thay cô ta nấu cơm, sau này có phải còn muốn liếm đít cho cô ta hay không?"

Bà vừa dứt lời, Vạn Chư liền nhìn thoáng qua phía Bách Hợp, biểu tình như cười như không, Bách Hợp vừa nhìn thấy vẻ mặt này, theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, này **.

Tuy rằng cha mẹ Vạn rất bất mãn với hành vi của con trai nhưng cũng không có biện pháp với Vạn Chư chính anh ta cam tâm tình nguyện, bởi vậy hai người nói nửa ngày, lại giống như chưa nói gì. Bình thường buổi chiều Vạn Chư muốn đi quân đội, phần lớn thời gian anh không có việc gì mà đều cùng bộ hạ cũ trước kia ở cùng một chỗ làm chút huấn luyện đặc biệt, để phát tiết tinh lực dư thừa của chính anh, mặt khác lại là xử lý chút công vụ, nhưng bây giờ cha mẹ đã tới, Vạn Chư tự nhiên chỗ nào cũng không đi, chỉ đơn giản mang theo cha Vạn mẹ Vạn đi loanh quanh ở trong đại viện, dự định sáng hôm sau lại lái xe dẫn bọn họ đi dạo trung tâm thành phố.

Buổi tối ăn cơm khi, mẹ Vạn cúi gằm mặt: "Buổi tối vừa vặn có hai phòng, mẹ với vợ con ngủ ở một phòng, con cùng cha con ở phòng kia." Bà có chuyện muốn nói với Bách Hợp, đã nén cả một ngày, nếu phía con trai nói không thông, bà dự định xuống tay chỗ con dâu, thương lượng với Bách Hợp một chút, để cho cô ta biết làm phụ nữ thì không được như vậy.

Ai ngờ Vạn Chư lắc lắc đầu, "Ở trong nhà mình, không cần chú ý nhiều như vậy, mẹ và cha ở một phòng là được." Anh nói xong, không cho cha Vạn mẹ Vạn cơ hội nói chuyện, đã trực tiếp đặt bát đũa rồi lau miệng.

Sau khi ăn xong Bách Hợp rửa bát, tiếp đến đun nước nóng để cho mình với cha mẹ chồng rửa mặt xong, mẹ Vạn vẫn chưa chết tâm, thì Vạn Chư đã đi tới ôm Bách Hợp cũng muốn ngủ cùng mẹ Vạn trực tiếp kéo vào trong phòng.

Hôm nay khi mẹ Vạn nói lời kia thì ánh mắt anh ta liền sáng lên, Bách Hợp trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng ở loại chuyện trên Vạn Chư chắc chắn không cho phép cô có ý kiến phản kháng, trực tiếp ấn cô xuống giường. Kế tiếp tự nhiên là một trận thân mật, mẹ Vạn hôm nay ra chủ ý hay cho Vạn Chư, nhưng cô còn muốn làm người, ngày mai cô còn muốn đối mặt với cha mẹ Vạn Chư, linh hồn Bách Hợp bay ra, nếu đêm nay tùy ý để thân thể phản ứng bản năng kêu cả đêm, thì ngày mai cô cơ hồ có thể không cần nghĩ cũng có thể nhìn ra được sắc mặt cha Vạn mẹ Vạn.

Cô đứng ở bên cạnh gắt gao muốn che miệng của khối thân thể này, cũng không biết có phải do động tác của cô thật sự có hiệu lực, khi Vạn Chư vốn đang chôn mặt ở dưới thân thể Bách Hợp, thì trong mũi cô phát ra tiếng thở dốc kiềm chế lại ẩn nhẫn. Qua một đêm, hiện tại Bách Hợp cũng đã bắt đầu cảm thấy nhiệm vụ lần này bản thân thật sự đáng thương, sau này không biết còn bao nhiêu ngày nữa, bây giờ đã nháo thành như vậy, mỗi đêm cô đều bay, căn bản không nghỉ ngơi, vừa tiến vào thân thể không chỉ thân thể mệt, ngay cả tinh thần của cô cũng mệt chỉ muốn ngủ.

Không biết thể lực Vạn Chư tốt đến mức nào, khi trời gần sáng mới đưa thân thể chôn ở trong cơ thể Bách Hợp ra để cô nghỉ ngơi, Bách Hợp vừa vào thân thể thì bên ngoài mẹ Vạn thấy Vạn Chư đi ra ngoài, đã tới đây gõ cửa.

May mắn Vạn Chư đã khóa cửa, khi Bách Hợp cố nén khó chịu cả người miễn cưỡng thu thập thỏa đáng mở cửa, thì ở ngay cửa ánh mắt mẹ Vạn âm u nhìn cô chằm chằm, ngửi thấy mùi ái muội kia trong phòng, mẹ Vạn nặng nề thở ra một hơi, lớn tiếng dạy dỗ:

"Bách Hợp, tôi thấy cô cũng là con gái của quân nhân, tại sao cô có thể để cho chồng cô giặt quần áo nấu cơm cho cô hả, nó là một thằng đàn ông, cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao còn chưa dậy, phụ nữ trời sinh phải hầu hạ đàn ông, mà không phải để nó đến hầu hạ cô!" Bách Hợp không để ý tới mẹ Vạn tức giận mắng mỏ, cô cảm thấy thật ưu sầu, lúc trước xuyên qua thành Nhạc Linh San không có thịt ăn, lần này thì như bổ cả hai lần, tuy rằng mỗi lần không phải cô cảm thụ, nhưng mỗi ngày cũng là cô tiếp nhận khối thân thể này.

Mẹ Vạn thấy bộ dạng không tập trung của cô, trong lòng càng thêm phát hỏa: "Lúc trước Tinh nhi không giống cô. . . . . ." Nói đến đây, mẹ Vạn đem tiếp theo câu mạnh mẽ nuốt xuống, chẳng qua Bách Hợp từ vẻ mặt của bà cũng đoán được lời bà nói không phải thứ hay ho gì.

Cùng Vạn Chư ở chung mấy ngày nay tới giờ, Bách Hợp biết rõ tính người này, bình tĩnh bá đạo vả lại ý nghĩ chí lực cứng rắn tới trình độ nhất định, sẽ không dễ dàng chịu ảnh hưởng bởi người khác, bởi vậy sau khi Triệu Tinh xảy ra chuyện nghĩ hết biện pháp tìm anh ta giải thích, anh ta cũng không thay đổi, Bách Hợp từ hiểu biết mấy ngày nay cùng với trong trí nhớ hiểu tính người này hơn, chỉ biết nếu không phải sau Bách Hợp lại cãi nhau với h anh ta, từ bên trong đẩy Vạn Chư ra ngoài, dựa vào một người Triệu Tinh, tuyệt đối không có khả năng sử dụng thủ đoạn ở trên người anh ta.

Mà nếu thật sự như vậy, Triệu Tinh kỳ thật cũng không phải nhằm vào Vạn Chư, mà vào người nguyên chủ này, nghĩ thông suốt điều này, trong lòng Bách Hợp tỉnh táo lại, đồng thời cũng biết chỉ cần chính cô không cãi nhau với Vạn Chư, Triệu Tinh dù ồn ào đến long trời lở đất, cũng tuyệt đối không thể sửa đổi kết cục.

Quân tẩu trọng sinh (6)

Nghĩ đến đây, Bách Hợp liếc mắt nhìn mẹ Vạn một cái: "Mẹ, Triệu Tinh là Triệu Tinh, con là con, ít nhất con chưa gây ra chuyện gì với người khác." Thân phận cô bất đồng, nguyên chủ ngày xưa tuy rằng cung kính với mẹ Vạn, nhưng trong trí nhớ sau khi Triệu Tinh lấy lòng người nhà họ Vạn, mẹ Vạn cũng vẫn nhìn cô ấy không vừa mắt, khắp nơi gây khó khăn cho cô ấy, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu cuối cùng khiến cho Bách Hợp cô gái được mẹ nuông chiều từ bé này rốt cục không chịu nổi, ngược lại trong lúc đó lại trở thành mâu thuẫn giữa vợ chồng, từ đầu Vạn Chư còn giúp cô ấy, nhưng Bách Hợp lại oán giận quá nhiều, Vạn Chư là một thằng đàn ông, chắc chắn không có kiên nhẫn nghe cái loại chuyện giữa phụ nữ này, lâu dần Bách Hợp cảm thấy anh ta cũng không thật sự đứng về phía mình, lại không nghĩ tới Vạn Chư là một người con trai, không có khả năng vì vợ của chính anh ta mà bỏ mẹ mình, trong lòng Bách Hợp khó chịu, cùng Vạn Chư càng cãi càng hung, cuối cùng rốt cục đẩy người đàn ông tốt đẹp ra khỏi người.

Có thể nói trong nội dung vở kịch bi kịch của nguyên chủ và Vạn Chư cùng cha mẹ cũng có quan hệ nhất định, mà lúc này mẹ Vạn muốn giống như trong nội dung vở kịch thu thập cô, cũng sẽ tuyệt đối không thành công. Bách Hợp cãi lại mẹ Vạn một câu, thấy khuôn mặt mẹ Vạn xanh mét, lại nói tiếp:

"Mẹ, mẹ nếu cảm thấy có vấn đề gì, có thể trực tiếp nói với lão Vạn, con tôn trọng quyết định của anh ấy, con sẽ thương lượng với anh ấy, nếu anh ấy thật sự cảm thấy lúc trước rời khỏi Triệu Tinh là có lỗi với cô ấy, con cũng đồng ý với quyết định của lão Vạn." Bách Hợp nói xong lời này, cũng không cùng mẹ Vạn nhiều lời, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị múc nước lau thân thể .

Để lại một mình mẹ Vạn đứng ở tại chỗ đơ ra, bà không ngờ Bách Hợp thế nhưng sẽ nói ra những lời như vậy, mà không phải nén chua xót giữ ghen tị, trong lúc nhất thời chính bản thân mẹ Vạn ngược lại do dự, dù sao chính Triệu Tinh lúc trước cho con trai đội mũ xanh trên đầu, đây cũng không phải là chuyện thú vị gì, tính tình con trai nhà mình bà cũng rõ, nếu không muốn quay lại, chín con trâu kéo nó cũng vô dụng.

Mẹ Vạn do dự một chút, vẫn nói nói với Bách Hợp: "Lời con nói là thật chứ? Không phải gạt mẹ?"

"Tất nhiên là thật." Bách Hợp một bên lấy cái khăn lau mặt, một bên lại trả lời: "Nếu lão Vạn ly hôn với con, con tuyệt đối sẽ không trách anh ấy, Bách gia cũng sẽ không trách anh ấy, dù sao giày hợp hay không hợp, chỉ có con cùng anh ấy hai người mới rõ nhất, cha mẹ con là người ngoài, tuyệt đối sẽ không vì chuyện của chúng con mà giận chó đánh mèo đến trên người anh ấy." Cha của Bách Hợp cũng là một quân trưởng quân đoàn nào đó, có thể nói hiện tại cùng Vạn Chư là địa vị ngang nhau, chẳng qua đây chỉ là tạm thời, chậm lắm cuối năm sau, Vạn Chư sẽ lên tới chức sư trưởng, vượt qua ông ấy.

Toan tính trong lời Bách Hợp nói khiến mẹ Vạn có hơi chùn chân, bà tuy rằng thương tiếc Triệu Tinh, nhưng bây giờ mới nhớ tới con mình cùng Bách Hợp kết hôn là do nó tự nguyện chứ không phải bị bắt buộc, hai đứa sống tốt hay không tốt không liên quan gì đến người ngoài cả, dù sao việc con trai bà mua thức ăn nấu cơm mẹ Vạn tuy rằng nhìn không vừa mắt, nhưng vẻ mặt con trai lại cực kỳ cam tâm tình nguyện, huống chi mặc dù bà là cha mẹ, nhưng đứa nhỏ lớn có chủ ý của chính nó, vạn nhất Vạn Chư cam tâm tình nguyện thay người vợ làm việc, chính bà lại tự chủ trương cho là nó thích Triệu Tinh, thì chỉ sợ kết quả cuối cùng tuyệt đối sẽ chọc giận con trai.

"Vậy. . . . . ." Mẹ Vạn lúc này trong lòng dao động, nhất định còn chưa hoàn toàn tin tưởng, Bách Hợp thở dài, trực tiếp nói: "Nếu mẹ không tiện thì buổi tối con sẽ nói trước mặt anh ấy!"

Cứ thế mẹ Vạn rốt cục thỏa mãn, dù sao nếu đưa ra chuyện này là chính Bách Hợp, con trai cũng không thể trách trên người bà được, bà thuận tiện cũng có thể xem ý tứ của con trai, nếu nó thật sự có ý với Triệu Tinh, tự nhiên tất cả đều vui mừng, dù sao Triệu Tinh tuy rằng có lỗi với con trai, tuy con trai cũng ở cùng với Bách Hợp lâu như vậy, hơn nữa tuy đã kết hôn với Bách Hợp, thân mình cũng bị con trai chiếm, nhưng chính cô ta nói không trách Vạn Chư, chuyện này với nhà họ Vạn mà nói không hại gì cả, mẹ Vạn cũng đồng ý.

Buổi tối khi ăn cơm mẹ Vạn đưa mắt ra hiệu cho Bách Hợp, Bách Hợp quả nhiên đặt đũa xuống: "Lão Vạn, cô Triệu gần đây còn tìm anh không?"

Vạn Chư đầu cũng không nâng, chỉ lên tiếng: "Em hỏi chuyện này làm gì?"

"Nếu cô ấy thật lòng ăn năn, anh có tha thứ cho cô ấy không? Trong lúc này anh với cô ấy vẫn còn cảm tình, tôi cũng không trách anh, nếu không thì tôi trước thu dọn vài bộ quần áo về nhà mẹ đẻ ở vài ngày. . . . . ." Bách Hợp nói lời này là thật tâm, hàng đêm xuân tiêu thật sự khiến cho người ta có chút không chịu nổi, chỉ có Triệu Tinh loại phụ nữ này nhiều lần trải qua ngàn con thuyền mới có thể cảm thấy đây là ưu điểm, nhưng trước mắt đối với cô mà nói, cô còn có chút sợ hãi.

"Vớ vẩn!" Vạn Chư hừ lạnh một tiếng, đập mạnh chiếc đũa về phía trên bàn, đưa tay tóm lấy tay Bách Hợp, người một nhà ngồi ăn cơm ở bốn cạnh của cái bàn to, Vạn Chư ngồi ở giữa cha mẹ, Bách Hợp vừa vặn ngồi đối diện anh ta, động tác yêu cầu cao độ như vậy, anh ta lại có thể lập tức xoay người tóm được Bách Hợp, đợi đến khi Bách Hợp phục hồi lại tinh thần muốn chạy, thì mới biết được đã chậm.

"Có chuyện gì theo tôi trở về phòng rồi nói!" Trong mắt Vạn Chư lộ ra vẻ tàn khốc, nhìn thoáng qua phía mẹ Vạn, sau khi thấy mẹ Vạn có chút chột dạ, anh ta sao lại không biết chuyện này là thế nào, lúc này Bách Hợp nghĩ cũng biết sau khi trở về phòng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, cô vội vàng gắt gao bắt lấy mẹ Vạn, cầu xin nói: "Mẹ, mẹ nói giúp con với."

"Được rồi, có chuyện thì trước ăn cơm đã rồi hãy nói sau." Mẹ Vạn xấu hổ liếc mắt nhìn Vạn Chư một cái, Vạn Chư hừ lạnh một tiếng đứng lên, một tay bưng bát, một bên đứng ở bên cạnh mẹ Vạn, mẹ Vạn lúc này biết ý tứ của anh ta, chuyển đến bên cạnh cha Vạn, Vạn Chư mới ngồi xuống, cũng không gắp thức ăn, chỉ từ từ lý sự: "Tôi cũng hỏi em, nếu mà tôi và Triệu Tinh vẫn còn có gì, lúc đó em định làm gì hả?"

Tuy rằng chỉ số thông minh mất đi đã trở lại, còn được cộng thêm hai điểm, nhưng bây giờ Bách Hợp vẫn chưa đạt tới trình độ của người bình thường, càng miễn bàn phải đối kháng với Vạn Chư có chỉ số thông minh cao, cô không nghe ra trong lời nói đào sẵn cái hố, thật cẩn thận nói:

"Tôi đây về nhà mẹ đẻ?" Vạn Chư được cô nhìn chằm chú, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, chẳng qua lập tức liền trưng ra bộ mặt hờ hững, lạnh lùng nói: "Vậy sau đó thì sao?"

Anh ta không tức giận, trong lòng Bách Hợp dừng lại, vui mừng nói: "Tiếp đến tự trải qua cuộc sống mỗi người?"

"Em ra ngoài tìm người khác, lại kết hôn sinh con?" Dù sao này thời đại cũng không lưu hành cái gì cả đời không lấy chồng, đừng nói lời đồn đãi của người khác có thể hại chết người, chính cha mẹ cũng sẽ không đồng ý, lúc này tuy rằng lập gia đình không giống hoàn toàn như cổ đại là theo lệnh cha mẹ, nhưng cũng không khác lắm. Vạn Chư cười lạnh nói một câu, Bách Hợp thế nhưng còn thật sự nghĩ nghĩ, cô sống như vậy mấy đời, đàn ông càng về sau tính cách càng vô cùng tốt, nếu có thể chọn một người đàn ông để gả cũng không sao. . . . . .

Bách Hợp gật gật đầu, Vạn Chư nở nụ cười, trong mắt lại thâm độc, cha Vạn mẹ Vạn nhìn thấy chỗ không thích hợp, đều đồng thời sợ run cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro