THẾ GIỚI 45: Không làm nam phụ trung khuyển 1-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không làm nam phụ trung khuyển 1

Nhiệm vụ lần này Bách Hợp thực hiện trong thời gian không dài, nguyên nhân bởi vì thân thể của Âm Tú. Theo lý mà nói sau khi đạt đến cảnh giới đại tông sư tuổi thọ tuy không đạt tới mấy trăm năm thì cũng không thể chỉ sống mười mấy năm như vậy. Có thể do hắn cố ý để mặc cho tình huống của mình xấu đi. Sau này hình như hắn đã đoán ra cái gì, không còn dẫn linh khí và cơ thể nữa, để mặc cho thân thể suy thoái dần. Về sau, hắn không hỏi Bách Hợp dù chỉ một câu, giống như đã đoán ra tất cả. Hai người ở cạnh nhau như bình thường mười mấy năm, Bách Hợp cứ như vậy nhìn Âm Tú từ từ nhắm lại hai mắt trước mặt mình.

Làm rất nhiều nhiệm vụ nhưng đây là lần đầu tiên cô trơ mắt nhìn đối tượng trong nhiệm vụ chết trước mặt mình. Loại cảm giác này hết sức kỳ diệu, Bách Hợp còn nhớ cảm giác đau đến không muốn sống khi nhìn Âm Tú chết trước mặt mình. Trở lại tinh không , trong nháy mắt cô đã bình tĩnh lại. Còn chưa kịp lấy hơi, sau lưng liền có người dính vào, một cánh tay quấn thật chặt ở bên hông cô rồi xoay người cô lại. Sau đó Lý Duyên Tỳ nâng cô lên, để cho ánh mắt cô ngang hàng với ánh mắt anh, mới dùng vẻ mặt hết sức bình tĩnh nói:

"Em nói thích người trong kịch tình."

Bách Hợp không phải lần đầu tiên nhìn mặt Lý Duyên Tỳ gần như vậy. Nhìn gần, ngũ quan anh càng tinh tế, Bách Hợp có thể nhìn thấy khuôn mặt mình trong đôi mắt trong suốt của anh. Không phải là nhân vật có tên giống cô xuyên vào, mà là khuôn mặt của chính cô đang ở trong đôi mắt ấy. Giống như trong đôi mắt ấy chỉ có mình cô vậy, cảm giác này hết sức vi diệu làm gò má Bách Hợp có chút nóng lên. Lý Duyên Tỷ mím môi, biểu tình bị thiệt thòi, ôm cô vào trong ngực như ôm một đứa trẻ. Hai chân Bách Hợp quấn quanh hông anh, biết Lý Duyên Tỷ muốn mình nói cái gì, hai gò má trở lên đỏ bừng. Trong nhiệm vụ cô có thể dễ dàng nói câu đó với Âm Tú nhưng vào lúc này ở dưới tầm mắt Lý Duyên Tỷ thì lại không thể thốt lên lời.

"..." Cô bị nguyên chủ Ly Bách Hợp ảnh hưởng, bây giờ rời khỏi thân thể Ly Bách Hợp. Mặc dù có lúc nhớ tới Âm Tú còn có chút thở dài đồng tình. Cũng bởi vì tình cảm của Âm Tú đối với Ly Bách Hợp mà cảm động, nhưng cũng không đau khổ giống như trong kịch tình. Bách Hợp liếm môi một cái, trong lòng càng ngày càng khẩn trương. Ngoài miệng lại không nói ra được một câu.

"Thích anh ta điểm nào? Em từ trước đến giờ chưa từng nói thích tôi." Giọng nói Lý Duyên Tỷ lúc này tuy vẫn lãnh đạm, nhưng lại lộ ra mấy phần oan khuất. Tính cách anh vốn luôn yên tĩnh, trong trẻo, lạnh lùng tựa như không dính bụi vậy, nhưng lúc này Bách Hợp nhìn khuôn mặt luôn lãnh đạm lộ ra sự ủy khuất của đứa nhỏ, nháy mắt trong lòng cô như có dòng điện chạy qua vậy. Theo bản năng ngay cả đầu ngón chân cũng suýt nữa co rụt lên. Hai tay cô khoác lên vai Lý Duyên Tỳ, gò má nóng như lửa đốt vậy. Nhỏ giọng nói:

"Anh biết đó không phải là lời em muốn nói mà." Trong nhiệm vụ này cô bị Ly Bách Hợp làm ảnh hưởng rất nhiều. Bao gồm cả việc nói thích Âm Tú, cũng là do nguyên chủ ảnh hưởng. Sau khi rời nhiệm vụ, cô chỉ cảm thấy đồng tình với Âm Tú . Bách Hợp hiểu đó không phải là thích.

"Nhưng mà em cũng đã nói. Em còn chưa từng nói em thích tôi." Khóe miệng Lý Duyên Tỷ hiện ra một tia cười nhạo như có như không. Nhưng ngay sau đó mím thành một đường thẳng, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt nhìn vào gò má đỏ bừng của cô. Lúc này cô không dám nhìn thẳng anh, ánh mắt dời đi nơi khác , nghe được lời này của anh, càng cảm thấy chột dạ . Lý Duyên Tỷ biết cô nói thích Âm Tú là do bị Ly Bách Hợp ảnh hưởng. Dù biết là như thế, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy có chút uất ức, huống chi anh muốn mượn cơ hội này ép Bách Hợp cho mình một đáp án. Dù đến lúc này Bách Hợp đã thầm chấp nhận quan hệ của hai người, nhưng cô chưa từng nói thích anh, vừa đúng mượn cơ hội lần này. Lý Duyên Tỳ nhịn xuống ghen tỵ trong lòng, ôm Bách Hợp càng chặt, nhẹ giọng dụ dỗ :

"Nói em thích tôi"

Bách Hợp thật có chút chột dạ, tuy nói sau khi trở thành Ly Bách Hợp, lúc nói ra câu thích Âm Tú cũng không phải do cô muốn. Nhưng lúc này Bách Hợp nhớ ra mình quả thật không chỉ một lần nói thích Âm Tú. Nếu vào lúc này Lý Duyên Tỷ lạnh giọng trách cứ, cô có thể sẽ thấy khó chịu trong lòng, nhưng lúc này anh lại dùng giọng oan ức dụ dỗ cô, làm cho cô không thể kháng cự. Một người đàn ông luôn lãnh đạm, giờ lại lộ ra vẻ mặt trẻ con cáu giận như vậy, căn bản khiến Bách Hợp không thể từ chối anh.

Nhưng câu nói trong kịch tình có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng, vào lúc này, dưới cái nhìn chăm chú của Lý Duyên Tỷ thì hết lần này đến lần khác lại không thể nói ra được. Bách Hợp không biết làm gì, dưới tình huống tâm hoảng ý loạn, cuối cùng cô đưa tay che mắt Lý Duyên Tỷ lại rồi hôn lên môi anh.

Cô chỉ định một cái thôi nhưng Lý Duyên Tỷ làm sao có thể bỏ qua cơ hội khó khăn lắm cô mới chủ động. Không đợi Bách Hợp rời khỏi môi anh thì tay anh đã để ở sau gáy cô, hô hấp thân mật quấn quýt. Đầu lưỡi mềm mại của anh lướt qua đôi môi Bách Hợp. Bách Hợp mềm nhũn cả người tựa vào ngực Lý Duyên Tỷ, mặt hồng như ánh bình minh.

"Ôi~" Lý Duyên Tỳ được tiện nghi còn không ngoan, một tay để bên hông Bách Hợp bắt đầu vuốt ve, trong ngực ôm thân thể mềm mại, vậy mà còn nhẹ giọng thở dài. Bách Hợp không biết thế nào, khi nghe được tiếng thở dài của anh thì trong lòng chợt cảm thấy tội lỗi. Cô có thể nói ra lời thích với nhân vật trong kịch tình. Nhưng bây giờ đối mặt Lý Duyên Tỳ lại không thể nói ra được. Nghĩ tới đây là người từ đầu tới cuối từng nhiều lần giúp đỡ cô, cũng chưa từng ép cô làm gì bao giờ. Bây giờ chẳng qua là muốn nghe cô nói một tiếng thích, mình lại không nói ra miệng. Bách Hợp do dự một chút, biết rằng nếu như mình nói ra , quan hệ giữa hai người sẽ không còn giống trước kia, nhưng cô suy nghĩ chốc lát, vẫn nhỏ giọng nói một câu : "Em thích anh."

Khi nói lời này, Bách Hợp cảm giác được tim mình đập mạnh, giọng nói của cô nhẹ đến mức gần như chính cô cũng không nghe được. Nhưng Lý Duyên Tỷ vẫn nghe thấy mấy lời này không sót một chữ, trong mắt rất nhanh có một tia sáng, càng ôm chặt Bách Hợp hơn, khóe miệng nhẹ nhàng vểnh lên. Sau khi Bách Hợp nói xong lời này, chợt cảm thấy có cái gì không đúng, theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn mặt Lý Duyên Tỷ. Lý Duyên Tỷ lúc này lại giống như không dám nhìn thẳng mặt cô, quay đi chỗ khác. Bách Hợp ngửa đầu nhìn, cũng chỉ thấy cái cằm tinh sảo, đường cong lưu loát cùng với lỗ tai đỏ bừng. Trong lòng cảm thấy có chút quỷ dị, lúc thấy vẻ mặt có chút ngượng ngùng của Lý Duyên Tỷ thì Bách Hợp cảm thấy hình như mình suy nghĩ nhiều quá rồi. Cô quên đi cảm giác bị lừa ở trong lòng, sau đó nghĩ đến mình nói thích Lý Duyên Tỷ, nhưng anh lại chưa từng nói thích cô, trong lòng chợt cảm thấy có chút không công bằng.

Nhưng cô cũng không có cớ mượn ai đó để buộc anh nói thích mình như vậy. Bách Hợp ăn thua thiệt xong trong lòng có chút cảm giác buồn bực.

Tâm tình Lý Duyên Tỷ hoàn toàn ngược lại với Bách Hợp lúc này. Trong mắt anh có ánh sáng phát ra. Anh biết Bách Hợp lúc này có chút không thoải mái, nhưng anh vẫn không nói gì . Mình chủ động nói ra luôn không quý bằng người khác hỏi . Anh phải đợi lúc Bách Hợp không nhịn được đuổi theo mình hỏi mình có thích cô hay không, sau đó nói ra lời cô muốn nghe. Bây giờ cô càng buồn rầu thì sau này cô sẽ càng quan tâm mình, cho dù sau này cô tiến vào nhiệm vụ lại nói thích người khác, trong lòng cô cũng nhất định sẽ nhớ tới mình, mà không phải là người khác.

Lý Duyên Tỷ nhẹ giọng cười, trong tinh không, tư liệu của Bách Hợp từ từ hiện lên:

Giới tính: Nữ (Có thể thay đổi)

Họ tên: Bách Hợp

Tuổi :21

Trí lực: 83 (max 100 điểm)

Dung mạo: 89 (max 100 điểm)

Thể lực: 76 (max 100 điểm)

Võ lực: 50 (max 100 điểm)

Tinh thần: 78 (max 100 điểm)

Danh vọng: 42 (max 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu dương chân kinh, Cửu âm chân kinh, Thiên địa đạo đức kinh, Nam vực cổ thuật, thuật Tinh thần luyện thể.

Sở trường: Nấu ăn cao cấp, Kỹ thuật diễn cao cấp, thuật ngũ hành bát quái.

Mị lực: 64 (max 100 điểm)

Ấn ký: Hơi thở Chân Long hoàng tộc.

Nhiệm vụ lần này trừ trí lực không tăng trưởng ra, còn lại giá trị mấy hạng thuộc tính đều tăng lên, thậm chí tinh thần còn tăng hẳn lên 3 điểm. Đây là do Ly Bách Hợp sau khi trải qua kích thích liền đề cao. Trong nhiệm vụ, mấy lần Bách Hợp suýt nữa bị cô ấy đồng hóa, cùng giành quyền khống chế thân thể. Tuy nói nguy hiểm nhiều, nhưng thu hoạch cũng nhiều. Đã lâu rồi không xảy ra tình huống các thuộc tính giá trị đều tăng như thế này. Theo lý mà nói đây là một chuyện tốt, nhưng nghĩ lại mình vừa nói ra câu "Thích" nhưng không được hồi báo lại,Bách Hợp bây giờ không thể nào vui nổi.

Bách Hợp lần này không phải vì áy náy muốn ở cạnh Lý Duyên Tỳ cho nên ở tinh không ngây người lúc lâu, cô định hỏi Lý Duyên Tỷ có thích mình hay không vì vậy ở tinh không lâu hơn. Đáng tiếc, cuối cùng mặt cô không đủ dày như Lý Duyên Tỷ, không thể nói ra lời giống anh được, cũng không có biện pháp giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, vì vậy ở lại lúc lâu thì Bách Hợp đành buồn rầu tiến vào trong nhiệm vụ.

Bóng ảnh cô vừa từ từ biến mất trong tinh không, mới vừa rồi còn đang vẻ mặt lãnh đạm Lý Duyên Tỷ nghĩ đến vẻ mặt có chút không cam lòng nhưng lại cố nén của cô, nhẹ nhàng nở nụ cười.

"A Hạ, ngươi nói xem, trên thế giới này có rồng thật sao?" Bách Hợp mới một giây trước còn đang ở trong tinh không cảm thấy có chút không cam lòng, sau một giây, thân thể của cô giống như bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại đẩy , cô nhanh chóng giấu tình cảm vốn thuộc về mình trong lòng đi, có chút cảnh giác mở mắt ra. Thấy cómột cô bé mười một, mười hai tuổi lúc này đang mở một đôi mắt sạch sẽ vô tội nhìn cô, giống như đang chờ cô trả lời vậy. Thấy Bách Hợp không trả lời, cô bé có dung mạo bình thường lại không nhịn được hỏi một câu: "A Hạ, trên thế giới này thực sự có rồng sao? Nếu như có rồng, tương lai ta nhất định sẽ làm Long kỵ sỹ, để cho trong mắt cha mẹ sẽ không chỉ có các ca ca tỷ tỷ.Ta cũng là nữ nhi Lâm gia, ta cũng là kiêu ngạo của Lâm gia !"

Không làm nam phụ trung khuyển (2)

Lúc Bách Hợp nghe nói như thế thì theo bản năng đưa tay vuốt cằm, cô còn chưa tiếp thu trí nhớ của thân thể này. Vì vậy động tác này thuần túy là bản năng cử động của nguyên chủ thôi. Nhưng khi Bách Hợp đưa tay mò thấy cái cằm thưa thớt hàm râu, thân thể lập tức cứng lại. Hình như lần này cô lại trở thành một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông có râu.

Nghĩ đến kinh nghiệm trong một số ít nhiệm vụ mình phải trở thành đàn ông, lúc này sắc mặt Bách Hợp cũng đen hơn phân nửa, làm gì còn tâm trạng trả lời vấn đề của thiếu nữ kia. Cô theo bản năng sờ sờ ngực của mình, thấy một nơi thật bằng phẳng, cô lại đưa tay sờ cằm của mình, quả thật có một bộ râu dài. Một lần nữa cô lại trở thành đàn ông. Sau khi xác nhận xong điểm này, trong lòng Bách Hợp lại buồn bực nhiều hơn.

"A Hạ, ngươi không vui sao?"

Thiếu nữ có dung mạo thông thường kia sau khi nhìn thấy cử động của Bách Hợp, do dự một chút sau đó nhón chân lên, muốn sờ cái trán của Bách Hợp. Nhưng bởi vì thân thể không cao, thiếu nữ lập tức chu mỏ: "Nếu như A Hạ thấy thân thể khó chịu, ngươi có thể trở về nhà nằm một lát. Ta có bài tập cần làm, lát gặp mặt ngươi sau được không?"

Lúc này Bách Hợp đang khẩn cấp muốn tiếp thu kịch tình, lời của thiếu nữ đúng ý cô vì vậy liên tục gật đầu. Thiếu nữ quần hồng thấy cô đáp ứng, kéo quần hướng cô chào một cái, sau đó thân hình nhẹ nhàng như con bướm vậy, xoay người chạy xa xa. Cỗ thân thể này lại theo bản năng vươn tay ra, giống như muốn tóm thiếu nữ vào lòng bàn tay vậy.

Cố nén suy nghĩ muốn gọi thiếu nữ trở lại, Bách Hợp nhìn bốn phía một cái. Thấy đây là một vườn hoa nhỏ hết sức tinh sảo, chung quanh cũng không có người ở. Nhưng cỗ thân thể này giống như trời sinh ngũ giác rất mạnh, có thể nghe được tiếng gió bốn phía, cùng tiếng nước chảy phía xa. Thậm chí, phía xa xa cũng không nhìn thấy bóng ai, nhưng cô lại có thể nghe được trong lỗ tai truyền tới tiếng người đi lại, thậm chí tiếng nói chuyện.

Lúc này bởi vì chưa tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ, nên cô cũng không biết nhà của nguyên chủ ở chỗ nào. Vì vậy sau khi khóe mắt nhìn thấy một bụi tường vi,cô liền đi tới phía bụi hoa. Bụi tường vi kia lúc này đang nở rộ, phía dưới được người làm một chiếc xích đu nho nhỏ. Bụi hoa dày đặc ngăn thế giới này với bên ngoài, ngồi ở bên trong thì những người đi từ phía khác tới chắc chắn không nhìn ra được bên trong còn có người ở, so với vườn hoa liếc một cái là nhìn không sót chỗ nào mà nói thì đây có thể coi là một nơi cư trú bí ẩn.

Bách Hợp ngồi lên xích đu, dựa vào dây đu xong liền nhắm mắt lại.

Kịch tình cùng trí nhớ của nguyên chủ tràn vào đầu cô. May mắn Bách Hợp lần này không phải trở thành một lão già, nhưng bất hạnh là nàng lại trở thành một nam nhân trẻ tuổi anh tuấn.

Câu chuyện bắt đầu trên người một cô nương trẻ tuổi của Lâm gia ở đại lục Phong Nhã. Lâm gia vốn là một thế gia Bá tước trung đẳng trong đại lục. Bản thân Lâm Kiều vốn là con gái ruột thứ hai của Bá tước phu nhân. Trước đây bởi vì nguyên nhân có con trai trưởng và con gái trưởng vô cùng xuất sắc. Con trai trưởng lúc mười ba tuổi ở trên đấu khí biểu lộ ra thiên phú đặc biệt, từ rất sớm đã được một vị đại Kiếm tông của học viện Đế Quốc nhìn trúng, nhận làm đồ đệ, hiện nay mới mười năm tuổi đã lên đến kiếm sĩ trung cấp, có thể nói tương lai tươi sáng.

Mà trưởng nữ thì càng thêm ưu tú, đi theo một vị đại Ma đạo sĩ duy nhất của học viện Đế Quốc học ma pháp. Cũng bởi vì có hai đứa con cực kì xuất sắc, nên Lâm gia xuất thân bình thường lập tức thanh danh thăng tiến thật nhanh. Vợ chồng Bá tước càng thêm yêu thích hai người con này. So sánh với một đôi con cái mang lại vinh dự cho vợ chồng Bá tước mà nói thì đứa con gái ra đời ngay sau đó, Lâm Kiều lộ ra bình thường không có gì ưu tú. Nàng không có thiên phú đấu khí như đại ca, hôm nay đã trở thành kiếm sĩ trung cấp.Cũng không có khả năng ma pháp như của đại tỷ. Nàng ấy sinh ra bình thường không có gì ưu tú, dung mạo dáng dấp cũng không xuất chúng như ca ca, tỷ tỷ. Đã có trước một đôi trai gái tài giỏi, đối với một nữ nhi như vậy, vợ chồng Lâm gia khó tránh khỏi thất vọng.

Cho đến khi muội muội của nàng ấy ra đời, đứa trẻ nhỏ nhất mặc dù không có thiên phú như ca ca, tỷ tỷ, nhưng từ nhỏ đã hay gặp may, nữ nhi này thừa kế dáng ngoài xinh đẹp của vợ chồng Lâm gia, càng thu hút ánh mắt của Lâm phu nhân và Lâm lão gia. Vì vậy nữ nhi thứ hai càng bị quên lãng nhiều hơn, dưới tình huống như vậy, Lâm Kiều vừa tự ti lại có chút nhát gan mềm yếu. Đến năm bảy tuổi kia, sau một lần bị ngã , tính tình nàng ấy lại đột nhiên chuyển biến.

Nàng bắt đầu biết nấu rất nhiều thức ăn ngon thời đại này không có, thậm chí nàng ấy sẽ làm ra một loại thịt nướng đặc thù. Chỉ cần là thức ăn do nàng xử lý, liền trở lên đặc biệt đẹp mắt, ngon miệng. Cứ như thế, liền tự nhiên thu hút ánh mắt vợ chồng Lâm gia. Nàng nhận biết được một ít dược liệu đặc thù tên là "Nhân sâm", loại dược liệu này ở thế gới này vốn không ai nhận ra được. Nàng ấy lại biết mang dược liệu đi ngâm thành rượu, một khi kiếm sĩ cùng các ma pháp sư uống xong thì đấu khí cùng với ma lực có thể lập tức gia tăng rất nhiều, thực lực cũng có thể nhanh chóng tích lũy.

Cũng bởi vì Lâm Kiều đột nhiên thay đổi, nàng ấy vốn là một tiểu thư Lâm gia hèn mọn không ai biết , từ từ lại hấp dẫn chú ý của các ca ca, tỷ tỷ. Nàng sẽ làm ra một ít bánh ngọt người thời đại này không thể làm ra, vì vậy dụ được tiểu muội điêu ngoa bắt đầu cũng thích quấn lấy nàng. Sau khi phát hiện ra đứa con gái này thay đổi trở lên có giá trị ,Lâm phu nhân chuẩn bị vun đắp tình cảm với con gái một phen. Lâm Kiều mặc dù không có thiên phú, không có khả năng như con trai , con gái trưởng xinh đẹp. Nhưng nàng ta lại có thể chế ra rượu nhân sâm đặc biệt có thể giúp gia tăng đấu khí trong cơ thể. Thiên phú này so với kiếm sĩ và ma pháp sư mà nói càng làm người ta yêu thích hơn. Lâm phu nhân thấy được tiền đồ rộng mở sau này của nữ nhi, liền dạy nàng các loại quy củ, lễ nghi của quý tộc.

Mà nguyên chủ Long Bách Hạ lại đến từ một thế giới khác, Thái tử của Long tộc bảo vệ thế giới này khỏi Ma tộc trong vực sâu. Long Bách Hạ sau khi trưởng thành liền tiến vào xã hội loài người rèn luyện. Hắn thích xã hôi loài người có lễ nghi, quy củ. Hơn nữa ở đây hắn gặp rất nhiều chuyện thú vị. Long Bách Hạ cứ nghĩ là mình ở lại thế giới loài người 10 năm sau đó trở về Long tộc nhận nghĩa vụ của mình, ai ngờ, hắn lại gặp được khắc tinh trong mệnh của mình.

Trong thế giới này, Long tộc rất ít người. Tuy nói Long tộc thực lực cường đại, bất kể thân thể cường hãn hay khống chế ma pháp trời sinh thực lực đã cực cao, vượt xa tất cả các chủng tộc trên thê giới này. Nhưng cũng không phải là không có thiếu xót. Số lượng Long tộc ngày một thấp xuống, tuy rằng mỗi con rồng đều có tuổi thọ dài, nhưng cách mấy trăm năm mới có một con mới ra đời, hơn nữa Long tộc đang cùng Ma tôc đối chiến, số lượng bị thương và chết rất nhiều. Vì vậy ở đây Long chỉ là một loại tồn tại trong truyền thuyết. Tuy nói khi dụ dỗ bọn trẻ con sẽ luôn có câu chuyện về Long kỵ sĩ uy phong, nhưng bây giờ trong cuộc sống chân chính , Rồng chỉ là một loại sinh vật trong truyền thuyết mà thôi. Một ít tự xưng là Long kỵ sĩ cũng chỉ là một ít ma thú địa long mà Đế quốc bắt được thôi. Loại ma thú này thực lực tuy mạnh nhưng so với rồng chân chính thì chẳng qua chỉ giống như con kiến hôi .

Mới bắt đầu lúc Long Bách Hạ hóa thành người trong lúc vô tình cùng ông bà bên ngoại của Lâm Kiều quen biết, sau đó được giới thiệu đến phủ Bá tước dạy Lâm Kiều lễ nghi, quy củ và phong tục của đại lục này. Tuy nói Lâm Kiều ở phương điện khác có thiên phú hơn người, nhưng đối với một ít chuyện người bình thường thông thạo thì nàng ấy lại giống như không thể làm được. Mới bắt đầu Long Bách Hạ định coi nhiệm vụ này trở thành việc giết thời gian mà thôi. Long tộc có sinh mệnh rất dài và khô khan, loài người thì chỉ ngắn ngủi cả đời có mấy chục năm. Chỉ có Kiếm tông cùng Ma đạo sư sau khi tấn cấp cao thì tuổi thọ mới trở lên dài hơn một ít. Nhưng trong mắt Long tộc cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Tưởng rằng mình đáp ứng lời bằng hữu đi tới Lâm gia mấy năm sau khi hoàn thành mình có thể đi du lịch đại lục rồi trở về Long tộc gánh trách nhiệm của mình. Lại không ngờ rằng trong quá trình tiếp xúc hắn bắt đầu bị Lâm Kiều khác biệt so với tất cả các cô nương khác hấp dẫn. Hắn nhìn nàng từ từ lớn lên, nhìn nàng có lúc thông minh có lúc cổ quái, có lúc như một đứa trẻ ngây thơ, có lúc lại giống như một lão nhân trải đời vậy, lộ ra vẻ mặt ngay cả hắn cũng cảm thấy thú vị. Hơn nữa cô nương này sẽ làm một ít điểm tâm chưa từng có của thế giới này, nàng sẽ nghĩ ra nhiều phương pháp nướng thịt mới. Nàng sẽ thêm một ít thứ có tên cổ quái vào, giống như "Hà tiêu" hoặc là "Gừng" , những thứ gia vị mà người của thế giới này chưa bao giờ nghe nói đến, sau đó khiến cho mùi thịt nướng càng thêm tuyệt vời. Long Bách Hạ sau đó đã cảm thấy mình hình như thích nàng.

Bắt đầu từ khi Lâm Kiều bảy tuổi , Long Bách Hạ hóa thân thành Bách Hạ lão sư, bảo vệ nàng mười năm. Mười năm có thể khiến cho một người nam nhân chăm sóc một thiếu nữ từ từ lớn lên. Trái tim thưởng thức thiếu nữ đã từ thích biến thành yêu. Mười năm bảo vệ đã khiến cho một con rồng tâm lạnh, vô tình thích một người con gái bình thường. Hắn bắt đầu yêu Lâm Kiều, lúc đầu ở bên nàng chỉ vì muốn hoàn thành lời nhờ cậy, sau đó hắn không thể rời khỏi nàng.

Hắn thích tất cả của Lâm Kiểu Kiều, cam nguyện lấy thân phận lão sư canh giữ bên người nàng, trợ giúp nàng, bảo vệ nàng. Lúc nàng gặp nguy hiểm, hắn là người đầu tiên xuất hiện, lúc nàng cần, Long Bách Hạ luôn giúp nàng thực hiện.

Lâm Kiều bắt đầu từ một học sinh bình thường trong học viện Đế quốc phóng ra hào quang kì dị. Rượu sâm của nàng cũng giúp nàng ta rất nhiều thứ, mặc dù nàng không thể luyện tập đấu khí và ma pháp, nhưng nàng luôn có biểu hiện vượt ngoài dự đoán của mọi người ở một số mặt. Nàng ở phương diện luyện kim bày ra thành tựu khiến mọi người kiếp sợ, Đại sư luyện kim duy nhất của đế quốc kêu gào phải thu nàng làm đệ tử. Long Bách Hạ vì thành tựu của Lâm Kiều Kiều mà kiêu ngạo, cũng suy nghĩ đến lúc thổ lộ với nàng thì Long tộc lại truyên đến tin tức khẩn cấp, trong vực sâu Ma tộc có ma vật trốn vào đại lục. Trong tộc yêu cầu hắn phải lập tức quay về xử lí một số chuyện gấp.

Không làm nam phụ trung khuyển 3

Chuyện này quan hệ đến toan bộ an nguy của mọi người trong đại lục. Long Bách Hạ bất đắc đĩ mặc dù không bỏ được Lâm Kiều Kiều nhưng hắn vẫn từ giã Lâm Kiều Kiều quay về Long tộc. Thân là thái tử Long tộc, đợi đến khi mọi chuyện xử lí xong, đánh cho ma tộc còn lại chạy trở về vực sâu,Long Bách Hạ trở lại bên người Lâm Kiều, lại nghe nói Lâm Kiều trong một lần thực tập ở trường học, gặp ma tộc đánh lén, hiện giờ đã ở giai đoạn nguy kịch.

Sinh mệnh loài người hết sức yếu ớt, khi thấy quanh thân người yêu là ma khí đang hấp thu sinh mệnh lực của nàng, trái tim Long Bách Hạ đau như dao cắt. Dưới tình huống nguy cấp như vậy, hắn chỉ có thể cùng Lâm Kiều kí khế ước chủ tớ, lấy sinh mệnh lực vô tận của mình chia cho Lâm Kiều Kiều một nửa, như vậy mới có thể cứu được tính mệnh của nàng.

Dĩ vãng Long tộc cao ngạo vốn chưa từng thuần phục loài người, nhưng khi trước mặt mình là người con gái mình yêu, Long Bách Hạ cam nguyện cúi thấp đầu, buông xuống tự ái của Thái tử Long tộc, mang tất cả của mình đều chia sẻ cho Lâm Kiều, giúp Lâm Kiều vốn phải chết sống lại. Hắn bắt đầu cảm thấy tinh thần có chút sa xút. Hắn là Hoàng Kim Cự Long là biểu tượng của quang minh. Nhưng sau khi ký khế ước với Lâm Kiều xong thì trên người hắn giống như có ma khí vây quanh, ma khí ăn mòn ma lực của hắn, hắn bắt đầu dần cảm thấy hư nhược.

Sau khi Lâm Kiều tỉnh lại, bởi vì nàng ta được chia sẻ một nửa thiên phú cùng thực lực của Long Bách Hạ nên thân thể bắt đầu trở lên mạnh mẽ. Nàng bắt đầu có cảm giác lực lượng ma pháp cường đại. Dĩ vãng nàng học ma pháp vô cùng khó khăn, bây giờ không cần nàng làm gì, ma pháp tự động tiến vào thân thể nàng. Lúc trước nàng không thể học được đấu khí, giờ đây giống như trở lên dễ dàng hơn với nàng. Sau khi biết Long Bách Hạ thân là Thái tử Long tộc, mình lại kí khế ước với hắn, mình đã trở thành Long kị sĩ, Lâm Kiều cảm thấy hưng phấn vô cùng. Nàng nhịn không được đem chuyện mình đã trở thành Long kỵ sĩ nói cho cha mẹ.

Thân phận Long Bách Hạ là rồng cũng không thể giữ được nữa. Hắn vốn là thái tử Long tộc, vốn nên cao cao tại thượng. Bây giờ lại trở thành tôi tớ của loài người, toàn bộ Long tộc cũng cảm thấy hắn ngu dốt mà thẹn. Dĩ vãng vì hắn mà kiêu ngạo, xem hắn là lãnh tụ tương lai của Long tộc mà kính yêu bây giờ lại coi hắn là nỗi sỉ nhục. Mặc dù Long Bách Hạ gánh chịu hết thảy, nhưng hắn không hề trách cô nương mà mình yêu, bởi vì Lâm Kiều đã hứa với hắn, nàng phải kế thừa ý chí của Long tộc, đuổi Ma tộc ra khỏi đại lục. Đến lúc đó nàng nhất định báo đáp tình yêu của Long Bách Hạ thật tốt, cùng hắn ẩn cư.

Vì hồi báo của Lâm Kiều nên Long Bách Hạ đối với mọi người chửi rủa cũng không hối hận, hắn bắt đầu trung tâm đi theo Lâm Kiều,vứt tôn nghiêm của Long tộc sang một bên. Đồng thời hắn liều mạng trợ giúp cô nương mà mình yêu. Lâm Kiều bởi vì trở thành Long kỵ sĩ mà được mọi người trên đại lục sùng bái và yêu thích, nàng bắt đầu đưọc Lâm gia trọng dụng, nàng bắt đầu phóng ra tia sáng kì dị.

Bên người nàng thậm chí xuất hiện một con mèo đen cổ quái có thực lực rất mạnh. Điều này lại càng khiến danh tiếng nàng tăng cao. Long Bách Hạ cảm giác con mèo đen kia trời sinh khiến hắn cảm thấy không thích. Hắn từng nhiều lần nói với Lâm Kiều muốn nàng đuổi con mèo đen đi nhưng Lâm Kiều lại để ngoài tai. Con mèo đen này là sủng vật của nàng hơn nữa thực lực rất mạnh nên nàng không thể bỏ. Chuyện Long Bách Hạ nói nàng đuổi con mèo đen đi trong mắt nàng giống như Long Bách Hạ đang tranh sủng cùng một con vật vậy. Điều này làm cho nàng cảm thấy Long Bách Hạ lòng dạ hẹp hòi, dần dần xa hắn cách.

Vốn là đã đồng ý xong chuyện sẽ ẩn cư cùng Long Bách Hạ, nhưng giờ đây Long Bách Hạ đã không còn hào quang thần bí của Thái tử Long tộc, biến thành một tôi tớ bình thường của mình, tâm tính của Lâm Kiều bắt đầu dần phát sinh biến hóa, thái độ đối đãi Long Bách Hạ ban đầu từ nũng nịu đến sau này là khách khí xa lánh, dần dần chỉ còn lãnh đạm ra lệnh và phân phó.

Long Bách Hạ vẫn luôn cố nhịn, mấy năm nay Ma tộc vượt qua Long tộc ngăn cản ngày càng nhiều, toàn bộ Đại lục sắp lâm vào kiếp nạn. Long tộc tổn thất hết sức thảm trọng. Đáng tiếc hắn đã bị đuổi ra khỏi Long tộc, cũng không dám quay về nhìn tình trạng tộc nhân. Gần đây, hắn đi theo Lâm Kiều nam chinh bắc phạt, Lâm Kiều danh tiếng đã ngày càng vang dội.Quan hệ của nàng và Long Bách Hạ cũng càng ngày càng xa cách. Sau này,danh tiếng Lâm Kiều đã vang khắp cả đại lục, khoảng cách của nàng và Long Bách Hạ cũng càng ngày càng cao, dần dần quan hệ giữa một người một rồng đã càng trở lên lãnh đạm. Long Bách Hạ đối với tình hình như vậy cũng nôn nóng, đợi đến lúc tất cả Ma tộc trên đại lục đã bị đuổi về vực sâu, Long Bách Hạ yêu cầu Lâm Kiều cùng mình ẩn cư, Lâm Kiều mới nói rằng hai người không hợp, yêu cầu chia tay.

Nghe được câu trả lời của Lâm Kiều, Long Bách Hạ không khỏi buồn cười. Hắn vì Lâm Kiều mà hy sinh nhiều như vậy. Hắn vì Lâm Kiều bỏ đi kiêu ngạo và tự ái của mình, vì nàng mà đường đường Thái tử Long tộc lại lấy thân phận đầy tớ ở cùng với nàng, bây giờ khi cả cuộc đời đã không thể cách xa nàng, nàng lại nói hai người không hợp, yêu cầu chia tay? Một khi đã kí khế ước chủ tớ, trừ khi hắn chết, nếu không cho dù khế chủ chết, cũng không có cách nào làm hai người tách ra. Bây giờ Lâm Kiều \ muốn hắn đi, hắn có thể đi đâu? Nếu hắn mạnh mẽ bỏ đi, khế ước sẽ làm cơ thể hắn, linh hồn hắn tan thành mây khói.

Lúc Long Bách Hạ yên lặng không nói, Lâm Kiều \ có chút chột dạ, áy náy nói muốn bồi thường hắn, tình yêu miễn cưỡng sẽ không hạnh phúc. Long Bách Hạ nghĩ lại những ngày tháng đã qua, nhận ra thật ra Lâm Kiều từ lâu đã đối với hắn khó chịu. Hắn chẳng qua đang tự lừa dối mình. Nàng thực ra chỉ muốn bảo vệ loài người mà thôi. Thực ra thì lúc địa vị hai người thay đổi, một nữ nhân mình từng bảo vệ bắt đầu trở lên mạnh mẽ, mà mình đã từng ở trước mặt nàng cao cao tại thượng giờ đây lại tùy ý để mặc nàng đạp dưới chân. Thật ra thì tấm lòng này đã không được người khác quý trọng.Ở trong mắt Lâm Kiều, có thể sau khi địa vị hai người không còn bình đẳng nữa, mình từ Long tộc cao quý biến thành đầy tớ của nàng, nàng đã không còn quý trọng, thì làm sao mà thích được?

Lâm Kiều nói xin lỗi với hắn, cũng nói sẽ hết sức nghĩ biện pháp giải trừ khế ước với hắn. Lúc này con mèo đen bên cạnh nàng bỗng dưng đứng lên, biến thành một nam nhân cao lớn tuấn mỹ, ôm nàng vào lòng. Lúc Long Bách Hạ chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông này đạp ngã xuống đất. Hoàng Kim Cự Long vốn có thân thể hết sức mãnh mẽ, nhưng mấy năm nay sau khi kí khế ước với Lâm Kiều, Long Bách Hạ lại cảm giác lực lượng của mình bị một sức mạnh tà ác ăn mòn. Cho đến lúc này khi nhìn thấy nam nhân tràn nhập khí tức tà ác này xuất hiện, hắn mới dần hiểu ra. Khó trách hắn vẫn luôn cảm thấy không thích con mèo đen này , con mèo này trên người có sức mạnh của ma tộc dưới vực sâu, hơn nữa còn rất mãnh mẽ. Trước kia bị áp chế trong thân hình mèo , khiến hắn không cảm giác được, chẳng qua theo bản năng cảm thấy không thích, nhưng bây giờ con mèo này hóa thành hình người , khí tức của ma tộc mới được phô bày ra.

Nam nhân kia và Lâm Kiều ngay trước mặt Long Bách Hạ quấn lấy nhau thân mật, hắn cũng thản nhiên thừa nhận thân phận của mình. Hắn vốn là một trong những thủ lĩnh mạnh nhất của ma tộc dưới vực sâu, nhưng bị Long thần đáng chết phong ấn nhiều năm. Hắn thừa dịp vị Long thái tử này không có mặt ở Long tộc, nghĩ biện pháp cho thuộc hạ trung thành che dấu giúp mình trốn ra khỏi vực sâu. Hắn cảm giác được khí tức Long tộc ở trên người Lâm Kiều, vì vậy chủ động cùng nàng kí hiệp ước ngang hàng. Phong ấn của Long Thần trên người hắn, chỉ có thể dùng bổn nguyên lực lượng của Hoàng Kim Cự Long thần thánh nhất Long Tộc mới có thể xóa bỏ. Hắn cùng Lâm Kiều kí khế ước, vì vậy Lâm Kiều thân nhuốm ma khí, vì cứu tính mạng của nàng, người thật tâm thích nàng, thái tử Long Tộc, Hoàng Kim Cự Long rút cuộc buông xuống cao ngạo cùng với thân phận, chủ động kí khế ước chủ tớ với nàng.

Từ đó tương đương với bổn nguyên của Long Bách Hạ xuyên qua Lâm Kiều điều trị cho vị thủ lĩnh ma tộc này, mà Long Bách Hạ vốn có lực lượng vô cùng mạnh mẽ đã bị Lâm Kiều lấy đi hơn nửa, tương đương với lực lượng một mình hắn chia cho ba người cùng hấp thu, vì vậy hắn mới cảm giác mình ngày càng suy yếu, vì vậy hắn mới cảm giác được trên người mình có ma lực dần dần ăn mòn .

Lúc chân tướng rõ ràng, Long Bách Hạ có chút không thể tin được lỗ tai của mình. Hắn không dám tin mình vì Lâm Kiều làm tất cả lại là vì nàng sớm cùng thủ lĩnh Ma tộc làm giao dịch. Quan trọng hơn là Lâm Kiều đã đồng ý yêu hắn, bây giờ lại yêu tên thủ lĩnh kia. Long tộc bởi vì sinh sản khó khăn, vì vậy từ trước đến giờ đều là cuộc sống một vợ một chồng, hai bên đều rất trung thành với tình yêu. Long Bách Hạ chưa từng nghĩ Lâm Kiều sẽ thay lòng nhanh như vậy. Hắn sinh sống ở xã hội loài người nhiều năm, nhưng không học được chuyện không thương liền chia tay. Hắn vẫn cho rằng, tình yêu chỉ cần nam nữ hai bên nhận định thì chính là cả cuộc đời. Hôm nay xem ra đó là chuyện thật buồn cười.

Hắn muốn ra tay với tên ma tộc kia thì lại bị Lâm Kiều dùng khế ước chủ tớ hạn chế hắn, lại yêu cầu hắn không được làm hại người yêu của mình, nếu không sẽ gây bất lợi cho hắn. Thấy người mình yêu hôm nay lại muốn tuyên chiến với mình, Long Bách Hạ không khỏi cười khổ. Bây giờ luận thực lực Long Bách Hạ đã không còn là đối thủ Lâm Kiều. Nhưng nàng không giết hắn, chỉ đuổi hắn đi, nhưng khi đã kí khế ước Long làm sao có thể rời xa chủ nhân được? Long Bách Hạ nếu bị Lâm Kiều xua đuổi, hắn chỉ có thể chịu khế ước cắn trả mà chết. Mà Lâm Kiều vì là chủ nhân, nên nàng ta cũng sẽ không sao, nhiều nhất đối với nàng mà nói, cũng chỉ là mất đi một sủng vật mà thôi.

Long Bách Hạ cuối cùng cũng không thoát khỏi tay vị thủ lĩnh ma tộc kia. Hắn ta làm sao dễ dàng buông tha cho tình địch của mình, cũng không thể tha cho hậu nhân kẻ từng phong ấn mình. Hắn ta tự phái ra thủ hạ bí mật đuổi giết Long Bách Hạ. Long Bách Hạ mặc dù bỏ trốn, nhưng đã bị thương nghiêm trọng. Mà Lâm Kiều vì được chia sẻ mọi thứ của Long Bách Hạ, tuổi thọ vô tận, cuối cùng cùng với vị thủ lĩnh kia cùng nhau quy ẩn, cuộc sống sau này mĩ mãn hạnh phúc.

Trên đại lục sau này lưu truyền câu chuyện về Lâm Kiều, người duy nhất thu phục được Thái tử long tộc để trở thành Long kị sĩ, cùng với thực lực mạnh mẽ của nàng đã đuổi ma tộc bỏ chạy. Mà không ai biết con rồng từng mang đến cho Lâm Kiều tất cả kia bởi vì bị ma vật đuổi giết, cuối cùng bị thương nặng ,vô lực ngã xuống trong rừng rậm nổi danh của đại lục .Cuối cùng lại nghe được những lời ca tụng này mà đau khổ không chịu nổi chết đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro